Chương 11: Xóa chứng cứ
T/H12
21/03/2023
Sau một hồi giằng co, cả bọn tăng tốc về lớp. Đến ngã rẽ, tụi nó thấy cô Hoa, giáo viên dạy Anh văn của lớp đã đi gần tới lớp 9A1. Thế là..
Vèo! vèo!
Vèo! vèo!
Kèm theo đó là những tiếng chào không có một phần thành ý.
"Chào cô!"
Cô Hoa còn chưa cảm nhận được. Bốn cái bóng đã lướt qua như tia chớp. Chỉ để lại cho cô Hoa chút dư âm của gió.
Học trò kiểu gì đây? Gặp thầy cô giáo dám vượt qua mặt? Còn chào hỏi cái kiểu như tát nước vào mặt:Hello mày!
Aizza, chẳng bù cho ngày xưa, thời mình là học trò, mỗi lần gặp thầy cô giáo: Phải lấy mũ xuống, đứng nghiêm, vòng tay, cúi đầu chào!
Học sinh thời đại 4.0 cái gì cũng nhanh gọn!
Nhưng làm nhiệm vụ đưa đò, mình cũng phải giáo huấn tụi nó chút. Kẻo lại cho cập bến toàn đồ đẹp mã mà bên trong rỗng tếch!
Để coi mấy em vừa rồi chạy vào lớp nào đây?
Là 9A1 à!
May quá là tiết mình luôn!
Tới cửa lớp, cô Hoa chỉnh lại trang phục. Nghiêm mặt bước vào.
"Stand up!"
Lục Minh hô to. Tiếp theo là ba mươi mấy cái miệng.
"Good morning teacher!"
"Sit down please!"
Không biết bữa đó, cô Hoa ăn sáng trúng phải thứ gì, mà vừa ngồi xuống ghế đã giáo huấn cho tụi nó một trận.
Mới có hai tiết, mà đầu óc đứa nào cũng ong ong, rim như búa bổ. Cả lớp im phăng phắc. Tụi nó chỉ sợ, cơ thể rung rinh một chút sẽ gây sự chú ý. Lúc đó, đại nạn sẽ đổ lên đầu.
Tiếng Anh mà, kiến thức tụi nó có hạn. Lỡ cô Hoa buồn lòng hỏi trúng chỗ hỏng, là tiêu đời như chơi.
Vào sổ đầu bài, con 10 còn mở mày, mở mặt. Chứ ăn cây gậy, con vịt hay cái trứng gì gì đó là tiêu luôn. Khi đó, đừng mong tiết sinh hoạt lớp cuối tuần sẽ bình an về nhà nghỉ dưỡng!
Lải nhải suốt 90 phút. Chun vô đầu tụi nó chữ được, chữ mất. Đã vậy, cuối tiết cô Hoa còn chốt cho câu.
"Children about cultivating morality!"
Một câu bằng tiếng anh, với kiến thức ngoại ngữ còn nông cạn, đứa hiểu, đứa không. Nên mặt đứa nào cũng ngơ ngơ, ngác ngác. Chúng không mấy bận tâm cho tâm hồn được thanh thản.
Khi nghe trống hết tiết. Tụi nó tươi tỉnh cả lên. Cô Hoa vừa xách giỏ ra khỏi cửa lớp. Nụ cười sáng lạn đã trở về với lớp 9A1. Cái miệng bị câm 90 phút, giờ tha hồ nói.
Tùng! tùng! tùng! tùng!...
Hồi trống kéo dài. Cả lớp túa ra sân. Mấy trăm con người khua tay, múa chân vài động tác. Coi như tập thể dục để giãn gân, giãn cốt.
Trong khi đó, không ai biết vì sao lớp 9A1 vắng mặt lớp trưởng Lục Minh.
Hoàng Dũng tập thể dục xong, nó chợt nhớ lời ước hẹn với Lục Minh. Mắt nó dáo dác tìm người.
"Ê, bà thấy thằng Minh đâu không?"
Tiểu Ninh lắt đầu.
"Lan Nhã, bà thấy Lục Minh đâu không?"
"Không!"
"Hạo Kỳ, cậu có thấy lớp trưởng không?"
Lại nhận thêm cái lắt đầu.
Quái, biến đâu mất dạng? Cái điện thoại cảm ứng vừa mua mấy củ của nó, đâu thể để tự nhiên trong túi thằng nhãi đó được. Lỡ...thì sao?
Hoàng Dũng quyết tìm Lục Minh. Nó chạy khắp sân. Băng qua mọi ngõ ngách mà lũ học trò như nó hay chen vào.
Thằng Minh vẫn không có!
Cùng lúc đó, trong phòng trực ban Cờ đỏ.
"Anh Minh, anh mới mua điện thoại à?"
"Ừ."
"Hì...hì..anh trốn chơi game hả?"
"Vớ vẩn!"
"Vậy anh...."
"Chú mày có im đi không!"
Anh đang tìm thông tin quan trọng. Chú mày cứ lải nhải, anh rối bấm lung tung, xóa hết tài liệu quan trọng của thằng kia là ăn cám.
Tên đàn em đang trực nghe Lục Minh quát, khôn ngoan ngậm miệng. Lạng vạng hắn phạt, bắt trực cả tuần là mệt.
"A!"
Không biết Lục Minh phát hiện thứ gì mà con mắt mở to kinh ngạc đến sững người.
Qua giây phút bị choáng đó, Lục Minh khẽ nhếch miệng, đưa tay bấm xuống một cái.
Sau khi kiểm tra kĩ càng, cậu đứng dậy đi tìm Hoàng Dũng.
Ra đến ngã rẽ, cậu thấy nó đang dáo dác đi tới. Lục Minh đứng đợi.
"Cuối cùng cũng thấy cậu!"
"Cậu chơi lén tôi?"
"Chơi lén gì?"
Lục Minh mất kiên nhẫn. Cậu đưa tay xách cổ áo Hoàng Dũng.
"Còn giả ngố?"
Ánh mắt Lục Minh như ngọn lửa đang bốc cháy. Hoàng Dũng nhận ra tình hình quan trọng. Cậu không thể đùa vào lúc này. Hoàng Dũng nghiêm túc nhìn Lục Minh.
"Lục Minh, tớ không biết cậu đang nói đến chuyện gì? Cậu có thể cho tớ biết rõ hơn không?"
"Cậu giỡn mặt với tôi đấy à?"
"Tớ nói thật mà!"
"Thế tấm ảnh đó, ở đâu cậu có?"
"Ảnh, ảnh nào?"
"Hoàng Dũng!"
Lục Minh xiết chặt cổ áo. Xem ra không cho hắn ăn chút hành thì hắn chưa biết tay: Lục huyền đai nhị đẳng nổi tiếng ở phòng tập võ là cậu.
Hoàng Dũng thấy sợ. Lại ngu thêm mất mấy giây. Sau đó, cậu tập trung suy nghĩ.
Lục Minh hắn hỏi tấm ảnh, dĩ nhiên là có liên quan đến hắn. Mà mình nhớ đâu có chụp hắn tấm nào? Rảnh sao đi chụp tên sát gái!
Chợt trong đầu nó hiện lên một hình ảnh: Có chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tém thùng gọn gàng. Anh ta đang ôm một cô gái. Cô gái đó hình như là úp mặt vào ngực anh ta! Trông họ rất ngọt ngào, tình tứ!
Nhớ lại bức ảnh đó, Hoàng Dũng tự nhiên thấy buồn cười. Hắn thầm khinh bỉ: Đồ con nít ranh! Mới tí tuổi đầu đã hẹn hò nơi nhà hàng, khách sạn.
Đúng là tâm lí phát triển tỉ lệ thuận với sinh lí.
"Cậu còn dám cười?"
Chân Hoàng Dũng chỉ còn có mũi chân là chạm đất. Cậu ta hết hồn la lên.
"Ối ối, để tớ nói!"
"Mau!"
"Là Lan Nhã chụp chứ không phải tớ!"
Sau đó, Hoàng Dũng thông minh khai ra rằng: Chiều qua, hắn cùng Lan Nhã mang hoa vào cho khách.( Nhà Lan Nhã có mở quầy hoa tươi.). Do sợ tối nên Lan Nhã rủ hắn cùng đi. Trời xui đất khiến thế nào, khi ra về lại gặp đúng lúc Lục Minh ôm người đẹp.
"Vậy á!"
"Tiểu Ninh thấy bức ảnh đó chưa?"
"Chưa, tụi tớ định hôm nay mới mở cho Tiểu Ninh xem!"
Lục Minh thầm thở phào. Đúng là hú hồn con chồn mà! Chứ tình ngay mà lí gian, dù cậu có trăm cái miệng cũng không sao thanh minh cho rõ được.
Lục Minh trừng mắt Hoàng Dũng.
"Cậu còn lưu lung tung ở đâu nữa không?"
"Không, không!"
Tụi nó chỉ chụp có nhiêu đó. Chụp sao để vậy. Chứ có ý đồ gì đâu mà lưu giữ bậy bạ. Chẳng qua, hai đứa nó thấy thương cho con bạn thân Tiểu Ninh. Nên mới định đòi công bằng và lẽ phải. Ai dè gặp cường hào, ác bá!
"Không có thì thôi, trả lại cho cậu!"
Lục Minh quăng cái điện thoại Samsung Galaxy A32 qua cho Hoàng Dũng. Cậu ta xót của hoảng hốt đưa hai tay ra đỡ lấy.
Đùa sao? Tính phá đồ cậu chắc! Đúng là đồ háo săc còn nhỏ mọn!
Hoàng Dũng đang chửi thầm Lục Minh. Ấm ức trong lòng chưa giải tỏa, lại nghe hắn nói tiếp.
"Nếu hó hé nửa lới với Tiểu Ninh...thì cậu húp cháo!"
Gì vậy trời! Ý nói tui không có răng ấy hả?
Lục Minh cậu là đồ du côn!
Vèo! vèo!
Vèo! vèo!
Kèm theo đó là những tiếng chào không có một phần thành ý.
"Chào cô!"
Cô Hoa còn chưa cảm nhận được. Bốn cái bóng đã lướt qua như tia chớp. Chỉ để lại cho cô Hoa chút dư âm của gió.
Học trò kiểu gì đây? Gặp thầy cô giáo dám vượt qua mặt? Còn chào hỏi cái kiểu như tát nước vào mặt:Hello mày!
Aizza, chẳng bù cho ngày xưa, thời mình là học trò, mỗi lần gặp thầy cô giáo: Phải lấy mũ xuống, đứng nghiêm, vòng tay, cúi đầu chào!
Học sinh thời đại 4.0 cái gì cũng nhanh gọn!
Nhưng làm nhiệm vụ đưa đò, mình cũng phải giáo huấn tụi nó chút. Kẻo lại cho cập bến toàn đồ đẹp mã mà bên trong rỗng tếch!
Để coi mấy em vừa rồi chạy vào lớp nào đây?
Là 9A1 à!
May quá là tiết mình luôn!
Tới cửa lớp, cô Hoa chỉnh lại trang phục. Nghiêm mặt bước vào.
"Stand up!"
Lục Minh hô to. Tiếp theo là ba mươi mấy cái miệng.
"Good morning teacher!"
"Sit down please!"
Không biết bữa đó, cô Hoa ăn sáng trúng phải thứ gì, mà vừa ngồi xuống ghế đã giáo huấn cho tụi nó một trận.
Mới có hai tiết, mà đầu óc đứa nào cũng ong ong, rim như búa bổ. Cả lớp im phăng phắc. Tụi nó chỉ sợ, cơ thể rung rinh một chút sẽ gây sự chú ý. Lúc đó, đại nạn sẽ đổ lên đầu.
Tiếng Anh mà, kiến thức tụi nó có hạn. Lỡ cô Hoa buồn lòng hỏi trúng chỗ hỏng, là tiêu đời như chơi.
Vào sổ đầu bài, con 10 còn mở mày, mở mặt. Chứ ăn cây gậy, con vịt hay cái trứng gì gì đó là tiêu luôn. Khi đó, đừng mong tiết sinh hoạt lớp cuối tuần sẽ bình an về nhà nghỉ dưỡng!
Lải nhải suốt 90 phút. Chun vô đầu tụi nó chữ được, chữ mất. Đã vậy, cuối tiết cô Hoa còn chốt cho câu.
"Children about cultivating morality!"
Một câu bằng tiếng anh, với kiến thức ngoại ngữ còn nông cạn, đứa hiểu, đứa không. Nên mặt đứa nào cũng ngơ ngơ, ngác ngác. Chúng không mấy bận tâm cho tâm hồn được thanh thản.
Khi nghe trống hết tiết. Tụi nó tươi tỉnh cả lên. Cô Hoa vừa xách giỏ ra khỏi cửa lớp. Nụ cười sáng lạn đã trở về với lớp 9A1. Cái miệng bị câm 90 phút, giờ tha hồ nói.
Tùng! tùng! tùng! tùng!...
Hồi trống kéo dài. Cả lớp túa ra sân. Mấy trăm con người khua tay, múa chân vài động tác. Coi như tập thể dục để giãn gân, giãn cốt.
Trong khi đó, không ai biết vì sao lớp 9A1 vắng mặt lớp trưởng Lục Minh.
Hoàng Dũng tập thể dục xong, nó chợt nhớ lời ước hẹn với Lục Minh. Mắt nó dáo dác tìm người.
"Ê, bà thấy thằng Minh đâu không?"
Tiểu Ninh lắt đầu.
"Lan Nhã, bà thấy Lục Minh đâu không?"
"Không!"
"Hạo Kỳ, cậu có thấy lớp trưởng không?"
Lại nhận thêm cái lắt đầu.
Quái, biến đâu mất dạng? Cái điện thoại cảm ứng vừa mua mấy củ của nó, đâu thể để tự nhiên trong túi thằng nhãi đó được. Lỡ...thì sao?
Hoàng Dũng quyết tìm Lục Minh. Nó chạy khắp sân. Băng qua mọi ngõ ngách mà lũ học trò như nó hay chen vào.
Thằng Minh vẫn không có!
Cùng lúc đó, trong phòng trực ban Cờ đỏ.
"Anh Minh, anh mới mua điện thoại à?"
"Ừ."
"Hì...hì..anh trốn chơi game hả?"
"Vớ vẩn!"
"Vậy anh...."
"Chú mày có im đi không!"
Anh đang tìm thông tin quan trọng. Chú mày cứ lải nhải, anh rối bấm lung tung, xóa hết tài liệu quan trọng của thằng kia là ăn cám.
Tên đàn em đang trực nghe Lục Minh quát, khôn ngoan ngậm miệng. Lạng vạng hắn phạt, bắt trực cả tuần là mệt.
"A!"
Không biết Lục Minh phát hiện thứ gì mà con mắt mở to kinh ngạc đến sững người.
Qua giây phút bị choáng đó, Lục Minh khẽ nhếch miệng, đưa tay bấm xuống một cái.
Sau khi kiểm tra kĩ càng, cậu đứng dậy đi tìm Hoàng Dũng.
Ra đến ngã rẽ, cậu thấy nó đang dáo dác đi tới. Lục Minh đứng đợi.
"Cuối cùng cũng thấy cậu!"
"Cậu chơi lén tôi?"
"Chơi lén gì?"
Lục Minh mất kiên nhẫn. Cậu đưa tay xách cổ áo Hoàng Dũng.
"Còn giả ngố?"
Ánh mắt Lục Minh như ngọn lửa đang bốc cháy. Hoàng Dũng nhận ra tình hình quan trọng. Cậu không thể đùa vào lúc này. Hoàng Dũng nghiêm túc nhìn Lục Minh.
"Lục Minh, tớ không biết cậu đang nói đến chuyện gì? Cậu có thể cho tớ biết rõ hơn không?"
"Cậu giỡn mặt với tôi đấy à?"
"Tớ nói thật mà!"
"Thế tấm ảnh đó, ở đâu cậu có?"
"Ảnh, ảnh nào?"
"Hoàng Dũng!"
Lục Minh xiết chặt cổ áo. Xem ra không cho hắn ăn chút hành thì hắn chưa biết tay: Lục huyền đai nhị đẳng nổi tiếng ở phòng tập võ là cậu.
Hoàng Dũng thấy sợ. Lại ngu thêm mất mấy giây. Sau đó, cậu tập trung suy nghĩ.
Lục Minh hắn hỏi tấm ảnh, dĩ nhiên là có liên quan đến hắn. Mà mình nhớ đâu có chụp hắn tấm nào? Rảnh sao đi chụp tên sát gái!
Chợt trong đầu nó hiện lên một hình ảnh: Có chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tém thùng gọn gàng. Anh ta đang ôm một cô gái. Cô gái đó hình như là úp mặt vào ngực anh ta! Trông họ rất ngọt ngào, tình tứ!
Nhớ lại bức ảnh đó, Hoàng Dũng tự nhiên thấy buồn cười. Hắn thầm khinh bỉ: Đồ con nít ranh! Mới tí tuổi đầu đã hẹn hò nơi nhà hàng, khách sạn.
Đúng là tâm lí phát triển tỉ lệ thuận với sinh lí.
"Cậu còn dám cười?"
Chân Hoàng Dũng chỉ còn có mũi chân là chạm đất. Cậu ta hết hồn la lên.
"Ối ối, để tớ nói!"
"Mau!"
"Là Lan Nhã chụp chứ không phải tớ!"
Sau đó, Hoàng Dũng thông minh khai ra rằng: Chiều qua, hắn cùng Lan Nhã mang hoa vào cho khách.( Nhà Lan Nhã có mở quầy hoa tươi.). Do sợ tối nên Lan Nhã rủ hắn cùng đi. Trời xui đất khiến thế nào, khi ra về lại gặp đúng lúc Lục Minh ôm người đẹp.
"Vậy á!"
"Tiểu Ninh thấy bức ảnh đó chưa?"
"Chưa, tụi tớ định hôm nay mới mở cho Tiểu Ninh xem!"
Lục Minh thầm thở phào. Đúng là hú hồn con chồn mà! Chứ tình ngay mà lí gian, dù cậu có trăm cái miệng cũng không sao thanh minh cho rõ được.
Lục Minh trừng mắt Hoàng Dũng.
"Cậu còn lưu lung tung ở đâu nữa không?"
"Không, không!"
Tụi nó chỉ chụp có nhiêu đó. Chụp sao để vậy. Chứ có ý đồ gì đâu mà lưu giữ bậy bạ. Chẳng qua, hai đứa nó thấy thương cho con bạn thân Tiểu Ninh. Nên mới định đòi công bằng và lẽ phải. Ai dè gặp cường hào, ác bá!
"Không có thì thôi, trả lại cho cậu!"
Lục Minh quăng cái điện thoại Samsung Galaxy A32 qua cho Hoàng Dũng. Cậu ta xót của hoảng hốt đưa hai tay ra đỡ lấy.
Đùa sao? Tính phá đồ cậu chắc! Đúng là đồ háo săc còn nhỏ mọn!
Hoàng Dũng đang chửi thầm Lục Minh. Ấm ức trong lòng chưa giải tỏa, lại nghe hắn nói tiếp.
"Nếu hó hé nửa lới với Tiểu Ninh...thì cậu húp cháo!"
Gì vậy trời! Ý nói tui không có răng ấy hả?
Lục Minh cậu là đồ du côn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.