Chương 10: Ngủ ngon, bà xã
Thừa Việt
21/05/2022
10. Ngủ ngon, bà xã.
Có sếp Chúc bao bọc, Đông Bối Bối chờ đợi để chính thức từ chức.
Cậu bắt đầu đo nhà và chuẩn bị đồ đạc, vật dụng.
Ban đầu, nếu có kế hoạch gì cho ngôi nhà, cậu sẽ nhắn tin hỏi ý kiến của Tần Lĩnh.
Sau này mới phát hiện, không phải Tần Lĩnh không chú ý đến những chuyện này, mà là bận đến không có thời gian, vì vậy cậu dứt khoát không hỏi nữa, hoàn toàn tự mình xem rồi làm.
Chủ nhật, Mẫn Hằng rảnh rỗi, hẹn Đông Bối Bối cùng đi trung tâm nội thất.
Đông Bối Bối cầm thẻ đen của Tần Lĩnh, mua sắm đồ đạc toàn là đồ cao cấp.
Mẫn Hằng đi bên cạnh, chợt có cảm giác rất nở mày nở mặt.
Mẫn Hằng đưa tay ra, tùy ý ôm lấy Đông Bối Bối, tò mò: "Ài, thẻ Tần Lĩnh đưa ông cuối cùng thì bên trong có bao nhiêu tiền vậy."
"Nếu tui với ông mua đồ dùng trong nhà kiểu tiền triệu thế này, chẳng phải là quẹt cho cháy thẻ?"
Đông Bối Bối kinh ngạc: "Sao lại phải mua mấy món đồ bạc triệu?"
Cậu chỉ mua những thứ tốt, phù hợp, chứ không phải chỉ mua những thứ đắt tiền, đâu có cần nhiều tiền như vậy.
Mẫn Hằng: "Tui chỉ tò mò, một sếp bự trị giá tiền tỷ thì đưa cho ngân sách bao nhiêu?"
"Ài, đến cùng là bao nhiêu?"
Đông Bối Bối: "Tớ không biết."
Mẫn Hằng: "Anh ta cho ông, ông không hỏi, tốt xấu gì cũng phải ra ATM kiểm tra số dư chứ?"
Nói đến ATM, vừa hay có một cây được đặt ở trung tâm thương mại.
Mẫn Hằng: "Đi."
Đông Bối Bối: "Đừng."
Vì chắc chắn là đủ.
Mẫn Hằng: "Đi xem đi mà, tui tò mò."
Cuối cùng Đông Bối Bối vẫn lấy thẻ ra kiểm, lúc nhập mật khẩu, Mẫn Hằng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khi bấm kiểm tra, cổ của Mẫn Hằng ngước dài ra như hươu cao cổ.
Giao diện số dư hiện lên trên màn hình ATM, số rất dài, một, mười, trăm, ngàn... đếm ngược từng số một, cho đến cuối cùng —
Hơn mười triệu!? (~40 tỷ)
Mẫn Hằng trừng mắt hít ngược một hơi, nhìn Đông Bối Bối: "Anh ta vừa cho đã cho ông nhiều tiền đến vậy?"
Đông Bối Bối cũng hít ngược một hơi, nhiều thế này, còn nói chuẩn bị nhà cửa xong còn dư lại sẽ làm của hồi môn cho cậu.
Đông Bối Bối:!
Cậu lấy toàn bộ gia sản của mình ra làm của hồi môn cũng không nhiều được vậy.
Đông Bối Bối lấy thẻ khỏi ATM, Mẫn Hằng nghe nói còn có chuyện của hồi môn thì càng kinh ngạc hơn, "Còn lại cho ông hết?! Má tui ơi!"
Mẫn Hằng vòng tay ôm cổ Đông Bối Bối rồi nhảy cẫng lên: "Tui đã nói là rùa vàng mà!"
Sau khi Đông Bối Bối hết khiếp sợ, cậu lại không có cảm giác gì với việc Tần Lĩnh cho cậu nhiều tiền như thế, cũng không nghĩ gì.
— cậu là một bé lười mà, bé lười thì có tâm tư gì chứ.
Cậu chỉ nghĩ: Quả nhiên Tần Lĩnh rất có tiền, cũng rất hào phóng.
Hai người đi dạo trong khu nội thất, Đông Bối Bối kiên nhẫn chọn đồ đạc cho ngôi nhà theo kế hoạch của mình.
Lên lầu năm, nơi bán giường, Đông Bối Bối nghiêm túc chọn giường.
Mà giường thì chỉ mua được loại đắt tiền, dù sao cũng tiền nào của nấy.
Cộng thêm cậu còn rất chú ý đến giấc ngủ, Tần Lĩnh cũng nói hoặc là không về nhà, hoặc là về chỉ nghỉ ngơi ngủ nghỉ, nếu đã vậy, Đông Bối Bối cũng không chọn loại tiết kiệm hay vừa túi tiền, khi cậu bước vào cửa hàng, nhân viên hỏi thăm cậu có nhu cầu gì, cậu nói thẳng là cần loại tốt nhất.
Đi dạo vài tiệm, vừa khéo đụng ngay Tiêu Dung cũng đang đi mua giường.
Mẫn Hằng không biết Tiêu Dung, chỉ chăm chú xem giường, không để ý đến người này, Đông Bối Bối cũng vờ như không thấy.
Tiêu Dung liếc nhìn hai người vài lần, lầm tưởng Mẫn Hằng là chồng mới cưới của Đông Bối Bối, cứ vậy lặng lẽ liếc qua vài lần, trong mắt tràn đầy dò hỏi.
Mẫn Hằng ngước mắt, thấy Tiêu Dung đang nhìn bọn họ, cậu chàng đụng đụng Đông Bối Bối, hỏi: "Ông quen à?"
Đông Bối Bối nói nhỏ: "Là người tui từng nói với ông đó."
Vị hôn thê của lãnh đạo muốn quy tắc ngầm, kiêm đồng nghiệp chuyên trợn trắng mắt nhìn cậu.
Mẫn Hằng bắt đầu đanh đá mode on.
Cậu chàng đi thẳng đến chỗ Tiêu Dung, liếc nhìn cái giường Tiêu Dung đang xem rồi nhìn giá, nói một cách thờ ơ: "Cái này có rẻ quá rồi không?"
Tiêu Dung:?
Tiêu Dung thở khì ra một hơi, giả vờ tiến lên phía trước: "Đây không phải là tiểu Đông sao? Nghe nói tiểu Đông kết hôn rồi, anh là chồng của tiểu Đông nhỉ?"
Mẫn Hằng nói với giọng ngạo mạn: "Tôi là bạn cậu ấy, ông xã của cậu ấy là sếp lớn, bận lắm à nha."
Sếp lớn.
Tiêu Dung: "..."
Lẩm bẩm: "Chồng ai mà chẳng bận."
Mẫn Hằng xem giường, giọng điệu nhàn nhạt tùy ý: "Chồng anh nào có bận, chẳng phải bình thường rất dư thời gian gọi cấp dưới vào phòng làm việc nói chuyện đàm đạo nhân sinh hay sao."
"Anh!"
Mẫn Hằng: "Anh* gì mà anh? Có biết lịch sự không hả?!" (Thường thì mới gặp sẽ gọi lịch sự là ngài, còn ở đây là ngươi.)
Tiêu Dung nghiến răng: "Tôi không quen anh! Anh nói với tôi làm gì?"
Mẫn Hằng: "Anh trả lời tôi trước đi?"
Tiêu Dung quay đầu lại: "Đông Bối Bối! Bạn của anh không có gia giáo vậy đó hả?"
Mẫn Hằng bước lên định tán cho Tiêu Dung một phát, nói ai không có gia giáo?
Đông Bối Bối không nghe thấy, cậu còn đang chọn giường, vừa chọn được một cái, ra hiệu cho nhân viên bán hàng: "Lấy cái này đi."
Nhân viên vừa kinh ngạc vừa hơi e ngại: "Thưa ngài, ngài chắc chứ ạ? Cái này là 780.000 ngàn." (~ 3 tỷ)
Đông Bối Bối gật đầu, chắc.
Tiêu Dung nghe vậy thì trừng mắt.
Đông Bối Bối mua giường 780 ngàn?
780 ngàn?
Mẫn Hằng đi sượt qua Tiêu Dung, đụng vai Tiêu Dung một cái, nói lớn tiếng: "780 thì 780, cũng không phải nhiều tiền gì, chúng ta đi thanh toán."
Nhân viên bán hàng cười toe toét: "Vâng, hai ngài chờ một chút."
Tiêu Dung không tin, nhất định là đang diễn tuồng, người bị vả mặt tại sao lại giả vờ đứng đây làm người mập được chứ?
Anh ta muốn xem xem Đông Bối Bối có gan đi trả tiền hay không.
Kết quả, Đông Bối Bối không cần phải tự đi thanh toán, với một đơn hàng lớn thế này, nhân viên bán hàng trực tiếp đến thanh toán tận nơi, Đông Bối Bối lấy thẻ, đứng trong cửa hàng, quẹt thẻ trước mặt mọi người.
Khi bill chạy tít tít tít ra khỏi máy, mặt Tiêu Dung đen xì.
Đông Bối Bối không để ý đến Tiêu Dung, sau khi thanh toán xong còn nói một câu 'mắc quá', Mẫn Hằng lại cố ý cất giọng: "Phải mắc chớ, dù sao cũng do ông xã của ông trả thôi, ai bảo ông xã ông giàu còn cho ông tiền xài thoải mái."
Tiêu Dung không mua giường nữa, bỏ đi không nói một lời.
Khi Mẫn Hằng và Đông Bối Bối bước ra khỏi cửa hàng, Mẫn Hằng đã độc miệng: "Đối phó với loại này phải làm giống tui đây nè."
Đông Bối Bối lười, lười nên chỉ muốn mặc kệ.
Dù cho là Tiêu Dung, Sinh Dung hay Thục Dung gì đó, sau này cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Đi dạo một lát, Đông Bối Bối ném Tiêu Dung ra sau đầu, nhìn thời gian, "Chúng ta đi uống chút gì đi."
Mẫn Hằng: "Được, đi thôi."
Một tuần sau đó, chỉ cần Đông Bối Bối còn ở đơn vị, cậu sẽ luôn gặp được Tiêu Dung một cách 'trùng hợp' —
Đi cùng thang máy, Tiêu Dung đưa tay vuốt tóc mai bên thái dương, những người khác đều nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương bự tổ bố trên ngón áp út của anh ta, chỉ có Đông Bối Bối là không chú ý.
Đi về phía trước, Tiêu Dung cởi cúc áo khoác, giả vờ như để lộ áo len chục ngàn bên trong, nhưng Đông Bối Bối vẫn không chú ý.
Dù có chú ý thì đã sao, cậu không cần dùng đồ xa xỉ, túi xách còn chẳng biết mấy cái chứ đừng nói là áo len.
Khi tan tầm xuống tầng hầm, Đông Bối Bối đi đến chiếc Fit cũ của mình, chiếc Porsche của Tiêu Dung được đỗ kế bên.
Đèn pha của chiếc Porsche nhấp nháy, Tiêu Dung vênh váo bước xuống, Đông Bối Bối không thấy xe cũng không thấy người, lên xe, lái xe đi một cách mượt mà.
Một tuần này, nội tâm của Tiêu Dung cực kỳ phong phú: Tôi cũng giàu, mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ hiệu, lái xe sang, Đông Bối Bối đã thấy chưa? Chắc chắn đã thấy rồi! Mua cái giường 780 ngàn thì hơn ai!
Nội tâm của Đông Bối Bối cũng rất sinh động: Thủ tục thôi việc đã xong chưa? Còn phải chờ mấy ngày? Ngày mai có giao tủ lạnh với điều hòa không? Tủ tổ hợp đã lắp hai ngày sao con chưa lắp xong. Ông xã bận rộn lại đi công tác nữa rồi.
Chủ nhật, Tần Lĩnh đi công tác về.
Lúc máy bay hạ cánh đã hơn bảy giờ tối, đi ô tô vào thành phố cũng đã gần chín giơ.
Tần Lĩnh và Đông Bối Bối vẫn luôn liên lạc qua điện thoại, lúc Tần Lĩnh xuống máy bay có gửi tin nhắn cho Đông Bối Bối, Đông Bối Bối gửi voice chat, nhắn anh về nhà sớm nghỉ ngơi.
Tần Lĩnh vốn muốn về thẳng, nhấn mở đoạn voice, nghe được giọng điệu nhẹ nhàng lười nhác của Đông Bối Bối, anh suy nghĩ trong lòng rồi nhấn nút thoại, để điện thoại gần môi: "Đã ngủ chưa?"
Đông Bối Bối: "Vẫn chưa."
Tần Lĩnh ra hiệu cho chú Trương quay đầu xe, không về nhà mà đến khu Kim Hằng trước:
"Hôm nay ngủ muộn một chút."
"Tôi mang đồ cho em."
"Lát nữa đưa."
Đông Bối Bối: "Chừng nào anh đến? Em xuống lầu chờ."
Tần Lĩnh: "Đừng xuống."
Nhưng khi xe từ từ dừng lại dưới lầu, Đông Bối Bối đã chờ sẵn.
Trông thấy thân xe quen thuộc, Đông Bối Bối đẩy cửa đại sảnh bước ra ngoài.
Tần Lĩnh xuống xe, đi qua: "Không phải bảo em đừng xuống rồi hay sao."
Đông Bối Bối: "Anh nói mang đồ cho em mà, em nghĩ em xuống sẽ tiện hơn, anh đưa đồ rồi có thể về thẳng để nghỉ ngơi."
Đèn đường ngoài tòa nhà không mờ cũng không sáng, đèn ở sảnh phản chiếu, chiếu sáng đoạn bậc thềm phía trước dành cho cặp đôi mới cưới.
Đông Bối Bối thấy Tần Lĩnh xuống tay không, tự hỏi không biết anh mang cho cậu cái gì.
Tần Lĩnh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp vuông nhỏ.
Thật ra, trên đường tới đây Tần Lĩnh đã nghĩ cách đưa 'thứ' trong hộp cho Đông Bối Bối — đưa trực tiếp thì có vẻ không có thành ý, mở hộp, lấy 'thứ' bên trong ra, lại có vẻ quá trang trọng.
Tựu chung là 'thứ' anh định lấy ra, chuyện anh sắp làm, dường như hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí hiện tại.
Nhưng khi nhìn thấy Đông Bối Bối, nhìn người bạn đời trẻ tuổi xuống lầu chờ anh, trong lòng Tần Lĩnh không còn rối rắm nữa.
Anh mở hộp, lấy nhẫn ra.
Đồng thời, anh nắm lấy tay trái của Đông Bối Bối, cúi đầu đeo nhẫn vào cho cậu, vừa bình tĩnh vừa nói: "Tuy rằng không có hôn lễ, nhưng nhẫn vẫn phải có."
Đông Bối Bối cúi đầu, kinh ngạc nhìn Tần Lĩnh đeo cho mình một chiếc nhẫn trơn bạch kim, chiếc nhẫn chậm rãi trượt từ đầu ngón áp út đến tận gốc.
Sau khi đeo xong, Tần Lĩnh dùng tay trái đỡ lấy bàn tay đeo nhẫn của Đông Bối Bối, bụng ngón cái vuốt ve mặt nhẫn, ngước mắt, giọng điệu và vẻ mặt rất trịnh trọng: "Tự tôi chọn."
Đông Bối Bối có chút ngoài ý muốn, cậu nhìn nhẫn rồi lại nhìn Tần Lĩnh: "Cảm ơn."
Tần Lĩnh buông tay Đông Bối Bối ra, anh nâng tay trái, giơ mu bàn tay lên, nhìn xuống, Đông Bối Bối nhìn theo thì thấy trên tay của Tần Lĩnh cũng đeo một chiếc nhẫn.
Giống như chiếc của cậu, là một cặp.
Đông Bối Bối nhìn lại Tần Lĩnh, cảm nhận được vòng tròn ở gốc ngón áp út kia, chợt cậu lại có cảm giác vui vẻ và chân thật như lúc vừa lãnh giấy, cũng có cảm giác như dựa vào con thuyền đang lắc lư bên bờ biển.
Cậu thích những cảm giác này.
Đông Bối Bối rung động trong lòng, bật thốt: "Muốn lên ngồi chút không?"
Tần Lĩnh sững sờ một lúc.
Đông Bối Bối phản ứng ngay lời này không ổn lắm.
— Lúc này đây, sau khi vừa đeo nhẫn, nói lời này thật giống như đang 'ám chỉ' hay 'mời' điều gì đó.
Đông Bối Bối vội nói: "Em không có ý đó."
Tần Lĩnh nhướng mày.
Ý đó?
"..."
Đông Bối Bối vội vàng sửa lại, "Em muốn hỏi anh có muốn lên uống một chén trà không."
Hay rồi, cái này thì có khác gì "đi lên ngồi chút" kia chứ?
"..."
Đông Bối Bối lại chữa: "Anh, anh về sớm nghỉ ngơi đi."
Tần Lĩnh bật cười, anh không nhịn được cố ý trêu chọc bạn đời vừa mới cưới, hỏi: "Không phải muốn mời tôi lên lầu à?"
Đông Bối Bối: "Trễ rồi."
Tần Lĩnh tiếp tục trêu, còn cố ý đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Cũng không trễ lắm."
Đông Bối Bối do dự hỏi: "Vậy... Anh muốn lên hở?"
Trông rất nghiêm túc.
Giống như nếu Tần Lĩnh thật sự muốn lên, cậu sẽ để anh đi lên thật vậy.
Tần Lĩnh lại cười, không chọc nữa, "Trễ rồi, không lên."
Trong lòng vừa nghĩ anh đã đưa tay lên, vuốt tóc của Đông Bối Bối, "Tôi đi đây."
Đông Bối Bối chớp chớp mắt.
Khóe môi Tần Lĩnh khẽ cong lên: "Ngủ ngon, bà xã."
Có sếp Chúc bao bọc, Đông Bối Bối chờ đợi để chính thức từ chức.
Cậu bắt đầu đo nhà và chuẩn bị đồ đạc, vật dụng.
Ban đầu, nếu có kế hoạch gì cho ngôi nhà, cậu sẽ nhắn tin hỏi ý kiến của Tần Lĩnh.
Sau này mới phát hiện, không phải Tần Lĩnh không chú ý đến những chuyện này, mà là bận đến không có thời gian, vì vậy cậu dứt khoát không hỏi nữa, hoàn toàn tự mình xem rồi làm.
Chủ nhật, Mẫn Hằng rảnh rỗi, hẹn Đông Bối Bối cùng đi trung tâm nội thất.
Đông Bối Bối cầm thẻ đen của Tần Lĩnh, mua sắm đồ đạc toàn là đồ cao cấp.
Mẫn Hằng đi bên cạnh, chợt có cảm giác rất nở mày nở mặt.
Mẫn Hằng đưa tay ra, tùy ý ôm lấy Đông Bối Bối, tò mò: "Ài, thẻ Tần Lĩnh đưa ông cuối cùng thì bên trong có bao nhiêu tiền vậy."
"Nếu tui với ông mua đồ dùng trong nhà kiểu tiền triệu thế này, chẳng phải là quẹt cho cháy thẻ?"
Đông Bối Bối kinh ngạc: "Sao lại phải mua mấy món đồ bạc triệu?"
Cậu chỉ mua những thứ tốt, phù hợp, chứ không phải chỉ mua những thứ đắt tiền, đâu có cần nhiều tiền như vậy.
Mẫn Hằng: "Tui chỉ tò mò, một sếp bự trị giá tiền tỷ thì đưa cho ngân sách bao nhiêu?"
"Ài, đến cùng là bao nhiêu?"
Đông Bối Bối: "Tớ không biết."
Mẫn Hằng: "Anh ta cho ông, ông không hỏi, tốt xấu gì cũng phải ra ATM kiểm tra số dư chứ?"
Nói đến ATM, vừa hay có một cây được đặt ở trung tâm thương mại.
Mẫn Hằng: "Đi."
Đông Bối Bối: "Đừng."
Vì chắc chắn là đủ.
Mẫn Hằng: "Đi xem đi mà, tui tò mò."
Cuối cùng Đông Bối Bối vẫn lấy thẻ ra kiểm, lúc nhập mật khẩu, Mẫn Hằng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khi bấm kiểm tra, cổ của Mẫn Hằng ngước dài ra như hươu cao cổ.
Giao diện số dư hiện lên trên màn hình ATM, số rất dài, một, mười, trăm, ngàn... đếm ngược từng số một, cho đến cuối cùng —
Hơn mười triệu!? (~40 tỷ)
Mẫn Hằng trừng mắt hít ngược một hơi, nhìn Đông Bối Bối: "Anh ta vừa cho đã cho ông nhiều tiền đến vậy?"
Đông Bối Bối cũng hít ngược một hơi, nhiều thế này, còn nói chuẩn bị nhà cửa xong còn dư lại sẽ làm của hồi môn cho cậu.
Đông Bối Bối:!
Cậu lấy toàn bộ gia sản của mình ra làm của hồi môn cũng không nhiều được vậy.
Đông Bối Bối lấy thẻ khỏi ATM, Mẫn Hằng nghe nói còn có chuyện của hồi môn thì càng kinh ngạc hơn, "Còn lại cho ông hết?! Má tui ơi!"
Mẫn Hằng vòng tay ôm cổ Đông Bối Bối rồi nhảy cẫng lên: "Tui đã nói là rùa vàng mà!"
Sau khi Đông Bối Bối hết khiếp sợ, cậu lại không có cảm giác gì với việc Tần Lĩnh cho cậu nhiều tiền như thế, cũng không nghĩ gì.
— cậu là một bé lười mà, bé lười thì có tâm tư gì chứ.
Cậu chỉ nghĩ: Quả nhiên Tần Lĩnh rất có tiền, cũng rất hào phóng.
Hai người đi dạo trong khu nội thất, Đông Bối Bối kiên nhẫn chọn đồ đạc cho ngôi nhà theo kế hoạch của mình.
Lên lầu năm, nơi bán giường, Đông Bối Bối nghiêm túc chọn giường.
Mà giường thì chỉ mua được loại đắt tiền, dù sao cũng tiền nào của nấy.
Cộng thêm cậu còn rất chú ý đến giấc ngủ, Tần Lĩnh cũng nói hoặc là không về nhà, hoặc là về chỉ nghỉ ngơi ngủ nghỉ, nếu đã vậy, Đông Bối Bối cũng không chọn loại tiết kiệm hay vừa túi tiền, khi cậu bước vào cửa hàng, nhân viên hỏi thăm cậu có nhu cầu gì, cậu nói thẳng là cần loại tốt nhất.
Đi dạo vài tiệm, vừa khéo đụng ngay Tiêu Dung cũng đang đi mua giường.
Mẫn Hằng không biết Tiêu Dung, chỉ chăm chú xem giường, không để ý đến người này, Đông Bối Bối cũng vờ như không thấy.
Tiêu Dung liếc nhìn hai người vài lần, lầm tưởng Mẫn Hằng là chồng mới cưới của Đông Bối Bối, cứ vậy lặng lẽ liếc qua vài lần, trong mắt tràn đầy dò hỏi.
Mẫn Hằng ngước mắt, thấy Tiêu Dung đang nhìn bọn họ, cậu chàng đụng đụng Đông Bối Bối, hỏi: "Ông quen à?"
Đông Bối Bối nói nhỏ: "Là người tui từng nói với ông đó."
Vị hôn thê của lãnh đạo muốn quy tắc ngầm, kiêm đồng nghiệp chuyên trợn trắng mắt nhìn cậu.
Mẫn Hằng bắt đầu đanh đá mode on.
Cậu chàng đi thẳng đến chỗ Tiêu Dung, liếc nhìn cái giường Tiêu Dung đang xem rồi nhìn giá, nói một cách thờ ơ: "Cái này có rẻ quá rồi không?"
Tiêu Dung:?
Tiêu Dung thở khì ra một hơi, giả vờ tiến lên phía trước: "Đây không phải là tiểu Đông sao? Nghe nói tiểu Đông kết hôn rồi, anh là chồng của tiểu Đông nhỉ?"
Mẫn Hằng nói với giọng ngạo mạn: "Tôi là bạn cậu ấy, ông xã của cậu ấy là sếp lớn, bận lắm à nha."
Sếp lớn.
Tiêu Dung: "..."
Lẩm bẩm: "Chồng ai mà chẳng bận."
Mẫn Hằng xem giường, giọng điệu nhàn nhạt tùy ý: "Chồng anh nào có bận, chẳng phải bình thường rất dư thời gian gọi cấp dưới vào phòng làm việc nói chuyện đàm đạo nhân sinh hay sao."
"Anh!"
Mẫn Hằng: "Anh* gì mà anh? Có biết lịch sự không hả?!" (Thường thì mới gặp sẽ gọi lịch sự là ngài, còn ở đây là ngươi.)
Tiêu Dung nghiến răng: "Tôi không quen anh! Anh nói với tôi làm gì?"
Mẫn Hằng: "Anh trả lời tôi trước đi?"
Tiêu Dung quay đầu lại: "Đông Bối Bối! Bạn của anh không có gia giáo vậy đó hả?"
Mẫn Hằng bước lên định tán cho Tiêu Dung một phát, nói ai không có gia giáo?
Đông Bối Bối không nghe thấy, cậu còn đang chọn giường, vừa chọn được một cái, ra hiệu cho nhân viên bán hàng: "Lấy cái này đi."
Nhân viên vừa kinh ngạc vừa hơi e ngại: "Thưa ngài, ngài chắc chứ ạ? Cái này là 780.000 ngàn." (~ 3 tỷ)
Đông Bối Bối gật đầu, chắc.
Tiêu Dung nghe vậy thì trừng mắt.
Đông Bối Bối mua giường 780 ngàn?
780 ngàn?
Mẫn Hằng đi sượt qua Tiêu Dung, đụng vai Tiêu Dung một cái, nói lớn tiếng: "780 thì 780, cũng không phải nhiều tiền gì, chúng ta đi thanh toán."
Nhân viên bán hàng cười toe toét: "Vâng, hai ngài chờ một chút."
Tiêu Dung không tin, nhất định là đang diễn tuồng, người bị vả mặt tại sao lại giả vờ đứng đây làm người mập được chứ?
Anh ta muốn xem xem Đông Bối Bối có gan đi trả tiền hay không.
Kết quả, Đông Bối Bối không cần phải tự đi thanh toán, với một đơn hàng lớn thế này, nhân viên bán hàng trực tiếp đến thanh toán tận nơi, Đông Bối Bối lấy thẻ, đứng trong cửa hàng, quẹt thẻ trước mặt mọi người.
Khi bill chạy tít tít tít ra khỏi máy, mặt Tiêu Dung đen xì.
Đông Bối Bối không để ý đến Tiêu Dung, sau khi thanh toán xong còn nói một câu 'mắc quá', Mẫn Hằng lại cố ý cất giọng: "Phải mắc chớ, dù sao cũng do ông xã của ông trả thôi, ai bảo ông xã ông giàu còn cho ông tiền xài thoải mái."
Tiêu Dung không mua giường nữa, bỏ đi không nói một lời.
Khi Mẫn Hằng và Đông Bối Bối bước ra khỏi cửa hàng, Mẫn Hằng đã độc miệng: "Đối phó với loại này phải làm giống tui đây nè."
Đông Bối Bối lười, lười nên chỉ muốn mặc kệ.
Dù cho là Tiêu Dung, Sinh Dung hay Thục Dung gì đó, sau này cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Đi dạo một lát, Đông Bối Bối ném Tiêu Dung ra sau đầu, nhìn thời gian, "Chúng ta đi uống chút gì đi."
Mẫn Hằng: "Được, đi thôi."
Một tuần sau đó, chỉ cần Đông Bối Bối còn ở đơn vị, cậu sẽ luôn gặp được Tiêu Dung một cách 'trùng hợp' —
Đi cùng thang máy, Tiêu Dung đưa tay vuốt tóc mai bên thái dương, những người khác đều nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương bự tổ bố trên ngón áp út của anh ta, chỉ có Đông Bối Bối là không chú ý.
Đi về phía trước, Tiêu Dung cởi cúc áo khoác, giả vờ như để lộ áo len chục ngàn bên trong, nhưng Đông Bối Bối vẫn không chú ý.
Dù có chú ý thì đã sao, cậu không cần dùng đồ xa xỉ, túi xách còn chẳng biết mấy cái chứ đừng nói là áo len.
Khi tan tầm xuống tầng hầm, Đông Bối Bối đi đến chiếc Fit cũ của mình, chiếc Porsche của Tiêu Dung được đỗ kế bên.
Đèn pha của chiếc Porsche nhấp nháy, Tiêu Dung vênh váo bước xuống, Đông Bối Bối không thấy xe cũng không thấy người, lên xe, lái xe đi một cách mượt mà.
Một tuần này, nội tâm của Tiêu Dung cực kỳ phong phú: Tôi cũng giàu, mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ hiệu, lái xe sang, Đông Bối Bối đã thấy chưa? Chắc chắn đã thấy rồi! Mua cái giường 780 ngàn thì hơn ai!
Nội tâm của Đông Bối Bối cũng rất sinh động: Thủ tục thôi việc đã xong chưa? Còn phải chờ mấy ngày? Ngày mai có giao tủ lạnh với điều hòa không? Tủ tổ hợp đã lắp hai ngày sao con chưa lắp xong. Ông xã bận rộn lại đi công tác nữa rồi.
Chủ nhật, Tần Lĩnh đi công tác về.
Lúc máy bay hạ cánh đã hơn bảy giờ tối, đi ô tô vào thành phố cũng đã gần chín giơ.
Tần Lĩnh và Đông Bối Bối vẫn luôn liên lạc qua điện thoại, lúc Tần Lĩnh xuống máy bay có gửi tin nhắn cho Đông Bối Bối, Đông Bối Bối gửi voice chat, nhắn anh về nhà sớm nghỉ ngơi.
Tần Lĩnh vốn muốn về thẳng, nhấn mở đoạn voice, nghe được giọng điệu nhẹ nhàng lười nhác của Đông Bối Bối, anh suy nghĩ trong lòng rồi nhấn nút thoại, để điện thoại gần môi: "Đã ngủ chưa?"
Đông Bối Bối: "Vẫn chưa."
Tần Lĩnh ra hiệu cho chú Trương quay đầu xe, không về nhà mà đến khu Kim Hằng trước:
"Hôm nay ngủ muộn một chút."
"Tôi mang đồ cho em."
"Lát nữa đưa."
Đông Bối Bối: "Chừng nào anh đến? Em xuống lầu chờ."
Tần Lĩnh: "Đừng xuống."
Nhưng khi xe từ từ dừng lại dưới lầu, Đông Bối Bối đã chờ sẵn.
Trông thấy thân xe quen thuộc, Đông Bối Bối đẩy cửa đại sảnh bước ra ngoài.
Tần Lĩnh xuống xe, đi qua: "Không phải bảo em đừng xuống rồi hay sao."
Đông Bối Bối: "Anh nói mang đồ cho em mà, em nghĩ em xuống sẽ tiện hơn, anh đưa đồ rồi có thể về thẳng để nghỉ ngơi."
Đèn đường ngoài tòa nhà không mờ cũng không sáng, đèn ở sảnh phản chiếu, chiếu sáng đoạn bậc thềm phía trước dành cho cặp đôi mới cưới.
Đông Bối Bối thấy Tần Lĩnh xuống tay không, tự hỏi không biết anh mang cho cậu cái gì.
Tần Lĩnh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp vuông nhỏ.
Thật ra, trên đường tới đây Tần Lĩnh đã nghĩ cách đưa 'thứ' trong hộp cho Đông Bối Bối — đưa trực tiếp thì có vẻ không có thành ý, mở hộp, lấy 'thứ' bên trong ra, lại có vẻ quá trang trọng.
Tựu chung là 'thứ' anh định lấy ra, chuyện anh sắp làm, dường như hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí hiện tại.
Nhưng khi nhìn thấy Đông Bối Bối, nhìn người bạn đời trẻ tuổi xuống lầu chờ anh, trong lòng Tần Lĩnh không còn rối rắm nữa.
Anh mở hộp, lấy nhẫn ra.
Đồng thời, anh nắm lấy tay trái của Đông Bối Bối, cúi đầu đeo nhẫn vào cho cậu, vừa bình tĩnh vừa nói: "Tuy rằng không có hôn lễ, nhưng nhẫn vẫn phải có."
Đông Bối Bối cúi đầu, kinh ngạc nhìn Tần Lĩnh đeo cho mình một chiếc nhẫn trơn bạch kim, chiếc nhẫn chậm rãi trượt từ đầu ngón áp út đến tận gốc.
Sau khi đeo xong, Tần Lĩnh dùng tay trái đỡ lấy bàn tay đeo nhẫn của Đông Bối Bối, bụng ngón cái vuốt ve mặt nhẫn, ngước mắt, giọng điệu và vẻ mặt rất trịnh trọng: "Tự tôi chọn."
Đông Bối Bối có chút ngoài ý muốn, cậu nhìn nhẫn rồi lại nhìn Tần Lĩnh: "Cảm ơn."
Tần Lĩnh buông tay Đông Bối Bối ra, anh nâng tay trái, giơ mu bàn tay lên, nhìn xuống, Đông Bối Bối nhìn theo thì thấy trên tay của Tần Lĩnh cũng đeo một chiếc nhẫn.
Giống như chiếc của cậu, là một cặp.
Đông Bối Bối nhìn lại Tần Lĩnh, cảm nhận được vòng tròn ở gốc ngón áp út kia, chợt cậu lại có cảm giác vui vẻ và chân thật như lúc vừa lãnh giấy, cũng có cảm giác như dựa vào con thuyền đang lắc lư bên bờ biển.
Cậu thích những cảm giác này.
Đông Bối Bối rung động trong lòng, bật thốt: "Muốn lên ngồi chút không?"
Tần Lĩnh sững sờ một lúc.
Đông Bối Bối phản ứng ngay lời này không ổn lắm.
— Lúc này đây, sau khi vừa đeo nhẫn, nói lời này thật giống như đang 'ám chỉ' hay 'mời' điều gì đó.
Đông Bối Bối vội nói: "Em không có ý đó."
Tần Lĩnh nhướng mày.
Ý đó?
"..."
Đông Bối Bối vội vàng sửa lại, "Em muốn hỏi anh có muốn lên uống một chén trà không."
Hay rồi, cái này thì có khác gì "đi lên ngồi chút" kia chứ?
"..."
Đông Bối Bối lại chữa: "Anh, anh về sớm nghỉ ngơi đi."
Tần Lĩnh bật cười, anh không nhịn được cố ý trêu chọc bạn đời vừa mới cưới, hỏi: "Không phải muốn mời tôi lên lầu à?"
Đông Bối Bối: "Trễ rồi."
Tần Lĩnh tiếp tục trêu, còn cố ý đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Cũng không trễ lắm."
Đông Bối Bối do dự hỏi: "Vậy... Anh muốn lên hở?"
Trông rất nghiêm túc.
Giống như nếu Tần Lĩnh thật sự muốn lên, cậu sẽ để anh đi lên thật vậy.
Tần Lĩnh lại cười, không chọc nữa, "Trễ rồi, không lên."
Trong lòng vừa nghĩ anh đã đưa tay lên, vuốt tóc của Đông Bối Bối, "Tôi đi đây."
Đông Bối Bối chớp chớp mắt.
Khóe môi Tần Lĩnh khẽ cong lên: "Ngủ ngon, bà xã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.