Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Chương 48

Bông hồng thủy tinh

19/11/2013

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự bảo đảm.

Rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại…

Hãy để rình yêu lớn dần lên trong tim họ…

Nhưng nếu điều đó không xảy ra thì cũng hãy hài lòng,

Vì …

Ít ra nó cũng đã lớn lên trong tim bạn…

Phải đến tận khi trời đã tối, Nhật Duy cùng với Hoạ Mi mới từ nghĩa trang Vĩnh Hằng bò về được tới nhà, Nhật Duy thì nhìn thấy vẫn hết sức bình thường chẳng thấy có chút mệt mỏi hay khó chịu gì mặc dù phải đi bộ một quãng đường khá xa. Còn Hoạ Mi thì mệt bơ phờ, chân mỏi rã rời, nhỏ từ bé đến lớn chưa bao giờ phải đi bộ một quãng đường xa một cách gian nan, chật vật như thế, đi mà nhỏ cứ muốn ngồi ngủ luôn giữa đường chẳng còn chút sức lực nào để mà đi tiếp nữa. Hic

Vừa mở cửa bước vào phòng hai người đã nhìn thấy đèn điện trong nhà sáng trưng, Lệ Hoa đang ngồi trên ghế sa lông ăn bim bim một cách ngon lành, vừa xem phim hoạt hình Đoremon. Nét mặt cô bé sáng tươi trong veo, thuần khiết không vướng chút bụi trần, làn da trắng hồng mềm mại như thoa phấn, đôi mắt ngây thơ sáng long lanh như ánh sao trên bầu trời ban đêm…

Có lẽ do cô bé còn quá nhỏ nên chưa thể hiểu được hết những khắc nghiệt, đắng cay trong cuộc sống này. Nhìn sự hồn nhiên, đáng yêu đó của Lệ Hoa mà Hoạ Mi cứ ngỡ mình đang gặp thiên thần chỉ thiếu đôi cánh màu trắng mỏng manh nữa thôi, nhỏ bỗng ước mong cô bé sẽ mãi giữ được sự ngây thơ, vô ưu, vô lo như thế này thì thật tốt quá.

Nghĩ đến chuyện cô bé bị mất mẹ từ ngày còn bé xíu, lại còn đúng vào ngày sinh nhật của mình Hoạ Mi không khỏi xót thương, trong đôi mắt ẩn chứa một làn sương mỏng có thể đọng thành giọt rơi ra ngoài bất cứ lúc nào. Một cô bé mới có 6 tuổi thiếu thốn tình thương, hơi ấm của ba mẹ mà vẫn sống vui vẻ, mạnh khoẻ như thế này thật sự không phải dễ dàng gì…

- Hai người đi đâu mà về muộn thế? – Thấy hai người sánh bước về cùng nhau Lệ Hoa mở to đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao, mỉm cười hỏi cứ như cô bé vừa phát hiện ra sự việc lạ lùng gì đó.



- Uh, có việc, mà Lệ Hoa ở nhà có thấy buồn không? – Hoạ Mi bối rối trả lời, đánh trống lảng

- Hi, quen rồi, mà anh ơi em thấy đói bụng lắm rồi anh mau nấu cơm cho em ăn đi. – Lệ Hoa nhìn Nhật Duy cười ẩn ý.

- Uh, được rồi, chờ anh tý nha.

Nhật Duy cũng hơi ngượng vội trả lời rồi chuồn nhanh vào trong bếp, may cô em gái của mình vốn thông minh, sắc sảo lại trưởng thành hơi sớm nên mới không truy hỏi đến cùng còn cố tình tạo cho mình một cơ hội “chuồn”. Càng nghĩ Nhật Duy càng cảm thấy cô em gái mình thật đáng yêu nhưng cũng thật đáng thương, như những đứa trẻ khác vẫn còn vô tư lắm, phải ở nhà một mình nó sẽ sợ hãi và chẳng bao giờ đồng ý đâu. Vậy mà em gái mình ở nhà một mình vẫn cười tươi vui vẻ, suy nghĩ cũng rất người lớn, khôn khéo, nhẹ nhàng…

Cô bé chưa bao giờ hỏi anh mình đi đâu, làm gì, có bạn gái hay chưa? Cũng rất ít khi nhõng nhẽo làm nũng đòi thứ nọ, muốn thứ kia, cô bé biết cha mẹ mình mất sớm. Anh trai mình vừa phải thay cha, thay mẹ chăm sóc mình sẽ vật vả vô cùng mặc dù chưa bao giờ thấy anh than thở dù chỉ một lần nên Lệ Hoa thương yêu anh mình vô cùng. Dòng đời lắm gian nan, dối trá, để tồn tại được anh mình đã dần trở lên lạnh lùng, đóng băng dần cảm xúc.

Lời nói của anh lúc nào cũng lạnh giá như băng tuyết, sắc mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, cả con người anh toát ra một khí chất lạnh lẽo, nguy hiểm khiến người khác sợ hãi không dám tới gần. Bởi anh luôn cảm thấy những người tiếp xúc với anh họ sống vô cùng giả dối, chỉ thích nịnh bợ, lợi dụng để đạt được lợi ích cá nhân. Anh ghét họ cũng thấy ghê sợ, ở gần họ anh luôn cảm thấy cô đơn và không có cảm giác an toàn, không biết lúc nào họ sẽ đánh lén, quay lưng làm hại mình nữa.

Cái họ thích chỉ một thứ duy nhất “Tiền”, “Quyền lực”, “Địa vị”. Người ta nói “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” – Nhưng vì để có được những thứ đó họ sẵn sàng hi sinh cái gọi là tình thân máu mủ ruột già, trở mặt làm hại lẫn nhau thậm chí không ngần ngại giết hại nhau nói chi đến cái gọi là tình yêu? Thật phù phiếm và huyền ảo, chẳng biết nó sẽ đổi thay lúc nào…

Có rất nhiều cô gái xinh đẹp thích anh, muốn yêu anh nhưng Lệ Hoa biết họ chỉ yêu vẻ đẹp trai hiếm có cũng như sự giàu sang, quyền lực mà anh đang có trong tay thôi. Đổi lại nếu anh là một người con trai bình thường không đẹp, không giàu, không lắm tài lẻ liệu họ có xếp hàng theo đuổi anh kiên trì đến vậy không.

Lệ Hoa còn nhớ lúc đầu được các cô gái xinh đẹp như tiên nữ theo đuổi tặng hoa tặng quà anh còn nhẹ nhàng, lịch sự nhận lấy nhưng đợi đến một nơi vắng vẻ anh liền ném ngay vào thùng rác, vẻ mặt khó chịu vô cùng. Rồi thấy anh nhận một lần, họ lại tiếp tục tặng lần hai, lần ba…nhiều không đếm xuể, khiến anh phát sợ luôn.

Thế rồi anh dần trở nên lạnh lùng, băng giá cố ý để bọn họ thấy tưởng như vậy họ sẽ tránh xa anh, nhưng hình như trai đẹp mà lại lạnh lùng thì càng quyến rũ nhiều con gái hơn hay sao ấy. Nhìn cảnh anh mình càng lúc càng được nhiều con gái theo đuổi, tặng quà, anh mình đứng giữa vòng vây một rừng hoa không tài nào nhúc nhích được mà nhỏ không khỏi bật cười. Cứ tưởng anh sẽ chịu thua, cam chịu số phận thì có ai ngờ anh đã dần biến thành một con người lạnh lùng, tàn nhẫn thật sự.

Một lần được anh dẫn đi công viên chơi, cô bé từng chứng kiến cảnh anh trai mình cầm nguyên cả hộp bánh gato rất đẹp úp thẳng vào mặt cô gái ấy rồi nói một câu hết sức ghê rợn “Lần sau còn dám làm phiền tôi nữa thì nhất định cô sẽ phải chết” – Nói rồi anh rút ra từ trong người một con dao găm sắc nhọn sáng loáng cắt vào cổ tay mình cho chảy máu và nở một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình, nói “Tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu”.

Lúc đó Lệ Hoa kinh hãi vô cùng nhìn thẳng vào khuôn mặt anh trai mình, cô bé không còn thấy sự dịu dàng, ấm áp nào nữa ngoài ánh mắt sắc lạnh như băng, âm trầm mà nguy hiểm nếu tới gần rất có thể xảy ra án mạng…



Những cô gái có mặt tại đó vô cùng khiếp sợ, tránh xa anh dần rồi bỏ đi thật nhanh còn ngoái đầu nhìn lại anh bằng ánh mắt phức tạp, khó hiểu, kinh sợ…

Từ đó trở đi anh vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, giá băng đó nhưng cũng nhờ đó mà rất ít cô gái xinh đẹp dám cả gan công khai theo đuổi anh. Họ chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nhìn thôi, nhưng vẫn có một người không hề biết sợ, cũng chẳng hề có ý định từ bỏ đó là Hồng Nhung, một cô gái vô cùng xinh đẹp, dịu dàng, bạn học cùng lớp từ hồi cấp 1 cũng là bạn thanh mai trúc mã với anh. Cô ấy có vẻ rất thật lòng yêu anh nhưng anh lạnh lùng không đáp lại, nhiều lần nói những lời tàn nhẫn khiến cô ấy bị tổn thương, cô ấy cũng đối xử rất tốt với cô bé. Và Lệ Hoa cũng có vẻ rất quý cô ấy, từng mong hai người sẽ yêu nhau thì tốt quá, nhưng đó chỉ là suy nghĩ hão huyền của cô bé mà thôi. Bởi điều đó mãi sẽ không bao giờ xảy ra…

Chính vì vậy, cô bé luôn cảm thấy rất tò mò không biết người con gái như thế nào mới có thể khiến anh mình rũ bỏ cái vẻ ngoài lạnh lùng, băng giá đó nhi? Cô ấy chắc phải xinh đẹp, dịu dàng hơn cả Hồng Nhung ấy chứ? Cô ấy luôn rất khôn ngoan, khéo léo, nấu ăn cũng giỏi, biết hát múa, biết quan tâm, chăm sóc anh, khiến anh luôn vui vẻ…Lệ Hoa cứ mơ mộng như thế suốt một thời gian dài, thậm chí cô bé còn thử tượng tượng dung nhan chị dâu tương lai của mình…

Haiz, nhưng sự đời thật khó nói trước được điều gì, tự nhiên nghe anh mình nói sẽ chuyển tới sống chung cùng với một cô gái. Phản ứng đầu tiên của Lệ Hoa là kinh hãi, sau đó là khó hiểu cuối cùng là một dấu hỏi chấm to đùng. Đợi đến khi anh trai mình giải thích là nghe lời bác Cường là cha nuôi của anh em mình muốn anh chuyển tới sống chung để tiện thể chăm sóc cô gái ấy luôn, chứ không phải anh có tình ý nhì với cô ấy đâu em đừng có tưởng tượng bậy bạ @_@

Thì ra là thế, đến tận khi chuyển tới sống chung cùng cô gái đó, Lệ Hoa mới thực sự kinh hãi. Người đâu mà lười nhác, bẩn thỉu đến thế là cùng, trong khi đó cô bé cực ưa sạch sẽ, ngay từ giây phút đâu tiên gặp gỡ cô bé đã chẳng hề có tý xíu cảm tình gì rồi. Lúc đó cô bé mới hiểu vì sao ông Cường lại muốn anh mình tới chăm sóc con gái ông thay mình rồi, đến cha ruột còn bó tay lắc đầu thở ngắn than dài không xử lý được chị ta thì liệu anh trai mình có đủ bản lĩnh ấy không nhi? Lúc đầu cô bé định dứt khoát “bỏ của chạy lấy người”, đòi quay lại biệt thự nhà mình thà sống một mình còn hơn sống cùng với bà chị lười nhác, bẩn thỉu ghê người ấy.

Nhưng vì muốn xem kịch vui, và cô bé muốn thử xem khi ở chung với cô gái bất trị này anh trai lạnh lùng, giá băng của mình sẽ phản ứng như thế nào? Ha ha, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi, thế nên cô bé mới quyết định ở lại… (Thâm hiểm giống anh trai em thế @@)

Công nhận từ ngày ở chung với chị ta cũng vui thật, chị ta vừa ngốc, lại vừa hậu đậu, bướng bỉnh, đã ngu còn cứ thích tỏ ra nguy hiểm bị cô bé đá xoáy đến tức điên người mà không làm gì được, nhất là cái vụ lấy bút màu vẽ linh tinh lên mặt chị ta, chỉ nghĩ thôi đã muốn cười đau cả ruột. Ha ha

Nhưng tiếc là ông anh trai mình tính cách vẫn vậy, chẳng thấy thay đổi chút nào. Chả biết bận bịu cái gì mà đi sớm về khuya hoài, trước đây ghét bỏ ai anh chỉ thường đe doạ, chưa từng thấy làm bị thương ai bao giờ. Vậy mà anh lại nhẫn tâm cắt cổ tay chị ta, nghĩ cũng thấy thương cảm ghê. Haiz.

Rồi chẳng hiểu ông anh trai mình uống lộn thuốc hay sao? Tự nhiên đối xử tốt với chị ta, ân cần, dịu dàng hơn tuy vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, thỉnh thoảng còn mỉm cười một mình trông rất yêu đời lắm nhá. Chỉ có chị ta rõ ngốc không nhận ra tâm ý của anh, cô bé thật sự muốn hỏi anh có chuyện gì xảy ra khiến anh tự nhiên thay đổi 180 độ như thế, cô bé tuyệt đối không tin anh dễ dàng thích một người con gái mà không có lý do. Nhưng đó vẫn là bí ẩn, dù có hỏi anh mình cũng còn lâu mới nói, vậy tốt nhất là nên thôi đi, từ từ tìm hiểu dần xem sao?

Nghĩ đến cảnh chị ta sau này sẽ là chị dâu tương lai của mình, cô bé không khỏi choáng váng, mẫu hình chị dâu tương lai trong lòng cô bé nhất định phải thiên chi ngọc diệp, đài các, xinh đẹp, dịu dàng, như vậy mới xứng đôi với anh mình. Ai lại đi trúng bà chị lười nhác, hậu đậu, trông cũng bình thường, không biết nấu ăn, làm đẹp, … thật là thất vọng quá đi ^~^

Nhưng không sao chỉ cần anh trai mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên cạnh chị ta là mình cũng cảm thấy mãn nguyện rồi, chị ta được cái tốt bụng, ngây thơ, chân thành bù đắp lại. Coi như đó cũng là một lợi thế đi, tạm chấp nhận lý do đó để mà mình có cớ tác thành cho anh, nếu không mình sẽ chẳng thể nào cảm thấy vui vẻ được. Vỡ hết cả giấc mộng đẹp…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook