Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 39: Còn có về sau
Bất Gia Đường
04/04/2021
Edit by Kiera
Anh quốc.
Luân Đôn thời tiết cũng không tệ như lời đồn, ngược lại Trình Niệm Niệm lại dần dần bắt đầu thích và hưởng thụ nhiệt độ không khí bình thường ổn định như vậy, cho dù là thỉnh thoảng có mưa to cũng sẽ khiến cô có lý do phóng túng để làm ổ trong chăn bông ấm áp.
Có rất nhiều chuyện có lẽ sẽ khác xa so với dự đoán gấp trăm ngàn lần, nhưng cũng không địch lại việc chính bạn tự mình thử một chút.
Chẳng hạn như Luân Đôn, chẳng hạn như là không có anh.
Hôm nay Trình Niệm Niệm sau khi tiếng chuông tan học vang lên liền nói xin lỗi với bạn tốt cùng nhau thường xuyên luyện tập, rồi vội vàng bước ra khỏi phòng học.
Đang đi với tâm tình rất tốt luôn mỉm cười cúi đầu đưa bưu kiện xin nghỉ cho Isadore, cô đang muốn bước ra cửa học viện Nghệ thuật thì bỗng nhiên bị ai đó giữ chặt lại, vỗn dĩ đang hưng phấn quay đầu nhìn lại Trình Niệm Niệm ngay tức khắc liền nản lòng.
Cái người tên Steven này từ lúc làm bạn diễn với cô qua một lần, đến giờ vẫn luôn dây dưa với cô mãi, mặc dù cô vẫn luôn nói với cậu ta là cô đã có bạn trai rồi, nhưng có lẽ là bởi vì mỗi lần gặp nhau cô cùng Lục Diễm vẫn luôn ở trong căn trọ nhỏ mà cô thuê nên hầu như không có ai gặp qua anh. Với lại ở trường học cô ngoại trừ luyện tập thì vẫn luôn cô đơn lẻ bóng. Do dó Steven vẫn luôn cho rằng cô chỉ là tìm lý do từ chối cậu ta thôi.
Trình Niệm Niệm tuy rằng có tính tình tốt nay cũng có chút bất đắc dĩ, đang muốn lại lần nữa mở miệng từ chối lời mời của cậu ta: "Steven..."
Đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc: "Niệm Niệm".
Trình Niệm Niệm không thể tin được quay đầu lại, phát hiện người mà cô ngày đêm tơ tưởng đã đứng ở trước mắt mình.
Cái gì cũng không rảnh lo, toàn bộ vứt lại sau đầu, chạy về phía trước, đôi tay vòng qua ôm lấy eo anh thật chặt, vùi đầu vào trước ngực anh, gương mặt dụi vào áo khoác mềm mại của anh, nhẹ cọ.
"Anh đã đến rồi..."
Nói xong Trình Niệm Niệm không khỏi mỉm cười, cảm thấy bản thân thật ngốc, người đã ôm rồi còn hỏi cái gì nữa chứ.
"Ừm... Anh đã tới."
Nhưng anh không thèm để ý, anh nguyện ý nhân nhượng để cô ngốc.
Chờ cô thẹn thùng mà buông tay ra mới ý thức được mình còn đang ở trên đường lớn. Lục Diễm quấn khăn quàng cổ cho cô, rồi dắt lấy tay cô, liếc mắt một cái nhìn người chướng mắt đang sững sờ đứng trong gió, sau đó rời đi.
Hai mắt đáng thương của Trình Niệm Niệm vẫn luôn tham luyến nhìn chằm chằm Lục Diễm, tùy ý để anh đùa nghịch, không chút nào nhớ rõ còn có một người đã bị mình bỏ quên.
Bước vào căn phòng nhỏ của Trình Niệm Niệm, Lục Diễm hít vào một hơi, hương vị của cô.
Trình Niệm Niệm vội vàng mở máy sưởi trong phòng lên, Lục Diễm cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sô pha xoa giữa mày, sau đó lại ngước mắt lên nhìn cô không biết khi nào đã đứng phía trước cùng vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
Hơi đứng dậy giữ chặt lấy tay cô, ôm chặt vào tận cõi lòng, ngửi hương vị của cô thật sâu.
Mang theo hương hoa sơn chi ấm áp, giống như chú chim đã tìm được nơi làm tổ.
"Có mệt không?"
Trình Niệm Niệm dựa vào trong lòng ngực anh nhẹ nhàng hỏi, rồi sau đó âm thầm ảo não, lại hỏi những câu ngớ ngẩn rồi.
"Không mệt."
Lục Diễm dường như mãi mãi đều biết được cô đang suy nghĩ cái gì, hôn môi lên giữa mày cô.
Trình Niệm Niệm ngẩng đầu, nhìn anh không biết giác mà nhăn mày lại, duỗi tay ra, cố gắng vuốt thẳng đôi mày của anh.
Lục Diễm nhấc lên lông mi nặng trĩu, gợi lên một tia cười nhạt thật nhẹ, rồi bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mặt mình, hôn xuống.
"Ôm một chút là tốt..."
Cô đau lòng ngoan ngoãn cho anh ôm, lòng bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng khảy tóc của anh, anh đã trở nên thành phục hơn rồi, thương trường như chiến trường, cô biết anh vất vả như thế nào, do đó mặc dù là cách tám tiếng lệch giờ nhưng cô vẫn thường theo thói quen dậy sớm để nói chuyện với anh, gặp anh qua màn hình điện thoại, như thế anh sẽ có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn.
Nhưng mặc dù là bận rộn đến đâu, anh vẫn luôn video với cô mỗi ngày, cũng sử dụng khả năng lớn nhất của mình để thường xuyên bay qua gặp cô.
Anh thật sự cho cô đủ cảm giác an toàn.
Cánh tay đang ôm bên hông đang dần dần rủ xuống, cô cúi đầu nhìn Lục Diễm đã nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đặn.
Ánh mắt Trình Niệm Niệm có chút trống rỗng nhìn gần vào gương mặt đang chầm chậm ngủ say của anh, anh yêu cô như vậy, vì vậy.... vì vậy mọi thứ cô từ bỏ đều là đáng giá...
Lặng lẽ buông bàn tay đang rũ xuống của anh ở bên hông cô, đầu gối chạm vào đầu ngón tay của anh, rồi xoay người tìm cho anh chỗ mềm mại trên chiếc giường.
Không đành lòng rời xa, nên đôi tay Trình Niệm Niệm vẫn luôn ôm lấy đầu gối mình ngồi ở góc sô pha, nghiêng đầu gối lên cánh tay lẳng lặng nhìn anh, như vậy là đủ rồi.
Không biết đã ngủ bao lâu, an nhàn quá mức, Lục Diễm lại lần nữa tỉnh lại, thì nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã tối, có chút hoảng hốt, cho đến khi tiếng khói dầu nho nhỏ từ phòng bếp truyền đến kích thích thính giác của anh.
Anh nhẹ nhàng bước ra cửa, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô gái nhỏ của anh xoã ra mái tóc đen thật dài, vài sợi tóc nghịch ngợm còn rối loạn vươn lên cái cổ tinh tế của cô.
Vì anh mà rửa tay làm canh, khiến trái tim của Lục Diễm mềm mại cực kỳ.
Lặng yên từ phía sau lưng ôm lấy cô, đầu để bả vai, hai tay ôm lấy eo thon của cô, làm càn đem trọng lượng ép xuống.
"Thơm quá."
"A —"
Trình Niệm Niệm bị anh không tiếng động tới gần dọa tới nhảy dựng, ngay sau đó liền đỏ mặt, đã lâu không được nhiệt độ cơ thể mãnh liệt như vậy ôm lấy, anh còn cố ý phun ra hơi thở nóng rực bên tai cô....
Lục Diễm nhìn lỗ tai cô mắt thường cũng có thể thấy được nó đang hồng lên, xinh đẹp hồng nhuận lan tràn đến cái cổ trắng nõn, xương quai xanh, ẩn vào nơi xuân sắc nhìn không thấy bị quần áo che khuất đi.
Đáy mắt anh trầm xuống, mở miệng khẽ cắn vào vành tai bên môi, hai tay tự động chui vào vạt áo, chạm đến một mảnh da thịt ấm áp mềm mại.
Trong miệng đang liếm láp thịt non mẫn cảm, còn một tay thì dùng sức ấn vào eo của cô lúc mạnh lúc nhẹ, một tay thì chậm rãi hướng lên phía trước, đột ngột dừng lại, miệng cũng buông lỏng vành tai bị liếm láp đỏ ửng lên như muốn nhỏ máu ra.
Sau đó tay lớn cũng hung hăng bóp lấy nhũ thịt mềm mại trước ngực, nhũ thịt đầy đặn đến mức tràn ra khỏi khe hở giữa năm ngón tay, trơn trượt đến nỗi Lục Diễm phải xoa nắn thật mạnh mới có thể cầm được.
"Ưm... A...."
Trình Niệm Niệm đã mềm mại vô lực ngả về phía sau dựa vào trong lòng ngực của anh, cô chính là một cô gái nhỏ thích ăn mật ngọt bị anh sủng hư.
Do thói quen thân mật với anh, nên ngay khi được anh âu yếm, thân dưới liền bắt đầu lén lút tiết ra chất lỏng, dính ướt hết quần lót đang bao vây lấy môi hoa huy*t đầy đặn, cảm giác ướt át làm cho Trình Niệm Niệm nhịn không được mà kẹp chặt đùi lại khẽ vặn vẹo.
Lục Diễm xoay thân thể đang nhũn ra của ai kia lại, tay còn ở trong quần áo mà luyến tiếc buông cặp nhũ mềm mại ra, xốc một góc quần áo của cô lên, ánh mắt đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh đã thắm đẫm hơi nước của cô.
"Anh... A..."
Anh không kịp chờ được quần áo còn chưa rơi xuống trên mặt đất, đầu lưỡi linh hoạt liền câu lấy một bên đầu v* đã cưng cứng, vừa liếm vừa ngậm, vừa xoa vừa niết, tay cầm lấy nhũ hoa tinh tế bên cạnh, đầu lưỡi mang theo chút nước bọt thấm ướt đầu v* yếu ớt.
Khoái cảm của Trình Niệm Niệm tới quá mãnh liệt, khiên cô nhỏ giọng nức nở, vòng eo không ngừng ưỡn lên, nơi giữ chân cọ vào đũng quần cứng rắn của anh, quần lót bị anh đẩy vào trong tiểu huyệt vô cùng khó chịu làm hai chân không khỏi bất tri bất giác bị anh mở ra hai bên hông, không chịu nổi cử động kẹp chặt vòng eo của anh.
"Ô... Lục... Diễm... Lục Diễm..."
Lục Diễm tà ác ngậm lấy tiểu thịt viên vào trong miệng, hạ thân càng lúc càng cứng rắn, như là muốn xông vào một cái gì đó non mềm, thọc vào hai cái mới có thể bớt ngứa.
Anh buông đầu v* bị mình hôn đến sưng đỏ ra, sau đó cởi thắt lưng ra giải phóng nơi thô dài đầy gân xanh, rồi đem bụng dưới cọ lên quần lót đã ướt đẫm, côn th*t nóng bỏng tách đường đi nghiêm mật đang khép chặt ra, huyệt nhỏ lập tức bị côn th*t sung huyết cương cứng đút đến no căng.
"Hừ.."
Hừ nhẹ, rên rỉ, rốt cuộc anh không khống chế được mà rút nguyên cây ra rồi lại cắm vào.
Động tác đâm càng lúc càng nặng nề, mỗi một chỗ thịt non dâm loạn trong hoa huy*t như không biết sống chết mà xông lên bao vây lấy cây thô dài đang thâm nhập, khiến ai kia chỉ có thể dùng sức đâm vào mạnh hơn, làm những tao thịt đó đều đâm đến bằng phẳng, mở rộng.
"Hic..... Nhẹ... Nhẹ chút...."
Sức nóng từ nơi giao hợp bốc lên như muốn đốt cháy Trình Niệm Niệm, tay cô để trên bệ bếp cũng không chịu nổi sự va chạm của anh, chỉ có thể thấp giọng nức nở cầu anh chậm một chút.
Nhưng lại không nghĩ tới sau khi Lục Diễm nghe được cô nhẹ giọng mềm mại cầu mình, lại làm côn th*t cắm trong nhục huyệt càng thêm sưng tấy, kích thích eo thon liên tục đánh sâu rút cạn, làm cô nổi lên một trận cực hạn cắn chặt lấy như muốn quặn đau, sau đó anh thẳng lưng bắn ra tinh dịch đặc sệt đã được tích trữ từ lâu.
Hô hấp dần dần bình ổn.
Lục Diễm tắt đi chốt mở trên bệ bếp, bế tiểu xấu xa còn đang dư vị run rẩy đặt lên trên giường, rồi nhẹ nhàng rút côn th*t ra khỏi tiểu huyệt kiều nộn của cô, đi vào toilet, dùng nước ấm thấm ướt khăn tắm tinh tế lau chùi thân dưới của ai kia.
Xong xuôi anh mềm mại ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhẹ mổ một cái trên môi: "Đói không?"
Trình Niệm Niệm đang muốn lắc đầu, lại nghĩ đến anh nhất định đói bụng nên vội vàng mở miệng: "Anh đói bụng, em đi làm cho anh..."
Đang muốn từ trên người anh đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, thì đột nhiên bị chặn ngang rồi lại rơi vào cái ôm ấp kia.
"Để anh ôm một lúc."
Trình Niệm Niệm nhấp nhấp môi cầm lấy vòng tay của anh đang ôm mình, cảm giác được anh ôm cô càng lúc càng chặt, bị anh bao vây mà tham lam ngửi hương vị trên người anh.
Một căn phòng yên tĩnh,
"Niệm Niệm, đi Mỹ đi."
Bị đánh vỡ.
Trình Niệm Niệm sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc sao anh lại biết được chuyện đó, nhưng có lẽ anh cũng có thể đã đoán được là Isadora không thể hiểu được suy nghĩ của cô, từ chối một cơ hội tốt như vậy, hận không thể thành thép mà dọn đến chỗ anh.
Nhưng tại sao anh lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy chứ, có biết là nếu cô đi, hai người sẽ lại phải tách xa không, Trình Niệm Niệm có chút giận dỗi, cúi đầu moi lộng ngón tay, không nói gì.
Lục Diễm rũ mắt nhìn cô gái nhỏ hiếm thấy không phản ứng lại, có chút buồn cười mà đè lại tay đang xoắn của cô, hôn một cái lên đỉnh đầu trấn an.
"Nhưng phải buộc dây xích lại cho em trước khi đi."
Trình Niệm Niệm còn chưa ra tiếng, tay đã bị anh cầm, một chiếc nhẫn lạnh lẽo đeo vào ngón áp út.
Đây là....
Lục Diễm hôn lên khuôn mặt nhỏ đang ngốc của cô, thấp giọng giải thích nói: "Lúc đầu anh đã chuẩn bị rất nhiều phương án cầu hôn ở thành phố N, nhưng toàn bộ kế hoạch đều bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại của Isadora."
Đôi mắt anh tỏa sáng, tràn đầy nhu tình nhìn cô gái nhỏ mà anh đã yêu nhiều năm: "Lúc đó anh mới biết được, hoá ra Niệm Niệm của anh, vì anh, mà chuẩn bị từ bỏ đi sân khấu mà cô ấy đã mơ ước rất nhiều năm."
Nhưng làm sao anh có thể bỏ được.
Đây là điều mà Niệm Niệm của anh đã yêu thích rất nhiều rất nhiều năm.
Hốc mắt Trình Niệm Niệm có chút chua xót, vẻ không cam lòng cùng uỷ khuất trong lòng đều tiêu tán hết, cô nỗ lực mở to hai mắt để không làm nước mắt đảo quanh rơi xuống.
"Cho nên Niệm Niệm." Lục Diễm nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hiếm khi phiếm hồng: "Gả cho anh, được không?"
Vuốt ve lấy chiếc nhẫn sáng bóng, thành kính mà cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn.
"Để anh có thể yên tâm thả em đi, nhưng em vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát ra được xiềng xích mang tên Lục phu nhân này."
"Tách ——" Nước mắt rốt cuộc rơi xuống.
Trình Niệm Niệm cơ hồ khóc không thành tiếng gật đầu: "Huhu... được... được... Lục Diễm... em.. đồng ý...".
Đôi môi mỏng của Lục Diễm khẽ run hôn lên lông mi ướt át, đây là tiểu ác ma mà anh không thể phá huỷ.
"Anh yêu em."
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Lục tiên sinh vừa về đến nhà, liền nhìn thấy ở trong đình viện, Lục phu nhân đang cùng cô con gái đáng yêu của bọn họ cùng nhau chơi đu dây, tiếng hoan hô cười nói như chuông bạc khiến anh không khỏi dừng chân lại nhìn thật lâu.
Cả cuộc đời của anh, trước 23 tuổi chưa bao giờ có dư nhiều may mắn.
Mãi cho đến khi cảnh tượng xuất hiện dưới ánh trăng nhiều năm trước, đã làm ký ức của anh vẫn luôn nhớ[1] mãi không quên.
[1]: Niệm là mong nhớ, cũng chính là tên của nữ chính Niệm Niệm. Ở đây có nghĩa Lục Diễm vẫn luôn nhớ mãi không quên cảnh tượng dưới ánh trăng đó, cùng một nghĩa khác là anh vẫn luôn không bao giờ quên được Niệm Niệm của mình.
Sau đó hấp dẫn nhau. Yêu nhau. Bên nhau.
Có lẽ là toàn bộ may mắn của kiếp này đều đã được trao cho buổi tối hôm đó.
Lục Diễm mỉm cười tiếp được cô con gái đang nhào vào trong lòng ngực mình, cũng không quên cho Niệm Niệm của mình một cái hôn.
Nắm chặt lấy tay cô cùng nhau đi vào trong nhà, nghe con gái ở bên tai ríu rít khoe rằng hôm nay cùng mẹ ở trong sân hái được rất nhiều hoa sơn chi...
May mắn thay, hạnh phúc của bọn họ còn có về sau.
______HOÀN CHÍNH VĂN______
Anh quốc.
Luân Đôn thời tiết cũng không tệ như lời đồn, ngược lại Trình Niệm Niệm lại dần dần bắt đầu thích và hưởng thụ nhiệt độ không khí bình thường ổn định như vậy, cho dù là thỉnh thoảng có mưa to cũng sẽ khiến cô có lý do phóng túng để làm ổ trong chăn bông ấm áp.
Có rất nhiều chuyện có lẽ sẽ khác xa so với dự đoán gấp trăm ngàn lần, nhưng cũng không địch lại việc chính bạn tự mình thử một chút.
Chẳng hạn như Luân Đôn, chẳng hạn như là không có anh.
Hôm nay Trình Niệm Niệm sau khi tiếng chuông tan học vang lên liền nói xin lỗi với bạn tốt cùng nhau thường xuyên luyện tập, rồi vội vàng bước ra khỏi phòng học.
Đang đi với tâm tình rất tốt luôn mỉm cười cúi đầu đưa bưu kiện xin nghỉ cho Isadore, cô đang muốn bước ra cửa học viện Nghệ thuật thì bỗng nhiên bị ai đó giữ chặt lại, vỗn dĩ đang hưng phấn quay đầu nhìn lại Trình Niệm Niệm ngay tức khắc liền nản lòng.
Cái người tên Steven này từ lúc làm bạn diễn với cô qua một lần, đến giờ vẫn luôn dây dưa với cô mãi, mặc dù cô vẫn luôn nói với cậu ta là cô đã có bạn trai rồi, nhưng có lẽ là bởi vì mỗi lần gặp nhau cô cùng Lục Diễm vẫn luôn ở trong căn trọ nhỏ mà cô thuê nên hầu như không có ai gặp qua anh. Với lại ở trường học cô ngoại trừ luyện tập thì vẫn luôn cô đơn lẻ bóng. Do dó Steven vẫn luôn cho rằng cô chỉ là tìm lý do từ chối cậu ta thôi.
Trình Niệm Niệm tuy rằng có tính tình tốt nay cũng có chút bất đắc dĩ, đang muốn lại lần nữa mở miệng từ chối lời mời của cậu ta: "Steven..."
Đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc: "Niệm Niệm".
Trình Niệm Niệm không thể tin được quay đầu lại, phát hiện người mà cô ngày đêm tơ tưởng đã đứng ở trước mắt mình.
Cái gì cũng không rảnh lo, toàn bộ vứt lại sau đầu, chạy về phía trước, đôi tay vòng qua ôm lấy eo anh thật chặt, vùi đầu vào trước ngực anh, gương mặt dụi vào áo khoác mềm mại của anh, nhẹ cọ.
"Anh đã đến rồi..."
Nói xong Trình Niệm Niệm không khỏi mỉm cười, cảm thấy bản thân thật ngốc, người đã ôm rồi còn hỏi cái gì nữa chứ.
"Ừm... Anh đã tới."
Nhưng anh không thèm để ý, anh nguyện ý nhân nhượng để cô ngốc.
Chờ cô thẹn thùng mà buông tay ra mới ý thức được mình còn đang ở trên đường lớn. Lục Diễm quấn khăn quàng cổ cho cô, rồi dắt lấy tay cô, liếc mắt một cái nhìn người chướng mắt đang sững sờ đứng trong gió, sau đó rời đi.
Hai mắt đáng thương của Trình Niệm Niệm vẫn luôn tham luyến nhìn chằm chằm Lục Diễm, tùy ý để anh đùa nghịch, không chút nào nhớ rõ còn có một người đã bị mình bỏ quên.
Bước vào căn phòng nhỏ của Trình Niệm Niệm, Lục Diễm hít vào một hơi, hương vị của cô.
Trình Niệm Niệm vội vàng mở máy sưởi trong phòng lên, Lục Diễm cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sô pha xoa giữa mày, sau đó lại ngước mắt lên nhìn cô không biết khi nào đã đứng phía trước cùng vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
Hơi đứng dậy giữ chặt lấy tay cô, ôm chặt vào tận cõi lòng, ngửi hương vị của cô thật sâu.
Mang theo hương hoa sơn chi ấm áp, giống như chú chim đã tìm được nơi làm tổ.
"Có mệt không?"
Trình Niệm Niệm dựa vào trong lòng ngực anh nhẹ nhàng hỏi, rồi sau đó âm thầm ảo não, lại hỏi những câu ngớ ngẩn rồi.
"Không mệt."
Lục Diễm dường như mãi mãi đều biết được cô đang suy nghĩ cái gì, hôn môi lên giữa mày cô.
Trình Niệm Niệm ngẩng đầu, nhìn anh không biết giác mà nhăn mày lại, duỗi tay ra, cố gắng vuốt thẳng đôi mày của anh.
Lục Diễm nhấc lên lông mi nặng trĩu, gợi lên một tia cười nhạt thật nhẹ, rồi bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mặt mình, hôn xuống.
"Ôm một chút là tốt..."
Cô đau lòng ngoan ngoãn cho anh ôm, lòng bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng khảy tóc của anh, anh đã trở nên thành phục hơn rồi, thương trường như chiến trường, cô biết anh vất vả như thế nào, do đó mặc dù là cách tám tiếng lệch giờ nhưng cô vẫn thường theo thói quen dậy sớm để nói chuyện với anh, gặp anh qua màn hình điện thoại, như thế anh sẽ có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn.
Nhưng mặc dù là bận rộn đến đâu, anh vẫn luôn video với cô mỗi ngày, cũng sử dụng khả năng lớn nhất của mình để thường xuyên bay qua gặp cô.
Anh thật sự cho cô đủ cảm giác an toàn.
Cánh tay đang ôm bên hông đang dần dần rủ xuống, cô cúi đầu nhìn Lục Diễm đã nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đặn.
Ánh mắt Trình Niệm Niệm có chút trống rỗng nhìn gần vào gương mặt đang chầm chậm ngủ say của anh, anh yêu cô như vậy, vì vậy.... vì vậy mọi thứ cô từ bỏ đều là đáng giá...
Lặng lẽ buông bàn tay đang rũ xuống của anh ở bên hông cô, đầu gối chạm vào đầu ngón tay của anh, rồi xoay người tìm cho anh chỗ mềm mại trên chiếc giường.
Không đành lòng rời xa, nên đôi tay Trình Niệm Niệm vẫn luôn ôm lấy đầu gối mình ngồi ở góc sô pha, nghiêng đầu gối lên cánh tay lẳng lặng nhìn anh, như vậy là đủ rồi.
Không biết đã ngủ bao lâu, an nhàn quá mức, Lục Diễm lại lần nữa tỉnh lại, thì nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã tối, có chút hoảng hốt, cho đến khi tiếng khói dầu nho nhỏ từ phòng bếp truyền đến kích thích thính giác của anh.
Anh nhẹ nhàng bước ra cửa, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô gái nhỏ của anh xoã ra mái tóc đen thật dài, vài sợi tóc nghịch ngợm còn rối loạn vươn lên cái cổ tinh tế của cô.
Vì anh mà rửa tay làm canh, khiến trái tim của Lục Diễm mềm mại cực kỳ.
Lặng yên từ phía sau lưng ôm lấy cô, đầu để bả vai, hai tay ôm lấy eo thon của cô, làm càn đem trọng lượng ép xuống.
"Thơm quá."
"A —"
Trình Niệm Niệm bị anh không tiếng động tới gần dọa tới nhảy dựng, ngay sau đó liền đỏ mặt, đã lâu không được nhiệt độ cơ thể mãnh liệt như vậy ôm lấy, anh còn cố ý phun ra hơi thở nóng rực bên tai cô....
Lục Diễm nhìn lỗ tai cô mắt thường cũng có thể thấy được nó đang hồng lên, xinh đẹp hồng nhuận lan tràn đến cái cổ trắng nõn, xương quai xanh, ẩn vào nơi xuân sắc nhìn không thấy bị quần áo che khuất đi.
Đáy mắt anh trầm xuống, mở miệng khẽ cắn vào vành tai bên môi, hai tay tự động chui vào vạt áo, chạm đến một mảnh da thịt ấm áp mềm mại.
Trong miệng đang liếm láp thịt non mẫn cảm, còn một tay thì dùng sức ấn vào eo của cô lúc mạnh lúc nhẹ, một tay thì chậm rãi hướng lên phía trước, đột ngột dừng lại, miệng cũng buông lỏng vành tai bị liếm láp đỏ ửng lên như muốn nhỏ máu ra.
Sau đó tay lớn cũng hung hăng bóp lấy nhũ thịt mềm mại trước ngực, nhũ thịt đầy đặn đến mức tràn ra khỏi khe hở giữa năm ngón tay, trơn trượt đến nỗi Lục Diễm phải xoa nắn thật mạnh mới có thể cầm được.
"Ưm... A...."
Trình Niệm Niệm đã mềm mại vô lực ngả về phía sau dựa vào trong lòng ngực của anh, cô chính là một cô gái nhỏ thích ăn mật ngọt bị anh sủng hư.
Do thói quen thân mật với anh, nên ngay khi được anh âu yếm, thân dưới liền bắt đầu lén lút tiết ra chất lỏng, dính ướt hết quần lót đang bao vây lấy môi hoa huy*t đầy đặn, cảm giác ướt át làm cho Trình Niệm Niệm nhịn không được mà kẹp chặt đùi lại khẽ vặn vẹo.
Lục Diễm xoay thân thể đang nhũn ra của ai kia lại, tay còn ở trong quần áo mà luyến tiếc buông cặp nhũ mềm mại ra, xốc một góc quần áo của cô lên, ánh mắt đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh đã thắm đẫm hơi nước của cô.
"Anh... A..."
Anh không kịp chờ được quần áo còn chưa rơi xuống trên mặt đất, đầu lưỡi linh hoạt liền câu lấy một bên đầu v* đã cưng cứng, vừa liếm vừa ngậm, vừa xoa vừa niết, tay cầm lấy nhũ hoa tinh tế bên cạnh, đầu lưỡi mang theo chút nước bọt thấm ướt đầu v* yếu ớt.
Khoái cảm của Trình Niệm Niệm tới quá mãnh liệt, khiên cô nhỏ giọng nức nở, vòng eo không ngừng ưỡn lên, nơi giữ chân cọ vào đũng quần cứng rắn của anh, quần lót bị anh đẩy vào trong tiểu huyệt vô cùng khó chịu làm hai chân không khỏi bất tri bất giác bị anh mở ra hai bên hông, không chịu nổi cử động kẹp chặt vòng eo của anh.
"Ô... Lục... Diễm... Lục Diễm..."
Lục Diễm tà ác ngậm lấy tiểu thịt viên vào trong miệng, hạ thân càng lúc càng cứng rắn, như là muốn xông vào một cái gì đó non mềm, thọc vào hai cái mới có thể bớt ngứa.
Anh buông đầu v* bị mình hôn đến sưng đỏ ra, sau đó cởi thắt lưng ra giải phóng nơi thô dài đầy gân xanh, rồi đem bụng dưới cọ lên quần lót đã ướt đẫm, côn th*t nóng bỏng tách đường đi nghiêm mật đang khép chặt ra, huyệt nhỏ lập tức bị côn th*t sung huyết cương cứng đút đến no căng.
"Hừ.."
Hừ nhẹ, rên rỉ, rốt cuộc anh không khống chế được mà rút nguyên cây ra rồi lại cắm vào.
Động tác đâm càng lúc càng nặng nề, mỗi một chỗ thịt non dâm loạn trong hoa huy*t như không biết sống chết mà xông lên bao vây lấy cây thô dài đang thâm nhập, khiến ai kia chỉ có thể dùng sức đâm vào mạnh hơn, làm những tao thịt đó đều đâm đến bằng phẳng, mở rộng.
"Hic..... Nhẹ... Nhẹ chút...."
Sức nóng từ nơi giao hợp bốc lên như muốn đốt cháy Trình Niệm Niệm, tay cô để trên bệ bếp cũng không chịu nổi sự va chạm của anh, chỉ có thể thấp giọng nức nở cầu anh chậm một chút.
Nhưng lại không nghĩ tới sau khi Lục Diễm nghe được cô nhẹ giọng mềm mại cầu mình, lại làm côn th*t cắm trong nhục huyệt càng thêm sưng tấy, kích thích eo thon liên tục đánh sâu rút cạn, làm cô nổi lên một trận cực hạn cắn chặt lấy như muốn quặn đau, sau đó anh thẳng lưng bắn ra tinh dịch đặc sệt đã được tích trữ từ lâu.
Hô hấp dần dần bình ổn.
Lục Diễm tắt đi chốt mở trên bệ bếp, bế tiểu xấu xa còn đang dư vị run rẩy đặt lên trên giường, rồi nhẹ nhàng rút côn th*t ra khỏi tiểu huyệt kiều nộn của cô, đi vào toilet, dùng nước ấm thấm ướt khăn tắm tinh tế lau chùi thân dưới của ai kia.
Xong xuôi anh mềm mại ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhẹ mổ một cái trên môi: "Đói không?"
Trình Niệm Niệm đang muốn lắc đầu, lại nghĩ đến anh nhất định đói bụng nên vội vàng mở miệng: "Anh đói bụng, em đi làm cho anh..."
Đang muốn từ trên người anh đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, thì đột nhiên bị chặn ngang rồi lại rơi vào cái ôm ấp kia.
"Để anh ôm một lúc."
Trình Niệm Niệm nhấp nhấp môi cầm lấy vòng tay của anh đang ôm mình, cảm giác được anh ôm cô càng lúc càng chặt, bị anh bao vây mà tham lam ngửi hương vị trên người anh.
Một căn phòng yên tĩnh,
"Niệm Niệm, đi Mỹ đi."
Bị đánh vỡ.
Trình Niệm Niệm sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc sao anh lại biết được chuyện đó, nhưng có lẽ anh cũng có thể đã đoán được là Isadora không thể hiểu được suy nghĩ của cô, từ chối một cơ hội tốt như vậy, hận không thể thành thép mà dọn đến chỗ anh.
Nhưng tại sao anh lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy chứ, có biết là nếu cô đi, hai người sẽ lại phải tách xa không, Trình Niệm Niệm có chút giận dỗi, cúi đầu moi lộng ngón tay, không nói gì.
Lục Diễm rũ mắt nhìn cô gái nhỏ hiếm thấy không phản ứng lại, có chút buồn cười mà đè lại tay đang xoắn của cô, hôn một cái lên đỉnh đầu trấn an.
"Nhưng phải buộc dây xích lại cho em trước khi đi."
Trình Niệm Niệm còn chưa ra tiếng, tay đã bị anh cầm, một chiếc nhẫn lạnh lẽo đeo vào ngón áp út.
Đây là....
Lục Diễm hôn lên khuôn mặt nhỏ đang ngốc của cô, thấp giọng giải thích nói: "Lúc đầu anh đã chuẩn bị rất nhiều phương án cầu hôn ở thành phố N, nhưng toàn bộ kế hoạch đều bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại của Isadora."
Đôi mắt anh tỏa sáng, tràn đầy nhu tình nhìn cô gái nhỏ mà anh đã yêu nhiều năm: "Lúc đó anh mới biết được, hoá ra Niệm Niệm của anh, vì anh, mà chuẩn bị từ bỏ đi sân khấu mà cô ấy đã mơ ước rất nhiều năm."
Nhưng làm sao anh có thể bỏ được.
Đây là điều mà Niệm Niệm của anh đã yêu thích rất nhiều rất nhiều năm.
Hốc mắt Trình Niệm Niệm có chút chua xót, vẻ không cam lòng cùng uỷ khuất trong lòng đều tiêu tán hết, cô nỗ lực mở to hai mắt để không làm nước mắt đảo quanh rơi xuống.
"Cho nên Niệm Niệm." Lục Diễm nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hiếm khi phiếm hồng: "Gả cho anh, được không?"
Vuốt ve lấy chiếc nhẫn sáng bóng, thành kính mà cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn.
"Để anh có thể yên tâm thả em đi, nhưng em vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát ra được xiềng xích mang tên Lục phu nhân này."
"Tách ——" Nước mắt rốt cuộc rơi xuống.
Trình Niệm Niệm cơ hồ khóc không thành tiếng gật đầu: "Huhu... được... được... Lục Diễm... em.. đồng ý...".
Đôi môi mỏng của Lục Diễm khẽ run hôn lên lông mi ướt át, đây là tiểu ác ma mà anh không thể phá huỷ.
"Anh yêu em."
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Lục tiên sinh vừa về đến nhà, liền nhìn thấy ở trong đình viện, Lục phu nhân đang cùng cô con gái đáng yêu của bọn họ cùng nhau chơi đu dây, tiếng hoan hô cười nói như chuông bạc khiến anh không khỏi dừng chân lại nhìn thật lâu.
Cả cuộc đời của anh, trước 23 tuổi chưa bao giờ có dư nhiều may mắn.
Mãi cho đến khi cảnh tượng xuất hiện dưới ánh trăng nhiều năm trước, đã làm ký ức của anh vẫn luôn nhớ[1] mãi không quên.
[1]: Niệm là mong nhớ, cũng chính là tên của nữ chính Niệm Niệm. Ở đây có nghĩa Lục Diễm vẫn luôn nhớ mãi không quên cảnh tượng dưới ánh trăng đó, cùng một nghĩa khác là anh vẫn luôn không bao giờ quên được Niệm Niệm của mình.
Sau đó hấp dẫn nhau. Yêu nhau. Bên nhau.
Có lẽ là toàn bộ may mắn của kiếp này đều đã được trao cho buổi tối hôm đó.
Lục Diễm mỉm cười tiếp được cô con gái đang nhào vào trong lòng ngực mình, cũng không quên cho Niệm Niệm của mình một cái hôn.
Nắm chặt lấy tay cô cùng nhau đi vào trong nhà, nghe con gái ở bên tai ríu rít khoe rằng hôm nay cùng mẹ ở trong sân hái được rất nhiều hoa sơn chi...
May mắn thay, hạnh phúc của bọn họ còn có về sau.
______HOÀN CHÍNH VĂN______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.