Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế
Chương 47:
Thanh Nguyệt Huyền Thượng
14/08/2023
Không biết vì sao, trong đầu Vãn Vãn lại xuất hiện một ý tưởng táo bạo, cô nhóc có chút ngượng ngùng giơ bàn tay nhỏ của mình lên, giọng trẻ con nói: "Con có một ý kiến hay!"
Lục Thịnh Nghiêu cười bế Vãn Vãn lên, dò hỏi: "Con có ý kiến gì hay nào?"
Thực ra mọi người cũng không cho rằng Vãn Vãn thật sự nghĩ ra ý kiến gì hay ho, chẳng qua là muốn hỏi chút cho vui thôi.
Vãn Vãn dùng vẻ mặt ngây thơ nhất, giọng điệu trẻ ngon nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất: "Cha sạc điện vào di động rồi nổ một tiếng, bây giờ bên ngoài có chuột đang đập vào cửa nhà chúng ta, vậy chúng ta có thể dùng vụ nổ của di động đánh chuột không ạ?"
777 đang tìm kiếm nghe vậy thì ngừng động tác, vai hề kia lại chính là nó, nó cảm thấy Vãn Vãn nói thật sự rất có lý, thật không hổ là bé ngoan nhà nó mà
( ˘ ³˘)
[Vãn Vãn, ý kiến rất hay, còn thông minh hơn chú hệ thống nữa đấy!]
Người nhà họ Lục: "Hả?"
Đúng vậy, sao bọn họ lại không nghĩ ra, vẫn là Vãn Vãn nhà bọn họ thông minh!
Lục Thịnh Nghiêu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn Vãn, khen ngợi nói: "Vãn Vãn thông minh quá!"
Đoàn người nhà khen ngợi của Lục Vãn Vãn lại lần nữa online! ╮(╯▽╰)╭
Các cửa sổ ở tầng một đều đã được phong kín, muốn ném bom đồ điện cũng chỉ có thể ném từ tầng hai.
Không thể không nói, tầng hai là một nơi có tầm nhìn tuyệt vời, Lục Thịnh Nghiêu ném rất chuẩn, tiếng nổ "ầm ầm ầm" mạnh mẽ giống như pháo hoa ăn Tết. Những con chuột hung ác bị nổ bay văng khắp nơi, trong sân của nhà họ Lục trở thành một mớ hỗn độn, không có bất cứ một con zombie hay con chuột nào có thể sống sót bước ra khỏi sân nhà họ Lục.
Cười chết đi được, Lục Thịnh Nghiêu ném đến mức cả người tê rần.
"Tích!" Một âm thanh quen thuộc vang lên, tinh thần của Lục Thịnh Nghiêu rung lên, ông nhìn di động trong tay, lượng pin hiển thị còn 70%, ông thật cẩn thận sạc thêm một lần nữa, lại sắp nổ tung rồi.
Nhưng mà hình như Lục Thịnh Nghiêu đã nắm giữ được chút kỹ xảo, ông cầm lấy chiếc di động tiếp theo, lại là 70%, lại chuẩn bị nổ tung.
Ừm, lần này Lục Thịnh Nghiêu có thể xác định, nếu như hiện tại ông chỉ có thể khống chế sạc đến 70%, vậy thì nhiêu đó cũng đủ dùng, cũng không nhất định phải sạc đầy.
"Hiện tại cha có thể khống chế sạc pin đến 70%, lại sạc nữa sẽ phát nổ, lượng pin này cũng đủ dùng."
Ở trong mắt người nhà họ Lục, Lục Thịnh Nghiêu đã trở thành một bộ sạc chạy bằng cơm rồi (◡)
Không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu thú biến dị đã bị giết, trong sân nằm đầy xác chuột chết, thần kỳ chính là nhiệm vụ của bạn nhỏ Vãn Vãn đã hoàn thành.
777 có chút khó hiểu, đây cũng không phải do Vãn Vãn tự mình giết, tại sao lại được hệ thống chính đánh giá là hoàn thành nhiệm vụ?
Chẳng lẽ, Vãn Vãn thật sự là con gái cưng của thế giới sao?
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một gói đồ ăn vặt lớn x1, không gian mở rộng 10%.]
Nhiệm vụ lần này không nhận được điểm, nhưng Vãn Vãn khá tò mò với gói đồ ăn vặt lớn kia, cô nhóc nghe thấy hơi chảy nước miếng, rõ ràng buổi tối mới ăn no, bây giờ nửa đêm lại đói bụng.
[Chú hệ thống ơi, Vãn Vãn, có thể mở gói đồ ăn vặt lớn kia được không ạ?] Vãn Vãn chờ mong mà cầu xin, mắt to sáng lấp lánh, giống như thủy tinh trong sáng được gột rửa qua nước.
777 làm sao có thể chịu được loại ánh mắt này, ngay tại chỗ: [Mở ra đi! Mở nó ra cho ta!]
[Yeah yeah yeah! Chú hệ thống là tốt nhất!] Vãn Vãn xoa xoa đôi tay nhỏ tràn đầy chờ mong.
Lục Thịnh Nghiêu cười bế Vãn Vãn lên, dò hỏi: "Con có ý kiến gì hay nào?"
Thực ra mọi người cũng không cho rằng Vãn Vãn thật sự nghĩ ra ý kiến gì hay ho, chẳng qua là muốn hỏi chút cho vui thôi.
Vãn Vãn dùng vẻ mặt ngây thơ nhất, giọng điệu trẻ ngon nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất: "Cha sạc điện vào di động rồi nổ một tiếng, bây giờ bên ngoài có chuột đang đập vào cửa nhà chúng ta, vậy chúng ta có thể dùng vụ nổ của di động đánh chuột không ạ?"
777 đang tìm kiếm nghe vậy thì ngừng động tác, vai hề kia lại chính là nó, nó cảm thấy Vãn Vãn nói thật sự rất có lý, thật không hổ là bé ngoan nhà nó mà
( ˘ ³˘)
[Vãn Vãn, ý kiến rất hay, còn thông minh hơn chú hệ thống nữa đấy!]
Người nhà họ Lục: "Hả?"
Đúng vậy, sao bọn họ lại không nghĩ ra, vẫn là Vãn Vãn nhà bọn họ thông minh!
Lục Thịnh Nghiêu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn Vãn, khen ngợi nói: "Vãn Vãn thông minh quá!"
Đoàn người nhà khen ngợi của Lục Vãn Vãn lại lần nữa online! ╮(╯▽╰)╭
Các cửa sổ ở tầng một đều đã được phong kín, muốn ném bom đồ điện cũng chỉ có thể ném từ tầng hai.
Không thể không nói, tầng hai là một nơi có tầm nhìn tuyệt vời, Lục Thịnh Nghiêu ném rất chuẩn, tiếng nổ "ầm ầm ầm" mạnh mẽ giống như pháo hoa ăn Tết. Những con chuột hung ác bị nổ bay văng khắp nơi, trong sân của nhà họ Lục trở thành một mớ hỗn độn, không có bất cứ một con zombie hay con chuột nào có thể sống sót bước ra khỏi sân nhà họ Lục.
Cười chết đi được, Lục Thịnh Nghiêu ném đến mức cả người tê rần.
"Tích!" Một âm thanh quen thuộc vang lên, tinh thần của Lục Thịnh Nghiêu rung lên, ông nhìn di động trong tay, lượng pin hiển thị còn 70%, ông thật cẩn thận sạc thêm một lần nữa, lại sắp nổ tung rồi.
Nhưng mà hình như Lục Thịnh Nghiêu đã nắm giữ được chút kỹ xảo, ông cầm lấy chiếc di động tiếp theo, lại là 70%, lại chuẩn bị nổ tung.
Ừm, lần này Lục Thịnh Nghiêu có thể xác định, nếu như hiện tại ông chỉ có thể khống chế sạc đến 70%, vậy thì nhiêu đó cũng đủ dùng, cũng không nhất định phải sạc đầy.
"Hiện tại cha có thể khống chế sạc pin đến 70%, lại sạc nữa sẽ phát nổ, lượng pin này cũng đủ dùng."
Ở trong mắt người nhà họ Lục, Lục Thịnh Nghiêu đã trở thành một bộ sạc chạy bằng cơm rồi (◡)
Không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu thú biến dị đã bị giết, trong sân nằm đầy xác chuột chết, thần kỳ chính là nhiệm vụ của bạn nhỏ Vãn Vãn đã hoàn thành.
777 có chút khó hiểu, đây cũng không phải do Vãn Vãn tự mình giết, tại sao lại được hệ thống chính đánh giá là hoàn thành nhiệm vụ?
Chẳng lẽ, Vãn Vãn thật sự là con gái cưng của thế giới sao?
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một gói đồ ăn vặt lớn x1, không gian mở rộng 10%.]
Nhiệm vụ lần này không nhận được điểm, nhưng Vãn Vãn khá tò mò với gói đồ ăn vặt lớn kia, cô nhóc nghe thấy hơi chảy nước miếng, rõ ràng buổi tối mới ăn no, bây giờ nửa đêm lại đói bụng.
[Chú hệ thống ơi, Vãn Vãn, có thể mở gói đồ ăn vặt lớn kia được không ạ?] Vãn Vãn chờ mong mà cầu xin, mắt to sáng lấp lánh, giống như thủy tinh trong sáng được gột rửa qua nước.
777 làm sao có thể chịu được loại ánh mắt này, ngay tại chỗ: [Mở ra đi! Mở nó ra cho ta!]
[Yeah yeah yeah! Chú hệ thống là tốt nhất!] Vãn Vãn xoa xoa đôi tay nhỏ tràn đầy chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.