Chương 36: MƯA…
LeeHannie
08/05/2015
Ai đó mệt ngủ trên vai nó, nó hơi khó chịu nhưng cũng không dám cử động vì sợ ai đó thức giấc.
-Cô chủ có cần đồ gì không để nát tôi đi lấy
Nó giật mình xua tay nhẹ…
– Chủ đừng gọi cháu là cô chủ… cháu với cậu ấy chỉ là bạn thôi.
-Cô chủ cứ đùa, ai mà không biết cô và cậu chủ đã đính hôn. Tôi không gọi như vậy người ta bảo tôi không biết lễ nghĩa…
-Nhưng mà bọn cháu…
Oáp…. ai đó tỉnh dậy
-Anh ngủ quên à? Có phải làm em tê vai không? Ai đó vô tư bóp vai cho nó…
Nó ngại chín mặt, gạt nhẹ tay anh ra khẽ lắc đầu
-Tôi không sao…không sao thật mà…
Bác tài xế khẽ mỉm cười, ( bác ấy rất tỉnh và đập trai )
– Hiếm thấy cậu chủ quan tâm ai, cô chủ chắc chắn là người rất quan trọng với cậu chủ.
-Bác Phúc, có phải bác già lẩm cẩm rồi không cô ấy là con dâu tương lai của nhà ta mà.
-Vâng …cậu nói phải! Bác Phúc khẽ liếc nhìn nó rồi cười
Nó còn chẳng biết dấu mặt vào đâu nữa, giá mà trên xe có cái lỗ nào cho nó chui xuống cho hết xấu hổ thì tốt quá
-sao thế? Em mệt à? Hay sốt mặt em đỏ lắm đây này. Có đứa lo lắng đưa tay sờ chán đứa kia
Nó muốn bóp chết đứa bên cạnh quá… nhìn sang bác Phúc thấy đôi vai của người đàn ông trung tuổi đang run lên, chắc chắn bác ấy đang cố nhịn cười. Nó càng xấu hổ…
– không bị sao hết … ngồi xuống. Bệnh nhân mà thế à? Có đứa quát
-Người ta lo mà. Phong lẩm bẩm
– Nói cái gì nói to nên, lí nha lí nhí thế! Ai đó mắng , ai đó ngậm ngùi
– không. Anh nói gì đâu…
Bác Phúc đang lái xe cũng phải rỏng tai lên nghe ngóng… cậu chủ sao lại ngoan ngoãn thế ! Cô chủ quả nhiên lợi hại … thật không hổ danh là con dâu của nhà họ Trần
– Này…hình như đây không phải đường về nhà cậu?
Nó nhíu mày, lần trước nó đến nhà anh đâu phải đi đường này
-Đúng mà em.
-Lần trước tôi đến có phải đi đường này đâu??? Nó nói
-À…. chúng ta đâu có về đó…chúng ta về nhà của chúng ta mà…
Nó trợn mắt quát anh là thằng điên nhưng trong lòng lại có cảm xúc gì đó nâng nâng khó tả…phải chăng đó là hạnh phúc?
Xe dừng trong gara của một ngôi biệt thự trồng rất nhiều hoa hồng bạch, loài hoa mà ai đó thích nhất
Nó không khỏi ngỡ ngàng, khẽ thốt lên tán thưởng
-Đẹp quá…
Trong mắt anh…không thứ gì đep bằng em, ngốc ạ….Phong nghĩ thầm
-Vợ ơi…mưa rồi vào nhà đi! Ai đó gọi rõ to…
Nó lại ngượng…
– Đồ thần kinh. Nó mắng…
Bước vào nhà nó ngồi xuống sôfa nghỉ… ai đó cũng ngồi xuống mặt mày nhăn nhó
-Đau đầu quá…
Có đứa than, có đứa sốt sắng
– Có sao không đau thế nào?
– đau lắm em ạ…đau cả đầu. Chắc do di chứng sau phẫu thuật. ..
Có đứa đau lòng
-Hay tôi gọi bác sĩ nhé???
-Vi, đừng anh không sao! Nằm một lúc là khỏi…
Xong ai đó nằm xuống tự nhiên gối đầu lên đùi người kia ngủ…
Ngoài hiên mưa rơi nghe sao yên bình quá…được ở bên người ấy có phải đây là một giấc mơ? ???
Kinh coog….Kinh coong…
Chuông cửa vang lên thúc rục…
-Cô chủ có cần đồ gì không để nát tôi đi lấy
Nó giật mình xua tay nhẹ…
– Chủ đừng gọi cháu là cô chủ… cháu với cậu ấy chỉ là bạn thôi.
-Cô chủ cứ đùa, ai mà không biết cô và cậu chủ đã đính hôn. Tôi không gọi như vậy người ta bảo tôi không biết lễ nghĩa…
-Nhưng mà bọn cháu…
Oáp…. ai đó tỉnh dậy
-Anh ngủ quên à? Có phải làm em tê vai không? Ai đó vô tư bóp vai cho nó…
Nó ngại chín mặt, gạt nhẹ tay anh ra khẽ lắc đầu
-Tôi không sao…không sao thật mà…
Bác tài xế khẽ mỉm cười, ( bác ấy rất tỉnh và đập trai )
– Hiếm thấy cậu chủ quan tâm ai, cô chủ chắc chắn là người rất quan trọng với cậu chủ.
-Bác Phúc, có phải bác già lẩm cẩm rồi không cô ấy là con dâu tương lai của nhà ta mà.
-Vâng …cậu nói phải! Bác Phúc khẽ liếc nhìn nó rồi cười
Nó còn chẳng biết dấu mặt vào đâu nữa, giá mà trên xe có cái lỗ nào cho nó chui xuống cho hết xấu hổ thì tốt quá
-sao thế? Em mệt à? Hay sốt mặt em đỏ lắm đây này. Có đứa lo lắng đưa tay sờ chán đứa kia
Nó muốn bóp chết đứa bên cạnh quá… nhìn sang bác Phúc thấy đôi vai của người đàn ông trung tuổi đang run lên, chắc chắn bác ấy đang cố nhịn cười. Nó càng xấu hổ…
– không bị sao hết … ngồi xuống. Bệnh nhân mà thế à? Có đứa quát
-Người ta lo mà. Phong lẩm bẩm
– Nói cái gì nói to nên, lí nha lí nhí thế! Ai đó mắng , ai đó ngậm ngùi
– không. Anh nói gì đâu…
Bác Phúc đang lái xe cũng phải rỏng tai lên nghe ngóng… cậu chủ sao lại ngoan ngoãn thế ! Cô chủ quả nhiên lợi hại … thật không hổ danh là con dâu của nhà họ Trần
– Này…hình như đây không phải đường về nhà cậu?
Nó nhíu mày, lần trước nó đến nhà anh đâu phải đi đường này
-Đúng mà em.
-Lần trước tôi đến có phải đi đường này đâu??? Nó nói
-À…. chúng ta đâu có về đó…chúng ta về nhà của chúng ta mà…
Nó trợn mắt quát anh là thằng điên nhưng trong lòng lại có cảm xúc gì đó nâng nâng khó tả…phải chăng đó là hạnh phúc?
Xe dừng trong gara của một ngôi biệt thự trồng rất nhiều hoa hồng bạch, loài hoa mà ai đó thích nhất
Nó không khỏi ngỡ ngàng, khẽ thốt lên tán thưởng
-Đẹp quá…
Trong mắt anh…không thứ gì đep bằng em, ngốc ạ….Phong nghĩ thầm
-Vợ ơi…mưa rồi vào nhà đi! Ai đó gọi rõ to…
Nó lại ngượng…
– Đồ thần kinh. Nó mắng…
Bước vào nhà nó ngồi xuống sôfa nghỉ… ai đó cũng ngồi xuống mặt mày nhăn nhó
-Đau đầu quá…
Có đứa than, có đứa sốt sắng
– Có sao không đau thế nào?
– đau lắm em ạ…đau cả đầu. Chắc do di chứng sau phẫu thuật. ..
Có đứa đau lòng
-Hay tôi gọi bác sĩ nhé???
-Vi, đừng anh không sao! Nằm một lúc là khỏi…
Xong ai đó nằm xuống tự nhiên gối đầu lên đùi người kia ngủ…
Ngoài hiên mưa rơi nghe sao yên bình quá…được ở bên người ấy có phải đây là một giấc mơ? ???
Kinh coog….Kinh coong…
Chuông cửa vang lên thúc rục…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.