Chương 28
ALEJr
26/06/2024
Không may có người xem livestream quay màn hình lại đúng đoạn vừa nãy, anh ta cắt hình ảnh ra đăng lên diễn đàn, rất nhanh đã có người nhận ra người có mái tóc trắng nổi bật và nhanh sắc đỉnh cao kia chính là một trong những người đàn ông vàng nổi tiếng khắp cả nước.
Chỉ xếp sau mỗi anh chồng quốc dân Thầm Lạc, là người mà các thiếu nam thiếu yêu thích không kém gì các thần tượng nổi tiếng hiện nay vì các anh không chỉ là con cháu thế gia, còn có tiền có sắc, những thần tượng kia đuổi theo cả vòng trái đất cũng không kịp.
Lượt like và bình luận tăng vọt chóng mặt.
"Người ngồi bên cạnh anh ấy là ai vậy, sao trông có vẻ rất tình tứ".
" Không chịu đầu, anh ấy là của tôi mà".
" Cậu nhóc kia trông có vẻ bình thường, tôi còn đẹp hơn cậu ta".
" Lầu trên, người yêu nhau là vì tính cách, vì nhân phẩm, đâu phải ai cũng nhìn mặt để yêu đâu, hơn nữa tôi thấy cậu ấy cũng không tới nỗi nào, nhìn kĩ thì cũng dễ thương đó chứ".
"Cái người đi từ cửa vào kia không phải Quỳ Linh Lam à, thanh mai trúc mã của Thẩm Đằng, hồi xưa tôi còn đu
CP của bọn họ cơ mà, sao lại...".
"CP hồi trước cũng có tiếng lắm, sao lại mỗi người một nơi rồi".
Phần bình luận phía sau chủ yếu suy đoán mối quan hệ giữa ba người, phần lớn cho rằng Mộ Thiếu Cẩn xen vào giữa Thẩm Đằng và Quỳ Linh Lam, cho rằng Quỳ Linh Lam mới là tri kỷ và môn đăng hộ đối với Thẩm Đằng.
"Biết đâu Quỳ Linh Lam tới ngồi cùng bàn với hai người họ thì sao, đoạn sau blogger tắt máy rồi không xem được
ทนัล".
"Lầu trên, cho đu Quỳ Linh Lam tới ngồi cùng thì cũng là ngồi đối diện, hai người kia đã ngồi cạnh nhau rồi".
"Thật là tội nghiệp Quỳ Linh Lam, cậu nhóc kia rốt cuộc là người từ đâu tới".
Chủ đề này rất nhanh đã hot lên nhanh chóng, đoàn đội truyền thông của công ty Thẩm Đằng cũng không phải ăn không ngồi rồi, lập tức khống chế bình luận, mạnh tay hơn nữa là yêu cầu gỡ luôn bài đăng này.
Nhưng làm như vậy càng khiến lòng người tò mò hơn.
Lúc này, Mộ Thiếu Cẩn và Thẩm Đằng vẫn vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon lành, cũng không để ý thấy bàn của
Quỳ Linh Lam vì cách nhau khá xa.
Nhưng Quỳ Linh Lam thì khác, anh ta vừa bước vào đã nhìn thấy bàn của Thẩm Đằng, ăn cũng không ngon miệng mà cứ hơi chút lại ngó sang bên này, càng nhìn thì tim càng đau nhưng lại không ngăn được bản thân tiếp tục nhìn.
Tới khi mắt hơi đỏ lên.
Thẩm Hy nói chuyện trên trời dưới biển muốn làm Quỳ Linh Lam vui lên nhưng thấy anh thất thần liền hỏi " Anh sao vậy? bên đó có gì sao?".
Thầm Hy nhìn theo ánh mắt của Quỳ Linh Lam, nhị thấy anh trai mình đang đút cho Mộ Thiếu Cần ăn.
Haizzz!
" Thôi được rồi" Thẩm Hy đứng dậy kéo tay Quỳ Linh Lam ra khỏi nhà hàng.
" Cậu làm gì vậy?" Quỳ Linh Lam bị bất ngờ
" Dẫn anh tới nơi khuây khỏa tâm tình".
Thẩm Hy dẫn Quỳ Linh Lam vào một quầy bar gần nhà hàng, gọi vài ly cocktail.
"Lúc buồn phiền thì hãy uống rượu, uống quên hết sầu muộn đi" Thẩm Hy nâng ly lên đưa cho Quỳ Linh Lam.
Quỳ Linh Lam vốn không biết uống rượu nhưng lời của Thẩm Hy nói gãi đúng chỗ ngứa, anh cũng biết người ta khi buồn thường hay uống rượu nhưng trước giờ chưa từng dám thử.
Quỳ Linh Lam ngập ngừng một hồi cuối cùng vẫn uống hết một ly, cảm giác tê tái nhưng lại sảng khoái vô cùng.
Có thêm Thẩm Hy ở bên luôn miệng khuyên nhủ và cổ vũ nên Quỳ Linh Lam cũng uống nhiều hơn.
" Thấy sao, tâm trạng tốt hơn chứ?".
Tiếng nhạc rộn ràng khiến Quỳ Linh Lam cũng chịu cười lên một chút " Ừm, tốt hơn rồi".
Thẩm Hy uống một ngụm hết một ly " Đúng rồi, anh phải cười nhiều hơn như hồi xưa ấy, anh cười lên rất đẹp".
Hai người cười nói vui vẻ một hồi, Thầm Hy đứng dậy " Anh chờ em một lát, em đi vệ sinh".
"Um, cứ đi đi".
Quỳ Linh Lam ngồi nghịch xoay qua xoay lại ly rượu đỏ trong tay, khuôn mặt hơi đỏ lên vì men rượu.
Lúc này một nhóm đàn ông ở bàn trong góc cầm ly rượu đi tới gần vây quanh Quỳ Linh Lam.
"Em trai, trông em có vẻ như là lần đầu đi uống rượu nhỉ, có muốn uống với các anh vài ly không?".
Chỉ xếp sau mỗi anh chồng quốc dân Thầm Lạc, là người mà các thiếu nam thiếu yêu thích không kém gì các thần tượng nổi tiếng hiện nay vì các anh không chỉ là con cháu thế gia, còn có tiền có sắc, những thần tượng kia đuổi theo cả vòng trái đất cũng không kịp.
Lượt like và bình luận tăng vọt chóng mặt.
"Người ngồi bên cạnh anh ấy là ai vậy, sao trông có vẻ rất tình tứ".
" Không chịu đầu, anh ấy là của tôi mà".
" Cậu nhóc kia trông có vẻ bình thường, tôi còn đẹp hơn cậu ta".
" Lầu trên, người yêu nhau là vì tính cách, vì nhân phẩm, đâu phải ai cũng nhìn mặt để yêu đâu, hơn nữa tôi thấy cậu ấy cũng không tới nỗi nào, nhìn kĩ thì cũng dễ thương đó chứ".
"Cái người đi từ cửa vào kia không phải Quỳ Linh Lam à, thanh mai trúc mã của Thẩm Đằng, hồi xưa tôi còn đu
CP của bọn họ cơ mà, sao lại...".
"CP hồi trước cũng có tiếng lắm, sao lại mỗi người một nơi rồi".
Phần bình luận phía sau chủ yếu suy đoán mối quan hệ giữa ba người, phần lớn cho rằng Mộ Thiếu Cẩn xen vào giữa Thẩm Đằng và Quỳ Linh Lam, cho rằng Quỳ Linh Lam mới là tri kỷ và môn đăng hộ đối với Thẩm Đằng.
"Biết đâu Quỳ Linh Lam tới ngồi cùng bàn với hai người họ thì sao, đoạn sau blogger tắt máy rồi không xem được
ทนัล".
"Lầu trên, cho đu Quỳ Linh Lam tới ngồi cùng thì cũng là ngồi đối diện, hai người kia đã ngồi cạnh nhau rồi".
"Thật là tội nghiệp Quỳ Linh Lam, cậu nhóc kia rốt cuộc là người từ đâu tới".
Chủ đề này rất nhanh đã hot lên nhanh chóng, đoàn đội truyền thông của công ty Thẩm Đằng cũng không phải ăn không ngồi rồi, lập tức khống chế bình luận, mạnh tay hơn nữa là yêu cầu gỡ luôn bài đăng này.
Nhưng làm như vậy càng khiến lòng người tò mò hơn.
Lúc này, Mộ Thiếu Cẩn và Thẩm Đằng vẫn vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon lành, cũng không để ý thấy bàn của
Quỳ Linh Lam vì cách nhau khá xa.
Nhưng Quỳ Linh Lam thì khác, anh ta vừa bước vào đã nhìn thấy bàn của Thẩm Đằng, ăn cũng không ngon miệng mà cứ hơi chút lại ngó sang bên này, càng nhìn thì tim càng đau nhưng lại không ngăn được bản thân tiếp tục nhìn.
Tới khi mắt hơi đỏ lên.
Thẩm Hy nói chuyện trên trời dưới biển muốn làm Quỳ Linh Lam vui lên nhưng thấy anh thất thần liền hỏi " Anh sao vậy? bên đó có gì sao?".
Thầm Hy nhìn theo ánh mắt của Quỳ Linh Lam, nhị thấy anh trai mình đang đút cho Mộ Thiếu Cần ăn.
Haizzz!
" Thôi được rồi" Thẩm Hy đứng dậy kéo tay Quỳ Linh Lam ra khỏi nhà hàng.
" Cậu làm gì vậy?" Quỳ Linh Lam bị bất ngờ
" Dẫn anh tới nơi khuây khỏa tâm tình".
Thẩm Hy dẫn Quỳ Linh Lam vào một quầy bar gần nhà hàng, gọi vài ly cocktail.
"Lúc buồn phiền thì hãy uống rượu, uống quên hết sầu muộn đi" Thẩm Hy nâng ly lên đưa cho Quỳ Linh Lam.
Quỳ Linh Lam vốn không biết uống rượu nhưng lời của Thẩm Hy nói gãi đúng chỗ ngứa, anh cũng biết người ta khi buồn thường hay uống rượu nhưng trước giờ chưa từng dám thử.
Quỳ Linh Lam ngập ngừng một hồi cuối cùng vẫn uống hết một ly, cảm giác tê tái nhưng lại sảng khoái vô cùng.
Có thêm Thẩm Hy ở bên luôn miệng khuyên nhủ và cổ vũ nên Quỳ Linh Lam cũng uống nhiều hơn.
" Thấy sao, tâm trạng tốt hơn chứ?".
Tiếng nhạc rộn ràng khiến Quỳ Linh Lam cũng chịu cười lên một chút " Ừm, tốt hơn rồi".
Thẩm Hy uống một ngụm hết một ly " Đúng rồi, anh phải cười nhiều hơn như hồi xưa ấy, anh cười lên rất đẹp".
Hai người cười nói vui vẻ một hồi, Thầm Hy đứng dậy " Anh chờ em một lát, em đi vệ sinh".
"Um, cứ đi đi".
Quỳ Linh Lam ngồi nghịch xoay qua xoay lại ly rượu đỏ trong tay, khuôn mặt hơi đỏ lên vì men rượu.
Lúc này một nhóm đàn ông ở bàn trong góc cầm ly rượu đi tới gần vây quanh Quỳ Linh Lam.
"Em trai, trông em có vẻ như là lần đầu đi uống rượu nhỉ, có muốn uống với các anh vài ly không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.