Nhóc Lạnh Lùng, Tôi Sẽ Mãi Mãi Bên Cạnh Em!!!
Chương 94: Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc
Tyty Lùn
15/10/2017
Nó bước vào nhà, Tụi hắn đưa nó về nói có việc gì đó ở công ty nên đi trước rồi. Trên xe hắn:
- Êk đi đâu thằng kia.-cậu hỏi hắn.
- Tới toà soạn báo.-hắn tỏ ý cười.
- Làm gì đây mầy có khi nào tới đó.-anh nhìn hắn dò xét.
- Chuyện của My.-hắn lạnh giọng nhưng không khỏi vui sướng.
- Ờk mà bình thường tao thấy My đâu ưa mầy lắm sau hôm nay công bố quan hệ với mầy là sau.-cậu nghi hoặc.
- Đừng nói mầy ép nó nha.-anh cũng thấy lạ tự nhiên hắn chuyển hết cổ phần Nguyễn Thị cho nó.
- Đúng tất cả tao làm.-hắn không chút giấu nói ngay.
- Cái gì.-hai cậu có chút ngạc nhiên.
- Không nói nhiều tao muốn chuyện này thêm nhiều người biết hơn, cô ấy sẽ không thoát khỏi tao được.-hắn nắm chặt tay lại.
- Mầy làm như vậy có nghĩ đến cảm giác của My không.-cậu hỏi.
- Tao chỉ biết tao không thể thiếu cô ấy.-hắn có chút nhói nó có yêu hắn không.
- Tụi còn muốn hỏi mầy một câu.-anh rất muốn biết chuyện này ngay cả cậu cũng vậy.
- Nói.-chuyện gì hắn không quan tâm.
- Thuý Diểm mầy còn nhớ.-cậu thay lời anh chính là bạn gái cũ của hắn không từ mà biệt.
- Có.-chỉ một từ nói lên tất cả.
- Tao biết mầy đối với My không còn như trước nhưng nếu Thuý Diểm về mầy chọn ai.-anh hỏi đây điều anh lo lắng cho hắn.
- Tao sẽ chọn người mà tao yêu.-hắn không có quyền lựa chọn khác, nhưng nếu ngày đó xãy ra trước tiên phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
- Chính xác nên mầy phải suy nghĩ thật kĩ.-cậu nhắc nhở hắn nếu không sẽ hối hận suốt đời.
- Tao biết nên làm gì.-hắn lạnh nhạt mọi thứ chỉ riêng nó có thể cho hắn thứ mà không ai có thể có chính là sự yên bình.
•••••••Tại nhà•••••••
Nó vừa bước vào cửa, cô và nhỏ chạy ra hỏi tới tấp.
- Tại sau mầy lại.-nhỏ lai người nó.
- Chuyện thật là vậy sau đúng là lử rừng rơm lâu ngày cũng cháy.
- Tụi mầy đang nói gì tao chả hiểu.-nó tựa lưng vào ghế hơi mệt mỏi.
- Vậy mầy xem đi.-cô nhanh chống đưa lop-top sang cho nó.
Nó mở mắt đọc cái thứ nhỏ và cô xem như chuyện nhỏ và cô tỏ thái độ rất lạ tin tức mới nhất hôm nay.
*Bài viết đầu tiên: Báo động báo động cô chủ nhỏ VMPT hôm nay tuyên bố có chồng sắp cưới, không chừng không lâu sau sẽ tổ chứ đám cưới.
*Bài viết thứ hai: Tin khẩn tin khẩn nam thần lạnh lùng Nhật Phong đã có ý trung nhân quyết định lấy vợ.
*Bài viết thứ ba: Tin động trời hôm nay tiểu thư băng giá cùng hoàng tử lạnh lùng, cùng đi chung đến cuộc họp cổ đông đúng là tai tài gái sắc...hot hot.
....... Còn rất nhiều ảnh minh hoạ không biết lấy đâu ra, mẹ nó đâu ra mấy tin nhảm này, không lẽ những gì nó nói đã lan rộng như vậy, vậy thì chết tôi rồi.
- Là toà soạn báo nào.-nó đứng phắt dậy nhìn nhỏ và cô.
- Sau tính phi tan chứng cứ ak.-nhỏ trêu.
- Mầy quá lắm rồi tao nghĩ ba mẹ mầy cũng đã biết rồi.-cô đùa.
Tự nhiên đt nó reo lên, nó mở màn hình là mẹ nó, lần này xong rồi, chắt họ biết hết rồi làm sau đây, nhỏ và cô bay ngay qua thấy điện thoại để dòng chữ mẹ yêu hai con bạn tự nhiên bụm miệng cười.
- Mẹ về tới rồi ak sau không nghĩ ngơi đi cho khoẻ đã.-nó nhẹ giọng đề phòng bất trắc.
- Chuyện gì đây con có bạn trai không không nói mẹ biết một tiếng, là cậu lúc nãy.-mẹ nó hét lớn xém chút lủng màn nhĩ rồi.
- Dạ đó là chuyện ngoài ý muốn, vậy nha mẹ giữ gìn sức khoẻ nha xong việc con về ngay.-nó cúp máy không biết phải nói thế nào, nó với hắn đã là yêu nhau sau.
Nhỏ và cô cười nghiêng ngã trước sự lúng túng của nó.
- Sau sau dùng cách quảng binh ak.-nhỏ lại trêu nó, còn nó bây giờ chỉ nhớ tới hắn tất cả.
- Tao mệt lắm bớt nói tí đi.-tưởng xong chuyện ai ngờ không biết lại chuyện gì nữa đây.
- Đúng rồi hôm nay chuyện sau rồi.-cô nhớ lại.
- Ổn cả chứ sau mầy có vẻ.-nhỏ tiếp lời.
- Thật là...-nó kể lại hết cho nhỏ và cô nghe.
- Như vậy như ý mầy rồi còn gì.-nhỏ nói từ đầu nó nói như vậy mà.
- Mầy nên đa tạ Phong đi.-cô nhắc.
Đang nói tụi hắn từ cửa đi vào, hắn rất thoải mái nhìn nó, cậu và anh đi nhanh về phía hai nhỏ.
- Chúng ta nên lên trên.-cậu kéo nhỏ đi ngay không gian không cho phép.
- Ra ngoài với anh chút.-anh kéo cô đi chỉ còn lại nó và hắn.
Nó không nhìn hắn ngồi đó không lên tiếng, hắn cũng vậy định thử thách lòng kiên nhẫn ak, nó đứng dậy đi lên phòng hắn cứ nhìn chằm chằm mãi.
- Nè đi đâu.-hắn kéo nó ngồi xuống.
- Tôi làm theo ý anh rồi còn gì.-nó dùng biểu cảm bất cần làm tim hắn có chút nhói.
- Em chỉ xem đó là yêu cầu của anh và em phải thực hiện thôi sau.-hắn hỏi lại mong rằng chỉ là hắn suy nghĩ quá nhiều.
- Đúng chứ anh nghĩ tôi, thôi hôm nay tôi cảm ơn anh, cũng mệt rồi nghĩ ngơi đi.-nó kéo tay hắn ra khỏi tay nó rồi đi ngay lên lầu "Tất cả không phải vậy chỉ là em không muốn anh yêu em, rồi anh sẽ thất vọng vì em".
Hắn chợt tĩnh không thể, "em dám cứng đầu, để anh xem em lạnh tới mức nào anh cũng có cách làm tan chảy nó", hắn lên phòng đóng chặt cửa lại.
Buổi chiều cậu và nhỏ ngồi xem tivi, cô và cậu loay hoay trong bếp làm bữa ăn cho cả nhà, nó thức dậy đang căn mắt ra trên màn hình máy tính, tập đoàn vừa sát nhập thêm Nguyễn Thị nên có phần khác hơn, ngay cả công văn cũng phải làm ngay đúng là rắc rối biết vậy giao lại hết cho Bin.
Hắn từ từ lết thân xuống, tựa người vào nó nhìn nó làm việc, nó mặt xác cái bản mặt của hắn tập trung. Nhỏ khó chịu lên tiếng.
- Hai đứa tụi mầy mới đó đã.-nhỏ nhìn không chớp mắt.
- Kệ gia đình người ta đi vào đây giúp tao dọn thức ăn ra nè.-cô gọi nhỏ.
Cậu đi ngang còn biểu hiện cho hắn một ngàn like đúng là hết nói.
- Mặt kệ em xem anh là gì anh vẫn mãi bên em.-hắn nói nhỏ vào tai nó.
- Anh đi chết đi.-nó quay sang bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình khoảng cách rất gần. Đứng hình vài giây nó quay mặt chỗ khác đỏ hết cả mặt.
- Đi ăn thôi.-hắn biết nó đang ngượng úo lop-top lại kéo nó đi lại bàn ăn.
Đúng là cô hôm nào nấu cũng rất ngon chất lượng hơn cả nhà hàng, siêu siêu nhưng cũng tốn không ít sức lực, ngồi vào bàn đã thấy sực mùi đồ ăn thơm nứt mũi. Mọi người cầm đủa bắt đầu chiến đấu.
- Ờk tại sau mấy hôm nay không thấy cô nấu món ăn có hải sản vậy.-cậu thấy lạ bèn hỏi hai là cô không biết nấu.
- Đúng rồi em yêu hay ngày mai mình đổi món đi.-anh đề nghị.
- Em không nấu đâu My nó bị dị ứng hải sản từ nhỏ có lần suýt chết đấy nên từ đó tới giờ em không nấu nữa.-nhỏ nói nhìn anh ý là vậy.
- Không sau vợ anh nấu gì anh ăn đó không ý kiến.-anh lại giở trò nịnh cô làm cô thẹn đỏ mặt.
- Ai bảo này khai.-nó liếc cái này gọi là không đánh mà khai.
- Bởi vậy từ đây về sau không ai được ăn hải sản.-hắn khẳng định lại tránh nó ăn phải.
- Không cần như vậy không nghiêm trọng đến vậy.-nó nói không cần mọi người vì nó mà từ bỏ.
- Cũng không sau đây là vì mọi người lo cho cô chứ không phải vì cô.-cậu biết ngay nó không đồng ý, với tính cách của nó không muốn liên luỵ đến ai.
- Tôi không cám ơn đâu.-nó từ tốn mà ăn.
- Tụi tôi không cần.-anh cười nói nếu như cô gái khác anh không thích như vậy có chút kiêu kì, nhưng đối với nó đây lại rất chân thật.
Mọi người im lặng mà dùng bữa không ai nói tiếng nào, hắn cứ gắl thức ăn cho nó làm nó ăn no căn cả bụng, cử chỉ ân cần của hắn làm cô và nhỏ cũng phải ghen tị. Mọi người ai lại việc nấy nó đi ra vườn hóng gió, hắn lẻo đẻo theo sau.
- Anh có thể đừng đi theo tôi.-nó gằn giọng.
- Không.-hắn biết ngay nó biết hắn đi theo lên nên tiếng.
- Vì cái gì.-câu hỏi không đầu không đuôi nhưng hắn hiểu rất rõ.
- Vì anh không muốn xa em.-ghé sát vào tai nó giật mình chết mất nó quay đi.
- Chuyện hôm nay em nên quên đi, anh biết em không vui.-hắn nói khiến nó cảm giác đúng như vậy, tuy rất hận nhưng cũng không nỡ lắm, dù sau mọi chuyện cũng đã rồi không muốn cũng không thể thay đổi.
- Không phải tôi đang rất vui sau, những gì họ nợ mẹ tôi đã đòi lại được.-nó nói vẻ mặt có chút suy tư.
- Em chỉ vẻ bề ngoài thật ra em không nỡ nhìn thấy ba en mất hết gia sản, em không qua mặt anh được đâu.-hắn đi lại phía ghế đá ngồi xuống.
- Anh làm thầy bói đi là vừa.-nó cười đó là lời nói thật lòng hắn như con sâu trong bụng nó vâyh cái gì hắn cũng biết.
- Vậy sau.-hắn kéo nó ôm vào lòng.
- Anh làm trò gì vậy.-nó cố thoát ra nhưng không thể hắn quá mạnh nhưng lại rất nương tay với nó.
- Có một chuyện anh không đoán được chính là tâm tình của em.-hắn nói âm lượng vừa đủ nghe làm nó rùng mình.
Nó vội thoát ra khỏi hắn đi ngay vào nhà. Tâm tình của nó hắn không bao giờ đoán ra được tất cả rất mơ hồ không lường trước được. Lúc thì hắn rất khẳnh định lúc thì khônh chắt chắn được điều gì. Nó đi ngay lên phòng, "anh cứ như vậy em biết phải làm sau đây".
~#~#~#~#~#~#~#~
Nn hết nha cả nhà!!!
- Êk đi đâu thằng kia.-cậu hỏi hắn.
- Tới toà soạn báo.-hắn tỏ ý cười.
- Làm gì đây mầy có khi nào tới đó.-anh nhìn hắn dò xét.
- Chuyện của My.-hắn lạnh giọng nhưng không khỏi vui sướng.
- Ờk mà bình thường tao thấy My đâu ưa mầy lắm sau hôm nay công bố quan hệ với mầy là sau.-cậu nghi hoặc.
- Đừng nói mầy ép nó nha.-anh cũng thấy lạ tự nhiên hắn chuyển hết cổ phần Nguyễn Thị cho nó.
- Đúng tất cả tao làm.-hắn không chút giấu nói ngay.
- Cái gì.-hai cậu có chút ngạc nhiên.
- Không nói nhiều tao muốn chuyện này thêm nhiều người biết hơn, cô ấy sẽ không thoát khỏi tao được.-hắn nắm chặt tay lại.
- Mầy làm như vậy có nghĩ đến cảm giác của My không.-cậu hỏi.
- Tao chỉ biết tao không thể thiếu cô ấy.-hắn có chút nhói nó có yêu hắn không.
- Tụi còn muốn hỏi mầy một câu.-anh rất muốn biết chuyện này ngay cả cậu cũng vậy.
- Nói.-chuyện gì hắn không quan tâm.
- Thuý Diểm mầy còn nhớ.-cậu thay lời anh chính là bạn gái cũ của hắn không từ mà biệt.
- Có.-chỉ một từ nói lên tất cả.
- Tao biết mầy đối với My không còn như trước nhưng nếu Thuý Diểm về mầy chọn ai.-anh hỏi đây điều anh lo lắng cho hắn.
- Tao sẽ chọn người mà tao yêu.-hắn không có quyền lựa chọn khác, nhưng nếu ngày đó xãy ra trước tiên phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
- Chính xác nên mầy phải suy nghĩ thật kĩ.-cậu nhắc nhở hắn nếu không sẽ hối hận suốt đời.
- Tao biết nên làm gì.-hắn lạnh nhạt mọi thứ chỉ riêng nó có thể cho hắn thứ mà không ai có thể có chính là sự yên bình.
•••••••Tại nhà•••••••
Nó vừa bước vào cửa, cô và nhỏ chạy ra hỏi tới tấp.
- Tại sau mầy lại.-nhỏ lai người nó.
- Chuyện thật là vậy sau đúng là lử rừng rơm lâu ngày cũng cháy.
- Tụi mầy đang nói gì tao chả hiểu.-nó tựa lưng vào ghế hơi mệt mỏi.
- Vậy mầy xem đi.-cô nhanh chống đưa lop-top sang cho nó.
Nó mở mắt đọc cái thứ nhỏ và cô xem như chuyện nhỏ và cô tỏ thái độ rất lạ tin tức mới nhất hôm nay.
*Bài viết đầu tiên: Báo động báo động cô chủ nhỏ VMPT hôm nay tuyên bố có chồng sắp cưới, không chừng không lâu sau sẽ tổ chứ đám cưới.
*Bài viết thứ hai: Tin khẩn tin khẩn nam thần lạnh lùng Nhật Phong đã có ý trung nhân quyết định lấy vợ.
*Bài viết thứ ba: Tin động trời hôm nay tiểu thư băng giá cùng hoàng tử lạnh lùng, cùng đi chung đến cuộc họp cổ đông đúng là tai tài gái sắc...hot hot.
....... Còn rất nhiều ảnh minh hoạ không biết lấy đâu ra, mẹ nó đâu ra mấy tin nhảm này, không lẽ những gì nó nói đã lan rộng như vậy, vậy thì chết tôi rồi.
- Là toà soạn báo nào.-nó đứng phắt dậy nhìn nhỏ và cô.
- Sau tính phi tan chứng cứ ak.-nhỏ trêu.
- Mầy quá lắm rồi tao nghĩ ba mẹ mầy cũng đã biết rồi.-cô đùa.
Tự nhiên đt nó reo lên, nó mở màn hình là mẹ nó, lần này xong rồi, chắt họ biết hết rồi làm sau đây, nhỏ và cô bay ngay qua thấy điện thoại để dòng chữ mẹ yêu hai con bạn tự nhiên bụm miệng cười.
- Mẹ về tới rồi ak sau không nghĩ ngơi đi cho khoẻ đã.-nó nhẹ giọng đề phòng bất trắc.
- Chuyện gì đây con có bạn trai không không nói mẹ biết một tiếng, là cậu lúc nãy.-mẹ nó hét lớn xém chút lủng màn nhĩ rồi.
- Dạ đó là chuyện ngoài ý muốn, vậy nha mẹ giữ gìn sức khoẻ nha xong việc con về ngay.-nó cúp máy không biết phải nói thế nào, nó với hắn đã là yêu nhau sau.
Nhỏ và cô cười nghiêng ngã trước sự lúng túng của nó.
- Sau sau dùng cách quảng binh ak.-nhỏ lại trêu nó, còn nó bây giờ chỉ nhớ tới hắn tất cả.
- Tao mệt lắm bớt nói tí đi.-tưởng xong chuyện ai ngờ không biết lại chuyện gì nữa đây.
- Đúng rồi hôm nay chuyện sau rồi.-cô nhớ lại.
- Ổn cả chứ sau mầy có vẻ.-nhỏ tiếp lời.
- Thật là...-nó kể lại hết cho nhỏ và cô nghe.
- Như vậy như ý mầy rồi còn gì.-nhỏ nói từ đầu nó nói như vậy mà.
- Mầy nên đa tạ Phong đi.-cô nhắc.
Đang nói tụi hắn từ cửa đi vào, hắn rất thoải mái nhìn nó, cậu và anh đi nhanh về phía hai nhỏ.
- Chúng ta nên lên trên.-cậu kéo nhỏ đi ngay không gian không cho phép.
- Ra ngoài với anh chút.-anh kéo cô đi chỉ còn lại nó và hắn.
Nó không nhìn hắn ngồi đó không lên tiếng, hắn cũng vậy định thử thách lòng kiên nhẫn ak, nó đứng dậy đi lên phòng hắn cứ nhìn chằm chằm mãi.
- Nè đi đâu.-hắn kéo nó ngồi xuống.
- Tôi làm theo ý anh rồi còn gì.-nó dùng biểu cảm bất cần làm tim hắn có chút nhói.
- Em chỉ xem đó là yêu cầu của anh và em phải thực hiện thôi sau.-hắn hỏi lại mong rằng chỉ là hắn suy nghĩ quá nhiều.
- Đúng chứ anh nghĩ tôi, thôi hôm nay tôi cảm ơn anh, cũng mệt rồi nghĩ ngơi đi.-nó kéo tay hắn ra khỏi tay nó rồi đi ngay lên lầu "Tất cả không phải vậy chỉ là em không muốn anh yêu em, rồi anh sẽ thất vọng vì em".
Hắn chợt tĩnh không thể, "em dám cứng đầu, để anh xem em lạnh tới mức nào anh cũng có cách làm tan chảy nó", hắn lên phòng đóng chặt cửa lại.
Buổi chiều cậu và nhỏ ngồi xem tivi, cô và cậu loay hoay trong bếp làm bữa ăn cho cả nhà, nó thức dậy đang căn mắt ra trên màn hình máy tính, tập đoàn vừa sát nhập thêm Nguyễn Thị nên có phần khác hơn, ngay cả công văn cũng phải làm ngay đúng là rắc rối biết vậy giao lại hết cho Bin.
Hắn từ từ lết thân xuống, tựa người vào nó nhìn nó làm việc, nó mặt xác cái bản mặt của hắn tập trung. Nhỏ khó chịu lên tiếng.
- Hai đứa tụi mầy mới đó đã.-nhỏ nhìn không chớp mắt.
- Kệ gia đình người ta đi vào đây giúp tao dọn thức ăn ra nè.-cô gọi nhỏ.
Cậu đi ngang còn biểu hiện cho hắn một ngàn like đúng là hết nói.
- Mặt kệ em xem anh là gì anh vẫn mãi bên em.-hắn nói nhỏ vào tai nó.
- Anh đi chết đi.-nó quay sang bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình khoảng cách rất gần. Đứng hình vài giây nó quay mặt chỗ khác đỏ hết cả mặt.
- Đi ăn thôi.-hắn biết nó đang ngượng úo lop-top lại kéo nó đi lại bàn ăn.
Đúng là cô hôm nào nấu cũng rất ngon chất lượng hơn cả nhà hàng, siêu siêu nhưng cũng tốn không ít sức lực, ngồi vào bàn đã thấy sực mùi đồ ăn thơm nứt mũi. Mọi người cầm đủa bắt đầu chiến đấu.
- Ờk tại sau mấy hôm nay không thấy cô nấu món ăn có hải sản vậy.-cậu thấy lạ bèn hỏi hai là cô không biết nấu.
- Đúng rồi em yêu hay ngày mai mình đổi món đi.-anh đề nghị.
- Em không nấu đâu My nó bị dị ứng hải sản từ nhỏ có lần suýt chết đấy nên từ đó tới giờ em không nấu nữa.-nhỏ nói nhìn anh ý là vậy.
- Không sau vợ anh nấu gì anh ăn đó không ý kiến.-anh lại giở trò nịnh cô làm cô thẹn đỏ mặt.
- Ai bảo này khai.-nó liếc cái này gọi là không đánh mà khai.
- Bởi vậy từ đây về sau không ai được ăn hải sản.-hắn khẳng định lại tránh nó ăn phải.
- Không cần như vậy không nghiêm trọng đến vậy.-nó nói không cần mọi người vì nó mà từ bỏ.
- Cũng không sau đây là vì mọi người lo cho cô chứ không phải vì cô.-cậu biết ngay nó không đồng ý, với tính cách của nó không muốn liên luỵ đến ai.
- Tôi không cám ơn đâu.-nó từ tốn mà ăn.
- Tụi tôi không cần.-anh cười nói nếu như cô gái khác anh không thích như vậy có chút kiêu kì, nhưng đối với nó đây lại rất chân thật.
Mọi người im lặng mà dùng bữa không ai nói tiếng nào, hắn cứ gắl thức ăn cho nó làm nó ăn no căn cả bụng, cử chỉ ân cần của hắn làm cô và nhỏ cũng phải ghen tị. Mọi người ai lại việc nấy nó đi ra vườn hóng gió, hắn lẻo đẻo theo sau.
- Anh có thể đừng đi theo tôi.-nó gằn giọng.
- Không.-hắn biết ngay nó biết hắn đi theo lên nên tiếng.
- Vì cái gì.-câu hỏi không đầu không đuôi nhưng hắn hiểu rất rõ.
- Vì anh không muốn xa em.-ghé sát vào tai nó giật mình chết mất nó quay đi.
- Chuyện hôm nay em nên quên đi, anh biết em không vui.-hắn nói khiến nó cảm giác đúng như vậy, tuy rất hận nhưng cũng không nỡ lắm, dù sau mọi chuyện cũng đã rồi không muốn cũng không thể thay đổi.
- Không phải tôi đang rất vui sau, những gì họ nợ mẹ tôi đã đòi lại được.-nó nói vẻ mặt có chút suy tư.
- Em chỉ vẻ bề ngoài thật ra em không nỡ nhìn thấy ba en mất hết gia sản, em không qua mặt anh được đâu.-hắn đi lại phía ghế đá ngồi xuống.
- Anh làm thầy bói đi là vừa.-nó cười đó là lời nói thật lòng hắn như con sâu trong bụng nó vâyh cái gì hắn cũng biết.
- Vậy sau.-hắn kéo nó ôm vào lòng.
- Anh làm trò gì vậy.-nó cố thoát ra nhưng không thể hắn quá mạnh nhưng lại rất nương tay với nó.
- Có một chuyện anh không đoán được chính là tâm tình của em.-hắn nói âm lượng vừa đủ nghe làm nó rùng mình.
Nó vội thoát ra khỏi hắn đi ngay vào nhà. Tâm tình của nó hắn không bao giờ đoán ra được tất cả rất mơ hồ không lường trước được. Lúc thì hắn rất khẳnh định lúc thì khônh chắt chắn được điều gì. Nó đi ngay lên phòng, "anh cứ như vậy em biết phải làm sau đây".
~#~#~#~#~#~#~#~
Nn hết nha cả nhà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.