Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế
Chương 31:
Thanh Nguyệt Huyền Thượng
13/08/2023
777: [Vãn Vãn, chú hệ thống đọc cho cháu nghe nhé.]
[Nhiệm vụ thứ nhất: Mời ký chủ đuổi Dương Thiên Minh ra khỏi nhà họ Lục, thời gian nhiệm vụ 72 tiếng.]
Cuối cùng 777 thật sự đã biết cái gì gọi là nhà dột còn mưa suốt đêm, level của bọn họ thấp, các đạo cụ vũ khí tấn công không thể mở ra được, đối diện với mười mấy người đàn ông vạm vỡ, trong đó còn có ba người dị năng.
Xin hỏi, ký chủ nhỏ bốn tuổi rưỡi nhà nó có thể dùng tay trần đuổi Dương Thiên Minh kia đi được không? Đuổi trong mơ hả? (;¬_¬)
Nó nhìn ký chủ nhỏ ngây thơ không biết gì, thở dài một hơi: [Vãn Vãn, ta đưa cháu về ngủ trước nhé, từ từ, trước tiên cháu phải súc miệng đã, nếu không sẽ bị sâu răng đấy.]
Chờ Vãn Vãn súc miệng “ục ục” xong, 777 truyền tống nhóc quay về hiện thực, Vãn Vãn quay người, cô nhóc ngủ rất ngon, vừa nằm xuống gối đã ngủ ngáy khò khò.
Trông cứ như một chú heo nhỏ vậy. (•‿•)
777 lo lắng dùng suy nghĩ đắp chăn cho Vãn Vãn, quay về tự hỏi phải hoàn thành nhiệm vụ lần này như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên Minh canh giữ ở dưới lầu, ông ta muốn ăn sáng chung với Lục Chiêu Tuyết.
“Chiêu Tuyết, mau ngồi xuống, em vừa dậy chắc có cảm giác đói bụng rồi nhỉ?”
Lục Chiêu Tuyết rất khó dùng vẻ mặt dịu dàng để nhìn khuôn mặt đáng khinh kia của Dương Thiên Minh, đặc biệt là ông ta còn nhe hàm răng vàng cười với cô, nước bọt phun hết lên mặt cô.
Lục Chiêu Tuyết nhịn rồi nhịn, cô thật sự không muốn vì chút chuyện nhỏ này chọc giận Dương Thiên Minh. Cô miễn cưỡng cười: “Cảm ơn.”
Cả một buổi ăn sáng chỉ toàn nghe thấy một mình Dương Thiên Minh lải nhải nói chuyện.
“Gần em là đỏ, gần em là ngọt, Chiêu Tuyết, chắc chắn là chúng ta có duyên ở kiếp trước.”
“Em có biết khuyết điểm của anh là gì không? Là thiếu em đấy.”
“Em có ngửi thấy mùi gì không? Sao em vừa xuất hiện, ngay cả không khí cũng có mùi hương ngọt ngào vậy chứ.”
Sắc mặt của cả bàn khác nhau, Lục Minh m sắp nói tại chỗ luôn rồi, ông chú mập ú này học đâu ra mấy câu tỏ tình như vậy thế hả?
Lão già chết tiệt kia, cô thật sự muốn dùng bàn chân ba mươi tám cm để đạp lên mặt ông ta nhấn vào thau nước.
Lục Thịnh Nghiêu và Diệp Khê đều nhìn chằm chằm Dương Thiên Minh, sợ ông ta dùng bàn tay bẩn thỉu đụng vào Lục Chiêu Tuyết.
Sau khi ăn xong, Dương Thiên Minh khăng khăng kéo Lục Chiêu Tuyết chơi bài với ông ta.
Ông ta cố ý chạm vào Lục Chiêu Tuyết, lờ mờ còn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người đối phương. Dương Thiên Minh nuốt nước bọt, nhìn người đẹp gần trong gang tấc, ông ta không kiềm chế được.
Dương Thiên Minh khó chịu đến mức không muốn lấy lòng Lục Chiêu Tuyết nữa, cứ dứt khoát gạo nấu thành cơm đi, chờ khi cô trở thành cô gái của mình thì không phải cái gì cũng nghe lời ông ta sao?
Con gái mà, không phải đều như vậy à?
Đôi môi như hai miếng xúc xích của ông ta chu ra, đang muốn âu yếm cùng người đẹp, sắp hôn rồi… Lên một đôi giày.
Lục Minh m đã làm được, đánh Dương Thiên Minh bất ngờ không kịp phòng bị, cô dùng đôi giày số ba mươi tám tát ông ta hai cái thật mạnh.
Lúc này, Lục Chiêu Tuyết mới phản ứng kịp vội vàng đứng dậy lui ra phía sau, nguy hiểm thật, suýt chút nữa cô đã bị thằng cha già này chiếm hời.
“Con nhỏ khốn khiếp, mày dám đánh tao!” Dương Thiên Minh giận không thể nhịn được, lửa giận ngập trời khiến ông ta trút giận lên Lục Chiêu Tuyết: “Hôm nay xem tao dạy dỗ mày như nào, tìm chết đi!”
Ông ta vừa dứt lời, mấy nhũ băng bắn thẳng về phía Lục Minh m, Lục Minh m phản ứng lại nhanh chóng, né tránh từng cái, cùng lắm quần áo bị cắt rách vài đường.
“Cẩn thận!”
Một đường băng vọt về phía trái tim của Lục Minh m, Lục Minh m hoàn toàn không né kịp.
Dưới tình huống nguy hiểm, Vãn Vãn hét to một tiếng: “Đừng!”
Một chuyện quỷ dị xảy ra, đường băng kia lại bị bẻ cong, lách qua Lục Minh m đang sững sờ.
Mặc dù không biết là tình huống gì, nhưng Lục Minh m không sợ trời không sợ đất thừa nhận, vừa nãy chân cô đã mềm nhũn, nghĩ mình chết chắc rồi.
Kích động là ma quỷ, nhưng cô thật sự không nhịn được chuyện chị mình bị thằng cha già béo ụ kia chiếm hời.
[Nhiệm vụ thứ nhất: Mời ký chủ đuổi Dương Thiên Minh ra khỏi nhà họ Lục, thời gian nhiệm vụ 72 tiếng.]
Cuối cùng 777 thật sự đã biết cái gì gọi là nhà dột còn mưa suốt đêm, level của bọn họ thấp, các đạo cụ vũ khí tấn công không thể mở ra được, đối diện với mười mấy người đàn ông vạm vỡ, trong đó còn có ba người dị năng.
Xin hỏi, ký chủ nhỏ bốn tuổi rưỡi nhà nó có thể dùng tay trần đuổi Dương Thiên Minh kia đi được không? Đuổi trong mơ hả? (;¬_¬)
Nó nhìn ký chủ nhỏ ngây thơ không biết gì, thở dài một hơi: [Vãn Vãn, ta đưa cháu về ngủ trước nhé, từ từ, trước tiên cháu phải súc miệng đã, nếu không sẽ bị sâu răng đấy.]
Chờ Vãn Vãn súc miệng “ục ục” xong, 777 truyền tống nhóc quay về hiện thực, Vãn Vãn quay người, cô nhóc ngủ rất ngon, vừa nằm xuống gối đã ngủ ngáy khò khò.
Trông cứ như một chú heo nhỏ vậy. (•‿•)
777 lo lắng dùng suy nghĩ đắp chăn cho Vãn Vãn, quay về tự hỏi phải hoàn thành nhiệm vụ lần này như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên Minh canh giữ ở dưới lầu, ông ta muốn ăn sáng chung với Lục Chiêu Tuyết.
“Chiêu Tuyết, mau ngồi xuống, em vừa dậy chắc có cảm giác đói bụng rồi nhỉ?”
Lục Chiêu Tuyết rất khó dùng vẻ mặt dịu dàng để nhìn khuôn mặt đáng khinh kia của Dương Thiên Minh, đặc biệt là ông ta còn nhe hàm răng vàng cười với cô, nước bọt phun hết lên mặt cô.
Lục Chiêu Tuyết nhịn rồi nhịn, cô thật sự không muốn vì chút chuyện nhỏ này chọc giận Dương Thiên Minh. Cô miễn cưỡng cười: “Cảm ơn.”
Cả một buổi ăn sáng chỉ toàn nghe thấy một mình Dương Thiên Minh lải nhải nói chuyện.
“Gần em là đỏ, gần em là ngọt, Chiêu Tuyết, chắc chắn là chúng ta có duyên ở kiếp trước.”
“Em có biết khuyết điểm của anh là gì không? Là thiếu em đấy.”
“Em có ngửi thấy mùi gì không? Sao em vừa xuất hiện, ngay cả không khí cũng có mùi hương ngọt ngào vậy chứ.”
Sắc mặt của cả bàn khác nhau, Lục Minh m sắp nói tại chỗ luôn rồi, ông chú mập ú này học đâu ra mấy câu tỏ tình như vậy thế hả?
Lão già chết tiệt kia, cô thật sự muốn dùng bàn chân ba mươi tám cm để đạp lên mặt ông ta nhấn vào thau nước.
Lục Thịnh Nghiêu và Diệp Khê đều nhìn chằm chằm Dương Thiên Minh, sợ ông ta dùng bàn tay bẩn thỉu đụng vào Lục Chiêu Tuyết.
Sau khi ăn xong, Dương Thiên Minh khăng khăng kéo Lục Chiêu Tuyết chơi bài với ông ta.
Ông ta cố ý chạm vào Lục Chiêu Tuyết, lờ mờ còn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người đối phương. Dương Thiên Minh nuốt nước bọt, nhìn người đẹp gần trong gang tấc, ông ta không kiềm chế được.
Dương Thiên Minh khó chịu đến mức không muốn lấy lòng Lục Chiêu Tuyết nữa, cứ dứt khoát gạo nấu thành cơm đi, chờ khi cô trở thành cô gái của mình thì không phải cái gì cũng nghe lời ông ta sao?
Con gái mà, không phải đều như vậy à?
Đôi môi như hai miếng xúc xích của ông ta chu ra, đang muốn âu yếm cùng người đẹp, sắp hôn rồi… Lên một đôi giày.
Lục Minh m đã làm được, đánh Dương Thiên Minh bất ngờ không kịp phòng bị, cô dùng đôi giày số ba mươi tám tát ông ta hai cái thật mạnh.
Lúc này, Lục Chiêu Tuyết mới phản ứng kịp vội vàng đứng dậy lui ra phía sau, nguy hiểm thật, suýt chút nữa cô đã bị thằng cha già này chiếm hời.
“Con nhỏ khốn khiếp, mày dám đánh tao!” Dương Thiên Minh giận không thể nhịn được, lửa giận ngập trời khiến ông ta trút giận lên Lục Chiêu Tuyết: “Hôm nay xem tao dạy dỗ mày như nào, tìm chết đi!”
Ông ta vừa dứt lời, mấy nhũ băng bắn thẳng về phía Lục Minh m, Lục Minh m phản ứng lại nhanh chóng, né tránh từng cái, cùng lắm quần áo bị cắt rách vài đường.
“Cẩn thận!”
Một đường băng vọt về phía trái tim của Lục Minh m, Lục Minh m hoàn toàn không né kịp.
Dưới tình huống nguy hiểm, Vãn Vãn hét to một tiếng: “Đừng!”
Một chuyện quỷ dị xảy ra, đường băng kia lại bị bẻ cong, lách qua Lục Minh m đang sững sờ.
Mặc dù không biết là tình huống gì, nhưng Lục Minh m không sợ trời không sợ đất thừa nhận, vừa nãy chân cô đã mềm nhũn, nghĩ mình chết chắc rồi.
Kích động là ma quỷ, nhưng cô thật sự không nhịn được chuyện chị mình bị thằng cha già béo ụ kia chiếm hời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.