Nhớ Em Nhiều Năm Như Vậy

Chương 11: Mặt Trời Nhỏ (4)

Niên Thâm Bất Kiến

09/01/2024

Tối đến, Chu Vận gọi điện thoại video về kiểm tra xem hôm nay hai ba con thế nào. Từ Kiến Minh không dám để vợ biết chuyện mình đi xã giao nên chỉ nói là ở nhà với con gái cả ngày, không đi đâu cả, cơm tối ăn ở quán ăn trong khu chung cư.

Chu Vận không nghi ngờ gì, vội vàng hàn huyên với chồng mấy câu rồi dồn sự chú ý sang cho con gái.

Bên đầu bên kia, tiệc mừng thọ của ông cậu của Từ Tri Tuế vừa mới kết thúc, cả nhà đang hết sức rôm rả. Chu Vận gọi toàn bộ họ hàng lại để Từ Tri Tuế chào hỏi người lớn qua màn hình máy tính. Cô bị động chịu đựng một loạt các câu hỏi tra khảo của các dì khiến da đầu cô tê rần, lúng túng tới mức vội vàng kiếm cớ kết thúc cuộc gọi.

Mấy ngày sau đó, Từ Tri Tuế chỉ rúc mình trong nhà làm bài tập bù. Từ Kiến Minh nhờ bạn bè xin được đề thi môn Lý của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm B, bắt cô phải nghiên cứu thật cẩn thận.

Trong lúc làm bài, cô treo nick QQ trên máy tính.

Hồi đó vẫn còn chưa có WeChat nên bạn bè chủ yếu liên lạc với nhau bằng QQ, nuôi thú, trộm rau, tranh chỗ đậu xe* đều là những chủ đề nói chuyện phổ biến của đám học sinh. Trái lại, sau này lớn lên đi làm, phần mềm này chỉ còn ý nghĩa là công cụ trao đổi tài liệu đối với “người làm công” và để chơi game.

*Nuôi thú, trộm rau và tranh chỗ đậu xe đều là các minigame trên QQ từng rất được ưa chuộng đối với thế hệ 8X và 9X ở Trung Quốc nhưng khi thế hệ này trưởng thành, các game này cũng bị “thất sủng”, game nuôi thú đã bị khai tử vào năm 2018.

Nhóm của lớp chốc chốc lại nhảy tin nhắn mới, có người hỏi bài tập, có người khoe ảnh đi du lịch nhân dịp Quốc khánh, nói dăm ba chuyện phiếm, thỉnh thoảng Từ Tri Tuế vẫn nhắn lại mấy câu, lúc rảnh rỗi còn đi lướt QZone.

Tần Di đã tới triển lãm manga - anime trong truyền thuyết, đăng hàng trăm ảnh lên Qzone. Từ Tri Tuế nhấp vào xem, phát hiện ra cô ấy chụp mỗi nhân vật không dưới chục tấm, dù có cẩn thận nhìn kỹ cũng không hề phát hiện ra giữa những tấm ảnh này có gì khác nhau.

Cô vừa mới thoát ra khỏi Qzone của Tần Di thì Tần Di đã nhìn thấy lịch sử ghé thăm của cô, lập tức oanh tạc tin nhắn cho cô, hỏi xem mấy hôm nay cô thế nào, có tiến triển gì với Kỳ Nhiên hay không.

Từ Tri Tuế khéo léo né tránh câu hỏi của cô ấy, quay qua hỏi xem cô ấy có thời gian đi cùng cô tới chùa Linh Tế ở ngoại ô không. Vừa hay Tần Di đang không muốn ở nhà nghe mẹ càm ràm nên lập tức đồng ý, hai người hẹn nhau sáng mai gặp nhau ở bến xe buýt.

Chùa Linh Tế là một ngôi chùa nằm trên núi sâu ở vùng ngoại ô phía tây thành phố, chùa xây dựa lưng vào núi, có bề dày lịch sử ngàn năm, là một trong những ngôi chùa nổi tiếng nhất ở thủ đô. Bình thường, có rất đông người tới đây cầu phúc, hiện đang là mùa cao điểm du lịch nên thiện nam tín nữ tới đây đông như mắc cửi.

Hai cô gái cố ý dậy thật sớm, không ngờ tới lúc tới được chỗ mua vé cáp treo thì các du khách đã xếp được một hàng dài. Với tốc độ này thì e là tới tận trưa cũng không thể lên được tới đỉnh núi, Từ Tri Tuế và Tần Di bàn nhau, quyết định cuốc bộ lên núi.

Hiện tại đang đúng mùa để lên núi ngắm cảnh, lá cây đỏ như lửa, nước suối chảy róc rách, hương cỏ xanh và đất bùn hòa quyện với nhau trong gió. Hai cô gái giẫm lên từng bậc thang phủ lá rụng leo lên trên, đường đi dài dằng dặc, dường như đi mãi không tới được đích.

Sau khi buộc phải ngồi xuống nghỉ lần thứ hai mươi tám, Tần Di kiệt sức, ngồi trên thềm đá thở hổn hển: “Lạ thật đấy, sao một thiếu nữ xinh đẹp sinh ra sau thời Trung Quốc đổi mới, được tiếp nhận giáo dục chất lượng cao như cậu lại không tin khoa học mà đi tin quỷ thần, nổi hứng chạy tới ngôi chùa này bái Phật làm gì chứ?”

Từ Tri Tuế cũng đã khá mệt, cô lấy chai nước trong túi ra, ngồi cạnh Tần Di nghỉ ngơi.

“Không đến mức là tín ngưỡng nhưng mà đôi khi gặp phải tình huống khó khăn mà khoa học không giải quyết được thì đi chùa để tạm thời được an ủi về mặt tâm lý, cậu cứ coi như là đi rèn luyện sức khỏe đi.”

Tần Di nhận ra sự buồn bã trong lời cô nói, cô ấy nhíu mày hỏi: “Cậu gặp phải chuyện gì à?”

“Không.” Từ Tri Tuế thở dài một tiếng: “Không phải là tớ, mà là Kỳ Nhiên.”

Tuy cô không tiện nói nhiều về việc nhà của bạn nam cùng lớp nhưng chỉ nói đến đây thôi, Tần Di vẫn đoán ra được bảy, tám phần, chắc là bệnh tình của mẹ Kỳ Nhiên trở nặng.

Cô ấy xoa bắp chân nhức mỏi, lấy lại sức: “Đi nào, chỉ là leo núi thôi mà, chị đây coi như đi giảm cân vậy!”

Từ Tri Tuế ngẩng đầu mỉm cười, duỗi tay về phía cô ấy, Tần Di tiện tay kéo cô, hai người sóng vai nhau đi tiếp.

Ở cổng chùa Linh Tế có một hồ nước nuôi đầy cá vàng đỏ rực, khiến ngôi chùa cổ trong núi sâu này trở nên sinh động, giàu sức sống.

Từ Tri Tuế mua một bó hương ở cửa ra vào, chia cho Tần Di vài que rồi châm hương bên ngoài điện thờ, cắm hương vào lư hương.

Trong chùa có không dưới mười tòa bảo điện lớn nhỏ, hai người không hiểu gì về sự huyền diệu của chúng nên cứ đi theo dòng người lần lượt bái từng điện thờ một.

Lúc tới điện thờ Văn Thù Bồ Tát, Tần Di nghe thấy cụ già đi bên cạnh nói rằng vị Bồ Tát này phù hộ đỗ đạt, mắt lập tức sáng lên, bỏ ngay một nắm tiền vào hòm công đức, thành kính dập đầu ba lần trước mặt Bồ Tát.

Từ Tri Tuế bước vào điện Tam Bảo, nghe nói bùa bình an ở nơi này rất linh nghiệm, từng được trụ trì của chùa niệm kinh ban phước nên cô xếp hàng rất lâu, tốn gần nửa tháng tiền tiêu vặt mới xin được một lá bùa cho Thư Tĩnh.

Ở một góc khác, Bùi Tử Dập và Tống Nghiên cũng ngồi xe cáp treo lên núi, hai người tùy ý đi dạo trong chùa, bỗng nhiên trông thấy hai bóng người quen đi từ trong điện ra.



Sắc mặt của Bùi Tử Dập lập tức trở nên là lạ, cậu ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đậu má, sao cậu ta lại ở đây?”

“Ai cơ?” Tống Nghiên quay đầu, nhìn ngó chung quanh.

“Bạn cùng bàn của tôi.” Bùi Tử Dập tức giận trừng mắt nhìn Tống Nghiên: “Có phải cậu lén lút nói cho cậu ta biết chuyện bọn mình tới đây chơi không?”

Tống Nghiên vừa vô tội vừa bất đắc dĩ, lườm cháy mắt đáp trả: “Tôi đâu có rảnh vậy.”

“Vậy thì chắc chắn là do Tưởng Hạo to mồm rồi, ngoài cậu ta ra thì không còn ai biết nữa.”

Tống Nghiên cười “ha ha” hai tiếng: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.”

Bùi Tử Dập nhỏ giọng cảnh cáo: “Cậu đừng gọi mấy cậu ta tới đây nhé, tôi đã có quá nhiều người theo đuổi ở trường rồi, đừng để nợ đào hoa làm người ta đau đầu dây dưa sang cả tận ngày nghỉ...”

Bùi Tử Dập còn chưa nói xong, Tống Nghiên đã gọi to, vẫy tay với cô gái đang ngồi nghỉ dưới gốc đa: “Từ Tri Tuế!”

Bùi Tử Dập: “... Tuyệt giao đi.”

Từ Tri Tuế nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, trông thấy hai học sinh nam, cô bèn huých khuỷu tay gọi Tần Di đang mải nghiên cứu đường xuống núi, ra hiệu cô ấy nhìn xem đằng kia.

Tần Di vui vẻ ra mặt, không ngờ tới đây lại gặp được bạn học, không chút nghĩ ngợi, lập tức kéo tay Từ Tri Tuế, rảo bước đi lại chỗ bọn họ.

Bùi Tử Dập thì thầm vào tai Tống Nghiên, nghe như tiếng muỗi vo ve: “Tôi nghĩ chắc chắn là cậu ta hỏi dò được ai đó, biết chuyện hôm nay bọn mình định tới đây nên cố ý đi theo, định bụng dàn cảnh tình cờ gặp gỡ. Chậc chậc, đúng là mưu mẹo. Tôi đoán lát nữa chắc chắn cậu ta mở miệng nói câu đầu tiên nhất định sẽ là “khéo thật đấy, cậu cũng ở đây à” cho xem.”

Tống Nghiên “hứ” một tiếng, đang định mắng cậu ấy tự luyến thì hai cô gái đã đi tới trước mặt bọn họ, Từ Tri Tuế ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Khéo thật đấy, các cậu cũng tới đây à.”

“...”

Tống Nghiên suýt nữa cắn phải lưỡi, vốn cậu ấy tin rằng mọi chuyện chỉ là do Bùi Tử Dập nghĩ quá nhiều nhưng giờ cũng không khỏi cảm thấy dao động.

Bùi Tử Dập nhướng mày: “Đúng vậy, thật là khéo, các cậu cũng tới cầu phúc à?”

Tần Di nửa đùa nửa thật nói: “Không, bọn tôi tới cầu duyên cho cậu ấy.”

Từ Tri Tuế đỏ mặt tới tận mang tai, cấu eo Tần Di một cái: “Đừng nói linh tinh.”

Tần Di che miệng lại, tròng mắt xoay tít, tỏ ý mình không hề nói lung tung. Thế nhưng, người nói vô tình, người nghe hữu ý, tuy đây chỉ là câu nói đùa nhưng rơi vào tai Bùi Tử Dập lại khiến cậu ấy càng thêm tin chắc Từ Tri Tuế có ý với mình.

Bốn người vừa tán gẫu vừa đi dạo chơi khắp nơi, Tần Di xung phong đảm nhận vai hướng dẫn viên du lịch, mang những điển tích mà mình vừa nghe lỏm được từ chỗ những người khác ra kể lại cho hai bạn học sinh nam nghe.

Kết quả, không ngờ Bùi Tử Dập lại thông thạo nơi này hơn so với hai người họ nhiều, không chỉ quen biết trụ trì mà còn dẫn bọn họ vào hậu điện ăn cơm chay thơm ngào ngạt.

Lúc xuống núi, Tần Di kiên quyết đòi ngồi cáp treo, hai chân của cô ấy đã nhũn ra, nếu phải leo bậc thang một lần nữa khéo gãy luôn mất.

Từ Tri Tuế không phản đối, cô cũng đã khá mệt rồi, hai bạn nam thấy vậy tự giác đi xếp hàng mua vé.

Khoảng thời gian chờ tới lượt lên xe cáp khá tẻ nhạt, Tần Di tình cờ nhìn thấy ven đường có một lão mù xem bói, bỗng nổi hứng kéo Từ Tri Tuế lại xem.

“Thầy bói ạ, chỗ này xin xăm thế nào vậy ạ?” Tần Di ngồi xuống trước sạp hàng, nhanh mắt liếc nhìn chiếc mâm bát quái trong tay lão mù.

Lão mù vuốt râu nói: “Xóc quẻ mười tệ một lần.”

Mười tệ thì cũng không đắt, Tần Di lập tức cầm lấy ống thẻ, lắc lắc mấy cái y như thật, vài giây sau, một que xăm tre rơi xuống đất, cô ấy nhặt lên đưa cho thầy bói.



Lão mù lần sờ ngón tay lên con chữ trên que xăm, cười: “Ồ, quẻ Thượng Thượng*.”

*Quẻ Thượng Thượng được xem là quẻ đại cát đại quý, là quẻ xăm tốt nhất trong các quẻ.

Tần Di vui vẻ, hồ hởi hỏi ngay: “Vậy ông mau nói xem sau này cháu sẽ thế nào đi?”

Lão mù không hé răng, yên lặng giơ một ngón tay lên. Tần Di không hiểu: “Nghĩa là sao ạ?”

“Muốn giải quẻ thì phải trả thêm một trăm tệ nữa.”

“Ông cắt cổ đấy à? Sao vừa rồi ông không nói vậy đi?”

Lão mù lại vuốt chòm râu: “Giá quẻ xăm được tính dựa theo mệnh cách của cháu, không phải quẻ nào cũng đắt như vậy.”

Tần Di nghĩ thầm, dù sao cũng đã xóc quẻ rồi, chi bằng nghe thử xem lão mù này bịa chuyện như thế nào. Thế là, cô ấy cắn răng, rút một tờ giấy bạc màu đỏ trong túi ra đưa cho lão mù.

Nếu đã là quẻ Thượng Thượng thì lời giải quẻ của lão mù đương nhiên cũng không thể nào tệ được, đại ý là Tần Di có xuất thân tốt, có quý nhân phù trợ, sau này có thể thi đậu được một trường đại học tốt, lấy một người chồng tốt, có số đại phú đại quý.

Từ Tri Tuế nghe vậy thấy thú vị nên cũng muốn bói cho mình một quẻ, bèn trả tiền, xóc quẻ.

Lão mù nhận lấy quẻ xăm, sờ thử, sau đó biến sắc, ấp úng nói: “Quẻ này của cháu… Nếu muốn giải quẻ thì ông chỉ lấy hai mươi tệ thôi.”

Tần Di nghe xong nổi giận, chống nạnh lý sự với lão mù: “Vì sao của cháu lại đắt như vậy mà của cậu ấy lại rẻ như vậy? Ông à, không phải là ông thuận miệng ra giá đấy chứ?”

Lão mù hừ lạnh: “Ông đã bảo rồi mà, mỗi quẻ mỗi khác, quẻ càng tốt thì giá càng đắt, quẻ này của cháu đây… Cháu cứ trả tiền trước đi rồi ông nói cho cháu biết.”

Từ Tri Tuế bán tín bán nghi gật đầu, đang định lấy tiền trong túi ra thì một giọng nam lười biếng vang lên trên đỉnh đầu: “Đừng giải quẻ này, bọn cháu không coi bói nữa.”

Không biết Bùi Tử Dập đã tới đứng cạnh cô từ lúc nào, cậu ấy cầm chặt cánh tay cô, kéo cô đứng dậy: “Chỉ là bịa đặt thôi mà, cậu muốn nghe chuyện gì thì để tôi kể cho mà nghe.”

Lão mù coi bói nổi nóng: “Cháu nói ai bịa chuyện đấy hả! Nghề của ông gọi là khám phá thiên cơ, ranh con miệng còn hôi sữa như cháu thì biết cái gì!”

“Vậy ông đã nghe câu “thiên cơ bất khả lộ” bao giờ chưa? Ông thu tiền của người ta rồi nói ra, chẳng lẽ không sợ bị sét đánh à?” Bùi Tử Dập chẳng buồn nhìn lão mù nữa, giơ mấy tấm vé ngồi xe cáp treo trong tay lên, nói với hai bạn nữ: “Đi nào, Tống Nghiên đang chờ chúng ta ở cửa ra vào đấy.”

Nói xong, cậu ấy buông tay Từ Tri Tuế ra, quay người bỏ đi trước đầy phóng khoáng. Từ Tri Tuế nhìn cậu ấy rồi lại nhìn Tần Di, sau đó hai người cầm tay nhau, rảo bước đuổi theo.

Bị Bùi Tử Dập phá đám, mấy vị khách vốn cảm thấy hứng thú với sạp xem bói đều tản đi, lão mù đẩy kính mắt lên, nhổ một ngụm nước bọt nhìn bóng lưng bọn họ: “Hừ, mấy đứa chíp hôi phá ngang chuyện làm ăn của ông! Sau này kiểu gì cũng có ngày hai đứa phải nếm mùi đau khổ!”

...

Sau khi ngồi lên xe cáp treo, Tần Di mới muộn màng cảm thấy tiếc một trăm tệ đã bị lãng phí của mình. Tống Nghiên thẳng thừng chế giễu ngay trước mặt cô ấy, không biết nên nói cô ấy ngây thơ hay là thừa tiền tiêu không hết. Lão mù đó vốn đâu có mù, lần trước cậu ấy tới đây còn thấy người này núp trong góc để kiếm tiền.

Từ Tri Tuế nói: “Bọn tôi chỉ xem chơi thôi, đâu có xem là thật.”

Trong long cô hiểu rõ, Bùi Tử Dập thấy quẻ xăm của cô không tốt nên mới không cho lão mù nói tiếp. Một khi đã xem bói, cho dù lời thầy phán có đúng hay không thì kiểu gì trong lòng cũng ít nhiều có đôi chút khúc mắc.

Bùi Tử Dập ngồi bắt chân chữ ngũ ở trong góc, mặt không có biểu cảm gì, cứ như thể không hề nghe thấy cô nói chuyện. Từ Tri Tuế thấy vậy cũng không tự chuốc lấy nhục nữa, khép vạt áo khoác lại, tựa đầu vào vai Tần Di, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lát nữa xuống xe cáp treo xong vẫn còn phải đi bộ một đoạn khá dài nữa mới tới được chỗ đón xe buýt.

Trong núi gió lớn, hơi lạnh luồn vào trong khe cửa sổ không đóng chặt, Bùi Tử Dập ngẩng đầu lên, trông thấy sợi tóc của thiếu nữ bay bay theo gió.

Dáng vẻ của cô khi ngủ rất ngoan ngoãn, tĩnh lặng, đường nét khuôn mặt dịu dàng, làn da trắng hồng lên dưới ánh nắng mặt trời, căng mọng như thể bấm vào là có thể chảy ra nước.

Trong không khí tràn ngập mùi dầu gội đầu thơm mát, lọn tóc của thiếu nữa cọ qua vai cậu ta, làm trái tim cậu ta ngứa râm ran.

Bùi Tử Dập nghiêng đầu sang chỗ khác, lặng lẽ đóng cửa sổ lại, một lát sau, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi nằm ngang chợt cong lên nhè nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em Nhiều Năm Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook