Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế
Chương 3:
Thanh Nguyệt Huyền Thượng
02/08/2023
Ôi quên đi, nhóc con còn nhỏ quá, không giải thích được, Hệ thống 777 từ bỏ việc giải thích, lập tức lấy thuốc hạ sốt đổi từ trong cửa hàng ra, đút vào miệng Vãn Vãn:
[Bé con, uống thuốc trước đã, như thế sẽ không thấy khó chịu nữa.]
[Vậy chú Hệ thống có thể giúp Vãn Vãn tìm cha mẹ không ạ?]
Vãn Vãn cẩn thận dò hỏi, đôi mắt to vô tội như hai viên trân châu đen vừa to vừa tròn, khuôn mặt bẩn thỉu nhỏ nhắn còn viết đầy sự chờ mong.
Hệ thống nhớ cả nhà Vãn Vãn đều có số mệnh rất tốt, chuyện này hơi kỳ lạ.
Muốn trợ giúp Vãn Vãn phản công, nhất định là phải tìm được người nhà của cô nhóc, như vậy Vãn Vãn mới có thể sống sót trong tận thế này.
[Chắc chắn là có thể, ta là Hệ thống 777 mà!]
[Chú Hệ thống giỏi quá đi! Cảm ơn chú Hệ thống ạ!] Vãn Vãn là một đứa nhỏ rất biết lễ phép, đôi mắt to của cô nhóc sáng lấp lánh.
Hệ thống 777 cẩn thận từng li từng tí đổ nước thuốc vào trong miệng Vãn Vãn, Vãn Vãn uống ừng ực hết. Thuốc ngọt ngào, ngọt như kẹo mà bà cụ cạnh nhà cho cô nhóc vậy.
Nhóc đã giấu viên kẹo kia rất lâu, sợ bị người anh Đại Bảo phát hiện nên lần nào cũng nhân lúc tất cả mọi người ngủ thiếp đi, nhóc mới lén liếm một miếng, ngọt lắm!
Vãn Vãn chưa thỏa mãn, chẹp chẹp cái miệng. Thuốc có công hiệu rất nhanh, sức khỏe của Vãn Vãn dần dần hồi phục.
“Ùng ục.” Một tiếng động vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Vãn Vãn ôm bụng nhỏ lại, khịt mũi một cái: [Chú Hệ thống ơi, Vãn Vãn đói quá đi, trong bụng như đang có quái thú gào rú ấy…]
Đây là lần đầu tiên Hệ thống 777 ra trận, nó vừa mới dùng điểm tân thủ tích lũy để đổi lấy thuốc hạ sốt. Giờ điểm tích lũy không còn nhiều lắm, lần này đứa nhỏ lại đói bụng, nó hơi khó xử nhìn điểm tích lũy còn lại của mình: 2.
Hệ thống 777 kiếm một vòng cửa hàng, sau đó vui mừng, lập tức dùng điểm tích lũy để đổi.
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một quả táo bự, màu sắc rất đẹp, bọt nước trong suốt chảy trên vỏ táo. Vãn Vãn đã hạ sốt, cô nhóc duỗi cái tay nhỏ vẫn đang tê dại ra, cầm lên. Vãn Vãn nuốt nước bọt: [Chú Hệ thống ơi, cái này là để cho cháu ăn ạ?]
Trong lòng Hệ thống 777 hơi chua xót, sau này nó nhất định sẽ nuôi Vãn Vãn thành một cô nhóc mập mạp!
[Đúng rồi, Vãn Vãn ơi, sau này ta có điểm tích lũy xong sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho cháu!]
Vãn Vãn tựa như đang bưng một món đồ quý báu, cô nhóc ngửi tới ngửi lui, hương thơm mê người, thơm ngát xộc vào mũi. Cô nhóc nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Thịt táo giòn xốp, tươi non, tinh tế rơi vào miệng, nước táo tươi mới chảy vào miệng, hương vị thật ngọt nào.
Ăn ngon quá! Vãn Vãn lại cắn một miếng rõ to.
Một miếng lại một miếng, trong phòng chứa củi giờ chỉ nghe thấy âm thanh cắn quả táo sồn sột. Quả táo bị thu nhỏ lại với tốc độ nhìn bằng mắt thường có thể thấy, quai hàm của cô nhóc bạnh ra, miệng nhỏ nhai mãi không ngừng.
Đột nhiên, cô nhóc bỗng dưng sụt sịt rơi nước mắt, Hệ thống 777 hoảng hốt: [Cháu nghẹn à?]
[Không… Không… Là…] Vãn Vãn nuốt táo xuống bụng, cơ thể nhỏ nhắn gầy yếu run nhẹ lên: [Đây là lần đầu tiên cháu ăn đồ ăn ngon như thế nên Vãn Vãn rất vui vẻ.]
Trời đất ơi, nghe mà tủi thân đáng thương biết bao nhiêu chưa kìa!ಥ_ಥ
Hệ thống 777: [Bé cưng, cháu yên tâm đi, cháu đi làm nhiệm vụ theo chú, sau này sẽ được ăn ngon uống say.]
Sau đó, dường như nó ý thức được trước mặt mình chỉ là cô bé bốn tuổi nên lại đổi giọng: [Ăn cơm thật ngon, uống sữa bò có thể cao lớn!]
Sữa bò? Là thứ mà anh trai Đại Bảo được uống mỗi tối, ngửi mùi thơm thơm, nhưng chú và thím không cho cô nhóc uống.
Đôi mắt hạnh tròn to của Tiểu Vãn Vãn đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra nụ cười ngọt ngào, chú Hệ thống đúng là người tốt.
[Bé con, uống thuốc trước đã, như thế sẽ không thấy khó chịu nữa.]
[Vậy chú Hệ thống có thể giúp Vãn Vãn tìm cha mẹ không ạ?]
Vãn Vãn cẩn thận dò hỏi, đôi mắt to vô tội như hai viên trân châu đen vừa to vừa tròn, khuôn mặt bẩn thỉu nhỏ nhắn còn viết đầy sự chờ mong.
Hệ thống nhớ cả nhà Vãn Vãn đều có số mệnh rất tốt, chuyện này hơi kỳ lạ.
Muốn trợ giúp Vãn Vãn phản công, nhất định là phải tìm được người nhà của cô nhóc, như vậy Vãn Vãn mới có thể sống sót trong tận thế này.
[Chắc chắn là có thể, ta là Hệ thống 777 mà!]
[Chú Hệ thống giỏi quá đi! Cảm ơn chú Hệ thống ạ!] Vãn Vãn là một đứa nhỏ rất biết lễ phép, đôi mắt to của cô nhóc sáng lấp lánh.
Hệ thống 777 cẩn thận từng li từng tí đổ nước thuốc vào trong miệng Vãn Vãn, Vãn Vãn uống ừng ực hết. Thuốc ngọt ngào, ngọt như kẹo mà bà cụ cạnh nhà cho cô nhóc vậy.
Nhóc đã giấu viên kẹo kia rất lâu, sợ bị người anh Đại Bảo phát hiện nên lần nào cũng nhân lúc tất cả mọi người ngủ thiếp đi, nhóc mới lén liếm một miếng, ngọt lắm!
Vãn Vãn chưa thỏa mãn, chẹp chẹp cái miệng. Thuốc có công hiệu rất nhanh, sức khỏe của Vãn Vãn dần dần hồi phục.
“Ùng ục.” Một tiếng động vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Vãn Vãn ôm bụng nhỏ lại, khịt mũi một cái: [Chú Hệ thống ơi, Vãn Vãn đói quá đi, trong bụng như đang có quái thú gào rú ấy…]
Đây là lần đầu tiên Hệ thống 777 ra trận, nó vừa mới dùng điểm tân thủ tích lũy để đổi lấy thuốc hạ sốt. Giờ điểm tích lũy không còn nhiều lắm, lần này đứa nhỏ lại đói bụng, nó hơi khó xử nhìn điểm tích lũy còn lại của mình: 2.
Hệ thống 777 kiếm một vòng cửa hàng, sau đó vui mừng, lập tức dùng điểm tích lũy để đổi.
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một quả táo bự, màu sắc rất đẹp, bọt nước trong suốt chảy trên vỏ táo. Vãn Vãn đã hạ sốt, cô nhóc duỗi cái tay nhỏ vẫn đang tê dại ra, cầm lên. Vãn Vãn nuốt nước bọt: [Chú Hệ thống ơi, cái này là để cho cháu ăn ạ?]
Trong lòng Hệ thống 777 hơi chua xót, sau này nó nhất định sẽ nuôi Vãn Vãn thành một cô nhóc mập mạp!
[Đúng rồi, Vãn Vãn ơi, sau này ta có điểm tích lũy xong sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho cháu!]
Vãn Vãn tựa như đang bưng một món đồ quý báu, cô nhóc ngửi tới ngửi lui, hương thơm mê người, thơm ngát xộc vào mũi. Cô nhóc nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Thịt táo giòn xốp, tươi non, tinh tế rơi vào miệng, nước táo tươi mới chảy vào miệng, hương vị thật ngọt nào.
Ăn ngon quá! Vãn Vãn lại cắn một miếng rõ to.
Một miếng lại một miếng, trong phòng chứa củi giờ chỉ nghe thấy âm thanh cắn quả táo sồn sột. Quả táo bị thu nhỏ lại với tốc độ nhìn bằng mắt thường có thể thấy, quai hàm của cô nhóc bạnh ra, miệng nhỏ nhai mãi không ngừng.
Đột nhiên, cô nhóc bỗng dưng sụt sịt rơi nước mắt, Hệ thống 777 hoảng hốt: [Cháu nghẹn à?]
[Không… Không… Là…] Vãn Vãn nuốt táo xuống bụng, cơ thể nhỏ nhắn gầy yếu run nhẹ lên: [Đây là lần đầu tiên cháu ăn đồ ăn ngon như thế nên Vãn Vãn rất vui vẻ.]
Trời đất ơi, nghe mà tủi thân đáng thương biết bao nhiêu chưa kìa!ಥ_ಥ
Hệ thống 777: [Bé cưng, cháu yên tâm đi, cháu đi làm nhiệm vụ theo chú, sau này sẽ được ăn ngon uống say.]
Sau đó, dường như nó ý thức được trước mặt mình chỉ là cô bé bốn tuổi nên lại đổi giọng: [Ăn cơm thật ngon, uống sữa bò có thể cao lớn!]
Sữa bò? Là thứ mà anh trai Đại Bảo được uống mỗi tối, ngửi mùi thơm thơm, nhưng chú và thím không cho cô nhóc uống.
Đôi mắt hạnh tròn to của Tiểu Vãn Vãn đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra nụ cười ngọt ngào, chú Hệ thống đúng là người tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.