Nhớ Mãi Không Quên

Chương 43: Uống rượu say

Đông Bôn Tây Cố

13/06/2013

Tần Vũ Dương nhìn người đang ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt thản nhiên tự đắc, đâu có giống bộ dạng uống nhiều. Tần Vũ Dương vừa lái xe vừa thỉnh thoảng trộm ngắm anh một cái. Cố Mặc Hàm mặc dù mắt nhìn phía trước, nhưng độ cong khóe miệng lại càng lúc càng lớn.

"Có phải dáng vẻ anh đẹp trai hơn so với trước kia không?" Cố Mặc Hàm đột nhiên xoay đầu lại, đối mặt với ánh mắt đang nhìn lén anh của Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương bị bắt ngay tại trận, có chút thẹn quá hoá giận, trợn mắt liếc anh một cái, chuyên tâm lái xe.

"Nhà anh ở đâu hả ?" Khi Tần Vũ Dương đang đợi đèn đỏ thì hỏi.

Cố Mặc Hàm quay đầu, vẻ mặt ủy khuất: "Anh cũng trở về lâu như vậy, em ngay cả anh ở nơi nào cũng không biết?"

Tần Vũ Dương lập tức nhanh mồm nhanh miệng đáp lại anh:"Tôi và anh có quan hệ gì chứ, tại sao phải biết rõ anh ở đâu?"

Cố Mặc Hàm đột nhiên vươn hai tay ôm lấy mặt của Tần Vũ Dương, hôn lên môi của cô.

Chỉ là sự vuốt ve dịu dàng, không mang theo bất kỳ dục vọng gì, chỉ là nghe được tiếng hô hấp của nhau, chưa từng làm cho cảm động đến thế. Tần Vũ Dương bị động tác đột nhiên của anh cùng sự dịu dàng làm cho rung động, chỉ trợn to hai mắt nhìn đôi mắt đang nhắm mắt trước mặt kia, vết nếp gấp rất sâu của đôi mi mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung rung, đột nhiên lòng của cô cũng theo đó mà rung động lên.

Đằng sau tiếng còi xe không ngừng truyền đến, Tần Vũ Dương mạnh mẽ đẩy anh ra, Cố Mặc Hàm lập tức đề phòng: "Em sẽ không cho anh một cái tát nữa chứ?"

Những lời này giống như nhắc nhở Tần Vũ Dương, cô vung tay lên, hạ xuống, lại bị Cố Mặc Hàm nắm chặt, đặt tới bên miệng nhẹ nhàng hôn xuống. Giữa tiếng còi xe liên tục từ từ buông ra, giương mắt lên nhìn Tần Vũ Dương, thâm tình chân thành.

Tần Vũ Dương rốt cục cũng nhận thức được chênh lệch sức lực giữa nam nữ, cô sau này tuyệt đối không cần có bất kỳ trao đổi ngôn ngữ cơ thể cùng Cố Mặc Hàm.

Trong thời gian tiếp theo, Tần Vũ Dương bằng tốc độ nhanh nhất chạy xe hướng tới tiểu khu nơi ở của Cố Mặc Hàm, về phần Cố Mặc Hàm có biểu tình gì, cô cũng không dám xem. "Két" một tiếng, lốp xe cùng mặt đất phát ra sự ma sát lớn, xe vững vàng dừng lại.

Tần Vũ Dương thở phào nhẹ nhõm: "Đến rồi, bye bye."

Cố Mặc Hàm thay đổi vẻ nhàn nhã đắc ý vừa rồi, hít thở sâu vài cái, từ từ mở miệng: "Em đỡ anh vào đi."



Tần Vũ Dương kháng nghị: "Vì cái gì?"

Cố Mặc Hàm nhìn cô gái nhỏ xù lông trước mặt này, trong lòng chỉ cảm thấy vui vẻ, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, suy yếu mở miệng: " Em sao lại không có lương tâm như vậy, em đã quên mới vừa rồi là ai giúp em tiếp rượu? Em cứ thử uống nhiều như vậy xem."

Tần Vũ Dương khí thế thoáng cái biến mất, Cố Mặc Hàm nói đúng là sự thật, Tần Vũ Dương đêm nay sở dĩ có thể toàn thân mà rút lui được, thật sự là nhờ có Cố Mặc Hàm, hậu quả của việc thương hương tiếc ngọc chính là bị người khác trút càng nhiều. Cẩn thận ngẫm lại, hình như vừa rồi anh thật sự uống rất nhiều, hơn nữa sắc mặt của anh nhìn qua thật sự không tốt lắm.

"Anh không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao?" Tần Vũ Dương chưa từ bỏ ý định.

"Vốn là rất tốt, nhưng em uống nhiều rượu như vậy lại ngồi lái xe nhanh nữa, cũng biết là sẽ thế nào mà." Cố Mặc Hàm nhẹ nhàng hóa giải.

Tần Vũ Dương nhíu mày, bực mình tháo dây an toàn ra:"Được rồi, tôi đỡ anh đi vào." Cô mở cửa xe đi xuống. Đợi nửa ngày, Cố Mặc Hàm cũng không có bất kỳ động tác nào. Tần Vũ Dương đi qua mở cửa xe: "Anh sao không đi xuống ?"

Cố Mặc Hàm dịu dàng nhìn cô: "Anh uống nhiều quá, không tháo được dây an toàn."

Tần Vũ Dương mày nhíu lại càng sâu hơn: anh chỉ là uống nhiều quá, cũng không phải là tàn phế mà! Cô chỉ có thể khom lưng xuống tháo dây an toàn. Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương gần ngay trước mắt, gần đến nỗi vươn tay ra là có thể đem cô ôm vào trong ngực, từ đỉnh đầu của cô tản ra mùi thơm thoang thoảng. Trong năm năm đã qua, Cố Mặc Hàm vẫn khát vọng khoảng cách như vậy.

Tần Vũ Dương tháo dây an toàn ra, đưa tay kéo cánh tay Cố Mặc Hàm: "Được rồi, đi ra đi."

Cố Mặc Hàm cố ý đem trọng lượng toàn thân đều đè lên trên người Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương gắng gượng đỡ, đi hai bước liền thở hồng hộc: "Anh không thể tự mình đi được sao?"

Cố Mặc Hàm vẫn là một câu kia, nhẹ nhàng chậm chạp nói:"Anh uống nhiều quá, làm cho không có sức lực."

Tần Vũ Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh không có lời nào khác sao!

Thật vất vả đến được nhà Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương ném anh ở trên ghế sofa liền không quan tâm đến. Chính mình ra sức thở hổn hển, mùa đông rét lạnh cô vậy mà mồ hôi ra toàn thân.

Một lát sau Tần Vũ Dương mới bắt đầu chú ý đến nhà Cố Mặc Hàm, thiết kế điển hình kiểu Âu, tự nhiên trang nhã, giữa sự khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa. Cả căn nhà gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, chỉ là thiếu một chút hơi thở sinh hoạt.



"Nhìn xong chưa? Nếu như xem xong rồi có thể làm phiền em quan tâm đến anh cái người uống say này chứ." Cố Mặc Hàm nửa nằm trên ghế sa lon nửa trợn tròn mắt trêu tức mở miệng.

Tần Vũ Dương đứng dậy đi đến phòng bếp rót một ly nước, đưa cho anh: "Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Cố Mặc Hàm nhướng mày, không chút hoang mang mở miệng:"Em chính là đối đãi với chủ nợ như vậy à?"

Tần Vũ Dương đúng là điên rồi: chủ nợ? Loại lý do này anh cũng nghĩ ra được!

"Anh còn muốn tôi làm gì nữa, nói đi!"

Cố Mặc Hàm cười cười, vẻ mặt vô hại: "Cũng không có việc to tát gì, em giúp anh xả nước tắm là được, xong rồi em có thể đi."

Tần Vũ Dương vừa điều chỉnh nước ấm, vừa ở trong lòng oán hận, đợi cô điều chỉnh xong rồi đóng nước lại vừa quay người, không biết khi nào thì Cố Mặc Hàm đã tiến vào, khẽ dựa vào cánh cửa thủy tinh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cố Mặc Hàm thấy Tần Vũ Dương quay đầu lại, cười cười, hai đầu lông mày mơ hồ lưu động □, mị hoặc lòng người, Tần Vũ Dương nghĩ đến một câu: dựa vào vẻ đẹp có thể giết được người.

Cô vội vàng cúi đầu xuống, bình phục lại tim đang đập rối loạn, dần dần bị một cái bóng bao trùm, Tần Vũ Dương theo bản năng lui về phía sau ngẩng đầu lên. Cố Mặc Hàm từng bước tiến lại gần, cánh tay dài nâng lên, mở vòi sen ra, nước phun xuống, toàn bộ rơi vào người Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương không thể tin nhìn Cố Mặc Hàm, vẻ mặt Cố Mặc Hàm trấn định tiêu sái đi vào trong nước, nước nóng rất nhanh tưới xuống hai người. Ý cười trong mắt Cố Mặc Hàm càng ngày càng sâu, trong mắt nhu tình từ từ sắp thấm ra: "Em điều chỉnh nước ấm rất hợp ý anh."

Tần Vũ Dương lần này thật sự tin tưởng Cố Mặc Hàm đã uống quá nhiều, một người bình thường làm sao có thể làm ra loại hành động này chứ?

Cố Mặc Hàm đem Tần Vũ Dương ôm vào trong ngực, giống như ôm lấy bảo bối trân quý nhất trên thế giới, cái cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Tần Vũ Dương, thì thào tự nói: "Vũ Dương, Vũ Dương..."

Đêm, vắng lặng, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào, chỉ có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp dễ nghe của Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương trong lúc đó cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn đẩy cái ôm ấp quen thuộc này ra.

Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, quần áo Tần Vũ Dương ướt đẫm sít sao dán ở trên người, buộc vòng quanh những đường cong duyên dáng. Cố Mặc Hàm dần dần bắt đầu hôn cô, từ tóc đến mi tâm, đôi mắt, qua sống mũi thanh tú, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại trơn bóng như ngọc, nước theo da thịt không ngừng chảy xuống, trong lòng Tần Vũ Dương hơi ngứa ngáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Mãi Không Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook