Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
Chương 37
sauluoi
01/02/2016
Mấy ngày ăn chơi cũng đã qua, tụi nó trở
về trường để tiếp tục sự nghiệp học hành. Kết quả không như mong đợi, nó xếp hạng 11 trong lớp nhưng đó cũng là phần thưởng cho sự nỗ lực không
ngừng nghỉ trong mấy tháng vừa qua rồi. Ba nó mừng lắm, cuối cùng con
gái ngỗ nghịch của mình cũng có ngày chuyên tâm học tập. Người yêu thì
bẹo má nó chọc ghẹo
-Người yêu anh giỏi thế cơ à? Không bị ở lại lớp luôn, ghê thật.
-Chứ nghĩ sao, em vốn giỏi sẵn mà, chỉ là không thích nổi tiếng nên không thèm học thôi. Nó tự tin.
-Trời, bấy lâu nay anh ở cạnh cái hố bom mà không biết.haha.
-Đúng rồi, tại vì cái hố bom của anh còn bự hơn của em mà. Nó cũng không vừa.
-Em đó, gì cũng cãi được, sau này cưới về anh từ từ xử em sau. Hắn nhéo mũi nó.
-Vậy thôi không thèm cưới anh đâu, chưa gì hết đã hù dọa rồi.
-Cô đừng có mơ mà thoát khỏi tay tôi nhá.
Cảm giác hạnh phúc ngập tràn, được ngồi cạnh người yêu trong khung cảnh lãng mạn, nghe những lời nói ngọt ngào thế này thì còn mơ ước gì hơn, cảm ơn ba vì đã tạo điều kiện cho nó gặp hắn, để nó biết được cảm giác hạnh phúc trong tình yêu là thế nào.
-Người yêu này, nếu sau này em già cả xấu xí người yêu có còn thương em không? Nó thủ thỉ vào tai hắn chờ đợi.
-Đâu cần chờ đến sau này đâu, anh thấy em bây giờ cũng vừa già vừa xấu xí đó thôi.
Trời ạ, người yêu gì mà chẳng lãng mạn xíu nào hết, lúc nào cũng kéo nó từ trên mây xuống cái ào hết.
-Nói chuyện với anh thật là chán. Nó giận dỗi.
-Vậy có muốn ngọt ngào không?
-Có chứ.
Vừa nói dứt câu nó đã cảm nhận được vị ngọt từ nụ hôn của hắn, tên này đúng là lúc nào cũng có thể lợi dụng hôn được, nhưng mà nó thích như vậy.^^
….
Hắn đưa nó về tới cổng ký túc xá.
-Em về nha, bye người yêu. Nó mở cửa xe bước ra.
Hắn cũng chạy theo nắm tay nó kéo lại.
-Chưa xa đã thấy nhớ rồi, người yêu bé nhỏ ngủ ngoan nha.
Rồi hắn hôn lên trán nó tạm biệt, hai đứa quyến luyến cứ làm như mười năm mới gặp lại vậy. Trong lúc nó đang tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào thì cảnh tượng vừa rồi làm Ngân đau đớn, cô bạn thân mà mình chia sẻ tất cả mọi thứ lại tay trong tay tình tứ với người đàn ông mình yêu thương, tại sao lại đối xử với mình như vậy, lẽ ra mình không nên kể cho nó biết, lẽ ra không nên nhờ nó giúp đỡ, lẽ ra ngay từ đầu không nên coi nó là bạn thân…
Cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi đó nhưng không thể, Ngân không điều khiển được đôi chân của mình nữa, cô cứ đứng đó cho đến khi nó phát hiện ra sự hiện diện của cô lúc này. Cả hai cùng nhìn nhau, không ai nói với ai một câu nào, chờ Ngân bình tĩnh nó mới lên tiếng trước.
-Ngân, mình không muốn giấu bạn, cũng vì….
-Vì sao? Vì chúng ta là bạn nên bạn không muốn làm tổn thương mình đúng không? Bạn đúng là rất xấu xa.
Ngân bắt đầu khóc, còn nó thì cảm thấy tội lỗi vô cùng, lẽ ra ngay từ đầu phải nói cho Ngân biết mới đúng.
-Mình xin lỗi, mình không cố ý, đừng giận mình có được không?
-Hai người bắt đầu từ khi nào? Tại sao lúc mình nói chuyện của mình cho bạn nghe bạn một chút cũng không phản ứng, tại sao còn đồng ý tư vấn cho mình, tại sao biết mình thích thầy mà bạn còn nhảy vào chứ?
-Xin lỗi Ngân, mình không biết giải thích chuyện này như thế nào nữa, ngay từ đầu mình cũng không chấp nhận anh ấy vì mình không muốn có lỗi với bạn, nhưng mình không thể không nghe theo trái tim mình.
-Thật nực cười, vậy mà bạn còn khuyên mình đừng có thích thầy, thì ra lúc đó bạn đã thích thầy rồi đúng không?
-Không phải như vậy. Trước đó mình đã gặp thầy vài lần rồi, do hiểu lầm nên mình mới nghĩ thầy như vậy, mình không muốn bạn buồn nên mới phải giấu như vậy, bạn là người bạn tốt nhất của mình, mình thề là mình chưa bao giờ có ý định tổn thương bạn.
Nó cũng khóc, Ngân vừa là bạn vừa là chị em với nó, nó không muốn mất đi tình bạn đẹp đẽ này, liệu Ngân có hiểu cho nó không?
-Mình cần thời gian để suy nghĩ.
Nói xong Ngân chạy về phòng. Đêm đó, cả Ngân và nó đều khóc, Ngân quý nó vì nó tốt bụng, chân thành, chỉ là quá bất ngờ nên cô không chấp nhận được chuyện họ ở bên nhau thôi. Nhưng chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được, là hai người họ yêu nhau, nếu không có nó thì chưa chắc thầy ấy đã thích mình, không thể để thứ tình cảm đơn phương này ảnh hưởng đến tình bạn của hai đứa được. Không thể nào.
-Mon, bạn ngủ chưa?
-Chưa, mình không ngủ được.
-Thật ra thì do lúc nãy mình quá kích động nên mới vậy, mình không giận chuyện hai người nữa đâu.
Nghe Ngân nói nó vui mừng vô cùng.
-Thật sao? Bạn không giận mình nữa sao?
-Thật. Bạn là bạn tốt của mình, tất nhiên là không giận rồi.
-Vậy tối nay mình qua ngủ chung giường với bạn nha.
-Được thôi, nhưng ngủ không được quậy đó nha, nếu không mình đạp bạn rớt xuống giường đó.
Nó ôm chăn gối qua ngủ chung với Ngân, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm, sau này nó và hắn sẽ không cần phải lén lút nữa rồi.
……..
-Người yêu anh giỏi thế cơ à? Không bị ở lại lớp luôn, ghê thật.
-Chứ nghĩ sao, em vốn giỏi sẵn mà, chỉ là không thích nổi tiếng nên không thèm học thôi. Nó tự tin.
-Trời, bấy lâu nay anh ở cạnh cái hố bom mà không biết.haha.
-Đúng rồi, tại vì cái hố bom của anh còn bự hơn của em mà. Nó cũng không vừa.
-Em đó, gì cũng cãi được, sau này cưới về anh từ từ xử em sau. Hắn nhéo mũi nó.
-Vậy thôi không thèm cưới anh đâu, chưa gì hết đã hù dọa rồi.
-Cô đừng có mơ mà thoát khỏi tay tôi nhá.
Cảm giác hạnh phúc ngập tràn, được ngồi cạnh người yêu trong khung cảnh lãng mạn, nghe những lời nói ngọt ngào thế này thì còn mơ ước gì hơn, cảm ơn ba vì đã tạo điều kiện cho nó gặp hắn, để nó biết được cảm giác hạnh phúc trong tình yêu là thế nào.
-Người yêu này, nếu sau này em già cả xấu xí người yêu có còn thương em không? Nó thủ thỉ vào tai hắn chờ đợi.
-Đâu cần chờ đến sau này đâu, anh thấy em bây giờ cũng vừa già vừa xấu xí đó thôi.
Trời ạ, người yêu gì mà chẳng lãng mạn xíu nào hết, lúc nào cũng kéo nó từ trên mây xuống cái ào hết.
-Nói chuyện với anh thật là chán. Nó giận dỗi.
-Vậy có muốn ngọt ngào không?
-Có chứ.
Vừa nói dứt câu nó đã cảm nhận được vị ngọt từ nụ hôn của hắn, tên này đúng là lúc nào cũng có thể lợi dụng hôn được, nhưng mà nó thích như vậy.^^
….
Hắn đưa nó về tới cổng ký túc xá.
-Em về nha, bye người yêu. Nó mở cửa xe bước ra.
Hắn cũng chạy theo nắm tay nó kéo lại.
-Chưa xa đã thấy nhớ rồi, người yêu bé nhỏ ngủ ngoan nha.
Rồi hắn hôn lên trán nó tạm biệt, hai đứa quyến luyến cứ làm như mười năm mới gặp lại vậy. Trong lúc nó đang tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào thì cảnh tượng vừa rồi làm Ngân đau đớn, cô bạn thân mà mình chia sẻ tất cả mọi thứ lại tay trong tay tình tứ với người đàn ông mình yêu thương, tại sao lại đối xử với mình như vậy, lẽ ra mình không nên kể cho nó biết, lẽ ra không nên nhờ nó giúp đỡ, lẽ ra ngay từ đầu không nên coi nó là bạn thân…
Cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi đó nhưng không thể, Ngân không điều khiển được đôi chân của mình nữa, cô cứ đứng đó cho đến khi nó phát hiện ra sự hiện diện của cô lúc này. Cả hai cùng nhìn nhau, không ai nói với ai một câu nào, chờ Ngân bình tĩnh nó mới lên tiếng trước.
-Ngân, mình không muốn giấu bạn, cũng vì….
-Vì sao? Vì chúng ta là bạn nên bạn không muốn làm tổn thương mình đúng không? Bạn đúng là rất xấu xa.
Ngân bắt đầu khóc, còn nó thì cảm thấy tội lỗi vô cùng, lẽ ra ngay từ đầu phải nói cho Ngân biết mới đúng.
-Mình xin lỗi, mình không cố ý, đừng giận mình có được không?
-Hai người bắt đầu từ khi nào? Tại sao lúc mình nói chuyện của mình cho bạn nghe bạn một chút cũng không phản ứng, tại sao còn đồng ý tư vấn cho mình, tại sao biết mình thích thầy mà bạn còn nhảy vào chứ?
-Xin lỗi Ngân, mình không biết giải thích chuyện này như thế nào nữa, ngay từ đầu mình cũng không chấp nhận anh ấy vì mình không muốn có lỗi với bạn, nhưng mình không thể không nghe theo trái tim mình.
-Thật nực cười, vậy mà bạn còn khuyên mình đừng có thích thầy, thì ra lúc đó bạn đã thích thầy rồi đúng không?
-Không phải như vậy. Trước đó mình đã gặp thầy vài lần rồi, do hiểu lầm nên mình mới nghĩ thầy như vậy, mình không muốn bạn buồn nên mới phải giấu như vậy, bạn là người bạn tốt nhất của mình, mình thề là mình chưa bao giờ có ý định tổn thương bạn.
Nó cũng khóc, Ngân vừa là bạn vừa là chị em với nó, nó không muốn mất đi tình bạn đẹp đẽ này, liệu Ngân có hiểu cho nó không?
-Mình cần thời gian để suy nghĩ.
Nói xong Ngân chạy về phòng. Đêm đó, cả Ngân và nó đều khóc, Ngân quý nó vì nó tốt bụng, chân thành, chỉ là quá bất ngờ nên cô không chấp nhận được chuyện họ ở bên nhau thôi. Nhưng chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được, là hai người họ yêu nhau, nếu không có nó thì chưa chắc thầy ấy đã thích mình, không thể để thứ tình cảm đơn phương này ảnh hưởng đến tình bạn của hai đứa được. Không thể nào.
-Mon, bạn ngủ chưa?
-Chưa, mình không ngủ được.
-Thật ra thì do lúc nãy mình quá kích động nên mới vậy, mình không giận chuyện hai người nữa đâu.
Nghe Ngân nói nó vui mừng vô cùng.
-Thật sao? Bạn không giận mình nữa sao?
-Thật. Bạn là bạn tốt của mình, tất nhiên là không giận rồi.
-Vậy tối nay mình qua ngủ chung giường với bạn nha.
-Được thôi, nhưng ngủ không được quậy đó nha, nếu không mình đạp bạn rớt xuống giường đó.
Nó ôm chăn gối qua ngủ chung với Ngân, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm, sau này nó và hắn sẽ không cần phải lén lút nữa rồi.
……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.