Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế
Chương 36:
Thanh Nguyệt Huyền Thượng
13/08/2023
Buổi trưa chỉ đành phải nhịn đói trước, Lục Thịnh Nghiêu đoán rằng tối nay nhất định Dương Thiên Minh sẽ không nhịn được mà đi tìm bọn họ trước, tâm tư của loại người này rất dễ đoán ra.
Quả nhiên, buổi tối khi người nhà họ Lục đi xuống tầng đã thấy đám người Dương Thiên Minh đang chờ ở dưới.
Lúc này Dương Thiên Minh đang ôm một túi vật tư to, vô cùng đắc ý. Bỏ đói bọn họ một bữa là để ra oai với bọn họ. Đám người này kìm nén cũng khá tốt, đã như vậy mà trưa nay vẫn không tới cửa tìm ông ta.
"Tổng giám đốc Lục, cảm giác đói bụng có dễ chịu không?"
Lục Minh m chế giễu lại: "Bọn tôi đang giảm cân, tôi thấy mình đẹp hơn trước nhiều."
Dương Thiên Minh đắc chí cười, vẫn còn già mồm nhỉ.
"Bây giờ tất cả lương thực đều đang ở trong tay bọn tao, bạn nhỏ này, nếu mày giết bọn tao, vậy thì bọn mày cũng sẽ chết đói." Dương Thiên Minh ác ý nhìn Vãn Vãn, hàm ý khiêu khích rất rõ ràng.
Bên ngoài đầy zombie, không có dị năng mà ra ngoài chính là đi tìm chết. Cho dù đứa trẻ đó có dị năng cũng khó mà sống sót, tuổi tác, chiều cao và thể lực chính là nhược điểm trí mạng của cô nhóc.
"Dương Thiên Minh, ông là dưa chuột hay sao mà mặt lỗ chỗ thế? Hay ông là túi rác nên mới ăn mặc như thế này? Cái ngũ quan tán loạn của ông cũng không giấu được cái trí thông minh thấp tẹt đó. Trông miệng của ông cũng không to lắm thế sao mà thái ra lại chẳng xếp nổi lên đĩa thế này." Lục Minh m nhìn chằm chằm ông ta, nói ra những lời cà khịa như chửi rủa khiến Dương Thiên Minh chết lặng.
"Cái thứ trên cổ ông là để trang trí à? Hay là để tăng chiều cao thế?"
"Con điếm này…. Màyyyyyyy!"
"Anh Dương bình tĩnh, anh Dương bình tĩnh!" Người đàn ông tóc húi cua và người đàn ông cơ bắp túm lấy Dương Thiên Minh đang sắp mất kiểm soát.
Mấy thùng mì ăn liền và nước khoáng từ trong hư không xuất hiện ở trong tay người đàn ông tóc húi cua: "Nếu như các người gia nhập đội của bọn tôi thì những thứ này có thể cho các người."
"Những thứ này vốn là của chúng tôi." Lục Minh Dục cũng sắp không nhịn được nữa tồi. Tại sao đám người này mặt dày như vậy, dày đến mức đạn cũng không xuyên qua nổi.
"Cậu nói là của cậu thì nó là của cậu à? Cậu siêu sao này, cậu phải biết rõ một chuyện là bây giờ tất cả những thứ này đều đang ở trên người bọn tôi, nên nó là của bọn tôi." Người đàn ông tóc húi cua A Uy chế nhạo sự ngây thơ của Lục Minh Dục.
Anh ta coi thường nhất là loại đàn ông không có gì ngoài khuôn mặt này, trước đó anh ta từng theo đuổi một cô gái chỉ thích Lục Minh Dục, đây cũng là điều khiến ngay từ đầu anh ta đã khó chịu với nhà họ Lục, chỉ là không nhằm vào Lục Minh Dục mà thôi.
Đối với anh ta mà nói, Lục Minh Dục bây giờ chính là đang tự dâng đến cửa cho mình gây khó dễ, nên giọng điệu của anh ta có xấu xa thì cũng là đương nhiên, thậm chí ngay cả vật tư đang cầm trong tay anh ta cũng không muốn cho bọn họ.
"Cho các người rượu mừng các người không uống lại muốn uống rượu phạt, cho mặt mũi cũng không thèm. Mấy người cũng chỉ có một dị năng giả, mà bọn tôi có tận ba người, hơn nữa người của các người cũng không nhiều bằng người của chúng tôi." Người đàn ông tóc húi cua thản nhiên ném vật tư xuống đất, ý đồ sỉ nhục người khác rất rõ ràng.
Trong nhất thời người nhà họ Lục không biết phải làm sao.
Lúc này Dương Thiên Minh cười dâm tà nhìn Lục Chiêu Tuyết, ánh mắt kinh tởm không hề che giấu giống như đã cởi sạch được quần áo của cô. Lục Chiêu Tuyết chán ghét liếc xéo, không muốn đối diện với lão già dê xồm này.
Quả nhiên, buổi tối khi người nhà họ Lục đi xuống tầng đã thấy đám người Dương Thiên Minh đang chờ ở dưới.
Lúc này Dương Thiên Minh đang ôm một túi vật tư to, vô cùng đắc ý. Bỏ đói bọn họ một bữa là để ra oai với bọn họ. Đám người này kìm nén cũng khá tốt, đã như vậy mà trưa nay vẫn không tới cửa tìm ông ta.
"Tổng giám đốc Lục, cảm giác đói bụng có dễ chịu không?"
Lục Minh m chế giễu lại: "Bọn tôi đang giảm cân, tôi thấy mình đẹp hơn trước nhiều."
Dương Thiên Minh đắc chí cười, vẫn còn già mồm nhỉ.
"Bây giờ tất cả lương thực đều đang ở trong tay bọn tao, bạn nhỏ này, nếu mày giết bọn tao, vậy thì bọn mày cũng sẽ chết đói." Dương Thiên Minh ác ý nhìn Vãn Vãn, hàm ý khiêu khích rất rõ ràng.
Bên ngoài đầy zombie, không có dị năng mà ra ngoài chính là đi tìm chết. Cho dù đứa trẻ đó có dị năng cũng khó mà sống sót, tuổi tác, chiều cao và thể lực chính là nhược điểm trí mạng của cô nhóc.
"Dương Thiên Minh, ông là dưa chuột hay sao mà mặt lỗ chỗ thế? Hay ông là túi rác nên mới ăn mặc như thế này? Cái ngũ quan tán loạn của ông cũng không giấu được cái trí thông minh thấp tẹt đó. Trông miệng của ông cũng không to lắm thế sao mà thái ra lại chẳng xếp nổi lên đĩa thế này." Lục Minh m nhìn chằm chằm ông ta, nói ra những lời cà khịa như chửi rủa khiến Dương Thiên Minh chết lặng.
"Cái thứ trên cổ ông là để trang trí à? Hay là để tăng chiều cao thế?"
"Con điếm này…. Màyyyyyyy!"
"Anh Dương bình tĩnh, anh Dương bình tĩnh!" Người đàn ông tóc húi cua và người đàn ông cơ bắp túm lấy Dương Thiên Minh đang sắp mất kiểm soát.
Mấy thùng mì ăn liền và nước khoáng từ trong hư không xuất hiện ở trong tay người đàn ông tóc húi cua: "Nếu như các người gia nhập đội của bọn tôi thì những thứ này có thể cho các người."
"Những thứ này vốn là của chúng tôi." Lục Minh Dục cũng sắp không nhịn được nữa tồi. Tại sao đám người này mặt dày như vậy, dày đến mức đạn cũng không xuyên qua nổi.
"Cậu nói là của cậu thì nó là của cậu à? Cậu siêu sao này, cậu phải biết rõ một chuyện là bây giờ tất cả những thứ này đều đang ở trên người bọn tôi, nên nó là của bọn tôi." Người đàn ông tóc húi cua A Uy chế nhạo sự ngây thơ của Lục Minh Dục.
Anh ta coi thường nhất là loại đàn ông không có gì ngoài khuôn mặt này, trước đó anh ta từng theo đuổi một cô gái chỉ thích Lục Minh Dục, đây cũng là điều khiến ngay từ đầu anh ta đã khó chịu với nhà họ Lục, chỉ là không nhằm vào Lục Minh Dục mà thôi.
Đối với anh ta mà nói, Lục Minh Dục bây giờ chính là đang tự dâng đến cửa cho mình gây khó dễ, nên giọng điệu của anh ta có xấu xa thì cũng là đương nhiên, thậm chí ngay cả vật tư đang cầm trong tay anh ta cũng không muốn cho bọn họ.
"Cho các người rượu mừng các người không uống lại muốn uống rượu phạt, cho mặt mũi cũng không thèm. Mấy người cũng chỉ có một dị năng giả, mà bọn tôi có tận ba người, hơn nữa người của các người cũng không nhiều bằng người của chúng tôi." Người đàn ông tóc húi cua thản nhiên ném vật tư xuống đất, ý đồ sỉ nhục người khác rất rõ ràng.
Trong nhất thời người nhà họ Lục không biết phải làm sao.
Lúc này Dương Thiên Minh cười dâm tà nhìn Lục Chiêu Tuyết, ánh mắt kinh tởm không hề che giấu giống như đã cởi sạch được quần áo của cô. Lục Chiêu Tuyết chán ghét liếc xéo, không muốn đối diện với lão già dê xồm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.