Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế
Chương 5:
Thanh Nguyệt Huyền Thượng
02/08/2023
Vãn Vãn sợ hãi co rúm người lại, giấu lõi táo vào trong đống đồ lặt vặt bên cạnh.
Người đi vào không phải Trương Thúy Phân cũng không phải Vương Đại Trụ mà là con trai của bọn họ, Vương Thiên Bảo.
Cậu ta lững thững đi đến trước mặt Vãn Vãn, thân hình mập mạp trái ngược hoàn toàn với Vãn Vãn.
Vương Thiên Bảo đã được nuông chiều từ nhỏ, được Trương Thúy Phân nuôi dưỡng trắng trẻo béo tốt.
Thấy Vãn Vãn đã tỉnh, Vương Thiên Bảo cố ý giơ bình sữa trong tay lên, vênh váo nói: “Đây là sữa bột mà mẹ tao đặc biệt pha cho tao, ngon lắm, còn ngon hơn sữa bò nữa.”
Vương Thiên Bảo biết Vãn Vãn đã không ăn gì hai ngày, cậu ta nở nụ cười tà ác không phù hợp với độ tuổi của mình: “Mày quỳ xuống dập đầu với tao vài lần, lại liếm chân tao, tao sẽ cho mày nếm thử một ngụm được chứ? Hàng bù lỗ.”
Cậu ta mới không cho hàng bù lỗ này uống đâu, chỉ lừa cô nhóc mà thôi. Mẹ cậu ta đã từng nói, nếu như là ngày xưa, kiểu hàng bù lỗ thế này vừa ra đời đã bị vứt bỏ luôn rồi.
777 hối hận vì vừa rồi đã xuống tay quá nhẹ.
Quả nhiên, người lớn thế nào thì sẽ nuôi dạy trẻ con như thế, trên không nghiêm dưới không nghe!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Vãn Vãn hiện lên vẻ bướng bỉnh: “Em không muốn.”
Vương Thiên Bảo tức giận đỏ mắt, hung tợn trừng Vãn Vãn: “Mày dám từ chối tao hả? Hàng bù lỗ kia, mày chết chắc rồi.”
“Mẹ ơi! Hàng bù lỗ tỉnh rồi, nó còn muốn cướp sữa bột của con nữa kìa! Mẹ! Mẹ mau đến đây đi!”
“Nếu mày không quỳ xuống trước mặt tao, chắc chắn mẹ tao sẽ đánh chết mày!” Vương Thiên Bảo nở nụ cười đắc ý, da thịt trên mặt nhăn thành một nhúm, không thể nhìn thấy đôi mắt vốn không lớn của cậu ta.
Gần như ngay khi Vương Thiên Bảo dứt lời, bóng dáng Trương Thúy Phân xuất hiện trước cửa phòng chứa củi.
Nhìn thấy đứa con rơi đó thật sự đã tỉnh, đôi mắt của Trương Thúy Phân như muốn phun lửa, nước bọt tung bay tứ tung.
“Đồ chết tiệt, lại dám cướp sữa bột của con trai tao, đó đâu phải là thứ mà món hàng bù lỗ như mày có thể uống được? Đồ con hoang cha mẹ đều không cần!”
Vãn Vãn sợ hãi vô thức ôm đầu mình, chờ đau đớn rơi xuống. Hệ thống 777 ước gì mình có thể lập tức biến thành người, đá bay Trương Thúy Phân.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong sân phát ra tiếng chó sủa ầm ĩ.
“Mẹ Đại Bảo à, Đại Trụ xảy ra chuyện rồi!”
Giọng nói của người phụ nữ trung niên truyền vào trong tai, nghe thấy là chồng mình xảy ra chuyện, Trương Thúy Phân rút lại cái tát vừa mới giơ lên cao, cô ả vội vàng chạy ra ngoài: “Đại Trụ xảy ra chuyện gì?”
“Đại Trụ với vợ Xuyên Tử lăn trong bụi cỏ bị người ta phát hiện, bây giờ Xuyên Tử đang cầm dao muốn liều mạng với Đại Trụ kìa!”
Trương Thúy Phân nghe nói như vậy, tức giận gần như ngất xỉu.
Cô ả cắn răng, mấy chữ toát ra từ trong kẽ răng: “Cái thằng trời đánh Vương Đại Trụ, bà đây vất vả sinh cho nhà họ Vương thằng con trai béo mập, bây giờ gã lại đi ngoại tình với con hồ ly tinh không biết xấu hổ đó!”
Tiếng bước chân vội vã đi xa, cũng chỉ còn lại một mình Vãn Vãn.
Hệ thống 777 vui vẻ, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này mà không đi là còn chờ đến khi nào?
[Vãn Vãn, bây giờ chúng ta đi tìm cha mẹ nhé.]
Vãn Vãn chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, đôi mắt dần sáng lên, ngay cả giọng nói non nớt cũng có vẻ ngọt ngào: “Thật ạ?”
Đôi chân ngắn bước ra khỏi nhà họ Vương, cô nhóc nhìn thấy có rất nhiều người lớn đang chạy về phía đầu thôn, hoàn toàn không ai chú ý tới Vãn Vãn. Dưới chân Vãn Vãn mang đôi giày cũ của Vương Thiên Bảo, đôi chân nhỏ bẩn thỉu, dường như đế giày hở keo sẽ lập tức rớt khỏi đôi giày.
Cô nhóc không quan tâm đến bàn chân khó chịu, bước chân ngắn chạy về phía cửa thôn, cô nhóc sắp được nhìn thấy cha mẹ rồi!
Người đi vào không phải Trương Thúy Phân cũng không phải Vương Đại Trụ mà là con trai của bọn họ, Vương Thiên Bảo.
Cậu ta lững thững đi đến trước mặt Vãn Vãn, thân hình mập mạp trái ngược hoàn toàn với Vãn Vãn.
Vương Thiên Bảo đã được nuông chiều từ nhỏ, được Trương Thúy Phân nuôi dưỡng trắng trẻo béo tốt.
Thấy Vãn Vãn đã tỉnh, Vương Thiên Bảo cố ý giơ bình sữa trong tay lên, vênh váo nói: “Đây là sữa bột mà mẹ tao đặc biệt pha cho tao, ngon lắm, còn ngon hơn sữa bò nữa.”
Vương Thiên Bảo biết Vãn Vãn đã không ăn gì hai ngày, cậu ta nở nụ cười tà ác không phù hợp với độ tuổi của mình: “Mày quỳ xuống dập đầu với tao vài lần, lại liếm chân tao, tao sẽ cho mày nếm thử một ngụm được chứ? Hàng bù lỗ.”
Cậu ta mới không cho hàng bù lỗ này uống đâu, chỉ lừa cô nhóc mà thôi. Mẹ cậu ta đã từng nói, nếu như là ngày xưa, kiểu hàng bù lỗ thế này vừa ra đời đã bị vứt bỏ luôn rồi.
777 hối hận vì vừa rồi đã xuống tay quá nhẹ.
Quả nhiên, người lớn thế nào thì sẽ nuôi dạy trẻ con như thế, trên không nghiêm dưới không nghe!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Vãn Vãn hiện lên vẻ bướng bỉnh: “Em không muốn.”
Vương Thiên Bảo tức giận đỏ mắt, hung tợn trừng Vãn Vãn: “Mày dám từ chối tao hả? Hàng bù lỗ kia, mày chết chắc rồi.”
“Mẹ ơi! Hàng bù lỗ tỉnh rồi, nó còn muốn cướp sữa bột của con nữa kìa! Mẹ! Mẹ mau đến đây đi!”
“Nếu mày không quỳ xuống trước mặt tao, chắc chắn mẹ tao sẽ đánh chết mày!” Vương Thiên Bảo nở nụ cười đắc ý, da thịt trên mặt nhăn thành một nhúm, không thể nhìn thấy đôi mắt vốn không lớn của cậu ta.
Gần như ngay khi Vương Thiên Bảo dứt lời, bóng dáng Trương Thúy Phân xuất hiện trước cửa phòng chứa củi.
Nhìn thấy đứa con rơi đó thật sự đã tỉnh, đôi mắt của Trương Thúy Phân như muốn phun lửa, nước bọt tung bay tứ tung.
“Đồ chết tiệt, lại dám cướp sữa bột của con trai tao, đó đâu phải là thứ mà món hàng bù lỗ như mày có thể uống được? Đồ con hoang cha mẹ đều không cần!”
Vãn Vãn sợ hãi vô thức ôm đầu mình, chờ đau đớn rơi xuống. Hệ thống 777 ước gì mình có thể lập tức biến thành người, đá bay Trương Thúy Phân.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong sân phát ra tiếng chó sủa ầm ĩ.
“Mẹ Đại Bảo à, Đại Trụ xảy ra chuyện rồi!”
Giọng nói của người phụ nữ trung niên truyền vào trong tai, nghe thấy là chồng mình xảy ra chuyện, Trương Thúy Phân rút lại cái tát vừa mới giơ lên cao, cô ả vội vàng chạy ra ngoài: “Đại Trụ xảy ra chuyện gì?”
“Đại Trụ với vợ Xuyên Tử lăn trong bụi cỏ bị người ta phát hiện, bây giờ Xuyên Tử đang cầm dao muốn liều mạng với Đại Trụ kìa!”
Trương Thúy Phân nghe nói như vậy, tức giận gần như ngất xỉu.
Cô ả cắn răng, mấy chữ toát ra từ trong kẽ răng: “Cái thằng trời đánh Vương Đại Trụ, bà đây vất vả sinh cho nhà họ Vương thằng con trai béo mập, bây giờ gã lại đi ngoại tình với con hồ ly tinh không biết xấu hổ đó!”
Tiếng bước chân vội vã đi xa, cũng chỉ còn lại một mình Vãn Vãn.
Hệ thống 777 vui vẻ, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này mà không đi là còn chờ đến khi nào?
[Vãn Vãn, bây giờ chúng ta đi tìm cha mẹ nhé.]
Vãn Vãn chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, đôi mắt dần sáng lên, ngay cả giọng nói non nớt cũng có vẻ ngọt ngào: “Thật ạ?”
Đôi chân ngắn bước ra khỏi nhà họ Vương, cô nhóc nhìn thấy có rất nhiều người lớn đang chạy về phía đầu thôn, hoàn toàn không ai chú ý tới Vãn Vãn. Dưới chân Vãn Vãn mang đôi giày cũ của Vương Thiên Bảo, đôi chân nhỏ bẩn thỉu, dường như đế giày hở keo sẽ lập tức rớt khỏi đôi giày.
Cô nhóc không quan tâm đến bàn chân khó chịu, bước chân ngắn chạy về phía cửa thôn, cô nhóc sắp được nhìn thấy cha mẹ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.