Chương 10: Mềm lòng
Đằng La Vi Chi
08/08/2020
Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thời tiết từng ngày biến lạnh, trận tuyết đầu mùa tới đặc biệt trễ, khi đó đã gần đến tết.
Trong đại viện treo đèn lồng đỏ, từng nhà đều tràn ngập không khí vui mừng.
Sáng sớm Đặng Ngọc Liên ra cửa mua hàng tết, lúc về bà ta lấy một chiếc áo bông đỏ xinh đẹp ra.
“Tiểu Nam, xem đây là cái gì?”
Ở trong phòng sưởi ấm Triệu Nam thấy quần áo mới đôi mắt sáng bừng, lập tức lao tới ôm lấy Đặng Ngọc Liên: “Cảm ơn mẹ.”
“Mau xem thử có hợp hay không.”
Triệu Nam giũ áo ra, vừa nhìn thấy hình thêu trên đó, tâm trạng vui vẻ đột nhiên biến mất. Cô ta nhớ đến bộ quần áo mùa đông của bạn tốt Lương Thiên Nhi, trắng như tuyết, cổ áo còn viền một vòng lông tơ xinh đẹp lại mềm mạo, nút thắt cũng rất tinh xảo.
Ngược lại, chiếc váy đỏ trên tay có vẻ thô tục. Hơn nữa, da Triệu Nam không trắng, mặc màu đỏ màu da càng cỏ vẻ vàng như nến. Triệu Nam ngay lập tức không cao hứng mà nói nhỏ: “Mẹ, con không thích loại này. Mặc vào bọn Lương Thiên Nhi sẽ cười con chết.”
Đặng Ngọc Liên lớn tuổi như vậy mới có một cô con gái, Triệu Nam gần như là tiểu tâm can của bà ta. Vì vậy, bà ta nói, “Vậy Tiểu Nam muốn thế nào?”
Triệu Nam mô tả quần áo của Lương Thiên Nhi, Đặng Ngọc Liên có chút khó xử.
Lúc đó Trì Nhất Minh đang làm bài tập về nhà trong phòng, dù cửa đã đóng nhưng cậu vẫn thấy rét run.
Nhưng nhìn thấy anh trai vừa về vẫn đang mặc quần áo mùa thu, Trì Nhất Minh cắn răng không nói gì. Ít nhất trên người cậu ta vẫn có chiếc áo bông từ năm trước, nhưng Trì Yếm vẫn mặc một chiếc áo khoác mùa thu, dây kéo được kéo đến tận cổ.
Triệu Nam có quần áo mới, bọn họ đều nghe thấy. Căn nhà này không cách âm, Triệu Nam lại ồn ào như vậy, sao có thể không nghe thấy.
Trì Nhất Minh đang làm câu hỏi thực hành, cảm thấy cùng là người nhưng số phận lại khác nhau thật xa. Cho cậu một bộ quần áo ấm áp, dù là kiểu nữ cậu cũng sẽ mặc.
Sau khi trở về Trì Yếm liếc nhìn cậu một cái: “Lại đây mặc áo.”
Anh mở túi ra, bên trong nghiễm nhiên là một chiếc áo bông mới.
Trì Nhất Minh lắc đầu: “Anh, anh mặc đi. Anh còn phải làm việc, em không lạnh, cũng không cần ra cửa.”
Trì Yếm sẽ không thuyết phục người khác, anh ném đồ lên bàn, mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt lại: “Ngắn, anh mặc không vừa.”
Trì Yếm hết sức mỏi mệt, tuyết mùa đông năm nay tựa như con dao nhỏ, cắt trên da mang theo sự đau đớn lạnh lẽo. Buổi chiều anh sửa năm chiếc xe máy, còn phải đội mưa gió đi xa để kéo chiếc xe bị thủng lốp về.
Trì Nhất Minh do dự cầm lấy áo, quả nhiên có chút ngắn, chỉ có thể để cậu mặc, một năm nay Trì Yếm cao lên không ít nên mặc không vừa.
Trì Nhất Minh sợ mợ phát hiện, vội vàng mặc áo mới ở bên trong, còn chiếc áo bông cũ nát tròng bên ngoài.
Tựa như cơn rét lạnh chớp mắt liền bị ngăn cách, thân thể cũng trở nên ấm áp hơn.
Trì Nhất Minh nhìn Trì Yếm đang mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy vừa ấm áp vừa khó chịu.
Nhưng Trì Nhất Minh còn chưa nói gì, cửa phòng đã bị người ta mở ra. Mưa gió lập tức thổi vào, Đặng Ngọc Liên đi đến, Triệu Nam theo phía sau.
Đặng Ngọc Liên đưa mắt nhìn Trì Yếm, không vui nhíu mày: “Trì Yếm, mày vừa về liền ngủ là có ý gì? Lu nước bị đóng băng, mày không cần làm gì sao? Than tổ ong trong nhà cũng không có. Bà đây cho mày ăn cho mày ở, mày cái gì cũng không làm liền đi ngủ!”
Trì Yếm xoa xoa huyệt Thái Dương, từ trên giường ngồi dậy.
Anh lười cãi nhau với người phụ nữ này, đứng dậy muốn ra ngoài.
“Từ từ!” Đặng Ngọc Liên liếc mắt đánh giá thiếu niên một cái, “Mày đi làm ở tiệm xe hơn ba tháng, tiền lương đâu? Sắp đến tết rồi, tao không có đủ tiền, mày lấy ra một ít để tao mua áo cho em gái mày đi!”
Vừa nghe lời này, trong đôi mắt lãnh đạm bình tĩnh của Trì Yếm lộ ra vài phần trào phúng. Triệu Nam là em gái anh sao? Anh lạnh lùng mở miệng: “Ông chủ Văn nói, tôi còn là vị thành niên, thuộc về lao động trẻ em, tiền lương trả theo năm.”
Đặng Ngọc Liên ngẩn người, sau đó không thể tưởng tượng cất cao thanh âm nói: “Mày nói cái gì? Trả theo năm!”
Thấy Trì Yếm không tỏ ý kiến, Đặng Ngọc Liên nói: “Không được, sao lại có thể trả theo năm! Hiện tại tao đi tìm ông ta, kêu ông ta trả lương.”
Trì Yếm không nhúc nhích: “Văn Lôi từng ngồi tù vì đâm một người bảy nhát.”
Đặng Ngọc Liên lập tức do dự, căm giận nhìn Trì Yếm: “Đồ vô dụng, xem mày tìm được cái công việc gì kìa!” Nói xong bà ta kéo Triệu Nam đi ra ngoài.
Triệu Nam còn đang làm loạn: “Mẹ, quần áo mới phải làm sao bây giờ, không phải mẹ nói để Trì Yếm mua sao?”
Đặng Ngọc Liên cũng nén giận: “Làm loạn cái gì, mẹ bán lại cái này rồi mua cho con!” Để Trì Yếm đổi công việc Đặng Ngọc Liên lại không cam lòng, hiện tại thay đổi không phải là mất trắng ba tháng sao? Chỉ có thể nhịn một chút.
Chờ hai mẹ con kia rời đi, Trì Nhất Minh mới buông nắm tay đang nắm chặt ra. Trong mắt cậu cất giấu phẫn hận thật sâu, nhìn theo bóng dáng bọn họ.
“Anh, tiền lương của anh thật sự là trả theo năm sao?”
Trì Yếm nói: “Không, trả theo tháng, bên trong sổ tiết kiệm.”
Trì Nhất Minh nhẹ nhàng thở ra, tâm tình cậu cũng nhẹ nhàng một chút.
“Anh, chờ tích cóp đủ tiền rồi, anh trở về trường học đi. “
Trì Yếm dừng một chút, hồi lâu sau mới nói: “Ừm.”
…
Không bao lâu đã đến tết, sau khi Khương Thủy Sinh góa vợ, mỗi năm đều sẽ dẫn Khương Tuệ đến nhà bác ăn tết.
Khương Tuyết tóm được Khương Tuệ, tỉ mỉ xem xét khuôn mặt nhỏ của cô một lần: “Khuôn mặt của em sao lại thế này, bị nhiều vết thương như vậy sẽ không hủy dung chứ? Chị đã quên mất mặt em lúc trước thế nào rồi, hiện tại còn thường xuyên bị ngã không?”
Khương Tuệ gật gật đầu.
Khương Tuyết nói: “Đồ ngốc này, em không biết che mặt lại sao?”
Khương Tuệ mắt to cười khanh khách, ngữ khí vừa mềm vừa chậm: “Em biết, nhưng mà phản ứng không kịp.”
Khương Tuyết ưu sầu thở dài, đột nhiên nhiều chuyện hỏi: “Lớp em có nam sinh nào, ừm… đặc biệt thích trêu chọc em không?”
Thời tiểu học sơ trung, bọn con trai biểu đạt thích bằng cách trêu chọc khi dễ.
Khương Tuệ nhìn khuôn mặt bát quái của Khương Tuyết thiếu chút nữa cười ra tiếng. Chị của cô cái gì cũng tốt, chỉ là cô đơn quá lâu nên trong đầu chỉ có yêu đương.
Khương Tuệ lắc đầu.
Khương Tuyết cực kỳ tiếc nuối: “Nếu em vẫn giống như lúc nhỏ, bảo đảm cả lớp đều sẽ thích em.”
“…” Cảm ơn, nhưng cô không cần.
Khương Tuyết ôm mặt, ưu sầu mà nói: “Sao vẻ đẹp của em lại không rơi xuống người chị chứ?”
Khương Tuệ bị ngữ khí của Khương Tuyết chọc đến cười không ngừng.
Còn chưa đến tết Khương Thủy Sinh bất đắc dĩ phải dẫn Khương Tuệ trở về một chuyến, dược liệu mà hắn tích trữ đã nảy mầm, thật sự làm người ta đau đầu.
Tới lấy hàng là một chiếc xe vận tải cũ kỹ.
Từng bao hàng được ném lên xe.
Khương Tuệ có lòng hỗ trợ, nhưng sức lực như mèo nhỏ của cô bây giờ thật sự không có đất dụng võ. Cô chỉ có thể đi rót nước ấm cho ba và bác Lương Quân đi thu hàng.
Chiếc túi lớn nhất kia hai người đàn ông không cách nào ném lên xe được, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Lúc đó Trì Yếm vừa vặn khiêng than tổ ong đi qua.
Thiếu niên mặc bộ quần áo mùa thu đơn bạc, nhưng bước chân lại hết sức vững vàng. Cậu Triệu Tùng Thạch của anh khiêng than hai lần cũng không hết, anh một lần đã có thể khiêng về nhà.
Ánh mắt Lương Quân sáng lên: “Cậu nhóc áo đen, lại đây giúp một tay đi.”
Khương Thủy Sinh ngẩn người, Khương Tuệ cũng ngẩn người.
Ở trong đại viện, Trì Yếm là một người có cảm giác tồn tại rất nhỏ. Anh suốt ngày bận rộn, tuổi trẻ đã phải bôn ba vì cuộc sống, anh gần như không có thời gian nói chuyện với người trong đại viện.
Lương Quân không quen biết anh, thấy anh vóc người cao sức lực lớn, tự nhiên kêu anh đến giúp.
Trì Yếm buông túi than xuống, cũng không nhiều lời, đi tới hỗ trợ.
Lương Quân nói: “Tôi đếm 123 rồi cùng ném.”
Phía sau cửa, Khương Tuệ mặc bộ quần áo mùa đông màu hồng đào, ánh mắt lơ đãng dừng trên tay Trì Yếm.
Đôi tay của anh không đẹp, đông lạnh đến đỏ bừng, còn bị nứt da, mu bàn tay bị nứt mang theo vết máu nhợt nhạt. Dấu vết của cuộc sống đang khắc trên tay thiếu niên từng nhát một.
Nhưng dù qua năm, anh cũng mới mười bốn tuổi mà thôi.
Túi hàng bị ném lên xe, Khương Tuệ lo lắng nhìn, sợ miệng vết thương trên tay anh bị vỡ toang ra.
Cũng may anh đủ kiên cường, chỉ hơi hơi bình phục lại hô hấp.
Lương Quân cười vỗ vỗ vai anh: “Cậu nhóc này không tồi, có lực mạnh đấy. Ha ha ha ha, nhưng sao lại mặc mỏng như vậy, đừng để bị cảm.”
Trì Yếm nói: “Ừm.”
Anh cũng không quá để ý, trở về khiêng túi than đi.
Khương Thủy Sinh nói: “Phiền cháu rồi, Trì Yếm.”
Trì Yếm xa xa gật đầu, trên nền tuyết lưu lại dấu chân thật sâu.
Buổi tối gió tuyết vẫn tung hoành như cũ, Khương Tuệ lăn qua lộn lại không ngủ được. Cô nhớ tới đôi tay của thiếu niên, thật ra mấy tháng nay, cô đều tận lực không tiếp xúc với Trì Yếm và Trì Nhất Minh, lúc đi ngang qua chỗ Trì Yếm sửa xe, cô thường hay nhìn thẳng đi qua.
Nhưng mà giờ phút này, đôi tay của Trì Yếm bị cơn rét lạnh ăn mòn, cô đã thấy bóng dáng của anh trong tương lai.
Cô không biết Trì Yếm đã gặp qua cái gì, sau này mọi người đều nói đôi tay của Trì Yếm tiên sinh không quá linh hoạt. Tương lai mọi người sùng kính anh, nhưng bây giờ lại không có ai yêu quý anh.
Cho dù là tiểu ác ma Trì Nhất Minh, ít nhất mùa đông cũng có áo ấm.
Khương Tuệ ngủ không được, dứt khoát bật đèn, lấy ống tiền của mình ra.
Một đống tiền xu, còn có tiền tiêu vặt mới bỏ vào năm nay, rải rác rơi xuống.
Bình thường Khương Tuệ không tiêu tiền, dù sao cô cũng không phải là một bạn nhỏ, cô không ăn vặt cũng không mua đồ chơi nên hiện giờ đã tích cóp nhiều tiền như vậy.
Cô đếm ngón tay tính tiền, sau đó vui vui vẻ vẻ đi ngủ.
Tiếng chuông vang lên, năm mới tới rồi.
Khương Tuệ trộm mua một đôi bao tay lông dê, cô đưa đôi tay nhỏ của mình vào, vừa lớn vừa ấm áp.
Đôi bao tay mới tinh tựa như xua tan đi mưa gió, làm tâm tình của người ta cũng sáng sủa lên.
Khương Tuệ nhìn nó thêm vài lần rồi mới quyết tâm làm bẩn nó, lại mài mài một chút.
Bao tay lông dê trở nên xám xịt, sợi len cũng bị mài mòn một chút.
Cô chú ý thấy buổi sáng Trì Yếm ra cửa, hiện tại còn chưa trở về. Khương Tuệ nhìn từ cửa sổ ra, lúc mặt trời hoàn toàn lặn bóng, Trì Yếm trở lại.
Thiếu niên tay trái cầm dây thừng cùng dụng cụ hốt rác bằng tre trúc cũ nát, tay phải xách theo một cái túi kín.
Khương Tuệ chạy nhanh ra ngoài: “Anh Trì Yếm!”
Trì Yếm quay đầu lại.
Anh vẫn mặc bộ quần áo mùa thu, đôi ủng đạp trên nền tuyết, mang theo vài phần quạnh quẽ.
Khương Tuệ gập ghềnh đi đến trước mặt anh.
Trì Yếm cau mày, cô bé đi đường cũng làm người ta nhìn đến hoảng sợ. Nhưng mà đôi mắt sáng rực kia tựa như được tô điểm sắc xuân sinh động. Đôi mắt đào hoa ngập nước thật xinh đẹp, đáng tiếc khuôn mặt của cô bé lại tím tím xanh xanh làm người ta nhìn đến lo lắng.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang về nhà ạ?”
“Ừm.” Trì Yếm chưa từng ứng phó qua loại sinh vật này, anh nhìn thấy nhiều nhất chính là Đặng Ngọc Liên cùng Triệu Nam.
Nhưng mà cô bé trước mặt lùn lùn, lông mi tựa như cánh bướm. Cô xoa xoa bông tuyết rơi trên lông mi, thoạt nhìn cực kỳ vụng về.
Trì Yếm cảm thấy thật thần kỳ, hàng mi nhỏ đáng yêu như vậy mà bông tuyết cũng có thể rơi lên.
Cô lấy đôi bao tay màu xám ra: “Cái này ba kêu em tặng cho anh, là bao tay cũ của ba, hy vọng anh không để ý.”
Giọng nói của cô nhu nhu, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc.
Trên mặt viết, ba kêu em làm.
Ý này cũng hoàn hảo truyền đạt đến Trì Yếm, anh nhận lấy: “Thay anh cảm ơn ba em.”
Cô bé cũng không cười, nghiêm túc gật đầu, tựa như một nhiệm vụ bí mật vừa được bàn giao.
Trì Yếm liếc nhìn cô một cái, lấy một thứ từ trong chiếc túi bên tay phải đưa cho cô: “Cầm chơi đi.”
Cô bé theo bản năng nhận lấy, Khương Tuệ hai đời cũng chưa từng bắt được chim.
Trên tay một con chim nhỏ bị trói chặt móng vuốt cùng cánh đang mạnh mẽ giãy giụa.
Cô trừng lớn hai mắt, ngón tay trắng nõn cầm sợi dây, kinh ngạc lại bất lực hỏi: “Nó nó nó… đang động đậy, em phải làm sao bây giờ?”
Trì Yếm quay đầu đi.
Thật là…
Thật mẹ nó… Làm người ta mềm lòng đến cả người không được tự nhiên.
“Giữ không được thì ném đi.”
Thời tiết từng ngày biến lạnh, trận tuyết đầu mùa tới đặc biệt trễ, khi đó đã gần đến tết.
Trong đại viện treo đèn lồng đỏ, từng nhà đều tràn ngập không khí vui mừng.
Sáng sớm Đặng Ngọc Liên ra cửa mua hàng tết, lúc về bà ta lấy một chiếc áo bông đỏ xinh đẹp ra.
“Tiểu Nam, xem đây là cái gì?”
Ở trong phòng sưởi ấm Triệu Nam thấy quần áo mới đôi mắt sáng bừng, lập tức lao tới ôm lấy Đặng Ngọc Liên: “Cảm ơn mẹ.”
“Mau xem thử có hợp hay không.”
Triệu Nam giũ áo ra, vừa nhìn thấy hình thêu trên đó, tâm trạng vui vẻ đột nhiên biến mất. Cô ta nhớ đến bộ quần áo mùa đông của bạn tốt Lương Thiên Nhi, trắng như tuyết, cổ áo còn viền một vòng lông tơ xinh đẹp lại mềm mạo, nút thắt cũng rất tinh xảo.
Ngược lại, chiếc váy đỏ trên tay có vẻ thô tục. Hơn nữa, da Triệu Nam không trắng, mặc màu đỏ màu da càng cỏ vẻ vàng như nến. Triệu Nam ngay lập tức không cao hứng mà nói nhỏ: “Mẹ, con không thích loại này. Mặc vào bọn Lương Thiên Nhi sẽ cười con chết.”
Đặng Ngọc Liên lớn tuổi như vậy mới có một cô con gái, Triệu Nam gần như là tiểu tâm can của bà ta. Vì vậy, bà ta nói, “Vậy Tiểu Nam muốn thế nào?”
Triệu Nam mô tả quần áo của Lương Thiên Nhi, Đặng Ngọc Liên có chút khó xử.
Lúc đó Trì Nhất Minh đang làm bài tập về nhà trong phòng, dù cửa đã đóng nhưng cậu vẫn thấy rét run.
Nhưng nhìn thấy anh trai vừa về vẫn đang mặc quần áo mùa thu, Trì Nhất Minh cắn răng không nói gì. Ít nhất trên người cậu ta vẫn có chiếc áo bông từ năm trước, nhưng Trì Yếm vẫn mặc một chiếc áo khoác mùa thu, dây kéo được kéo đến tận cổ.
Triệu Nam có quần áo mới, bọn họ đều nghe thấy. Căn nhà này không cách âm, Triệu Nam lại ồn ào như vậy, sao có thể không nghe thấy.
Trì Nhất Minh đang làm câu hỏi thực hành, cảm thấy cùng là người nhưng số phận lại khác nhau thật xa. Cho cậu một bộ quần áo ấm áp, dù là kiểu nữ cậu cũng sẽ mặc.
Sau khi trở về Trì Yếm liếc nhìn cậu một cái: “Lại đây mặc áo.”
Anh mở túi ra, bên trong nghiễm nhiên là một chiếc áo bông mới.
Trì Nhất Minh lắc đầu: “Anh, anh mặc đi. Anh còn phải làm việc, em không lạnh, cũng không cần ra cửa.”
Trì Yếm sẽ không thuyết phục người khác, anh ném đồ lên bàn, mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt lại: “Ngắn, anh mặc không vừa.”
Trì Yếm hết sức mỏi mệt, tuyết mùa đông năm nay tựa như con dao nhỏ, cắt trên da mang theo sự đau đớn lạnh lẽo. Buổi chiều anh sửa năm chiếc xe máy, còn phải đội mưa gió đi xa để kéo chiếc xe bị thủng lốp về.
Trì Nhất Minh do dự cầm lấy áo, quả nhiên có chút ngắn, chỉ có thể để cậu mặc, một năm nay Trì Yếm cao lên không ít nên mặc không vừa.
Trì Nhất Minh sợ mợ phát hiện, vội vàng mặc áo mới ở bên trong, còn chiếc áo bông cũ nát tròng bên ngoài.
Tựa như cơn rét lạnh chớp mắt liền bị ngăn cách, thân thể cũng trở nên ấm áp hơn.
Trì Nhất Minh nhìn Trì Yếm đang mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy vừa ấm áp vừa khó chịu.
Nhưng Trì Nhất Minh còn chưa nói gì, cửa phòng đã bị người ta mở ra. Mưa gió lập tức thổi vào, Đặng Ngọc Liên đi đến, Triệu Nam theo phía sau.
Đặng Ngọc Liên đưa mắt nhìn Trì Yếm, không vui nhíu mày: “Trì Yếm, mày vừa về liền ngủ là có ý gì? Lu nước bị đóng băng, mày không cần làm gì sao? Than tổ ong trong nhà cũng không có. Bà đây cho mày ăn cho mày ở, mày cái gì cũng không làm liền đi ngủ!”
Trì Yếm xoa xoa huyệt Thái Dương, từ trên giường ngồi dậy.
Anh lười cãi nhau với người phụ nữ này, đứng dậy muốn ra ngoài.
“Từ từ!” Đặng Ngọc Liên liếc mắt đánh giá thiếu niên một cái, “Mày đi làm ở tiệm xe hơn ba tháng, tiền lương đâu? Sắp đến tết rồi, tao không có đủ tiền, mày lấy ra một ít để tao mua áo cho em gái mày đi!”
Vừa nghe lời này, trong đôi mắt lãnh đạm bình tĩnh của Trì Yếm lộ ra vài phần trào phúng. Triệu Nam là em gái anh sao? Anh lạnh lùng mở miệng: “Ông chủ Văn nói, tôi còn là vị thành niên, thuộc về lao động trẻ em, tiền lương trả theo năm.”
Đặng Ngọc Liên ngẩn người, sau đó không thể tưởng tượng cất cao thanh âm nói: “Mày nói cái gì? Trả theo năm!”
Thấy Trì Yếm không tỏ ý kiến, Đặng Ngọc Liên nói: “Không được, sao lại có thể trả theo năm! Hiện tại tao đi tìm ông ta, kêu ông ta trả lương.”
Trì Yếm không nhúc nhích: “Văn Lôi từng ngồi tù vì đâm một người bảy nhát.”
Đặng Ngọc Liên lập tức do dự, căm giận nhìn Trì Yếm: “Đồ vô dụng, xem mày tìm được cái công việc gì kìa!” Nói xong bà ta kéo Triệu Nam đi ra ngoài.
Triệu Nam còn đang làm loạn: “Mẹ, quần áo mới phải làm sao bây giờ, không phải mẹ nói để Trì Yếm mua sao?”
Đặng Ngọc Liên cũng nén giận: “Làm loạn cái gì, mẹ bán lại cái này rồi mua cho con!” Để Trì Yếm đổi công việc Đặng Ngọc Liên lại không cam lòng, hiện tại thay đổi không phải là mất trắng ba tháng sao? Chỉ có thể nhịn một chút.
Chờ hai mẹ con kia rời đi, Trì Nhất Minh mới buông nắm tay đang nắm chặt ra. Trong mắt cậu cất giấu phẫn hận thật sâu, nhìn theo bóng dáng bọn họ.
“Anh, tiền lương của anh thật sự là trả theo năm sao?”
Trì Yếm nói: “Không, trả theo tháng, bên trong sổ tiết kiệm.”
Trì Nhất Minh nhẹ nhàng thở ra, tâm tình cậu cũng nhẹ nhàng một chút.
“Anh, chờ tích cóp đủ tiền rồi, anh trở về trường học đi. “
Trì Yếm dừng một chút, hồi lâu sau mới nói: “Ừm.”
…
Không bao lâu đã đến tết, sau khi Khương Thủy Sinh góa vợ, mỗi năm đều sẽ dẫn Khương Tuệ đến nhà bác ăn tết.
Khương Tuyết tóm được Khương Tuệ, tỉ mỉ xem xét khuôn mặt nhỏ của cô một lần: “Khuôn mặt của em sao lại thế này, bị nhiều vết thương như vậy sẽ không hủy dung chứ? Chị đã quên mất mặt em lúc trước thế nào rồi, hiện tại còn thường xuyên bị ngã không?”
Khương Tuệ gật gật đầu.
Khương Tuyết nói: “Đồ ngốc này, em không biết che mặt lại sao?”
Khương Tuệ mắt to cười khanh khách, ngữ khí vừa mềm vừa chậm: “Em biết, nhưng mà phản ứng không kịp.”
Khương Tuyết ưu sầu thở dài, đột nhiên nhiều chuyện hỏi: “Lớp em có nam sinh nào, ừm… đặc biệt thích trêu chọc em không?”
Thời tiểu học sơ trung, bọn con trai biểu đạt thích bằng cách trêu chọc khi dễ.
Khương Tuệ nhìn khuôn mặt bát quái của Khương Tuyết thiếu chút nữa cười ra tiếng. Chị của cô cái gì cũng tốt, chỉ là cô đơn quá lâu nên trong đầu chỉ có yêu đương.
Khương Tuệ lắc đầu.
Khương Tuyết cực kỳ tiếc nuối: “Nếu em vẫn giống như lúc nhỏ, bảo đảm cả lớp đều sẽ thích em.”
“…” Cảm ơn, nhưng cô không cần.
Khương Tuyết ôm mặt, ưu sầu mà nói: “Sao vẻ đẹp của em lại không rơi xuống người chị chứ?”
Khương Tuệ bị ngữ khí của Khương Tuyết chọc đến cười không ngừng.
Còn chưa đến tết Khương Thủy Sinh bất đắc dĩ phải dẫn Khương Tuệ trở về một chuyến, dược liệu mà hắn tích trữ đã nảy mầm, thật sự làm người ta đau đầu.
Tới lấy hàng là một chiếc xe vận tải cũ kỹ.
Từng bao hàng được ném lên xe.
Khương Tuệ có lòng hỗ trợ, nhưng sức lực như mèo nhỏ của cô bây giờ thật sự không có đất dụng võ. Cô chỉ có thể đi rót nước ấm cho ba và bác Lương Quân đi thu hàng.
Chiếc túi lớn nhất kia hai người đàn ông không cách nào ném lên xe được, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Lúc đó Trì Yếm vừa vặn khiêng than tổ ong đi qua.
Thiếu niên mặc bộ quần áo mùa thu đơn bạc, nhưng bước chân lại hết sức vững vàng. Cậu Triệu Tùng Thạch của anh khiêng than hai lần cũng không hết, anh một lần đã có thể khiêng về nhà.
Ánh mắt Lương Quân sáng lên: “Cậu nhóc áo đen, lại đây giúp một tay đi.”
Khương Thủy Sinh ngẩn người, Khương Tuệ cũng ngẩn người.
Ở trong đại viện, Trì Yếm là một người có cảm giác tồn tại rất nhỏ. Anh suốt ngày bận rộn, tuổi trẻ đã phải bôn ba vì cuộc sống, anh gần như không có thời gian nói chuyện với người trong đại viện.
Lương Quân không quen biết anh, thấy anh vóc người cao sức lực lớn, tự nhiên kêu anh đến giúp.
Trì Yếm buông túi than xuống, cũng không nhiều lời, đi tới hỗ trợ.
Lương Quân nói: “Tôi đếm 123 rồi cùng ném.”
Phía sau cửa, Khương Tuệ mặc bộ quần áo mùa đông màu hồng đào, ánh mắt lơ đãng dừng trên tay Trì Yếm.
Đôi tay của anh không đẹp, đông lạnh đến đỏ bừng, còn bị nứt da, mu bàn tay bị nứt mang theo vết máu nhợt nhạt. Dấu vết của cuộc sống đang khắc trên tay thiếu niên từng nhát một.
Nhưng dù qua năm, anh cũng mới mười bốn tuổi mà thôi.
Túi hàng bị ném lên xe, Khương Tuệ lo lắng nhìn, sợ miệng vết thương trên tay anh bị vỡ toang ra.
Cũng may anh đủ kiên cường, chỉ hơi hơi bình phục lại hô hấp.
Lương Quân cười vỗ vỗ vai anh: “Cậu nhóc này không tồi, có lực mạnh đấy. Ha ha ha ha, nhưng sao lại mặc mỏng như vậy, đừng để bị cảm.”
Trì Yếm nói: “Ừm.”
Anh cũng không quá để ý, trở về khiêng túi than đi.
Khương Thủy Sinh nói: “Phiền cháu rồi, Trì Yếm.”
Trì Yếm xa xa gật đầu, trên nền tuyết lưu lại dấu chân thật sâu.
Buổi tối gió tuyết vẫn tung hoành như cũ, Khương Tuệ lăn qua lộn lại không ngủ được. Cô nhớ tới đôi tay của thiếu niên, thật ra mấy tháng nay, cô đều tận lực không tiếp xúc với Trì Yếm và Trì Nhất Minh, lúc đi ngang qua chỗ Trì Yếm sửa xe, cô thường hay nhìn thẳng đi qua.
Nhưng mà giờ phút này, đôi tay của Trì Yếm bị cơn rét lạnh ăn mòn, cô đã thấy bóng dáng của anh trong tương lai.
Cô không biết Trì Yếm đã gặp qua cái gì, sau này mọi người đều nói đôi tay của Trì Yếm tiên sinh không quá linh hoạt. Tương lai mọi người sùng kính anh, nhưng bây giờ lại không có ai yêu quý anh.
Cho dù là tiểu ác ma Trì Nhất Minh, ít nhất mùa đông cũng có áo ấm.
Khương Tuệ ngủ không được, dứt khoát bật đèn, lấy ống tiền của mình ra.
Một đống tiền xu, còn có tiền tiêu vặt mới bỏ vào năm nay, rải rác rơi xuống.
Bình thường Khương Tuệ không tiêu tiền, dù sao cô cũng không phải là một bạn nhỏ, cô không ăn vặt cũng không mua đồ chơi nên hiện giờ đã tích cóp nhiều tiền như vậy.
Cô đếm ngón tay tính tiền, sau đó vui vui vẻ vẻ đi ngủ.
Tiếng chuông vang lên, năm mới tới rồi.
Khương Tuệ trộm mua một đôi bao tay lông dê, cô đưa đôi tay nhỏ của mình vào, vừa lớn vừa ấm áp.
Đôi bao tay mới tinh tựa như xua tan đi mưa gió, làm tâm tình của người ta cũng sáng sủa lên.
Khương Tuệ nhìn nó thêm vài lần rồi mới quyết tâm làm bẩn nó, lại mài mài một chút.
Bao tay lông dê trở nên xám xịt, sợi len cũng bị mài mòn một chút.
Cô chú ý thấy buổi sáng Trì Yếm ra cửa, hiện tại còn chưa trở về. Khương Tuệ nhìn từ cửa sổ ra, lúc mặt trời hoàn toàn lặn bóng, Trì Yếm trở lại.
Thiếu niên tay trái cầm dây thừng cùng dụng cụ hốt rác bằng tre trúc cũ nát, tay phải xách theo một cái túi kín.
Khương Tuệ chạy nhanh ra ngoài: “Anh Trì Yếm!”
Trì Yếm quay đầu lại.
Anh vẫn mặc bộ quần áo mùa thu, đôi ủng đạp trên nền tuyết, mang theo vài phần quạnh quẽ.
Khương Tuệ gập ghềnh đi đến trước mặt anh.
Trì Yếm cau mày, cô bé đi đường cũng làm người ta nhìn đến hoảng sợ. Nhưng mà đôi mắt sáng rực kia tựa như được tô điểm sắc xuân sinh động. Đôi mắt đào hoa ngập nước thật xinh đẹp, đáng tiếc khuôn mặt của cô bé lại tím tím xanh xanh làm người ta nhìn đến lo lắng.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang về nhà ạ?”
“Ừm.” Trì Yếm chưa từng ứng phó qua loại sinh vật này, anh nhìn thấy nhiều nhất chính là Đặng Ngọc Liên cùng Triệu Nam.
Nhưng mà cô bé trước mặt lùn lùn, lông mi tựa như cánh bướm. Cô xoa xoa bông tuyết rơi trên lông mi, thoạt nhìn cực kỳ vụng về.
Trì Yếm cảm thấy thật thần kỳ, hàng mi nhỏ đáng yêu như vậy mà bông tuyết cũng có thể rơi lên.
Cô lấy đôi bao tay màu xám ra: “Cái này ba kêu em tặng cho anh, là bao tay cũ của ba, hy vọng anh không để ý.”
Giọng nói của cô nhu nhu, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc.
Trên mặt viết, ba kêu em làm.
Ý này cũng hoàn hảo truyền đạt đến Trì Yếm, anh nhận lấy: “Thay anh cảm ơn ba em.”
Cô bé cũng không cười, nghiêm túc gật đầu, tựa như một nhiệm vụ bí mật vừa được bàn giao.
Trì Yếm liếc nhìn cô một cái, lấy một thứ từ trong chiếc túi bên tay phải đưa cho cô: “Cầm chơi đi.”
Cô bé theo bản năng nhận lấy, Khương Tuệ hai đời cũng chưa từng bắt được chim.
Trên tay một con chim nhỏ bị trói chặt móng vuốt cùng cánh đang mạnh mẽ giãy giụa.
Cô trừng lớn hai mắt, ngón tay trắng nõn cầm sợi dây, kinh ngạc lại bất lực hỏi: “Nó nó nó… đang động đậy, em phải làm sao bây giờ?”
Trì Yếm quay đầu đi.
Thật là…
Thật mẹ nó… Làm người ta mềm lòng đến cả người không được tự nhiên.
“Giữ không được thì ném đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.