Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Chương 39

Bông hồng thủy tinh

03/04/2014

Yêu thì hạnh phúc…

…Mà kết thúc thì lại đau.

Tự khóc tự lau…

…Tự đau tự chịu.

Tự gặp – Tự hiểu – Tự buông lơi.

Nước mắt tự rơi, tự lau lấy…

Tự nhìn - tự thấy - tự biết đi.

Tự nghĩ – Tự suy – Tự quên đi…

Và …tự cố sống tiếp.

7h sáng Nhật Duy đang trên đường đến trường Galaxy thì nhận được một cú điện thoại do Hồng Nhung gọi đến, cô bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng với cậu từ lúc nhỏ yêu cậu rất tha thiết nhưng tình cảm đó không được cậu đáp lại đã hẹn gặp cậu tại quán cafe Thu Nguyệt gần hồ Gươm có chuyện quan trọng muốn nói.

Nhật Duy phân vân không biết là có nên tới hay không nữa bởi đã từ lâu cậu hoàn toàn cảm thấy rất chán ghét Hồng Nhung và không muốn gặp cô ta một tý nào, Hồng Nhung xinh thì có xinh thật nhưng tính quá đỏng đảnh, quen được nuông chiều, trên người lúc nào cũng rắc nước hoa thơm phức rất khó chịu.

Vừa bước chân vào quán café Thu Nguyệt, Nhật Duy đã được nhân viên trong quán dẫn tới chỗ Hồng Nhung đang ngồi, cô nàng đang lơ đãng nhìn ra bờ hồ ngắm cảnh khi nghe nhân viên của quán nhắc người cô nàng cần hẹn gặp đã tới nhỏ mới giật mình quay mặt nhìn về phía Nhật Duy mỉm cười.

- Anh ngồi xuống đi, uống gì cứ gọi tự nhiên. – Hồng Nhung dịu dàng

- Cho tôi một ly cafe nguyên chất – Nhật Duy gật đầu liếc mắt nhìn về phía cô nhân viên đang đứng bên cạnh cầm menu

- Em hẹn tôi ra đây rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì muốn nói? – Nhật Duy lạnh lùng nhìn xoáy vào mắt Hồng Nhung

- Nếu không có việc gì thì không thể hẹn anh được sao? – Hồng Nhung cười cười tuy trong lòng đã cảm thấy có chút ớn lạnh.

- Em cũng biết tính tôi rồi, tốt nhất đừng có làm tôi nổi giận nếu không tôi thật sự không biết mình sẽ làm gì em đâu? – Nhật Duy sắc mặt tối sầm, giọng lạnh tanh không chút hơi ấm

- Hi hi, em biết thế nên em hẹn anh ra đây thực sự là có việc rất quan trọng muốn nói. – Hồng Nhung gượng mỉm cười.

- Việc gì? Nói nhanh một chút tôi còn có nhiều việc phải làm lắm. – Nhật Duy cầm ly café nhấp một ngụm lạnh lùng nói.

- Anh cũng biết để có được sự nghiệp vững chắc như ngày hôm nay, một Thiên Đường Chết nổi tiếng trong thế giới ngầm cũng là nhờ công lao của cha em đã giúp đỡ tất nhiên cũng vì cha anh là anh em kết nghĩa với cha em. Thế nên cha em chỉ có một yêu cầu rất nhỏ muốn anh đáp ứng, chỉ cần anh gật đầu cái rụp thì tất cả quyền lực, địa vị, gia sản …mà cha em đang có sẽ đều thuộc về anh. – Hồng Nhung từ tốn nói.

- Yêu cầu gì? – Nhật Duy cười lạnh, ánh mắt nguy hiểm như có thể giết chết người ta bất cứ lúc nào?

- …

- Cô bị điên ak? Hay là đang bị mắc bệnh hoang tưởng mà dám đưa ra yêu cầu đó không thấy rất nực cười sao… - Nhật Duy sắc mặt lạnh giá không hề cười tý nào.



- Không những gì em vừa nói hoàn toàn là sự thật, cha em chỉ có ý tốt thôi anh đừng hiểu lầm. – Hồng Nhung đỏ mặt bối rối vội giải thích.

- Hừ, muốn tôi thực hiện yêu cầu ngớ ngẩn đó sao …hãy nói với cha cô rằng, trừ khi mặt trời mọc đằng tây may ra tôi mới đồng ý.

Nói xong, Nhật Duy tức giận bỏ đi thẳng không thèm ngoái lại nhìn bỏ mặc Hồng Nhung ngồi một mình với nỗi nhục ê chề.

Kể từ buổi nói chuyện hôm đó Nhật Duy càng hạn chế gặp gỡ Hồng Nhung hơn, bắt đầu tự lực cánh sinh xây dựng một sự nghiệp vững chắc cho riêng mình thử xem ai còn dám uy hiếp cậu nữa. Dù biết để làm được điều đó không phải dễ dàng chút nào. Mối quan hệ với cha Hồng Nhung ngày càng căng thẳng có nguy cơ trở mặt với nhau…

Với một lão cáo già có kinh nghiệm hơn 40 năm trên thương trường so tài cùng với một cậu nhoc chưa đầy 18 tuổi? Liệu ai sẽ giành chiến thắng và liệu Nhật Duy có thất bại để phải chấp nhận thoả hiệp thực hiện yêu cầu mà cha con Hồng Nhung đưa ra không?

Mọi người thử đoán xem yêu cầu mà cha con Hồng Nhung đưa ra ép Nhật Duy phải thực hiện là yêu cầu gì mà có thể khiến Nhật Duy tức giận, càng cảm thấy chán ghét Hồng Nhung hơn? Đến gần cuối truyện yêu cầu này sẽ là rắc rối nhất mà Nhật Duy bắt buộc phải vượt qua nếu muốn theo đuổi Hoạ Mi ^~^

Buổi tối hôm đó không biết nghĩ gì Nhật Duy lại nảy ý định muốn nấu cơm cho Lệ Hoa lẫn Hoạ Mi ăn, tiếc là bữa cơm rất ngon là vậy nhưng lại bị thói ăn uống vô tư của Hoạ Mi phá vỡ. Nhật Duy lạnh lùng đứng lên bỏ về phòng bỏ mặc Hoạ Mi cứ ngồi đó ăn một mình tiếp, ăn xong thì phải tự rửa bát. Có lẽ Nhật Duy đã đánh giá cao khả năng nội trợ của Hoạ Mi quá hay sao ý nên mới tin tưởng để nhỏ rửa bát không một chút lo lắng.

Thấy anh em Nhật Duy bỏ đi Hoạ Mi cũng mặc kệ vẫn tự nhiên ăn uống tiếp chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, ăn xong nhỏ đem bát đĩa đi rửa chẳng biết nhỏ làm ăn thế nào mà …

“Xoảng”

“Choang”

Tiếng âm thanh chói tai của đồ vật bị rơi vỡ vang lên liên tiếp trong căn phòng yên tĩnh đã kéo theo sự chú ý của anh em Nhật Duy. Lệ Hoa đứng ở ngoài cửa bếp sợ hãi ló đầu vào trong nhìn, cô bé thật sự rất sợ nhìn thấy cái cảnh bát đĩa rơi vỡ tan tành đầy mảnh nhọn dưới nền nhà không cẩn thận dẫm phải cũng đủ chết.

- Cô đang làm cái trò quái quỷ gì thế? Bảo cô rửa bát mà cô định đập vỡ hết tất cả ak? – Nhật Duy tức giận quát Hoạ Mi khi nhìn cảnh mấy cái bát, cái đĩa đã ra đi không lời từ biệt.

- Tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng chỉ làm được có vậy thôi anh trách cái gì chứ? – Hoạ Mi ngồi xổm nhặt từng mảnh vỡ ấm ức, chẳng hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi. Từ nhỏ đến lớn nhỏ đã quen được nuông chiều không phải đụng tay đụng chân làm bất cứ việc gì thế mà bây giờ phải ra ở riêng sống tự lập chẳng có ai chỉ bảo giúp thì thôi lại còn bị mắng, nhỏ cảm thấy rất khó chịu, rất ức chế…

- Cô… - Nhật Duy thấy Hoạ Mi vừa nhặt mảnh vỡ, vừa khóc đứng ngơ ngẩn không biết xử lý sao cho phải, đang định nói tiếp thì…

- Á – Hoạ Mi nhặt mảnh vỡ sơ suất bị nó cứa vào ngón tay một đường sâu chảy máu.

Nhật Duy thấy vậy không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống cầm lấy ngón tay bị thương của Hoạ Mi đưa lên miệng ngậm cầm máu, Hoạ Mi mở to mắt nhìn cảnh tượng Nhật Duy lạnh lùng lần trước còn dám cắt cổ tay nhỏ tự nhiên hôm nay lại tốt bụng đi cầm máu giúp mình không khỏi cảm thấy run lạnh, thật không thể nào tin được. Rất nhanh nhỏ liền giật tay đứng dậy nói

- Tay tôi bị thương rồi nếu anh có lòng thì giúp tôi dọn nốt đi. – Sau đó bối rối bỏ thẳng ra phòng khách bật ti vi xem phim.

Lệ Hoa nấp sau cửa chứng kiến tất cả liền nở một nụ cười tinh quái, vui nha, thật không ngờ ông anh trai lạnh lùng như băng tuyết của mình lại có thể có hành động đáng yêu đến thế, sắp tới lại có kịch hay để xem rồi. Ka ka ^^!

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Lệ Hoa cũng đã về phòng mình ngủ, còn Hoạ Mi thì ngủ quên luôn ở ghế sopa trong khi màn hình ti vi vẫn còn đang chạy. Nhật Duy ngó vào thấy vậy không khỏi lắc đầu thở dài cầm lấy cái điều khiển tắt ti vi đi, lẩm bẩm nói “Con gái gì mà…” rồi lặng lẽ cúi người bế Hoạ Mi vào trong phòng đặt lên giường đắp chăn tử tế nhẹ bước chân ra khỏi phòng đóng chặt cửa lại.

Đợi sau khi anh trai yêu quý của mình đã về phòng riêng tắt đèn đi ngủ, cô bé Lệ Hoa mới rón rén bước ra lén lút chui vào phòng Hoạ Mi không biết là định giở trò gì mà lúc đi ra mặt cười tươi như hoa rất đắc ý.

Nửa đêm Hoạ Mi đang mơ màng ngủ thì có cảm giác muốn đi vệ sinh, lăn qua lăn lại mấy vòng không thể chịu được nữa nhỏ đành miễn cưỡng rời khỏi cái ổ chuột ấm áp của mình bước vào nhà vệ sinh.

Sau khi giải toả xong nỗi buồn bực nhỏ đứng dậy rửa tay mắt nhắm mắt mở nhìn vào trong gương, không nhìn thì thôi nhìn phát nhỏ vô cùng hoảng sợ khi thấy trong gương là hình dáng của một cô gái có mái tóc dài đen nhánh xoã ngang lưng, mặt thì có hai cái nốt tròn tròn đỏ chót ở má, trán thì toàn một màu đen kinh dị ở giữa có hình đầu lâu màu trắng, môi thì đỏ tươi như máu. Những chỗ còn trống trên khuôn mặt thì trắng xoá hơn cả tuyết…

Lúc đầu nhỏ tưởng mình bị hoa mắt, dụi mắt nhìn kỹ thấy vẫn nguyên cái hình đáng sợ kinh dị đó trong gương mà lại vào lúc nửa đêm 2h sáng. Nhỏ giật mình kinh hãi vội la toáng lên…



- AAAAAAAAA, có ai không cứu tôi với….

Vừa la hét nhỏ vừa đập cửa phòng Nhật Duy rầm rầm,

- Này mau mở cửa đi, có con ma nữ đang sợ lắm ở trong nhà vệ sinh nó đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi, hu hu

- Mở cửa nhanh lên…

Nhật Duy đang ngủ nghe tiếng la hét giọng to hơn cả cái loa của Hoạ Mi cũng không khỏi giật mình, lồm cồm bò dậy mặc thêm quần áo vừa mở cửa thì đã bị Hoạ Mi xông tới ôm cứng lấy người khóc lóc, run rẩy.

- Cô bị điên ak, nửa đêm la hét cái gì mau buông tay. – Nhật Duy nhăn nhó quát Hoạ Mi

- Không, Không bao giờ, hu hu, có phải anh nhẫn tâm muốn nhìn thấy tôi bị con ma nữ kia bắt đi phải không. – Hoạ Mi run rẩy, mặt tái mét quyết không buông tay.

- Sac, con ma nào? Ở đâu cô phải buông tay ra thì tôi mới bắt được nó chứ? – Nhật Duy thầm kêu khổ, con gái lúc nào cũng luôn là chúa rắc rối.

- Nó…nó đang ở nhà vệ sinh đó, anh mau đi bắt nó đi. – Thấy Nhật Duy nói vậy Hoạ Mi cũng có vẻ xuôi xuôi, vội tụt xuống đất nhảy vội lên giường của Nhật Duy trùm chăn kín mít chỉ hở mỗi con mắt, ngồi co ro tựa vào tường run rẩy.

Nhật Duy bực bội bước ra khỏi phòng đi vào nhà vệ sinh kiểm tra một vòng, chẳng thấy có con ma nào cả liền quay lại nhìn Hoạ Mi hạ giọng nói.

- Chẳng có con ma nào hết, chắc là cô sợ quá nên tự tưởng tượng ra đó thôi.

- Anh bị điên à, rõ ràng tôi trông thấy con ma nữ trong gương mà. Môi nó đỏ như máu, trán thì có hình đầu lâu, hai má có hai hình tròn đỏ chót, mặt trắng toát nhìn rất đáng sợ…Tôi thề những gì tôi nói đều là sự thật – Hoạ Mi nói nhỏ miêu tả chỉ sợ con ma nữ đó nghe thấy nhảy ra bắt mình thì chết…

Đúng lúc này Lệ Hoa cũng có mặt trong phòng ôm bụng cười lăn lộn đau cả ruột…

- Ha ha, vui thật…

- Lệ Hoa em cũng bị điên giống cô ta ha? – Nhật Duy thấy em mình tự nhiên bò lăn ra cười cứ như bị trúng tà ấy không khỏi lo lắng.

- Anh…ha ha – Lệ Hoa định nói gì đó nhưng lại thấy buồn cười hơn.

- Gì thế? Em có trông thấy con ma nữ kia không, có phải bị nó bắt hồn luôn rồi hả? – Hoạ Mi nhảy vội xuống giường đến gần Lệ Hoa hỏi han.

- Anh có muốn biết con ma nữ kia ở đâu không? – Lệ Hoa cố gắng ngừng cười nhìn anh trai mình hỏi.

- Ở đâu?

- Xa tận chân trời gần ngay trước mắt – Vừa nói vừa chỉ thẳng vào mặt Hoạ Mi

- Oh, thì ra đúng là có con ma như thế thật. – Nhật Duy mỉm cười, nãy giờ trong phòng bật đèn ngủ không đủ sáng rõ nên cậu không nhìn rõ bây giờ được Lệ Hoa chỉ rõ thì cậu thực sự nhìn thấy thật rồi…

- … Hoạ Mi thấy Lệ Hoa chỉ vào mặt mình, sau một hồi ngơ ngác như chợt hiểu ra điều gì vội lao nhanh vào nhà vệ sinh soi gương lại một lần nữa…

Mọi người biết con ma đó là ai chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook