Chương 139
Bông hồng thủy tinh
11/03/2014
Hoạ Mi cùng Thanh Tùng đi đến một nơi rất đẹp khắp xung quanh toàn là một biển hoa cải vàng, có lẫn vài nhánh hoa dại màu trắng đang đung đưa lay động theo chiều gió. Thanh Tùng lần đầu tiên được đi giữa biển hoa cải vàng nên cảm thấy rất lạ lẫm lặng lẽ đưa mắt quan sát, bước chân chậm rãi đi theo Hoạ Mi. Không khí ở đây thật trong lành, dễ chịu không còn những âm thanh ồn ào, náo nhiệt, khói bụi mịt mờ nữa.
Đi tiếp một đoạn ngắn bước chân lên một cây cầu tre nhỏ, Hoạ Mi liền tháo hài ra rồi ngồi xuống cây cầu, rất tự nhiên thả chân xuống dòng nước đang chảy xiết khẽ đong đưa.
Thanh Tùng thì đứng ngẩn ngơ đưa mắt nhìn về phía tận chân trời xa xôi với những áng mây trắng lấp lánh ánh nắng vàng rực chiều hoàng hôn. Cùng những bãi ngô xanh mướt, lá dài như những thanh kiếm, mỏng manh lay động theo từng làn gió thổi thoáng qua. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy những con thuyền nhỏ chở rất nhiều tre nứa, gỗ, cát, xi măng chậm chạp di chuyển trên mặt nước hoặc những con người bé nhỏ đứng trên thuyền tung lưới bắt cá, những khóm bèo nhẹ như cánh hoa theo dòng nước lững lờ trôi…
- Đây là sông Hồng đó, chúng ta hiện tại đang đứng ở bãi bồi ven sông quan sát cận cảnh những gì đang diễn ra ở trên sông cũng như gần bờ sông đó. – Thấy vẻ mặt ngây ngốc xen lẫn tò mò của Thanh Tùng, Hoạ Mi cảm thấy rất thú vị.
Hừ, thật đáng ghét. Anh ta cứ nói rằng sông hồ, kênh rạch của Việt Nam hiện tại rất ô nhiễm xác cá chết, xác động vật chết, ni lông,…nổi lềnh bềnh, nước thì đen ngòm bốc mùi hôi thối không có gì đẹp đẽ, đáng mến cả. Hoạ Mi thừa nhận một thực tế rất chua chát, đắng cay không thể phủ nhận mặc dù rất yêu Việt Nam nhưng Hoạ Mi cũng không có cách nào phản biện lại cả, vì đôi lúc chính bản thân nhỏ cũng cảm thấy rất bức xúc lắm đó nha.
Thế nên Hoạ Mi quyết định dẫn anh ta ra tận bãi bồi ven sông Hồng nằm ở cách xa trung tâm thủ đô Hà Nội để cho anh ta cảm nhận lại, chứ tranh cãi cũng chẳng ích gì khi mà anh ta cứ ngắm nhìn Hồ Gươm, sông Tô Lịch, kênh rạch, hệ thống thoát nước trong thành phố mà phán cứ như đúng rồi ý.
- Oh, thật không ngờ ở đây lại đẹp và đáng yêu như vậy. Tôi cứ ngỡ hiện này sông ngòi, kênh rạch ở Việt Nam đều bị ô nhiễm hết rồi cơ. Có lẽ cần phải thay đổi lại nhận thức rồi. >.<
Thanh Tùng nghe Hoạ Mi nói vậy rất thông minh đã hiểu lý do vì sao cô nàng lại dẫn mình ra đây.
- Hi hi, chính xác đó. Việt Nam có rất nhiều cảnh đẹp, danh lam thắng cảnh nổi tiếng tại vì anh hàng ngày còn mải lo làm việc, học hành nên chưa có thời gian đi tham quan để cảm nhận đó thôi. Nếu anh mà đi tôi đảm bảo anh sẽ thấy nhiều nơi còn đẹp hơn cả nơi này nhiều, đẹp tựa thiên đường luôn như Vịnh Hạ Long, bãi biển Mỹ Khê, Hội An, động Phong Nha, Đà Lạt, Yên Tử…
Hoạ Mi rất vui vẻ một tay cầm lọ nhựa nhỏ, một tay vừa cầm cái que nhỏ uốn cong hình tròn ở đầu que đưa gần lên miệng thổi, bong bóng bay ra rất nhiều, lấp lánh những màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng… vòng xung quanh chỗ Hoạ Mi đang ngồi rồi dần theo chiều gió bay lên cao, đi xa, xa mãi đến khi vỡ tan không còn dấu vết.
Thanh Tùng đứng im lặng nhìn nụ cười rạng rỡ xen chút vui sướng của Hoạ Mi xung quanh bong bóng đủ màu sắc bay uốn lượn không khỏi ngẩn ngơ. Vốn biết Hoạ Mi không chỉ xinh đẹp mà còn mang một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, quý phái khiến hắn ngay từ lần đầu tiên nhìn đã không thể rời mắt.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh ta càng cảm nhận thêm được nét đẹp đặc biệt khác với những cô gái khác toả ra từ con người của Hoạ Mi đó là vẻ đẹp chiều sâu tâm hồn.
Không phải cô gái nào trong tâm hồn cũng luôn mang nét đẹp tinh tế, nhạy cảm, mộng mơ nhưng không quá giả tạo, ngờ nghệch. Yếu đuối vẫn pha chút kiên cường, mạnh mẽ. Thông minh vẫn pha chút ngây thơ, hồn nhiên. Điệu đà, đỏng đảnh vẫn pha chút cá tính.
Khó chịu, bực bội vẫn giữ được nụ cười lịch sự trên môi. Biết người khác nói sai, không đúng vẫn không vội tranh cãi mà âm thầm tranh thủ tìm cơ hội để có thể khiến người ta phải thay đổi lại cách nhìn, cách cảm nhận chứ không phải tranh cãi đến cùng thì thôi.
Một cô gái sống nội tâm, hiểu biết với những cách nhìn từ nhiều góc độ với những suy nghĩ mới lạ, độc đáo, sáng tạo chẳng giống ai. Không khiến người ta yêu mến, kính nể mới là lạ.
- Những nơi đó thật sự rất đẹp sao? – Thanh Tùng khẽ mỉm cười bối rối ngước mắt nhìn lên biển hoa cải vàng đẹp mê hồn.
- Mặc dù tôi chưa từng được tới những nơi đó bao giờ, nhưng tôi tin nó chắc chắn nó rất đẹp. – Hoạ Mi nụ cười thoáng cứng ngắc, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại trả lời.
Một người mang trong người một phần dòng máu Việt, sống ở trên mảnh đất này đã ngót nghét mười năm, nghe bao câu chuyện về nó từ ngàn xưa đến nay. Cảm xúc yêu mến con người, mảnh đất nơi đây đã khắc sâu vào trong máu thịt, xương tuỷ và cả trái tim.
Thì chỉ cần những thứ có liên quan đến lãnh địa, văn hoá và lịch sử của Việt Nam. Hoạ Mi đều yêu thích, khao khát khám phá, nâng niu, trân trọng và ngay cả trong mơ cũng luôn tin tưởng rằng nó rất đẹp. Một vẻ đẹp rất đáng tự hào đã được nhuộm bằng máu, bằng xương thịt và mạng sống của biết bao con người, những thế hệ cha anh đi trước chỉ để bảo vệ nền độc lập, tự chủ của nó khỏi sự xâm phạm của các nước lớn mạnh khác. Với hi vọng con cháu những thế hệ đi sau sẽ nối tiếp truyền thống oanh liệt hào hùng đó, vừa bảo vệ vừa xây dựng đất nước thêm giàu mạnh và tươi đẹp hơn.
Nhưng thật sự Hoạ Mi cũng không biết hiện tại và tương lai những thế hệ trẻ được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất toàn máu thịt được nhuộm đỏ thắm bởi mạng sống bao thế hệ cha ông đi trước.
Họ đã và đang làm gì để đất nước mình thêm tươi đẹp hơn, được cả thế giới nhắc đến tên đều khâm phục và ngưỡng mộ. Hay đang dần tự làm mất đi hoặc cố tình lãng quên rất nhiều giá trị văn hoá và lịch sử vô giá và rất đáng tự hào của quê hương đất nước mình. Hoà nhập cũng là hoà tan luôn bởi những phong trào, tư tưởng Tây hoá đầy táo bạo lạ lùng …Thật đắng cay và xót xa làm sao?
- Có cơ hội nhất định tôi sẽ phải đi tới những nơi đó mới được. À, phải rồi em ở đây đợi tôi một lát nhé tôi có điều bất ngờ này muốn giành tặng cho em.
Nói rồi chưa kịp để Hoạ Mi kịp phản ứng, Thanh Tùng đã chạy vụt thật nhanh lên bờ chẳng bao lâu thì cũng biến mất trong biển hoa cải vàng.
Hoạ Mi ngồi khua chân dưới làn nước mát lạnh, đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xôi trầm tư thổi bong bóng. Nghĩ về tương lai, nghĩ về rất nhiều những vấn đề nằm ngoài nhận thức và kiểm soát của bản thân Hoạ Mi lại dâng trào cảm giác bất an.
Định mệnh, ý trời rất nhiều lúc bất công. Người tài thì bạc mệnh, kẻ xấu xa, độc ác thì sống lâu. Thật lòng yêu thương nhau thì lại âm dương cách biệt hoặc mỗi người một nơi xa nhau mãi mãi giống Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài.
Còn những cặp đôi đồng sàng dị mộng sống khổ đau không có tình yêu hay đã hết yêu thì lại kéo dài cả mấy chục năm thậm chí là đến tận cuối đời. Càng nghĩ càng thấy cay, đã bất công như vậy Hoạ Mi quyết sẽ nghịch lại vận mệnh này là do chính tự bản thân nhỏ quyết định và tự làm chủ. ^-^
- Hoạ Mi ơi! Em mau nhìn xem cái này đẹp không nè, tôi làm riêng để dành tặng cho em đó.
Thanh Tùng cười sáng lạn, khuôn mặt đẹp yêu mị với đôi mắt hoa đào, làn da trắng còn hơn cả con gái càng tăng thêm phần quyến rũ.
- A, vòng hoa cải vàng này đẹp quá, thật không ngờ anh lại khéo tay như vậy.
Bị gọi bất ngờ Hoạ Mi giật mình, vội ngước mắt nhìn lên thì thấy một vòng hoa nhỏ gài toàn hoa cải vàng rực rỡ, xen lẫn mấy nhánh hoa dại màu trắng thật sự rất đẹp nha. Hoạ Mi tò mò đứng dậy cầm lấy nhìn ngắm nó một vòng không khỏi trầm trồ buột miệng khen ngợi.
- Nếu em đã thấy đẹp như vậy, thử đội cái này lên đầu đi, tôi nghĩ em không đội thì thôi đội lên chắc chắn sẽ rất đẹp nha giống hệt như vòng nguyệt quế ấy. Rất tuyệt vời đó – Thanh Tùng nhìn mỉm cười càng tươi, hào hứng nói.
- Vòng nguyệt quế dành cho người chiến thắng, còn vòng hoa này tôi đội lên đầu để làm gi? – Hoạ Mi nhíu mày phân vân mặc dù trong lòng cũng rất thích đối nó lên đầu.
- Hoa đẹp dành tặng cô gái đáng yêu, vòng hoa đẹp dành tặng cho người biết thưởng thức nó. Em đội lên đầu coi như là cảm ơn tôi vì tôi đã có lòng làm ra nó để dành tặng em. Ok – Thanh Tùng cười đến là phong tình rất thoải mái nói.
Hoạ Mi thấy Thanh Tùng nói vậy cùng không từ chối nữa, đội một lần thì có chết ai đâu chứ, có cái quái gì phải sợ nhỉ?
Cuối cùng thì Hoạ Mi cũng quyết định đội vòng hoa cải vàng đó lên đầu, rất tự nhiên soi bóng mình xuống dưới mặt sông nhưng nhìn chẳng rõ tý gì?
- Anh thấy thế nào? – Hoạ Mi ngại ngùng hỏi.
- Đẹp lắm, chụp thử một kiểu nhé, đẹp hay không là tự em biết liền à. – Thanh Tùng lấy điện thoại đời mới nhất, có chức năng chụp ảnh, quay phim cực kỳ chính xác và rõ nét ở mọi góc độ.
- Ukm, ý hay đó – Hoạ Mi thoáng xấu hổ nhưng cũng gật đầu chụp thử, chẳng mấy khi có dịp được chụp ảnh ở một nơi non nước hữu tình lúc chiều hoàng hôn đẹp như thế này, phải tranh thủ mới được.
Để tặng phần lãng mạn, Thanh Tùng bảo Hoạ Mi đứng thổi bong bóng rồi mỉm cười thật tươi mới chụp. Người đẹp có khác chụp ăn ảnh vô cùng, Hoạ Mi nhìn bức ảnh này cười đắc ý nhờ Thanh Tùng gửi qua Facebook của nhỏ để giữ lại làm kỷ niệm.
Trong suốt thời gian được ở bên cạnh Hoạ Mi đến khi xảy ra chuyện khiến anh ta phải đau lòng và ân hận cả đời, thì bức ảnh này là bức ảnh mà anh ta yêu thích, nâng niu và trân trọng hơn cả tính mạng của mình. Từ giây phút chụp bức ảnh đó Thanh Tùng luôn khao khát có được Hoạ Mi và cả tình yêu của Hoạ Mi dù biết người cô nàng yêu sẽ không bao giờ là mình.
Yêu đến mức điên cuồng và làm ra quá nhiều việc rồ dại chỉ mong ước có được Hoạ Mi bất chấp thủ đoạn, dù biết Hoạ Mi căm hận anh ta đến tận xương tuỷ. Để rồi đến khi anh ta nhận ra những việc làm của anh ta gây ra đã khiến anh ta mất Hoạ Mi mãi mãi, ngay cả chút tình cảm bạn bè cũng không còn, anh ta đã rất hối hận và muốn chuộc lỗi.
Mong ước Hoạ Mi có thể mỉm cười rạng rỡ, vô tư với mình như ngày nào thì đã quá muộn. Những giọt nước mặt mặn chát, đắng cay, muộn màng rơi trên tấm ảnh đã khiến trái tim anh ta tan vỡ khi người đã xa, tình cũng đã xa chỉ còn lại một bóng hình băng giá nhìn anh ta bằng ánh mắt căm hận…
- Đôi lúc cảm thấy cuộc sống chẳng dễ dàng chút nào, những gì mình muốn thì rất khó có thể thành hiện thực, những gì mình không muốn thì cứ xuất hiện ngáng đường. – Hoạ Mi ngồi xuống cầu tiếp tục thổi bong bóng khẽ nói đầy ngán ngẩm.
- Sao em lại nói vậy chẳng phải cuộc sống của em bây giờ rất tốt đẹp sao? Có cha mẹ đầy đủ quan tâm, có nhiều bạn bè cùng một người yêu tuyệt vời mà bất kỳ cô gái nào cũng luôn mơ ước. – Thanh Tùng thấy khó hiểu đưa mắt nhìn vẻ mặt hờ hững chẳng biết vui hay buồn của Hoạ Mi.
- Hi, có rất nhiều thứ anh không thể nào hiểu hết được đâu. – Ai cũng nghĩ mình sướng, trong khi ước mơ của mình thì bị bố mẹ ngăn cản ép phải từ bỏ để đi theo con đường kinh doanh dù mình không hề thích.
Mong ước bố mẹ luôn ở bên cạnh, cùng ăn cơm, cùng đi chơi thì mỗi người một nơi cả năm mới gặp nhau được có mấy lần. Có người yêu thì tương lai cũng sắp phải nói lời chia tay để đi theo con đường mà bố mẹ mong muốn. Còn chẳng biết nếu mình muốn chống đối lại ý bố mẹ bằng cách trong thời gian ngắn sẽ trở thành một doanh nhân trẻ thành đạt vừa thực hiện ước mơ trở thành nghệ sĩ Violon nổi tiếng có thể thành công được không đây này. Tới lúc đó không biết Nhật Duy có còn yêu thương mình như bây giờ nữa không?
Một cuộc sống như vậy có dễ dàng lắm sao, có vui sướng không? Hoạ Mi chợt thấy ghét miệng lưỡi người đời ghê ghớm, chẳng biết cái quái gì cứ nói nhảm rồi tung tin đồn thất thiệt trong khi bản thân người đó thì sống khổ đau, vui sướng thực sự như thế nào ai có thể hiểu được chứ?
- Có gì không thể hiểu chứ? – Thanh Tùng ngước nhìn những quả bong bóng bay lượn tự do trong không gian, nhún vai hỏi.
Anh ta nhận ra Hoạ Mi có rất nhiều tâm sự thì phải, nhưng cũng không biết làm thế nào để chia sẻ khi mà người hàng ngày ở bên cạnh nhỏ là Nhật Duy chứ đâu phải anh ta.
Đi tiếp một đoạn ngắn bước chân lên một cây cầu tre nhỏ, Hoạ Mi liền tháo hài ra rồi ngồi xuống cây cầu, rất tự nhiên thả chân xuống dòng nước đang chảy xiết khẽ đong đưa.
Thanh Tùng thì đứng ngẩn ngơ đưa mắt nhìn về phía tận chân trời xa xôi với những áng mây trắng lấp lánh ánh nắng vàng rực chiều hoàng hôn. Cùng những bãi ngô xanh mướt, lá dài như những thanh kiếm, mỏng manh lay động theo từng làn gió thổi thoáng qua. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy những con thuyền nhỏ chở rất nhiều tre nứa, gỗ, cát, xi măng chậm chạp di chuyển trên mặt nước hoặc những con người bé nhỏ đứng trên thuyền tung lưới bắt cá, những khóm bèo nhẹ như cánh hoa theo dòng nước lững lờ trôi…
- Đây là sông Hồng đó, chúng ta hiện tại đang đứng ở bãi bồi ven sông quan sát cận cảnh những gì đang diễn ra ở trên sông cũng như gần bờ sông đó. – Thấy vẻ mặt ngây ngốc xen lẫn tò mò của Thanh Tùng, Hoạ Mi cảm thấy rất thú vị.
Hừ, thật đáng ghét. Anh ta cứ nói rằng sông hồ, kênh rạch của Việt Nam hiện tại rất ô nhiễm xác cá chết, xác động vật chết, ni lông,…nổi lềnh bềnh, nước thì đen ngòm bốc mùi hôi thối không có gì đẹp đẽ, đáng mến cả. Hoạ Mi thừa nhận một thực tế rất chua chát, đắng cay không thể phủ nhận mặc dù rất yêu Việt Nam nhưng Hoạ Mi cũng không có cách nào phản biện lại cả, vì đôi lúc chính bản thân nhỏ cũng cảm thấy rất bức xúc lắm đó nha.
Thế nên Hoạ Mi quyết định dẫn anh ta ra tận bãi bồi ven sông Hồng nằm ở cách xa trung tâm thủ đô Hà Nội để cho anh ta cảm nhận lại, chứ tranh cãi cũng chẳng ích gì khi mà anh ta cứ ngắm nhìn Hồ Gươm, sông Tô Lịch, kênh rạch, hệ thống thoát nước trong thành phố mà phán cứ như đúng rồi ý.
- Oh, thật không ngờ ở đây lại đẹp và đáng yêu như vậy. Tôi cứ ngỡ hiện này sông ngòi, kênh rạch ở Việt Nam đều bị ô nhiễm hết rồi cơ. Có lẽ cần phải thay đổi lại nhận thức rồi. >.<
Thanh Tùng nghe Hoạ Mi nói vậy rất thông minh đã hiểu lý do vì sao cô nàng lại dẫn mình ra đây.
- Hi hi, chính xác đó. Việt Nam có rất nhiều cảnh đẹp, danh lam thắng cảnh nổi tiếng tại vì anh hàng ngày còn mải lo làm việc, học hành nên chưa có thời gian đi tham quan để cảm nhận đó thôi. Nếu anh mà đi tôi đảm bảo anh sẽ thấy nhiều nơi còn đẹp hơn cả nơi này nhiều, đẹp tựa thiên đường luôn như Vịnh Hạ Long, bãi biển Mỹ Khê, Hội An, động Phong Nha, Đà Lạt, Yên Tử…
Hoạ Mi rất vui vẻ một tay cầm lọ nhựa nhỏ, một tay vừa cầm cái que nhỏ uốn cong hình tròn ở đầu que đưa gần lên miệng thổi, bong bóng bay ra rất nhiều, lấp lánh những màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng… vòng xung quanh chỗ Hoạ Mi đang ngồi rồi dần theo chiều gió bay lên cao, đi xa, xa mãi đến khi vỡ tan không còn dấu vết.
Thanh Tùng đứng im lặng nhìn nụ cười rạng rỡ xen chút vui sướng của Hoạ Mi xung quanh bong bóng đủ màu sắc bay uốn lượn không khỏi ngẩn ngơ. Vốn biết Hoạ Mi không chỉ xinh đẹp mà còn mang một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, quý phái khiến hắn ngay từ lần đầu tiên nhìn đã không thể rời mắt.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh ta càng cảm nhận thêm được nét đẹp đặc biệt khác với những cô gái khác toả ra từ con người của Hoạ Mi đó là vẻ đẹp chiều sâu tâm hồn.
Không phải cô gái nào trong tâm hồn cũng luôn mang nét đẹp tinh tế, nhạy cảm, mộng mơ nhưng không quá giả tạo, ngờ nghệch. Yếu đuối vẫn pha chút kiên cường, mạnh mẽ. Thông minh vẫn pha chút ngây thơ, hồn nhiên. Điệu đà, đỏng đảnh vẫn pha chút cá tính.
Khó chịu, bực bội vẫn giữ được nụ cười lịch sự trên môi. Biết người khác nói sai, không đúng vẫn không vội tranh cãi mà âm thầm tranh thủ tìm cơ hội để có thể khiến người ta phải thay đổi lại cách nhìn, cách cảm nhận chứ không phải tranh cãi đến cùng thì thôi.
Một cô gái sống nội tâm, hiểu biết với những cách nhìn từ nhiều góc độ với những suy nghĩ mới lạ, độc đáo, sáng tạo chẳng giống ai. Không khiến người ta yêu mến, kính nể mới là lạ.
- Những nơi đó thật sự rất đẹp sao? – Thanh Tùng khẽ mỉm cười bối rối ngước mắt nhìn lên biển hoa cải vàng đẹp mê hồn.
- Mặc dù tôi chưa từng được tới những nơi đó bao giờ, nhưng tôi tin nó chắc chắn nó rất đẹp. – Hoạ Mi nụ cười thoáng cứng ngắc, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại trả lời.
Một người mang trong người một phần dòng máu Việt, sống ở trên mảnh đất này đã ngót nghét mười năm, nghe bao câu chuyện về nó từ ngàn xưa đến nay. Cảm xúc yêu mến con người, mảnh đất nơi đây đã khắc sâu vào trong máu thịt, xương tuỷ và cả trái tim.
Thì chỉ cần những thứ có liên quan đến lãnh địa, văn hoá và lịch sử của Việt Nam. Hoạ Mi đều yêu thích, khao khát khám phá, nâng niu, trân trọng và ngay cả trong mơ cũng luôn tin tưởng rằng nó rất đẹp. Một vẻ đẹp rất đáng tự hào đã được nhuộm bằng máu, bằng xương thịt và mạng sống của biết bao con người, những thế hệ cha anh đi trước chỉ để bảo vệ nền độc lập, tự chủ của nó khỏi sự xâm phạm của các nước lớn mạnh khác. Với hi vọng con cháu những thế hệ đi sau sẽ nối tiếp truyền thống oanh liệt hào hùng đó, vừa bảo vệ vừa xây dựng đất nước thêm giàu mạnh và tươi đẹp hơn.
Nhưng thật sự Hoạ Mi cũng không biết hiện tại và tương lai những thế hệ trẻ được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất toàn máu thịt được nhuộm đỏ thắm bởi mạng sống bao thế hệ cha ông đi trước.
Họ đã và đang làm gì để đất nước mình thêm tươi đẹp hơn, được cả thế giới nhắc đến tên đều khâm phục và ngưỡng mộ. Hay đang dần tự làm mất đi hoặc cố tình lãng quên rất nhiều giá trị văn hoá và lịch sử vô giá và rất đáng tự hào của quê hương đất nước mình. Hoà nhập cũng là hoà tan luôn bởi những phong trào, tư tưởng Tây hoá đầy táo bạo lạ lùng …Thật đắng cay và xót xa làm sao?
- Có cơ hội nhất định tôi sẽ phải đi tới những nơi đó mới được. À, phải rồi em ở đây đợi tôi một lát nhé tôi có điều bất ngờ này muốn giành tặng cho em.
Nói rồi chưa kịp để Hoạ Mi kịp phản ứng, Thanh Tùng đã chạy vụt thật nhanh lên bờ chẳng bao lâu thì cũng biến mất trong biển hoa cải vàng.
Hoạ Mi ngồi khua chân dưới làn nước mát lạnh, đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xôi trầm tư thổi bong bóng. Nghĩ về tương lai, nghĩ về rất nhiều những vấn đề nằm ngoài nhận thức và kiểm soát của bản thân Hoạ Mi lại dâng trào cảm giác bất an.
Định mệnh, ý trời rất nhiều lúc bất công. Người tài thì bạc mệnh, kẻ xấu xa, độc ác thì sống lâu. Thật lòng yêu thương nhau thì lại âm dương cách biệt hoặc mỗi người một nơi xa nhau mãi mãi giống Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài.
Còn những cặp đôi đồng sàng dị mộng sống khổ đau không có tình yêu hay đã hết yêu thì lại kéo dài cả mấy chục năm thậm chí là đến tận cuối đời. Càng nghĩ càng thấy cay, đã bất công như vậy Hoạ Mi quyết sẽ nghịch lại vận mệnh này là do chính tự bản thân nhỏ quyết định và tự làm chủ. ^-^
- Hoạ Mi ơi! Em mau nhìn xem cái này đẹp không nè, tôi làm riêng để dành tặng cho em đó.
Thanh Tùng cười sáng lạn, khuôn mặt đẹp yêu mị với đôi mắt hoa đào, làn da trắng còn hơn cả con gái càng tăng thêm phần quyến rũ.
- A, vòng hoa cải vàng này đẹp quá, thật không ngờ anh lại khéo tay như vậy.
Bị gọi bất ngờ Hoạ Mi giật mình, vội ngước mắt nhìn lên thì thấy một vòng hoa nhỏ gài toàn hoa cải vàng rực rỡ, xen lẫn mấy nhánh hoa dại màu trắng thật sự rất đẹp nha. Hoạ Mi tò mò đứng dậy cầm lấy nhìn ngắm nó một vòng không khỏi trầm trồ buột miệng khen ngợi.
- Nếu em đã thấy đẹp như vậy, thử đội cái này lên đầu đi, tôi nghĩ em không đội thì thôi đội lên chắc chắn sẽ rất đẹp nha giống hệt như vòng nguyệt quế ấy. Rất tuyệt vời đó – Thanh Tùng nhìn mỉm cười càng tươi, hào hứng nói.
- Vòng nguyệt quế dành cho người chiến thắng, còn vòng hoa này tôi đội lên đầu để làm gi? – Hoạ Mi nhíu mày phân vân mặc dù trong lòng cũng rất thích đối nó lên đầu.
- Hoa đẹp dành tặng cô gái đáng yêu, vòng hoa đẹp dành tặng cho người biết thưởng thức nó. Em đội lên đầu coi như là cảm ơn tôi vì tôi đã có lòng làm ra nó để dành tặng em. Ok – Thanh Tùng cười đến là phong tình rất thoải mái nói.
Hoạ Mi thấy Thanh Tùng nói vậy cùng không từ chối nữa, đội một lần thì có chết ai đâu chứ, có cái quái gì phải sợ nhỉ?
Cuối cùng thì Hoạ Mi cũng quyết định đội vòng hoa cải vàng đó lên đầu, rất tự nhiên soi bóng mình xuống dưới mặt sông nhưng nhìn chẳng rõ tý gì?
- Anh thấy thế nào? – Hoạ Mi ngại ngùng hỏi.
- Đẹp lắm, chụp thử một kiểu nhé, đẹp hay không là tự em biết liền à. – Thanh Tùng lấy điện thoại đời mới nhất, có chức năng chụp ảnh, quay phim cực kỳ chính xác và rõ nét ở mọi góc độ.
- Ukm, ý hay đó – Hoạ Mi thoáng xấu hổ nhưng cũng gật đầu chụp thử, chẳng mấy khi có dịp được chụp ảnh ở một nơi non nước hữu tình lúc chiều hoàng hôn đẹp như thế này, phải tranh thủ mới được.
Để tặng phần lãng mạn, Thanh Tùng bảo Hoạ Mi đứng thổi bong bóng rồi mỉm cười thật tươi mới chụp. Người đẹp có khác chụp ăn ảnh vô cùng, Hoạ Mi nhìn bức ảnh này cười đắc ý nhờ Thanh Tùng gửi qua Facebook của nhỏ để giữ lại làm kỷ niệm.
Trong suốt thời gian được ở bên cạnh Hoạ Mi đến khi xảy ra chuyện khiến anh ta phải đau lòng và ân hận cả đời, thì bức ảnh này là bức ảnh mà anh ta yêu thích, nâng niu và trân trọng hơn cả tính mạng của mình. Từ giây phút chụp bức ảnh đó Thanh Tùng luôn khao khát có được Hoạ Mi và cả tình yêu của Hoạ Mi dù biết người cô nàng yêu sẽ không bao giờ là mình.
Yêu đến mức điên cuồng và làm ra quá nhiều việc rồ dại chỉ mong ước có được Hoạ Mi bất chấp thủ đoạn, dù biết Hoạ Mi căm hận anh ta đến tận xương tuỷ. Để rồi đến khi anh ta nhận ra những việc làm của anh ta gây ra đã khiến anh ta mất Hoạ Mi mãi mãi, ngay cả chút tình cảm bạn bè cũng không còn, anh ta đã rất hối hận và muốn chuộc lỗi.
Mong ước Hoạ Mi có thể mỉm cười rạng rỡ, vô tư với mình như ngày nào thì đã quá muộn. Những giọt nước mặt mặn chát, đắng cay, muộn màng rơi trên tấm ảnh đã khiến trái tim anh ta tan vỡ khi người đã xa, tình cũng đã xa chỉ còn lại một bóng hình băng giá nhìn anh ta bằng ánh mắt căm hận…
- Đôi lúc cảm thấy cuộc sống chẳng dễ dàng chút nào, những gì mình muốn thì rất khó có thể thành hiện thực, những gì mình không muốn thì cứ xuất hiện ngáng đường. – Hoạ Mi ngồi xuống cầu tiếp tục thổi bong bóng khẽ nói đầy ngán ngẩm.
- Sao em lại nói vậy chẳng phải cuộc sống của em bây giờ rất tốt đẹp sao? Có cha mẹ đầy đủ quan tâm, có nhiều bạn bè cùng một người yêu tuyệt vời mà bất kỳ cô gái nào cũng luôn mơ ước. – Thanh Tùng thấy khó hiểu đưa mắt nhìn vẻ mặt hờ hững chẳng biết vui hay buồn của Hoạ Mi.
- Hi, có rất nhiều thứ anh không thể nào hiểu hết được đâu. – Ai cũng nghĩ mình sướng, trong khi ước mơ của mình thì bị bố mẹ ngăn cản ép phải từ bỏ để đi theo con đường kinh doanh dù mình không hề thích.
Mong ước bố mẹ luôn ở bên cạnh, cùng ăn cơm, cùng đi chơi thì mỗi người một nơi cả năm mới gặp nhau được có mấy lần. Có người yêu thì tương lai cũng sắp phải nói lời chia tay để đi theo con đường mà bố mẹ mong muốn. Còn chẳng biết nếu mình muốn chống đối lại ý bố mẹ bằng cách trong thời gian ngắn sẽ trở thành một doanh nhân trẻ thành đạt vừa thực hiện ước mơ trở thành nghệ sĩ Violon nổi tiếng có thể thành công được không đây này. Tới lúc đó không biết Nhật Duy có còn yêu thương mình như bây giờ nữa không?
Một cuộc sống như vậy có dễ dàng lắm sao, có vui sướng không? Hoạ Mi chợt thấy ghét miệng lưỡi người đời ghê ghớm, chẳng biết cái quái gì cứ nói nhảm rồi tung tin đồn thất thiệt trong khi bản thân người đó thì sống khổ đau, vui sướng thực sự như thế nào ai có thể hiểu được chứ?
- Có gì không thể hiểu chứ? – Thanh Tùng ngước nhìn những quả bong bóng bay lượn tự do trong không gian, nhún vai hỏi.
Anh ta nhận ra Hoạ Mi có rất nhiều tâm sự thì phải, nhưng cũng không biết làm thế nào để chia sẻ khi mà người hàng ngày ở bên cạnh nhỏ là Nhật Duy chứ đâu phải anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.