Chương 27
Mạnh Tống
02/06/2021
Trên đường về nhà, Thẩm Vân Lê yên lặng lái xe, còn Kiều Miên thì lại đang đắm chìm trong tưởng tượng về buổi tiệc rượu sắp tới khi cô được sóng bước bên anh trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi cô gái khác.
“Chú nói con nên chọn đồ dạ tiệc kiểu gì thì tốt? dễ thương một chút hay gợi cảm một chút?” Kiều Miên ngồi bên ghế lái phụ, ánh mắt nhu hòa như đóa hoa nhỏ nhìn sang Thẩm Vân Lê.
Thẩm Vân Lê hai tay nhẹ nắm lấy vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước chỉ khẽ liếc qua, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Bình thường chút là được.”
Kiều Miên lập tức nghẹn lời: “Không phải con đang sợ chú mất mặt sao?”
Từ công ty về nhà rất gần, chỉ lái xe vài phút đã tới nhà, Thẩm Vân Lê đỗ xe tắt máy: “Không mất mặt.”
Xuống xe, hai người đi về phía thang máy, Kiều Miên lẽo đẽo sau lưng Thẩm Vân Lê, có thể là do tâm trạng đang vui vẻ, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều: “Chú, con còn nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, chú kiên trì đợi đến khi con tốt nghiệp xong rồi mới tìm bạn gái được không?”
Chiếc áo sơ mi thẫm màu được anh xắn lên mấy gấu để lộ cổ tay xinh đẹp, trong thang máy, Thẩm Vân Lê đang bấm số tầng nhà mình, cười khẽ: “Con mà không tốt nghiệp được, chú cũng không thể tìm bạn gái đúng không?”
“Nhỡ đâu bạn gái chú ngược đãi con thì sao?”, Kiều Miên nhướn mày, tiết trời mùa đông của phương bắc khiến mỗi câu nói đều tỏa ra hơi trắng.
Thẩm Vân Lê sững sờ, anh nghiêng người nhìn dáng người cao những mét sáu bảy của cô, vẫn nhớ ngày nào còn phụ trách đo chiều cao cho cô, ừm cao hơn năm ngoái ba phân: “Đến lúc đó con không dọa người ta chạy mất là chú thấy may rồi.”
À vâng, điều này là đương nhiên ạ.
Thẩm Vân Lê nhập mật khẩu vào cửa, mở đèn bên ngoài huyền quan: “Lễ phục thì chú sẽ cho người chuẩn bị, con cứ chú ý học hành là được rồi.”
“Không, con muốn được tự chọn.” Kiều Miên bĩu môi, anh nhất định sẽ nhắc trợ lý tìm cho cô mấy bộ trẻ trâu kín đáo, nếu thế cái cần cổ thon như thiên nga cùng xương quai xanh mảnh khảnh của cô lộ ra thế nào được.
Thẩm Vân Lê không muốn khiến cô mất hứng, cuối cùng vẫn phải đồng ý để cô tự chọn đồ.
..
“Tinh Dã, lát nữa tan học đi chọn quần áo cùng mình đi.” Tiết thứ tư của buổi chiều là tiết tự học, Kiều Miên đã ngồi nhìn tập đề của Tinh Dã từ rất lâu rồi, cuối cùng khi cậu giải ra đáp án xong xuôi cô mới nói.
“Hôm qua anh mình về kể chuyện, mình nghe xong mà muốn nổ tung ấy.” nghe cô nhắc đên chuyện đi chọn quần áo, Tinh Dã mới nhớ tới chuyện hôm qua, cậu vươn tay sờ lên chán Kiều Miên: “Chị đại à, có phải chị không nhịn được nữa rồi không?”
“Cậu nhỏ giọng một chút đi.” Kiều Miên hất bay cánh tay của Hạ Tinh Dã, nhìn bạn học xung quanh thấy họ vẫn cắm cúi làm bài tập mới an tâm: “Lúc nào cũng không nhịn được hết, cuối tuần đi cùng không?”
Bữa tiệc tổ chức vào thứ Sáu, vừa đúng lúc buổi chiều hôm ấy chỉ có hai tiết, thời gian chuẩn bị khá dư dả.
“Đầu tuần mình đã hẹn với thầy vào hôm ấy rồi.” Tinh Dã nhún vai: “Bằng không mình nhất định phải đi trông chừng cậu.”
Thầy dạy vẽ cho Hạ Tinh Dã là do Hạ Thịnh Văn tìm cho, là phó viện trưởng của trường cao đẳng mỹ thuật thành phố, người ta đức cao vọng trọng, vậy nên thời gian đã hẹn không thể tùy tiện hủy bỏ. Kiều Miên bất lực nằm bò ra bàn: “Thôi được rồi, tự mình sẽ đi hàng yêu trừ ma.”
Hạ Tinh Dã không an tâm mà dặn dò thêm: “Cậu uống ít đồ uống có cồn một chút, kẻo say rồi nói linh tinh không tốt.”
“Ờ, cái này không sai.”
Sau khi tan học, hai người đi thẳng đến trung tâm thương mại, bên ngoài không khí khô hanh mà lạnh lẽo, Kiều Miên mua thêm hai ly trà sữa nóng để ôm cho bớt cóng tay. Chỉ có điều khi thấy hai người mặc đồng phục học sinh, nhân viên của cửa hàng không quá chào đón.
trước vô vàn kiểu dáng màu sắc rực rỡ, Kiều Miên miệng ngậm ống hút, xem xét từng bộ một: “Cái váy màu trắng đó cậu thấy sao?”
“Khụ, khụ khụ!” Hạ Tinh Dã nhìn theo hướng tay Kiều Miên chỉ, một hụm trà sữa sặc trong cổ họng khiến cậu ho rất lâu.
Thế mà bên này Kiều Miên đã cầm nó đi thử rồi.
Hạ Tinh Dã khẽ vuốt ngực, nhìn Kiều Miên đi theo nhân viên cửa hàng đi thử đồ, cậu tỉnh táo lại hai giây rồi ngồi ngay ngắn lên ghế sofa bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng thay đồ.
Nếu như quá khó coi, cậu nhất định sẽ chạy ngay đến cầm chiếc áo khoác dài này quấn chết cô.
Một giây, hai giây, ba giây… mãi lâu sau không có động tĩnh gì, Hạ Tinh Dã lấy di động ra nghịch, mà khi cửa phòng thay đổ bật mở, cậu đã quên mất phản ứng.
ờ, khó coi chết đi được, còn rất đẹp mắt nữa.
“Chiếc váy này vô cùng phù hợp với em, hai cánh tay cùng xương quai xanh đều được tôn lên, rất đẹp, rất có khí chất.” nhân viên bên này vừa ca ngợi vừa giúp Kiều Miên chình lại trang phục.
Kiều Miên đứng trước gương ngắm nghía, gương mặt để lộ ra vẻ hài lòng khó thấy, nhưng có vẻ cô vẫn chưa muốn đưa ra quyết định ngay lúc này.
“Chị ơi, quá lộ liễu rồi đấy.” Tinh Dã không biết đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, cậu ghé vào tai cô thì thầm bằng âm lượng mà chỉ hai người nghe được: “Anh Vân Lê mà thấy sẽ chặt chân cậu.”
“Phải chặt chân cậu chứ, mình nói là Tinh Dã chọn cho đấy, hì hì.” Kiều Miên nghiêng đầu, nháy mắt với Hạ Tinh Dã, để lộ cặp sừng của ác ma.
“…” giờ có lẽ đã muộn rồi, Hạ Tinh Dã hối hận ngồi lại ghế.
Kiều Miên thong thả dợm bước chân trong cửa hàng, nhìn ngắm vài món đồ rồi nói với nhân viên: “Em muốn xem thử bộ này màu đen, cảm ơn ạ.”
Lại mấy phút đồng hồ trong phòng thay đồ, cửa phòng mở ra, Hạ Tinh Dã nhìn chị em của mình bước ra.
Vẫn khó coi, vẫn đẹp, bộ đồ không còn là kiểu dáng cũ, nhưng hiệu quả biểu lộ vẫn giống thế.
“Phiền chị, bộ kia màu đỏ rượu ạ.”
“Bộ kia màu khói ạ, cảm ơn chị.”
Một lúc sau, Kiều Miên bước ra khỏi phòng thay đồ, đi đến trước mặt Hạ Tinh Dã: “Chọn bộ nào giờ?”
Hạ Tinh Dã nhìn tấm lưng hoàn toàn lộ ra ngoài không khí khi mặc chiếc váy màu xám tro vừa rồi của Kiều Miên, cậu dường như cảm nhận được cái ánh nhìn tử vong của anh Vân Lê đang lướt trên người mình, Tinh Dã nghẹn ở cổ họng: “Cậu bảo là anh mình chọn cho cậu được không?”
“Không thành vấn đề, coi như nể tình nghĩa chị em của chúng ta bao năm qua.” Kiều Miên sảng khoái đáp ứng, trong mắt lóng la lóng lanh toàn là nét vui vẻ.
Cuối cùng, cô chọn bộ màu trắng thử đầu tiên.
Tuy rằng có thể thuê nhưng Kiều Miên lại muốn mua luôn bộ váy ấy, dù sao cũng là bộ trang phục có nhiều ý nghĩa, dù sao bạn gái giả cũng là bạn gái, hơn nữa sớm muộn nó cũng sẽ trở thành sự thật mà thôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ sau, hôm đó đi mua đồ Kiều Miên không mang chiếc váy đó về nhà luôn, kẻo không may để chú Thẩm nhà cô nhìn thấy, kết cục bị chặt chân chắc sẽ thành sự thật mất.
Thời gian học của Tinh Dã là vào buổi tối, cho nên sau khi tan học, hai người ghé qua cửa hàng lấy váy áo xong lại đi trang điểm tạo hình. Mọi thứ xong xuôi đã gần đến sáu giờ, Hạ Tinh Dã đưa Kiều Miên đến cao ốc Kelly.
“Đẹp lắm đó, có việc gì thì gọi điện cho mình nhá.” Cửa kính của xe taxi hạ xuống một nửa, Hạ Tinh Dã thò mặt ra, ánh mắt trong bóng đêm nhạt nhẽo bỗng rất thanh tịnh.
“Biết rồi, đi đường cẩn thận.”
Đêm mùa đông đến vô cùng sớm, trên nền trời rải rác treo những vì tinh tú, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Kiều Miên đừng ở ven đường vẫy tay, mãi đến khi chiếc xe taxi nhập vào dòng xe cộ trên đường lúc ấy cô mới quay người bước vào tòa nhà.
Cô tính vào nhà vệ sinh thay bộ cánh mới trước, sau đó đi đến văn phòng của Thẩm Vân Lê.
Trong thang máy, từng con số nhảy lên không ngừng, chớp mắt đã đến tầng thứ bốn hai,
Do dự vài giây, Kiều Miên vào phòng vệ sinh, tận lúc này rồi mà cô vẫn còn hơi xấu hổ.
Hệ thống làm ấm trong phòng vệ sinh không đủ, Kiều Miên thay xong bộ váy mới còn phải tranh thủ khoác thêm chiếc áo dạ màu đen dài tới đầu gối, cơ hồ che khuất cả chiếc váy mặc bên trong. Giày cao gót cô vẫn chưa thay mà chỉ cầm trong tay, ngắm nghĩa đôi bàn chân xinh xắn, Kiều Miên lặng lẽ đi vào từ cửa sau của Zero rồi lủi thẳng vào phòng làm việc của Thẩm Vân Lê.
“Cốc cốc.”
“Mời vào.”
Kiều Miên bước vào, đóng cửa phòng lại: “Sao con không thấy ai vậy ạ?”
Thẩm Vân Lê đã thay xong quần áo, đồ tây đen phối với áo sơ mi trắng không khác thường ngày là bao, nhưng có thêm ca-vạt thắt quy củ làm tăng vài phần nghiêm túc trang trọng, anh tắt máy tính, ngẩng đầu: “Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, có lẽ do sớm quá.”
Lần đầu tiên thấy cô trang điểm, không phải quá diễm lệ, ngược lại khiến người ta cảm thấy rất tự nhiên, cả người cô được áo dạ dài bọc lấy, không nhìn ra điều gì, thế nhưng bắp chân xinh đẹp lại lộ rõ mồn một trước mắt.
Thẩm Vân Lê: “Chú muốn xem thử lễ phục một chút.”
Giọng anh thật trầm, trái tim Kiều Miên bỗng nhiên nóng lên, cô cảm thấy xấu hổ nhiều hơn vừa nãy, cứ như là cái anh muốn xem không phải lễ phục mà là nội y hay gì…
Cô cắn nhẹ môi dưới, may mắn lúc trước không chọn bộ màu khói hở lưng. Kiều Miên cởi áo dạ bên ngoài ra, treo lên mắc áo, cố giả bộ bình tĩnh quay người lại, còn làm dáng xoay một vòng tiêu chuẩn: “Đẹp không ạ.”
Ánh mắt Thẩm Vân Lê rơi vào một khoảng lộ trước ngực cô, không dời được, cổ áo chữ V chạy từ bả vai đến chớm rãnh ngực, rõ ràng quá mức khêu gợi, lại như kín đáo che đi sự e ấp bên dưới, vô cùng vi diệu, xuất sắc tôn lên cần cổ thiên nga hoàn mĩ cùng bờ vai, vòng eo mảnh mai.
Thẩm Vân Lê rất muốn trong tay mình lúc này đang cầm cái gì đó để có thể phân tán lực chú ý.
Không khí dần trở nên nồng đậm, hai cánh tay trắng ngần của cô buông thẳng xuống, lộ trong không khí là làn da trắng tinh như gốm sứ, tóc dài được búi tỉ mẩn dưới gáy, chiếc khuyên dài bên tai cùng bông hoa lập thể được may trên váy hoàn toàn hô ứng, Thẩm Vân Lê dường như có ảo giác rằng một khắc sau thôi cô sẽ bay vào bìa của một trang tạp chí nào đó.
Đẹp đến khó chịu.
Anh không muốn cô cứ như vậy mà ra ngoài, để nhiều người như thế kia trông thấy.
Nghe thì có vẻ dài dòng, nhưng thực chất tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, Thẩm Vân Lê giấu đi tâm trạng dưới đáy mắt, lấy ra một chiếc hộp trong ngăn tủ: “Chú đã chuẩn bị cho con một bộ đây, thay đi.”
Trong hộp là một bộ váy màu hồng nhạt, tròng mắt Kiều Miên trợn to dữ dội, cô không khịp suy nghĩ đã tiến tới nắm lấy cánh tay của Thẩm Vân Lê lắc lắc: “Chú, chú không cảm thấy bộ váy này của con rất tươi mát thoát tục hay sao, không có quá phận một chút nào cả.”
Hôm nay con là Tiểu Kiều Kiều mềm mại không xương, tiểu tiên thiên không nhiễm bụi trần không biết khói lửa nhân gian, bất kể là kiểu gì thì chung quy lại cũng rất giống với thân phận bạn gái.
Thế nhưng cái đống hồng hồng kia là cái quỷ gì?
Chú dẫn con gái đi họp hội phụ huynh à?
“Chú, chú chú….” Kiều Miên bắt đầu nài nỉ, đôi tay lắc tay anh không ngừng.
Thẩm Vân Lê bị cô quấn đến nỗi không còn cách nào, Thẩm Vân Lê không còn cau có nữa mà dần trở nên thoải mái, từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi từ chối đề nghị của cô, hơn nữa càng không thể không đầu hàng mỗi khi cô làm nũng.
“Lạnh không?” ánh mắt Thẩm Vân Lê rơi vào khoảng trống dưới cổ cô.
Nghe anh hỏi như vậy, Kiều Miên biết thừa anh đã mềm lòng, vội vàng cười nịnh: “Không lạnh ạ, ở đây ấm mà ạ.”
“Ai chọn cho bộ váy này?” Thẩm Vân Lê dịu dàng vén lại những lọn tóc rơi ra về lại sau tai cô.
“Chú Hạ mua tặng con.” Kiều Miên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội.
Con mắt Thẩm Vân Lê hơi nheo lại, dáng cười vẫn dịu dàng như trước, chỉ có điều khóe miệng nhếch sâu hơn.
Địa điểm tổ chức tiệc rượu là trên tầng cao nhất của cao ốc Kelly, không cần ra ngoài cho nên Kiều Miên cũng không phải sợ sẽ bị lạnh nữa. còn hơn mười phút mới bắt đầu, Kiều Miên thay giày cao gót, hai người cùng bước vào thang máy, lên trên.
Trên mặt sàn được trải kín thảm dày, rõ ràng bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng Kiều Miên lại cảm thấy da mình đang nóng lên, những thanh âm và màu sắc rực rỡ xung quanh đều trở nên mơ hồ, cô khẽ kéo cánh tay của Thẩm Vân Lê, cùng anh bước vào hội trường.
Giống như ngôi sao trên nền trời đêm, sự xuất hiện của anh và cô, đã định trước là sự hấp dẫn đối với ánh mắt của mọi người.
“Chú nói con nên chọn đồ dạ tiệc kiểu gì thì tốt? dễ thương một chút hay gợi cảm một chút?” Kiều Miên ngồi bên ghế lái phụ, ánh mắt nhu hòa như đóa hoa nhỏ nhìn sang Thẩm Vân Lê.
Thẩm Vân Lê hai tay nhẹ nắm lấy vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước chỉ khẽ liếc qua, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Bình thường chút là được.”
Kiều Miên lập tức nghẹn lời: “Không phải con đang sợ chú mất mặt sao?”
Từ công ty về nhà rất gần, chỉ lái xe vài phút đã tới nhà, Thẩm Vân Lê đỗ xe tắt máy: “Không mất mặt.”
Xuống xe, hai người đi về phía thang máy, Kiều Miên lẽo đẽo sau lưng Thẩm Vân Lê, có thể là do tâm trạng đang vui vẻ, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều: “Chú, con còn nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, chú kiên trì đợi đến khi con tốt nghiệp xong rồi mới tìm bạn gái được không?”
Chiếc áo sơ mi thẫm màu được anh xắn lên mấy gấu để lộ cổ tay xinh đẹp, trong thang máy, Thẩm Vân Lê đang bấm số tầng nhà mình, cười khẽ: “Con mà không tốt nghiệp được, chú cũng không thể tìm bạn gái đúng không?”
“Nhỡ đâu bạn gái chú ngược đãi con thì sao?”, Kiều Miên nhướn mày, tiết trời mùa đông của phương bắc khiến mỗi câu nói đều tỏa ra hơi trắng.
Thẩm Vân Lê sững sờ, anh nghiêng người nhìn dáng người cao những mét sáu bảy của cô, vẫn nhớ ngày nào còn phụ trách đo chiều cao cho cô, ừm cao hơn năm ngoái ba phân: “Đến lúc đó con không dọa người ta chạy mất là chú thấy may rồi.”
À vâng, điều này là đương nhiên ạ.
Thẩm Vân Lê nhập mật khẩu vào cửa, mở đèn bên ngoài huyền quan: “Lễ phục thì chú sẽ cho người chuẩn bị, con cứ chú ý học hành là được rồi.”
“Không, con muốn được tự chọn.” Kiều Miên bĩu môi, anh nhất định sẽ nhắc trợ lý tìm cho cô mấy bộ trẻ trâu kín đáo, nếu thế cái cần cổ thon như thiên nga cùng xương quai xanh mảnh khảnh của cô lộ ra thế nào được.
Thẩm Vân Lê không muốn khiến cô mất hứng, cuối cùng vẫn phải đồng ý để cô tự chọn đồ.
..
“Tinh Dã, lát nữa tan học đi chọn quần áo cùng mình đi.” Tiết thứ tư của buổi chiều là tiết tự học, Kiều Miên đã ngồi nhìn tập đề của Tinh Dã từ rất lâu rồi, cuối cùng khi cậu giải ra đáp án xong xuôi cô mới nói.
“Hôm qua anh mình về kể chuyện, mình nghe xong mà muốn nổ tung ấy.” nghe cô nhắc đên chuyện đi chọn quần áo, Tinh Dã mới nhớ tới chuyện hôm qua, cậu vươn tay sờ lên chán Kiều Miên: “Chị đại à, có phải chị không nhịn được nữa rồi không?”
“Cậu nhỏ giọng một chút đi.” Kiều Miên hất bay cánh tay của Hạ Tinh Dã, nhìn bạn học xung quanh thấy họ vẫn cắm cúi làm bài tập mới an tâm: “Lúc nào cũng không nhịn được hết, cuối tuần đi cùng không?”
Bữa tiệc tổ chức vào thứ Sáu, vừa đúng lúc buổi chiều hôm ấy chỉ có hai tiết, thời gian chuẩn bị khá dư dả.
“Đầu tuần mình đã hẹn với thầy vào hôm ấy rồi.” Tinh Dã nhún vai: “Bằng không mình nhất định phải đi trông chừng cậu.”
Thầy dạy vẽ cho Hạ Tinh Dã là do Hạ Thịnh Văn tìm cho, là phó viện trưởng của trường cao đẳng mỹ thuật thành phố, người ta đức cao vọng trọng, vậy nên thời gian đã hẹn không thể tùy tiện hủy bỏ. Kiều Miên bất lực nằm bò ra bàn: “Thôi được rồi, tự mình sẽ đi hàng yêu trừ ma.”
Hạ Tinh Dã không an tâm mà dặn dò thêm: “Cậu uống ít đồ uống có cồn một chút, kẻo say rồi nói linh tinh không tốt.”
“Ờ, cái này không sai.”
Sau khi tan học, hai người đi thẳng đến trung tâm thương mại, bên ngoài không khí khô hanh mà lạnh lẽo, Kiều Miên mua thêm hai ly trà sữa nóng để ôm cho bớt cóng tay. Chỉ có điều khi thấy hai người mặc đồng phục học sinh, nhân viên của cửa hàng không quá chào đón.
trước vô vàn kiểu dáng màu sắc rực rỡ, Kiều Miên miệng ngậm ống hút, xem xét từng bộ một: “Cái váy màu trắng đó cậu thấy sao?”
“Khụ, khụ khụ!” Hạ Tinh Dã nhìn theo hướng tay Kiều Miên chỉ, một hụm trà sữa sặc trong cổ họng khiến cậu ho rất lâu.
Thế mà bên này Kiều Miên đã cầm nó đi thử rồi.
Hạ Tinh Dã khẽ vuốt ngực, nhìn Kiều Miên đi theo nhân viên cửa hàng đi thử đồ, cậu tỉnh táo lại hai giây rồi ngồi ngay ngắn lên ghế sofa bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng thay đồ.
Nếu như quá khó coi, cậu nhất định sẽ chạy ngay đến cầm chiếc áo khoác dài này quấn chết cô.
Một giây, hai giây, ba giây… mãi lâu sau không có động tĩnh gì, Hạ Tinh Dã lấy di động ra nghịch, mà khi cửa phòng thay đổ bật mở, cậu đã quên mất phản ứng.
ờ, khó coi chết đi được, còn rất đẹp mắt nữa.
“Chiếc váy này vô cùng phù hợp với em, hai cánh tay cùng xương quai xanh đều được tôn lên, rất đẹp, rất có khí chất.” nhân viên bên này vừa ca ngợi vừa giúp Kiều Miên chình lại trang phục.
Kiều Miên đứng trước gương ngắm nghía, gương mặt để lộ ra vẻ hài lòng khó thấy, nhưng có vẻ cô vẫn chưa muốn đưa ra quyết định ngay lúc này.
“Chị ơi, quá lộ liễu rồi đấy.” Tinh Dã không biết đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, cậu ghé vào tai cô thì thầm bằng âm lượng mà chỉ hai người nghe được: “Anh Vân Lê mà thấy sẽ chặt chân cậu.”
“Phải chặt chân cậu chứ, mình nói là Tinh Dã chọn cho đấy, hì hì.” Kiều Miên nghiêng đầu, nháy mắt với Hạ Tinh Dã, để lộ cặp sừng của ác ma.
“…” giờ có lẽ đã muộn rồi, Hạ Tinh Dã hối hận ngồi lại ghế.
Kiều Miên thong thả dợm bước chân trong cửa hàng, nhìn ngắm vài món đồ rồi nói với nhân viên: “Em muốn xem thử bộ này màu đen, cảm ơn ạ.”
Lại mấy phút đồng hồ trong phòng thay đồ, cửa phòng mở ra, Hạ Tinh Dã nhìn chị em của mình bước ra.
Vẫn khó coi, vẫn đẹp, bộ đồ không còn là kiểu dáng cũ, nhưng hiệu quả biểu lộ vẫn giống thế.
“Phiền chị, bộ kia màu đỏ rượu ạ.”
“Bộ kia màu khói ạ, cảm ơn chị.”
Một lúc sau, Kiều Miên bước ra khỏi phòng thay đồ, đi đến trước mặt Hạ Tinh Dã: “Chọn bộ nào giờ?”
Hạ Tinh Dã nhìn tấm lưng hoàn toàn lộ ra ngoài không khí khi mặc chiếc váy màu xám tro vừa rồi của Kiều Miên, cậu dường như cảm nhận được cái ánh nhìn tử vong của anh Vân Lê đang lướt trên người mình, Tinh Dã nghẹn ở cổ họng: “Cậu bảo là anh mình chọn cho cậu được không?”
“Không thành vấn đề, coi như nể tình nghĩa chị em của chúng ta bao năm qua.” Kiều Miên sảng khoái đáp ứng, trong mắt lóng la lóng lanh toàn là nét vui vẻ.
Cuối cùng, cô chọn bộ màu trắng thử đầu tiên.
Tuy rằng có thể thuê nhưng Kiều Miên lại muốn mua luôn bộ váy ấy, dù sao cũng là bộ trang phục có nhiều ý nghĩa, dù sao bạn gái giả cũng là bạn gái, hơn nữa sớm muộn nó cũng sẽ trở thành sự thật mà thôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ sau, hôm đó đi mua đồ Kiều Miên không mang chiếc váy đó về nhà luôn, kẻo không may để chú Thẩm nhà cô nhìn thấy, kết cục bị chặt chân chắc sẽ thành sự thật mất.
Thời gian học của Tinh Dã là vào buổi tối, cho nên sau khi tan học, hai người ghé qua cửa hàng lấy váy áo xong lại đi trang điểm tạo hình. Mọi thứ xong xuôi đã gần đến sáu giờ, Hạ Tinh Dã đưa Kiều Miên đến cao ốc Kelly.
“Đẹp lắm đó, có việc gì thì gọi điện cho mình nhá.” Cửa kính của xe taxi hạ xuống một nửa, Hạ Tinh Dã thò mặt ra, ánh mắt trong bóng đêm nhạt nhẽo bỗng rất thanh tịnh.
“Biết rồi, đi đường cẩn thận.”
Đêm mùa đông đến vô cùng sớm, trên nền trời rải rác treo những vì tinh tú, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Kiều Miên đừng ở ven đường vẫy tay, mãi đến khi chiếc xe taxi nhập vào dòng xe cộ trên đường lúc ấy cô mới quay người bước vào tòa nhà.
Cô tính vào nhà vệ sinh thay bộ cánh mới trước, sau đó đi đến văn phòng của Thẩm Vân Lê.
Trong thang máy, từng con số nhảy lên không ngừng, chớp mắt đã đến tầng thứ bốn hai,
Do dự vài giây, Kiều Miên vào phòng vệ sinh, tận lúc này rồi mà cô vẫn còn hơi xấu hổ.
Hệ thống làm ấm trong phòng vệ sinh không đủ, Kiều Miên thay xong bộ váy mới còn phải tranh thủ khoác thêm chiếc áo dạ màu đen dài tới đầu gối, cơ hồ che khuất cả chiếc váy mặc bên trong. Giày cao gót cô vẫn chưa thay mà chỉ cầm trong tay, ngắm nghĩa đôi bàn chân xinh xắn, Kiều Miên lặng lẽ đi vào từ cửa sau của Zero rồi lủi thẳng vào phòng làm việc của Thẩm Vân Lê.
“Cốc cốc.”
“Mời vào.”
Kiều Miên bước vào, đóng cửa phòng lại: “Sao con không thấy ai vậy ạ?”
Thẩm Vân Lê đã thay xong quần áo, đồ tây đen phối với áo sơ mi trắng không khác thường ngày là bao, nhưng có thêm ca-vạt thắt quy củ làm tăng vài phần nghiêm túc trang trọng, anh tắt máy tính, ngẩng đầu: “Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, có lẽ do sớm quá.”
Lần đầu tiên thấy cô trang điểm, không phải quá diễm lệ, ngược lại khiến người ta cảm thấy rất tự nhiên, cả người cô được áo dạ dài bọc lấy, không nhìn ra điều gì, thế nhưng bắp chân xinh đẹp lại lộ rõ mồn một trước mắt.
Thẩm Vân Lê: “Chú muốn xem thử lễ phục một chút.”
Giọng anh thật trầm, trái tim Kiều Miên bỗng nhiên nóng lên, cô cảm thấy xấu hổ nhiều hơn vừa nãy, cứ như là cái anh muốn xem không phải lễ phục mà là nội y hay gì…
Cô cắn nhẹ môi dưới, may mắn lúc trước không chọn bộ màu khói hở lưng. Kiều Miên cởi áo dạ bên ngoài ra, treo lên mắc áo, cố giả bộ bình tĩnh quay người lại, còn làm dáng xoay một vòng tiêu chuẩn: “Đẹp không ạ.”
Ánh mắt Thẩm Vân Lê rơi vào một khoảng lộ trước ngực cô, không dời được, cổ áo chữ V chạy từ bả vai đến chớm rãnh ngực, rõ ràng quá mức khêu gợi, lại như kín đáo che đi sự e ấp bên dưới, vô cùng vi diệu, xuất sắc tôn lên cần cổ thiên nga hoàn mĩ cùng bờ vai, vòng eo mảnh mai.
Thẩm Vân Lê rất muốn trong tay mình lúc này đang cầm cái gì đó để có thể phân tán lực chú ý.
Không khí dần trở nên nồng đậm, hai cánh tay trắng ngần của cô buông thẳng xuống, lộ trong không khí là làn da trắng tinh như gốm sứ, tóc dài được búi tỉ mẩn dưới gáy, chiếc khuyên dài bên tai cùng bông hoa lập thể được may trên váy hoàn toàn hô ứng, Thẩm Vân Lê dường như có ảo giác rằng một khắc sau thôi cô sẽ bay vào bìa của một trang tạp chí nào đó.
Đẹp đến khó chịu.
Anh không muốn cô cứ như vậy mà ra ngoài, để nhiều người như thế kia trông thấy.
Nghe thì có vẻ dài dòng, nhưng thực chất tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, Thẩm Vân Lê giấu đi tâm trạng dưới đáy mắt, lấy ra một chiếc hộp trong ngăn tủ: “Chú đã chuẩn bị cho con một bộ đây, thay đi.”
Trong hộp là một bộ váy màu hồng nhạt, tròng mắt Kiều Miên trợn to dữ dội, cô không khịp suy nghĩ đã tiến tới nắm lấy cánh tay của Thẩm Vân Lê lắc lắc: “Chú, chú không cảm thấy bộ váy này của con rất tươi mát thoát tục hay sao, không có quá phận một chút nào cả.”
Hôm nay con là Tiểu Kiều Kiều mềm mại không xương, tiểu tiên thiên không nhiễm bụi trần không biết khói lửa nhân gian, bất kể là kiểu gì thì chung quy lại cũng rất giống với thân phận bạn gái.
Thế nhưng cái đống hồng hồng kia là cái quỷ gì?
Chú dẫn con gái đi họp hội phụ huynh à?
“Chú, chú chú….” Kiều Miên bắt đầu nài nỉ, đôi tay lắc tay anh không ngừng.
Thẩm Vân Lê bị cô quấn đến nỗi không còn cách nào, Thẩm Vân Lê không còn cau có nữa mà dần trở nên thoải mái, từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi từ chối đề nghị của cô, hơn nữa càng không thể không đầu hàng mỗi khi cô làm nũng.
“Lạnh không?” ánh mắt Thẩm Vân Lê rơi vào khoảng trống dưới cổ cô.
Nghe anh hỏi như vậy, Kiều Miên biết thừa anh đã mềm lòng, vội vàng cười nịnh: “Không lạnh ạ, ở đây ấm mà ạ.”
“Ai chọn cho bộ váy này?” Thẩm Vân Lê dịu dàng vén lại những lọn tóc rơi ra về lại sau tai cô.
“Chú Hạ mua tặng con.” Kiều Miên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội.
Con mắt Thẩm Vân Lê hơi nheo lại, dáng cười vẫn dịu dàng như trước, chỉ có điều khóe miệng nhếch sâu hơn.
Địa điểm tổ chức tiệc rượu là trên tầng cao nhất của cao ốc Kelly, không cần ra ngoài cho nên Kiều Miên cũng không phải sợ sẽ bị lạnh nữa. còn hơn mười phút mới bắt đầu, Kiều Miên thay giày cao gót, hai người cùng bước vào thang máy, lên trên.
Trên mặt sàn được trải kín thảm dày, rõ ràng bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng Kiều Miên lại cảm thấy da mình đang nóng lên, những thanh âm và màu sắc rực rỡ xung quanh đều trở nên mơ hồ, cô khẽ kéo cánh tay của Thẩm Vân Lê, cùng anh bước vào hội trường.
Giống như ngôi sao trên nền trời đêm, sự xuất hiện của anh và cô, đã định trước là sự hấp dẫn đối với ánh mắt của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.