Chương 24
Vô Danh
26/08/2014
5:00 a.m.
Vào sáng sớm, ánh nắng dịu dàng tỏa sáng cả căn phòng. Tiếng chim ca rúi rít làm nhộm cả không khí vào buổi sáng tinh mai. Ngoài đường có lẽ vào giờ này vẫn chưa thể coi là tấp nập, nhưng những khu chợ và hàng quáng lề đường đã bắt đầu bận rộn.
Nhưng ko phải là tất cả mọi người, vì điển hình là 2 cái người vẫn còn đang mãi theo đuổi giấc mơ của mình mà ko hề quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì, chắc cho dù có động dất thì cũng chả ăn thua. Kekeke.( giống t/g)
Rầm
Mội tiếng động mạnh phát ra từ cánh cửa, làm cánh của tự động bật ra. Khiến cho Hắn phải giật mình tỉnh dậy, còn Nó cũng bắt đầu dụi dụi mắt theo bản năng thường ngày, vì ngày nào mà chả đc nghe.
Ko sai, đó chính là gd bạo lực của Nó. Và cái người vừa hạ thủ với cánh cửa vô tội đó ko ai khác chính là daddy của Nó. ( Thật là quá bạo lực...chẹp ...chẹp…)
- Nè, con có sao ko? sao lại như thế? Nói daddy nghe coi- Daddy Nó bay thẳng tới chỗ Nó lay lay người Nó một cách thô bạo. CÒn Mommy Nó đi sau cùng với anh 2 và em trai Nó.
- Á.. đau- Nó la làng
- Ô, daddy xin lỗi, daddy quên. con nằm đi- Daddy nó đặt Nó về chỗ củ, xong lại quay nghười về phía Hắn, một người đang ngơ ngác ko hiểu chịu gì xảy ra, có lẽ vì gd siêu nhân ra tay quá nhanh và mạnh đây mà.
- Cậu, kể tôi nghe coi có chuyện gì- Daddy nhìn thẳng mặt Hắn
Hắn như có lẽ đã hoảng hồn, nhưng Hắn lại bắt đầu đeo đuổi một ý nghĩ khác < Sao nhìn ông ấy quen thế nhỉ? hình như đã từng gặp qua… ái cha sao ko nhớ đc nhỉ?> Hắn nhăn nhó mặt như khỉ ăn ớt. Vì mãi suy nghĩ Hắn chảng thèm để ý đến câu hỏi của daddy Nó làm ông bắt đầu nỗi điên lên.
- Nè, tôi đang hỏi cậu đó- Daddy to giọng
- Ơ...vâng..bác hỏi gì ạ?- hắn ngây thơ vô số tội
- Khai báo cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Nó- ông chỉ tay về phí đứa con gái đang nằm trên giường bệnh.
- Nói nhanh đi trời quọa- Anh 2 Nó cũng đang sôi sục , ko phải vì thương yêu gì em mình, mà là vì làm mất qua nhiều thì giờ của chả mà thôi.
- 2 người cứ bình tĩnh đi, để anh đẹp trai ấy nói- em Nó lên tiếng can ngăn ko cho lửa từ người Daddy với anh Nó bộc phát.
( À quên, để t/g gới thiệu một chút về gia đình siêu nhân này nha)
* Daddy nó, tên : Quang, là võ sư, người rất yêu con gái, nhưng hơi nóng tính
* Mommy nó, tên: Thúy, nội trợ, bà là người rất hiền và thông minh, có lẽ NÓ đc hưởng gen này từ mẹ.
* Anh 2 nó, tên: Sơn, học lớp 12 nhưng ko học chung trường với Nó, vì chả ham chơi hơn ham học. Vẻ ngoài khá đẹp trai và là người rất lăng nhăng. Rất thik cải nhau tay đôi với Nó. Có lẽ vì sinh khá gần nhau nên… coi nhau như bạn bè vậy.
* Em trai nó, tên: Quân, học lớp 3, tính tình: thik cái đẹp. Ko sai em nó thik nhưng gì đẹp. Ví dụ như bé Quân vừa gọi Hắn là anh đẹp trai. Nói chung người đẹp rất dễ lấy lòng thằng nhỏ.
***** điểm chú ý nhất về gd này là ai ai cũng giỏi võ, 3 đứa từ nhỏ đã được luyện tập. Còn Mommy với Daddy nó thì khỏi nói, cả 2 lúc trước đều là vệ sĩ, yêu nhau trong đợt tập huấn => đó là lý do gọi gd này là gd siêu nhân :P******
Quay về hiện trường
Hắn vẫn còn đang mãi suy nghĩ thì bị ánh mắt bốc khói của daddy nó lôi về.
< À nhớ rồi thì ra là bác ấy, thế mà mình nhận ko ra> Đầu Hắn như có ánh đèn phát sáng. Hắn đã nhớ ra mọi chuyện.
- Xin lỗi cho con hỏi 1 chuyện trước được ko ạ?- Hắn lễ phép
- Vâng xin cậu cứ hỏi- Daddy nó dịu lại
- Cho hỏi Bác có phải là Bác Quang ko ?- Hắn
- Vâng, là tôi, nhưng s cậu biết- daddy nó tỏ thái độ nghi ngờ
- Bác ko nhớ cháu s? Cháu Tùng đây. Bác ko nhớ thật s?- Hắn háo hức cố gắng giúp Daddy nó nhớ lại
- Tùng?... tùng??? Á cậu Tùng, cậu chủ của tập đoàn V.T phải ko?- Daddy nó
- Vâng, vui vì Bác đã nhớ, ko ngờ lại được gặp Bác ở đây- Hắn lấy lại vẻ chửng chạc
- Đúng nhỉ, ko ngờ đã gần 10 năm rồi, ta ko ngờ cháu còn nhớ ta- Ba nó mừng như mở hội ôm chầm lấy hắn.
- Sao lại ko, Bác là ân nhân cứu mạng của cháu mà- Hắn
- Cậu chủ bây giờ thật chử chạc, sau này ngài sẽ là một vị giám đốc giỏi của tập đoàn V.T- Mẹ nó bắt đầu lên tiếng
- Bác Thúy! Bác vẫn khỏe chứ ạ?- Hắn bay qua bên mẹ Nó, phòng bệnh của Nó giờ đã trở thành một cuộc hội ngộ người thân bất đắc dĩ
- Ừm.. Ừm..- ông Sơn ( anh nó)
- Có ai có thể nói cho tụi con biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây ko?- Câu hỏi của ông Sơn dường như là câu hỏi chung cho cả Nó.
- Chúng ta từng làm vệ sĩ cho gd của cậu chủ, lúc đó các con vân còn nhỏ, có lẽ ko nhớ- mẹ nó nói nhẹ nhàng
- Và Bác Quang và Bác Thúy đã từng cứu mạng tôi- Hắn
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi, thưa cậu chủ- Ba nó cung kính nghiên người
- Xin Bác đừng làm thế, nhưng con vẫn ko hiểu sao Bác lại ko làm cho nhà con nữa?- Hắn
- Ta vì muốn ổn định cuộc sống gd nên đã xin nghỉ việc, mong cậu chủ ko trách- Ba nó có lẽ cảm thây hơi có lỗi nên cuối sát đầu nhìn xuống đất
-Bây giờ Bác đừng cuối đầu với con nữa, cũng đừng goi con là cậu chủ, cứ gọi con là Tùng đc rồi ạ- Hắn
- Vâng, thưa cậu Tùng- Ba và mẹ nó cùng đồng thanh
- Ơ, sao lại là cậu.. mà thôi bác muốn xưng hô sao cũng đc- Hắn hết nói nỗi.
- Cậu Tùng, giờ cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi đc ko?- Daddy nó
- Thực ra…- Hắn vẫn còn suy nghĩ ko bt phải nói ra sao thì … Nó đã cắt lời
- Thực ra hắn đã giúp con khi con bị xe tung thôi, ko có chuyện gì nữa hết- Nó
- Ôi! thật sao? cảm ơn cậu chủ nhiều, cậu là “ đại ân nhân” của gd tôi- Ba nó ôm chầm lấy Hắn
< eo ôi! đại ân nhân mới ghê chứ, Daddy coi phim kiếm hiệp nhiều quá rồi> NÓ thầm nghĩ
- Dạ, ko gì- Hắn bây giờ như đã thu hội lại công lực đóng băng của mình.
- Hì, cậu thực sự rất giống ba cậu ở điểm này- Ba nó cười hiền
- Thôi thôi giùm con coi, nãy giờ coi phim tình cảm mà thằng Quân khóc gần hết cả cuộn giấy rùi kìa, làm ơn ngưng giùm con- Ông Sơn lên tiếng can ngăn
Đúng thế, nãy giờ thằng nhỏ ngồi con phim do bố mẹ nó đóng quá cảm động, khiến thằng nhỏ ko kiềm đc nước mắt
- Hix hix… anh 2 phá đám quá, tránh ra cho em coi- nhóc Quân bị chặn ngang cảm xúc khiến nó tức giận.
- Hahahahhha- Nó, Hắn, ông Sơn, và cả bố mẹ nó đều đc một tràng cười khoái chí.
Vào sáng sớm, ánh nắng dịu dàng tỏa sáng cả căn phòng. Tiếng chim ca rúi rít làm nhộm cả không khí vào buổi sáng tinh mai. Ngoài đường có lẽ vào giờ này vẫn chưa thể coi là tấp nập, nhưng những khu chợ và hàng quáng lề đường đã bắt đầu bận rộn.
Nhưng ko phải là tất cả mọi người, vì điển hình là 2 cái người vẫn còn đang mãi theo đuổi giấc mơ của mình mà ko hề quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì, chắc cho dù có động dất thì cũng chả ăn thua. Kekeke.( giống t/g)
Rầm
Mội tiếng động mạnh phát ra từ cánh cửa, làm cánh của tự động bật ra. Khiến cho Hắn phải giật mình tỉnh dậy, còn Nó cũng bắt đầu dụi dụi mắt theo bản năng thường ngày, vì ngày nào mà chả đc nghe.
Ko sai, đó chính là gd bạo lực của Nó. Và cái người vừa hạ thủ với cánh cửa vô tội đó ko ai khác chính là daddy của Nó. ( Thật là quá bạo lực...chẹp ...chẹp…)
- Nè, con có sao ko? sao lại như thế? Nói daddy nghe coi- Daddy Nó bay thẳng tới chỗ Nó lay lay người Nó một cách thô bạo. CÒn Mommy Nó đi sau cùng với anh 2 và em trai Nó.
- Á.. đau- Nó la làng
- Ô, daddy xin lỗi, daddy quên. con nằm đi- Daddy nó đặt Nó về chỗ củ, xong lại quay nghười về phía Hắn, một người đang ngơ ngác ko hiểu chịu gì xảy ra, có lẽ vì gd siêu nhân ra tay quá nhanh và mạnh đây mà.
- Cậu, kể tôi nghe coi có chuyện gì- Daddy nhìn thẳng mặt Hắn
Hắn như có lẽ đã hoảng hồn, nhưng Hắn lại bắt đầu đeo đuổi một ý nghĩ khác < Sao nhìn ông ấy quen thế nhỉ? hình như đã từng gặp qua… ái cha sao ko nhớ đc nhỉ?> Hắn nhăn nhó mặt như khỉ ăn ớt. Vì mãi suy nghĩ Hắn chảng thèm để ý đến câu hỏi của daddy Nó làm ông bắt đầu nỗi điên lên.
- Nè, tôi đang hỏi cậu đó- Daddy to giọng
- Ơ...vâng..bác hỏi gì ạ?- hắn ngây thơ vô số tội
- Khai báo cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Nó- ông chỉ tay về phí đứa con gái đang nằm trên giường bệnh.
- Nói nhanh đi trời quọa- Anh 2 Nó cũng đang sôi sục , ko phải vì thương yêu gì em mình, mà là vì làm mất qua nhiều thì giờ của chả mà thôi.
- 2 người cứ bình tĩnh đi, để anh đẹp trai ấy nói- em Nó lên tiếng can ngăn ko cho lửa từ người Daddy với anh Nó bộc phát.
( À quên, để t/g gới thiệu một chút về gia đình siêu nhân này nha)
* Daddy nó, tên : Quang, là võ sư, người rất yêu con gái, nhưng hơi nóng tính
* Mommy nó, tên: Thúy, nội trợ, bà là người rất hiền và thông minh, có lẽ NÓ đc hưởng gen này từ mẹ.
* Anh 2 nó, tên: Sơn, học lớp 12 nhưng ko học chung trường với Nó, vì chả ham chơi hơn ham học. Vẻ ngoài khá đẹp trai và là người rất lăng nhăng. Rất thik cải nhau tay đôi với Nó. Có lẽ vì sinh khá gần nhau nên… coi nhau như bạn bè vậy.
* Em trai nó, tên: Quân, học lớp 3, tính tình: thik cái đẹp. Ko sai em nó thik nhưng gì đẹp. Ví dụ như bé Quân vừa gọi Hắn là anh đẹp trai. Nói chung người đẹp rất dễ lấy lòng thằng nhỏ.
***** điểm chú ý nhất về gd này là ai ai cũng giỏi võ, 3 đứa từ nhỏ đã được luyện tập. Còn Mommy với Daddy nó thì khỏi nói, cả 2 lúc trước đều là vệ sĩ, yêu nhau trong đợt tập huấn => đó là lý do gọi gd này là gd siêu nhân :P******
Quay về hiện trường
Hắn vẫn còn đang mãi suy nghĩ thì bị ánh mắt bốc khói của daddy nó lôi về.
< À nhớ rồi thì ra là bác ấy, thế mà mình nhận ko ra> Đầu Hắn như có ánh đèn phát sáng. Hắn đã nhớ ra mọi chuyện.
- Xin lỗi cho con hỏi 1 chuyện trước được ko ạ?- Hắn lễ phép
- Vâng xin cậu cứ hỏi- Daddy nó dịu lại
- Cho hỏi Bác có phải là Bác Quang ko ?- Hắn
- Vâng, là tôi, nhưng s cậu biết- daddy nó tỏ thái độ nghi ngờ
- Bác ko nhớ cháu s? Cháu Tùng đây. Bác ko nhớ thật s?- Hắn háo hức cố gắng giúp Daddy nó nhớ lại
- Tùng?... tùng??? Á cậu Tùng, cậu chủ của tập đoàn V.T phải ko?- Daddy nó
- Vâng, vui vì Bác đã nhớ, ko ngờ lại được gặp Bác ở đây- Hắn lấy lại vẻ chửng chạc
- Đúng nhỉ, ko ngờ đã gần 10 năm rồi, ta ko ngờ cháu còn nhớ ta- Ba nó mừng như mở hội ôm chầm lấy hắn.
- Sao lại ko, Bác là ân nhân cứu mạng của cháu mà- Hắn
- Cậu chủ bây giờ thật chử chạc, sau này ngài sẽ là một vị giám đốc giỏi của tập đoàn V.T- Mẹ nó bắt đầu lên tiếng
- Bác Thúy! Bác vẫn khỏe chứ ạ?- Hắn bay qua bên mẹ Nó, phòng bệnh của Nó giờ đã trở thành một cuộc hội ngộ người thân bất đắc dĩ
- Ừm.. Ừm..- ông Sơn ( anh nó)
- Có ai có thể nói cho tụi con biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây ko?- Câu hỏi của ông Sơn dường như là câu hỏi chung cho cả Nó.
- Chúng ta từng làm vệ sĩ cho gd của cậu chủ, lúc đó các con vân còn nhỏ, có lẽ ko nhớ- mẹ nó nói nhẹ nhàng
- Và Bác Quang và Bác Thúy đã từng cứu mạng tôi- Hắn
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi, thưa cậu chủ- Ba nó cung kính nghiên người
- Xin Bác đừng làm thế, nhưng con vẫn ko hiểu sao Bác lại ko làm cho nhà con nữa?- Hắn
- Ta vì muốn ổn định cuộc sống gd nên đã xin nghỉ việc, mong cậu chủ ko trách- Ba nó có lẽ cảm thây hơi có lỗi nên cuối sát đầu nhìn xuống đất
-Bây giờ Bác đừng cuối đầu với con nữa, cũng đừng goi con là cậu chủ, cứ gọi con là Tùng đc rồi ạ- Hắn
- Vâng, thưa cậu Tùng- Ba và mẹ nó cùng đồng thanh
- Ơ, sao lại là cậu.. mà thôi bác muốn xưng hô sao cũng đc- Hắn hết nói nỗi.
- Cậu Tùng, giờ cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi đc ko?- Daddy nó
- Thực ra…- Hắn vẫn còn suy nghĩ ko bt phải nói ra sao thì … Nó đã cắt lời
- Thực ra hắn đã giúp con khi con bị xe tung thôi, ko có chuyện gì nữa hết- Nó
- Ôi! thật sao? cảm ơn cậu chủ nhiều, cậu là “ đại ân nhân” của gd tôi- Ba nó ôm chầm lấy Hắn
< eo ôi! đại ân nhân mới ghê chứ, Daddy coi phim kiếm hiệp nhiều quá rồi> NÓ thầm nghĩ
- Dạ, ko gì- Hắn bây giờ như đã thu hội lại công lực đóng băng của mình.
- Hì, cậu thực sự rất giống ba cậu ở điểm này- Ba nó cười hiền
- Thôi thôi giùm con coi, nãy giờ coi phim tình cảm mà thằng Quân khóc gần hết cả cuộn giấy rùi kìa, làm ơn ngưng giùm con- Ông Sơn lên tiếng can ngăn
Đúng thế, nãy giờ thằng nhỏ ngồi con phim do bố mẹ nó đóng quá cảm động, khiến thằng nhỏ ko kiềm đc nước mắt
- Hix hix… anh 2 phá đám quá, tránh ra cho em coi- nhóc Quân bị chặn ngang cảm xúc khiến nó tức giận.
- Hahahahhha- Nó, Hắn, ông Sơn, và cả bố mẹ nó đều đc một tràng cười khoái chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.