Nhớ Ngọt Ngào
Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt
Truyện Nhớ Ngọt Ngào của tác giả Mạnh Tống kể về một mối tình ấp ủ suốt bao năm, một mối tình có thể là cấm kỵ trong mắt
thế gian...Nhưng trái tim này, ai có thể làm chủ được đây?!
Kiều Miên bước vào phòng, cô đưa tay ôm anh từ sau lưng, vòng tay thật chặt như muốn cảm nhận từng cử động, từng đường nét hơi thở của anh
- Đừng kết hôn với cô ấy…đừng!…
Ánh mắt kia trong đêm vẫn sâu thẳm, dường như trong đó là cả một mảnh sóng gió, những cảm xúc đang bị kìm nén, không thể thoát ra, yết hầu lăn lộn, và dường như một tia không ngỡ cuối cùng cũng chỉ trong thoáng chốc, anh ta lại trở thành con người lạnh lùng như trước. Giọng nói không chút cảm xúc vang lên:
- Lên đại học rồi, hãy rời khỏi thành phố A đi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Kiều Miên tan nát thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Cô trưởng thành rồi, kỳ thi đại học cũng đã qua rồi, rốt cuộc anh không thể chờ đợi được nữa mà đã muốn đuổi cô đi, cuối cùng anh cũng muốn dỡ cái mớ rắc rối là cô xuống để khỏi phải vướng bận lúc ở bên người phụ nữ khác rồi.
Kiều Miên đi, không để lại chút vướng bận nào.
Nhưng Thẩm Vân Lê điên rồi, cô không tới ngôi trường đại học mình đã ghi danh, không tới thành phố mình đã chọn, không một chút tin tức, cô đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.
Ba năm sau, Kiều Miên về nước, cô nói cô đã quên…
Nhưng có những ký ức vẫn còn mãi khắc sâu trong cốt tủy.
Một thành phố cách nơi anh ở những một nghìn hai trăm linh bảy kilomet, Kiều Miên chỉ muốn an tâm công tác, nhưng anh lại bước tới, ép chặt cô vào sau cánh cửa phòng làm việc.
Vẫn là những đường nét cơ thể thâm sâu ấy, vẫn ánh mắt với từng cơn bão tố nặng nề ấy, yết hầu anh khẽ chuyển động dưới ánh đèn, dùng mọi nồng nhiệt và lưu luyến cất lên giọng nói dịu dàng bên tai cô: “Bảo bối, em chạy không thoát đâu.”
Bạn cũng có thể đọc thêm truyện Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không? của cùng tác giả.
Kiều Miên bước vào phòng, cô đưa tay ôm anh từ sau lưng, vòng tay thật chặt như muốn cảm nhận từng cử động, từng đường nét hơi thở của anh
- Đừng kết hôn với cô ấy…đừng!…
Ánh mắt kia trong đêm vẫn sâu thẳm, dường như trong đó là cả một mảnh sóng gió, những cảm xúc đang bị kìm nén, không thể thoát ra, yết hầu lăn lộn, và dường như một tia không ngỡ cuối cùng cũng chỉ trong thoáng chốc, anh ta lại trở thành con người lạnh lùng như trước. Giọng nói không chút cảm xúc vang lên:
- Lên đại học rồi, hãy rời khỏi thành phố A đi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Kiều Miên tan nát thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Cô trưởng thành rồi, kỳ thi đại học cũng đã qua rồi, rốt cuộc anh không thể chờ đợi được nữa mà đã muốn đuổi cô đi, cuối cùng anh cũng muốn dỡ cái mớ rắc rối là cô xuống để khỏi phải vướng bận lúc ở bên người phụ nữ khác rồi.
Kiều Miên đi, không để lại chút vướng bận nào.
Nhưng Thẩm Vân Lê điên rồi, cô không tới ngôi trường đại học mình đã ghi danh, không tới thành phố mình đã chọn, không một chút tin tức, cô đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.
Ba năm sau, Kiều Miên về nước, cô nói cô đã quên…
Nhưng có những ký ức vẫn còn mãi khắc sâu trong cốt tủy.
Một thành phố cách nơi anh ở những một nghìn hai trăm linh bảy kilomet, Kiều Miên chỉ muốn an tâm công tác, nhưng anh lại bước tới, ép chặt cô vào sau cánh cửa phòng làm việc.
Vẫn là những đường nét cơ thể thâm sâu ấy, vẫn ánh mắt với từng cơn bão tố nặng nề ấy, yết hầu anh khẽ chuyển động dưới ánh đèn, dùng mọi nồng nhiệt và lưu luyến cất lên giọng nói dịu dàng bên tai cô: “Bảo bối, em chạy không thoát đâu.”
Bạn cũng có thể đọc thêm truyện Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không? của cùng tác giả.