Chương 22: TRẢ GIÁ-1
LeeHannie
08/05/2015
Nó chậm dãi bước về phía Thiên, khoác tay anh đứng ở trung tâm của bữa tiệc
– Tôi đề nghị ngài HOÀNG HẠO MINH trả lại chức chủ tịch hội đồng quản trị cho anh trai tôi-Hoàng Hải Thiên.
-ViVi con nói gì vậy? Đừng làm loạn nữa. ..
-Chủ tịch à không…. Hoàng lão gia xin ông đừng gọi tên tôi, ông không có quyền làm cha tôi…
-Con..
-thưa quý vị…tôi xin lỗi vì đã để quý vị thấy cảnh này, nhưng anh em tôi không muốn mọi người bị người đàn ông này lừa thêm nữa
Thiên lên tiếng, lão Hoàng nhìn anh đay nghiến
-Thực ra em gái tôi không phải đi di học nó bị ông ta bắt sang Pháp sống côi cút một mình, khi con bé chưa tròn 5 tuổi. Anh nói, giọng nói có phần chua xót
-Ta chỉ muốn con bé tự lập….
Ông Minh buồn rầu nói, giống như nỗi khổ tâm của người cha khi mong con mình trưởng thành….
Nó nhổ vào cái tình cảm đó của ông ta.
-Hai đứa không được phép nói ba như thế. Vi, Thiên ba các con rất yêu quý các con…mẹ thật thất vọng về các con
Đây rồi, cuối cùng bà ta cũng lên tiếng. Nó đã chờ để nột mặt lạ của người đàn bà có một vẻ ngoài thanh cao quý phái kia…
-Hoàng phu nhân, bà đừng nhận bừa. Mẹ tôi là ai chắc bà hiểu rõ.
– Cô Hải Vi! Ý cô nói nghĩa là sao? Hoàng phu nhân không phải mẹ ruột của cô? Một kí giả hỏi
-Chính xác. Bà Dịch Nhã Hân và mẹ tôi trước đây từng là bạn thân, nhưng mẹ tôi bị người đàn bà này đã cùng người cha tán tận lương tâm của tôi bày mưu hãm hại. Nó từ tốn đáp
-Con không được đổ oan cho ta…ta không làm chuyện đó
Bà Dịch Nhã Hân khóc nức nở
-Vậy tôi hỏi bà tại sao có Hoàng Nhã Lam, cô ta chỉ sinh trước tôi có vài tháng? Chẳng phải bà và ông ấy đã có tư tình từ trước nên mới sinh ra nghiệt chủng đó…
Dịch Nhã Hân cứng họng không thể cãi lại trước sự dồn ép của nó. Người đàn bà hơi run rẩy khi nhìn sâu vào mắt nó. Đôi mắt tím lạnh lùng, chứa đầy thù hận, một đôi mắt ăn mòn cả sự tự tin của bà
-Cho dù chúng ta sai khi làm chuyện đáng xấu hổ đó nhưng chúng ta thực lòng yêu thương các con…Bà Hân cố vớt vát chút danh dự cuối cùng
-Yêu thươg??? Vậy mọi người hãy xem Hoàng phu nhân yêu thương chúng tôi như thế nào nhé….
Rứt lời một chiếc máy chiếu ngoài trời được hạ xuống
Người đàn bà trẻ liên tục dùng thắt lưng da quất vào đứa bé gái, ai nhìn cũng thấy thương xót, khi đứa con trai chạy đến ôm lấy đứa con gái che chở cho nó tránh khỏi đòn roi người đàn bà còn đánh mạnh hơn rồi ra sức chửi rủa… căn phòng của hai anh em là cái nhà kho cũ nát ẩm mốc, không một chiếc giường
Đôi tay nó bám chặt vào cánh tay Thiên như đang kìm nén nỗi đau trong lòng….
Ai cũng có thể nhận ra người đàn bà đó là ai…
-Không ngờ phải không? Mẹ tôi vốn không tin bà…khắp nơi trong ngôi nhà cũ gắn rất nhiều camera. Nó cười khinh trong khi bà Hân còn ngỡ ngàng
-Các người vu khống, mẹ tôi không làm…Lam kích động xô nó suýt ngã
– Cô có quyền gì mà dám động vào người của chủ nhân của chúng tôi ??? Sukiro hất mạnh tay của Lam sang một bên khi thấy ả có ý định làm hại nó
-Anh là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi? Lam gào thét inh ỏi
-….
-Cô đủ tư cách để biết sao? Tashi khinh bỉ nói
-Cô sẽ phải trả giá vì…..
– Tôi đề nghị ngài HOÀNG HẠO MINH trả lại chức chủ tịch hội đồng quản trị cho anh trai tôi-Hoàng Hải Thiên.
-ViVi con nói gì vậy? Đừng làm loạn nữa. ..
-Chủ tịch à không…. Hoàng lão gia xin ông đừng gọi tên tôi, ông không có quyền làm cha tôi…
-Con..
-thưa quý vị…tôi xin lỗi vì đã để quý vị thấy cảnh này, nhưng anh em tôi không muốn mọi người bị người đàn ông này lừa thêm nữa
Thiên lên tiếng, lão Hoàng nhìn anh đay nghiến
-Thực ra em gái tôi không phải đi di học nó bị ông ta bắt sang Pháp sống côi cút một mình, khi con bé chưa tròn 5 tuổi. Anh nói, giọng nói có phần chua xót
-Ta chỉ muốn con bé tự lập….
Ông Minh buồn rầu nói, giống như nỗi khổ tâm của người cha khi mong con mình trưởng thành….
Nó nhổ vào cái tình cảm đó của ông ta.
-Hai đứa không được phép nói ba như thế. Vi, Thiên ba các con rất yêu quý các con…mẹ thật thất vọng về các con
Đây rồi, cuối cùng bà ta cũng lên tiếng. Nó đã chờ để nột mặt lạ của người đàn bà có một vẻ ngoài thanh cao quý phái kia…
-Hoàng phu nhân, bà đừng nhận bừa. Mẹ tôi là ai chắc bà hiểu rõ.
– Cô Hải Vi! Ý cô nói nghĩa là sao? Hoàng phu nhân không phải mẹ ruột của cô? Một kí giả hỏi
-Chính xác. Bà Dịch Nhã Hân và mẹ tôi trước đây từng là bạn thân, nhưng mẹ tôi bị người đàn bà này đã cùng người cha tán tận lương tâm của tôi bày mưu hãm hại. Nó từ tốn đáp
-Con không được đổ oan cho ta…ta không làm chuyện đó
Bà Dịch Nhã Hân khóc nức nở
-Vậy tôi hỏi bà tại sao có Hoàng Nhã Lam, cô ta chỉ sinh trước tôi có vài tháng? Chẳng phải bà và ông ấy đã có tư tình từ trước nên mới sinh ra nghiệt chủng đó…
Dịch Nhã Hân cứng họng không thể cãi lại trước sự dồn ép của nó. Người đàn bà hơi run rẩy khi nhìn sâu vào mắt nó. Đôi mắt tím lạnh lùng, chứa đầy thù hận, một đôi mắt ăn mòn cả sự tự tin của bà
-Cho dù chúng ta sai khi làm chuyện đáng xấu hổ đó nhưng chúng ta thực lòng yêu thương các con…Bà Hân cố vớt vát chút danh dự cuối cùng
-Yêu thươg??? Vậy mọi người hãy xem Hoàng phu nhân yêu thương chúng tôi như thế nào nhé….
Rứt lời một chiếc máy chiếu ngoài trời được hạ xuống
Người đàn bà trẻ liên tục dùng thắt lưng da quất vào đứa bé gái, ai nhìn cũng thấy thương xót, khi đứa con trai chạy đến ôm lấy đứa con gái che chở cho nó tránh khỏi đòn roi người đàn bà còn đánh mạnh hơn rồi ra sức chửi rủa… căn phòng của hai anh em là cái nhà kho cũ nát ẩm mốc, không một chiếc giường
Đôi tay nó bám chặt vào cánh tay Thiên như đang kìm nén nỗi đau trong lòng….
Ai cũng có thể nhận ra người đàn bà đó là ai…
-Không ngờ phải không? Mẹ tôi vốn không tin bà…khắp nơi trong ngôi nhà cũ gắn rất nhiều camera. Nó cười khinh trong khi bà Hân còn ngỡ ngàng
-Các người vu khống, mẹ tôi không làm…Lam kích động xô nó suýt ngã
– Cô có quyền gì mà dám động vào người của chủ nhân của chúng tôi ??? Sukiro hất mạnh tay của Lam sang một bên khi thấy ả có ý định làm hại nó
-Anh là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi? Lam gào thét inh ỏi
-….
-Cô đủ tư cách để biết sao? Tashi khinh bỉ nói
-Cô sẽ phải trả giá vì…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.