Chương 33: Uống Thuốc
Đông Ca
16/06/2024
Trần Lâm ở ngoài cửa lại nghe thấy tiếng hắt xì của cô, cậu vào phòng bếp lục lọi, không tìm được gừng, ngược lại tìm được hòm thuốc trong tủ, nhưng đều là thuốc hết hạn rồi, xem ra, cô rất ít khi tới đây ở.
Cậu vội vã mặc áo khoác lông vũ rồi đi ra khỏi cửa, chạy xuống hiệu thuốc gần đó mua một ít thuốc cảm dự phòng, vào giờ này siêu thị đều đã đóng cửa, cửa hàng tiện lợi không bán gừng, cậu tìm một vòng, cuối cùng đến một nhà hàng, đi vào mua gừng tươi và coca.
Đi đi lại lại một hồi, người cậu lại toát mồ hôi, cầm gừng tươi đi vào phòng bếp, trước tiên đun nước, sau đó cắt gừng thành lát rồi cho vào nồi đun, cuối cùng đổ coca vào.
Đợi nước gừng sôi, cậu tìm một cái cốc, cẩn thận đổ đầy bảy phần rồi đặt lên bàn cho bớt nóng, sau đó mới bê cốc gõ cửa phòng Hàng Cẩm, đèn trong phòng vẫn sáng nhưng Hàng Cẩm mãi vẫn không trả lời.
Trần Lâm nhỏ giọng nói: “Tôi nghe thấy chị hắt xì mấy cái trong phòng, sợ chị bị cảm nên tôi đã nấu cho chị nước gừng,”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Nếu chị không muốn uống vậy thì uống thuốc đi, tối nay chị mặc ít đồ như vậy, tôi sợ chị bị sốt... “ Trần Lâm suy nghĩ một chút, rồi cầm thêm thuốc đến: “Thế tôi vào nhé, tôi để đồ xuống rồi đi ngay.”
Cửa không khoá, Trần Lâm đẩy cửa phòng vào, không thấy ai trên giường nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, cậu tưởng Hàng Cẩm đã đi rồi, đi ra tìm một vòng, không thấy người đâu nhưng túi xách và giày của cô vẫn ở đó.
Cậu tìm hết các phòng khác, lúc đi qua cửa phòng Hàng Cẩm, cậu nghe thấy tiếng động trong tủ.
Một tiếng động nhỏ, rồi lại chìm vào yên tĩnh.
Cậu đi tới mở cửa tủ, nhìn thấy Hàng Cẩm đang nằm co ro trong tủ, trong tay ôm gối, người cuộn tròn áp vào đáy tủ quần áo.
Đã ngủ rồi.
Trần Lâm đứng đó mãi mà vẫn chưa hoàn hồn, trong lồng ngực như có thứ gì đó đột nhiên bùng nổ và tràn đầyloại cảm xúc mãnh liệt này làm cho lòng cậu chua xót lại khổ sở.
Cậu không thể tưởng tượng được, Hàng Cẩm ngày thường lạnh lùng mạnh mẽ, khi về đến nhà lại trốn vào tủ quần áo để ngủ, tư thế cuộn tròn, bất lực và yếu đuối đến đáng thương.
Mặt cô ửng hồng, hơi thở có chút nặng nề, thỉnh thoảng cơ thể lại khẽ động, ôm chặt chiếc gối trong lòng, Trần Lâm khom người ngồi xuống, đưa tay sờ trán cô, cô bị sốt rồi, trán rất nóng.
Trần Lâm cầm lấy thuốc hạ sốt và nước đến, nhẹ nhàng bế cô từ trong tủ quần áo ra, cô mơ màng mở mắt, có lẽ là rượu vẫn chưa tan hết hoặc do sốt khiến cô mơ màng không tỉnh táo, tưởng mình đang mơ, sau khi nhìn thấy cậu, cô khản giọng nói một câu “Đừng đụng vào tôi” rồi lại thiếp đi.
“Uống thuốc, uống thuốc rồi ngủ tiếp” Cậu chạm vào mặt cô, nhét viên thuốc vào miệng cô, cô cau mày, nhổ viên thuốc đắng ngắt trong miệng ra.
Trần Lâm bất lực lại bóc một viên thuốc hạ sốt khác, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đây là thuốc hạ sốt, chị đang bị sốt, uống thuốc vào là ngày mai sẽ khỏi.”
Cậu lại đút thuốc vào miệng cô, rồi bịt miệng cô lại không cho cô nhổ ra, sau đó cưỡng ép cô uống hết nửa cốc nước, lúc em trai Trần Lôi bị bệnh không chịu uống thuốc thì cậu cũng cho cậu nhóc uống bằng cách này.
Hàng Cẩm bị sặc nước mà ho lên, cúi người nôn khan vài tiếng, ngoài nước thì không nôn ra thứ gì khác.
Trần Lâm ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Được rồi, được rồi.”
Cơ thể cô rất nóng, chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh, vừa nãy khi cho cô uống thuốc thì cô giãy giụa khiến cổ áo mở rộng, để lộ bộ ngực không mặc áo lót, Trần Lâm chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy bầu ngực trắng nõn đó.
Cậu nghiêng đầu không nhìn, dùng tay kéo cổ áo cô lên một chút, sau đó lại dùng tay áo chùi nước trên cằm cô.
Sau khi trải qua một phen như vậy Hàng Cẩm thì tỉnh táo hơn một chút, cô nửa mở mắt muốn đứng dậy từ trong vòng tay cậu nhưng cơ thể không còn sức lực, mí mắt cũng nặng trĩu, nhìn cậu một lúc rồi khàn giọng nói một câu gì đó.
Cậu không nghe rõ, đưa tai tới gần môi cô, vô tình lại đưa quá gần, cả tai áp chặt vào môi cô.
Cậu rụt đầu lại, há hốc miệng nhìn đôi má đỏ ửng của cô, yết hầu lăn mạnh: “Tôi... không cố ý.”
Vành tai bị cô hôn như đang bốc lửa, một lớp ửng đỏ từ gốc tai lan đến tận cổ cậu.
Hàng Cẩm cau mày, ánh đèn sáng chói khiến cô không mở nổi mắt, đầu cũng choáng váng khó chịu, giọng nói như bị một lớp sương mù che lại, vừa nhẹ vừa khàn: “Đừng... đụng vào tôi.”
Cậu vội vã mặc áo khoác lông vũ rồi đi ra khỏi cửa, chạy xuống hiệu thuốc gần đó mua một ít thuốc cảm dự phòng, vào giờ này siêu thị đều đã đóng cửa, cửa hàng tiện lợi không bán gừng, cậu tìm một vòng, cuối cùng đến một nhà hàng, đi vào mua gừng tươi và coca.
Đi đi lại lại một hồi, người cậu lại toát mồ hôi, cầm gừng tươi đi vào phòng bếp, trước tiên đun nước, sau đó cắt gừng thành lát rồi cho vào nồi đun, cuối cùng đổ coca vào.
Đợi nước gừng sôi, cậu tìm một cái cốc, cẩn thận đổ đầy bảy phần rồi đặt lên bàn cho bớt nóng, sau đó mới bê cốc gõ cửa phòng Hàng Cẩm, đèn trong phòng vẫn sáng nhưng Hàng Cẩm mãi vẫn không trả lời.
Trần Lâm nhỏ giọng nói: “Tôi nghe thấy chị hắt xì mấy cái trong phòng, sợ chị bị cảm nên tôi đã nấu cho chị nước gừng,”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Nếu chị không muốn uống vậy thì uống thuốc đi, tối nay chị mặc ít đồ như vậy, tôi sợ chị bị sốt... “ Trần Lâm suy nghĩ một chút, rồi cầm thêm thuốc đến: “Thế tôi vào nhé, tôi để đồ xuống rồi đi ngay.”
Cửa không khoá, Trần Lâm đẩy cửa phòng vào, không thấy ai trên giường nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, cậu tưởng Hàng Cẩm đã đi rồi, đi ra tìm một vòng, không thấy người đâu nhưng túi xách và giày của cô vẫn ở đó.
Cậu tìm hết các phòng khác, lúc đi qua cửa phòng Hàng Cẩm, cậu nghe thấy tiếng động trong tủ.
Một tiếng động nhỏ, rồi lại chìm vào yên tĩnh.
Cậu đi tới mở cửa tủ, nhìn thấy Hàng Cẩm đang nằm co ro trong tủ, trong tay ôm gối, người cuộn tròn áp vào đáy tủ quần áo.
Đã ngủ rồi.
Trần Lâm đứng đó mãi mà vẫn chưa hoàn hồn, trong lồng ngực như có thứ gì đó đột nhiên bùng nổ và tràn đầyloại cảm xúc mãnh liệt này làm cho lòng cậu chua xót lại khổ sở.
Cậu không thể tưởng tượng được, Hàng Cẩm ngày thường lạnh lùng mạnh mẽ, khi về đến nhà lại trốn vào tủ quần áo để ngủ, tư thế cuộn tròn, bất lực và yếu đuối đến đáng thương.
Mặt cô ửng hồng, hơi thở có chút nặng nề, thỉnh thoảng cơ thể lại khẽ động, ôm chặt chiếc gối trong lòng, Trần Lâm khom người ngồi xuống, đưa tay sờ trán cô, cô bị sốt rồi, trán rất nóng.
Trần Lâm cầm lấy thuốc hạ sốt và nước đến, nhẹ nhàng bế cô từ trong tủ quần áo ra, cô mơ màng mở mắt, có lẽ là rượu vẫn chưa tan hết hoặc do sốt khiến cô mơ màng không tỉnh táo, tưởng mình đang mơ, sau khi nhìn thấy cậu, cô khản giọng nói một câu “Đừng đụng vào tôi” rồi lại thiếp đi.
“Uống thuốc, uống thuốc rồi ngủ tiếp” Cậu chạm vào mặt cô, nhét viên thuốc vào miệng cô, cô cau mày, nhổ viên thuốc đắng ngắt trong miệng ra.
Trần Lâm bất lực lại bóc một viên thuốc hạ sốt khác, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đây là thuốc hạ sốt, chị đang bị sốt, uống thuốc vào là ngày mai sẽ khỏi.”
Cậu lại đút thuốc vào miệng cô, rồi bịt miệng cô lại không cho cô nhổ ra, sau đó cưỡng ép cô uống hết nửa cốc nước, lúc em trai Trần Lôi bị bệnh không chịu uống thuốc thì cậu cũng cho cậu nhóc uống bằng cách này.
Hàng Cẩm bị sặc nước mà ho lên, cúi người nôn khan vài tiếng, ngoài nước thì không nôn ra thứ gì khác.
Trần Lâm ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Được rồi, được rồi.”
Cơ thể cô rất nóng, chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh, vừa nãy khi cho cô uống thuốc thì cô giãy giụa khiến cổ áo mở rộng, để lộ bộ ngực không mặc áo lót, Trần Lâm chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy bầu ngực trắng nõn đó.
Cậu nghiêng đầu không nhìn, dùng tay kéo cổ áo cô lên một chút, sau đó lại dùng tay áo chùi nước trên cằm cô.
Sau khi trải qua một phen như vậy Hàng Cẩm thì tỉnh táo hơn một chút, cô nửa mở mắt muốn đứng dậy từ trong vòng tay cậu nhưng cơ thể không còn sức lực, mí mắt cũng nặng trĩu, nhìn cậu một lúc rồi khàn giọng nói một câu gì đó.
Cậu không nghe rõ, đưa tai tới gần môi cô, vô tình lại đưa quá gần, cả tai áp chặt vào môi cô.
Cậu rụt đầu lại, há hốc miệng nhìn đôi má đỏ ửng của cô, yết hầu lăn mạnh: “Tôi... không cố ý.”
Vành tai bị cô hôn như đang bốc lửa, một lớp ửng đỏ từ gốc tai lan đến tận cổ cậu.
Hàng Cẩm cau mày, ánh đèn sáng chói khiến cô không mở nổi mắt, đầu cũng choáng váng khó chịu, giọng nói như bị một lớp sương mù che lại, vừa nhẹ vừa khàn: “Đừng... đụng vào tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.