Chương 33
Mạnh Tống
02/06/2021
Chuyển ngữ: Nại
Sau đêm tiệc rượu tại Zero đó, khi đi ngủ Kiều Miên không mặc quần áo nữa, trong lòng cầu mong một ngày sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, ví dụ như bị anh nhìn thấy một lần.
Hihi.
Kiều Miên nằm dưới chăn mà tâm tình của thiếu nữ lúc xuân cứ nhộn nhạo, da thịt mềm mại tiếp xúc trực tiếp với chăn màn, rất thoải mái. Cô nằm trong chăn không ngừng lăn qua lăn lại, tưởng tượng một người rồi sẽ có lúc thành hai người….
Xấu hổ kinh khủng.
Những lọn tóc lộn xộn rơi trên gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, cuối cùng Kiều Miên phải chui ra khỏi chăn để hít thở không khí. Kiều Miên nhìn xuyên qua lớp rèm cửa, nhìn ra bên ngoài, thấy trời mới vừa tảng sáng. Cô lại nhìn đồng hồ, chưa tới bảy giờ, nhưng vừa rồi trong mơ thấy dáng vẻ anh lúc giảng bài nên Kiều Miên chẳng thể ngủ được nữa.
Thiếu nữ hoài xuân lại im lặng nằm trong chăn thầm chờ mong.
Chỉ chờ một tiếng gõ cửa…
Có điều, nếu được cô càng mong anh sẽ mở cửa rồi bước thẳng vào phòng, hôn lên má để đánh thức cô dậy.
ờm, không thì lay dậy cũng được.
trong chăn lại là một hồi cuộn trào.
Có điều trời càng lúc càng sáng, kim đồng hồ từ bảy giờ, chạy qua tám giwof, đã sắp đến chín giờ tới nơi mà chẳng thấy tiếng gõ cửa nào hết.
Kiều Miên chờ không nổi nữa, cảm chịu số phận mà vùng dậy, mặc quần áo ngủ lên, vẫn là loại đồ ngủ đúng quy củ, màu áo hồng nhạt, tay dài quần dài, chất liệu bông xinh xắn đáng yêu. Nhưng Kiều Miên lại thích loại đồ ngủ gợi cảm hơn một chút cơ, chỉ là cô sợ Thẩm tiên sinh nhà cô nhìn ra điều gì đó bí mật.
Phòng khách không có người, Kiều Miên lại đi vào phòng bếp, chỉ thấy cháo trong nồi điện vẫn còn ấm, sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô một mình ngồi ăn bữa sáng trong nỗi bất lực.
Mặt mũi tỏ vẻ bực bội đến phát phì cả ra.
Thẩm Vân Lê nghe thấy tiếng gõ cửa, anh để bản ghi chép qua một bên “Vào đi.”
Kiều Miên ôm theo vào cuốn sách, ngồi xuống bên cái bàn kính tròn trong phòng: “Sao chú không gọi con?”
Thẩm Vân Lê nhấp một ngụm café, cười khẽ: “Có còn nhỏ nữa đâu.”
“Vẫn còn nhỏ hơn chú.” Ước ao không được đáp ứng, Kiều Miên cảm thấy khá không vui.
Phòng của Thẩm Vân Lê còn tối hơn hai tông so với căn phòng khách ngoài màu xám ngoài kia. Những thứ có màu sáng ít ỏi trong phòng này duy chỉ có cái tủ đứng màu xanh đậm, hoài cổ mà không làm mất tính hiện đại, cả căn phòng toát lên sức hút của một người đàn ông trưởng thành và thuần thục.
Anh mở một cuốn sách ra, không biết là còn nhớ bao nhiêu về những đề thi của mấy nhóc cấp ba, Thẩm Vân Lê nhìn thêm mấy lần: “Lần trước thi toán được 69 điểm đúng không?”
Lực chú ý của Kiều Miên đặt hết lên bộ quần áo mặc ở nhà hôm nay của anh, vải caro màu tối lại làm cho anh trẻ trung hơn nhiều, trước kia không thấy anh mặc nhiều đồ kiểu này, bỗng dưng bị con 69 điểm kia kéo về hiện tại.
“..không may thôi ạ.”
“Không may những hai năm à?”
Thẩm Vân Lê ngước mắt nhìn cô, thấy Kiều Miên đang rụt người lại, anh lại cảm thấy không còn cách nào khác, còn đau đầu nữa chứ. Thẩm Vân Lê biets rõ, việc học hành của Kiều Miên đi đến nước này không thể trách ai ngoài anh cả, hồi đó sợ cô không quen ngôi nhà này, lại sợ cô cảm thấy áp lực nên chưa bao giờ anh đặt ra yêu cầu về thành tích của cô,. Chỉ là Thẩm Vân Lê không nghĩ tới Kiều Miên lại có thể thoải mái đến cực độ như thế này.
Kiều Miên còn muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại nghe anh nói.
“Qua đây ngồi.” Thẩm Vân Lê vỗ vỗ vào vị trí bên người, cuối cùng thì anh vẫn không nỡ nói nặng lời.
Mà thôi, bất kể thế nào, Thẩm Vân Lê cũng không tin mình không thể giúp Kiều Miên đạt đến mức khá.
Thẩm Vân Lê ngồi trên chiếc ghế dài màu xám nhạt, Kiều Miên ngồi ở vị trí đối diện, giữa hai người cách nhau một cái bàn tròn. Thế nên Kiều Miên cảm thấy rất hài lòng với đề nghị của anh, lập tức đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh anh.
Thẩm Vân Lê nhìn đống sách vờ cùng đề thi trên mặt bàn, hỏi: “Lần trước thi đề nào?”
Kiều Miên rút ra một đề thi từ xấp đề của mình: “Đây ạ.”
Thẩm Vân Lê nhìn tờ đề, ngón tay gõ trên mặt bàn: “Không hiểu chỗ nào?”
Kiều Miên nhìn đi nhìn lại vài lần, dùng bút chì khoanh tròn vài câu, đồng thời tranh thủ suy nghĩ lát nữa sẽ để anh giảng cho mình mấy lần thì sẽ hiểu ra để tránh khiến anh cảm thấy mình quá ngốc hoặc quá thông minh…
Khó đấy.
Tờ đề đặt ở giữa, hai người cùng nhìn vào nên khoảng cách giữa Kiều Miên và Thẩm Vân Lê đang rất gần.
Xem qua đề bài xong, Thẩm Vân Lê mở sách giáo khoa, tìm được một ví dụ tương tự đặt trước mặt Kiều Miên: “Làm thử câu này xem sao.”
“Được ạ.” Kiều Miên ngẩng đầu, ‘chuyên tâm’ nhìn đề bài: “Con có thể xem đáp án trước không?”
“Không tự làm được à?” Thẩm Vân Lê nhìn qua gương mặt hồng hồng không trang điểm của cô, rất là kiên nhẫn.
Kiều Miên gật đầu: “Vâng, cảm thấy hơi khó.”
Thẩm Vân Lê cầm bút lên, viết mấy chữ trên giấy như nước chảy mây trôi, nét chữ đầy nội lực: “Dạng bài này đa phần chỉ kiểm tra khả năng thông hiểu công thức thôi…”
Giọng nói bên tai làm lòng người ngứa ngáy, chiếc bút trên tay Thẩm Vân Lê đánh dấu lại một chút. Kiều Miên cố gắng giấu đi nụ cười, hoàn toàn không thể chuyên tâm vào bài vở được.
“Nghe có hiểu không?” Thẩm Vân Lê nhìn cô, muốn nhìn biểu hiện của cô để đoán xem cô đã hiểu được bao nhiêu. Nhưng lại phát hiện gương mặt bị tóc mai che bớt đang đỏ dần lên. “Nóng à.”
“Có một chút ạ” Kiều Miên cố giữ trái tim thôi đập loạn.
“Nghe có hiểu không?” Thẩm Vân Lê đứng dậy, hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.
“Nghe hiểu rồi ạ.” Kiều Miên gật đầu.
Thẩm Vân Lê đặt đề bài trước mặt cô: “Vậy làm lại câu sai trong đề hôm ấy đi.”
“Vâng…” Kiều Miên khẽ than trong lòng, thầy Thẩm này, hiệu suất làm việc cao thế.
Thẩm Vân Lê nhìn bút cô, chú ý biểu cảm của cô, có thể do hai người đang ngồi gần nhau quá, nên hương thơm nhè nhẹ thuộc về thiếu nữ của Kiều Miên bay vào mũ Thẩm Vân Lê, đáy mắt anh như tối đi vài phần, không chút động tĩnh mà hơi nhích ra xa.
Mấy phút đồng hồ sau, Kiều Miên ngẩng đầu: “Giải ra rồi.”
Thẩm Vân Lê soát kỹ lại, từ giải đề đến đáp án đều chính xác, ánh mắt anh lộ ra sự thỏa mãn khó thấy: “Không sai.”
“Chú dạy giỏi đó.”
Ý cười đong đầy ánh mắt Kiều Miên.
Cô sùng bái anh mù quáng.
Đối với những thứ liên quan đến anh, cô hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Giờ đây dáng cười của Kiều Miên rất tươi, rất quyến rũ, cô còn nhớ rõ lúc được Thẩm Vân Lê đưa về nhà anh, cô lúc ấy ngập tràn sợ hãi cùng tuyệt vọng, ý chí không khác gì tro bụi. quá trình thay đổi của cô vô cùng khó khăn, cũng không ai biết Thẩm Vân Lê đã cố gắng giúp cô thế nào.
Anh rất tốt với cô, rất đường hoàng và lặng lẽ, mọi thứ anh dành cho cô đều là tốt nhất, khiến cô an tâm tin tưởng, mà anh lại chẳng bao giờ nói như vậy lại khiến hết thảy trở nên vô cùng lãng mạn.
Trải qua tai nạn, nhưng Kiều Miên không gặp phải chưỡng ngoại tâm lý nào nghiêm trọng, quả thật cũng là một loại kỳ tích.
“Có phải trong trường có người nào đó khiến con phân tâm không?” những lời này Thẩm Vân Lê hỏi rất tế nhị, bằng không, Ngọt Ngào của anh thông minh như vậy, sao cps thể chỉ được 69 điểm thi.
Kiều Miên rất muốn nói, có một người xấu, rất xấu, lúc nào cũng ở trong lòng cô, khiến mọi sự chú ý và sức lực của cô rối tung rối mù hết cả.
Mà người ấy không ở trường.
“Ở trường không có đâu ạ, chỉ là mỗi ngày đến trường đều rất buồn ngủ…” Kiều Miên ấm ức, lại chờ mong.
Thẩm Vân Lê thầm thở dài: “Còn câu nào?”
Kiều Miên: “Câu này…”
..
Thời gian lặng lẽ trôi, giấy nháp trên bàn lúc này đã chi chít những con số và ghi chú, có mạnh mẽ, có xinh xắn.
Hài hòa một chỗ.
“Mệt không? nghỉ chút nhé?” Thẩm Vân Lê nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn một giờ.
“Mệt quá.” Kiều Miên sớm đã muốn nghỉ rồi: “Chú, hồi học cấp 3 có phải chú lúc nào thi cũng xếp số một không, sao chú có thể nhớ được kiến thức lâu thế?”
Thẩm Vân Lê mở một bình rượu, đổ vào ly rồi khẽ lắc trong tay. Chiếc ly thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu hổ phách mê người, khóe miệng anh khẽ cong: “Vì lúc học không buồn ngủ đấy.”
“…” Kiều Miên khẽ cắn môi dưới, bỏ qua ý trêu chọc của anh, ánh mắt lộ ra ý cười không tốt chút nào: “Vậy hồi học cấp ba có phải chú cũng làm phân tán tư tưởng của nhiều bạn học nữ lắm đúng không?”
Thẩm Vân Lê đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy câu hỏi của cô, anh thoáng nghiêng đầu như đang nhớ lại: “Cũng không nhiều.”
Kiều Miên: “Mấy trăm không?”
Thẩm Vân Lê cười: “Chú là cái đèn đường à.”
Không chú là mặt trời, mặt trời của riêng Kiều Miên.
Người từng khiến biết bao nhiêu cô gái ao ước giờ đây Kiều Miên mỗi ngày đều trông thấy, đang tiêu tiền cho cô, mỗi sáng nấu đồ ăn cho cô, còn dạy cô học bài, sau này sẽ cùng cô thành gia lập thất, sinh con đẻ cái.
“Cười ngốc gì đấy>” Thẩm Vân Lê đừng bên cửa sổ nhìn cô đang ngồi trên ghế, ngũ quan trên gương mặt Kiều Miên rạng rõ dưới ánh nắng chiếu vào, không biết đang cười cái gì, nhưng khiến tâm tình người bên cạnh trở nên trong sáng hơn.
Kiều Miên chột dạ, nhấp tạm ngụm nước, thận trọng thu lại ý cười trên mặt. Kiều Miên cởi dép bông, thu chân lên ghế, bộ dạng vô cùng hồ hởi: “Chú, hồi học cấp ba chú có thích cô nào không?”
Ánh mắt Thẩm Vân Lê đang nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ hơi ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn cô nói: “Trẻ con biết cái gì.”
“Năm nay con mười tám rồi.”
Thẩm Vân Lê đặt ly rượu lên mặt bàn, sau đó mở chiếc máy phát nhạc cổ, âm thanh gợn sóng chảy xuôi, sau khi được rót rượu và nhạc vào người, tâm trạng của Thẩm Vân Lê càng thêm dễ chịu: “Vậy thì sao?”
Vậy nên đã trưởng thành rồi, có thể ‘ăn’…
Âm điệu quen thuộc của bản ‘La fille aux cheveux de lin’ từa hồ Thẩm Vân Lê rất thích bản nhạc này của Claude Debussy, một bản Thiền piano của âm nhạc trường phái ấn tượng hiện đại phản ánh bản chất con người vào cuối thế kỷ XIX.
“Vì vậy muốn chú tặng con món quà tốt nhất thế giới.”
Ánh mắt Kiều Miên bởi vì chờ mong mà vô cùng chói sáng.
Mười tám tuổi rồi, Thẩm Vân Lê nhìn tuyết rơi trên mặt đất từ đêm qua còn chưa tan đi, thời gian trôi qua thật nhanh, sáu năm, thời gian biến cô bé của anh trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người: “Trước cứ làm bài đã.”
“Không được, chú chưa trả lời câu hỏi này của con đâu.” Kiều Miên tỏ vẻ nếu chú không làm con cũng không làm: “Mối tình đầu của chú từ khi nào thế?”
Vấn đề vừa rồi là cái này đâu?
Thẩm Vân Lê nhíu mày, khẽ dựa vào tường, hai chân thon dài không vì quần áo rộng mặc ở nhà mà tạo cảm giác to ra, anh cười khẽ: “Bắt nạt chú lớn tuổi phải không?”
“Chú đừng giả vờ, không được lảng đâu.” Kiều Miên cười đến độ hai con mắt híp lại, bàn chân để trên ghế cũng giãy lên.
Rõ ràng đang là ban ngày, mà ánh mắt Kiều Miên như chứa đựng cả bầu trời sao, mỗi lần nhìn thấy, Thẩm Vân Lê lại không đành lòng từ chối, anh nhấp một ngụm rượu: “Cấp 3.”
“?”
Đầu óc Kiều Miên nhất thời từ chối hoạt động, cô cười cười: “Chú suy nghĩ kỹ lại chút xem.”
Thẩm Vân Lê theo lời cô nghĩ lại thật: “Cấp Hai.”
Kiều Miên ngảy dựng lên ghế: “Chú yêu sớm! thế mà chú lại yêu sớm.”
Cô giống như con thú nhỏ bị nhổ lông, cả người dựng đứng toàn là gai.
Thẩm Vân Lê cười, đôi mắt hiện rõ sự vui vẻ, anh đặt ly rượu xuống, chậm rãi đi về phía ghế sô pha.
Ghế sô pha rất mềm, Kiều Miên đứng trên đó cũng cảm thấy sự mềm mại ấy, Thẩm Vân Lê đang bước về phía cô, ngược hướng sáng in xuốngbóng hình dài thượt của anh, áo mặc ở nhà cởi bớt một nút gần cổ, người đàn ông anh tuấn như vậy… dưới chân lại xỏ một đôi dép bông tai thỏ.
Ha ha ha.
Mối tình đầu thì sao, mối tính đầu có được ở cùng anh để mà đi dép đôi không?
Đúng rồi, cô cũng đi một đôi dép bông tai thỏ màu hồng.
Thẩm Vân Lê sợ cô nhảy trên sopha mà ngã mất, anh đành vịn vai cô bảo ngồi xuống: “Kích động như thế làm gì, có phải cũng đang thích bạn nam nào rồi đúng không?”
Tầm mắt hai người giờ đây đang cùng trên một đường thẳng, cả hô hấp cũng cận kề, Kiều Miên lúc này bỗng trở nên rất bình tĩnh: “Đúng rồi, sau kỳ thi đại học con muốn nói cho người ấy biết.”
Sau đêm tiệc rượu tại Zero đó, khi đi ngủ Kiều Miên không mặc quần áo nữa, trong lòng cầu mong một ngày sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, ví dụ như bị anh nhìn thấy một lần.
Hihi.
Kiều Miên nằm dưới chăn mà tâm tình của thiếu nữ lúc xuân cứ nhộn nhạo, da thịt mềm mại tiếp xúc trực tiếp với chăn màn, rất thoải mái. Cô nằm trong chăn không ngừng lăn qua lăn lại, tưởng tượng một người rồi sẽ có lúc thành hai người….
Xấu hổ kinh khủng.
Những lọn tóc lộn xộn rơi trên gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, cuối cùng Kiều Miên phải chui ra khỏi chăn để hít thở không khí. Kiều Miên nhìn xuyên qua lớp rèm cửa, nhìn ra bên ngoài, thấy trời mới vừa tảng sáng. Cô lại nhìn đồng hồ, chưa tới bảy giờ, nhưng vừa rồi trong mơ thấy dáng vẻ anh lúc giảng bài nên Kiều Miên chẳng thể ngủ được nữa.
Thiếu nữ hoài xuân lại im lặng nằm trong chăn thầm chờ mong.
Chỉ chờ một tiếng gõ cửa…
Có điều, nếu được cô càng mong anh sẽ mở cửa rồi bước thẳng vào phòng, hôn lên má để đánh thức cô dậy.
ờm, không thì lay dậy cũng được.
trong chăn lại là một hồi cuộn trào.
Có điều trời càng lúc càng sáng, kim đồng hồ từ bảy giờ, chạy qua tám giwof, đã sắp đến chín giờ tới nơi mà chẳng thấy tiếng gõ cửa nào hết.
Kiều Miên chờ không nổi nữa, cảm chịu số phận mà vùng dậy, mặc quần áo ngủ lên, vẫn là loại đồ ngủ đúng quy củ, màu áo hồng nhạt, tay dài quần dài, chất liệu bông xinh xắn đáng yêu. Nhưng Kiều Miên lại thích loại đồ ngủ gợi cảm hơn một chút cơ, chỉ là cô sợ Thẩm tiên sinh nhà cô nhìn ra điều gì đó bí mật.
Phòng khách không có người, Kiều Miên lại đi vào phòng bếp, chỉ thấy cháo trong nồi điện vẫn còn ấm, sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô một mình ngồi ăn bữa sáng trong nỗi bất lực.
Mặt mũi tỏ vẻ bực bội đến phát phì cả ra.
Thẩm Vân Lê nghe thấy tiếng gõ cửa, anh để bản ghi chép qua một bên “Vào đi.”
Kiều Miên ôm theo vào cuốn sách, ngồi xuống bên cái bàn kính tròn trong phòng: “Sao chú không gọi con?”
Thẩm Vân Lê nhấp một ngụm café, cười khẽ: “Có còn nhỏ nữa đâu.”
“Vẫn còn nhỏ hơn chú.” Ước ao không được đáp ứng, Kiều Miên cảm thấy khá không vui.
Phòng của Thẩm Vân Lê còn tối hơn hai tông so với căn phòng khách ngoài màu xám ngoài kia. Những thứ có màu sáng ít ỏi trong phòng này duy chỉ có cái tủ đứng màu xanh đậm, hoài cổ mà không làm mất tính hiện đại, cả căn phòng toát lên sức hút của một người đàn ông trưởng thành và thuần thục.
Anh mở một cuốn sách ra, không biết là còn nhớ bao nhiêu về những đề thi của mấy nhóc cấp ba, Thẩm Vân Lê nhìn thêm mấy lần: “Lần trước thi toán được 69 điểm đúng không?”
Lực chú ý của Kiều Miên đặt hết lên bộ quần áo mặc ở nhà hôm nay của anh, vải caro màu tối lại làm cho anh trẻ trung hơn nhiều, trước kia không thấy anh mặc nhiều đồ kiểu này, bỗng dưng bị con 69 điểm kia kéo về hiện tại.
“..không may thôi ạ.”
“Không may những hai năm à?”
Thẩm Vân Lê ngước mắt nhìn cô, thấy Kiều Miên đang rụt người lại, anh lại cảm thấy không còn cách nào khác, còn đau đầu nữa chứ. Thẩm Vân Lê biets rõ, việc học hành của Kiều Miên đi đến nước này không thể trách ai ngoài anh cả, hồi đó sợ cô không quen ngôi nhà này, lại sợ cô cảm thấy áp lực nên chưa bao giờ anh đặt ra yêu cầu về thành tích của cô,. Chỉ là Thẩm Vân Lê không nghĩ tới Kiều Miên lại có thể thoải mái đến cực độ như thế này.
Kiều Miên còn muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại nghe anh nói.
“Qua đây ngồi.” Thẩm Vân Lê vỗ vỗ vào vị trí bên người, cuối cùng thì anh vẫn không nỡ nói nặng lời.
Mà thôi, bất kể thế nào, Thẩm Vân Lê cũng không tin mình không thể giúp Kiều Miên đạt đến mức khá.
Thẩm Vân Lê ngồi trên chiếc ghế dài màu xám nhạt, Kiều Miên ngồi ở vị trí đối diện, giữa hai người cách nhau một cái bàn tròn. Thế nên Kiều Miên cảm thấy rất hài lòng với đề nghị của anh, lập tức đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh anh.
Thẩm Vân Lê nhìn đống sách vờ cùng đề thi trên mặt bàn, hỏi: “Lần trước thi đề nào?”
Kiều Miên rút ra một đề thi từ xấp đề của mình: “Đây ạ.”
Thẩm Vân Lê nhìn tờ đề, ngón tay gõ trên mặt bàn: “Không hiểu chỗ nào?”
Kiều Miên nhìn đi nhìn lại vài lần, dùng bút chì khoanh tròn vài câu, đồng thời tranh thủ suy nghĩ lát nữa sẽ để anh giảng cho mình mấy lần thì sẽ hiểu ra để tránh khiến anh cảm thấy mình quá ngốc hoặc quá thông minh…
Khó đấy.
Tờ đề đặt ở giữa, hai người cùng nhìn vào nên khoảng cách giữa Kiều Miên và Thẩm Vân Lê đang rất gần.
Xem qua đề bài xong, Thẩm Vân Lê mở sách giáo khoa, tìm được một ví dụ tương tự đặt trước mặt Kiều Miên: “Làm thử câu này xem sao.”
“Được ạ.” Kiều Miên ngẩng đầu, ‘chuyên tâm’ nhìn đề bài: “Con có thể xem đáp án trước không?”
“Không tự làm được à?” Thẩm Vân Lê nhìn qua gương mặt hồng hồng không trang điểm của cô, rất là kiên nhẫn.
Kiều Miên gật đầu: “Vâng, cảm thấy hơi khó.”
Thẩm Vân Lê cầm bút lên, viết mấy chữ trên giấy như nước chảy mây trôi, nét chữ đầy nội lực: “Dạng bài này đa phần chỉ kiểm tra khả năng thông hiểu công thức thôi…”
Giọng nói bên tai làm lòng người ngứa ngáy, chiếc bút trên tay Thẩm Vân Lê đánh dấu lại một chút. Kiều Miên cố gắng giấu đi nụ cười, hoàn toàn không thể chuyên tâm vào bài vở được.
“Nghe có hiểu không?” Thẩm Vân Lê nhìn cô, muốn nhìn biểu hiện của cô để đoán xem cô đã hiểu được bao nhiêu. Nhưng lại phát hiện gương mặt bị tóc mai che bớt đang đỏ dần lên. “Nóng à.”
“Có một chút ạ” Kiều Miên cố giữ trái tim thôi đập loạn.
“Nghe có hiểu không?” Thẩm Vân Lê đứng dậy, hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.
“Nghe hiểu rồi ạ.” Kiều Miên gật đầu.
Thẩm Vân Lê đặt đề bài trước mặt cô: “Vậy làm lại câu sai trong đề hôm ấy đi.”
“Vâng…” Kiều Miên khẽ than trong lòng, thầy Thẩm này, hiệu suất làm việc cao thế.
Thẩm Vân Lê nhìn bút cô, chú ý biểu cảm của cô, có thể do hai người đang ngồi gần nhau quá, nên hương thơm nhè nhẹ thuộc về thiếu nữ của Kiều Miên bay vào mũ Thẩm Vân Lê, đáy mắt anh như tối đi vài phần, không chút động tĩnh mà hơi nhích ra xa.
Mấy phút đồng hồ sau, Kiều Miên ngẩng đầu: “Giải ra rồi.”
Thẩm Vân Lê soát kỹ lại, từ giải đề đến đáp án đều chính xác, ánh mắt anh lộ ra sự thỏa mãn khó thấy: “Không sai.”
“Chú dạy giỏi đó.”
Ý cười đong đầy ánh mắt Kiều Miên.
Cô sùng bái anh mù quáng.
Đối với những thứ liên quan đến anh, cô hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Giờ đây dáng cười của Kiều Miên rất tươi, rất quyến rũ, cô còn nhớ rõ lúc được Thẩm Vân Lê đưa về nhà anh, cô lúc ấy ngập tràn sợ hãi cùng tuyệt vọng, ý chí không khác gì tro bụi. quá trình thay đổi của cô vô cùng khó khăn, cũng không ai biết Thẩm Vân Lê đã cố gắng giúp cô thế nào.
Anh rất tốt với cô, rất đường hoàng và lặng lẽ, mọi thứ anh dành cho cô đều là tốt nhất, khiến cô an tâm tin tưởng, mà anh lại chẳng bao giờ nói như vậy lại khiến hết thảy trở nên vô cùng lãng mạn.
Trải qua tai nạn, nhưng Kiều Miên không gặp phải chưỡng ngoại tâm lý nào nghiêm trọng, quả thật cũng là một loại kỳ tích.
“Có phải trong trường có người nào đó khiến con phân tâm không?” những lời này Thẩm Vân Lê hỏi rất tế nhị, bằng không, Ngọt Ngào của anh thông minh như vậy, sao cps thể chỉ được 69 điểm thi.
Kiều Miên rất muốn nói, có một người xấu, rất xấu, lúc nào cũng ở trong lòng cô, khiến mọi sự chú ý và sức lực của cô rối tung rối mù hết cả.
Mà người ấy không ở trường.
“Ở trường không có đâu ạ, chỉ là mỗi ngày đến trường đều rất buồn ngủ…” Kiều Miên ấm ức, lại chờ mong.
Thẩm Vân Lê thầm thở dài: “Còn câu nào?”
Kiều Miên: “Câu này…”
..
Thời gian lặng lẽ trôi, giấy nháp trên bàn lúc này đã chi chít những con số và ghi chú, có mạnh mẽ, có xinh xắn.
Hài hòa một chỗ.
“Mệt không? nghỉ chút nhé?” Thẩm Vân Lê nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn một giờ.
“Mệt quá.” Kiều Miên sớm đã muốn nghỉ rồi: “Chú, hồi học cấp 3 có phải chú lúc nào thi cũng xếp số một không, sao chú có thể nhớ được kiến thức lâu thế?”
Thẩm Vân Lê mở một bình rượu, đổ vào ly rồi khẽ lắc trong tay. Chiếc ly thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu hổ phách mê người, khóe miệng anh khẽ cong: “Vì lúc học không buồn ngủ đấy.”
“…” Kiều Miên khẽ cắn môi dưới, bỏ qua ý trêu chọc của anh, ánh mắt lộ ra ý cười không tốt chút nào: “Vậy hồi học cấp ba có phải chú cũng làm phân tán tư tưởng của nhiều bạn học nữ lắm đúng không?”
Thẩm Vân Lê đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy câu hỏi của cô, anh thoáng nghiêng đầu như đang nhớ lại: “Cũng không nhiều.”
Kiều Miên: “Mấy trăm không?”
Thẩm Vân Lê cười: “Chú là cái đèn đường à.”
Không chú là mặt trời, mặt trời của riêng Kiều Miên.
Người từng khiến biết bao nhiêu cô gái ao ước giờ đây Kiều Miên mỗi ngày đều trông thấy, đang tiêu tiền cho cô, mỗi sáng nấu đồ ăn cho cô, còn dạy cô học bài, sau này sẽ cùng cô thành gia lập thất, sinh con đẻ cái.
“Cười ngốc gì đấy>” Thẩm Vân Lê đừng bên cửa sổ nhìn cô đang ngồi trên ghế, ngũ quan trên gương mặt Kiều Miên rạng rõ dưới ánh nắng chiếu vào, không biết đang cười cái gì, nhưng khiến tâm tình người bên cạnh trở nên trong sáng hơn.
Kiều Miên chột dạ, nhấp tạm ngụm nước, thận trọng thu lại ý cười trên mặt. Kiều Miên cởi dép bông, thu chân lên ghế, bộ dạng vô cùng hồ hởi: “Chú, hồi học cấp ba chú có thích cô nào không?”
Ánh mắt Thẩm Vân Lê đang nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ hơi ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn cô nói: “Trẻ con biết cái gì.”
“Năm nay con mười tám rồi.”
Thẩm Vân Lê đặt ly rượu lên mặt bàn, sau đó mở chiếc máy phát nhạc cổ, âm thanh gợn sóng chảy xuôi, sau khi được rót rượu và nhạc vào người, tâm trạng của Thẩm Vân Lê càng thêm dễ chịu: “Vậy thì sao?”
Vậy nên đã trưởng thành rồi, có thể ‘ăn’…
Âm điệu quen thuộc của bản ‘La fille aux cheveux de lin’ từa hồ Thẩm Vân Lê rất thích bản nhạc này của Claude Debussy, một bản Thiền piano của âm nhạc trường phái ấn tượng hiện đại phản ánh bản chất con người vào cuối thế kỷ XIX.
“Vì vậy muốn chú tặng con món quà tốt nhất thế giới.”
Ánh mắt Kiều Miên bởi vì chờ mong mà vô cùng chói sáng.
Mười tám tuổi rồi, Thẩm Vân Lê nhìn tuyết rơi trên mặt đất từ đêm qua còn chưa tan đi, thời gian trôi qua thật nhanh, sáu năm, thời gian biến cô bé của anh trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người: “Trước cứ làm bài đã.”
“Không được, chú chưa trả lời câu hỏi này của con đâu.” Kiều Miên tỏ vẻ nếu chú không làm con cũng không làm: “Mối tình đầu của chú từ khi nào thế?”
Vấn đề vừa rồi là cái này đâu?
Thẩm Vân Lê nhíu mày, khẽ dựa vào tường, hai chân thon dài không vì quần áo rộng mặc ở nhà mà tạo cảm giác to ra, anh cười khẽ: “Bắt nạt chú lớn tuổi phải không?”
“Chú đừng giả vờ, không được lảng đâu.” Kiều Miên cười đến độ hai con mắt híp lại, bàn chân để trên ghế cũng giãy lên.
Rõ ràng đang là ban ngày, mà ánh mắt Kiều Miên như chứa đựng cả bầu trời sao, mỗi lần nhìn thấy, Thẩm Vân Lê lại không đành lòng từ chối, anh nhấp một ngụm rượu: “Cấp 3.”
“?”
Đầu óc Kiều Miên nhất thời từ chối hoạt động, cô cười cười: “Chú suy nghĩ kỹ lại chút xem.”
Thẩm Vân Lê theo lời cô nghĩ lại thật: “Cấp Hai.”
Kiều Miên ngảy dựng lên ghế: “Chú yêu sớm! thế mà chú lại yêu sớm.”
Cô giống như con thú nhỏ bị nhổ lông, cả người dựng đứng toàn là gai.
Thẩm Vân Lê cười, đôi mắt hiện rõ sự vui vẻ, anh đặt ly rượu xuống, chậm rãi đi về phía ghế sô pha.
Ghế sô pha rất mềm, Kiều Miên đứng trên đó cũng cảm thấy sự mềm mại ấy, Thẩm Vân Lê đang bước về phía cô, ngược hướng sáng in xuốngbóng hình dài thượt của anh, áo mặc ở nhà cởi bớt một nút gần cổ, người đàn ông anh tuấn như vậy… dưới chân lại xỏ một đôi dép bông tai thỏ.
Ha ha ha.
Mối tình đầu thì sao, mối tính đầu có được ở cùng anh để mà đi dép đôi không?
Đúng rồi, cô cũng đi một đôi dép bông tai thỏ màu hồng.
Thẩm Vân Lê sợ cô nhảy trên sopha mà ngã mất, anh đành vịn vai cô bảo ngồi xuống: “Kích động như thế làm gì, có phải cũng đang thích bạn nam nào rồi đúng không?”
Tầm mắt hai người giờ đây đang cùng trên một đường thẳng, cả hô hấp cũng cận kề, Kiều Miên lúc này bỗng trở nên rất bình tĩnh: “Đúng rồi, sau kỳ thi đại học con muốn nói cho người ấy biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.