Chương 25: Hai Con...kết Hôn Đi!
The Blue Heart
07/12/2015
Mấy bạn cho mình xin lỗi vì mấy ngày nay mình không ra chap mới. Tại
mình không thấy comment của mấy bạn sau khi mình ra chap 23, nên mình
nghĩ là truyện của mình có gì đó không được hay ở hai chap 23 và 24, thế nên các bạn không còn follow truyện của mình nữa :-( :-( . Nếu hay hay
dở thì mình cũng mong được nhận nhận xét từ các bạn. Mà thôi, giờ mình
ra chap mới rồi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Chương 25
Dưới ánh đèn của thành phố, Bảo Lâm ngồi đó... đợi chờ cô. Lời anh muốn nói phải chăng đã là muộn màng rồi? Nếu anh nói ra trước đó, thì mọi chuyện có thể nào thay đổi được điều gì không? Đôi môi của anh đang lắp nhắp một chút rượu vang, vị của rượu chan chát đã làm cho anh cảm thấy tỉnh táo hơn bất cứ khi nào. Đôi mắt của anh nhìn xuống dòng xe tấp nập về đêm mà lòng nặng trĩu.
Anh biết rất rõ, nơi ấy là một nơi rất nguy hiểm, nó nguy hiểm đến mức mạng sống của một người có thể mất đi trong một giây mà không ai có thể báo trước. Anh... lo cho cô, người con gái anh đã yêu từ bao giờ mà không có một lý do nào để có thể giải thích. Thế nhưng, anh đã yêu cô rồi, yêu cô rất nhiều, nhiều hơn tất cả những thứ mà anh đã có.
Anh tự hỏi, ở nơi ấy cô có bị người khác bắt nạt không? Đặt biệt hơn là cô có nhớ đến anh không? Cô có còn hay khóc một mình nữa không?
Anh đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều câu hỏi, rất nhiều điều mà anh đang rất muốn biết. Thế nhưng,..chẳng ai trả lời anh cả. Một sự cô độc nào đó kéo đến làm cho anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Và một điều nào đó đang hi hữu trong anh, làm anh không thể chối bỏ, rằng...
"Anh nhớ cô, rất nhớ cô..."
* * *
Đình Dương đi cùng với ba mẹ của anh đến một nhà hàng sang trọng cùng khuôn mặt rất ư là...lạnh lùng. Anh bước vào, thế nhưng, phòng ăn không chỉ có mỗi ba chỗ ngồi mà có tận sáu chỗ. Anh nhìn có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng không ý kiến.
- Còn thêm ai nữa sao mẹ? - Anh hỏi, vẻ mặt ngu ngơ.
- Ừ, ba mẹ có khách. Bên đó chắc cũng sắp đến rồi. - Bà Ngọc nói, ánh mắt hướng ra phía cánh cửa.
Không biết là trùng hợp hay sắp đặt, cánh cửa được mở ra một giây sau đó. Bước vào là một người đàn ông và sau đó là một người phụ nữ, hai người trông rât tươm tất và chững chạc. Đình Dương đứng lên, cùng ba mẹ của anh chào hỏi hai vị khách.
Lại một lần nữa, khuôn mặt của anh lại ngỡ ngàng. Chỉ có năm người, cớ sao lại có tận sáu cái ghế?
Cánh cửa chợt được mở ra một cách nhẹ nhàng, thế nhưng, làm anh không thể nào không thấy kinh ngạc khi anh nhìn thấy một cô gái bước vào.
Cô gái ấy...chẳng phải là...
- Dạ, cháu chào hai bác. Em chào anh. - Cô gái ấy nói rồi cúi đầu chào một cách lễ phép.
- Trông cháu xinh hẳn ra nhiều đó. - Bà Nghi, mẹ của anh nói, đưa ánh nhìn hài lòng về phía cô gái.
- Dạ, cháu...cám ơn bác ạ. - Cô gái mĩm cười.
Rồi trong vô thức, cô gái ấy đưa ánh nhìn lướt qua Đình Dương, rồi dừng tại anh.
- Anh...Là anh sao? - Cô gái hỏi, rồi nhìn thẳng vào anh như đang kết tội vào một người nào đó.
- Mai Anh, còn ngồi xuống trước đã. Con gái phải giữ ý giữ tứ chứ. - Mẹ của cô gái, bà Phương nhắc khéo.
Chính là cô ta, Mai Anh sao? Đúng chính xác là cô ta, người đã đạp cho anh một cú phải vào viện vì kiệt sức. Rõ rồi, cô ta tự đến để nhận tội sao? Nhìn cô ta của ngày hôm ấy và hôm nay, khác-một-trời-một-vực.
Đình Dương khẽ mĩm cười một cách bí hiểm.
- Cô...còn nhận ra tôi à? - Anh hỏi, vẫn cái vẻ bí hiểm.
- Hai con đã gặp nhau trước rồi à? - Ông Nghi, chồng bà Nghi, hỏi. Khuôn mặt của ông như đang có ý cười.
- Thế thì tốt quá rồi. - Ông Phương nói, rồi nở một nụ cười.
Đình Dương và Mai Anh nhìn nhau mà chẳng hiểu gì cả.
Ai cũng hiểu, chỉ mỗi hai người không hiểu...
- Thôi thì ta vào chính vấn đề đi vậy. - Bà Nghi nói. - Hai con, kết hôn đi!
Lời bà nói và giọng nói như đinh đóng cột. Đình Dương ngạc nhiên nhìn mẹ, có phải...mẹ của anh đang đùa không? Thế nhưng phía bên kia, Mai Anh chỉ yên lặng và cúi mặt chẳng nói gì.
- Dạ?
- Mẹ rất muốn Mai Anh đây về làm dâu nhà mình. Con thấy đó, còn ai có thể tốt như em đây không chứ. - Bà Nghi tiếp tục nói.
- Có thể là rất sớm, nhưng bác và bác Phương chuẩn bị cho cuộc làm việc ở nước ngoài. Hai bác mong hai con sớm kết hôn và mong con chăm sóc cho Mai Anh nhà bác. - Bà Phương từ tốn nói.
Có chuyện đó xảy ra sao? Kết hôn mà không có tình yêu thì cũng như là nước lã mây trôi. Huống chi, đây lại là ép buộc.
- Cháu cần suy nghĩ ạ. - Đình Dương nói, rồi bầu không khí trở nên yên lặng đến bất ngờ.
- Được rồi, cháu cứ việc nghĩ. Dù sao thì chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà. - Bà Phương nói rồi mĩm cười nhẹ.
Một bữa ăn đã diễn ra sao đó. Nhưng với Đình Dương, đó là một buổi cơm nặng nề trong những dòng suy nghĩ. Còn Mai Anh thì chỉ yên lặng, cô không biết phải nên làm gì, gã cho anh ta có thể cũng tốt thôi. Nhưng...đó chỉ là những gì cô nghĩ.
* * *
Hơi thở của cô có chút thận trọng. Trâm Anh cô nhẹ nhàng bước đi để tìm kiếm thông tin về tổ chức này. Đôi chân của cô đã bước qua khu B, một luồng không khí lạnh hơn nữa nhẹ thổi vào người của cô, lạnh toát.
Khu B chẳng khác gì khu A ngoài cái tên gọi cả. Tất cả các phòng đều như nhau, thế nên cũng rất khó để có thể nhận biết được đâu là phòng chứa "hàng xuất/nhập khẩu".
Cô cứ mãi đi và đôi mắt vẫn ngó nhìn với một hành lang vắng người một cách lạ lùng. Thế nhưng, khi đi ngang một cánh cửa thì giọng nói của ai đó vang lên. Thế nên, cô chợt dừng lại.
- Số hàng bên ông Thiện vừa mới gửi đến tôi đã cho người đặt vào trong kho rồi ạ. Theo như kế hoạch thì chúng sẽ được chuyển đi sau 2 tháng nữa ạ. - Là giọng nói của một người đàn ông. Đương nhiên, cô không hề quen biết.
Cô cố tình áp sát tai vào cánh cửa để nghe cuộc đối thoại ấy một cách rõ hơn.
- Cứ đặt chúng ở đấy. Luật cũ, tất cả mọi người không có phận sự thì không được vào. - Một giọng nói, chứa đầy sự uy quyền.
- Dạ! - Giọng nói ấy tiếp tục. - Bên UK muốn hợp tác với chúng ta để lấy về hai quả bơm. Họ muốn chúng ta trợ giúp trong việc chuyển khẩu.
- Đã nhận lời chưa?
- Vẫn chưa ạ.
- Bên họ nói thế nào?
- Bên họ muốn chuyển về hai quả bơm. Một là thật, với sức công phá trong khu vực 25 mét. Và quả còn lại là giả. Họ muốn chúng ta giúp chuyển về thông qua biển Thái Bình Dương.
Mãi lắng nghe mà cô chẳng để ý. Ai đó đã bước đến và bịt chặt lấy miệng của cô.
Thế là...hết rồi sao? Cô sẽ phải chết thật sao...?
* * *
- Anh... thấy thế nào? Chuyện khi nảy... - Mai Anh hỏi nhỏ khi cả hai đang ở trên xe của Đình Dương.
- Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu. - Đình Dương nghiêm mặt lại.
Bỗng dưng, anh chợt nghĩ đến một ai đó. Không biết, bây giờ cô ấy đang làm gì...
- Vậy à. - Mai Anh nhẹ cười, thế nhưng, cô chợt cảm thấy một điều gì đó rất lạ. Nó nhoi nhói ở nơi phía tim.
- Đây là nhà của cô à? Đến rồi đó, cô vào đi. - Anh nói, giọng như đang đuổi khéo.
Mai Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói.
- Tôi nghĩ ba mẹ của chúng ta nói cũng đúng. Anh cũng có thể sẽ cần người chăm sóc và giúp đỡ anh. Tôi nghĩ, sẽ tốt hơn nếu như anh là một người đã có gia đình. Các cổ đông sẽ đặt niềm tin nhiều hơn ở một người đàn ông, đã có vợ. Mặt khác, tôi cũng có thể giúp anh có được nhiều bản hợp đồng đắc giá hơn nữa kìa. Tuy nhiên, đó chỉ là ý kiến của tôi, quyết định là ở anh. Cảm ơn đã đưa tôi về. Tạm biệt!
Nói rồi, Mai Anh bước nhanh vào nhà. Cô không biêt, mình đang dấn thân vào đau khổ. Thế nhưng, cô chẳng quan tâm, cô chỉ quan tâm rằng, cô-muốn-làm-vợ-của-người-con-trai-đó.
Cô tin rằng, cái yêu từ ánh nhìn đầu tiên của cô có thể là sự thật. Cô-tin-vào-điều-đó.
* * *
Tiểu thư Thiện Như vừa mới bước ra khỏi công ty thì đã thấy Minh Tuấn, anh tựa lưng vào khung xe, trông rất ư là điển trai. Trái tim của cô khẽ đập mạnh hơn, thế nhưng, cô cũng đi đến và chào hỏi.
- Anh Tuấn! Anh đợi ai ở đây à? - Thiện Như nở một nụ cười đầy yêu kiều.
Ánh mắt của Minh Tuấn ngước lên, hai mài khẽ nhíu lại rồi lại giản ra sau đó vài giây.
- Cuối cùng em cũng tan ca rồi. - Minh Tuấn nở một nụ cười đáp trả. Tựa như ánh nắng nhè nhẹ ban mai.
- Anh tìm em sao? Có việc gi hả anh? - Thiện Như hỏi, có phần hơi ngạc nhiên.
Anh khẽ nhìn đồng hồ rồi ngước ánh mắt âu yếm nhìn cô, khẽ nói.
- Phải có việc gì thì anh mới có thể đến đây sao? - Minh Tuấn phụ mặt xuống, nói với giọng hờn dổi.
Thiện Như phút chốc không biết phải làm gì, cô bối rối nói.
- Em...không...có ý đó.
- Vậy được rồi! Em rảnh chứ? Minh đi ăn nha. - Minh Tuấn nói, vẻ phong độ lại trở lại một cách nhanh chóng. - Anh vừa mới đặt chỗ tại một nhà hàng. Đi nhé!
Minh Tuấn phong độ rủ rê.
- Vâng. Mình đi thôi. - Thiện Như trả lời nhẹ, thế nhưng, nhịp tim của cô cứ thế mà tăng dần. Cứ như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy.
Chỉ đợi có thế, Minh Tuấn đã nhanh chóng mở cửa cho Thiện Như rồi nhanh chóng ngồi vào ghế tay lái của mình. Anh cho xe đi đến một nhà hàng rất ư là sang trọng. Nhà hàng sang trọng được trang trí một cách tao nhã từ trong lẫn ngoài. Diện tích rộng lớn được chia ra làm nhiều sảnh, rất ưa nhìn.
Nhà hàng phục vụ tất cả các món của các nước nổi tiếng trên toàn thế giới. Mỗi sảnh là mỗi cách phục vụ và các món ăn khác nhau.
Minh Tuấn và Thiện Như bước vào sảnh 2, sảnh phục vụ thức ăn Italy.
* * *
Trâm Anh cảm thấy người mình như bị nhấc lên khỏi không trung. Người vừa mới phát hiện ra cô đang đưa cô đi đến một nơi nào đó.
Cô sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại. Ánh đèn dường như đang dần biến mất. Người ấy dường như đang đưa cô vào một nơi nào đó, rất tối.
Cô nghe tiếng động của người đó, hắn ta lấy ra một cây súng. Và rồi...
_The Blue Heart_
Chương 25
Dưới ánh đèn của thành phố, Bảo Lâm ngồi đó... đợi chờ cô. Lời anh muốn nói phải chăng đã là muộn màng rồi? Nếu anh nói ra trước đó, thì mọi chuyện có thể nào thay đổi được điều gì không? Đôi môi của anh đang lắp nhắp một chút rượu vang, vị của rượu chan chát đã làm cho anh cảm thấy tỉnh táo hơn bất cứ khi nào. Đôi mắt của anh nhìn xuống dòng xe tấp nập về đêm mà lòng nặng trĩu.
Anh biết rất rõ, nơi ấy là một nơi rất nguy hiểm, nó nguy hiểm đến mức mạng sống của một người có thể mất đi trong một giây mà không ai có thể báo trước. Anh... lo cho cô, người con gái anh đã yêu từ bao giờ mà không có một lý do nào để có thể giải thích. Thế nhưng, anh đã yêu cô rồi, yêu cô rất nhiều, nhiều hơn tất cả những thứ mà anh đã có.
Anh tự hỏi, ở nơi ấy cô có bị người khác bắt nạt không? Đặt biệt hơn là cô có nhớ đến anh không? Cô có còn hay khóc một mình nữa không?
Anh đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều câu hỏi, rất nhiều điều mà anh đang rất muốn biết. Thế nhưng,..chẳng ai trả lời anh cả. Một sự cô độc nào đó kéo đến làm cho anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Và một điều nào đó đang hi hữu trong anh, làm anh không thể chối bỏ, rằng...
"Anh nhớ cô, rất nhớ cô..."
* * *
Đình Dương đi cùng với ba mẹ của anh đến một nhà hàng sang trọng cùng khuôn mặt rất ư là...lạnh lùng. Anh bước vào, thế nhưng, phòng ăn không chỉ có mỗi ba chỗ ngồi mà có tận sáu chỗ. Anh nhìn có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng không ý kiến.
- Còn thêm ai nữa sao mẹ? - Anh hỏi, vẻ mặt ngu ngơ.
- Ừ, ba mẹ có khách. Bên đó chắc cũng sắp đến rồi. - Bà Ngọc nói, ánh mắt hướng ra phía cánh cửa.
Không biết là trùng hợp hay sắp đặt, cánh cửa được mở ra một giây sau đó. Bước vào là một người đàn ông và sau đó là một người phụ nữ, hai người trông rât tươm tất và chững chạc. Đình Dương đứng lên, cùng ba mẹ của anh chào hỏi hai vị khách.
Lại một lần nữa, khuôn mặt của anh lại ngỡ ngàng. Chỉ có năm người, cớ sao lại có tận sáu cái ghế?
Cánh cửa chợt được mở ra một cách nhẹ nhàng, thế nhưng, làm anh không thể nào không thấy kinh ngạc khi anh nhìn thấy một cô gái bước vào.
Cô gái ấy...chẳng phải là...
- Dạ, cháu chào hai bác. Em chào anh. - Cô gái ấy nói rồi cúi đầu chào một cách lễ phép.
- Trông cháu xinh hẳn ra nhiều đó. - Bà Nghi, mẹ của anh nói, đưa ánh nhìn hài lòng về phía cô gái.
- Dạ, cháu...cám ơn bác ạ. - Cô gái mĩm cười.
Rồi trong vô thức, cô gái ấy đưa ánh nhìn lướt qua Đình Dương, rồi dừng tại anh.
- Anh...Là anh sao? - Cô gái hỏi, rồi nhìn thẳng vào anh như đang kết tội vào một người nào đó.
- Mai Anh, còn ngồi xuống trước đã. Con gái phải giữ ý giữ tứ chứ. - Mẹ của cô gái, bà Phương nhắc khéo.
Chính là cô ta, Mai Anh sao? Đúng chính xác là cô ta, người đã đạp cho anh một cú phải vào viện vì kiệt sức. Rõ rồi, cô ta tự đến để nhận tội sao? Nhìn cô ta của ngày hôm ấy và hôm nay, khác-một-trời-một-vực.
Đình Dương khẽ mĩm cười một cách bí hiểm.
- Cô...còn nhận ra tôi à? - Anh hỏi, vẫn cái vẻ bí hiểm.
- Hai con đã gặp nhau trước rồi à? - Ông Nghi, chồng bà Nghi, hỏi. Khuôn mặt của ông như đang có ý cười.
- Thế thì tốt quá rồi. - Ông Phương nói, rồi nở một nụ cười.
Đình Dương và Mai Anh nhìn nhau mà chẳng hiểu gì cả.
Ai cũng hiểu, chỉ mỗi hai người không hiểu...
- Thôi thì ta vào chính vấn đề đi vậy. - Bà Nghi nói. - Hai con, kết hôn đi!
Lời bà nói và giọng nói như đinh đóng cột. Đình Dương ngạc nhiên nhìn mẹ, có phải...mẹ của anh đang đùa không? Thế nhưng phía bên kia, Mai Anh chỉ yên lặng và cúi mặt chẳng nói gì.
- Dạ?
- Mẹ rất muốn Mai Anh đây về làm dâu nhà mình. Con thấy đó, còn ai có thể tốt như em đây không chứ. - Bà Nghi tiếp tục nói.
- Có thể là rất sớm, nhưng bác và bác Phương chuẩn bị cho cuộc làm việc ở nước ngoài. Hai bác mong hai con sớm kết hôn và mong con chăm sóc cho Mai Anh nhà bác. - Bà Phương từ tốn nói.
Có chuyện đó xảy ra sao? Kết hôn mà không có tình yêu thì cũng như là nước lã mây trôi. Huống chi, đây lại là ép buộc.
- Cháu cần suy nghĩ ạ. - Đình Dương nói, rồi bầu không khí trở nên yên lặng đến bất ngờ.
- Được rồi, cháu cứ việc nghĩ. Dù sao thì chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà. - Bà Phương nói rồi mĩm cười nhẹ.
Một bữa ăn đã diễn ra sao đó. Nhưng với Đình Dương, đó là một buổi cơm nặng nề trong những dòng suy nghĩ. Còn Mai Anh thì chỉ yên lặng, cô không biết phải nên làm gì, gã cho anh ta có thể cũng tốt thôi. Nhưng...đó chỉ là những gì cô nghĩ.
* * *
Hơi thở của cô có chút thận trọng. Trâm Anh cô nhẹ nhàng bước đi để tìm kiếm thông tin về tổ chức này. Đôi chân của cô đã bước qua khu B, một luồng không khí lạnh hơn nữa nhẹ thổi vào người của cô, lạnh toát.
Khu B chẳng khác gì khu A ngoài cái tên gọi cả. Tất cả các phòng đều như nhau, thế nên cũng rất khó để có thể nhận biết được đâu là phòng chứa "hàng xuất/nhập khẩu".
Cô cứ mãi đi và đôi mắt vẫn ngó nhìn với một hành lang vắng người một cách lạ lùng. Thế nhưng, khi đi ngang một cánh cửa thì giọng nói của ai đó vang lên. Thế nên, cô chợt dừng lại.
- Số hàng bên ông Thiện vừa mới gửi đến tôi đã cho người đặt vào trong kho rồi ạ. Theo như kế hoạch thì chúng sẽ được chuyển đi sau 2 tháng nữa ạ. - Là giọng nói của một người đàn ông. Đương nhiên, cô không hề quen biết.
Cô cố tình áp sát tai vào cánh cửa để nghe cuộc đối thoại ấy một cách rõ hơn.
- Cứ đặt chúng ở đấy. Luật cũ, tất cả mọi người không có phận sự thì không được vào. - Một giọng nói, chứa đầy sự uy quyền.
- Dạ! - Giọng nói ấy tiếp tục. - Bên UK muốn hợp tác với chúng ta để lấy về hai quả bơm. Họ muốn chúng ta trợ giúp trong việc chuyển khẩu.
- Đã nhận lời chưa?
- Vẫn chưa ạ.
- Bên họ nói thế nào?
- Bên họ muốn chuyển về hai quả bơm. Một là thật, với sức công phá trong khu vực 25 mét. Và quả còn lại là giả. Họ muốn chúng ta giúp chuyển về thông qua biển Thái Bình Dương.
Mãi lắng nghe mà cô chẳng để ý. Ai đó đã bước đến và bịt chặt lấy miệng của cô.
Thế là...hết rồi sao? Cô sẽ phải chết thật sao...?
* * *
- Anh... thấy thế nào? Chuyện khi nảy... - Mai Anh hỏi nhỏ khi cả hai đang ở trên xe của Đình Dương.
- Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu. - Đình Dương nghiêm mặt lại.
Bỗng dưng, anh chợt nghĩ đến một ai đó. Không biết, bây giờ cô ấy đang làm gì...
- Vậy à. - Mai Anh nhẹ cười, thế nhưng, cô chợt cảm thấy một điều gì đó rất lạ. Nó nhoi nhói ở nơi phía tim.
- Đây là nhà của cô à? Đến rồi đó, cô vào đi. - Anh nói, giọng như đang đuổi khéo.
Mai Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói.
- Tôi nghĩ ba mẹ của chúng ta nói cũng đúng. Anh cũng có thể sẽ cần người chăm sóc và giúp đỡ anh. Tôi nghĩ, sẽ tốt hơn nếu như anh là một người đã có gia đình. Các cổ đông sẽ đặt niềm tin nhiều hơn ở một người đàn ông, đã có vợ. Mặt khác, tôi cũng có thể giúp anh có được nhiều bản hợp đồng đắc giá hơn nữa kìa. Tuy nhiên, đó chỉ là ý kiến của tôi, quyết định là ở anh. Cảm ơn đã đưa tôi về. Tạm biệt!
Nói rồi, Mai Anh bước nhanh vào nhà. Cô không biêt, mình đang dấn thân vào đau khổ. Thế nhưng, cô chẳng quan tâm, cô chỉ quan tâm rằng, cô-muốn-làm-vợ-của-người-con-trai-đó.
Cô tin rằng, cái yêu từ ánh nhìn đầu tiên của cô có thể là sự thật. Cô-tin-vào-điều-đó.
* * *
Tiểu thư Thiện Như vừa mới bước ra khỏi công ty thì đã thấy Minh Tuấn, anh tựa lưng vào khung xe, trông rất ư là điển trai. Trái tim của cô khẽ đập mạnh hơn, thế nhưng, cô cũng đi đến và chào hỏi.
- Anh Tuấn! Anh đợi ai ở đây à? - Thiện Như nở một nụ cười đầy yêu kiều.
Ánh mắt của Minh Tuấn ngước lên, hai mài khẽ nhíu lại rồi lại giản ra sau đó vài giây.
- Cuối cùng em cũng tan ca rồi. - Minh Tuấn nở một nụ cười đáp trả. Tựa như ánh nắng nhè nhẹ ban mai.
- Anh tìm em sao? Có việc gi hả anh? - Thiện Như hỏi, có phần hơi ngạc nhiên.
Anh khẽ nhìn đồng hồ rồi ngước ánh mắt âu yếm nhìn cô, khẽ nói.
- Phải có việc gì thì anh mới có thể đến đây sao? - Minh Tuấn phụ mặt xuống, nói với giọng hờn dổi.
Thiện Như phút chốc không biết phải làm gì, cô bối rối nói.
- Em...không...có ý đó.
- Vậy được rồi! Em rảnh chứ? Minh đi ăn nha. - Minh Tuấn nói, vẻ phong độ lại trở lại một cách nhanh chóng. - Anh vừa mới đặt chỗ tại một nhà hàng. Đi nhé!
Minh Tuấn phong độ rủ rê.
- Vâng. Mình đi thôi. - Thiện Như trả lời nhẹ, thế nhưng, nhịp tim của cô cứ thế mà tăng dần. Cứ như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy.
Chỉ đợi có thế, Minh Tuấn đã nhanh chóng mở cửa cho Thiện Như rồi nhanh chóng ngồi vào ghế tay lái của mình. Anh cho xe đi đến một nhà hàng rất ư là sang trọng. Nhà hàng sang trọng được trang trí một cách tao nhã từ trong lẫn ngoài. Diện tích rộng lớn được chia ra làm nhiều sảnh, rất ưa nhìn.
Nhà hàng phục vụ tất cả các món của các nước nổi tiếng trên toàn thế giới. Mỗi sảnh là mỗi cách phục vụ và các món ăn khác nhau.
Minh Tuấn và Thiện Như bước vào sảnh 2, sảnh phục vụ thức ăn Italy.
* * *
Trâm Anh cảm thấy người mình như bị nhấc lên khỏi không trung. Người vừa mới phát hiện ra cô đang đưa cô đi đến một nơi nào đó.
Cô sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại. Ánh đèn dường như đang dần biến mất. Người ấy dường như đang đưa cô vào một nơi nào đó, rất tối.
Cô nghe tiếng động của người đó, hắn ta lấy ra một cây súng. Và rồi...
_The Blue Heart_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.