Nhóc Ngốc Cũng Có Thể Được Nhà Giàu Cưng Chiều Sao
Chương 2: Tai nạn xe
Thượng Thương
01/05/2023
Nắng sớm mờ ảo, trong căn phòng nhỏ của toà nhà cũ bảy mươi mét vuông, Mặc Thu mở mắt trên chiếc giường đơn, cậu nhìn thoáng qua sắc trời rồi ngẩng đầu xem đồng hồ báo thức.
Còn mười phút nữa chuông báo mới vang lên, Mặc Thu vươn tay tắt báo thức.
Cậu xếp chăn đệm ngay ngắn, dọn mặt bàn cũ nát sạch sẽ không tì vết, cất gọn ghế đẩu dưới gầm bàn.
Mặc Thu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đang mở. Chỉ có một người. Là mẹ cậu, Ninh Xảo Trân, đang còn ngủ say. Tối qua ba vẫn như thường lệ không về.
Mặc Thu rón rén đóng cửa phòng lại, tránh quấy rầy bà.
Cậu rửa mặt sạch sẽ, mở tủ lạnh nhỏ cũ, ánh đèn trắng như tuyết chiếu sáng bên trong: trống không.
Cậu nhớ hôm qua đã nhắc mẹ tủ lạnh hết đồ rồi, nhưng rõ ràng bà cũng không quan tâm.
Mặc Thu hiểu rõ trong nhà có cái gì, hiện tại đã không còn thứ gì để làm cơm sáng.
Cậu trở lại phòng nhỏ của mình, lấy ra một tờ năm nhân dân tệ đã sờn rách từ số tiền tiết kiệm được cất gọn dưới gầm giường, rồi cầm tiền ra khỏi nhà.
Thời tiết hai ngày nay không tốt, gió khá mạnh, mặc dù đã vào hè nhưng lại hơi lạnh, làm cậu phải mặc áo hoodie ra ngoài.
Đã một tháng từ khi bắt đầu nghỉ hè, Mặc Thu chưa cắt tóc nên hiện tại tóc cậu đã dài hơn một ít, bị gió thổi rối cả lên.
Cậu trùm nón lên, nhưng lại không có dây rút nên chỉ đành giữ nó lại bằng một tay.
Cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen lặng lẽ khởi động đi theo sau cậu.
Mặc Thu một bên cầm túi nilon đã bị nhàu nát, một bên đi ngang qua thùng rác lật xem, nhưng tiếc lại không có thu hoạch gì.
Trời quá lạnh, với cái thời tiết này, bình thường cũng chẳng có ai uống nước giải khát mà ném chai.
Mặc Thu nắm chặt tờ năm tệ trong túi, hiện tại cậu chỉ có thể dùng số tiền này để đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, làm xong bữa sáng trước khi mẹ tỉnh lại.
Đột nhiên, tiếng chai nhựa bị gió thổi lăn qua thu hút sự của cậu.
Phía đối diện bên kia đường, có một chai hồng trà lớn đang lăn dài, va vào đám đá gần đó.
Buổi sáng đường trong khu phố cũ không nhiều xe lắm, lại không có biển chỉ dẫn lẫn vạch đường nên về cơ bản mọi người đều tự băng qua đường.
Bởi vì gió, Mặc Thu cũng không quan sát xung quanh cẩn thận, cậu hướng về phía chai nước chạy tới.
Bíp bíp ——
Tiếng còi chói tai cùng tiếng phanh gấp đột ngột vang bên tai, Mặc Thu cảm giác được tay mình bị đụng trúng, thân thể theo bản năng tránh ra, trực tiếp ngã về phía sau.
Chiếc xe ngừng lại, Mặc Thu chống tay ngồi xuống mép đường, thất thần nhìn phía trước.
Chiếc xe màu đen vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau cũng dừng lại. Hai người đàn ông cao to, cường tráng bước xuống xe.
"Chết tiệt, sao tự nhiên lại xảy ra tai nạn xe chứ." Một trong số đó chạy như bay về phía Mặc Thu, quỳ xuống, lo lắng nói với cậu: "Này nhóc, nhóc có ổn không? Có bị thương ở đâu không?"
Mặc Thu nhìn người đàn ông trước mặt, tuy gương mặt hắn rất dữ nhưng trong mắt hiện rõ vẻ nôn nóng.
"Nhóc có chuyện gì không đấy?" Người đàn ông trước mặt thận trọng hỏi, "Nhóc có bị đau ở đâu không? Chân cẳng ổn chứ? Này, mau nói cho chú một câu đi."
Người đàn ông không nhận được câu trả lời của Mặc Thu nên có chút nóng nảy. Mặc Thu cúi đầu, nhìn về phía khuỷu tay của mình, ống tay áo bị chiếc xe đụng phải bị rách một miếng, máu cũng theo đó chảy xuống.
Da ở lòng bàn tay lúc tiếp đất đã bị rách, cổ tay đau nhức.
"Chảy máu rồi, chết tiệt, cậu đừng lộn xộn, chú đưa cậu đi bệnh viện."
Vẻ mặt hốt hoảng của người đàn ông không giống như đang đối xử với người lạ, hắn bất ngờ bế ngang Mặc thu lên, nhẹ như bông.
Mặc Thu được đặt ở trên ghế phụ, ngay lúc người đàn ông chuẩn bị cài dây an toàn cho cậu, rốt cuộc cậu mới có phản ứng, đẩy hắn ra.
Lực đẩy không lớn, nhưng hắn cũng đã ngừng tay.
"Cháu không có việc gì." Giọng Mặc Thu non nớt vì còn chưa tới thời kỳ vỡ giọng, tuy nghe không rõ nhưng âm điệu lại khá ôn hoà: "Vết thương nhỏ thôi ạ."
"Chảy máu tới nơi rồi mà còn là vết thương nhỏ?" hắn nhìn ống tay áo đã nhuốm một mảnh đỏ của Mặc Thu.
Mặc Thu lắc đầu, trực tiếp dùng tay che kín miệng vết thương: "Máu chảy ở mức này sẽ mau hết thôi."
Mức này? Người đàn ông nhíu mày, lời này để người khác nghe được rất dễ gây hiểu lầm, chẳng lẽ đứa nhỏ này thường xuyên bị thương, mà những vết thương đó cũng không đáng để tâm?
"Ở đây bẩn lắm, bên đường lại còn có dầu của mấy người bán hàng rong để lại. Một khi vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ rắc rối đấy." Vẻ mặt người đàn ông hung dữ, hắn duỗi tay đặt tay Mặc Thu xuống. Trong khi cầm cổ tay mỏng manh tưởng chừng như sắp gãy tới nơi, hắn khẽ nhíu mày.
"Cháu không có tiền." Mặc Thu kiên quyết từ chối, sau lại suy nghĩ nói thêm: "Mẹ cũng không có tiền."
"Chú sẽ thanh toán cho cháu, hiện tại cháu cần đi bệnh viện." Người đàn ông nói.
"Cháu không quen chú." Mặc Thu muốn xuống xe, nhưng thân hình gầy gò của cậu căn bản là không địch nổi một người đàn ông trưởng thành.
"Nếu cháu không tin chú thì chú có thể gọi xe cấp cứu đưa cháu đi." Người đàn ông thẳng thắn nói.
Mặc Thu đột nhiên do dự, gọi cấp cứu có phải tính phí không?
Cậu không có tiền.
Nhưng trước khi Mặc Thu kịp đắn đo, chiếc xe đã khởi động.
Người đàn ông tóc vàng còn lại lao thẳng tới trước mặt tài xế của vụ tai nạn xe lúc nãy, hùng hồn trực tiếp mở cửa xe: "Ông lái xe kiểu gì đấy? Đường một chiều mà ông cũng không thèm nhìn người là sao? Đâm người ta bị thương luôn rồi, làm sao bây giờ, mẹ nó!"
Thủ phạm là một tài xế taxi gầy yếu, ông bị người đàn ông tóc vàng cao lớn hung tợn dạy dỗ, hoảng sợ giải thích: "Tôi... Tôi không cố ý..."
Thấy anh em của mình đã ôm Mặc Thu lên ghế phụ chuẩn bị đi bệnh viện, Tóc Vàng lập tức trèo lên ghế phụ xe taxi.
"Đi theo tôi, đuổi theo chiếc xe phía trước!" Tóc Vàng vừa ra lệnh, vừa hung dữ mắng tài xế taxi, sau lại lầm bầm mắng, "Đúng là chán sống mà, nếu thật sự là con trai ông chủ thì chúng ta..."
Tóc Vàng gọi vào một dãy số, đối phương rất nhanh đã bắt máy: "Alo?"
"Ông chủ, đứa bé kia xảy ra tai nạn xe, hình như có chút nghiêm trọng, chúng tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện." Tóc Vàng ban nãy còn đang hung tợn mắng xối xả, sau khi gọi điện thoại lại cung kính hơn nhiều: "Vâng, đúng vậy, bị xe tông trúng, nhìn qua giống như chỉ bị thương nhẹ... Ngài muốn đến đây sao?... Tôi biết rồi, để tôi gửi địa chỉ cho ngài..."
Tài xế nghe người đàn ông tóc vàng nói, tuy không rõ 'ông chủ' trong điện thoại nói cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức tối và khó chịu của đối phương, trực giác nói cho ông biết chuyện tông xe này khả năng cao là tai hoạ.
- -----------------
Đôi lời tâm sự của editor: Chiều nay đi thi nóng ói, lúc về lại mưa to, gió thổi muốn bay cả người lẫn xe. Mém xíu thì như trong truyện bị xe tông luôn chớ =))) này nhất định là tín hiệu vũ trụ nên edit luôn chương 1.
Nói thật là nể các bác đọc QT lắm í, tui đọc 3,4 lần không hiểu nên phải mò qua raw rồi dùng gg dịch =))) Lịch đăng là 1 chương/ 1 tuần nhé. Dịp nào đặc biệt thì mình quất 2,3 chương, còn thời gian nào mà bận thì tắt máy:"))))
Chúc các bác đọc truyện vui vẻ.
Còn mười phút nữa chuông báo mới vang lên, Mặc Thu vươn tay tắt báo thức.
Cậu xếp chăn đệm ngay ngắn, dọn mặt bàn cũ nát sạch sẽ không tì vết, cất gọn ghế đẩu dưới gầm bàn.
Mặc Thu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đang mở. Chỉ có một người. Là mẹ cậu, Ninh Xảo Trân, đang còn ngủ say. Tối qua ba vẫn như thường lệ không về.
Mặc Thu rón rén đóng cửa phòng lại, tránh quấy rầy bà.
Cậu rửa mặt sạch sẽ, mở tủ lạnh nhỏ cũ, ánh đèn trắng như tuyết chiếu sáng bên trong: trống không.
Cậu nhớ hôm qua đã nhắc mẹ tủ lạnh hết đồ rồi, nhưng rõ ràng bà cũng không quan tâm.
Mặc Thu hiểu rõ trong nhà có cái gì, hiện tại đã không còn thứ gì để làm cơm sáng.
Cậu trở lại phòng nhỏ của mình, lấy ra một tờ năm nhân dân tệ đã sờn rách từ số tiền tiết kiệm được cất gọn dưới gầm giường, rồi cầm tiền ra khỏi nhà.
Thời tiết hai ngày nay không tốt, gió khá mạnh, mặc dù đã vào hè nhưng lại hơi lạnh, làm cậu phải mặc áo hoodie ra ngoài.
Đã một tháng từ khi bắt đầu nghỉ hè, Mặc Thu chưa cắt tóc nên hiện tại tóc cậu đã dài hơn một ít, bị gió thổi rối cả lên.
Cậu trùm nón lên, nhưng lại không có dây rút nên chỉ đành giữ nó lại bằng một tay.
Cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen lặng lẽ khởi động đi theo sau cậu.
Mặc Thu một bên cầm túi nilon đã bị nhàu nát, một bên đi ngang qua thùng rác lật xem, nhưng tiếc lại không có thu hoạch gì.
Trời quá lạnh, với cái thời tiết này, bình thường cũng chẳng có ai uống nước giải khát mà ném chai.
Mặc Thu nắm chặt tờ năm tệ trong túi, hiện tại cậu chỉ có thể dùng số tiền này để đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, làm xong bữa sáng trước khi mẹ tỉnh lại.
Đột nhiên, tiếng chai nhựa bị gió thổi lăn qua thu hút sự của cậu.
Phía đối diện bên kia đường, có một chai hồng trà lớn đang lăn dài, va vào đám đá gần đó.
Buổi sáng đường trong khu phố cũ không nhiều xe lắm, lại không có biển chỉ dẫn lẫn vạch đường nên về cơ bản mọi người đều tự băng qua đường.
Bởi vì gió, Mặc Thu cũng không quan sát xung quanh cẩn thận, cậu hướng về phía chai nước chạy tới.
Bíp bíp ——
Tiếng còi chói tai cùng tiếng phanh gấp đột ngột vang bên tai, Mặc Thu cảm giác được tay mình bị đụng trúng, thân thể theo bản năng tránh ra, trực tiếp ngã về phía sau.
Chiếc xe ngừng lại, Mặc Thu chống tay ngồi xuống mép đường, thất thần nhìn phía trước.
Chiếc xe màu đen vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau cũng dừng lại. Hai người đàn ông cao to, cường tráng bước xuống xe.
"Chết tiệt, sao tự nhiên lại xảy ra tai nạn xe chứ." Một trong số đó chạy như bay về phía Mặc Thu, quỳ xuống, lo lắng nói với cậu: "Này nhóc, nhóc có ổn không? Có bị thương ở đâu không?"
Mặc Thu nhìn người đàn ông trước mặt, tuy gương mặt hắn rất dữ nhưng trong mắt hiện rõ vẻ nôn nóng.
"Nhóc có chuyện gì không đấy?" Người đàn ông trước mặt thận trọng hỏi, "Nhóc có bị đau ở đâu không? Chân cẳng ổn chứ? Này, mau nói cho chú một câu đi."
Người đàn ông không nhận được câu trả lời của Mặc Thu nên có chút nóng nảy. Mặc Thu cúi đầu, nhìn về phía khuỷu tay của mình, ống tay áo bị chiếc xe đụng phải bị rách một miếng, máu cũng theo đó chảy xuống.
Da ở lòng bàn tay lúc tiếp đất đã bị rách, cổ tay đau nhức.
"Chảy máu rồi, chết tiệt, cậu đừng lộn xộn, chú đưa cậu đi bệnh viện."
Vẻ mặt hốt hoảng của người đàn ông không giống như đang đối xử với người lạ, hắn bất ngờ bế ngang Mặc thu lên, nhẹ như bông.
Mặc Thu được đặt ở trên ghế phụ, ngay lúc người đàn ông chuẩn bị cài dây an toàn cho cậu, rốt cuộc cậu mới có phản ứng, đẩy hắn ra.
Lực đẩy không lớn, nhưng hắn cũng đã ngừng tay.
"Cháu không có việc gì." Giọng Mặc Thu non nớt vì còn chưa tới thời kỳ vỡ giọng, tuy nghe không rõ nhưng âm điệu lại khá ôn hoà: "Vết thương nhỏ thôi ạ."
"Chảy máu tới nơi rồi mà còn là vết thương nhỏ?" hắn nhìn ống tay áo đã nhuốm một mảnh đỏ của Mặc Thu.
Mặc Thu lắc đầu, trực tiếp dùng tay che kín miệng vết thương: "Máu chảy ở mức này sẽ mau hết thôi."
Mức này? Người đàn ông nhíu mày, lời này để người khác nghe được rất dễ gây hiểu lầm, chẳng lẽ đứa nhỏ này thường xuyên bị thương, mà những vết thương đó cũng không đáng để tâm?
"Ở đây bẩn lắm, bên đường lại còn có dầu của mấy người bán hàng rong để lại. Một khi vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ rắc rối đấy." Vẻ mặt người đàn ông hung dữ, hắn duỗi tay đặt tay Mặc Thu xuống. Trong khi cầm cổ tay mỏng manh tưởng chừng như sắp gãy tới nơi, hắn khẽ nhíu mày.
"Cháu không có tiền." Mặc Thu kiên quyết từ chối, sau lại suy nghĩ nói thêm: "Mẹ cũng không có tiền."
"Chú sẽ thanh toán cho cháu, hiện tại cháu cần đi bệnh viện." Người đàn ông nói.
"Cháu không quen chú." Mặc Thu muốn xuống xe, nhưng thân hình gầy gò của cậu căn bản là không địch nổi một người đàn ông trưởng thành.
"Nếu cháu không tin chú thì chú có thể gọi xe cấp cứu đưa cháu đi." Người đàn ông thẳng thắn nói.
Mặc Thu đột nhiên do dự, gọi cấp cứu có phải tính phí không?
Cậu không có tiền.
Nhưng trước khi Mặc Thu kịp đắn đo, chiếc xe đã khởi động.
Người đàn ông tóc vàng còn lại lao thẳng tới trước mặt tài xế của vụ tai nạn xe lúc nãy, hùng hồn trực tiếp mở cửa xe: "Ông lái xe kiểu gì đấy? Đường một chiều mà ông cũng không thèm nhìn người là sao? Đâm người ta bị thương luôn rồi, làm sao bây giờ, mẹ nó!"
Thủ phạm là một tài xế taxi gầy yếu, ông bị người đàn ông tóc vàng cao lớn hung tợn dạy dỗ, hoảng sợ giải thích: "Tôi... Tôi không cố ý..."
Thấy anh em của mình đã ôm Mặc Thu lên ghế phụ chuẩn bị đi bệnh viện, Tóc Vàng lập tức trèo lên ghế phụ xe taxi.
"Đi theo tôi, đuổi theo chiếc xe phía trước!" Tóc Vàng vừa ra lệnh, vừa hung dữ mắng tài xế taxi, sau lại lầm bầm mắng, "Đúng là chán sống mà, nếu thật sự là con trai ông chủ thì chúng ta..."
Tóc Vàng gọi vào một dãy số, đối phương rất nhanh đã bắt máy: "Alo?"
"Ông chủ, đứa bé kia xảy ra tai nạn xe, hình như có chút nghiêm trọng, chúng tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện." Tóc Vàng ban nãy còn đang hung tợn mắng xối xả, sau khi gọi điện thoại lại cung kính hơn nhiều: "Vâng, đúng vậy, bị xe tông trúng, nhìn qua giống như chỉ bị thương nhẹ... Ngài muốn đến đây sao?... Tôi biết rồi, để tôi gửi địa chỉ cho ngài..."
Tài xế nghe người đàn ông tóc vàng nói, tuy không rõ 'ông chủ' trong điện thoại nói cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức tối và khó chịu của đối phương, trực giác nói cho ông biết chuyện tông xe này khả năng cao là tai hoạ.
- -----------------
Đôi lời tâm sự của editor: Chiều nay đi thi nóng ói, lúc về lại mưa to, gió thổi muốn bay cả người lẫn xe. Mém xíu thì như trong truyện bị xe tông luôn chớ =))) này nhất định là tín hiệu vũ trụ nên edit luôn chương 1.
Nói thật là nể các bác đọc QT lắm í, tui đọc 3,4 lần không hiểu nên phải mò qua raw rồi dùng gg dịch =))) Lịch đăng là 1 chương/ 1 tuần nhé. Dịp nào đặc biệt thì mình quất 2,3 chương, còn thời gian nào mà bận thì tắt máy:"))))
Chúc các bác đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.