Nhóc Con! Nào Em Bớt Xấu Tính Chúng Ta Liền Yêu Nhau
Chương 7: Kết Quả
Ngọc Trâm
25/12/2021
Nhờ vào màn chơi đểu phút chót mà câu lạc bộ của cậu đã được cứu cánh và chốt hạ vị trí số 10 trong vòng chưa đầy 2 tiếng bán, còn câu lạc bộ của Minh Nghi, Vương cũng an toàn nằm ở hạng 7 và 5. Tất nhiên hạng 1 như đã được định sẵn là "HOT vãi nồi" rồi, ai đấu lại được 13 người sở hữu giá trị nhan sắc cực cao đi đôi với sự nổi tiếng ấy được.
- MỌI NGƯỜI XEM KĨ HẾT RỒI ĐÚNG KHÔNG? KHÔNG CÓ SAI SÓT GÌ THÌ CHÚNG TA ĐI ĐẾN PHẦN THƯỞNG-PHẠT. HẠNG CUỐI LÀ CÂU LẠC BỘ ĐAN LEN , CẢ NHÓM SAU GIỜ HỌC PHẢI ĐI LÀM LAO ĐỘNG CÔNG ÍCH VỚI CÁC THẦY CÔ SUỐT MỘT TUẦN. HẠNG NHẤT SẼ ĐƯỢC THƯỞNG MỘT CHUYẾN DU LỊCH ĐƯỢC NHÀ TRƯỜNG BAO TRỌN GÓI. AI CÓ Ý KIẾN GÌ KHÔNG?...VẬY CHÚNG TA KẾT THÚC Ở ĐÂY.
Mọi người nghe xong cũng về lại khoa của mình chuẩn bị vào học, đại đa số mọi người đã đoán được ai hạng nhất nên chẳng có mong chờ gì nhiều, chỉ có trưởng câu lạc bộ đan len là ủ rũ, nhớ lại hồi năm nhất bản thân có bon chen đăng kí làm lao động công ích hết một lần, kết quả là thức sớm về muộn, cả người đau nhức, chắc chết sớm quá.
Khánh Ngân nói xong tắt màn hình trình chiếu, sắp xếp lại mấy cái giấy tờ sau đó hướng về phía thằng em đang cùng bạn bước ra ngoài cất giọng gọi lại.
- Vương! Ở lại với chị chút.
Nó quay lại nhìn bà chị rồi quay sang cậu đứng kế bên, ủa người ta định kiếm chỗ nào ngồi tâm sự trước khi vô học luôn á, tự nhiên kêu lại. Đến khi Minh Hoàng nói về khoa trước để chuẩn bị cho tiết học thì Vương mới phụng phịu bước đi đến trước mặt Khánh Ngân.
Về phần cậu đứng nhìn cái thang máy mãi không chịu mở ra cậu lười nhát chuyển hướng đi về phía thang bộ, dù sao phòng học nằm ở lầu hai chắc đến nơi cũng chưa chết được. Đang đi tự nhiên ở đâu xuất hiện một người con gái chạy gấp đến nổi đâm vào cái dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh, bề ngoài ngược chiều tính cách ấy. May mà kịp vịnh lan cang không là ông bà gánh còng lưng cũng đếch giúp cậu qua nạn này nổi, hơi bị quạu rồi đó nha. Còn người con gái tóc xoăn xoăn, mắt đeo cặp kính cận dày kia thì té ngồi bẹp xuống đất, gương mặt tỏ ra vẻ đau đớn xoa xoa cái hông đau nhức, tài liệu rơi một đống xung quanh, nhìn cái bộ dạng mọt sách này chán thật đấy. Nếu là người khác có lẽ sẽ mềm lòng bỏ qua hoặc hỏi han cái bạn kia nhưng đây là Minh Hoàng, chỉ cần tâm trạng xấu thì một con ruồi bay ngang cũng làm thái độ cậu tệ hơn chứ đừng nói cái kiêu đi đứng mắt để trên trời này.
- Cậu có mắt để trưng à?
- Xin lỗi! xin lỗi! tại tài liệu cao quá.
Cậu chẳng muốn nói tiếp với người trước mặt nữa, dứt khoát bỏ đi. Mới sáng sớm mà gặp phải đủ thứ chuyện.
- Nè cậu! Cho xin lỗi, đừng giận nha, đừng giận.
Cô gái đó thấy người con trai đáng yêu kia khó chịu bỏ đi liền mặc kệ luôn đống tài liệu rơi dưới đất, một lòng chạy theo như cái đuôi ở sau, miệng liên tiếp xin lỗi. Cái cô gái này ăn gì sống mà có thể phiền phức thế này? Không muốn đôi co mà bỏ đi thì bị bám theo, im lặng không muốn trả lời thì bị lải nhải bên tai mãi.
- Hỏi thật nha, câu bị điện à? Chỉ là xui xẻo đụng phải nhau thôi, đừng có đi theo tôi nữa, phiền lắm. - Bất thình lình đứng lại làm người đằng sau đập mặt vào lưng cậu một cái, kìm nén lắm mới có thể nói bằng âm giọng bình thường.
- Chỉ là...mình muốn xin lỗi thôi, sợ cậu giận.
- Mình ổn, chẳng đau đớn chỗ nào cả, mình bỏ qua cho cậu. Vậy là được rồi chứ gì? Làm việc của cậu đi, tránh xa tôi ra.
Những lời của Minh Hoàng khiến cô nàng đơ mất mấy giây, chỉ xin lỗi lại làm cậu ta cảm thấy tệ đến thế sao?
- Minkin! Tài liệu em còn sót ở chỗ cô ... Minh Hoàng cũng ở đây nữa hả? Có duyên thế.
- Chào cô. - Nhìn vị giảng viên duy nhất mình có thể nói chuyện chạy tới, lịch sự chào một tiếng khi nghe nhắc đến tên.
- Chào em! Minkin đây là bạn hồi nảy cô kể, viết kịch bản rất thú vị, em thử hỏi ý bạn về việc ấy đi ha.
Minkin nghe giảng viên nói chỉ trung thành cuối gầm mặt xuống đất khiên cô thấy hơi lạ. Mới đây còn nhiệt huyết hừng hừng, sức sống mãnh liệt khi được giới thiệu một người rất có năng lực có thể cùng nhau hợp tác mà, sao giờ xụi lơ rồi?
- Hỏi em việc gì?
- À Minkin là đạo diễn của bộ phim mạng mới phát sóng hồi mấy tháng trước, năng lực rất tốt nhá, giờ em ấy được mời tham gia cuộc thi phim ngắn nên đang tìm ý tưởng viết kịch bản. Hiển nhiên cô gợi ý học sinh cưng của mình rồi, hai đứa kết hợp đảm bảo tuyệt. - Vị giảng viên rất nhiệt tình nói với cậu. Mặc dù đó chỉ là cuộc thi nhỏ nhưng nếu có giải cũng rất có lợi cho tương lai, với lại có thể xem đây là cơ hội để tích lũy kinh nghiệm, đảm bảo cậu nhóc học sinh có tiềm năng sẽ ngày càng lên tay, cộng thêm việc MinKin là một cô bé tài hơn tuổi, vậy thì có lí do gì Minh Hoàng từ chối đúng không? Ôi cái sự kết hợp quá ư là đỉnh trong mắt cô.
- Em không làm đâu.
Câu trả lời khác xa dự tính khiến vị giảng viên kia ngơ ra một chút, đến khi nhóc học sinh rời đi được vài bước cô mới định lên tiếng hỏi lí do, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị một chất giọng khác cướp mất cơ hội.
- Sợ à?
- MỌI NGƯỜI XEM KĨ HẾT RỒI ĐÚNG KHÔNG? KHÔNG CÓ SAI SÓT GÌ THÌ CHÚNG TA ĐI ĐẾN PHẦN THƯỞNG-PHẠT. HẠNG CUỐI LÀ CÂU LẠC BỘ ĐAN LEN , CẢ NHÓM SAU GIỜ HỌC PHẢI ĐI LÀM LAO ĐỘNG CÔNG ÍCH VỚI CÁC THẦY CÔ SUỐT MỘT TUẦN. HẠNG NHẤT SẼ ĐƯỢC THƯỞNG MỘT CHUYẾN DU LỊCH ĐƯỢC NHÀ TRƯỜNG BAO TRỌN GÓI. AI CÓ Ý KIẾN GÌ KHÔNG?...VẬY CHÚNG TA KẾT THÚC Ở ĐÂY.
Mọi người nghe xong cũng về lại khoa của mình chuẩn bị vào học, đại đa số mọi người đã đoán được ai hạng nhất nên chẳng có mong chờ gì nhiều, chỉ có trưởng câu lạc bộ đan len là ủ rũ, nhớ lại hồi năm nhất bản thân có bon chen đăng kí làm lao động công ích hết một lần, kết quả là thức sớm về muộn, cả người đau nhức, chắc chết sớm quá.
Khánh Ngân nói xong tắt màn hình trình chiếu, sắp xếp lại mấy cái giấy tờ sau đó hướng về phía thằng em đang cùng bạn bước ra ngoài cất giọng gọi lại.
- Vương! Ở lại với chị chút.
Nó quay lại nhìn bà chị rồi quay sang cậu đứng kế bên, ủa người ta định kiếm chỗ nào ngồi tâm sự trước khi vô học luôn á, tự nhiên kêu lại. Đến khi Minh Hoàng nói về khoa trước để chuẩn bị cho tiết học thì Vương mới phụng phịu bước đi đến trước mặt Khánh Ngân.
Về phần cậu đứng nhìn cái thang máy mãi không chịu mở ra cậu lười nhát chuyển hướng đi về phía thang bộ, dù sao phòng học nằm ở lầu hai chắc đến nơi cũng chưa chết được. Đang đi tự nhiên ở đâu xuất hiện một người con gái chạy gấp đến nổi đâm vào cái dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh, bề ngoài ngược chiều tính cách ấy. May mà kịp vịnh lan cang không là ông bà gánh còng lưng cũng đếch giúp cậu qua nạn này nổi, hơi bị quạu rồi đó nha. Còn người con gái tóc xoăn xoăn, mắt đeo cặp kính cận dày kia thì té ngồi bẹp xuống đất, gương mặt tỏ ra vẻ đau đớn xoa xoa cái hông đau nhức, tài liệu rơi một đống xung quanh, nhìn cái bộ dạng mọt sách này chán thật đấy. Nếu là người khác có lẽ sẽ mềm lòng bỏ qua hoặc hỏi han cái bạn kia nhưng đây là Minh Hoàng, chỉ cần tâm trạng xấu thì một con ruồi bay ngang cũng làm thái độ cậu tệ hơn chứ đừng nói cái kiêu đi đứng mắt để trên trời này.
- Cậu có mắt để trưng à?
- Xin lỗi! xin lỗi! tại tài liệu cao quá.
Cậu chẳng muốn nói tiếp với người trước mặt nữa, dứt khoát bỏ đi. Mới sáng sớm mà gặp phải đủ thứ chuyện.
- Nè cậu! Cho xin lỗi, đừng giận nha, đừng giận.
Cô gái đó thấy người con trai đáng yêu kia khó chịu bỏ đi liền mặc kệ luôn đống tài liệu rơi dưới đất, một lòng chạy theo như cái đuôi ở sau, miệng liên tiếp xin lỗi. Cái cô gái này ăn gì sống mà có thể phiền phức thế này? Không muốn đôi co mà bỏ đi thì bị bám theo, im lặng không muốn trả lời thì bị lải nhải bên tai mãi.
- Hỏi thật nha, câu bị điện à? Chỉ là xui xẻo đụng phải nhau thôi, đừng có đi theo tôi nữa, phiền lắm. - Bất thình lình đứng lại làm người đằng sau đập mặt vào lưng cậu một cái, kìm nén lắm mới có thể nói bằng âm giọng bình thường.
- Chỉ là...mình muốn xin lỗi thôi, sợ cậu giận.
- Mình ổn, chẳng đau đớn chỗ nào cả, mình bỏ qua cho cậu. Vậy là được rồi chứ gì? Làm việc của cậu đi, tránh xa tôi ra.
Những lời của Minh Hoàng khiến cô nàng đơ mất mấy giây, chỉ xin lỗi lại làm cậu ta cảm thấy tệ đến thế sao?
- Minkin! Tài liệu em còn sót ở chỗ cô ... Minh Hoàng cũng ở đây nữa hả? Có duyên thế.
- Chào cô. - Nhìn vị giảng viên duy nhất mình có thể nói chuyện chạy tới, lịch sự chào một tiếng khi nghe nhắc đến tên.
- Chào em! Minkin đây là bạn hồi nảy cô kể, viết kịch bản rất thú vị, em thử hỏi ý bạn về việc ấy đi ha.
Minkin nghe giảng viên nói chỉ trung thành cuối gầm mặt xuống đất khiên cô thấy hơi lạ. Mới đây còn nhiệt huyết hừng hừng, sức sống mãnh liệt khi được giới thiệu một người rất có năng lực có thể cùng nhau hợp tác mà, sao giờ xụi lơ rồi?
- Hỏi em việc gì?
- À Minkin là đạo diễn của bộ phim mạng mới phát sóng hồi mấy tháng trước, năng lực rất tốt nhá, giờ em ấy được mời tham gia cuộc thi phim ngắn nên đang tìm ý tưởng viết kịch bản. Hiển nhiên cô gợi ý học sinh cưng của mình rồi, hai đứa kết hợp đảm bảo tuyệt. - Vị giảng viên rất nhiệt tình nói với cậu. Mặc dù đó chỉ là cuộc thi nhỏ nhưng nếu có giải cũng rất có lợi cho tương lai, với lại có thể xem đây là cơ hội để tích lũy kinh nghiệm, đảm bảo cậu nhóc học sinh có tiềm năng sẽ ngày càng lên tay, cộng thêm việc MinKin là một cô bé tài hơn tuổi, vậy thì có lí do gì Minh Hoàng từ chối đúng không? Ôi cái sự kết hợp quá ư là đỉnh trong mắt cô.
- Em không làm đâu.
Câu trả lời khác xa dự tính khiến vị giảng viên kia ngơ ra một chút, đến khi nhóc học sinh rời đi được vài bước cô mới định lên tiếng hỏi lí do, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị một chất giọng khác cướp mất cơ hội.
- Sợ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.