Chương 99
Bông hồng thủy tinh
23/12/2013
Giá như chưa từng gặp nhau và quen nhau
Thì em sẽ chẳng phải thấy đau xót, sợ hãi
Khi nhìn thấy bóng anh dần xa thật xa mà
Không có cách gì để níu kéo lại, chỉ mong anh bình an
Tình duyên đôi ta mãi mặn nồng, chỉ đơn giản vậy thôi
Nhưng sao lại trở lên khó khăn như vậy?
Chiếc xe ô tô chở Hoạ Mi cùng Thanh Tùng sau hơn một tiếng đồng hồ đã dừng tại một nơi hoang vu, cỏ mọc rậm rạp xung quanh còn có những ngôi nhà hoang không một bóng người ở, không có đèn đóm gì. Nơi này vừa tối tăm, vừa đem lại cảm giác ớn lạnh, ghê rợn. Hoạ Mi quan sát xung quanh một lúc bất giác rùng mình, linh cảm một điều gì bất an đang diễn ra ở đây quay mặt nhìn Thanh Tùng rồi hỏi.
- Đây chính là thung lũng tử thần à? – Hoạ Mi vừa tiếp tục quan sát
- Uh
- Tại sao lại gọi là thung lũng tử thần? – Hoạ Mi khó hiểu.
- Đi theo tôi tới chỗ này em sẽ hiểu rõ vì sao thôi, chỗ chúng ta cần đến cách chúng ta một đoạn không xa đâu. Khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt tôi tin nhất định em sẽ thấy rất bất ngờ đấy – Thanh Tùng liếc nhìn Hoạ Mi một cái rồi cười nham hiểm, sau đó đi thẳng về phía trước.
Hai người đi cùng nhau một đoạn ngắn chẳng bao lâu đã tới nơi cần đến, thế nhưng khác với không gian tĩnh lặng và âm u ngoài kia càng đi sâu vào trong khu vực nguy hiểm thì thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết như oan hồn đòi mạng. Hoạ Mi cảm thấy rất khó chịu xen lẫn chút sợ hãi đang muốn quay đầu lại trở về, thật sự không muốn nhìn thấy những cảnh tượng mà mình không muốn thấy chút nào.
- Đã tới rồi lại muốn quay về dễ dàng vậy ư, can đảm lên đi em – Thanh Tùng tóm chặt tay Hoạ Mi trấn an.
Hoạ Mi im lặng không nói gì nửa muốn đi tiếp, nửa muốn quay về thế nhưng bước chân lại cứ theo sự lôi kéo của Thanh Tùng mà đi tiếp những bước vô định. Còn đang mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì đã bị Thanh Tùng kéo núp vào một bụi rậm đầy những cỏ heo may đã chín bám vào quần áo, đang định mở miệng mắng hắn ta một trận vừa lúc thấy hắn đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.
- Nhìn thẳng về phía trước một đoạn đi, em có thấy gì đặc biệt không? – Thanh Tùng tay nắm chặt tay Hoạ Mi đưa mắt nhìn về phía trước hoi.
Hoạ Mi nghe thấy vậy cũng vội vàng nhìn thẳng về phía trước, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì đã thấy một cảnh tượng kinh hồn đập vào mắt nhỏ. Phía trước là hai nhóm người đứng cách một đoạn nhìn nhau bằng ánh mắt bất cần đời, không khí có vẻ rất căng thẳng và nồng đậm mùi sát khí chết chóc lẫn máu tanh. Khi mà cả hai nhóm cầm đủ loại thứ vũ khí nguy hiểm từ dao, mã tấu, xích sắt, còn có cả súng nữa chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rụng rời chân tay rồi. Trong một nhóm người đối diện về phía Hoạ Mi nên Hoạ Mi có thể trông thấy rất rõ có bốn người đang đeo mặt lạ và mặc những bộ đồ màu sắc rất đặc biệt theo phong cách riếng của từng người.
Với trái tim nhạy cảm và sự quan sát thông minh, sắc bén rất nhanh Hoạ Mi đã có thể nhận ra bốn người đó là ai thậm chí ngay từ giây phút đầu tiên Hoạ Mi đã nhận ra ai là Nhật Duy. Nhật Duy rất thích màu màu đen, cả người luôn toả ra một khí chất đặc biệt đó là ánh mắt sáng long lanh nhưng lại sâu thăm thẳm chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi khi tức giận hay im lặng cũng luôn toả ra những khí lạnh khiến người ta cảm thấy rét buốt như đứng giữa trời tuyết rơi mỗi khi tiếp xúc hay nói chuyện. Ngay cả bản thân Hoạ Mi mỗi khi tiếp xúc mặc dù lúc Nhật Duy vui vẻ nhất, cười ấm áp nhất vẫn không thể không cảm nhận được một không khí lạnh giá mơ hồ xung quanh. Có lẽ đó là khả năng đặc biệt trời sinh chăng? Ngay cả nhóm người đối địch cũng cảm nhận được sự lạnh giá toả ra từ người Nhật Duy cùng sự uy hiếp chết chóc nên cố tránh xa thật xa.
Thế rồi chẳng biết hai nhóm người đó nói với nhau những gì, vì khoảng cách khá xa nên Hoạ Mi không nghe thấy. Nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được nụ cười nhếch môi lạnh lùng, ánh mắt loé tia nguy hiểm của Nhật Duy vậy mà, không hiểu sao tim Hoạ Mi chợt cảm thấy thắt lại sự lạnh lẽo lan toả từng ngóc ngách trong tim có thể thấy tâm trạng Hoạ Mi bất an và lo lắng đến mức nào. Hai nhóm thật sự xông tới đánh nhau không biết trời trăng gì một là ngươi chết, hai là ta chết mà Hoạ Mi cảm thấy vô cùng kinh sợ. Đưa tay còn lại lên bịp miệng để không phát ra tiếng la hét thất thanh vì quá sợ hãi, nước mắt không biết từ lúc nào đã bắt đầu dâng trò khoé mi rớt xuống má từng giọt lạnh như băng tuyết.
- Bọn họ đang tranh giành nhau địa bàn với nhóm Địa Ngục, những cuộc huyết chiến như thế này thường xuyên diễn ra. Người chết vô số, máu nhuộm đỏ cả cỏ xanh nhưng cảnh sát đều không dám làm gì bởi họ sợ thế lực của hai nhóm này hơn nữa hầu như những quan chức cấp cao đều đã bị bọn họ mua chuộc rồi. Nên nơi này được người ta gọi bằng cái tên không mấy hay ho “Thung lũng tử thần”, những ai mà đến đây nếu không cẩn thận đều có thể chết mà thân xác cũng chả được vẹn nguyên không cả người đầy thương tích thì cũng mất đầu, cụt chân, cụt tay. Nhắc đến nơi này những ai thuộc người xã hội đen, ngay cả những ông chủ khét tiếng của thế giới ngầm tại Đông Nam Á, Ma Cao, HôngKông cũng còn cảm thấy run sợ mặc dù phải đối mặt với sự chết chóc không biết bao lần.
Thanh Tùng nhìn sắc mặt ngày càng trắng bệch của Hoạ Mi cố gắng dùng những từ ngữ kinh dị nhất để miêu tả. Hắn muốn Hoạ Mi nhìn thấy một sự thật rằng nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh Nhật Duy nhất định nhỏ sẽ phải gặp nguy hiểm, không đơn giản chỉ là chết trong đau đớn mà còn có thể thân xác cũng không được vẹn nguyện. Và hắn làm vậy chỉ với một mục đích duy nhất muốn Hoạ Mi buông tay, rời xa Nhật Duy mà thôi dù hắn cũng cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng cứ để Hoạ Mi chìm đắm mãi trong vũng bùn lầy nguy hiểm, không biết mạng sống của mình sẽ biến mất lúc nào. Hơn nữa nếu yêu Nhật Duy quá sâu sắc nếu một ngày hắn thật sự chết thì Hoạ Mi sẽ biết sống tiếp ra sao đây, Hoạ Mi là một cô gái cứng rắn và mạnh mẽ dám yêu dám hận.
Nhưng nếu một ngày nào đó chẳng may người mình yêu thương đột ngột biến mất bỏ rơi mình sẽ rất dễ trở nên đắm chìm mãi trong đau khổ, nuối tiếc, sẽ sống mãi trong ánh hào quang tươi đẹp của quá khứ mà quên đi mất thực tại và mãi mãi không thể nào trở lại một cô gái vui vẻ, yêu đời hay cười hay nói nữa, dễ buồn nữa.
Sẽ chai sạn mọi cảm xúc, đóng chặt cửa trái tim luôn nhìn đời bằng ánh mắt lạnh giá vô hồn cho dù người đến sau có thật lòng yêu thương đến đâu cũng chẳng thể nào khiến Hoạ Mi trở lên sống vui vẻ, hạnh phúc như ngày nào. Khi mà trái tim đã dành trọn cho một người, mà người đó lại đã chết thì khác gì Hoạ Mi cũng sẽ chết theo.
Trên đời này có những người chỉ yêu một người suốt đời không bao giờ đổi thay, có những người thì cả đời có thể yêu rất nhiều nhanh buồn cũng chóng vui. Mà Hoạ Mi lại thuộc trường hợp thứ nhất, nên trước khi mọi chuyện càng đi theo chiều hướng nghiêm trọng, trở lên quá muộn hắn nhất định phải cắt đứt mối nhân duyên không đúng người cũng chẳng đúng lúc này. Làm như vậy cũng có nghĩa là cho Hoạ Mi một cơ hội và tự cho hắn một cơ hội, Hoạ Mi là một cô gái đặc biệt hiếm có khó tìm hắn thật không cam lòng muốn bỏ lỡ…
Im lặng lắng nghe những lời nói của Thanh Tùng, Hoạ Mi không khỏi cảm thấy run lạnh, nước mắt tuôn rơi càng lúc càng nhiều, răng cắn chặt không để phát ra tiếng. Không biết mình rơi nước mắt vì lo lắng cho sự an toàn của Nhật Duy hay cảm thấy khoảng cách giữa mình với hắn ngày càng trở lên xa vời, mong manh như làn khói.
- Không thể nào? Sao có thể như vậy chứ? Tôi không tin, sẽ không bao giờ tin những lời anh nói đâu.
Hoạ Mi tay run run mặc dù đã được Thanh Tùng nắm chắc hơi ấm từ tay hắn truyền sang nhưng tay Hoạ Mi vẫn lạnh giá không chút hơi ấm khiến Thanh Tùng rất lo lắng. Liên tục lắc đầu tự cố dối lòng mình, cố không tin vào sự thật trước mắt, đau lòng như muốn ngất luôn tại chỗ.
- Có thể em không tin lời tôi nói, nhưng cũng vào một đêm cách đây không lâu Nhật Duy đã bị trúng đạn vào bả vai không biết em có biết không? Nhưng em có biết người bắn đạn có thể khiến Nhật Duy bị thương là ai không, chính là “Sát thủ bóng đêm” kẻ cầm đầu của nhóm Địa Ngục. Cha hắn ta là một trùm Mafia khét tiếng ở Mecico chuyên buôn bán ma tuý, những hàng cấm tuồn vào Mỹ, những nước phát triển, thế lực vô cùng mạnh. Khi nguồn cung ma tuý trở lên khan hiếm đã quyết định vươn vòi bạch tuộc của mình đến tận châu Á, đang muốn tranh giành địa bàn tại Đông Nam Á nơi sản xuất và cung cấp ma tuý hàng đầu cho thị trường ma tuý thế giới.
Nhắc đến “Sát thủ bóng đêm” mà Thanh Tùng cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, thế lực của cha hắn ta mạnh tới nỗi phải cả hai gia tộc Ngô bang của hắn và Bùi gia của Nhật Duy bắt tay nhau mới có thể đối phó. Cũng may nước sông không phạm nước giếng, bọn chúng chỉ buôn bán ma tuý chứ chưa lấn sang vũ khí nếu không thì rắc rối lắm. Lần này bọn chúng quyết tâm định tranh giành địa bàn Đông Nam Á với Bùi gia và đại diện là Thiên Đường Chết thì đúng là Nhật Duy lần này thảm thật sự rồi.
- Sát thủ bóng đêm? – Hoạ Mi hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhưng không nhớ rõ, nghi hoặc hỏi lại, vừa quan sát màn huyết chiến trước mặt.
- Uh, “Sát thủ bóng đêm” là một kẻ giết người một cách nhanh, chuẩn, chính xác trong thời gian tính bằng giây. Là nỗi sợ hãi kinh hoàng của những người có máu mặt trong thế giới ngầm, một khi hắn đã quyết tâm ra tay trừ khử sát hại ai thì chắc chắn kẻ đó chắc chắn sẽ được đi gặp Thần chết chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Thế nên rất nhiều ông trùm muốn truy sát hắn nhưng không những không thành công mà còn bị hắn giết chết trong nháy mắt, phá tan cả sự nghiệp gây dựng bao năm. – Thanh Tùng hít một ngụm khí lạnh, chậm rãi kể tiếp
- Hắn ta sử dụng nhuần nhuyễn các loại súng, dao găm, thuốc độc, ám khí,…Nhật Duy được mệnh danh là “Vua tốc độ” đua xe liên tục đoạt giải nhất suốt 2 năm, phóng với tốc độ trên 300km/h là chuyện bình thường. Khả năng né tránh đạn bay vèo nhanh như cơn gió cực giỏi, thế nhưng khi gặp “Sát thủ bóng đêm” đột ngột xuất hiện và cầm súng ra tay quyết tâm lấy mạng hắn bằng được khiến cả ba người bạn thân của hắn kinh hãi hồn vía bay lên mây. Còn chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng súng nổ chát chúa liên tiếp 3 lần, kết quả Nhật Duy trúng đạn vào vai máu chảy rất nhiều sức yếu không thể né tránh được nữa. Đáng lẽ sẽ là trúng tim nếu như “Sát thủ bóng đêm” quyết tâm đoạt mạng hắn. Cứ tưởng cầm chắc cái chết trong tay, nhắm mắt tuyệt vọng do nghĩ “Sát thủ bóng đêm” sẽ bắn thêm một phát trí mạng nữa – Nói đến đây Thanh Tùng nhíu mày khó hiểu.
- Nhưng không biết vì lý do đặc biệt nào đó mà hắn ta quyết định tha chết cho Nhật Duy khiến tất cả mọi người đều mở to mắt há miệng kinh ngạc. Từ trước đến nay hắn luôn làm việc rất hiệu quả, gọn gàng đã giết ai thì nhất định giết đến cũng tuyệt đối không để lại con đường sống. Ngay cả Luân Sẹo cánh tay phải của hắn, hắn cũng còn không tha chết vì dám phản bội hắn. Vậy mà hắn lại tha cho Nhật Duy đồng thời rút lui để lại một câu khiến mọi người rất khó hiểu “ Tôi giết anh thì rất đơn giản với tôi mạng sống của anh chẳng là gì cả, nhưng nếu tôi giết anh chỉ sợ cũng tức là huỷ diệt sự sống của một người nào đó. Thế nên mạng của anh lần này tôi tạm thời bỏ qua, nếu lần sau còn gặp lại tuyệt đối sẽ không có cơ hội may mắn như vậy nữa đâu. Hãy về tập luyện thêm đi, có cơ hội lần sau nhất định sẽ gặp lại”.
Kể xong Thanh Tùng cảm thấy rất tò mò rốt cuộc thì người nào có thể khiến cho “Sát thủ bóng đêm” nổi tiếng máu lạnh trong thế giới ngầm mở con đường máu cho Nhật Duy sống sót khi mà đã có cơ hội dễ dàng giết chết hắn. Nếu để lần sau đâu có cơ hội dễ dàng để mà ra tay như thế chứ?
Hoạ Mi im lặng thì ra là vậy, thảo nào hôm đó Nhật Duy trở về lúc nửa đêm còn mang theo một vết thương đầy máu tý nữa thì đi gặp Diêm Vương luôn rồi nếu không phải do “Sát thủ bóng đêm” chiếu cố bỏ qua vì một người nào đó.
Đang suy nghĩ hoang mang, nhìn cảnh tượng huyết chiến đẫm mùi máu tanh trước mặt càng khiến trái tim Hoạ Mi thêm sợ hãi, bất an, lo lắng đến tận cùng cứ như đang lao xuống vực sâu hun hút không đáy chỉ có một màu tối đen bao phủ. Sự tuyệt vọng, bế tắc dâng cao trong lòng cứ nghĩ chỉ cần sống thật mạnh mẽ, vui vẻ, thật lòng yêu nhau và nắm chặt tay không buông thì dù có gặp phải sóng gió gì đi chăng nữa cũng đều có thể vượt qua. Nhưng hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ khó có thể thành hiện thực khi cuộc sống này có quá nhiều điều bắt buộc phải lựa chọn, đã chọn rồi thì không được hối hận dù muốn hay không đâu thể muốn chọn tất cả mà được.
Nhật Duy cầm một dây xích dài quật tới tấp vào đám người đối thủ rất quyết liệt, đòn nào cũng là đòn trí mạng cả chỉ nghe thấy tiếng xương kêu “Răng rắc”, tiếng người bị thương kêu la hét thảm thiết đầy đau đớn. Những người bị trúng dao, gậy sắt, kiếm dài, mã tấu máu từ chỗ bị thương chảy ra lênh láng, đỏ đến nhức mắt dưới ánh đèn pha ô tô.
Cả cơ thể Hoạ Mi run rẩy không ngồi xổm không vững ngồi luôn xuống dưới nền đất lạnh giá đầy cỏ dại còn đọng sương đêm không hẳn vì người mặc mỗi bộ quần áo ngủ mỏng manh có thêm chiếc áo khoác ngoài mỏng, chân trần không giầy tất. Tay không ngừng toát mồ hôi ướt đẫm, Thanh Tùng cầm chặt tay nhỏ cũng có thể cảm nhận được.
Tay còn lại đưa lên miệng bịp lại hét vì sợ hãi không dám hét, nước mắt nhạt nhoà, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, tự hỏi “Tất cả đều là con người bằng xương bằng thịt có cha sinh mẹ dưỡng, nhưng sao họ lại có thể nhẫn tâm đối xử với nhau một cách tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy chứ?”. Thanh Tùng chợt cảm thấy hối hận khi đã đưa Hoạ Mi đến nơi này để xem cảnh tượng chẳng mấy đẹp đẽ này.
Chẳng mấy chốc cả đám người bên đối thủ đã bị khí thế quyết tâm của nhóm người Nhật Duy đánh bại, Nhật Duy cũng bị thương không ít, thời gian kéo dài, luôn lo lắng đề phòng bị đánh lén, dốc hết sức để đánh kẻ địch. Đang đứng mệt mỏi nghỉ lấy sức nhìn Tuấn Anh, Huy Hoàng, Minh Khánh xử lý mấy tên gan lỳ sống sót còn lại.
Mọi người không ai chú ý những kẻ bị thương đang nằm dưới đất chỉ chú ý xử lý những tên còn sống sót, thì Hoạ Mi bỗng nhìn thấy một tên bị thương đang nằm dưới đất cách chỗ Nhật Duy đứng có vài bước chân đang cầm một con dao dài sáng loáng, sắc nhọn ngay sau lưng hắn đang cố đứng dậy để ra tay với Nhật Duy. Nhìn thoáng qua vài giây tình hình nguy hiểm trước mặt mà trái tim Hoạ Mi đau xót không nói nên thành lời, nếu chẳng may trúng nhát dao đó vào chỗ hiểm thì Nhật Duy sẽ ra sao đây?
Hoạ Mi không dám nghĩ và cũng không dám tưởng tượng thêm nữa vội đứng dậy vùng mạnh khỏi tay Thanh Tùng chạy thật nhanh tới chỗ Nhật Duy hét to.
- Nhật Duy cẩn thận đằng sau.
Tiếng hét hoảng sợ của Hoạ Mi khiến tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc, sao lại xuất hiện một cô gái ở đây lúc nửa đêm là sao? Ngay cả Nhật Duy cũng vô cùng sửng sốt bất ngờ nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khó tin mà quên đi mất tình hình nguy hiểm của bản thân.
“Phập” một tiếng dao đâm mạnh vào da thịt của người nào đó, Nhật Duy thoáng ngạc nhiên giây lát rồi nhìn về phía đằng sau giật mình định tung chân đá con dao dài, sắc nhọn trên tay kẻ kia. Nhưng hắn ta còn nhanh tay hơn quyết tâm đoạt mạng Nhật Duy bằng được khi đã đứng sát ngay trước mặt liền cầm lấy dao đâm thẳng vào ngực đúng tim hắn dù muốn tránh cũng không có hi vọng vì sự việc xảy ra quá bất ngờ.
Hoạ Mi thì bất chấp tất cả đứng chắn trước mặt Nhật Duy đỡ thay cho hắn con dao đó, vết đâm trí mạng trúng ngực sát tim luôn máu chảy đỏ thẫm từ vị trí con dao đang cắm sâu trên ngực. Hoạ Mi đau muốn ngất luôn, Nhật Duy vội vàng đưa tay ôm chặt lấy Hoạ Mi. Nhìn thấy Hoạ Mi bị thương nặng như vậy chỉ vì đỡ thay cho hắn một nhát dao trong lúc không cẩn thận mà tim hắn đau như muốn nghẹt thở, nếu Hoạ Mi mà thật sự chết nhất định hắn sẽ khiến cả nhà kẻ vừa đâm chết không toàn thây.
- Hoạ Mi, em sao rồi? – Nhật Duy ôm chặt lấy Hoạ Mi hoảng sợ hỏi, mắt long lanh tầng sương mỏng chỉ sợ Hoạ Mi sẽ biến mất mãi mãi như một cơn gió. Nếu thật sự như vậy thì hắn phải làm sao đây? Biết sống tiếp như thế nào đây?
- Em không sao, thật sự không sao mà. Hứa với em anh đừng giết hắn ta nha.
Dù rất đau, biết tính mạng của mình lúc này mỏng manh như sương khói nhưng Hoạ Mi vẫn gượng nở nụ cười yếu ớt cầu xin cho kẻ xấu số vừa đâm mình, không phải Hoạ Mi nhân từ, lương thiện mà chỉ là nhỏ không muốn thấy máu tanh tiếp tục chảy nữa thôi.
- Được, tôi hứa với em – Nhật Duy khẽ nhắm mắt hít một ngụm khí lạnh, cố nén cảm giác tuyệt vọng, đau xót đang len lỏi trong trái tim. Kìm chế không để rơi nước mắt khi nhìn Hoạ Mi vì mình mà có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
- Minh Khánh mau gọi xe cấp cứu đi – Nhật Duy liếc nhìn ba người bạn thân vẻ mặt hoảng hốt lẫn đau lòng lạnh giá nói.
Tuấn Anh đi đến trước mặt kẻ vừa cầm dao đâm trúng Hoạ Mi, mắt vằn tia máu hỏi.
- Vừa rồi tay nào của mày cầm dao đâm trúng cô ấy, mau nói – Tuấn Anh giọng âm u, sát khí nồng nặc như oan hồn đòi mạng nhìn kẻ đang bị khống chế kia lạnh lẽo hỏi.
- Không, tôi không cố ý, thực sự không cố ý đâu mà. Xin làm ơn hãy tha cho tôi đi – Hắn ta quỳ sụp xuống đất, dập đầu lạy liên tục, trán chảy máu mà vẫn không ngừng van xin. Mặt hắn xanh lét như tàu lá chuối, hoảng sợ tột cùng.
- Tao đã cho mày một cơ hội nhưng mày lại không thích vậy thì mày sẽ chẳng còn tay nào để mà tiếp tục cầm dao nữa đâu – Tuấn Anh nở nụ cười tanh nồng mùi máu tươi, giọng lạnh như băng, nguy hiểm gằn từng tiếng.
- Không, em xin các anh hãy tha cho hắn đi, xin đừng làm thế mà – Hoạ Mi hoảng sợ khóc như mưa ra sức cầu xin Nhật Duy với Tuấn Anh.
- Tôi chỉ hứa không giết chết hắn chứ không có hứa là không để hắn thoát tội sống, dám ra tay với em hắn nhất định phải trả nợ bằng máu. Tuấn Anh mau hành động đi đừng để ý đến cô ấy – Nhật Duy liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt đau lòng, nghĩ đến việc nhỏ bị thương như thế này hắn hận không thể băm xác kẻ đó ra thành trăm mảnh.
- Không, xin các anh đừng làm thế mà – Hoạ Mi đưa mắt nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của kẻ kia đau khổ van xin, chính tính mạng mình còn không biết giữ được hay không xin xỏ gì cho kẻ đáng chết đó chứ. Nhưng Hoạ Mi không muốn nhìn thấy máu tanh chảy thêm, tội ác thêm chất chồng, không muốn thế, thật sự không muốn.
- Xin hãy tha cho tôi đi mà, đừng làm thế mà
Thấy Tuấn Anh cầm thanh kiếm dài, ánh mắt lạnh giá chết chóc tiến lại gàn mình hắn ta tuyệt vọng rơi nước mắt.
- Khônggggggggggggggggg
Hoạ Mi thét lên một tiếng đầy thất vọng khi tận mắt nhìn thấy hai cánh tay của kẻ xui xẻo chẳng may đâm trúng mình bị chém văng xa mấy mét, máu phun ra thành tia đỏ đến nhức mắt. Sự tàn nhẫn, bóng tối đau lòng bủa vây lấy tâm hồn trong sáng không thích chết chóc, không thích mùi máu tươi của Hoạ Mi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sau này sẽ ra sao đây? Vẫn biết đời không như là mơ, sẽ có nhiều sóng gió phải trải qua nhưng cứ suốt ngày sống trong nỗi lo sợ tính mạng có thể bị đe doạ bất cứ lúc nào liệu có thể hạnh phúc, vui vẻ được không? Tình yêu này thật sự quá cay đắng và khiến người ta phải chịu nhiều mất mát lẫn đau khổ đi khi trót yêu nhầm người không nên yêu, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Chẳng ai muốn người mình yêu dính dáng đến xã hội đen, đến những trận huyết chiến một sống hai chết cả. Tiếp tục hay buông tay ai hãy nói cho nhỏ biết đi?
Sau đó Hoạ Mi liền ngất đi không còn biết gì nữa, chỉ hi vọng tỉnh lại tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi. Khoé mi có hai giọt lệ rơi ra lăn dài theo khoé mi, trái tim lạnh giá trống rỗng, bất lực, tuyệt vọng…
Thì em sẽ chẳng phải thấy đau xót, sợ hãi
Khi nhìn thấy bóng anh dần xa thật xa mà
Không có cách gì để níu kéo lại, chỉ mong anh bình an
Tình duyên đôi ta mãi mặn nồng, chỉ đơn giản vậy thôi
Nhưng sao lại trở lên khó khăn như vậy?
Chiếc xe ô tô chở Hoạ Mi cùng Thanh Tùng sau hơn một tiếng đồng hồ đã dừng tại một nơi hoang vu, cỏ mọc rậm rạp xung quanh còn có những ngôi nhà hoang không một bóng người ở, không có đèn đóm gì. Nơi này vừa tối tăm, vừa đem lại cảm giác ớn lạnh, ghê rợn. Hoạ Mi quan sát xung quanh một lúc bất giác rùng mình, linh cảm một điều gì bất an đang diễn ra ở đây quay mặt nhìn Thanh Tùng rồi hỏi.
- Đây chính là thung lũng tử thần à? – Hoạ Mi vừa tiếp tục quan sát
- Uh
- Tại sao lại gọi là thung lũng tử thần? – Hoạ Mi khó hiểu.
- Đi theo tôi tới chỗ này em sẽ hiểu rõ vì sao thôi, chỗ chúng ta cần đến cách chúng ta một đoạn không xa đâu. Khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt tôi tin nhất định em sẽ thấy rất bất ngờ đấy – Thanh Tùng liếc nhìn Hoạ Mi một cái rồi cười nham hiểm, sau đó đi thẳng về phía trước.
Hai người đi cùng nhau một đoạn ngắn chẳng bao lâu đã tới nơi cần đến, thế nhưng khác với không gian tĩnh lặng và âm u ngoài kia càng đi sâu vào trong khu vực nguy hiểm thì thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết như oan hồn đòi mạng. Hoạ Mi cảm thấy rất khó chịu xen lẫn chút sợ hãi đang muốn quay đầu lại trở về, thật sự không muốn nhìn thấy những cảnh tượng mà mình không muốn thấy chút nào.
- Đã tới rồi lại muốn quay về dễ dàng vậy ư, can đảm lên đi em – Thanh Tùng tóm chặt tay Hoạ Mi trấn an.
Hoạ Mi im lặng không nói gì nửa muốn đi tiếp, nửa muốn quay về thế nhưng bước chân lại cứ theo sự lôi kéo của Thanh Tùng mà đi tiếp những bước vô định. Còn đang mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì đã bị Thanh Tùng kéo núp vào một bụi rậm đầy những cỏ heo may đã chín bám vào quần áo, đang định mở miệng mắng hắn ta một trận vừa lúc thấy hắn đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.
- Nhìn thẳng về phía trước một đoạn đi, em có thấy gì đặc biệt không? – Thanh Tùng tay nắm chặt tay Hoạ Mi đưa mắt nhìn về phía trước hoi.
Hoạ Mi nghe thấy vậy cũng vội vàng nhìn thẳng về phía trước, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì đã thấy một cảnh tượng kinh hồn đập vào mắt nhỏ. Phía trước là hai nhóm người đứng cách một đoạn nhìn nhau bằng ánh mắt bất cần đời, không khí có vẻ rất căng thẳng và nồng đậm mùi sát khí chết chóc lẫn máu tanh. Khi mà cả hai nhóm cầm đủ loại thứ vũ khí nguy hiểm từ dao, mã tấu, xích sắt, còn có cả súng nữa chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rụng rời chân tay rồi. Trong một nhóm người đối diện về phía Hoạ Mi nên Hoạ Mi có thể trông thấy rất rõ có bốn người đang đeo mặt lạ và mặc những bộ đồ màu sắc rất đặc biệt theo phong cách riếng của từng người.
Với trái tim nhạy cảm và sự quan sát thông minh, sắc bén rất nhanh Hoạ Mi đã có thể nhận ra bốn người đó là ai thậm chí ngay từ giây phút đầu tiên Hoạ Mi đã nhận ra ai là Nhật Duy. Nhật Duy rất thích màu màu đen, cả người luôn toả ra một khí chất đặc biệt đó là ánh mắt sáng long lanh nhưng lại sâu thăm thẳm chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi khi tức giận hay im lặng cũng luôn toả ra những khí lạnh khiến người ta cảm thấy rét buốt như đứng giữa trời tuyết rơi mỗi khi tiếp xúc hay nói chuyện. Ngay cả bản thân Hoạ Mi mỗi khi tiếp xúc mặc dù lúc Nhật Duy vui vẻ nhất, cười ấm áp nhất vẫn không thể không cảm nhận được một không khí lạnh giá mơ hồ xung quanh. Có lẽ đó là khả năng đặc biệt trời sinh chăng? Ngay cả nhóm người đối địch cũng cảm nhận được sự lạnh giá toả ra từ người Nhật Duy cùng sự uy hiếp chết chóc nên cố tránh xa thật xa.
Thế rồi chẳng biết hai nhóm người đó nói với nhau những gì, vì khoảng cách khá xa nên Hoạ Mi không nghe thấy. Nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được nụ cười nhếch môi lạnh lùng, ánh mắt loé tia nguy hiểm của Nhật Duy vậy mà, không hiểu sao tim Hoạ Mi chợt cảm thấy thắt lại sự lạnh lẽo lan toả từng ngóc ngách trong tim có thể thấy tâm trạng Hoạ Mi bất an và lo lắng đến mức nào. Hai nhóm thật sự xông tới đánh nhau không biết trời trăng gì một là ngươi chết, hai là ta chết mà Hoạ Mi cảm thấy vô cùng kinh sợ. Đưa tay còn lại lên bịp miệng để không phát ra tiếng la hét thất thanh vì quá sợ hãi, nước mắt không biết từ lúc nào đã bắt đầu dâng trò khoé mi rớt xuống má từng giọt lạnh như băng tuyết.
- Bọn họ đang tranh giành nhau địa bàn với nhóm Địa Ngục, những cuộc huyết chiến như thế này thường xuyên diễn ra. Người chết vô số, máu nhuộm đỏ cả cỏ xanh nhưng cảnh sát đều không dám làm gì bởi họ sợ thế lực của hai nhóm này hơn nữa hầu như những quan chức cấp cao đều đã bị bọn họ mua chuộc rồi. Nên nơi này được người ta gọi bằng cái tên không mấy hay ho “Thung lũng tử thần”, những ai mà đến đây nếu không cẩn thận đều có thể chết mà thân xác cũng chả được vẹn nguyên không cả người đầy thương tích thì cũng mất đầu, cụt chân, cụt tay. Nhắc đến nơi này những ai thuộc người xã hội đen, ngay cả những ông chủ khét tiếng của thế giới ngầm tại Đông Nam Á, Ma Cao, HôngKông cũng còn cảm thấy run sợ mặc dù phải đối mặt với sự chết chóc không biết bao lần.
Thanh Tùng nhìn sắc mặt ngày càng trắng bệch của Hoạ Mi cố gắng dùng những từ ngữ kinh dị nhất để miêu tả. Hắn muốn Hoạ Mi nhìn thấy một sự thật rằng nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh Nhật Duy nhất định nhỏ sẽ phải gặp nguy hiểm, không đơn giản chỉ là chết trong đau đớn mà còn có thể thân xác cũng không được vẹn nguyện. Và hắn làm vậy chỉ với một mục đích duy nhất muốn Hoạ Mi buông tay, rời xa Nhật Duy mà thôi dù hắn cũng cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng cứ để Hoạ Mi chìm đắm mãi trong vũng bùn lầy nguy hiểm, không biết mạng sống của mình sẽ biến mất lúc nào. Hơn nữa nếu yêu Nhật Duy quá sâu sắc nếu một ngày hắn thật sự chết thì Hoạ Mi sẽ biết sống tiếp ra sao đây, Hoạ Mi là một cô gái cứng rắn và mạnh mẽ dám yêu dám hận.
Nhưng nếu một ngày nào đó chẳng may người mình yêu thương đột ngột biến mất bỏ rơi mình sẽ rất dễ trở nên đắm chìm mãi trong đau khổ, nuối tiếc, sẽ sống mãi trong ánh hào quang tươi đẹp của quá khứ mà quên đi mất thực tại và mãi mãi không thể nào trở lại một cô gái vui vẻ, yêu đời hay cười hay nói nữa, dễ buồn nữa.
Sẽ chai sạn mọi cảm xúc, đóng chặt cửa trái tim luôn nhìn đời bằng ánh mắt lạnh giá vô hồn cho dù người đến sau có thật lòng yêu thương đến đâu cũng chẳng thể nào khiến Hoạ Mi trở lên sống vui vẻ, hạnh phúc như ngày nào. Khi mà trái tim đã dành trọn cho một người, mà người đó lại đã chết thì khác gì Hoạ Mi cũng sẽ chết theo.
Trên đời này có những người chỉ yêu một người suốt đời không bao giờ đổi thay, có những người thì cả đời có thể yêu rất nhiều nhanh buồn cũng chóng vui. Mà Hoạ Mi lại thuộc trường hợp thứ nhất, nên trước khi mọi chuyện càng đi theo chiều hướng nghiêm trọng, trở lên quá muộn hắn nhất định phải cắt đứt mối nhân duyên không đúng người cũng chẳng đúng lúc này. Làm như vậy cũng có nghĩa là cho Hoạ Mi một cơ hội và tự cho hắn một cơ hội, Hoạ Mi là một cô gái đặc biệt hiếm có khó tìm hắn thật không cam lòng muốn bỏ lỡ…
Im lặng lắng nghe những lời nói của Thanh Tùng, Hoạ Mi không khỏi cảm thấy run lạnh, nước mắt tuôn rơi càng lúc càng nhiều, răng cắn chặt không để phát ra tiếng. Không biết mình rơi nước mắt vì lo lắng cho sự an toàn của Nhật Duy hay cảm thấy khoảng cách giữa mình với hắn ngày càng trở lên xa vời, mong manh như làn khói.
- Không thể nào? Sao có thể như vậy chứ? Tôi không tin, sẽ không bao giờ tin những lời anh nói đâu.
Hoạ Mi tay run run mặc dù đã được Thanh Tùng nắm chắc hơi ấm từ tay hắn truyền sang nhưng tay Hoạ Mi vẫn lạnh giá không chút hơi ấm khiến Thanh Tùng rất lo lắng. Liên tục lắc đầu tự cố dối lòng mình, cố không tin vào sự thật trước mắt, đau lòng như muốn ngất luôn tại chỗ.
- Có thể em không tin lời tôi nói, nhưng cũng vào một đêm cách đây không lâu Nhật Duy đã bị trúng đạn vào bả vai không biết em có biết không? Nhưng em có biết người bắn đạn có thể khiến Nhật Duy bị thương là ai không, chính là “Sát thủ bóng đêm” kẻ cầm đầu của nhóm Địa Ngục. Cha hắn ta là một trùm Mafia khét tiếng ở Mecico chuyên buôn bán ma tuý, những hàng cấm tuồn vào Mỹ, những nước phát triển, thế lực vô cùng mạnh. Khi nguồn cung ma tuý trở lên khan hiếm đã quyết định vươn vòi bạch tuộc của mình đến tận châu Á, đang muốn tranh giành địa bàn tại Đông Nam Á nơi sản xuất và cung cấp ma tuý hàng đầu cho thị trường ma tuý thế giới.
Nhắc đến “Sát thủ bóng đêm” mà Thanh Tùng cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, thế lực của cha hắn ta mạnh tới nỗi phải cả hai gia tộc Ngô bang của hắn và Bùi gia của Nhật Duy bắt tay nhau mới có thể đối phó. Cũng may nước sông không phạm nước giếng, bọn chúng chỉ buôn bán ma tuý chứ chưa lấn sang vũ khí nếu không thì rắc rối lắm. Lần này bọn chúng quyết tâm định tranh giành địa bàn Đông Nam Á với Bùi gia và đại diện là Thiên Đường Chết thì đúng là Nhật Duy lần này thảm thật sự rồi.
- Sát thủ bóng đêm? – Hoạ Mi hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhưng không nhớ rõ, nghi hoặc hỏi lại, vừa quan sát màn huyết chiến trước mặt.
- Uh, “Sát thủ bóng đêm” là một kẻ giết người một cách nhanh, chuẩn, chính xác trong thời gian tính bằng giây. Là nỗi sợ hãi kinh hoàng của những người có máu mặt trong thế giới ngầm, một khi hắn đã quyết tâm ra tay trừ khử sát hại ai thì chắc chắn kẻ đó chắc chắn sẽ được đi gặp Thần chết chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Thế nên rất nhiều ông trùm muốn truy sát hắn nhưng không những không thành công mà còn bị hắn giết chết trong nháy mắt, phá tan cả sự nghiệp gây dựng bao năm. – Thanh Tùng hít một ngụm khí lạnh, chậm rãi kể tiếp
- Hắn ta sử dụng nhuần nhuyễn các loại súng, dao găm, thuốc độc, ám khí,…Nhật Duy được mệnh danh là “Vua tốc độ” đua xe liên tục đoạt giải nhất suốt 2 năm, phóng với tốc độ trên 300km/h là chuyện bình thường. Khả năng né tránh đạn bay vèo nhanh như cơn gió cực giỏi, thế nhưng khi gặp “Sát thủ bóng đêm” đột ngột xuất hiện và cầm súng ra tay quyết tâm lấy mạng hắn bằng được khiến cả ba người bạn thân của hắn kinh hãi hồn vía bay lên mây. Còn chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng súng nổ chát chúa liên tiếp 3 lần, kết quả Nhật Duy trúng đạn vào vai máu chảy rất nhiều sức yếu không thể né tránh được nữa. Đáng lẽ sẽ là trúng tim nếu như “Sát thủ bóng đêm” quyết tâm đoạt mạng hắn. Cứ tưởng cầm chắc cái chết trong tay, nhắm mắt tuyệt vọng do nghĩ “Sát thủ bóng đêm” sẽ bắn thêm một phát trí mạng nữa – Nói đến đây Thanh Tùng nhíu mày khó hiểu.
- Nhưng không biết vì lý do đặc biệt nào đó mà hắn ta quyết định tha chết cho Nhật Duy khiến tất cả mọi người đều mở to mắt há miệng kinh ngạc. Từ trước đến nay hắn luôn làm việc rất hiệu quả, gọn gàng đã giết ai thì nhất định giết đến cũng tuyệt đối không để lại con đường sống. Ngay cả Luân Sẹo cánh tay phải của hắn, hắn cũng còn không tha chết vì dám phản bội hắn. Vậy mà hắn lại tha cho Nhật Duy đồng thời rút lui để lại một câu khiến mọi người rất khó hiểu “ Tôi giết anh thì rất đơn giản với tôi mạng sống của anh chẳng là gì cả, nhưng nếu tôi giết anh chỉ sợ cũng tức là huỷ diệt sự sống của một người nào đó. Thế nên mạng của anh lần này tôi tạm thời bỏ qua, nếu lần sau còn gặp lại tuyệt đối sẽ không có cơ hội may mắn như vậy nữa đâu. Hãy về tập luyện thêm đi, có cơ hội lần sau nhất định sẽ gặp lại”.
Kể xong Thanh Tùng cảm thấy rất tò mò rốt cuộc thì người nào có thể khiến cho “Sát thủ bóng đêm” nổi tiếng máu lạnh trong thế giới ngầm mở con đường máu cho Nhật Duy sống sót khi mà đã có cơ hội dễ dàng giết chết hắn. Nếu để lần sau đâu có cơ hội dễ dàng để mà ra tay như thế chứ?
Hoạ Mi im lặng thì ra là vậy, thảo nào hôm đó Nhật Duy trở về lúc nửa đêm còn mang theo một vết thương đầy máu tý nữa thì đi gặp Diêm Vương luôn rồi nếu không phải do “Sát thủ bóng đêm” chiếu cố bỏ qua vì một người nào đó.
Đang suy nghĩ hoang mang, nhìn cảnh tượng huyết chiến đẫm mùi máu tanh trước mặt càng khiến trái tim Hoạ Mi thêm sợ hãi, bất an, lo lắng đến tận cùng cứ như đang lao xuống vực sâu hun hút không đáy chỉ có một màu tối đen bao phủ. Sự tuyệt vọng, bế tắc dâng cao trong lòng cứ nghĩ chỉ cần sống thật mạnh mẽ, vui vẻ, thật lòng yêu nhau và nắm chặt tay không buông thì dù có gặp phải sóng gió gì đi chăng nữa cũng đều có thể vượt qua. Nhưng hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ khó có thể thành hiện thực khi cuộc sống này có quá nhiều điều bắt buộc phải lựa chọn, đã chọn rồi thì không được hối hận dù muốn hay không đâu thể muốn chọn tất cả mà được.
Nhật Duy cầm một dây xích dài quật tới tấp vào đám người đối thủ rất quyết liệt, đòn nào cũng là đòn trí mạng cả chỉ nghe thấy tiếng xương kêu “Răng rắc”, tiếng người bị thương kêu la hét thảm thiết đầy đau đớn. Những người bị trúng dao, gậy sắt, kiếm dài, mã tấu máu từ chỗ bị thương chảy ra lênh láng, đỏ đến nhức mắt dưới ánh đèn pha ô tô.
Cả cơ thể Hoạ Mi run rẩy không ngồi xổm không vững ngồi luôn xuống dưới nền đất lạnh giá đầy cỏ dại còn đọng sương đêm không hẳn vì người mặc mỗi bộ quần áo ngủ mỏng manh có thêm chiếc áo khoác ngoài mỏng, chân trần không giầy tất. Tay không ngừng toát mồ hôi ướt đẫm, Thanh Tùng cầm chặt tay nhỏ cũng có thể cảm nhận được.
Tay còn lại đưa lên miệng bịp lại hét vì sợ hãi không dám hét, nước mắt nhạt nhoà, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, tự hỏi “Tất cả đều là con người bằng xương bằng thịt có cha sinh mẹ dưỡng, nhưng sao họ lại có thể nhẫn tâm đối xử với nhau một cách tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy chứ?”. Thanh Tùng chợt cảm thấy hối hận khi đã đưa Hoạ Mi đến nơi này để xem cảnh tượng chẳng mấy đẹp đẽ này.
Chẳng mấy chốc cả đám người bên đối thủ đã bị khí thế quyết tâm của nhóm người Nhật Duy đánh bại, Nhật Duy cũng bị thương không ít, thời gian kéo dài, luôn lo lắng đề phòng bị đánh lén, dốc hết sức để đánh kẻ địch. Đang đứng mệt mỏi nghỉ lấy sức nhìn Tuấn Anh, Huy Hoàng, Minh Khánh xử lý mấy tên gan lỳ sống sót còn lại.
Mọi người không ai chú ý những kẻ bị thương đang nằm dưới đất chỉ chú ý xử lý những tên còn sống sót, thì Hoạ Mi bỗng nhìn thấy một tên bị thương đang nằm dưới đất cách chỗ Nhật Duy đứng có vài bước chân đang cầm một con dao dài sáng loáng, sắc nhọn ngay sau lưng hắn đang cố đứng dậy để ra tay với Nhật Duy. Nhìn thoáng qua vài giây tình hình nguy hiểm trước mặt mà trái tim Hoạ Mi đau xót không nói nên thành lời, nếu chẳng may trúng nhát dao đó vào chỗ hiểm thì Nhật Duy sẽ ra sao đây?
Hoạ Mi không dám nghĩ và cũng không dám tưởng tượng thêm nữa vội đứng dậy vùng mạnh khỏi tay Thanh Tùng chạy thật nhanh tới chỗ Nhật Duy hét to.
- Nhật Duy cẩn thận đằng sau.
Tiếng hét hoảng sợ của Hoạ Mi khiến tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc, sao lại xuất hiện một cô gái ở đây lúc nửa đêm là sao? Ngay cả Nhật Duy cũng vô cùng sửng sốt bất ngờ nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khó tin mà quên đi mất tình hình nguy hiểm của bản thân.
“Phập” một tiếng dao đâm mạnh vào da thịt của người nào đó, Nhật Duy thoáng ngạc nhiên giây lát rồi nhìn về phía đằng sau giật mình định tung chân đá con dao dài, sắc nhọn trên tay kẻ kia. Nhưng hắn ta còn nhanh tay hơn quyết tâm đoạt mạng Nhật Duy bằng được khi đã đứng sát ngay trước mặt liền cầm lấy dao đâm thẳng vào ngực đúng tim hắn dù muốn tránh cũng không có hi vọng vì sự việc xảy ra quá bất ngờ.
Hoạ Mi thì bất chấp tất cả đứng chắn trước mặt Nhật Duy đỡ thay cho hắn con dao đó, vết đâm trí mạng trúng ngực sát tim luôn máu chảy đỏ thẫm từ vị trí con dao đang cắm sâu trên ngực. Hoạ Mi đau muốn ngất luôn, Nhật Duy vội vàng đưa tay ôm chặt lấy Hoạ Mi. Nhìn thấy Hoạ Mi bị thương nặng như vậy chỉ vì đỡ thay cho hắn một nhát dao trong lúc không cẩn thận mà tim hắn đau như muốn nghẹt thở, nếu Hoạ Mi mà thật sự chết nhất định hắn sẽ khiến cả nhà kẻ vừa đâm chết không toàn thây.
- Hoạ Mi, em sao rồi? – Nhật Duy ôm chặt lấy Hoạ Mi hoảng sợ hỏi, mắt long lanh tầng sương mỏng chỉ sợ Hoạ Mi sẽ biến mất mãi mãi như một cơn gió. Nếu thật sự như vậy thì hắn phải làm sao đây? Biết sống tiếp như thế nào đây?
- Em không sao, thật sự không sao mà. Hứa với em anh đừng giết hắn ta nha.
Dù rất đau, biết tính mạng của mình lúc này mỏng manh như sương khói nhưng Hoạ Mi vẫn gượng nở nụ cười yếu ớt cầu xin cho kẻ xấu số vừa đâm mình, không phải Hoạ Mi nhân từ, lương thiện mà chỉ là nhỏ không muốn thấy máu tanh tiếp tục chảy nữa thôi.
- Được, tôi hứa với em – Nhật Duy khẽ nhắm mắt hít một ngụm khí lạnh, cố nén cảm giác tuyệt vọng, đau xót đang len lỏi trong trái tim. Kìm chế không để rơi nước mắt khi nhìn Hoạ Mi vì mình mà có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
- Minh Khánh mau gọi xe cấp cứu đi – Nhật Duy liếc nhìn ba người bạn thân vẻ mặt hoảng hốt lẫn đau lòng lạnh giá nói.
Tuấn Anh đi đến trước mặt kẻ vừa cầm dao đâm trúng Hoạ Mi, mắt vằn tia máu hỏi.
- Vừa rồi tay nào của mày cầm dao đâm trúng cô ấy, mau nói – Tuấn Anh giọng âm u, sát khí nồng nặc như oan hồn đòi mạng nhìn kẻ đang bị khống chế kia lạnh lẽo hỏi.
- Không, tôi không cố ý, thực sự không cố ý đâu mà. Xin làm ơn hãy tha cho tôi đi – Hắn ta quỳ sụp xuống đất, dập đầu lạy liên tục, trán chảy máu mà vẫn không ngừng van xin. Mặt hắn xanh lét như tàu lá chuối, hoảng sợ tột cùng.
- Tao đã cho mày một cơ hội nhưng mày lại không thích vậy thì mày sẽ chẳng còn tay nào để mà tiếp tục cầm dao nữa đâu – Tuấn Anh nở nụ cười tanh nồng mùi máu tươi, giọng lạnh như băng, nguy hiểm gằn từng tiếng.
- Không, em xin các anh hãy tha cho hắn đi, xin đừng làm thế mà – Hoạ Mi hoảng sợ khóc như mưa ra sức cầu xin Nhật Duy với Tuấn Anh.
- Tôi chỉ hứa không giết chết hắn chứ không có hứa là không để hắn thoát tội sống, dám ra tay với em hắn nhất định phải trả nợ bằng máu. Tuấn Anh mau hành động đi đừng để ý đến cô ấy – Nhật Duy liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt đau lòng, nghĩ đến việc nhỏ bị thương như thế này hắn hận không thể băm xác kẻ đó ra thành trăm mảnh.
- Không, xin các anh đừng làm thế mà – Hoạ Mi đưa mắt nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của kẻ kia đau khổ van xin, chính tính mạng mình còn không biết giữ được hay không xin xỏ gì cho kẻ đáng chết đó chứ. Nhưng Hoạ Mi không muốn nhìn thấy máu tanh chảy thêm, tội ác thêm chất chồng, không muốn thế, thật sự không muốn.
- Xin hãy tha cho tôi đi mà, đừng làm thế mà
Thấy Tuấn Anh cầm thanh kiếm dài, ánh mắt lạnh giá chết chóc tiến lại gàn mình hắn ta tuyệt vọng rơi nước mắt.
- Khônggggggggggggggggg
Hoạ Mi thét lên một tiếng đầy thất vọng khi tận mắt nhìn thấy hai cánh tay của kẻ xui xẻo chẳng may đâm trúng mình bị chém văng xa mấy mét, máu phun ra thành tia đỏ đến nhức mắt. Sự tàn nhẫn, bóng tối đau lòng bủa vây lấy tâm hồn trong sáng không thích chết chóc, không thích mùi máu tươi của Hoạ Mi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sau này sẽ ra sao đây? Vẫn biết đời không như là mơ, sẽ có nhiều sóng gió phải trải qua nhưng cứ suốt ngày sống trong nỗi lo sợ tính mạng có thể bị đe doạ bất cứ lúc nào liệu có thể hạnh phúc, vui vẻ được không? Tình yêu này thật sự quá cay đắng và khiến người ta phải chịu nhiều mất mát lẫn đau khổ đi khi trót yêu nhầm người không nên yêu, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Chẳng ai muốn người mình yêu dính dáng đến xã hội đen, đến những trận huyết chiến một sống hai chết cả. Tiếp tục hay buông tay ai hãy nói cho nhỏ biết đi?
Sau đó Hoạ Mi liền ngất đi không còn biết gì nữa, chỉ hi vọng tỉnh lại tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi. Khoé mi có hai giọt lệ rơi ra lăn dài theo khoé mi, trái tim lạnh giá trống rỗng, bất lực, tuyệt vọng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.