Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
Chương 52
sauluoi
08/02/2016
Sáng đang chuẩn bị đi học thì tên Quốc An đã xuất hiện trước cửa từ lúc nào.
-Định ăn trộm hay sao mà đến đây sớm vậy hả? Nó chống nạnh nhìn cậu từ trên xuống dưới, hôm nay sao thấy cậu ấy là lạ, đẹp trai trẻ trung hơn mọi ngày thì phải.
-Nhà cậu có quái gì đâu mà ăn trộm, đi với tôi. Quốc An kéo tay nó.
-Đi đâu? Hôm nay có lòng tốt đến chở tôi đi học hả? Anh King thật là tốt quá đi. Nó chớp chớp mắt muốn rụng hết lông mi xuống đất.
-Thần kinh, đi chơi với tôi.
-Đừng có mà dụ dỗ tôi, để tôi chuyên tâm học hành.
-Nói chuyện với cậu đúng là tốn nước miếng, nhanh lên.
Quốc An lôi nó xành xạch xuống xe, con nhỏ này phải dùng biện pháp mạnh chứ nhẹ nhàng là không biết nghe lời.
-Cậu cứ thế này chắc học kỳ này tôi phải thi lại quá. Nó than thở.
-Não heo như cậu có đi học đều đặn thì kết quả cũng vậy thôi.
-Thật muốn đấm cho cậu một cái ghê.
-Cứ tự nhiên, nếu cậu đủ bản lĩnh.
-Ax, tức chết với cậu mất. Đi đâu thế?
-Chỗ củ. Ngồi cho chắc vào.
Quốc An cho xe tăng tốc, nó ngồi trong xe khoái chí.
-Xe cậu chỉ được nhiêu đây thôi à? Nhanh nữa đi.
-Có đứa con gái nào như cậu không thế? Tôi hơi bị nghi ngờ về giới tính của cậu đó.
-Đồ điên.
-Tới nơi rồi, xuống xe đi Doremon.
Nó bước xuống bãi cỏ xanh mướt, đã lâu rồi không được đi chơi thế này, cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên thật tuyệt. Quốc An thì khệ nệ với một đống đồ, hầu hết là đồ ăn cho nó.
-Woa, cậu thật là hiểu ý đồng đội nha.
Nó thấy đồ ăn là sáng rỡ con mắt, bóc bịch oishi nhai nguồm ngoàm.
-Có ai giành ăn với cậu đâu mà ăn ghê thế.
-Ai biết được, đề phòng kẻ gian như cậu.
-Gian cái đầu cậu.
Quốc An đánh vào đầu nó, rồi chợt nhìn thấy cổ nó trống trống, cậu tức giận.
-Dây chuyền đâu? Chẳng phải tôi đã nói là không có sự cho phép của tôi là không được tháo ra sao?
Nó cúi mặt biết lỗi, từ ngày tốt nghiệp nó vẫn cất giữ như là của báu của mình. Nó mở balo lấy một cái hộp ra, vô tình làm rớt sợi dây chuyền của hắn tặng xuống. Quốc An chau mày, cậu đeo dây chuyền của mình cho nó, rồi nhặt sợi dây còn lại lên.
-Của tên đó đúng không?
Nó chỉ gật đầu không nói, đến bây giờ nó vẫn còn giữ đồ của hắn thì làm sao mà quên được hắn cơ chứ. Cậu bực tức đứng dậy định ném sợi dây xuống hồ, nó hốt hoảng ngăn cản
-Đừng mà, xin cậu đấy.
-Cậu mạnh mẽ lên cho tôi nhờ, hắn có xứng đáng để cậu ôm khư khư món đồ này không?
-Nhưng tôi không nỡ......
-Không nỡ cũng phải nỡ, tôi sẽ giúp cậu.
Quốc An ném sợi dây xuống hồ, nó nhìn theo tiếc nuối nhưng như vậy cũng tốt, nó sẽ bớt nghĩ về hắn hơn.
-Cảm ơn cậu Quốc An.
-Ngốc xít.
Thấy nó buồn buồn cậu tìm cách bày trò giúp nó vui vẻ.
-Ê Doremon, cậu có nhớ là tại đây cậu làm tay tôi bị gãy không?
-Có sao? Tôi quên sạch rồi. Hay mình làm lại lần nữa có khi tôi sẽ nhớ đấy.
-Có ngon thì cậu làm đi, lần này sẽ không có mỗi việc chở tôi đi học đâu, mà sẽ làm osin cho tôi suốt đời đó.
-Ngủ đi mà mơ nha cưng.
-Ừ.
Nó còn đang lơ mơ không hiểu câu trả lời đó có ý gì thì Quốc An đã nằm dài xuống, đầu gối lên chân nó rồi.
-Ê này, đừng nói cậu ngủ thiệt đó nhé. Nó dùng hai tay vỗ má cậu.
-Ừ.
-Chân ai mà muốn gối là gối không cần xin phép vậy hả?
-Chân cậu.
Sắp tẩu hỏa nhập ma với cái tên này rồi, người gì đâu mà tỉnh như ruồi vậy không biết. Nhìn nét mặt cậu ấy lúc này thật yên bình, có lẽ hàng ngày rất vất vả đây.
-Cứ ngắm đi, 1 phút trả tôi 100k.
Tên này nhắm mắt mà sao biết mình đang nhìn cậu ta vậy nhỉ?
-Ai thèm ngắm cậu, người gì mà xấu như con gấu.
-Chân cậu êm thật đấy Doremon.
Sao nó lại đỏ mặt với câu nói hết sức bình thường thế này cơ chứ.
-Vậy ư?
-Ừ, chắc tại cậu mập quá.
Trời ạ, tự nhiên bị tên này phá hỏng không khí lãng mạn mới bực bội chứ.
-Doremon nè.
-Gì? Nó vẫn còn bực bội.
-Cậu ở một nhà, tôi ở một nhà, hay là mỗi ngày cậu nấu cho tôi ăn với nhé.
-Không bao giờ. Tay cậu đâu sao không nấu?
Nó thuộc dạng lười biếng với mấy cái việc bếp núc, bình thường toàn ăn mì gói, bây giờ bảo nó nấu ăn khác nào hành hạ nó.
-Tôi bận lắm, nào là việc học, việc công ty nữa. Thời gian đâu mà nấu?
-Vậy chắc tôi rảnh hả?
-Cậu có làm gì đâu mà không rảnh, dạo này đâu cần phải đi làm thêm chỗ nào đâu.
-Sao cậu biết?
Nó nghi ngờ sao Quốc An biết được chuyện mình bị đuổi việc chứ, bao nhiêu chỗ làm thêm đều không cho mình làm nữa, chẳng lẽ có sự trùng hợp vậy sao?
-Đằng nào cậu cũng phải nấu, bây giờ chịu khó nấu nhiều hơn một xíu, tôi bỏ tiền, cậu bỏ công. Biết mình lỡ lời, Quốc An đánh trống lãng.
-Sao cậu không đi ăn ngoài đi?
-Ở bên ngoài nấu không hợp vệ sinh, với lại tôi ăn cũng không quen. Từ ngày người giúp việc nghỉ tôi ăn uống thất thường nên dạ dày cứ đau hoài.
Thấy cậu ta tội nghiệp, nó cũng đồng ý, dù gì chỉ là nấu ăn thôi mà chắc không đến nỗi vất vả, điều nó lo bây giờ chưa có việc làm thì tiền đâu mà đóng học phí đây.
-Doremon, thật ra công việc của tôi bận lắm, nên cậu làm trợ lý xử lý mấy giấy tờ linh tinh giúp tôi nhé, bảo đảm lương hậu hĩnh mà không cần phải đến công ty.
-Có công việc này nữa sao? Nó nghi ngờ.
-Tất nhiên là có rồi, câu suy nghĩ đi bây giờ kiếm việc vô cùng khó khăn, lương thì bèo bọt, với lại cậu cũng cần kinh nghiệm cho sau này mà, đúng không?
-Không lừa tôi chứ?
-Tôi đâu có bị thần kinh đâu mà lừa cậu, cậu nhan sắc chả có, tài sản thì càng không, lừa cậu làm gì cớ chứ.
-Có lý, vậy khi nào tôi bắt đầu được?
-Ngày mai.
Thế là từ ngày mai nó sẽ có công việc mới, như vậy cũng tốt, Quốc An suốt ngày chọc phá như vậy chắc nó sẽ chẳng có thời gian để nghĩ về hắn nữa. Cố lên nhé, Mon ơi.
........
-Định ăn trộm hay sao mà đến đây sớm vậy hả? Nó chống nạnh nhìn cậu từ trên xuống dưới, hôm nay sao thấy cậu ấy là lạ, đẹp trai trẻ trung hơn mọi ngày thì phải.
-Nhà cậu có quái gì đâu mà ăn trộm, đi với tôi. Quốc An kéo tay nó.
-Đi đâu? Hôm nay có lòng tốt đến chở tôi đi học hả? Anh King thật là tốt quá đi. Nó chớp chớp mắt muốn rụng hết lông mi xuống đất.
-Thần kinh, đi chơi với tôi.
-Đừng có mà dụ dỗ tôi, để tôi chuyên tâm học hành.
-Nói chuyện với cậu đúng là tốn nước miếng, nhanh lên.
Quốc An lôi nó xành xạch xuống xe, con nhỏ này phải dùng biện pháp mạnh chứ nhẹ nhàng là không biết nghe lời.
-Cậu cứ thế này chắc học kỳ này tôi phải thi lại quá. Nó than thở.
-Não heo như cậu có đi học đều đặn thì kết quả cũng vậy thôi.
-Thật muốn đấm cho cậu một cái ghê.
-Cứ tự nhiên, nếu cậu đủ bản lĩnh.
-Ax, tức chết với cậu mất. Đi đâu thế?
-Chỗ củ. Ngồi cho chắc vào.
Quốc An cho xe tăng tốc, nó ngồi trong xe khoái chí.
-Xe cậu chỉ được nhiêu đây thôi à? Nhanh nữa đi.
-Có đứa con gái nào như cậu không thế? Tôi hơi bị nghi ngờ về giới tính của cậu đó.
-Đồ điên.
-Tới nơi rồi, xuống xe đi Doremon.
Nó bước xuống bãi cỏ xanh mướt, đã lâu rồi không được đi chơi thế này, cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên thật tuyệt. Quốc An thì khệ nệ với một đống đồ, hầu hết là đồ ăn cho nó.
-Woa, cậu thật là hiểu ý đồng đội nha.
Nó thấy đồ ăn là sáng rỡ con mắt, bóc bịch oishi nhai nguồm ngoàm.
-Có ai giành ăn với cậu đâu mà ăn ghê thế.
-Ai biết được, đề phòng kẻ gian như cậu.
-Gian cái đầu cậu.
Quốc An đánh vào đầu nó, rồi chợt nhìn thấy cổ nó trống trống, cậu tức giận.
-Dây chuyền đâu? Chẳng phải tôi đã nói là không có sự cho phép của tôi là không được tháo ra sao?
Nó cúi mặt biết lỗi, từ ngày tốt nghiệp nó vẫn cất giữ như là của báu của mình. Nó mở balo lấy một cái hộp ra, vô tình làm rớt sợi dây chuyền của hắn tặng xuống. Quốc An chau mày, cậu đeo dây chuyền của mình cho nó, rồi nhặt sợi dây còn lại lên.
-Của tên đó đúng không?
Nó chỉ gật đầu không nói, đến bây giờ nó vẫn còn giữ đồ của hắn thì làm sao mà quên được hắn cơ chứ. Cậu bực tức đứng dậy định ném sợi dây xuống hồ, nó hốt hoảng ngăn cản
-Đừng mà, xin cậu đấy.
-Cậu mạnh mẽ lên cho tôi nhờ, hắn có xứng đáng để cậu ôm khư khư món đồ này không?
-Nhưng tôi không nỡ......
-Không nỡ cũng phải nỡ, tôi sẽ giúp cậu.
Quốc An ném sợi dây xuống hồ, nó nhìn theo tiếc nuối nhưng như vậy cũng tốt, nó sẽ bớt nghĩ về hắn hơn.
-Cảm ơn cậu Quốc An.
-Ngốc xít.
Thấy nó buồn buồn cậu tìm cách bày trò giúp nó vui vẻ.
-Ê Doremon, cậu có nhớ là tại đây cậu làm tay tôi bị gãy không?
-Có sao? Tôi quên sạch rồi. Hay mình làm lại lần nữa có khi tôi sẽ nhớ đấy.
-Có ngon thì cậu làm đi, lần này sẽ không có mỗi việc chở tôi đi học đâu, mà sẽ làm osin cho tôi suốt đời đó.
-Ngủ đi mà mơ nha cưng.
-Ừ.
Nó còn đang lơ mơ không hiểu câu trả lời đó có ý gì thì Quốc An đã nằm dài xuống, đầu gối lên chân nó rồi.
-Ê này, đừng nói cậu ngủ thiệt đó nhé. Nó dùng hai tay vỗ má cậu.
-Ừ.
-Chân ai mà muốn gối là gối không cần xin phép vậy hả?
-Chân cậu.
Sắp tẩu hỏa nhập ma với cái tên này rồi, người gì đâu mà tỉnh như ruồi vậy không biết. Nhìn nét mặt cậu ấy lúc này thật yên bình, có lẽ hàng ngày rất vất vả đây.
-Cứ ngắm đi, 1 phút trả tôi 100k.
Tên này nhắm mắt mà sao biết mình đang nhìn cậu ta vậy nhỉ?
-Ai thèm ngắm cậu, người gì mà xấu như con gấu.
-Chân cậu êm thật đấy Doremon.
Sao nó lại đỏ mặt với câu nói hết sức bình thường thế này cơ chứ.
-Vậy ư?
-Ừ, chắc tại cậu mập quá.
Trời ạ, tự nhiên bị tên này phá hỏng không khí lãng mạn mới bực bội chứ.
-Doremon nè.
-Gì? Nó vẫn còn bực bội.
-Cậu ở một nhà, tôi ở một nhà, hay là mỗi ngày cậu nấu cho tôi ăn với nhé.
-Không bao giờ. Tay cậu đâu sao không nấu?
Nó thuộc dạng lười biếng với mấy cái việc bếp núc, bình thường toàn ăn mì gói, bây giờ bảo nó nấu ăn khác nào hành hạ nó.
-Tôi bận lắm, nào là việc học, việc công ty nữa. Thời gian đâu mà nấu?
-Vậy chắc tôi rảnh hả?
-Cậu có làm gì đâu mà không rảnh, dạo này đâu cần phải đi làm thêm chỗ nào đâu.
-Sao cậu biết?
Nó nghi ngờ sao Quốc An biết được chuyện mình bị đuổi việc chứ, bao nhiêu chỗ làm thêm đều không cho mình làm nữa, chẳng lẽ có sự trùng hợp vậy sao?
-Đằng nào cậu cũng phải nấu, bây giờ chịu khó nấu nhiều hơn một xíu, tôi bỏ tiền, cậu bỏ công. Biết mình lỡ lời, Quốc An đánh trống lãng.
-Sao cậu không đi ăn ngoài đi?
-Ở bên ngoài nấu không hợp vệ sinh, với lại tôi ăn cũng không quen. Từ ngày người giúp việc nghỉ tôi ăn uống thất thường nên dạ dày cứ đau hoài.
Thấy cậu ta tội nghiệp, nó cũng đồng ý, dù gì chỉ là nấu ăn thôi mà chắc không đến nỗi vất vả, điều nó lo bây giờ chưa có việc làm thì tiền đâu mà đóng học phí đây.
-Doremon, thật ra công việc của tôi bận lắm, nên cậu làm trợ lý xử lý mấy giấy tờ linh tinh giúp tôi nhé, bảo đảm lương hậu hĩnh mà không cần phải đến công ty.
-Có công việc này nữa sao? Nó nghi ngờ.
-Tất nhiên là có rồi, câu suy nghĩ đi bây giờ kiếm việc vô cùng khó khăn, lương thì bèo bọt, với lại cậu cũng cần kinh nghiệm cho sau này mà, đúng không?
-Không lừa tôi chứ?
-Tôi đâu có bị thần kinh đâu mà lừa cậu, cậu nhan sắc chả có, tài sản thì càng không, lừa cậu làm gì cớ chứ.
-Có lý, vậy khi nào tôi bắt đầu được?
-Ngày mai.
Thế là từ ngày mai nó sẽ có công việc mới, như vậy cũng tốt, Quốc An suốt ngày chọc phá như vậy chắc nó sẽ chẳng có thời gian để nghĩ về hắn nữa. Cố lên nhé, Mon ơi.
........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.