Chương 50: Đánh Tiểu Tam
Đông Bôn Tây Cố
13/06/2013
Cơ thể của ông Tần dần dần bình phục, Tần Vũ Dương
cũng bắt đầu đi làm, rõ ràng, ánh mắt mọi người ở Đằng Đạt nhìn cô cùng với
trước kia không giống nhau. Tần Vũ Dương nhíu nhíu mày. Cũng may bát quái là
bát quái, công việc là công việc, tất cả mọi người phân biệt rất rõ ràng, không
ai lại ngốc đến mức cầm chén cơm của mình đi nói đùa.
Sau khi tan việc, Tần Vũ Dương chạy tới bệnh viện thăm hỏi bố, điều kiện phòng bệnh và thuốc dùng đều là tốt nhất, chuyên gia cùng viện trưởng thường cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện ở trong phòng bệnh hỏi thăm bệnh tình của ông Tần. Ông Tần bà Tần thấy rất kỳ quái, khi nào thì bệnh viện cũng quan tâm như vậy đối với bệnh nhân? Tần Vũ Dương chỉ có thể cười cười có lệ, cô biết rõ nguyên nhân này là vì Cố Mặc Hàm, sinh ở một gia đình hiển hách như vậy, chỉ sợ từ nhỏ đều trải qua cái loại cuộc sống chúng tinh phủng nguyệt [1] này đi ?
Vào phòng bệnh liền thấy Trình Húc đang cùng bố đang nói chuyện phiếm, tinh thần của ông Tần đã khá rất nhiều, thấy Tần Vũ Dương liền cười nói, "Con gái tới rồi à!"
Trình Húc quay đầu cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương cười chào hỏi: "Anh mới tới !"
"Hôm nay đi xử lý vụ án, thuận đường tới thăm bác Tần một chút."
Ông Tần nở nụ cười hơi nhìn Trình Húc, rồi hướng Tần Vũ Dương nói: "Vũ Dương, tên nhóc này thật sự không tệ."
Tần Vũ Dương làm bộ nghe không hiểu cười ngây ngốc với bố, cũng không nói tiếp.
Một lát sau, Trình Húc đứng dậy chào tạm biệt, Tần Vũ Dương tiễn anh ta đi ra ngoài.
Sóng vai đi vài bước, khi đi đến trước khuôn viên của khu nội trú, Trình Húc dừng lại đánh vỡ sự yên tĩnh.
"Vũ Dương, trên báo nói là sự thật sao?"
Tần Vũ Dương nhìn Trình Húc, anh ta không còn vẻ cười như ở trong phòng bệnh vừa rồi, hai đầu lông mày khóa nhàn nhạt sự u buồn, như có như không, trong thanh âm mang theo bi thương.
Tần Vũ Dương không biết anh ta hỏi chính là đêm hôm đó Cố Mặc Hàm đi rồi mà quay trở lại là sự thật, hay là cô cùng Cố Mặc Hàm đã từng là người yêu là sự thật. Không biết trả lời như thế nào.
"Trình Húc..."
"Là tôi gặp em quá muộn sao?" Trình Húc nhìn Tần Vũ Dương, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt đau thương.
Giờ khắc này Tần Vũ Dương vô cùng hoài niệm vẻ mặt mang nụ cười ôn nhu của Trình Húc kia, cô vặn vẹo lông mày, "Trình Húc, tôi cũng không biết nói với anh như thế nào, anh đừng như vậy..."
Tần Vũ Dương đứt quãng giải thích chuyện cô cùng Cố Mặc Hàm đã trải qua, từ lần gặp mặt ban đầu, đến sự xa nhau sau đó, rồi đến trùng phùng. Tần Vũ Dương bỗng nhiên phát hiện thì ra cô đều nhớ rõ ràng như vậy, từng điểm từng điểm cũng không có quên lãng.
Trình Húc lẳng lặng lắng nghe, chờ Tần Vũ Dương nói xong, anh ta giang hai cánh tay, đem Tần Vũ Dương ôm vào trong ngực, chậm rãi mở miệng mang theo chút thở dài, "Cô cái nha đầu ngốc này, đến cùng là có bao nhiêu dũng cảm, mới có thể nhớ mãi không quên như thế."
Tần Vũ Dương từ từ đẩy anh ta ra, hốc mắt hơi ẩm ướt,"Trình Húc, thực xin lỗi, từ đầu tôi nên nói rõ ràng với anh. Tôi thật không thể quên được anh ấy, tôi và cái tuổi trẻ đó, cùng sự ấm áp trong trí nhớ đều liên hệ nhau, tất cả đều có bóng dáng của Cố Mặc Hàm. Năm năm, tôi cứ tưởng tôi đã quên đi, nhưng đến khi anh ấy đứng trước mặt tôi, tôi mới biết rõ tôi không gạt được lòng của mình."
Trình Húc đưa tay lau đi nước mắt của Tần Vũ Dương, vỗ vỗ bả vai của cô, thở dài một hơi, rồi xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương nhìn bóng lưng của anh ta, tịch mịch bi thương. Cô chỉ sợ vĩnh viễn sẽ mất đi người bạn này.
Tần Vũ Dương nhận di dộng đã vang lên một lúc lâu, thanh âm của Cố Mặc Hàm truyền đến.
"Vũ Dương, em đang làm gì?"
Tần Vũ Dương nhìn thời gian đang mờ tối dần, từng chữ từng chữ phun ra, "Cố Mặc Hàm, nếu anh còn dám có lỗi với em nữa, em liền thiến anh đó!"
Bên kia bỗng nhiên mất đi âm thanh, đến khi Cố Mặc Hàm mới hiểu được ý tứ của cô, thì trái tim bỗng trở nên mềm mại, đều ngập tràn hạnh phúc, anh từ từ mới đáp lại một chữ, "Được!"Trong ôn nhu lộ ra sự kiên định.
**
Một năm cũ sắp qua đi, một năm mới lại sắp đến, quy củ xưa nay của giới kinh doanh thành phố C, trước tết âm tịch buổi họp hằng năm sẽ do các công ty lớn thay phiên nhau cử hành, năm nay đến phiên Phong Hoa, thời gian định là vào đêm Giáng sinh.
Những năm qua đều là Đổng sự Tôn mang theo Tần Vũ Dương cùng Bạch Ngưng tham gia, nhưng năm nay Đổng sự Tôn đã trả lời Tần Vũ Dương thế này, "Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, không tụ tập được cái náo nhiệt của bọn trẻ tuổi các cô, cô cùng Bạch Ngưng đi đi!"
Bạch Ngưng tiếp một câu: "Đêm Giáng sinh tôi có hẹn, tự cô đi đi!"
Tần Vũ Dương hơi há to miệng, "Cô, có bạn trai?"
Điệu bộ của Bạch Ngưng vẫn là lạnh như băng như trước,"Không được sao?"
Tần Vũ Dương quay đầu hơi nhìn Đổng sự Tôn, vẻ mặt dò hỏi, Đổng sự Tôn thì trở lại cô một cái ánh mắt "Tôi cũng không biết".
Tần Vũ Dương bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt băng sương của Bạch Ngưng với vẻ chim nhỏ nép vào người ta, chậc chậc, thật là mong đợi nha.
Vì vậy, Tần Vũ Dương mang theo Liễu Vận Ca xông pha vào chiến trường. Ở trên đường đi, cô lại hỏi Liễu Vận Ca một lần: "Cô có thể uống rượu không?"
Liễu Vận Ca vẫn là câu đó: "Cũng được."
Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút cảm thấy xuất phát từ góc độ tình đồng nghiệp, cô cần phải nói cho Liễu Vận Ca về cuộc diện vào tối hôm nay.
"Tối hôm nay đến đó đều là người trong nghề, cô cũng biết, vào ngày thường mọi người đều sẽ có một chút va chạm hoặc lớn hoặc nhỏ. Cái gọi là họp hằng năm, chẳng qua là mượn cớ có cừu báo cừu có oán báo oán thôi, mà thủ đoạn báo thù báo oán của bọn họ chính là uống rượu. Lấy kinh nghiệm trước đây với lại năm nay Đằng Đạt đoạt được vụ đó có thể nói, tối hôm nay tôi và cô sẽ là mục tiêu công kích."
Liễu Vận Ca bình tĩnh gật đầu, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi. Tần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, thật sự là thua cái chị gái bình tĩnh này rồi.
Tần Vũ Dương vừa vào đại sảnh, liền thấy Lãnh Thanh Thu vẫy tay với cô.
"Hey, Vũ Dương, chị gái Liễu." Lãnh Thanh Thu hình như có một loại nhiệt tình vượt quá người bình thường đối với Liễu Vận Ca.
Tần Vũ Dương kéo Lãnh Thanh Thu đang chuẩn bị bổ nhào trên người Liễu Vận Ca, "Sao chỉ có một mình cậu? Thạch Lỗi nhà cậu đâu ?"
Lãnh Thanh Thu nghe được cái tên này lập tức bày ra vẻ mặt cao ngạo, không nói lời nào, khí chất trầm tĩnh lập tức tản mát ra.
Cãi nhau?
Liễu Vận Ca nói với Tần Vũ Dương: "Thạch tổng ở bên kia."
Tần Vũ Dương theo tầm mắt Liễu Vận Ca nhìn sang, Thạch Lỗi đang tươi cười nói chuyện với một người đẹp eo thon chân dài, không biết đang nói chuyện gì, cô gái đẹp kia cách mỗi vài phút liền cười ha ha. Mặc dù người xưa có viết: "Phàm là nữ tử, trước học lập thân. Phương pháp lập thân, ngoài việc trong sạch, trinh tiết, trong sạch thì bản thân thanh khiết, trinh tiết thì bản thân vinh hoa, đi không được quay đầu lại, nói không có hở môi...", nhưng Tần Vũ Dương phải thừa nhận cô người đẹp kia cười to cũng thật đáng thưởng thức.
Cô đụng đụng Lãnh Thanh Thu, "Thanh Thu, sau vườn nhà cậu cháy kìa."
Lãnh Thanh Thu quay đầu liếc một cái, không để ý tới. Nhưng Tần Vũ Dương rõ ràng cảm giác hô hấp càng sâu của Lãnh Thanh Thu.
Thạch Lỗi lơ đãng vừa quay đầu lại, sau khi thấy các cô rất nhanh chào tạm biệt người đẹp rồi đi tới.
"Thanh Thu, em đến đây lúc nào thế?"
Cái vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười của Lãnh Thanh Thu, "Thôi mà, Thạch tổng, ngài là cấp cao của công ty, tôi chỉ là một chủ quản nhỏ, không cần gọi thân mật như vậy, giống như hai ta rất quen thuộc lắm."
Thạch Lỗi ngược lại một chút cũng không để ý sự không nể mặt của Lãnh Thanh Thu, lập tức hạ thấp thái độ, "Thanh Thu, anh không phải đã nhận sai rồi sao, anh thật không cố ý gạt em, em đừng giận nữa. Này, Vũ Dương cũng ở đây, chính cô ấy cũng không muốn nói chuyện này, anh một đại nam nhân sao có thể lắm mồm được chứ ?"
Tần Vũ Dương rốt cuộc đã biết nguyên nhân, hóa ra là trách Thạch Lỗi giấu chuyện của cô cùng Cố Mặc Hàm.
"Đúng rồi, ngài không lắm mồm, còn tôi thì lắm mồm rồi, vậy ngài đi tìm cô nào đừng lắm mồm đi, đúng rồi, người đẹp vừa nãy kia cũng không sai đâu, có thể cân nhắc." Lãnh Thanh Thu một mực không tha.
Thạch Lỗi bỗng nhiên túm lấy cánh tay Lãnh Thanh Thu kéo ra ngoài, Lãnh Thanh Thu hét lên một tiếng, dẫn tới sự liếc mắt của mọi người, Thạch Lỗi giống như không thấy được ánh mắt của người khác, sải từng bước về phía trước đem Lãnh Thanh Thu lôi đi.
Lý Thanh Viễn đứng ở đàng xa nhìn một màn này, trong miệng chép một tiếng, "Thật là cuống cuồng mà, không thể đợi về nhà sao? Trước mặt mọi người, quá mất mặt! Tớ cũng ngại nói tớ quen biết cậu ta."
Hà Văn Hiên liếc cậu một cái, "Trong cái đầu cậu không thể nghĩ cái gì đứng đắn được sao?"
Lý Thanh Viễn không chút do dự đánh trả: "Cậu thì quá đứng đắn rồi, Asakawa Ran, Aoi Sora, Maria Ozawa [2], đến một người mà cậu cũng không nhận ra. Nếu nói đàn ông không xem A [3] được, bị tổn thương chính là phụ nữ. Tớ thật sự là thay chị dâu tương lai của tớ lo lắng đó!"
Hà Văn Hiên khóe miệng nhếch lên, hiền lành nhìn Lý Thanh Viễn, "Nếu không, trước đó cậu thay tớ xem thử chị dâu tương lai đi, xem một chút có thể bị tổn thương hay không ?"
Lý Thanh Viễn mở to hai mắt khiếp sợ nhìn anh ta, một câu cũng không nên lời, chỉ vào anh ta: "Cậu, cậu ..." Sau khi cậu nửa ngày trời mới nhanh như chớp chạy đi.
Hà Văn Hiên khẽ thu lại độ cong khóe miệng, nhíu nhíu mày. Cố Mặc Hàm, Mạc Sính Dã, Doãn Đông Tuân ba người rất ăn ý trao đổi ánh mắt, trong mắt mang theo ý tứ giống nhau.
Sau khi Tần Vũ Dương cùng Liễu Vận Ca dạo quanh một vòng đã uống không ít rượu, Lãnh Thanh Thu với một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đã trở lại, đôi môi hơi sưng. Vừa nãy trước khi ra ngoài còn là bà hoàng hung hăng, bây giờ lại là vẻ mặt thẹn thùng của một cô gái nhà láng giềng. Mà Thạch Lỗi bên cạnh lại đang nắm tay cô ấy, vẻ mặt hứng khởi bừng bừng.
Tần Vũ Dương nhìn Lãnh Thanh Thu cười xấu xa, bỗng nhiên cảm thấy có đạo ánh mắt đang quét tới, cô vừa quay đầu liền thấy Cố Mặc Hàm đang bị một đám người vây quanh, anh khéo léo ứng đối, khiêm tối lại lịch sự, thấy cô nhìn sang, nghịch ngợm nháy mắt với cô một cái, Tần Vũ Dương cười càng rộng.
Lúc Thạch Lỗi bị người khác vây quanh Lãnh Thanh Thu phá vòng vây đi ra tiến đến trước mắt Tần Vũ Dương, mới vừa muốn nói chuyện đột nhiên trong ánh mắt lóe tia sáng kỳ dị. Lúc sau Tần Vũ Dương nghĩ lại, rốt cục cũng hiểu đó là sự hưng phấn khi thấy con mồi.
Lãnh Thanh Thu bắt lấy cánh tay Tần Vũ Dương, vẻ mặt tràn đầy phấn khích: "Ê, Triệu Tịch Vũ kìa, chúng ta qua đó uống một ly với cô ta thôi, chị gái Liễu cùng đi nha."
Tần Vũ Dương không thể tin nhìn Lãnh Thanh Thu, nếu mấy ngày trước Lãnh Thanh Thu có loại hành động này cô tuyệt không thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại Lãnh Thanh Thu biết rõ quan hệ giữa cô cùng Triệu Tịch Vũ mà còn làm như vậy, cô lại không thể giải thích được.
Tần Vũ Dương vẫn còn đang khó hiểu đã bị lôi kéo đến trước mắt Triệu Tịch Vũ. Lãnh Thanh Thu thân thiết cười với Triệu Tịch Vũ, "Triệu tiểu thư, xin chào, tôi là Lãnh Thanh Thu của Phong Hoa, rất hân hạnh được biết cô. Nghe nói cô là học muội của Vũ Dương, tôi là bạn tốt của cô ấy."
Tần Vũ Dương ở một bên trợn tròn mắt, Lãnh Thanh Thu, đầu óc cậu đã bị hỏng rồi. Liễu Vận Ca nhìn một màn này cũng khẽ nhíu nhíu mày.
Cũng cùng bối rối còn có Triệu Tịch Vũ, cô ta vẫn cho rằng Tần Vũ Dương một chút cũng không muốn nhìn thấy cô ta, không nghĩ tới cô sẽ chủ động tới đây chào hỏi. Triệu Tịch Vũ nghi hoặc nhìn về phía Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương hơi cười có lệ đối với cô ta.
Thời điểm bên cạnh có một nam một nữ đi qua đây, Lãnh Thanh Thu bỗng nhiên hơi loạng choạng đi về phía trước, hình như là bị hai người kia đụng phải, toàn bộ rượu trong ly đều hất lên người Triệu Tịch Vũ.
Hai người kia cũng kỳ quái, rõ ràng không có đụng vào mà, nhưng nhìn đến Lãnh Thanh Thu là cô gái mới vừa mới dây dưa cùng Thạch Lỗi, cũng chỉ có thể vội vàng nói xin lỗi. Lãnh Thanh Thu vẻ mặt khoan dung tha thứ cho bọn họ, sau đó lại khẩn trương nhìn Triệu Tịch Vũ, trong thanh âm mang theo vẻ bối rối: "Triệu tiểu thư, cô không sao chứ, thật sự rất xin lỗi. Tôi cùng cô đi sửa soạn lại một chút đi."
Triệu Tịch Vũ nhìn vết rượu trên lễ phục của mình, bực bội đẩy Lãnh Thanh Thu ra, "Không cần, để tôi tự đi." Nói xong vội vã rời đi.
Lãnh Thanh Thu vẻ mặt đắc ý cùng hưng phấn, Tần Vũ Dương ở một bên nhìn một màn này, "Tớ nói này, Thanh Thu, cậu đem lễ phục của cô ta làm dơ như vậy thật vui vẻ lắm sao?"
Lãnh Thanh Thu giống như xem thường cái ý ngu ngốc đó nhìn lại cô: "Tất nhiên không phải như vậy, ban nãy mới là bắt đầu thôi, đuổi theo mau đuổi theo mau." Nói xong cũng đi về hướng toilet.
Đẩy cửa phòng toilet ra, Triệu Tịch Vũ đang chuyên tâm tẩy lấy lễ phục, Lãnh Thanh Thu nhìn chung quanh một vòng, thật tốt, không có ai.
Lãnh Thanh Thu từ từ đi tới, mở vòi nước ra, lập tức truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
"Triệu Tịch Vũ, cô đã nghe qua một câu này chưa, học muội xấu lại đi dụ dỗ học trưởng xấu, nên học tỷ xấu phải cho học muội xấu chết không có chỗ chôn!" Nói xong một tay kéo tóc Triệu Tịch Vũ đem đầu của cô ta ấn vào trong nước của bồn rửa mặt, "Tôi đời này ghét nhất là Tiểu Tam, cô làm Tiểu Tam mà vẫn còn dám quay lại, Tần Vũ Dương nhịn cô, nhưng tôi không nhịn được, bà cô này hôm nay không đánh cô, tôi cũng không gọi họ Lãnh nữa!"
Triệu Tịch Vũ vùi đầu vào trong nước, cơ thể dùng sức giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng động ô ô. Lãnh Thanh Thu chưa hết giận dùng sức đạp cô mấy cước, bỗng nhiên Triệu Tịch Vũ mạnh mẽ dùng sức thoát khỏi, khoác bộ tóc ướt sũng liền đánh về phía Lãnh Thanh Thu. Liễu Vận Ca phản ứng rất nhanh xông tới, nhắm vào bụng cô ta cho thêm một cước, đem Triệu Tịch Vũ đạp xuống đất, cô ta che lấy bụng rên rỉ ở dưới đất. Đây là giày cao gót mười cm đó!
Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Liễu Vận Ca, Liễu Vận Ca hơi mất tự nhiên mở miệng: "Tôi cũng rất ghét Tiểu Tam." Lãnh Thanh Thu lại bổ thêm mấy cước, nghiêng đầu nói với Tần Vũ Dương nói: "Vũ Dương, mau tới đây cho cô ta mấy cước, NND [4] cô, lại dám đoạt đàn ông của cậu."
Tần Vũ Dương nhìn Lãnh Thanh Thu cùng Liễu Vận Ca, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, cô vì chính mình có thể có bạn bè như thế mà cảm thấy may mắn. Triệu Tịch Vũ nằm trên đất vẻ mặt phẫn hận nhìn Tần Vũ Dương, trong miệng thô tục, "Tần Vũ Dương, mày dám đánh tao, tao ***!" Tế bào gian ác trên người của Tần Vũ Dương được đánh thức, cô đi tới, hung hăng đá Triệu Tịch Vũ mấy cước, "Đánh mày này đánh mày này, còn cần chọn ngày sao? Triệu Tịch Vũ, từ nay tôi đi đường Dương Quan của tôi, cô đi cầu Nại Hà của cô, nếu cô còn dám đánh chủ ý với Cố Mặc Hàm tôi liền đánh chết cô!"
Ba người rất nhanh từ toilet lao ra, sau khi đóng cửa lại, nhìn nhau mấy lần, đều bật cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên Tần Vũ Dương trông thấy Liễu Vận Ca vui vẻ cười to như vậy. Người từ toilet nam đi ra cũng kỳ quái nhìn các cô, các cô lại không hơi đâu thèm để ý.
Tần Vũ Dương cảm thấy, mấy năm này vết thương nghẹn trong lòng mình kia rốt cục cũng thuận xuống rồi.
_________
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng. Ý nói lúc nào cũng được mọi người vây lấy xum xoe, như mình là cái rốn của vũ trụ.
[2] Asakawa Ran, Aoi Sora, Maria Ozawa: tên mấy nữ diễn viên gì thì mọi người tự search nha.
[3] A: phim A = phim Adult
[4] NND: phát âm là ‘nai nai de’ có nghĩa là Mụ nội nó !
Sau khi tan việc, Tần Vũ Dương chạy tới bệnh viện thăm hỏi bố, điều kiện phòng bệnh và thuốc dùng đều là tốt nhất, chuyên gia cùng viện trưởng thường cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện ở trong phòng bệnh hỏi thăm bệnh tình của ông Tần. Ông Tần bà Tần thấy rất kỳ quái, khi nào thì bệnh viện cũng quan tâm như vậy đối với bệnh nhân? Tần Vũ Dương chỉ có thể cười cười có lệ, cô biết rõ nguyên nhân này là vì Cố Mặc Hàm, sinh ở một gia đình hiển hách như vậy, chỉ sợ từ nhỏ đều trải qua cái loại cuộc sống chúng tinh phủng nguyệt [1] này đi ?
Vào phòng bệnh liền thấy Trình Húc đang cùng bố đang nói chuyện phiếm, tinh thần của ông Tần đã khá rất nhiều, thấy Tần Vũ Dương liền cười nói, "Con gái tới rồi à!"
Trình Húc quay đầu cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương cười chào hỏi: "Anh mới tới !"
"Hôm nay đi xử lý vụ án, thuận đường tới thăm bác Tần một chút."
Ông Tần nở nụ cười hơi nhìn Trình Húc, rồi hướng Tần Vũ Dương nói: "Vũ Dương, tên nhóc này thật sự không tệ."
Tần Vũ Dương làm bộ nghe không hiểu cười ngây ngốc với bố, cũng không nói tiếp.
Một lát sau, Trình Húc đứng dậy chào tạm biệt, Tần Vũ Dương tiễn anh ta đi ra ngoài.
Sóng vai đi vài bước, khi đi đến trước khuôn viên của khu nội trú, Trình Húc dừng lại đánh vỡ sự yên tĩnh.
"Vũ Dương, trên báo nói là sự thật sao?"
Tần Vũ Dương nhìn Trình Húc, anh ta không còn vẻ cười như ở trong phòng bệnh vừa rồi, hai đầu lông mày khóa nhàn nhạt sự u buồn, như có như không, trong thanh âm mang theo bi thương.
Tần Vũ Dương không biết anh ta hỏi chính là đêm hôm đó Cố Mặc Hàm đi rồi mà quay trở lại là sự thật, hay là cô cùng Cố Mặc Hàm đã từng là người yêu là sự thật. Không biết trả lời như thế nào.
"Trình Húc..."
"Là tôi gặp em quá muộn sao?" Trình Húc nhìn Tần Vũ Dương, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt đau thương.
Giờ khắc này Tần Vũ Dương vô cùng hoài niệm vẻ mặt mang nụ cười ôn nhu của Trình Húc kia, cô vặn vẹo lông mày, "Trình Húc, tôi cũng không biết nói với anh như thế nào, anh đừng như vậy..."
Tần Vũ Dương đứt quãng giải thích chuyện cô cùng Cố Mặc Hàm đã trải qua, từ lần gặp mặt ban đầu, đến sự xa nhau sau đó, rồi đến trùng phùng. Tần Vũ Dương bỗng nhiên phát hiện thì ra cô đều nhớ rõ ràng như vậy, từng điểm từng điểm cũng không có quên lãng.
Trình Húc lẳng lặng lắng nghe, chờ Tần Vũ Dương nói xong, anh ta giang hai cánh tay, đem Tần Vũ Dương ôm vào trong ngực, chậm rãi mở miệng mang theo chút thở dài, "Cô cái nha đầu ngốc này, đến cùng là có bao nhiêu dũng cảm, mới có thể nhớ mãi không quên như thế."
Tần Vũ Dương từ từ đẩy anh ta ra, hốc mắt hơi ẩm ướt,"Trình Húc, thực xin lỗi, từ đầu tôi nên nói rõ ràng với anh. Tôi thật không thể quên được anh ấy, tôi và cái tuổi trẻ đó, cùng sự ấm áp trong trí nhớ đều liên hệ nhau, tất cả đều có bóng dáng của Cố Mặc Hàm. Năm năm, tôi cứ tưởng tôi đã quên đi, nhưng đến khi anh ấy đứng trước mặt tôi, tôi mới biết rõ tôi không gạt được lòng của mình."
Trình Húc đưa tay lau đi nước mắt của Tần Vũ Dương, vỗ vỗ bả vai của cô, thở dài một hơi, rồi xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương nhìn bóng lưng của anh ta, tịch mịch bi thương. Cô chỉ sợ vĩnh viễn sẽ mất đi người bạn này.
Tần Vũ Dương nhận di dộng đã vang lên một lúc lâu, thanh âm của Cố Mặc Hàm truyền đến.
"Vũ Dương, em đang làm gì?"
Tần Vũ Dương nhìn thời gian đang mờ tối dần, từng chữ từng chữ phun ra, "Cố Mặc Hàm, nếu anh còn dám có lỗi với em nữa, em liền thiến anh đó!"
Bên kia bỗng nhiên mất đi âm thanh, đến khi Cố Mặc Hàm mới hiểu được ý tứ của cô, thì trái tim bỗng trở nên mềm mại, đều ngập tràn hạnh phúc, anh từ từ mới đáp lại một chữ, "Được!"Trong ôn nhu lộ ra sự kiên định.
**
Một năm cũ sắp qua đi, một năm mới lại sắp đến, quy củ xưa nay của giới kinh doanh thành phố C, trước tết âm tịch buổi họp hằng năm sẽ do các công ty lớn thay phiên nhau cử hành, năm nay đến phiên Phong Hoa, thời gian định là vào đêm Giáng sinh.
Những năm qua đều là Đổng sự Tôn mang theo Tần Vũ Dương cùng Bạch Ngưng tham gia, nhưng năm nay Đổng sự Tôn đã trả lời Tần Vũ Dương thế này, "Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, không tụ tập được cái náo nhiệt của bọn trẻ tuổi các cô, cô cùng Bạch Ngưng đi đi!"
Bạch Ngưng tiếp một câu: "Đêm Giáng sinh tôi có hẹn, tự cô đi đi!"
Tần Vũ Dương hơi há to miệng, "Cô, có bạn trai?"
Điệu bộ của Bạch Ngưng vẫn là lạnh như băng như trước,"Không được sao?"
Tần Vũ Dương quay đầu hơi nhìn Đổng sự Tôn, vẻ mặt dò hỏi, Đổng sự Tôn thì trở lại cô một cái ánh mắt "Tôi cũng không biết".
Tần Vũ Dương bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt băng sương của Bạch Ngưng với vẻ chim nhỏ nép vào người ta, chậc chậc, thật là mong đợi nha.
Vì vậy, Tần Vũ Dương mang theo Liễu Vận Ca xông pha vào chiến trường. Ở trên đường đi, cô lại hỏi Liễu Vận Ca một lần: "Cô có thể uống rượu không?"
Liễu Vận Ca vẫn là câu đó: "Cũng được."
Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút cảm thấy xuất phát từ góc độ tình đồng nghiệp, cô cần phải nói cho Liễu Vận Ca về cuộc diện vào tối hôm nay.
"Tối hôm nay đến đó đều là người trong nghề, cô cũng biết, vào ngày thường mọi người đều sẽ có một chút va chạm hoặc lớn hoặc nhỏ. Cái gọi là họp hằng năm, chẳng qua là mượn cớ có cừu báo cừu có oán báo oán thôi, mà thủ đoạn báo thù báo oán của bọn họ chính là uống rượu. Lấy kinh nghiệm trước đây với lại năm nay Đằng Đạt đoạt được vụ đó có thể nói, tối hôm nay tôi và cô sẽ là mục tiêu công kích."
Liễu Vận Ca bình tĩnh gật đầu, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi. Tần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, thật sự là thua cái chị gái bình tĩnh này rồi.
Tần Vũ Dương vừa vào đại sảnh, liền thấy Lãnh Thanh Thu vẫy tay với cô.
"Hey, Vũ Dương, chị gái Liễu." Lãnh Thanh Thu hình như có một loại nhiệt tình vượt quá người bình thường đối với Liễu Vận Ca.
Tần Vũ Dương kéo Lãnh Thanh Thu đang chuẩn bị bổ nhào trên người Liễu Vận Ca, "Sao chỉ có một mình cậu? Thạch Lỗi nhà cậu đâu ?"
Lãnh Thanh Thu nghe được cái tên này lập tức bày ra vẻ mặt cao ngạo, không nói lời nào, khí chất trầm tĩnh lập tức tản mát ra.
Cãi nhau?
Liễu Vận Ca nói với Tần Vũ Dương: "Thạch tổng ở bên kia."
Tần Vũ Dương theo tầm mắt Liễu Vận Ca nhìn sang, Thạch Lỗi đang tươi cười nói chuyện với một người đẹp eo thon chân dài, không biết đang nói chuyện gì, cô gái đẹp kia cách mỗi vài phút liền cười ha ha. Mặc dù người xưa có viết: "Phàm là nữ tử, trước học lập thân. Phương pháp lập thân, ngoài việc trong sạch, trinh tiết, trong sạch thì bản thân thanh khiết, trinh tiết thì bản thân vinh hoa, đi không được quay đầu lại, nói không có hở môi...", nhưng Tần Vũ Dương phải thừa nhận cô người đẹp kia cười to cũng thật đáng thưởng thức.
Cô đụng đụng Lãnh Thanh Thu, "Thanh Thu, sau vườn nhà cậu cháy kìa."
Lãnh Thanh Thu quay đầu liếc một cái, không để ý tới. Nhưng Tần Vũ Dương rõ ràng cảm giác hô hấp càng sâu của Lãnh Thanh Thu.
Thạch Lỗi lơ đãng vừa quay đầu lại, sau khi thấy các cô rất nhanh chào tạm biệt người đẹp rồi đi tới.
"Thanh Thu, em đến đây lúc nào thế?"
Cái vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười của Lãnh Thanh Thu, "Thôi mà, Thạch tổng, ngài là cấp cao của công ty, tôi chỉ là một chủ quản nhỏ, không cần gọi thân mật như vậy, giống như hai ta rất quen thuộc lắm."
Thạch Lỗi ngược lại một chút cũng không để ý sự không nể mặt của Lãnh Thanh Thu, lập tức hạ thấp thái độ, "Thanh Thu, anh không phải đã nhận sai rồi sao, anh thật không cố ý gạt em, em đừng giận nữa. Này, Vũ Dương cũng ở đây, chính cô ấy cũng không muốn nói chuyện này, anh một đại nam nhân sao có thể lắm mồm được chứ ?"
Tần Vũ Dương rốt cuộc đã biết nguyên nhân, hóa ra là trách Thạch Lỗi giấu chuyện của cô cùng Cố Mặc Hàm.
"Đúng rồi, ngài không lắm mồm, còn tôi thì lắm mồm rồi, vậy ngài đi tìm cô nào đừng lắm mồm đi, đúng rồi, người đẹp vừa nãy kia cũng không sai đâu, có thể cân nhắc." Lãnh Thanh Thu một mực không tha.
Thạch Lỗi bỗng nhiên túm lấy cánh tay Lãnh Thanh Thu kéo ra ngoài, Lãnh Thanh Thu hét lên một tiếng, dẫn tới sự liếc mắt của mọi người, Thạch Lỗi giống như không thấy được ánh mắt của người khác, sải từng bước về phía trước đem Lãnh Thanh Thu lôi đi.
Lý Thanh Viễn đứng ở đàng xa nhìn một màn này, trong miệng chép một tiếng, "Thật là cuống cuồng mà, không thể đợi về nhà sao? Trước mặt mọi người, quá mất mặt! Tớ cũng ngại nói tớ quen biết cậu ta."
Hà Văn Hiên liếc cậu một cái, "Trong cái đầu cậu không thể nghĩ cái gì đứng đắn được sao?"
Lý Thanh Viễn không chút do dự đánh trả: "Cậu thì quá đứng đắn rồi, Asakawa Ran, Aoi Sora, Maria Ozawa [2], đến một người mà cậu cũng không nhận ra. Nếu nói đàn ông không xem A [3] được, bị tổn thương chính là phụ nữ. Tớ thật sự là thay chị dâu tương lai của tớ lo lắng đó!"
Hà Văn Hiên khóe miệng nhếch lên, hiền lành nhìn Lý Thanh Viễn, "Nếu không, trước đó cậu thay tớ xem thử chị dâu tương lai đi, xem một chút có thể bị tổn thương hay không ?"
Lý Thanh Viễn mở to hai mắt khiếp sợ nhìn anh ta, một câu cũng không nên lời, chỉ vào anh ta: "Cậu, cậu ..." Sau khi cậu nửa ngày trời mới nhanh như chớp chạy đi.
Hà Văn Hiên khẽ thu lại độ cong khóe miệng, nhíu nhíu mày. Cố Mặc Hàm, Mạc Sính Dã, Doãn Đông Tuân ba người rất ăn ý trao đổi ánh mắt, trong mắt mang theo ý tứ giống nhau.
Sau khi Tần Vũ Dương cùng Liễu Vận Ca dạo quanh một vòng đã uống không ít rượu, Lãnh Thanh Thu với một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đã trở lại, đôi môi hơi sưng. Vừa nãy trước khi ra ngoài còn là bà hoàng hung hăng, bây giờ lại là vẻ mặt thẹn thùng của một cô gái nhà láng giềng. Mà Thạch Lỗi bên cạnh lại đang nắm tay cô ấy, vẻ mặt hứng khởi bừng bừng.
Tần Vũ Dương nhìn Lãnh Thanh Thu cười xấu xa, bỗng nhiên cảm thấy có đạo ánh mắt đang quét tới, cô vừa quay đầu liền thấy Cố Mặc Hàm đang bị một đám người vây quanh, anh khéo léo ứng đối, khiêm tối lại lịch sự, thấy cô nhìn sang, nghịch ngợm nháy mắt với cô một cái, Tần Vũ Dương cười càng rộng.
Lúc Thạch Lỗi bị người khác vây quanh Lãnh Thanh Thu phá vòng vây đi ra tiến đến trước mắt Tần Vũ Dương, mới vừa muốn nói chuyện đột nhiên trong ánh mắt lóe tia sáng kỳ dị. Lúc sau Tần Vũ Dương nghĩ lại, rốt cục cũng hiểu đó là sự hưng phấn khi thấy con mồi.
Lãnh Thanh Thu bắt lấy cánh tay Tần Vũ Dương, vẻ mặt tràn đầy phấn khích: "Ê, Triệu Tịch Vũ kìa, chúng ta qua đó uống một ly với cô ta thôi, chị gái Liễu cùng đi nha."
Tần Vũ Dương không thể tin nhìn Lãnh Thanh Thu, nếu mấy ngày trước Lãnh Thanh Thu có loại hành động này cô tuyệt không thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại Lãnh Thanh Thu biết rõ quan hệ giữa cô cùng Triệu Tịch Vũ mà còn làm như vậy, cô lại không thể giải thích được.
Tần Vũ Dương vẫn còn đang khó hiểu đã bị lôi kéo đến trước mắt Triệu Tịch Vũ. Lãnh Thanh Thu thân thiết cười với Triệu Tịch Vũ, "Triệu tiểu thư, xin chào, tôi là Lãnh Thanh Thu của Phong Hoa, rất hân hạnh được biết cô. Nghe nói cô là học muội của Vũ Dương, tôi là bạn tốt của cô ấy."
Tần Vũ Dương ở một bên trợn tròn mắt, Lãnh Thanh Thu, đầu óc cậu đã bị hỏng rồi. Liễu Vận Ca nhìn một màn này cũng khẽ nhíu nhíu mày.
Cũng cùng bối rối còn có Triệu Tịch Vũ, cô ta vẫn cho rằng Tần Vũ Dương một chút cũng không muốn nhìn thấy cô ta, không nghĩ tới cô sẽ chủ động tới đây chào hỏi. Triệu Tịch Vũ nghi hoặc nhìn về phía Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương hơi cười có lệ đối với cô ta.
Thời điểm bên cạnh có một nam một nữ đi qua đây, Lãnh Thanh Thu bỗng nhiên hơi loạng choạng đi về phía trước, hình như là bị hai người kia đụng phải, toàn bộ rượu trong ly đều hất lên người Triệu Tịch Vũ.
Hai người kia cũng kỳ quái, rõ ràng không có đụng vào mà, nhưng nhìn đến Lãnh Thanh Thu là cô gái mới vừa mới dây dưa cùng Thạch Lỗi, cũng chỉ có thể vội vàng nói xin lỗi. Lãnh Thanh Thu vẻ mặt khoan dung tha thứ cho bọn họ, sau đó lại khẩn trương nhìn Triệu Tịch Vũ, trong thanh âm mang theo vẻ bối rối: "Triệu tiểu thư, cô không sao chứ, thật sự rất xin lỗi. Tôi cùng cô đi sửa soạn lại một chút đi."
Triệu Tịch Vũ nhìn vết rượu trên lễ phục của mình, bực bội đẩy Lãnh Thanh Thu ra, "Không cần, để tôi tự đi." Nói xong vội vã rời đi.
Lãnh Thanh Thu vẻ mặt đắc ý cùng hưng phấn, Tần Vũ Dương ở một bên nhìn một màn này, "Tớ nói này, Thanh Thu, cậu đem lễ phục của cô ta làm dơ như vậy thật vui vẻ lắm sao?"
Lãnh Thanh Thu giống như xem thường cái ý ngu ngốc đó nhìn lại cô: "Tất nhiên không phải như vậy, ban nãy mới là bắt đầu thôi, đuổi theo mau đuổi theo mau." Nói xong cũng đi về hướng toilet.
Đẩy cửa phòng toilet ra, Triệu Tịch Vũ đang chuyên tâm tẩy lấy lễ phục, Lãnh Thanh Thu nhìn chung quanh một vòng, thật tốt, không có ai.
Lãnh Thanh Thu từ từ đi tới, mở vòi nước ra, lập tức truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
"Triệu Tịch Vũ, cô đã nghe qua một câu này chưa, học muội xấu lại đi dụ dỗ học trưởng xấu, nên học tỷ xấu phải cho học muội xấu chết không có chỗ chôn!" Nói xong một tay kéo tóc Triệu Tịch Vũ đem đầu của cô ta ấn vào trong nước của bồn rửa mặt, "Tôi đời này ghét nhất là Tiểu Tam, cô làm Tiểu Tam mà vẫn còn dám quay lại, Tần Vũ Dương nhịn cô, nhưng tôi không nhịn được, bà cô này hôm nay không đánh cô, tôi cũng không gọi họ Lãnh nữa!"
Triệu Tịch Vũ vùi đầu vào trong nước, cơ thể dùng sức giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng động ô ô. Lãnh Thanh Thu chưa hết giận dùng sức đạp cô mấy cước, bỗng nhiên Triệu Tịch Vũ mạnh mẽ dùng sức thoát khỏi, khoác bộ tóc ướt sũng liền đánh về phía Lãnh Thanh Thu. Liễu Vận Ca phản ứng rất nhanh xông tới, nhắm vào bụng cô ta cho thêm một cước, đem Triệu Tịch Vũ đạp xuống đất, cô ta che lấy bụng rên rỉ ở dưới đất. Đây là giày cao gót mười cm đó!
Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Liễu Vận Ca, Liễu Vận Ca hơi mất tự nhiên mở miệng: "Tôi cũng rất ghét Tiểu Tam." Lãnh Thanh Thu lại bổ thêm mấy cước, nghiêng đầu nói với Tần Vũ Dương nói: "Vũ Dương, mau tới đây cho cô ta mấy cước, NND [4] cô, lại dám đoạt đàn ông của cậu."
Tần Vũ Dương nhìn Lãnh Thanh Thu cùng Liễu Vận Ca, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, cô vì chính mình có thể có bạn bè như thế mà cảm thấy may mắn. Triệu Tịch Vũ nằm trên đất vẻ mặt phẫn hận nhìn Tần Vũ Dương, trong miệng thô tục, "Tần Vũ Dương, mày dám đánh tao, tao ***!" Tế bào gian ác trên người của Tần Vũ Dương được đánh thức, cô đi tới, hung hăng đá Triệu Tịch Vũ mấy cước, "Đánh mày này đánh mày này, còn cần chọn ngày sao? Triệu Tịch Vũ, từ nay tôi đi đường Dương Quan của tôi, cô đi cầu Nại Hà của cô, nếu cô còn dám đánh chủ ý với Cố Mặc Hàm tôi liền đánh chết cô!"
Ba người rất nhanh từ toilet lao ra, sau khi đóng cửa lại, nhìn nhau mấy lần, đều bật cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên Tần Vũ Dương trông thấy Liễu Vận Ca vui vẻ cười to như vậy. Người từ toilet nam đi ra cũng kỳ quái nhìn các cô, các cô lại không hơi đâu thèm để ý.
Tần Vũ Dương cảm thấy, mấy năm này vết thương nghẹn trong lòng mình kia rốt cục cũng thuận xuống rồi.
_________
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng. Ý nói lúc nào cũng được mọi người vây lấy xum xoe, như mình là cái rốn của vũ trụ.
[2] Asakawa Ran, Aoi Sora, Maria Ozawa: tên mấy nữ diễn viên gì thì mọi người tự search nha.
[3] A: phim A = phim Adult
[4] NND: phát âm là ‘nai nai de’ có nghĩa là Mụ nội nó !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.