Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế
Chương 39:
Thanh Nguyệt Huyền Thượng
13/08/2023
Vãn Vãn: "Sau này khi lớn lên, em cũng muốn được đỉnh của chóp giống như chị hai."
Không những không sợ quái vật ăn thịt người, mà còn có thể đánh bại chúng, giỏi quá đi hihi.
Hệ thống 777:[(◡)]
Trong nhất thời, nó thật sự không biết nên nói gì, lúc nãy chị hai ngầu chết đi được!
Lục Minh m được một đứa trẻ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, nhất là khi đối phương còn là đứa em gái quý giá nhất của mình, niềm kiêu hãnh trong lòng cô bỗng dưng tăng vọt.
Diệp Khê nắm bàn tay đánh zombie của Lục Minh m, đau lòng mắng một câu: "Minh m, đừng hành động một mình nữa, vừa rồi nguy hiểm biết bao!"
"Chiêu Tuyết, hòm thuốc đâu."
Chính Diệp Khê tự mình chữa trị vết thương cho Lục Minh m, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của cô đã có một vết rách, máu tươi nhuộm đỏ cả chân băng ghế, Lục Minh m le lưỡi: "Mẹ ơi, con không đau đâu mà."
“Con đấy!” Diệp Khê dí vào chóp mũi Lục Minh m.
Sao có thể không đau được chứ, chỉ là vì cô không muốn để bà phải lo lắng mà thôi, từ nhỏ con gái thứ hai đã rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả con trai thứ hai nữa, cô chưa bao giờ bỏ cuộc dễ dàng.
Sau khi đánh bại lũ zombie, Lục Minh m càng đói hơn, trước giờ cô chưa bao giờ đói như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác xót ruột như thế, dạ dày như thể có lửa đốt vậy. Trong đầu Lục Minh m bắt đầu không tự chủ được mà hiện lên những món ngon khiến cô càng khó lòng chịu đựng nổi, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị giày vò.
Cô không phải là người duy nhất cảm thấy khó chịu mà tất cả mọi người đều cũng bị tình trạng y hệt.
“Đúng rồi, con có bánh mì này!” Vãn Vãn vỗ đầu mình, sao cô nhóc lại quên mất mình là người có cả một cây bánh mì nhỉ.
777: [Xin lỗi xin lỗi, ta cũng quên mất.]
“Cha mẹ, anh chị đợi một lát nhé, Vãn Vãn có bánh mì ngon lắm, mọi người chờ con một xíu.” Vãn Vãn nói xong lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Dây thần kinh trong não Diệp Khê đột nhiên đứt phựt: "Vãn Vãn!" Vãn Vãn lại biến mất nữa rồi...
Bà như bị đưa trở lại ba năm Vãn Vãn mất tích kia vậy, trong vô số ngày đêm ấy, bà luôn bị cảm giác áy náy và nhớ nhung tra tấn.
"Sao Vãn Vãn lại biến mất rồi? Tại sao đột nhiên nó lại biến mất thế?" Lục Minh Dục đi đến chỗ Vãn Vãn vừa đứng trước đó, chạm vào không khí, không có gì bất kỳ thứ gì đặc biệt.
“Vãn Vãn...” Lục Thịnh Nghiêu mấp máy môi, lòng như lửa đốt nhưng lại không thể làm được gì, con gái ông lại biến mất nữa rồi.
Lục Chiêu Tuyết là người bình tĩnh lại đầu tiên, an ủi người nhà: "Trước tiên mọi người đừng lo lắng quá, mọi người quên những gì Vãn Vãn vừa nói rồi à? Em ấy bảo chúng ta đợi em ấy, chắc em ấy sẽ quay lại sớm thôi."
Lục Thư Hoài: "Có thể đây là dị năng của Vãn Vãn."
"Nhưng Vãn Vãn chưa bao giờ nói với chúng ta rằng em có dị năng này." Lục Minh m cau mày, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Bạn nhỏ Lục Vãn Vãn không hề nghĩ tới chuyện chỉ vì cô nhóc không giải thích rõ ràng mà người nhà phải lo sốt vó cho cô nhóc.
Cô nhóc vui vẻ bước nhỏ chạy về phía cây bánh mì, mỉm cười lộ ra một đôi răng nanh nhỏ đáng yêu: "Bánh mì nhỏ ơi, Vãn Vãn lại tới nữa nè."
Vãn Vãn đứng trước cây bánh mì, có chút xấu hổ nói: "Chuyện là bánh mì nhỏ ơi, hiện giờ cha mẹ với anh chị của tớ đều đói lắm rồi, tớ có thể hái thêm một ít bánh mỳ không?"
Cành cây bánh mì từ từ hạ thấp xuống, đến gần Vãn Vãn, Vãn Vãn phấn khích nhảy lên: "Cảm ơn bánh mì nhỏ nhé, tớ yêu cậu lắm đấy bánh mì nhỏ à."
Không những không sợ quái vật ăn thịt người, mà còn có thể đánh bại chúng, giỏi quá đi hihi.
Hệ thống 777:[(◡)]
Trong nhất thời, nó thật sự không biết nên nói gì, lúc nãy chị hai ngầu chết đi được!
Lục Minh m được một đứa trẻ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, nhất là khi đối phương còn là đứa em gái quý giá nhất của mình, niềm kiêu hãnh trong lòng cô bỗng dưng tăng vọt.
Diệp Khê nắm bàn tay đánh zombie của Lục Minh m, đau lòng mắng một câu: "Minh m, đừng hành động một mình nữa, vừa rồi nguy hiểm biết bao!"
"Chiêu Tuyết, hòm thuốc đâu."
Chính Diệp Khê tự mình chữa trị vết thương cho Lục Minh m, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của cô đã có một vết rách, máu tươi nhuộm đỏ cả chân băng ghế, Lục Minh m le lưỡi: "Mẹ ơi, con không đau đâu mà."
“Con đấy!” Diệp Khê dí vào chóp mũi Lục Minh m.
Sao có thể không đau được chứ, chỉ là vì cô không muốn để bà phải lo lắng mà thôi, từ nhỏ con gái thứ hai đã rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả con trai thứ hai nữa, cô chưa bao giờ bỏ cuộc dễ dàng.
Sau khi đánh bại lũ zombie, Lục Minh m càng đói hơn, trước giờ cô chưa bao giờ đói như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác xót ruột như thế, dạ dày như thể có lửa đốt vậy. Trong đầu Lục Minh m bắt đầu không tự chủ được mà hiện lên những món ngon khiến cô càng khó lòng chịu đựng nổi, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị giày vò.
Cô không phải là người duy nhất cảm thấy khó chịu mà tất cả mọi người đều cũng bị tình trạng y hệt.
“Đúng rồi, con có bánh mì này!” Vãn Vãn vỗ đầu mình, sao cô nhóc lại quên mất mình là người có cả một cây bánh mì nhỉ.
777: [Xin lỗi xin lỗi, ta cũng quên mất.]
“Cha mẹ, anh chị đợi một lát nhé, Vãn Vãn có bánh mì ngon lắm, mọi người chờ con một xíu.” Vãn Vãn nói xong lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Dây thần kinh trong não Diệp Khê đột nhiên đứt phựt: "Vãn Vãn!" Vãn Vãn lại biến mất nữa rồi...
Bà như bị đưa trở lại ba năm Vãn Vãn mất tích kia vậy, trong vô số ngày đêm ấy, bà luôn bị cảm giác áy náy và nhớ nhung tra tấn.
"Sao Vãn Vãn lại biến mất rồi? Tại sao đột nhiên nó lại biến mất thế?" Lục Minh Dục đi đến chỗ Vãn Vãn vừa đứng trước đó, chạm vào không khí, không có gì bất kỳ thứ gì đặc biệt.
“Vãn Vãn...” Lục Thịnh Nghiêu mấp máy môi, lòng như lửa đốt nhưng lại không thể làm được gì, con gái ông lại biến mất nữa rồi.
Lục Chiêu Tuyết là người bình tĩnh lại đầu tiên, an ủi người nhà: "Trước tiên mọi người đừng lo lắng quá, mọi người quên những gì Vãn Vãn vừa nói rồi à? Em ấy bảo chúng ta đợi em ấy, chắc em ấy sẽ quay lại sớm thôi."
Lục Thư Hoài: "Có thể đây là dị năng của Vãn Vãn."
"Nhưng Vãn Vãn chưa bao giờ nói với chúng ta rằng em có dị năng này." Lục Minh m cau mày, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Bạn nhỏ Lục Vãn Vãn không hề nghĩ tới chuyện chỉ vì cô nhóc không giải thích rõ ràng mà người nhà phải lo sốt vó cho cô nhóc.
Cô nhóc vui vẻ bước nhỏ chạy về phía cây bánh mì, mỉm cười lộ ra một đôi răng nanh nhỏ đáng yêu: "Bánh mì nhỏ ơi, Vãn Vãn lại tới nữa nè."
Vãn Vãn đứng trước cây bánh mì, có chút xấu hổ nói: "Chuyện là bánh mì nhỏ ơi, hiện giờ cha mẹ với anh chị của tớ đều đói lắm rồi, tớ có thể hái thêm một ít bánh mỳ không?"
Cành cây bánh mì từ từ hạ thấp xuống, đến gần Vãn Vãn, Vãn Vãn phấn khích nhảy lên: "Cảm ơn bánh mì nhỏ nhé, tớ yêu cậu lắm đấy bánh mì nhỏ à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.