Chương 29
Mạnh Tống
02/06/2021
chuyển ngữ: Nại
Đau quá.
“Tiểu Kiều làm sao vậy? chân không thoải mái à?” bản thân Kiều Miên còn đang kinh ngạc và hoảng loạn sau sự xuất hiện của Lâm Úc Thần, chỉ có Hạ Thịnh Văn vừa nghiêng đầu đã trông thấy khuôn mặt trắng bệch của cô.
“Không sao, không có nghiêm trọng như vậy đâu ạ.” Kiều Miên giật mình, cảm thấy cơ mặt đang cứng ngắc, ánh mắt cô vẫn cứ dõi theo bóng người nhịp nhàng trên sân khấu: “Cô kia là ai ạ?”
“Cô?” Hạ Thịnh Văn nhíu mày, sau một hồi mới bừng tỉnh: “Con nói Úc Thần hả?”
“Vâng.” Kiều Miên bưng một ly rượu lên nhấp môi, chất lỏng màu đỏ không chỉ giúp đôi môi trắng bệch của cô đỡ hơn mà còn khiến nó mang thêm một màu sắc kiều mị đến kinh tâm động phách.
“Nhỏ hơn Vân Lê hai tuổi, gọi là cô cũng được.” Hạ Thịnh Văn nói thầm, tâm hồn buôn chuyện sớm đã dấy lên hừng hực, nhưng anh vẫn không quên sấn đến trước mặt Kiều Miên, ngón tay gõ bàn vài cái: “Gọi anh đi rồi chú kể cho nghe.”
“Anh.”
Không chút chần chờ nào hết,, đừng nói gọi anh, bây giờ Hạ Thịnh Văn có bắt cô gọi ba, gọi ông thì Kiều Miên cũng không cần do dự.
Hạ Thịnh Văn không ngờ là dễ dàng đến vậy, đây dường như là chấp niệm hơn năm năm qua của anh, anh hướng mắt nhìn sân khấu: “ Úc Thần là bạn gái trước đây của anh Vân Lê nhà chúng ta, thế nào, có ngạc nhiên không, có phấn khích không?”
Kiều Miên lại nhấp thêm ngụm rượu, mặc kệ thứ chất lỏng lạnh lẽo từ từ chảy qua yết hầu: “Ngạc nhiên ạ.”
Hạ Thịnh Văn xiên một miếng hoa quả: “Úc Thần tốt nghiệp đại học ở Hong Kong, bằng cấp cũng rất được, sau khi tốt nghiệp thì cô ấy đến thành phố A làm việc cho một công ty khá lớn. qua công việc thì quen được Vân Lê, hai người họ lâu dần bắt đầu ở bên nhau, khi đó chú còn tưởng họ chắc chắn sẽ kết hôn vì trông hai người đó đứng với nhau rất đẹp đôi.”
Kiều Miên lại nâng ly.
Đúng vậy, quả thực rất xứng đôi.
Kiểu phụ nữ có khí chất ngời ngời, tính tình ôn nhu, trong công v iệc lại có năng lực như vậy quả thực là mẫu người ưa thích của Thẩm Vân Lê.
“Hai người họ bên nhau hai năm, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp. nhưng có một thời gian, chính là lúc trước khi Vân Lê đưa con về nhà ấy, Úc Thần có một cơ hội sang Mỹ học thạc sĩ ngành quản trị, đây là cơ hội vô cùng khó cầu.” kể đến đây, bất giác vẻ vui đùa trên mặt Hạ Thịnh Văn phai dần: “Đến giờ chú vẫn còn cảm thấy đáng tiếc đây, trong lòng hai người họ rõ ràng đều có đối phương, đặc biệt là Úc Thần, chỉ cần Thẩm Vân Lê mở miệng nói một câu thôi thì chắc chắn cô ấy sẽ không đi, nhưng chú Lê nhà con lại thích tự hành hạ bản thân mình, nói không muốn làm trễ nải cơ hội để cô ấy phát triển, làm lỡ mất tiền đồ sau này các thứ. Lúc Úc Thần có nói thl hãy đợi mình. Không biết khi đó chú con nghĩ gì, con nói xem, năm năm nay cậu ta không chịu quen bạn gái có phải là vì đang đợi Úc Thần về không?”
Trái tim Kiều Miên như nứt ra, cô vẫn cố giữ giọng điệu nhàn nhạt: “Chắc là vậy rồi.”
“Không có kẻ thứ ba, không có ai thay lòng đổi dạ, tỷ lệ tái hợp của hai người đó chắc còn cao lắm.” ánh mắt Hạ Thịnh Văn vẫn cứ nhìn theo đôi nam nữ trên sân khấu, miệng nói lại thêm hưng phấn: “Hơn nữa khách tham dự bữa tiệc hôm nay phần lớn đều là đối tác của Zero, vậy nên chú đoán không nhầm Úc Thần chắc là đại diện của công ty quảng cáo mà Zero sắp hợp tác, sẽ làm việc trực tiếp cùng Thẩm Vân Lê.”
Nói đến đây, Hạ Thịnh Văn quay đầu nhìn Kiều Miên, hai tay còn sung sướng tới độ bắt lấy tay cô: “Tiểu Kiều, làm sao giờ, chú thấy phấn khích quá đi.”
Trong mắt Kiều Miên ngập tràn chua xót, nhưng khuôn mặt lại vì cái nắm tay của Hạ Thịnh Văn mà đỏ ửng, cô không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết giấu đi cảm xúc trong đáy lòng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của cô.
“Hạ tổng, Frank đang ở bên kia, có muốn qua chào hỏi chút không.”
Đúng lúc Kiều Miên đang không biết nói cái gì, bỗng một người xuất hiện bên cạnh Hạ Thịnh Văn.
Hạ Thịnh Văn nhìn qua hướng mà người nọ chỉ, sau đó nghiêng đầu nói với Kiều Miên: “Tiểu Kiều, ngoan ngoãn ngồi lại đây nhé, chú quay lại ngay.”
Kiều Miên gật đầu: “Vâng, hai người đi đi, con không sao.”
Khúc nhạc du dương trong không gian, Kiều Miên nhìn hai người ấy trên sân khấu, lần đầu tiên cô cảm thấy, một điệu nhảy lại dài đến vậy.
Không khí nơi đây đè nén cô đến mức không thở nổi, cô bưng ly rượu đỏ, đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất.
Kiều Miên đi rất cẩn thận, bởi vì lúc này không còn ai đỡ cô nữa, mà ngã ra đây thì vừa đau vừa mất mặt.
Trên tầng cao nhất của tòa cao cốc Kelly, có thể quan sát toàn cảnh thành phố A lúc về đêm, Kiều Miên nhìn ngoài cửa sổ, dưới chân phảng phất như đang có những sợi mây màu xám lưu chuyển qua, trước mắt ngoại trừ những đốm đèn cô độc phát sáng, còn lại chỉ toàn là màu đen.
Cô quay người, tiếp tục nhìn hai người ấy, thế giới của cô giờ đây không thể nhìn thêm cái gì khác nữa, chỉ có anh và cô ấy đang chầm chậm khiêu vũ.
Hai người họ từng yêu nhau, từng có nhau, rồi bây giờ, họ lại đang tay trong tay đứng cùng một chỗ.
Bàn tay mảnh khảnh của Kiều Miên hờ hững nâng ly rượu, cổ tay và bàn tay tạo ra mọt độ cong hoàn mỹ, nhưng vẻ đẹp ấy lại khiến người ta cảm thấy nó sắp bị nghiền nát trong một khắc nào đó.
Ngoài cửa sổ lớn không có ánh đèn, chỉ có trăng sáng, cảnh đêm vô biên giống như một loại nghi lễ dành riêng cho thứ tình yêu cấm kỵ.
“Tách!”
Người đứng trên lầu ngắm phong cảnh, phong cảnh lại ngắm người trên lầu.
Trước cửa sổ cực lớn, chiếc váy trắng bồng bềnh đối lập sâu sắc với màu đen của màn đêm, ly rượu đỏ trong tay kia càng làm tăng thêm vài phần phong tình, giống như một thiên sứ lạc xuống trần gian, mới được nếm thử tư vị của tình yêu.
Người đàn ông lưu tấm ảnh vừa chụp vào thư mục khóa, sau đó chậm rãi cất điện thoại. Ánh mắt anh ta mang theo bao nghiền ngẫm cùng chấp mê, như thể một con rắn màu đen ưu nhã ẩn sâu trong rừng rậm, lười biếng thè chiếc lưỡi nhọn, lưu luyến không rời cô thiên sứ lạc trần nọ.
“Từ khi nào anh có thêm một cô cháu gái vậy?” trên sân khấu, Lâm Úc Thần nhìn người đàn ông trước mặt, không giấu được niềm vui trong lòng.
Năm năm nay,, cô không dàm mộng tưởng xa vời rằng khi mình trở về, mọi chuyện vẫn như trước đây, nhưng tối nay, khi nhìn thấy cảnh tượng như này, tất thảy mọi cảm xúc đều như bị mất khống chế.
“Con gái của một người bạn.” ngữ điệu của Thẩm Vân Lê vẫn bình bình, nét kinh ngạc vừa rồi đã sớm không còn nữa. Mái tóc dài của cô được thắt hờ, sắc đen có phần hơi ấm, giống hệt như kiểu tóc của mấy năm trước, như thể trước giờ vẫn chưa có gì thay đổi: “Còn em, sao lại ở đây?”
Trong mặt cô lúc này chỉ có mình Thẩm Vân Lê, khóe miệng Lâm Úc Thần khẽ nở nụ cười trẻ trung: “Giờ em đang công tác tại công ty K.”
K là công ty quảng cáo đứng đầu cả nước, có trụ sở chính đặt tại Mỹ, khách hàng của họ cũng toàn là những công ty nổi danh cỡ Zero.
Thẩm Vân Lê nhíu mày: “Nghe nói K mới có một vị giám đốc bộ phận khác hàng mới nhậm chức.”
“Ừ, là em.” Khóe miệng Lâm Úc Thần cong lên: “Sau này trong công việc, mong được anh giúp đỡ nhiều hơn.
Thẩm Vân Lê im lặng, ánh mắt trầm tĩnh lại không khỏi dấy lên chút gợn sóng, anh nói: “Úc Thần, chúng ta…”
“Đừng nói chuyện, khiêu vũ đi.” Anh còn chưa kịp nói gì đã bị cô chặn lại, Lâm Úc Thần vẫn cười như cũ, nhưng đáy mắt như thể có thêm chút nước.
Cô sợ, cô rất sợ.
Kiều Miên biết tửu lượng của mình đến đâu, thực sự hôm nay cô hơi quá chén, có như vậy cô mới có dám tùy ý một chút trước mặt của nọi người.
Cuối cùng, không biết là chân cô hay nền nhà mềm nhũn ra, Kiều Miên biết mình không thể uống nữa, cô buông ly rượu xuống, cố gắng giữ bước chân mình thật vững, thật thẳng.
Nhiệt độ trong hội trường khá cao, Kiều Miên dường như sắp chết trong sự ấm áp nơi đây, cô cũng không muốn nhìn nữa, cô sợ sẽ không nhịn được mà đi đến tách hai người đó ra. Kiều Miên chầm chậm cất bước, cô muốn vào toilet.
Trong toilet rõ ràng lạnh hơn hội trường khá nhiều, Kiều Miên đứng trước gương, cô để hai tay dưới vòi nước lạnh đang chảy, làn nước lạnh buốt như muốn ngấm vào động mạch, khiến người ta thanh tỉnh ít nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn, người trong gương thật là đẹp.
Nhưng không phải người trong lòng anh.
Thời gian dần trôi qua, ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Trong hội tường, âm nhạc đã dừng, Thẩm Vân Lê trở lại cái góc mà anh và cô từng ngồi, nhưng không thấy Kiều Miên đâu, anh đưa mắ nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện bóng dáng Kiều Miên, đúng lúc này, Hạ Thịnh Văn từ đâu quay lại.
“Con bé đâu?”
“Tiểu Kiều vừa rồi còn ở đây mà, chắc là đi nhà vệ sinh rồi, cậu cứ chờ một lát.” Hạ Thịnh Văn nói xong ngồi xuống ghế.
“Lớn như vậy rồi, chắc không lạc được đâu.”sau khi nghe Thẩm Vân Lê nói đó là con của bạn, nỗi băn khoăn trong lòng Lâm Úc Thần chợt biến mất, lúc này cô ngồi bên cạnh Thẩm Vân Lê ăn hoa quả.
Bên ngoài cánh cửa kính lớn của hội trường, Kiều Miên nhìn ba người họ nói nói cười cười mà bước chân cứ giống như bị đổ chì, nước mắt vừa được lau khô lại tràn ra khỏi khóe mi, cô quay người dựa lưng vào vách tường, vội vàng lau nước mắt, nhưng không hiểu tại sao, càng lau lại càng nhiều.
Tầm mắt cô lòa đi vì nước, bỗng nhiên trông thấy trước mặt có tờ khăn giấy.
Kiều Miên ngẩng đầu, đó là đôi mắt không lạnh không nhạt, cô đưa tay nhận tờ khăn giấy: “Cảm ơn.”
Người đàn ông khẽ nâng khóe môi, không nói lời nào đã quay người đi thẳng.
Kiều Miên điều chỉnh cảm xúc của mình, lau khô nước mắt, lại hóng gió ngoài hành lang thêm một lúc, mãi đến khi mắt bớt đỏ mới bắt đầu đi về phía hội trường. Có điều khi cô vừa mới quay người, điện thoại đã vang lên.
“Chú.”
“Ở đâu vậy?” Thẩm Vân Lê đợi mãi không thấy cô quay lại, cuối cùng không nhịn được phải gọi điện thoại.
Không hiểu tại sao, giờ phút này khi nghe thấy giọng nói của anh, Kiều Miên cảm thấy thật tủi thân, tủi thân đến mức chỉ muốn nhào ngay vào lòng anh mà khóc thật to. Nhưng cô vẫn dằn xuống nỗi nghẹn ngào, vừa đi vừa nói: “Con đang quay lại.”
Một lát sau, Kiều Miên quay lại chỗ ba người họ, cô cố gắng kéo ra một nụ cười.
“Vừa đi đâu vậy?” Thẩm Vân Lê ngước mắt.
“Trong này nóng quá, con ra ngoài hóng gió.” Kiều Miên ngồi xuống bên cạch chỗ Hạ Thịnh Văn, đối diện Thẩm Vân Lê.
Cái bàn này rất nhỏ, Thẩm Vân Lê nhìn ra tròng mắt Kiều Miên đỏ lên bất thường, anh nhíu mày, bàn tay xòe ra áp lên trán cô: “Uống bao nhiêu rồi?”
Kiều Miên vô thức tránh né.
Ánh mắt Thẩm Vân Lê khựng lại, anh nhìn cô, chầm chậm thu tay về, trong lòng không hiểu sao bỗng thấy không được thoải mái.
“Chắc hơi nhiều một chút.” Kiều Miên cười, nghiêng đâu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Thẩm Vân Lê: “Cháu chào cô.”
Cánh tay của Lâm Úc Thần chợt chậm lại, quả nhiên cô có hơi giật mình bởi Kiều Miên gọi mình một tiếng “cô” có điều nó không kéo dài lâu, cô nhanh chóng cười thân thiện: “Xin chào, Kiều Miên đúng không.”
“Vâng, cô cứ gọi Tiểu Kiều là được rồi ạ.”
Tuy Kiều Miên vẫn cười rất ngọt ngào, nhưng Thẩm Vân Lê cứ cảm thấy cô có điểm gì đó không được bình thường, nhưng lại không biết được là không bình thường ở chỗ nào.
Tiệc rượu kết thúc, Kiều Miên khoác áo lông của Thẩm Vân Lê, lúc xuống lầu, cả bốn người đi cùng nhau.
Kiều Miên không kìm được mà siết chặt nắm tay.
“Tiểu Kiều.”
Vừa từ tòa nhà đi ra, Kiều Miên đã thấy Hạ Tinh Dã bước từ trên taxi xuống, cô tự nhiên cảm thấy buồn cười, tên ngốc này, đã muộn thế rồi còn tới đây.
“Muộn vậy rồi còn đến đây làm gì?” Hạ Thịnh Văn nói
“Đây là Tinh Dã sao, sao có thể lớn nhanh như vậy chứ, chị sắp không nhận ra nữa rồi.”
Bước chân Hạ Tinh Dã đột nhiên dừng lại, nghe thấy giọng rồi sau đó nhìn rõ Lâm Úc Thần, trong lòng cậu sóng gió cuộn trào, lập tức nhìn về phía Kiều Miên.
Giữa họ bây giờ chỉ còn cách nhau vẻn vẹn có hai bước chân, mà giờ phút này Kiều Miên cảm thấy xa xôi muôn trùng, chẳng thể vượt qua.
Lúc nghe Hạ Thịnh Văn kể về quá khứ của anh và cô ấy, trái tim cô rất đau.
Khi nhìn thấy hai người họ tay trong tay tiến về phía sân khấu, trái tim cô rất đau.
Mà lúc người phụ nữ ấy gọi tên Tinh Dã, trái tim cô dường như chết lặng.
Những gì mà hiện tại cô đang có, cũng là những thứ mà trước kia người phụ nữ ấy từng có.
Người đàn ông cô yêu thương hết lòng nhưng không cách nào chạm tới từng là bạn trai của người ta.
Chú Hạ luôn đối xử tốt với cô từng là bạn tốt của người ta.
Thậm chí đến người bạn thân độc nhất vô nhị của cô, Hạ Tinh Dã giờ đây cũng không còn là độc nhất vô nhị nữa.
Đối diện với ánh mắt của Kiều Miên, trái tim Hạ Tinh Dã cũng co rúm lại, yết hầu cậu khó khăn chuyển động, cậu ngại ngùng nhìn đi chỗ khác: “Chị Úc Thần.”
“Giờ nhìn em còn đẹp trai hơn cả anh em nữa, nhớ ngày trước còn suốt ngày bám lấy chị.” Lâm Úc Thần gặp lại Hạ Tinh Dã thực sự rất vui: “Chị có mua quà cho em đấy, mai sẽ sắp xếp đưa qua nhé.”
Hô hấp của Tinh Dã có phần bất ổn, thôi, đừng nói gì nữa.
“Đúng là gặp lúc được lộc, đi thôi.” Hạ Thịnh Văn vỗ đầu Hạ Tinh Dã, đi xuống mở cửa xe.
Mọi người tối nay đều đã uống rượu, Hạ Thịnh Văn và Thẩm Vân Lê đã gọi lái xe từ trước.
“Em muốn ngồi chung xe với Tiểu Kiều.” Hạ Tinh Dã rốt cuộc không nhịn được nữa, hai bước dồn làm một phi về phía Kiều Miên.
“Anh Vân Lê nhà em đang muốn đưa Úc Thần về, đi theo hóng hớt cái gì hả.” Hạ Thịnh Văn nói.
Thẩm Vân Lê nhíu mày.
“Không cần phiền phức thế, không tiện đường, em gọi xe về là được rồi.” Lâm Úc Thần cười nói.
“Không được, tối nay em phải đi cùng Tiểu Kiều.” Hạ Tinh Dã khoác lấy bả vai Kiều Miên, ý muốn bảo vệ rất mạnh, cậu quay đầu nhìn Thẩm Vân Lê: “Anh Vân Lê, tối nay em ngủ lại nhà anh nhé.”
Hạ Thịnh Văn trợn mắt: “Muốn ăn đấm hả.”
Thẩm Vân Lê nhíu mày nhìn cánh tay khoác trên vai Kiều Miên kia thật trước mắt, anh chẳng nói chẳng rằng cứ kế kéo Kiều Miên về bên cạnh mình, Kiều Miên chỉ biết hít sâu một hơi.
Từ ngày cậu biết bí mật đó của cô, Hạ Tinh Dã luôn có ý thức bảo vệ Kiều Miên mọi lúc. Trên tay cậu bây giờ rõ ràng còn dính bột màu, hẳn là mới tan học đã chạy thẳng đến đây.
Tim Kiều Miên mềm nhũn.
“Mai rồi gặp, tối nay về nghỉ ngơi thật tốt thôi.” Kiều Miên nhìn Hạ Tinh Dã nói.
Hạ Tinh Dã chua xót, thế mà cô vẫn nhớ tự an ủi mình: “Cậu cũng thế đấy.”
Trong không khí lạnh thấu xương phảng phất một cảm giác thật kỳ quái, Thẩm Vân Lê nhạy cảm phát hiện ra, hai hàng mày của anh nhăn tít lại, kéo tay Kiều Miên nhét vào trong xe, sau đó mới quay đầu nói với mọi người: “Đi đường cẩn thận.”
Lâm Úc Thần nhìn theo chiếc xe đến lúc nó hòa vào dòng xe cộ trên đường, cuối cùng mới nhận ra.
Thế là hai người đó ở cùng nhau đúng không?
Đau quá.
“Tiểu Kiều làm sao vậy? chân không thoải mái à?” bản thân Kiều Miên còn đang kinh ngạc và hoảng loạn sau sự xuất hiện của Lâm Úc Thần, chỉ có Hạ Thịnh Văn vừa nghiêng đầu đã trông thấy khuôn mặt trắng bệch của cô.
“Không sao, không có nghiêm trọng như vậy đâu ạ.” Kiều Miên giật mình, cảm thấy cơ mặt đang cứng ngắc, ánh mắt cô vẫn cứ dõi theo bóng người nhịp nhàng trên sân khấu: “Cô kia là ai ạ?”
“Cô?” Hạ Thịnh Văn nhíu mày, sau một hồi mới bừng tỉnh: “Con nói Úc Thần hả?”
“Vâng.” Kiều Miên bưng một ly rượu lên nhấp môi, chất lỏng màu đỏ không chỉ giúp đôi môi trắng bệch của cô đỡ hơn mà còn khiến nó mang thêm một màu sắc kiều mị đến kinh tâm động phách.
“Nhỏ hơn Vân Lê hai tuổi, gọi là cô cũng được.” Hạ Thịnh Văn nói thầm, tâm hồn buôn chuyện sớm đã dấy lên hừng hực, nhưng anh vẫn không quên sấn đến trước mặt Kiều Miên, ngón tay gõ bàn vài cái: “Gọi anh đi rồi chú kể cho nghe.”
“Anh.”
Không chút chần chờ nào hết,, đừng nói gọi anh, bây giờ Hạ Thịnh Văn có bắt cô gọi ba, gọi ông thì Kiều Miên cũng không cần do dự.
Hạ Thịnh Văn không ngờ là dễ dàng đến vậy, đây dường như là chấp niệm hơn năm năm qua của anh, anh hướng mắt nhìn sân khấu: “ Úc Thần là bạn gái trước đây của anh Vân Lê nhà chúng ta, thế nào, có ngạc nhiên không, có phấn khích không?”
Kiều Miên lại nhấp thêm ngụm rượu, mặc kệ thứ chất lỏng lạnh lẽo từ từ chảy qua yết hầu: “Ngạc nhiên ạ.”
Hạ Thịnh Văn xiên một miếng hoa quả: “Úc Thần tốt nghiệp đại học ở Hong Kong, bằng cấp cũng rất được, sau khi tốt nghiệp thì cô ấy đến thành phố A làm việc cho một công ty khá lớn. qua công việc thì quen được Vân Lê, hai người họ lâu dần bắt đầu ở bên nhau, khi đó chú còn tưởng họ chắc chắn sẽ kết hôn vì trông hai người đó đứng với nhau rất đẹp đôi.”
Kiều Miên lại nâng ly.
Đúng vậy, quả thực rất xứng đôi.
Kiểu phụ nữ có khí chất ngời ngời, tính tình ôn nhu, trong công v iệc lại có năng lực như vậy quả thực là mẫu người ưa thích của Thẩm Vân Lê.
“Hai người họ bên nhau hai năm, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp. nhưng có một thời gian, chính là lúc trước khi Vân Lê đưa con về nhà ấy, Úc Thần có một cơ hội sang Mỹ học thạc sĩ ngành quản trị, đây là cơ hội vô cùng khó cầu.” kể đến đây, bất giác vẻ vui đùa trên mặt Hạ Thịnh Văn phai dần: “Đến giờ chú vẫn còn cảm thấy đáng tiếc đây, trong lòng hai người họ rõ ràng đều có đối phương, đặc biệt là Úc Thần, chỉ cần Thẩm Vân Lê mở miệng nói một câu thôi thì chắc chắn cô ấy sẽ không đi, nhưng chú Lê nhà con lại thích tự hành hạ bản thân mình, nói không muốn làm trễ nải cơ hội để cô ấy phát triển, làm lỡ mất tiền đồ sau này các thứ. Lúc Úc Thần có nói thl hãy đợi mình. Không biết khi đó chú con nghĩ gì, con nói xem, năm năm nay cậu ta không chịu quen bạn gái có phải là vì đang đợi Úc Thần về không?”
Trái tim Kiều Miên như nứt ra, cô vẫn cố giữ giọng điệu nhàn nhạt: “Chắc là vậy rồi.”
“Không có kẻ thứ ba, không có ai thay lòng đổi dạ, tỷ lệ tái hợp của hai người đó chắc còn cao lắm.” ánh mắt Hạ Thịnh Văn vẫn cứ nhìn theo đôi nam nữ trên sân khấu, miệng nói lại thêm hưng phấn: “Hơn nữa khách tham dự bữa tiệc hôm nay phần lớn đều là đối tác của Zero, vậy nên chú đoán không nhầm Úc Thần chắc là đại diện của công ty quảng cáo mà Zero sắp hợp tác, sẽ làm việc trực tiếp cùng Thẩm Vân Lê.”
Nói đến đây, Hạ Thịnh Văn quay đầu nhìn Kiều Miên, hai tay còn sung sướng tới độ bắt lấy tay cô: “Tiểu Kiều, làm sao giờ, chú thấy phấn khích quá đi.”
Trong mắt Kiều Miên ngập tràn chua xót, nhưng khuôn mặt lại vì cái nắm tay của Hạ Thịnh Văn mà đỏ ửng, cô không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết giấu đi cảm xúc trong đáy lòng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của cô.
“Hạ tổng, Frank đang ở bên kia, có muốn qua chào hỏi chút không.”
Đúng lúc Kiều Miên đang không biết nói cái gì, bỗng một người xuất hiện bên cạnh Hạ Thịnh Văn.
Hạ Thịnh Văn nhìn qua hướng mà người nọ chỉ, sau đó nghiêng đầu nói với Kiều Miên: “Tiểu Kiều, ngoan ngoãn ngồi lại đây nhé, chú quay lại ngay.”
Kiều Miên gật đầu: “Vâng, hai người đi đi, con không sao.”
Khúc nhạc du dương trong không gian, Kiều Miên nhìn hai người ấy trên sân khấu, lần đầu tiên cô cảm thấy, một điệu nhảy lại dài đến vậy.
Không khí nơi đây đè nén cô đến mức không thở nổi, cô bưng ly rượu đỏ, đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất.
Kiều Miên đi rất cẩn thận, bởi vì lúc này không còn ai đỡ cô nữa, mà ngã ra đây thì vừa đau vừa mất mặt.
Trên tầng cao nhất của tòa cao cốc Kelly, có thể quan sát toàn cảnh thành phố A lúc về đêm, Kiều Miên nhìn ngoài cửa sổ, dưới chân phảng phất như đang có những sợi mây màu xám lưu chuyển qua, trước mắt ngoại trừ những đốm đèn cô độc phát sáng, còn lại chỉ toàn là màu đen.
Cô quay người, tiếp tục nhìn hai người ấy, thế giới của cô giờ đây không thể nhìn thêm cái gì khác nữa, chỉ có anh và cô ấy đang chầm chậm khiêu vũ.
Hai người họ từng yêu nhau, từng có nhau, rồi bây giờ, họ lại đang tay trong tay đứng cùng một chỗ.
Bàn tay mảnh khảnh của Kiều Miên hờ hững nâng ly rượu, cổ tay và bàn tay tạo ra mọt độ cong hoàn mỹ, nhưng vẻ đẹp ấy lại khiến người ta cảm thấy nó sắp bị nghiền nát trong một khắc nào đó.
Ngoài cửa sổ lớn không có ánh đèn, chỉ có trăng sáng, cảnh đêm vô biên giống như một loại nghi lễ dành riêng cho thứ tình yêu cấm kỵ.
“Tách!”
Người đứng trên lầu ngắm phong cảnh, phong cảnh lại ngắm người trên lầu.
Trước cửa sổ cực lớn, chiếc váy trắng bồng bềnh đối lập sâu sắc với màu đen của màn đêm, ly rượu đỏ trong tay kia càng làm tăng thêm vài phần phong tình, giống như một thiên sứ lạc xuống trần gian, mới được nếm thử tư vị của tình yêu.
Người đàn ông lưu tấm ảnh vừa chụp vào thư mục khóa, sau đó chậm rãi cất điện thoại. Ánh mắt anh ta mang theo bao nghiền ngẫm cùng chấp mê, như thể một con rắn màu đen ưu nhã ẩn sâu trong rừng rậm, lười biếng thè chiếc lưỡi nhọn, lưu luyến không rời cô thiên sứ lạc trần nọ.
“Từ khi nào anh có thêm một cô cháu gái vậy?” trên sân khấu, Lâm Úc Thần nhìn người đàn ông trước mặt, không giấu được niềm vui trong lòng.
Năm năm nay,, cô không dàm mộng tưởng xa vời rằng khi mình trở về, mọi chuyện vẫn như trước đây, nhưng tối nay, khi nhìn thấy cảnh tượng như này, tất thảy mọi cảm xúc đều như bị mất khống chế.
“Con gái của một người bạn.” ngữ điệu của Thẩm Vân Lê vẫn bình bình, nét kinh ngạc vừa rồi đã sớm không còn nữa. Mái tóc dài của cô được thắt hờ, sắc đen có phần hơi ấm, giống hệt như kiểu tóc của mấy năm trước, như thể trước giờ vẫn chưa có gì thay đổi: “Còn em, sao lại ở đây?”
Trong mặt cô lúc này chỉ có mình Thẩm Vân Lê, khóe miệng Lâm Úc Thần khẽ nở nụ cười trẻ trung: “Giờ em đang công tác tại công ty K.”
K là công ty quảng cáo đứng đầu cả nước, có trụ sở chính đặt tại Mỹ, khách hàng của họ cũng toàn là những công ty nổi danh cỡ Zero.
Thẩm Vân Lê nhíu mày: “Nghe nói K mới có một vị giám đốc bộ phận khác hàng mới nhậm chức.”
“Ừ, là em.” Khóe miệng Lâm Úc Thần cong lên: “Sau này trong công việc, mong được anh giúp đỡ nhiều hơn.
Thẩm Vân Lê im lặng, ánh mắt trầm tĩnh lại không khỏi dấy lên chút gợn sóng, anh nói: “Úc Thần, chúng ta…”
“Đừng nói chuyện, khiêu vũ đi.” Anh còn chưa kịp nói gì đã bị cô chặn lại, Lâm Úc Thần vẫn cười như cũ, nhưng đáy mắt như thể có thêm chút nước.
Cô sợ, cô rất sợ.
Kiều Miên biết tửu lượng của mình đến đâu, thực sự hôm nay cô hơi quá chén, có như vậy cô mới có dám tùy ý một chút trước mặt của nọi người.
Cuối cùng, không biết là chân cô hay nền nhà mềm nhũn ra, Kiều Miên biết mình không thể uống nữa, cô buông ly rượu xuống, cố gắng giữ bước chân mình thật vững, thật thẳng.
Nhiệt độ trong hội trường khá cao, Kiều Miên dường như sắp chết trong sự ấm áp nơi đây, cô cũng không muốn nhìn nữa, cô sợ sẽ không nhịn được mà đi đến tách hai người đó ra. Kiều Miên chầm chậm cất bước, cô muốn vào toilet.
Trong toilet rõ ràng lạnh hơn hội trường khá nhiều, Kiều Miên đứng trước gương, cô để hai tay dưới vòi nước lạnh đang chảy, làn nước lạnh buốt như muốn ngấm vào động mạch, khiến người ta thanh tỉnh ít nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn, người trong gương thật là đẹp.
Nhưng không phải người trong lòng anh.
Thời gian dần trôi qua, ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Trong hội tường, âm nhạc đã dừng, Thẩm Vân Lê trở lại cái góc mà anh và cô từng ngồi, nhưng không thấy Kiều Miên đâu, anh đưa mắ nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện bóng dáng Kiều Miên, đúng lúc này, Hạ Thịnh Văn từ đâu quay lại.
“Con bé đâu?”
“Tiểu Kiều vừa rồi còn ở đây mà, chắc là đi nhà vệ sinh rồi, cậu cứ chờ một lát.” Hạ Thịnh Văn nói xong ngồi xuống ghế.
“Lớn như vậy rồi, chắc không lạc được đâu.”sau khi nghe Thẩm Vân Lê nói đó là con của bạn, nỗi băn khoăn trong lòng Lâm Úc Thần chợt biến mất, lúc này cô ngồi bên cạnh Thẩm Vân Lê ăn hoa quả.
Bên ngoài cánh cửa kính lớn của hội trường, Kiều Miên nhìn ba người họ nói nói cười cười mà bước chân cứ giống như bị đổ chì, nước mắt vừa được lau khô lại tràn ra khỏi khóe mi, cô quay người dựa lưng vào vách tường, vội vàng lau nước mắt, nhưng không hiểu tại sao, càng lau lại càng nhiều.
Tầm mắt cô lòa đi vì nước, bỗng nhiên trông thấy trước mặt có tờ khăn giấy.
Kiều Miên ngẩng đầu, đó là đôi mắt không lạnh không nhạt, cô đưa tay nhận tờ khăn giấy: “Cảm ơn.”
Người đàn ông khẽ nâng khóe môi, không nói lời nào đã quay người đi thẳng.
Kiều Miên điều chỉnh cảm xúc của mình, lau khô nước mắt, lại hóng gió ngoài hành lang thêm một lúc, mãi đến khi mắt bớt đỏ mới bắt đầu đi về phía hội trường. Có điều khi cô vừa mới quay người, điện thoại đã vang lên.
“Chú.”
“Ở đâu vậy?” Thẩm Vân Lê đợi mãi không thấy cô quay lại, cuối cùng không nhịn được phải gọi điện thoại.
Không hiểu tại sao, giờ phút này khi nghe thấy giọng nói của anh, Kiều Miên cảm thấy thật tủi thân, tủi thân đến mức chỉ muốn nhào ngay vào lòng anh mà khóc thật to. Nhưng cô vẫn dằn xuống nỗi nghẹn ngào, vừa đi vừa nói: “Con đang quay lại.”
Một lát sau, Kiều Miên quay lại chỗ ba người họ, cô cố gắng kéo ra một nụ cười.
“Vừa đi đâu vậy?” Thẩm Vân Lê ngước mắt.
“Trong này nóng quá, con ra ngoài hóng gió.” Kiều Miên ngồi xuống bên cạch chỗ Hạ Thịnh Văn, đối diện Thẩm Vân Lê.
Cái bàn này rất nhỏ, Thẩm Vân Lê nhìn ra tròng mắt Kiều Miên đỏ lên bất thường, anh nhíu mày, bàn tay xòe ra áp lên trán cô: “Uống bao nhiêu rồi?”
Kiều Miên vô thức tránh né.
Ánh mắt Thẩm Vân Lê khựng lại, anh nhìn cô, chầm chậm thu tay về, trong lòng không hiểu sao bỗng thấy không được thoải mái.
“Chắc hơi nhiều một chút.” Kiều Miên cười, nghiêng đâu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Thẩm Vân Lê: “Cháu chào cô.”
Cánh tay của Lâm Úc Thần chợt chậm lại, quả nhiên cô có hơi giật mình bởi Kiều Miên gọi mình một tiếng “cô” có điều nó không kéo dài lâu, cô nhanh chóng cười thân thiện: “Xin chào, Kiều Miên đúng không.”
“Vâng, cô cứ gọi Tiểu Kiều là được rồi ạ.”
Tuy Kiều Miên vẫn cười rất ngọt ngào, nhưng Thẩm Vân Lê cứ cảm thấy cô có điểm gì đó không được bình thường, nhưng lại không biết được là không bình thường ở chỗ nào.
Tiệc rượu kết thúc, Kiều Miên khoác áo lông của Thẩm Vân Lê, lúc xuống lầu, cả bốn người đi cùng nhau.
Kiều Miên không kìm được mà siết chặt nắm tay.
“Tiểu Kiều.”
Vừa từ tòa nhà đi ra, Kiều Miên đã thấy Hạ Tinh Dã bước từ trên taxi xuống, cô tự nhiên cảm thấy buồn cười, tên ngốc này, đã muộn thế rồi còn tới đây.
“Muộn vậy rồi còn đến đây làm gì?” Hạ Thịnh Văn nói
“Đây là Tinh Dã sao, sao có thể lớn nhanh như vậy chứ, chị sắp không nhận ra nữa rồi.”
Bước chân Hạ Tinh Dã đột nhiên dừng lại, nghe thấy giọng rồi sau đó nhìn rõ Lâm Úc Thần, trong lòng cậu sóng gió cuộn trào, lập tức nhìn về phía Kiều Miên.
Giữa họ bây giờ chỉ còn cách nhau vẻn vẹn có hai bước chân, mà giờ phút này Kiều Miên cảm thấy xa xôi muôn trùng, chẳng thể vượt qua.
Lúc nghe Hạ Thịnh Văn kể về quá khứ của anh và cô ấy, trái tim cô rất đau.
Khi nhìn thấy hai người họ tay trong tay tiến về phía sân khấu, trái tim cô rất đau.
Mà lúc người phụ nữ ấy gọi tên Tinh Dã, trái tim cô dường như chết lặng.
Những gì mà hiện tại cô đang có, cũng là những thứ mà trước kia người phụ nữ ấy từng có.
Người đàn ông cô yêu thương hết lòng nhưng không cách nào chạm tới từng là bạn trai của người ta.
Chú Hạ luôn đối xử tốt với cô từng là bạn tốt của người ta.
Thậm chí đến người bạn thân độc nhất vô nhị của cô, Hạ Tinh Dã giờ đây cũng không còn là độc nhất vô nhị nữa.
Đối diện với ánh mắt của Kiều Miên, trái tim Hạ Tinh Dã cũng co rúm lại, yết hầu cậu khó khăn chuyển động, cậu ngại ngùng nhìn đi chỗ khác: “Chị Úc Thần.”
“Giờ nhìn em còn đẹp trai hơn cả anh em nữa, nhớ ngày trước còn suốt ngày bám lấy chị.” Lâm Úc Thần gặp lại Hạ Tinh Dã thực sự rất vui: “Chị có mua quà cho em đấy, mai sẽ sắp xếp đưa qua nhé.”
Hô hấp của Tinh Dã có phần bất ổn, thôi, đừng nói gì nữa.
“Đúng là gặp lúc được lộc, đi thôi.” Hạ Thịnh Văn vỗ đầu Hạ Tinh Dã, đi xuống mở cửa xe.
Mọi người tối nay đều đã uống rượu, Hạ Thịnh Văn và Thẩm Vân Lê đã gọi lái xe từ trước.
“Em muốn ngồi chung xe với Tiểu Kiều.” Hạ Tinh Dã rốt cuộc không nhịn được nữa, hai bước dồn làm một phi về phía Kiều Miên.
“Anh Vân Lê nhà em đang muốn đưa Úc Thần về, đi theo hóng hớt cái gì hả.” Hạ Thịnh Văn nói.
Thẩm Vân Lê nhíu mày.
“Không cần phiền phức thế, không tiện đường, em gọi xe về là được rồi.” Lâm Úc Thần cười nói.
“Không được, tối nay em phải đi cùng Tiểu Kiều.” Hạ Tinh Dã khoác lấy bả vai Kiều Miên, ý muốn bảo vệ rất mạnh, cậu quay đầu nhìn Thẩm Vân Lê: “Anh Vân Lê, tối nay em ngủ lại nhà anh nhé.”
Hạ Thịnh Văn trợn mắt: “Muốn ăn đấm hả.”
Thẩm Vân Lê nhíu mày nhìn cánh tay khoác trên vai Kiều Miên kia thật trước mắt, anh chẳng nói chẳng rằng cứ kế kéo Kiều Miên về bên cạnh mình, Kiều Miên chỉ biết hít sâu một hơi.
Từ ngày cậu biết bí mật đó của cô, Hạ Tinh Dã luôn có ý thức bảo vệ Kiều Miên mọi lúc. Trên tay cậu bây giờ rõ ràng còn dính bột màu, hẳn là mới tan học đã chạy thẳng đến đây.
Tim Kiều Miên mềm nhũn.
“Mai rồi gặp, tối nay về nghỉ ngơi thật tốt thôi.” Kiều Miên nhìn Hạ Tinh Dã nói.
Hạ Tinh Dã chua xót, thế mà cô vẫn nhớ tự an ủi mình: “Cậu cũng thế đấy.”
Trong không khí lạnh thấu xương phảng phất một cảm giác thật kỳ quái, Thẩm Vân Lê nhạy cảm phát hiện ra, hai hàng mày của anh nhăn tít lại, kéo tay Kiều Miên nhét vào trong xe, sau đó mới quay đầu nói với mọi người: “Đi đường cẩn thận.”
Lâm Úc Thần nhìn theo chiếc xe đến lúc nó hòa vào dòng xe cộ trên đường, cuối cùng mới nhận ra.
Thế là hai người đó ở cùng nhau đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.