Chương 9
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
20/07/2020
Nhà Phong Phi là một biệt thự nhỏ, nằm độc lập lưng chừng đồi. Giờ mới sang thu, rừng phong trên núi đã đỏ rực, tầm nhìn đẹp lắm. Phong Phi cười bảo: “Nếu trời đẹp thì buổi tối có thể ăn nướng trong sân đấy.”
Trên đường lên nhà hắn, Hải Tú không nói gì cả. Hắn thấy hơi lạ: “Sao thế? Cậu khó chịu à?”
“Cậu.. Cha mẹ, và cả anh cậu nữa… có ở đây không?” Cậu không trả lời hắn mà lắp bắp hỏi: “Còn nướng…”
Trong lòng hắn đã hiểu, từ từ đáp: “Tôi chưa nói với cậu sao? Anh tôi đã kết hôn và dọn ra ngoài từ lâu rồi, nhưng không xa lắm, thỉnh thoảng vẫn về. Còn ba mẹ tôi… rất dễ nói chuyện, cậu cứ gặp thì biết. Họ thích nhất là kiểu bé ngoan như cậu đấy.”
Cậu hít sâu một hơi, thầm hâm mộ hắn từ tận đáy lòng. Sao hắn có thể tự nhiên nói chuyện với người lần đầu gặp mặt như mẹ cậu vậy nhỉ, cậu có thể thấy mẹ rất thích hắn, nên cậu… cũng muốn mẹ hắn thích mình như vậy.
Cậu hồi hộp liếm môi, gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”
Phong Phi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhếch nhếch môi: “Nhưng hôm nay cậu không có cơ hội rồi.”
Miệng Hải Tú hơi hé ra: “…Hả?”
Hắn đỗ xe vào gara xong, cởi dây an toàn cho cậu, cười nói: “Vì hôm nay nhà tôi không có ai cả. Sẽ chỉ có tôi và cậu thôi.”
Cậu hoàn toàn ngây người rồi, sững sờ mở miệng: “Nhưng… cậu, cậu nói… mẹ cậu muốn cảm ơn tớ…”
“Mẹ tôi thực sự muốn cảm ơn cậu, và thực tế là hôm nay mẹ tôi không có nhà. Không chỉ có hôm nay, mà đã mấy hôm họ không về nhà rồi, thậm chí hôm nay bà giúp việc cũng nghỉ nốt.” Hắn búng lên trán cậu một cái: “Sao thế? Cậu có đến để gặp họ đâu, ngạc nhiên thế làm gì? Yên tâm đi, đồ ăn trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, không đến nỗi để cậu phải đói.”
Phong Phi xuống xe, khoác cặp của cả hai lên lưng rồi kéo người vào nhà.
“Ngồi đi.” Hắn lên tầng cất đồ rồi xuống ngay, lấy cho cậu một ly nước hoa quả: “Yên tâm ngồi chơi đi. Thường ngày nhà tôi cũng không có ai, lúc trước tôi chỉ đùa cậu thôi.”
Tay Hải Tú cầm ly nước, thầm thở dài một hơi, nói: “Cậu, cậu lại lừa tớ…”
“Đang thất vọng à?” Đuôi mày hắn nhướn lên, xấu xa hỏi: “Hóa ra hôm nay cậu tới là để gặp ba mẹ tôi đấy phỏng? Thế cũng được, để tôi gọi họ về nhà nhé, tiện thể gọi luôn cả anh và chị dâu nữa…” Đoạn định đi lấy di động thật. Hải Tú vội la lên: “Cậu…!”
Rối lên rồi là cậu lại càng lắp bắp tợn. Phong Phi không đành lòng thấy thế, liền tắt máy đi: “Vậy cậu nói xem, hôm nay cậu đến đây để gặp ai?”
Cậu ngắc ngứ đáp: “Để gặp cậu…”
“Hửm?” Hắn bất mãn: “Quên tôi tên gì rồi sao?”
Cậu không nhịn nổi cười: “Là Phong Phi.”
Hắn ném điện thoại sang một bên, rồi đứng dậy dí sát mặt vào mặt cậu. Khi hai khuôn mặt cách nhau không đến 10cm, hắn cười nói: “Chỉ có mình tôi ở nhà, cậu có sợ không?”
Lúc này, cậu mới nhận ra là hai người đang ở gần nhau quá.
“Tớ…” Cậu dịch người ra sau: “Cậu đang làm gì thế….”
Hắn lại nhích lên phía trước, cầm lấy cái ly trong tay cậu, đặt nó sang một bên. Bước hẳn vào giữa hai chân cậu, hắn thấp giọng cười nói: “Tôi có làm gì đâu. Nào, cậu mau trả lời đi, có sợ không? Hửm?”
Hải Tú liên tục lùi lại, thấy mình đã ở góc chết của sô pha rồi thì rút đệm ngồi ra, chắn trước ngực mình, nhìn xung quanh rồi nói: “Sao… sao tớ lại phải sợ…”
“Hồi trước cậu đã hành hạ tôi như thế, không sợ hôm nay tôi lừa cậu đến đây để bắt nạt lại sao?” Hắn ném cái gối trong tay cậu sang một bên, đè một gối lên sô pha, cúi đầu nhìn cậu, cắn răng nói: “Hải Tú à, ông đây nói cho cậu biết – tôi lớn bằng này rồi mà chưa ai dám chèn ép tôi như cậu đâu. Cậu bắt tôi học thuộc từ mới, bắt tôi nhớ công thức; tôi không làm thì cậu viết giấy thúc giục tôi; giờ tự học tôi mới ngủ được một tí mà đã rầm rì học thuộc bên tai tôi, thậm chí còn tặng tôi một đống sách tham khảo…”
Nói một câu là Phong Phi nhích lên một tí; khi nói xong câu cuối cùng, thì cả người hắn dường như đã dán lên người cậu.
Hải Tú ngượng muốn chết, cố hết sức lui về sau, không lui được nữa thì đành vươn tay đẩy đẩy vai Phong Phi. Chẳng ngờ hắn lại bắt lấy tay cậu, kéo nó đặt lên eo mình; thành ra cậu lại nhào thẳng vào lòng hắn.
Khuôn mặt nho nhỏ của cậu lập tức đỏ bừng lên.
Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt cậu: “Khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được một hôm, thì cậu lại hỏi tôi đủ loại thơ cổ. Sao gan cậu lại lớn thế nhỉ? Muốn ép tôi đến chết à? Có tin tôi bị ép quá thì sẽ đánh cậu không?”
Hải Tú nghiêng đầu, không muốn gần hắn quá, nhỏ giọng đáp: “Không… không sợ…”
“Không sợ thật không?” Phong Phi vẫn luôn quan sát biểu cảm của cậu – hắn có thể nhận ra, là cậu không quá phản cảm khi tiếp xúc thân mật với hắn. Đoạn hắn lại ép hỏi: “Không sợ thật hay không sợ vờ? Hửm?”
“Cậu…” Hải Tú cố gắng cuộn mình thành con tôm: “Cậu chưa bao giờ thực sự bắt nạt tớ… Tớ vẫn biết thế…”
Cậu ngẩng lên nhìn hắn – hắn vẫn không cười, nhưng ý cười lại đong đầy đáy mắt.
Vốn hắn chỉ định thử xem cậu có trốn mình không, nhưng ai ngờ, cậu lại toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như thế. Nhớ lại vẻ cảnh giác của cậu mỗi khi tiếp xúc với người khác, là lòng hắn lại thấy thỏa mãn cực kỳ. Hắn buông cậu ra, với lấy cái điều khiển TV đưa cho cậu: “Tự xem đi, tôi lên thay quần áo.”
Hải Tú ngơ ngác, chẳng hiểu ý hắn là thế nào.
Phong Phi mở TV lên, còn đưa cậu cái PSP mà mình lâu lắm không đụng đến: “Tự chơi đi.”
*PSP là từ viết tắt của Play Station Portable PSP – 1 hệ máy chơi game cầm tay đc Sony phát hành.
Lên tầng rồi, sau khi chắc chắn là cậu vẫn ở dưới tầng xem TV, Phong Phi liền vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Hắn đến gần cửa sổ, nhanh tay mở cặp sách của Hải Tú ra. Đặt sách vở và đồ dùng học tập của cậu sang một bên, hắn lục lọi một chốc, quả nhiên – tìm được hai bình thuốc nhỏ giấu trong một ngăn khá kín.
Đó là lượng thuốc của cậu trong hai ngày tới.
Hắn lại với tay ra tủ đầu giường mình, lôi ra một lọ canxi và một lọ collagen đã chuẩn bị từ trước.
Hắn phải lục tung tiệm thuốc cả nửa ngày, mới tìm được hai loại thuốc trông na ná với thuốc cậu đang uống này.
Phong Phi đổ thuốc của Hải Tú ra, đếm đúng số lượng viên canxi và collgen cho vào đó, rồi đóng nắp lại, cho về chỗ cũ; đoạn cẩn thận cho hết đồ của cậu vào cặp sao cho như không có gì xảy ra. Hắn cầm thuốc gốc của cậu vào phòng vệ sinh, đang định cho vào bồn cầu thì lại do dự, nghĩ thế nào mà lại gói kỹ lại bằng tờ giấy gói thuốc, rồi giấu ở tủ đầu giường mình.
Xong việc, hắn thở phào một hơi, xuống tầng nói: “Cậu có đói không?”
Hải Tú nhẹ nhàng lắc đầu. Nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ, cậu nhẹ giọng nói: “Cậu… cậu biết nấu cơm sao?”
“Đương nhiên…” Phong Phi cười cười: “Là không rồi.”
Gọi điện đặt cơm ở ngoài xong, hắn nói với cậu: “Trưa cứ gọi đồ về đi đã, đến tối tôi sẽ làm đồ nướng cho cậu ăn.”
Mắt cậu sáng bừng lên: “Là, là nướng thật sao? Tự mình làm?”
“Ừ.” Hắn dẫn cậu ra sân, chỉ vào đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn ở đó: “Thịt thì tối qua cô giúp việc đã ướp rồi, chút nữa ta chỉ rửa và thái rau là được. Cái này là làm cho cậu đấy, bình thường tôi cũng lười.”
Cậu rất chờ mong, cười nói: “Cảm ơn… cảm ơn cậu.”
“Có gì đâu mà cảm ơn.” Hắn gõ nhẹ lên ót cậu một cái: “Chiều nay còn phải nhờ cậu đấy, mình tôi làm không nổi.”
Cậu vội vàng gật đầu: “Được thôi!”
Thấy cậu thích làm hắn cũng vui theo: “Không thì tôi chuẩn bị lò luôn nhé, để cậu nướng luôn?”
Cậu lắc lắc, cười: “Để tối đi, tối chơi thì thích hơn.”
“OK, thế thì về nào.”
Hắn kéo cậu về phòng. Chẳng bao lâu sau, người giao đồ ăn nhanh đã đến. Hắn đi trả tiền, còn cậu mang đồ ăn vào, sắp đồ và bát đũa ra mâm.
Một bữa trưa cứ thế mà trôi qua.
Ăn trưa xong, hai người chơi game một chốc. Hắn để ý thấy cậu cứ nhấp nha nhấp nhổm, nhưng lại lờ đi coi như không biết, vẫn chăm chú nhìn TV. Cuối cùng, sau một hồi lâu do dự, cậu vẫn lên tiếng: “Tớ… tớ muốn đi uống nước.”
Hắn đứng dậy lấy cho cậu một ly nước ấm. Cầm ly nước, cậu nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ muốn đi nghỉ một chốc, được không?”
“Sao lại không được.” Hắn tắt TV đi: “Tầng hai phòng đầu tiên nhé. Cặp cậu cũng để trong đấy rồi đấy.”
Cậu gật đầu, vọt lên tầng như được đại xá.
Hắn thu gọn phòng khách một lúc, rồi cũng nhẹ nhàng lên theo.
Qua cánh cửa phòng khép hờ, hắn thấy cậu vội vàng lấy hai lọ thuốc nọ ra, đổ ra vài viên rồi vội nuốt xuống, thậm chí còn chẳng kịp nhìn. Hắn mím mím môi, chờ cậu giấu kỹ chúng rồi mới đẩy cửa đi vào, coi như không thấy gì cả: “Thấy phòng này có được không?”
Hải Tú ho một tiếng, lau vệt nước còn đọng bên môi, gật đầu: “Tốt… tốt lắm.”
“Thế hửm?” Khóe miệng hắn cong lên, đến gần cậu nói: “Đây là phòng tôi, còn đây… là giường tôi.”
Cậu giật mình: “Ơ… Đây không phải là phòng cho khách à?”
“Nhà tôi không có phòng cho khách.” Phong Phi nói dối không chớp mắt: “À, có phòng cho cô giúp việc đấy, còn lại đều có người ở rồi. Sao, hay là cậu muốn ở phòng của ba mẹ tôi hử?”
Cậu vội lắc đầu: “Đương nhiên là không…”
“Hay là phòng anh tôi?” Nói ra miệng rồi, không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu: “Có thể có đồ của chị dâu tôi ở đó đấy.”
Cậu càng lắc đầu mạnh hơn. Hắn cười cười: “Vì thế, cứ ngoan ngoãn ở lại phòng tôi đi ~”
Trên đường lên nhà hắn, Hải Tú không nói gì cả. Hắn thấy hơi lạ: “Sao thế? Cậu khó chịu à?”
“Cậu.. Cha mẹ, và cả anh cậu nữa… có ở đây không?” Cậu không trả lời hắn mà lắp bắp hỏi: “Còn nướng…”
Trong lòng hắn đã hiểu, từ từ đáp: “Tôi chưa nói với cậu sao? Anh tôi đã kết hôn và dọn ra ngoài từ lâu rồi, nhưng không xa lắm, thỉnh thoảng vẫn về. Còn ba mẹ tôi… rất dễ nói chuyện, cậu cứ gặp thì biết. Họ thích nhất là kiểu bé ngoan như cậu đấy.”
Cậu hít sâu một hơi, thầm hâm mộ hắn từ tận đáy lòng. Sao hắn có thể tự nhiên nói chuyện với người lần đầu gặp mặt như mẹ cậu vậy nhỉ, cậu có thể thấy mẹ rất thích hắn, nên cậu… cũng muốn mẹ hắn thích mình như vậy.
Cậu hồi hộp liếm môi, gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”
Phong Phi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhếch nhếch môi: “Nhưng hôm nay cậu không có cơ hội rồi.”
Miệng Hải Tú hơi hé ra: “…Hả?”
Hắn đỗ xe vào gara xong, cởi dây an toàn cho cậu, cười nói: “Vì hôm nay nhà tôi không có ai cả. Sẽ chỉ có tôi và cậu thôi.”
Cậu hoàn toàn ngây người rồi, sững sờ mở miệng: “Nhưng… cậu, cậu nói… mẹ cậu muốn cảm ơn tớ…”
“Mẹ tôi thực sự muốn cảm ơn cậu, và thực tế là hôm nay mẹ tôi không có nhà. Không chỉ có hôm nay, mà đã mấy hôm họ không về nhà rồi, thậm chí hôm nay bà giúp việc cũng nghỉ nốt.” Hắn búng lên trán cậu một cái: “Sao thế? Cậu có đến để gặp họ đâu, ngạc nhiên thế làm gì? Yên tâm đi, đồ ăn trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, không đến nỗi để cậu phải đói.”
Phong Phi xuống xe, khoác cặp của cả hai lên lưng rồi kéo người vào nhà.
“Ngồi đi.” Hắn lên tầng cất đồ rồi xuống ngay, lấy cho cậu một ly nước hoa quả: “Yên tâm ngồi chơi đi. Thường ngày nhà tôi cũng không có ai, lúc trước tôi chỉ đùa cậu thôi.”
Tay Hải Tú cầm ly nước, thầm thở dài một hơi, nói: “Cậu, cậu lại lừa tớ…”
“Đang thất vọng à?” Đuôi mày hắn nhướn lên, xấu xa hỏi: “Hóa ra hôm nay cậu tới là để gặp ba mẹ tôi đấy phỏng? Thế cũng được, để tôi gọi họ về nhà nhé, tiện thể gọi luôn cả anh và chị dâu nữa…” Đoạn định đi lấy di động thật. Hải Tú vội la lên: “Cậu…!”
Rối lên rồi là cậu lại càng lắp bắp tợn. Phong Phi không đành lòng thấy thế, liền tắt máy đi: “Vậy cậu nói xem, hôm nay cậu đến đây để gặp ai?”
Cậu ngắc ngứ đáp: “Để gặp cậu…”
“Hửm?” Hắn bất mãn: “Quên tôi tên gì rồi sao?”
Cậu không nhịn nổi cười: “Là Phong Phi.”
Hắn ném điện thoại sang một bên, rồi đứng dậy dí sát mặt vào mặt cậu. Khi hai khuôn mặt cách nhau không đến 10cm, hắn cười nói: “Chỉ có mình tôi ở nhà, cậu có sợ không?”
Lúc này, cậu mới nhận ra là hai người đang ở gần nhau quá.
“Tớ…” Cậu dịch người ra sau: “Cậu đang làm gì thế….”
Hắn lại nhích lên phía trước, cầm lấy cái ly trong tay cậu, đặt nó sang một bên. Bước hẳn vào giữa hai chân cậu, hắn thấp giọng cười nói: “Tôi có làm gì đâu. Nào, cậu mau trả lời đi, có sợ không? Hửm?”
Hải Tú liên tục lùi lại, thấy mình đã ở góc chết của sô pha rồi thì rút đệm ngồi ra, chắn trước ngực mình, nhìn xung quanh rồi nói: “Sao… sao tớ lại phải sợ…”
“Hồi trước cậu đã hành hạ tôi như thế, không sợ hôm nay tôi lừa cậu đến đây để bắt nạt lại sao?” Hắn ném cái gối trong tay cậu sang một bên, đè một gối lên sô pha, cúi đầu nhìn cậu, cắn răng nói: “Hải Tú à, ông đây nói cho cậu biết – tôi lớn bằng này rồi mà chưa ai dám chèn ép tôi như cậu đâu. Cậu bắt tôi học thuộc từ mới, bắt tôi nhớ công thức; tôi không làm thì cậu viết giấy thúc giục tôi; giờ tự học tôi mới ngủ được một tí mà đã rầm rì học thuộc bên tai tôi, thậm chí còn tặng tôi một đống sách tham khảo…”
Nói một câu là Phong Phi nhích lên một tí; khi nói xong câu cuối cùng, thì cả người hắn dường như đã dán lên người cậu.
Hải Tú ngượng muốn chết, cố hết sức lui về sau, không lui được nữa thì đành vươn tay đẩy đẩy vai Phong Phi. Chẳng ngờ hắn lại bắt lấy tay cậu, kéo nó đặt lên eo mình; thành ra cậu lại nhào thẳng vào lòng hắn.
Khuôn mặt nho nhỏ của cậu lập tức đỏ bừng lên.
Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt cậu: “Khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được một hôm, thì cậu lại hỏi tôi đủ loại thơ cổ. Sao gan cậu lại lớn thế nhỉ? Muốn ép tôi đến chết à? Có tin tôi bị ép quá thì sẽ đánh cậu không?”
Hải Tú nghiêng đầu, không muốn gần hắn quá, nhỏ giọng đáp: “Không… không sợ…”
“Không sợ thật không?” Phong Phi vẫn luôn quan sát biểu cảm của cậu – hắn có thể nhận ra, là cậu không quá phản cảm khi tiếp xúc thân mật với hắn. Đoạn hắn lại ép hỏi: “Không sợ thật hay không sợ vờ? Hửm?”
“Cậu…” Hải Tú cố gắng cuộn mình thành con tôm: “Cậu chưa bao giờ thực sự bắt nạt tớ… Tớ vẫn biết thế…”
Cậu ngẩng lên nhìn hắn – hắn vẫn không cười, nhưng ý cười lại đong đầy đáy mắt.
Vốn hắn chỉ định thử xem cậu có trốn mình không, nhưng ai ngờ, cậu lại toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như thế. Nhớ lại vẻ cảnh giác của cậu mỗi khi tiếp xúc với người khác, là lòng hắn lại thấy thỏa mãn cực kỳ. Hắn buông cậu ra, với lấy cái điều khiển TV đưa cho cậu: “Tự xem đi, tôi lên thay quần áo.”
Hải Tú ngơ ngác, chẳng hiểu ý hắn là thế nào.
Phong Phi mở TV lên, còn đưa cậu cái PSP mà mình lâu lắm không đụng đến: “Tự chơi đi.”
*PSP là từ viết tắt của Play Station Portable PSP – 1 hệ máy chơi game cầm tay đc Sony phát hành.
Lên tầng rồi, sau khi chắc chắn là cậu vẫn ở dưới tầng xem TV, Phong Phi liền vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Hắn đến gần cửa sổ, nhanh tay mở cặp sách của Hải Tú ra. Đặt sách vở và đồ dùng học tập của cậu sang một bên, hắn lục lọi một chốc, quả nhiên – tìm được hai bình thuốc nhỏ giấu trong một ngăn khá kín.
Đó là lượng thuốc của cậu trong hai ngày tới.
Hắn lại với tay ra tủ đầu giường mình, lôi ra một lọ canxi và một lọ collagen đã chuẩn bị từ trước.
Hắn phải lục tung tiệm thuốc cả nửa ngày, mới tìm được hai loại thuốc trông na ná với thuốc cậu đang uống này.
Phong Phi đổ thuốc của Hải Tú ra, đếm đúng số lượng viên canxi và collgen cho vào đó, rồi đóng nắp lại, cho về chỗ cũ; đoạn cẩn thận cho hết đồ của cậu vào cặp sao cho như không có gì xảy ra. Hắn cầm thuốc gốc của cậu vào phòng vệ sinh, đang định cho vào bồn cầu thì lại do dự, nghĩ thế nào mà lại gói kỹ lại bằng tờ giấy gói thuốc, rồi giấu ở tủ đầu giường mình.
Xong việc, hắn thở phào một hơi, xuống tầng nói: “Cậu có đói không?”
Hải Tú nhẹ nhàng lắc đầu. Nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ, cậu nhẹ giọng nói: “Cậu… cậu biết nấu cơm sao?”
“Đương nhiên…” Phong Phi cười cười: “Là không rồi.”
Gọi điện đặt cơm ở ngoài xong, hắn nói với cậu: “Trưa cứ gọi đồ về đi đã, đến tối tôi sẽ làm đồ nướng cho cậu ăn.”
Mắt cậu sáng bừng lên: “Là, là nướng thật sao? Tự mình làm?”
“Ừ.” Hắn dẫn cậu ra sân, chỉ vào đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn ở đó: “Thịt thì tối qua cô giúp việc đã ướp rồi, chút nữa ta chỉ rửa và thái rau là được. Cái này là làm cho cậu đấy, bình thường tôi cũng lười.”
Cậu rất chờ mong, cười nói: “Cảm ơn… cảm ơn cậu.”
“Có gì đâu mà cảm ơn.” Hắn gõ nhẹ lên ót cậu một cái: “Chiều nay còn phải nhờ cậu đấy, mình tôi làm không nổi.”
Cậu vội vàng gật đầu: “Được thôi!”
Thấy cậu thích làm hắn cũng vui theo: “Không thì tôi chuẩn bị lò luôn nhé, để cậu nướng luôn?”
Cậu lắc lắc, cười: “Để tối đi, tối chơi thì thích hơn.”
“OK, thế thì về nào.”
Hắn kéo cậu về phòng. Chẳng bao lâu sau, người giao đồ ăn nhanh đã đến. Hắn đi trả tiền, còn cậu mang đồ ăn vào, sắp đồ và bát đũa ra mâm.
Một bữa trưa cứ thế mà trôi qua.
Ăn trưa xong, hai người chơi game một chốc. Hắn để ý thấy cậu cứ nhấp nha nhấp nhổm, nhưng lại lờ đi coi như không biết, vẫn chăm chú nhìn TV. Cuối cùng, sau một hồi lâu do dự, cậu vẫn lên tiếng: “Tớ… tớ muốn đi uống nước.”
Hắn đứng dậy lấy cho cậu một ly nước ấm. Cầm ly nước, cậu nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ muốn đi nghỉ một chốc, được không?”
“Sao lại không được.” Hắn tắt TV đi: “Tầng hai phòng đầu tiên nhé. Cặp cậu cũng để trong đấy rồi đấy.”
Cậu gật đầu, vọt lên tầng như được đại xá.
Hắn thu gọn phòng khách một lúc, rồi cũng nhẹ nhàng lên theo.
Qua cánh cửa phòng khép hờ, hắn thấy cậu vội vàng lấy hai lọ thuốc nọ ra, đổ ra vài viên rồi vội nuốt xuống, thậm chí còn chẳng kịp nhìn. Hắn mím mím môi, chờ cậu giấu kỹ chúng rồi mới đẩy cửa đi vào, coi như không thấy gì cả: “Thấy phòng này có được không?”
Hải Tú ho một tiếng, lau vệt nước còn đọng bên môi, gật đầu: “Tốt… tốt lắm.”
“Thế hửm?” Khóe miệng hắn cong lên, đến gần cậu nói: “Đây là phòng tôi, còn đây… là giường tôi.”
Cậu giật mình: “Ơ… Đây không phải là phòng cho khách à?”
“Nhà tôi không có phòng cho khách.” Phong Phi nói dối không chớp mắt: “À, có phòng cho cô giúp việc đấy, còn lại đều có người ở rồi. Sao, hay là cậu muốn ở phòng của ba mẹ tôi hử?”
Cậu vội lắc đầu: “Đương nhiên là không…”
“Hay là phòng anh tôi?” Nói ra miệng rồi, không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu: “Có thể có đồ của chị dâu tôi ở đó đấy.”
Cậu càng lắc đầu mạnh hơn. Hắn cười cười: “Vì thế, cứ ngoan ngoãn ở lại phòng tôi đi ~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.