Chương 1: Trà hoa cúc
Hứa Ngã Vô Ưu
24/01/2022
edit: Leur
beta: Marvin
Giữa tháng 10, sắc thu rực rỡ khắp đế đô.
10 giờ tối, lá đỏ rụng quanh sân biệt thự đèn đuốc sáng trưng, những cây đèn ngọc lưu ly với tạo hình khác nhau tô điểm thêm cho con đường nhỏ, giống như những chấm nhỏ li ti, chiếu sáng quanh sườn núi.
Biệt thự có hai tầng được làm theo kiểu Âu rất được ưa chuộng. Ở trong, người hầu đang đi qua đi lại không ngừng. Chiếc đèn chùm thủy tinh tạo hình tựa lá phong, bên dưới ánh đèn hư ảo là một người đàn ông mặt mày tinh xảo, từng cử chỉ từng lời nói đều mang vẻ đứng đắn.
Kỷ Dịch đứng ở chỗ cầu thang xoắn ốc, dựa vào lan can đi từng bước xuống.
Cô nhìn từng dao động trên gương mặt của người đàn ông, từ sống mũi xuống kính mắt khảm vàng, đến nốt ruồi thanh nhã dưới khóe mắt.
Cô thích cái đẹp, ai cũng biết.
Huống chi là một soái ca có nốt ruồi lệ đang đứng ngay đây nữa.
Kỷ Dịch bắt đầu chờ, một bên chờ tin tức, một bên nâng cằm tỏ vẻ chán chường.
Nhìn anh ta đầu tiên là được một tiểu thư đến thăm hỏi, rồi lại được một mỹ nữ tóc xoăn cuốn lấy, bây giờ lại được một người đàn ông thân tây trang lịch thiệp giữ chặt.
“Sở gia quan trọng nhất lễ tiết, tại sao lại có chuyện kính rượu không uống chứ?”
“Sở Cẩn Hành đúng không, trước kia nghe nói cậu không uống rượu, thì bây giờ nếm thử chút, xem xem như thế nào đi..”
____________
Vị trí quá xa, Kỷ Dịch không nghe được bọn họ đang nói những gì, chỉ nhìn thấy đôi môi kia đang mở, không thể khước từ những lời mời.
Khi anh ngửa đầu, hầu kết lăn lộn, uống rượu vang hết ly này đến ly khác.
Kỷ Dịch không rõ rốt cuộc anh ta bị chuốc mấy ly, chỉ nhìn ra được trên mặt anh giấu không được sự khó xử cùng với đôi tai phiếm hồng.
Đại soái ca nốt ruồi lệ dường như không biết cách từ chối người khác, ai mời rượu cũng uống.
Không thay đổi chút nào, Kỷ Dịch yên lặng nghĩ.
Mặc kệ nam nữ, ai cũng có thể làm khó.
Brừ brừ —
Có gì đó rung rung, Kỷ Dịch loay hoay một chút, ngắt những tin nhắn nhắc tới mình liên tục, cầm điện thoại cúi đầu xem.
‘ Trên con đường tìm tri kỉ trăm năm!!!!!!! ‘ – hàng chữ to nằm ngay trên mục đầu của ứng dụng.
Vừa quê mùa vừa đen tối.
Mi tâm Kỷ Dịch nhảy dựng, chỉ nhìn thấy dấu chấm than quê mùa đến chói mắt.
Cô vốn không so đo, đầu đã đau, giờ càng đau hơn.
Tay lướt lướt xuống, một loạt tin nhắn đập vào mắt.
Đương Quy: [ @Hà Thủ Ô, ôi con trai cưng, ở tiệc rượu có vui không? ]
Cẩu Kỷ: [@Hà Thủ Ô, con trai, nhớ mở to đôi mắt của chính mình, nhìn xem chỗ này có bao nhiêu người vừa tuổi lại ưa nhìn nha! ]
Thục Địa: [@Hà Thủ Ô, con trai, nhiệm vụ! Nhiệm vụ! Nhớ rõ nhiệm vụ! Đều đã chuẩn bị cho con, thủ sẵn trang bị rồi đây. ]
Đương Quy: [@Thục Địa, cậu thật quá lanh trí, tán thưởng.jpg]
_____________
Ba cô gái với ba biệt danh tương đương các loại thuốc Đông y nhanh chóng tưởng tượng, nói cái gì mà nên làm gì để tiến gần, rồi lại như thế nào ở trong nhóm chat đến hăng say dưới mí mắt của cô. Tự nhiên cho ra một bản thảo nhỏ, chia ra làm 2 chủ đề.
Kỷ Dịch lướt qua loa, ngón tay dừng ở mục bản thảo, do dự.
Không biết nên nói gì với cái nhóm này nữa đây, Kỷ Dịch quyết định giả vờ như cái gì cũng không biết, trực tiếp bấm vào, đầu ngón tay dùng sức kéo lên, chạm vào điện thoại.
Một bản thảo hiện ra chỉnh tề được hoàn thành và xếp chồng lên sau điện thoại, cái gì mà má hồng hây hây, nhan sắc ngọt ngào tươi tắn, tô điểm thêm bằng chiếc váy trắng bạc, hệt như một cô gái đang tương tư.
Kỷ Dịch: …
Phỏng chừng là Hạ Diêu muốn đem theo cô đến sân bay đón người rồi đây, dễ là thế lắm. (?)
(?) cv là “Phỏng chừng là hạ diêu đem nàng theo sân bay tiếp trở về đích thời điểm lặng lẽ phóng đích, số lượng khả quan”, mình không hiểu lắm nên mình dịch theo nghĩa hiểu của mình, nếu sai thì mọi người cmt để mình sửa ạ ><
Kỷ Dịch vừa từ chối đưa tờ rơi ở tiệc rượu, vừa chuẩn bị đem đống bản thảo hủy thi diệt tích.
Nghĩ như thế, Kỷ Dịch cất điện thoại vào quần áo, cũng không xen vào cuộc tán gẫu đang nói đến hăng say, lựa chọn phương pháp không quấy rầy.
Thực hiện xong, cô nhìn xuống dưới.
Người đàn ông đó vẫn còn đang đứng dưới đèn thủy tinh. Anh cúi đầu, người hơi gục xuống, tay đặt lên bụng, đi về phía bên trái nhưng có phần nghiêng ngả.
Lần này người giữ lại anh ta lại là một mỹ nhân diện một bộ đồ hở gợi cảm, nhìn có chút quen mắt.
Kỷ Dịch chăm chú nhìn, nhớ tới tối hôm qua khi vở kịch tạm dừng, một gương mặt trong tấm quảng cáo vụt qua.
Lúc này, người phụ nữ trong quảng cáo tiến tới, chìa tay ra phía trước. Người đàn ông lùi ra non nửa bước, cả người đều toát ra vẻ kháng cự, ly rượu cầm trong ngón tay lắc lắc, rơi ra vài giọt, sau đó lại nhanh chóng ổn định.
Ở đây có nhiều loại người khác nhau, có người mang minh tinh vào dự cũng không có gì lạ.
Chỉ là…
Mi tâm Kỷ Dịch nhíu lại, bước nhanh xuống lầu. Thuận tiện cầm theo ly sâm panh, bỏ qua người ta mà đi, tay có phần bị lệch đi, ly nước đổ nghiêng một chút.
Chất lỏng màu cam từ miệng ly chảy xuống, chờ Kỷ Dịch lần nữa định thần lại mà cầm ly thì đã không kịp nữa rồi. Làn váy của người phụ nữ kia đã nhiễm màu một mảng, dưới ánh đèn sáng ngời càng chói mắt hơn.
“Thật xin lỗi.” Kỷ Dịch lập tức dừng lại xin lỗi.
“Cô…” Tạ Kỳ Ngọc tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Dịch, sự tức giận trong mắt lập tức biến mất.
Một người phụ nữ, không, là một cô gái thoạt nhìn trông còn rất trẻ, cũng rất xa lạ. Nhưng bởi vì xa lạ mà cô càng không dám đắc tội.
Quan trọng hơn, cô gái này mặc một chiếc váy mà đến cả cô cũng không thể mượn.
Mặc kệ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô ta, Kỷ Dịch bình tĩnh bỏ ly rượu kia xuống, ngượng ngùng cười cười, rồi sau đó vẫy vẫy tay hướng phía bên trái:
“Dì Lưu, phiền dì mang chị gái này lên trên lầu giùm con nhé.”
“A, nếu tiện thì làm cho người ta chút trà hoa cúc nhé, để cho vị tiên sinh này đi.”
Kỷ Dịch chỉ chỉ Sở Cẩn Hành, âm thanh thanh thúy giống như một gia chủ.
Sở Cẩn Hành nâng mắt, nữ sinh dáng người nhỏ nhắn cùng với gương mặt hình trứng ngỗng, mắt hạnh cong cong, ánh mắt mang theo sự chân thành. Vì tuổi còn nhỏ nên làm người ta không thể hoài nghi điều gì được.
Khuôn mặt này quá non nớt, thích làm bộ nghiêm trang.
Ít nhiều gì cũng có chút không hài hòa, vừa đắc ý vừa đáng yêu.
Sở Cẩn Hành không nhìn quá lâu, không dấu vết dời tầm mắt.
Tạ Kỳ Ngọc mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì dì Lưu đã đi tới. Cô áp chế không cam lòng xuống đáy, đáp lời Kỷ Dịch như một người chị em tốt mà cười cười: “Không có gì đâu, chị đi trước chỉnh trang lại một chút.”
Nói xong, cô ta rời đi theo dì Lưu.
Chỉ là một bước nhạc đệm, không có quan hệ với những người này, không một ai chú ý tới.
Người phụ nữ rất nhanh liền biến mất ở lầu 1, mọi người vẫn còn đang trò chuyện. Chỉ là có mấy người lén lút nhìn về phía Kỷ Dịch, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Vấn đề phát sinh ngoài ý muốn nhanh chóng được giải quyết, cả quá trình bất quá anh cũng chỉ liên quan hai ba phần. Sở Cẩn Hành im lặng đứng bên cạnh, con ngươi thâm thúy dường như có điều suy nghĩ, nữ sinh trong mắt thật sự rất giảo hoạt.
Ánh sáng trên đèn lá phong chói chang, gọng kính như được mạ một tầng ánh sáng rực rỡ. Tháo kính xuống, Sở Cẩn Hành dường như nhiễm vài phần men say mà con ngươi trở nên mềm mại vài phần.
Kỷ Dịch xoay người, ngửa đầu nhìn Sở Cẩn Hành.
Càng đến gần, khuôn mặt này càng đẹp mắt.
Kỷ Dịch giương mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu thấy không thoải mái thì có thể rời đi trước nha.”
Sở Cẩn Hành trầm mặc gật đầu.
“Có người tới đón anh không?” Kỷ Dịch nghiêng người hỏi, thanh âm không tự chủ được mà đè thấp xuống, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Tự nhiên cảm thấy chính mình vừa yêu cầu người khác rời đi, hiện giờ mình lại đến gần mà hỏi, có chút lạ.
Cô phải âm thầm làm người tốt, nghiêm nghị mà bước đi mới đúng chứ.
Sở Cẩn Hành lại gật đầu.
Ánh mắt anh vô cùng bất thường, đuôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt đều nhuộm một màu hồng nhạt, anh nhẹ nhàng lắc lư, thoạt nhìn rất rất ngoan.
Cũng khó trách hay bị khi dễ.
Tay Kỷ Dịch bỗng dưng có chút ngứa, cô không tự giác mà vuốt vuốt đầu ngón tay, đưa tay ra sau lưng. Còn muốn hỏi thêm chút nữa, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng cô có phần hoảng hốt.
Lại tới nữa rồi sao…
Kỷ Dịch quay đầu nhìn, quả nhiên, một thân ảnh quen thuộc vô cùng đang ở đằng kia.
Ông nội mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đứng ở một nơi không quá xa đang dõi theo bên này.
Cũng không biết đã thấy được bao nhiêu đây.
Kỷ Dịch đem lời nói nuốt vào trong, lập tức xoay người rời đi, mượn quần áo che chắn, vội vội vàng vàng buông bàn tay đang cầm lấy cánh tay người đàn ông.
Khi đụng vào, sự ấm áp truyền từ lòng bàn tay xuất hiện một khắc rồi biến mất.
Bước chân cô vội vàng, ngay cả làn váy cũng đều lộ ra sự kích động.
Mũi chân Sở Cẩn Hành theo bản năng đi đến hướng bên kia, bóp chặt thứ dư thừa trong bàn tay rồi nhẫn nhịn, rốt cuộc là vẫn không đuổi theo, cô đơn nhìn theo hình bóng ấy.
_________________
Kỷ Dịch vui vẻ đi đến bên người ông lão, dang tay ôm lấy cánh tay ông, ngửa đầu cười hì hì làm nũng: “Ông nội, con nhớ ông lắm đó nha!”
Kỷ Hành Vân hừ một tiếng, búng búng trán cô: “Cháu gái không có lương tâm.”
“Nào có không có lương tâm, con vừa trở về thôi đó, ngay cả giường cũng chưa chạm vào một chút, lại còn trang điểm lúc thành phố còn đang ngủ nữa chứ.”
Kỷ Hành Vân nghe vậy, trong lòng vừa ý hơn vài phần. Rồi sau đó lại nhìn phía dưới chiếc đèn thủy tinh, nâng cằm: “Ai?”
Kỷ Dịch nâng cao cảnh giác, quay đầu lại nhìn chỗ kia, không còn một bóng người. Cô yên lòng, vội vàng lắc đầu: “Không biết, ông nội, anh ta là ai vậy?”
Nếu như cô do dự nhiều thêm một giây, tin chắc rằng sáng mai tại thư phòng của ông nội sẽ thêm một phần tư liệu, liệt kê rõ ràng từ đầu tới cuối.
Kỷ Vân Hành không tin, ý vị thâm trường: “Không biết mà con vẫn còn giúp anh ta?”
“Chính là thuận tiện, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi ạ! Con xuất ngoại một năm, tuyệt đối không quên chúng ta có Hoa Hạ phẩm chất tốt đẹp, đều là người dạy con đó.” Kỷ Dịch chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
“Con cảm thấy một người đàn ông như vậy bị khi dễ thật là không hay chút nào, có điểm yếu. Không giống anh cả và anh hai của con, anh hai ngàn chén không say, anh cả không uống rượu cũng có thể lật tẩy người xảo trá.”
“Hơn nữa, đây là mảnh đất của Kỷ gia, xảy ra chuyện con đương nhiên là phải xuất hiện chứ, các anh cũng không ở đây, con phải nhìn rõ xem là ai quấy rối, ai tìm phiền toái.”
Cô nói đến nghiêm khắc đến chính đáng, lại như mang theo sự cường thế.
“Được được, chính là ông vô dụng, ông nhìn không ra.” Kỷ Hành Vân bị lời nói của cháu gái chọc cười, lấy di động mở ra khoe khoang: “Nhóc thổ phỉ, con tới xem này, đây chính là một tiểu minh tinh đấy, có soái không?”
“Thích không, nếu thích chỉ cần nói với ông, ông liền giúp con bao dưỡng cậu ta, cho con làm áp trại tướng quân luôn!”
Kỷ Dịch: …
Cô nhìn điện thoại, gần như muốn khóc: “Ông nội!”
Cô thích theo đuổi thần tượng, các cô gái hầu như đều thích những minh tinh như thế, ông nội cô có lúc sẽ giúp đỡ cô theo đuổi.
Ông lão không hiểu trào lưu văn hóa của lớp trẻ, nhưng không ảnh hưởng gì đến chuyện góp vui.
Nhìn thấy nhân vật trong anime với bím tóc hồng trực tiếp nâng một anh chàng lên, đem người về nhà vợ vợ chồng chồng nói chuyện yêu đương, vì thế ông cụ cho rằng, nếu người khác có thể thì cháu gái mình cũng có thể, bắt đàn ông, mạnh mẽ đem về nơi ở.
Nhìn Kỷ Dịch không hài lòng, Kỷ Hành Vân xoa xoa cằm, cảm thấy có chút đáng tiếc. Cũng có ý muốn thuyết phục cháu gái, “Như này không tốt sao?”
“Ông lại cảm thấy rất tốt, con xem, người này có dáng người khá nhỏ, trắng noãn gầy yếu, dường như đánh một cái cũng có thể nức nở thật lâu. Còn không phải quá tốt sao, chắc chắn sẽ không dám khi dễ con.”
Kỷ Dịch trợn tròn mắt: “Ông nội, ông nói con đã bắt đầu thỏa thuận với giáo sư sẽ đổi hai năm để có một quan hệ ngoại giao rồi mà!”
“Không được đâu.”
Kỷ Hành Vân lập tức xóa ảnh chụp, sau đó đưa điện thoại cất vào túi, giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra, cười ha hả mà dẫn Kỷ Dịch đi một vòng xung quanh, gặp được người nào liền khen ngợi cô trước mặt người đó.
Kỷ Dịch gặp cảnh tượng này nhiều đã quen, cô vừa nhu thuận lại ngọt ngào, chọc các vị trưởng bối cười đến không ngưng được.
Cách đó không xa, nhiều công tử trong lòng rục rịch, suy nghĩ muốn tiến lại gần, lại bị bạn bè ngăn lại: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đi.”
“Tại sao?”
Bạn bè vẻ mặt thâm trầm, “Cậu không làm gì được đâu.”
“?”
Vẻ mặt người bạn càng thâm trầm hơn, “Nhìn xem các tiền bối nói chuyện vui vẻ đến thế, nhưng không có một ai dám mang hậu bối đi cùng, cậu biết rồi chứ nhỉ?”
_______________
Thương cháu gái vừa mới về nước, Kỷ Hành Vân cũng không đem theo Kỷ Dịch quá lâu, khoe một chút rồi liền kêu người đưa Kỷ Dịch lên lầu nghỉ ngơi.
Dưới tầng, những âm thanh ồn ào xuyên qua kẽ hở trong cánh cửa truyền vào, mơ mơ hồ hồ. Người nhu thuận đáp ứng sẽ đi ngủ sớm giờ đang ngồi khoanh ở trên giường nhỏ, chọc chọc bút vào đầu, rồi lại cúi đầu gõ gõ phím.
Văn án đã biên soạn được một nửa, hình ảnh cây hoa cúc xinh đẹp được miêu tả dưới 1 đoạn văn lớn, cô chỉ cần bổ sung vài từ vào cuối cùng:
__
Trà hoa cúc:
Công dụng:
Tỉnh rượu, bảo vệ dạ dày, giảm hôn mê và tinh thần tỉnh táo
Chỉnh lý xong, Kỷ Dịch xác nhận lại lần nữa mới nhấn đồng ý
Tầm mắt đảo qua quyển sổ ghi chép trên bàn, thời gian tốt. Kỷ Dịch chậm rãi thở phào, duỗi eo, cảm thấy có phần yên tĩnh nên cô mở điện thoại ra xem, nhóm chat vẫn còn rất náo nhiệt, nói chung là đều thúc giục cô.
Thục Địa: [ con trai, con đã gửi được tờ giấy đi chưa? Gửi được chưa? ]
Đương Quy: [ @Hà Thủ Ô con trai, tại sao lại không nói gì? Chẳng lẽ con sợ hãi đến mức ngay cả gửi cũng không được sao! ]
Kỷ Dịch sờ cằm, nghĩ đến đại soái ca nốt ruồi lệ, cô mím môi, cầm điện thoại tạch tạch đánh chữ.
Hà Thủ Ô: [ gửi rồi. ]
Thục Địa: [ gửi cái nào cơ? ]
Kỷ Dịch sửng sốt, nhắn một dấu chấm hỏi.
Không phải mở ra đều giống nhau sao?
Thục Địa: [ cậu không thấy tờ giấy mặt sau ư? Mỗi một tờ đều có chữ, cậu hoàn toàn có thể chọn vào thứ mà cậu yêu thích mà ]
Trong lòng Kỷ Dịch đột nhiên có dự cảm xấu, lại lần nữa biểu đạt dấu chấm hỏi.
Thục Địa: [ Dù sao thì cậu khẳng định là chưa đọc hết, cầm lấy mà nhìn xem, cậu sẽ biết ý nghĩa nó như nào thôi. ]
Kỷ Dịch trầm mặc hai giây, trả lời: “Nếu tớ gửi hết thì sao?”
Vừa nói xong, cả nhóm chat đều im lặng hồi lâu.
Đương Quy: [ con trai hôm nay cuối cùng cũng đứng lên, trâu bò nha! ]
Thục Địa: [ liên kết ]
Giác quan thứ sáu bỗng hiện lên, Kỷ Dịch nhanh chóng bấm vào liên kết, trang này nhanh chóng được chuyển đến một phần mềm mua sắm.
— Mười nghìn mẹo nhỏ để bắt đầu một cuộc trò chuyện:
Đến gần.
Tỏ tình.
Thổ lộ.
____________
Ở dưới là một chuỗi hàng hóa, từng từ từng từ đều xuyên tim, Kỷ Dịch nhìn đến đau mắt.
Thông báo tin nhắn lại nhanh chóng xuất hiện:
Thục Địa: [ Khen tớ nhanh lên! ]
Kỷ Dịch: …
_______________
Sở Cẩn Hành đi tới trước sân biệt thự, ngang qua một chiếc ao nhỏ.
Cây đèn ven đường chiếu những tia sáng vụn vặt, ven đường là những cây phong đỏ, lá sương hồng hoa tháng hai, giống như ngọn lửa bốc cháy không còn một mảnh.
Khoảng cách tới cửa chính không còn xa, Sở Cẩn Hành rút ra một tờ giấy xếp, đang tính xem thì khuỷu tay bỗng nhiên bị bắt lấy.
Tờ giấy trên đầu ngón tay rơi xuống, trôi trên mặt nước. Gần như trong nháy mắt đã bị thấm nước, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh giấy loang mực đen
Ngửi thấy trong không khí nồng mùi rượu, con ngươi Sở Cẩn Hành nháy mắt chỉ còn sự lạnh lùng.
“Sở -“
Tiễn Xuyên vừa mới thốt ra được 1 từ, thanh âm đột nhiên dừng lại. Hắn ta kêu lên một tiếng đầy hoảng sợ, sau đó lại là tiếng nước rất lớn.
Bùm-
Bọt nước văng khắp nơi.
Trong nháy mắt, Tiễn Xuyên đã nghĩ rằng dường như mình vừa rơi vào sông nước, hắn sợ hãi đạp tứ tung, tây trang màu xám bạc dính ướt dán lên người.
Bị ấn xuống mạnh mẽ, Tiễn Xuyên tỉnh táo trong nháy mắt. Hắn dùng sức lau mắt, trồi người dậy cạnh người đàn ông.
Hắn gào to: “Sở Cẩn Hành, cậu điên rồi hả – ưm…”
Lại uống thêm một ngụm nước, trực tiếp sặc đến phổi.
Sở Cẩn Hành ngồi xổm xuống, không suy nghĩ nữa, ấn đỉnh đầu Tiễn Xuyên, lạnh giọng hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Đêm thu rét giá, âm thanh anh như nhiễm phải sương lạnh.
Tờ giấy màu hồng nhạt trôi nổi giữa dòng sông. Sở Cần Hành cuối cùng cũng buông tay ra, vớt tờ giấy lên.
Chất lượng cũng không tồi, kiểu chữ còn không viết hoa, tròn vo cực kì đáng yêu.
“Em đối với anh chính là yêu, tựa như máy kéo đi lên núi, oanh oanh liệt liệt, rầm rầm rầm rầm..”
Lạnh lùng trong mắt Sở Cẩn Hành biến mất, xuất hiện sự nhu hòa nhè nhẹ, khóe miệng kéo lên ý cười.
Tiếng huyên náo lẫn giãy dụa ồn ào bên trong, Sở Cẩn Hành chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa cúi đầu cẩn thận dùng ống tay áo gấp lại tờ giấy ướt đẫm.
Ngón tay xếp tờ giấy vào ví tiền, ý cười trong mắt Sở Cẩn Hành càng sâu.
Hóa ra là ngay từ đầu, em đã thích giọng nói này à.
beta: Marvin
Giữa tháng 10, sắc thu rực rỡ khắp đế đô.
10 giờ tối, lá đỏ rụng quanh sân biệt thự đèn đuốc sáng trưng, những cây đèn ngọc lưu ly với tạo hình khác nhau tô điểm thêm cho con đường nhỏ, giống như những chấm nhỏ li ti, chiếu sáng quanh sườn núi.
Biệt thự có hai tầng được làm theo kiểu Âu rất được ưa chuộng. Ở trong, người hầu đang đi qua đi lại không ngừng. Chiếc đèn chùm thủy tinh tạo hình tựa lá phong, bên dưới ánh đèn hư ảo là một người đàn ông mặt mày tinh xảo, từng cử chỉ từng lời nói đều mang vẻ đứng đắn.
Kỷ Dịch đứng ở chỗ cầu thang xoắn ốc, dựa vào lan can đi từng bước xuống.
Cô nhìn từng dao động trên gương mặt của người đàn ông, từ sống mũi xuống kính mắt khảm vàng, đến nốt ruồi thanh nhã dưới khóe mắt.
Cô thích cái đẹp, ai cũng biết.
Huống chi là một soái ca có nốt ruồi lệ đang đứng ngay đây nữa.
Kỷ Dịch bắt đầu chờ, một bên chờ tin tức, một bên nâng cằm tỏ vẻ chán chường.
Nhìn anh ta đầu tiên là được một tiểu thư đến thăm hỏi, rồi lại được một mỹ nữ tóc xoăn cuốn lấy, bây giờ lại được một người đàn ông thân tây trang lịch thiệp giữ chặt.
“Sở gia quan trọng nhất lễ tiết, tại sao lại có chuyện kính rượu không uống chứ?”
“Sở Cẩn Hành đúng không, trước kia nghe nói cậu không uống rượu, thì bây giờ nếm thử chút, xem xem như thế nào đi..”
____________
Vị trí quá xa, Kỷ Dịch không nghe được bọn họ đang nói những gì, chỉ nhìn thấy đôi môi kia đang mở, không thể khước từ những lời mời.
Khi anh ngửa đầu, hầu kết lăn lộn, uống rượu vang hết ly này đến ly khác.
Kỷ Dịch không rõ rốt cuộc anh ta bị chuốc mấy ly, chỉ nhìn ra được trên mặt anh giấu không được sự khó xử cùng với đôi tai phiếm hồng.
Đại soái ca nốt ruồi lệ dường như không biết cách từ chối người khác, ai mời rượu cũng uống.
Không thay đổi chút nào, Kỷ Dịch yên lặng nghĩ.
Mặc kệ nam nữ, ai cũng có thể làm khó.
Brừ brừ —
Có gì đó rung rung, Kỷ Dịch loay hoay một chút, ngắt những tin nhắn nhắc tới mình liên tục, cầm điện thoại cúi đầu xem.
‘ Trên con đường tìm tri kỉ trăm năm!!!!!!! ‘ – hàng chữ to nằm ngay trên mục đầu của ứng dụng.
Vừa quê mùa vừa đen tối.
Mi tâm Kỷ Dịch nhảy dựng, chỉ nhìn thấy dấu chấm than quê mùa đến chói mắt.
Cô vốn không so đo, đầu đã đau, giờ càng đau hơn.
Tay lướt lướt xuống, một loạt tin nhắn đập vào mắt.
Đương Quy: [ @Hà Thủ Ô, ôi con trai cưng, ở tiệc rượu có vui không? ]
Cẩu Kỷ: [@Hà Thủ Ô, con trai, nhớ mở to đôi mắt của chính mình, nhìn xem chỗ này có bao nhiêu người vừa tuổi lại ưa nhìn nha! ]
Thục Địa: [@Hà Thủ Ô, con trai, nhiệm vụ! Nhiệm vụ! Nhớ rõ nhiệm vụ! Đều đã chuẩn bị cho con, thủ sẵn trang bị rồi đây. ]
Đương Quy: [@Thục Địa, cậu thật quá lanh trí, tán thưởng.jpg]
_____________
Ba cô gái với ba biệt danh tương đương các loại thuốc Đông y nhanh chóng tưởng tượng, nói cái gì mà nên làm gì để tiến gần, rồi lại như thế nào ở trong nhóm chat đến hăng say dưới mí mắt của cô. Tự nhiên cho ra một bản thảo nhỏ, chia ra làm 2 chủ đề.
Kỷ Dịch lướt qua loa, ngón tay dừng ở mục bản thảo, do dự.
Không biết nên nói gì với cái nhóm này nữa đây, Kỷ Dịch quyết định giả vờ như cái gì cũng không biết, trực tiếp bấm vào, đầu ngón tay dùng sức kéo lên, chạm vào điện thoại.
Một bản thảo hiện ra chỉnh tề được hoàn thành và xếp chồng lên sau điện thoại, cái gì mà má hồng hây hây, nhan sắc ngọt ngào tươi tắn, tô điểm thêm bằng chiếc váy trắng bạc, hệt như một cô gái đang tương tư.
Kỷ Dịch: …
Phỏng chừng là Hạ Diêu muốn đem theo cô đến sân bay đón người rồi đây, dễ là thế lắm. (?)
(?) cv là “Phỏng chừng là hạ diêu đem nàng theo sân bay tiếp trở về đích thời điểm lặng lẽ phóng đích, số lượng khả quan”, mình không hiểu lắm nên mình dịch theo nghĩa hiểu của mình, nếu sai thì mọi người cmt để mình sửa ạ ><
Kỷ Dịch vừa từ chối đưa tờ rơi ở tiệc rượu, vừa chuẩn bị đem đống bản thảo hủy thi diệt tích.
Nghĩ như thế, Kỷ Dịch cất điện thoại vào quần áo, cũng không xen vào cuộc tán gẫu đang nói đến hăng say, lựa chọn phương pháp không quấy rầy.
Thực hiện xong, cô nhìn xuống dưới.
Người đàn ông đó vẫn còn đang đứng dưới đèn thủy tinh. Anh cúi đầu, người hơi gục xuống, tay đặt lên bụng, đi về phía bên trái nhưng có phần nghiêng ngả.
Lần này người giữ lại anh ta lại là một mỹ nhân diện một bộ đồ hở gợi cảm, nhìn có chút quen mắt.
Kỷ Dịch chăm chú nhìn, nhớ tới tối hôm qua khi vở kịch tạm dừng, một gương mặt trong tấm quảng cáo vụt qua.
Lúc này, người phụ nữ trong quảng cáo tiến tới, chìa tay ra phía trước. Người đàn ông lùi ra non nửa bước, cả người đều toát ra vẻ kháng cự, ly rượu cầm trong ngón tay lắc lắc, rơi ra vài giọt, sau đó lại nhanh chóng ổn định.
Ở đây có nhiều loại người khác nhau, có người mang minh tinh vào dự cũng không có gì lạ.
Chỉ là…
Mi tâm Kỷ Dịch nhíu lại, bước nhanh xuống lầu. Thuận tiện cầm theo ly sâm panh, bỏ qua người ta mà đi, tay có phần bị lệch đi, ly nước đổ nghiêng một chút.
Chất lỏng màu cam từ miệng ly chảy xuống, chờ Kỷ Dịch lần nữa định thần lại mà cầm ly thì đã không kịp nữa rồi. Làn váy của người phụ nữ kia đã nhiễm màu một mảng, dưới ánh đèn sáng ngời càng chói mắt hơn.
“Thật xin lỗi.” Kỷ Dịch lập tức dừng lại xin lỗi.
“Cô…” Tạ Kỳ Ngọc tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Dịch, sự tức giận trong mắt lập tức biến mất.
Một người phụ nữ, không, là một cô gái thoạt nhìn trông còn rất trẻ, cũng rất xa lạ. Nhưng bởi vì xa lạ mà cô càng không dám đắc tội.
Quan trọng hơn, cô gái này mặc một chiếc váy mà đến cả cô cũng không thể mượn.
Mặc kệ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô ta, Kỷ Dịch bình tĩnh bỏ ly rượu kia xuống, ngượng ngùng cười cười, rồi sau đó vẫy vẫy tay hướng phía bên trái:
“Dì Lưu, phiền dì mang chị gái này lên trên lầu giùm con nhé.”
“A, nếu tiện thì làm cho người ta chút trà hoa cúc nhé, để cho vị tiên sinh này đi.”
Kỷ Dịch chỉ chỉ Sở Cẩn Hành, âm thanh thanh thúy giống như một gia chủ.
Sở Cẩn Hành nâng mắt, nữ sinh dáng người nhỏ nhắn cùng với gương mặt hình trứng ngỗng, mắt hạnh cong cong, ánh mắt mang theo sự chân thành. Vì tuổi còn nhỏ nên làm người ta không thể hoài nghi điều gì được.
Khuôn mặt này quá non nớt, thích làm bộ nghiêm trang.
Ít nhiều gì cũng có chút không hài hòa, vừa đắc ý vừa đáng yêu.
Sở Cẩn Hành không nhìn quá lâu, không dấu vết dời tầm mắt.
Tạ Kỳ Ngọc mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì dì Lưu đã đi tới. Cô áp chế không cam lòng xuống đáy, đáp lời Kỷ Dịch như một người chị em tốt mà cười cười: “Không có gì đâu, chị đi trước chỉnh trang lại một chút.”
Nói xong, cô ta rời đi theo dì Lưu.
Chỉ là một bước nhạc đệm, không có quan hệ với những người này, không một ai chú ý tới.
Người phụ nữ rất nhanh liền biến mất ở lầu 1, mọi người vẫn còn đang trò chuyện. Chỉ là có mấy người lén lút nhìn về phía Kỷ Dịch, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Vấn đề phát sinh ngoài ý muốn nhanh chóng được giải quyết, cả quá trình bất quá anh cũng chỉ liên quan hai ba phần. Sở Cẩn Hành im lặng đứng bên cạnh, con ngươi thâm thúy dường như có điều suy nghĩ, nữ sinh trong mắt thật sự rất giảo hoạt.
Ánh sáng trên đèn lá phong chói chang, gọng kính như được mạ một tầng ánh sáng rực rỡ. Tháo kính xuống, Sở Cẩn Hành dường như nhiễm vài phần men say mà con ngươi trở nên mềm mại vài phần.
Kỷ Dịch xoay người, ngửa đầu nhìn Sở Cẩn Hành.
Càng đến gần, khuôn mặt này càng đẹp mắt.
Kỷ Dịch giương mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu thấy không thoải mái thì có thể rời đi trước nha.”
Sở Cẩn Hành trầm mặc gật đầu.
“Có người tới đón anh không?” Kỷ Dịch nghiêng người hỏi, thanh âm không tự chủ được mà đè thấp xuống, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Tự nhiên cảm thấy chính mình vừa yêu cầu người khác rời đi, hiện giờ mình lại đến gần mà hỏi, có chút lạ.
Cô phải âm thầm làm người tốt, nghiêm nghị mà bước đi mới đúng chứ.
Sở Cẩn Hành lại gật đầu.
Ánh mắt anh vô cùng bất thường, đuôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt đều nhuộm một màu hồng nhạt, anh nhẹ nhàng lắc lư, thoạt nhìn rất rất ngoan.
Cũng khó trách hay bị khi dễ.
Tay Kỷ Dịch bỗng dưng có chút ngứa, cô không tự giác mà vuốt vuốt đầu ngón tay, đưa tay ra sau lưng. Còn muốn hỏi thêm chút nữa, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng cô có phần hoảng hốt.
Lại tới nữa rồi sao…
Kỷ Dịch quay đầu nhìn, quả nhiên, một thân ảnh quen thuộc vô cùng đang ở đằng kia.
Ông nội mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đứng ở một nơi không quá xa đang dõi theo bên này.
Cũng không biết đã thấy được bao nhiêu đây.
Kỷ Dịch đem lời nói nuốt vào trong, lập tức xoay người rời đi, mượn quần áo che chắn, vội vội vàng vàng buông bàn tay đang cầm lấy cánh tay người đàn ông.
Khi đụng vào, sự ấm áp truyền từ lòng bàn tay xuất hiện một khắc rồi biến mất.
Bước chân cô vội vàng, ngay cả làn váy cũng đều lộ ra sự kích động.
Mũi chân Sở Cẩn Hành theo bản năng đi đến hướng bên kia, bóp chặt thứ dư thừa trong bàn tay rồi nhẫn nhịn, rốt cuộc là vẫn không đuổi theo, cô đơn nhìn theo hình bóng ấy.
_________________
Kỷ Dịch vui vẻ đi đến bên người ông lão, dang tay ôm lấy cánh tay ông, ngửa đầu cười hì hì làm nũng: “Ông nội, con nhớ ông lắm đó nha!”
Kỷ Hành Vân hừ một tiếng, búng búng trán cô: “Cháu gái không có lương tâm.”
“Nào có không có lương tâm, con vừa trở về thôi đó, ngay cả giường cũng chưa chạm vào một chút, lại còn trang điểm lúc thành phố còn đang ngủ nữa chứ.”
Kỷ Hành Vân nghe vậy, trong lòng vừa ý hơn vài phần. Rồi sau đó lại nhìn phía dưới chiếc đèn thủy tinh, nâng cằm: “Ai?”
Kỷ Dịch nâng cao cảnh giác, quay đầu lại nhìn chỗ kia, không còn một bóng người. Cô yên lòng, vội vàng lắc đầu: “Không biết, ông nội, anh ta là ai vậy?”
Nếu như cô do dự nhiều thêm một giây, tin chắc rằng sáng mai tại thư phòng của ông nội sẽ thêm một phần tư liệu, liệt kê rõ ràng từ đầu tới cuối.
Kỷ Vân Hành không tin, ý vị thâm trường: “Không biết mà con vẫn còn giúp anh ta?”
“Chính là thuận tiện, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi ạ! Con xuất ngoại một năm, tuyệt đối không quên chúng ta có Hoa Hạ phẩm chất tốt đẹp, đều là người dạy con đó.” Kỷ Dịch chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
“Con cảm thấy một người đàn ông như vậy bị khi dễ thật là không hay chút nào, có điểm yếu. Không giống anh cả và anh hai của con, anh hai ngàn chén không say, anh cả không uống rượu cũng có thể lật tẩy người xảo trá.”
“Hơn nữa, đây là mảnh đất của Kỷ gia, xảy ra chuyện con đương nhiên là phải xuất hiện chứ, các anh cũng không ở đây, con phải nhìn rõ xem là ai quấy rối, ai tìm phiền toái.”
Cô nói đến nghiêm khắc đến chính đáng, lại như mang theo sự cường thế.
“Được được, chính là ông vô dụng, ông nhìn không ra.” Kỷ Hành Vân bị lời nói của cháu gái chọc cười, lấy di động mở ra khoe khoang: “Nhóc thổ phỉ, con tới xem này, đây chính là một tiểu minh tinh đấy, có soái không?”
“Thích không, nếu thích chỉ cần nói với ông, ông liền giúp con bao dưỡng cậu ta, cho con làm áp trại tướng quân luôn!”
Kỷ Dịch: …
Cô nhìn điện thoại, gần như muốn khóc: “Ông nội!”
Cô thích theo đuổi thần tượng, các cô gái hầu như đều thích những minh tinh như thế, ông nội cô có lúc sẽ giúp đỡ cô theo đuổi.
Ông lão không hiểu trào lưu văn hóa của lớp trẻ, nhưng không ảnh hưởng gì đến chuyện góp vui.
Nhìn thấy nhân vật trong anime với bím tóc hồng trực tiếp nâng một anh chàng lên, đem người về nhà vợ vợ chồng chồng nói chuyện yêu đương, vì thế ông cụ cho rằng, nếu người khác có thể thì cháu gái mình cũng có thể, bắt đàn ông, mạnh mẽ đem về nơi ở.
Nhìn Kỷ Dịch không hài lòng, Kỷ Hành Vân xoa xoa cằm, cảm thấy có chút đáng tiếc. Cũng có ý muốn thuyết phục cháu gái, “Như này không tốt sao?”
“Ông lại cảm thấy rất tốt, con xem, người này có dáng người khá nhỏ, trắng noãn gầy yếu, dường như đánh một cái cũng có thể nức nở thật lâu. Còn không phải quá tốt sao, chắc chắn sẽ không dám khi dễ con.”
Kỷ Dịch trợn tròn mắt: “Ông nội, ông nói con đã bắt đầu thỏa thuận với giáo sư sẽ đổi hai năm để có một quan hệ ngoại giao rồi mà!”
“Không được đâu.”
Kỷ Hành Vân lập tức xóa ảnh chụp, sau đó đưa điện thoại cất vào túi, giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra, cười ha hả mà dẫn Kỷ Dịch đi một vòng xung quanh, gặp được người nào liền khen ngợi cô trước mặt người đó.
Kỷ Dịch gặp cảnh tượng này nhiều đã quen, cô vừa nhu thuận lại ngọt ngào, chọc các vị trưởng bối cười đến không ngưng được.
Cách đó không xa, nhiều công tử trong lòng rục rịch, suy nghĩ muốn tiến lại gần, lại bị bạn bè ngăn lại: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đi.”
“Tại sao?”
Bạn bè vẻ mặt thâm trầm, “Cậu không làm gì được đâu.”
“?”
Vẻ mặt người bạn càng thâm trầm hơn, “Nhìn xem các tiền bối nói chuyện vui vẻ đến thế, nhưng không có một ai dám mang hậu bối đi cùng, cậu biết rồi chứ nhỉ?”
_______________
Thương cháu gái vừa mới về nước, Kỷ Hành Vân cũng không đem theo Kỷ Dịch quá lâu, khoe một chút rồi liền kêu người đưa Kỷ Dịch lên lầu nghỉ ngơi.
Dưới tầng, những âm thanh ồn ào xuyên qua kẽ hở trong cánh cửa truyền vào, mơ mơ hồ hồ. Người nhu thuận đáp ứng sẽ đi ngủ sớm giờ đang ngồi khoanh ở trên giường nhỏ, chọc chọc bút vào đầu, rồi lại cúi đầu gõ gõ phím.
Văn án đã biên soạn được một nửa, hình ảnh cây hoa cúc xinh đẹp được miêu tả dưới 1 đoạn văn lớn, cô chỉ cần bổ sung vài từ vào cuối cùng:
__
Trà hoa cúc:
Công dụng:
Tỉnh rượu, bảo vệ dạ dày, giảm hôn mê và tinh thần tỉnh táo
Chỉnh lý xong, Kỷ Dịch xác nhận lại lần nữa mới nhấn đồng ý
Tầm mắt đảo qua quyển sổ ghi chép trên bàn, thời gian tốt. Kỷ Dịch chậm rãi thở phào, duỗi eo, cảm thấy có phần yên tĩnh nên cô mở điện thoại ra xem, nhóm chat vẫn còn rất náo nhiệt, nói chung là đều thúc giục cô.
Thục Địa: [ con trai, con đã gửi được tờ giấy đi chưa? Gửi được chưa? ]
Đương Quy: [ @Hà Thủ Ô con trai, tại sao lại không nói gì? Chẳng lẽ con sợ hãi đến mức ngay cả gửi cũng không được sao! ]
Kỷ Dịch sờ cằm, nghĩ đến đại soái ca nốt ruồi lệ, cô mím môi, cầm điện thoại tạch tạch đánh chữ.
Hà Thủ Ô: [ gửi rồi. ]
Thục Địa: [ gửi cái nào cơ? ]
Kỷ Dịch sửng sốt, nhắn một dấu chấm hỏi.
Không phải mở ra đều giống nhau sao?
Thục Địa: [ cậu không thấy tờ giấy mặt sau ư? Mỗi một tờ đều có chữ, cậu hoàn toàn có thể chọn vào thứ mà cậu yêu thích mà ]
Trong lòng Kỷ Dịch đột nhiên có dự cảm xấu, lại lần nữa biểu đạt dấu chấm hỏi.
Thục Địa: [ Dù sao thì cậu khẳng định là chưa đọc hết, cầm lấy mà nhìn xem, cậu sẽ biết ý nghĩa nó như nào thôi. ]
Kỷ Dịch trầm mặc hai giây, trả lời: “Nếu tớ gửi hết thì sao?”
Vừa nói xong, cả nhóm chat đều im lặng hồi lâu.
Đương Quy: [ con trai hôm nay cuối cùng cũng đứng lên, trâu bò nha! ]
Thục Địa: [ liên kết ]
Giác quan thứ sáu bỗng hiện lên, Kỷ Dịch nhanh chóng bấm vào liên kết, trang này nhanh chóng được chuyển đến một phần mềm mua sắm.
— Mười nghìn mẹo nhỏ để bắt đầu một cuộc trò chuyện:
Đến gần.
Tỏ tình.
Thổ lộ.
____________
Ở dưới là một chuỗi hàng hóa, từng từ từng từ đều xuyên tim, Kỷ Dịch nhìn đến đau mắt.
Thông báo tin nhắn lại nhanh chóng xuất hiện:
Thục Địa: [ Khen tớ nhanh lên! ]
Kỷ Dịch: …
_______________
Sở Cẩn Hành đi tới trước sân biệt thự, ngang qua một chiếc ao nhỏ.
Cây đèn ven đường chiếu những tia sáng vụn vặt, ven đường là những cây phong đỏ, lá sương hồng hoa tháng hai, giống như ngọn lửa bốc cháy không còn một mảnh.
Khoảng cách tới cửa chính không còn xa, Sở Cẩn Hành rút ra một tờ giấy xếp, đang tính xem thì khuỷu tay bỗng nhiên bị bắt lấy.
Tờ giấy trên đầu ngón tay rơi xuống, trôi trên mặt nước. Gần như trong nháy mắt đã bị thấm nước, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh giấy loang mực đen
Ngửi thấy trong không khí nồng mùi rượu, con ngươi Sở Cẩn Hành nháy mắt chỉ còn sự lạnh lùng.
“Sở -“
Tiễn Xuyên vừa mới thốt ra được 1 từ, thanh âm đột nhiên dừng lại. Hắn ta kêu lên một tiếng đầy hoảng sợ, sau đó lại là tiếng nước rất lớn.
Bùm-
Bọt nước văng khắp nơi.
Trong nháy mắt, Tiễn Xuyên đã nghĩ rằng dường như mình vừa rơi vào sông nước, hắn sợ hãi đạp tứ tung, tây trang màu xám bạc dính ướt dán lên người.
Bị ấn xuống mạnh mẽ, Tiễn Xuyên tỉnh táo trong nháy mắt. Hắn dùng sức lau mắt, trồi người dậy cạnh người đàn ông.
Hắn gào to: “Sở Cẩn Hành, cậu điên rồi hả – ưm…”
Lại uống thêm một ngụm nước, trực tiếp sặc đến phổi.
Sở Cẩn Hành ngồi xổm xuống, không suy nghĩ nữa, ấn đỉnh đầu Tiễn Xuyên, lạnh giọng hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Đêm thu rét giá, âm thanh anh như nhiễm phải sương lạnh.
Tờ giấy màu hồng nhạt trôi nổi giữa dòng sông. Sở Cần Hành cuối cùng cũng buông tay ra, vớt tờ giấy lên.
Chất lượng cũng không tồi, kiểu chữ còn không viết hoa, tròn vo cực kì đáng yêu.
“Em đối với anh chính là yêu, tựa như máy kéo đi lên núi, oanh oanh liệt liệt, rầm rầm rầm rầm..”
Lạnh lùng trong mắt Sở Cẩn Hành biến mất, xuất hiện sự nhu hòa nhè nhẹ, khóe miệng kéo lên ý cười.
Tiếng huyên náo lẫn giãy dụa ồn ào bên trong, Sở Cẩn Hành chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa cúi đầu cẩn thận dùng ống tay áo gấp lại tờ giấy ướt đẫm.
Ngón tay xếp tờ giấy vào ví tiền, ý cười trong mắt Sở Cẩn Hành càng sâu.
Hóa ra là ngay từ đầu, em đã thích giọng nói này à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.