Chương 53
ALEJr
19/08/2024
Mộ Thiếu Cẩn đi ra từ phòng khám, Thẩm Đằng cũng bước ra từ một căn phòng khác.
Trong lúc cậu khám bệnh anh cũng được trợ lý của bác sĩ đưa đi làm một bài đánh giá về tình hình của Mộ Thiếu
Cấn.
Mặc dù không tình nguyện bị tách ra nhưng vì tốt cho Mộ Thiếu Cẩn nên anh chỉ đành nghe theo bác sĩ an bài.
Bác sĩ xem xét một hồi " Tình hình chuyển biến khá tốt, không bao lâu nữa là có thể hoàn toàn bình phục, không nên khiến cậu ấy cảm thấy căng thẳng, lo âu".
Thẩm Đằng xoa gáy Mộ Thiếu Cẩn khích lệ cậu như mọi khi.
Hôm nay đã làm xong hồ sơ nhập học, còn khoảng nửa tháng nữa sẽ vào học chính thức.
Thẩm Đằng cùng Mộ Thiếu Cẩn ngồi xe về nhà " Chương trình mà ba nhỏ nói hôm trước sẽ bắt đầu vào hai ngày sau, ngày mai đi trung tâm thương mại mua ít đồ nhé".
" Được ạ" Mộ Thiếu Cẩn hiếm khi cảm thấy thật phấn khích.
Ngày hôm sau...
Mộ Thiếu Cẩn cùng Thẩm Đằng tới trung tâm thương mại.
Trước kia Mộ Thiếu Cẩn rất ít khi ra khỏi nhà, quần áo và đồ dùng của cậu đều là nhờ trợ lý của Thẩm Đằng mua hộ hoặc người làm trong nhà chuẩn bị sẵn.
Hồi trước, khi còn chưa xác định mối quan hệ với tiên sinh, cậu rất biết điều, cảm thấy tiên sinh chịu cứu cậu và nhận nuôi cậu đã là một điều vô cùng quý giá cho nên cậu không đòi hỏi gì thêm.
Quần áo mỗi mùa đều có người mang tới một tủ đồ mới nhưng Mộ Thiếu Cẩn chưa từng đụng tới, cậu chỉ mặc đi mặc lại vài bộ đơn giản, trừ vài lần tiên sinh phát hiện cậu cứ mặc đi mặc lại vài bộ nên bắt cậu phải mặc đồ mới ra, vì cậu không muốn nợ anh quá nhiều vì sợ bản thân không trả nổi ơn này.
Chính vì vậy đồ đạc và tủ đồ của cậu khá ít, nhân dịp này Thẩm Đằng muốn đưa Mộ Thiếu Cẩn đi mua thật nhiều đồ.
Trước kia Tiểu Cẩn không chịu mặc đồ anh mua cho, Thẩm Đằng suy đoán là cậu không thích phong cách mà anh lựa chọn cho nên lần này muốn cùng cậu đi mua, cho cậu tự chọn thoải mái.
Thẩm Đằng dẫn Mộ Thiếu Cẩn đi qua dãy cửa hàng cao cấp, mỗi một thứ ở đây dù đơn giản đến mấy cũng đều có giá trên trời, Mộ Thiếu Cẩn nhìn bảng giá mà hoa mắt chóng mặt.
Cứ như vậy thì chẳng khác nào tiên sinh đang bao nuôi cậu vậy, Mộ Thiếu Cẩn muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền, sau đó sẽ vào đây mua cho chồng mình một món đồ thật ý nghĩa.
Đó là dự định của sau này.
Mộ Thiếu Cẩn kéo tay Thẩm Đằng đi tới dãy cửa hàng giảm giá, mặc dù là đồ giảm giá nhưng ở một trung tâm thương mại lớn như vậy giá cả và chất lượng vẫn hơn nhiều những cửa tiệm ở bên ngoài.
Mộ Thiếu Cẩn nhìn bảng giá ở đây mới cảm thấy bản thân đã trở về thế giới mà mình nên ở.
Cậu đi một vòng cẩn thận ngắm nghía, đánh giá, xem xét vô số dãy quần áo.
Có cái chất lượng thì tốt nhưng mẫu mã không hợp cho lắm, có cái mẫu mã hợp thì chất vải lại không ổn.
Một lúc lâu sau Mộ Thiếu Cẩn vẫn còn đang chọn đồ, may là đi vào ngày trong tuần lại ở khung giờ hành chính nên trung tâm thương mại khá vắng, những người có thể đi mua sắm vào thời gian này thật ra cũng khá hiếm.
Thẩm Đằng ở ghế chờ đứng dậy đi tới "' Đã chọn được đồ chưa?".
Mộ Thiếu Cẩn quay sang ngẩng đầu nhìn anh " Còn chưa ạ, em muốn xem thêm một lúc".
Thật ra cậu đã chọn được vài bộ rồi, chỉ là muốn chọn thêm vài bộ nữa mặc thay đổi.
"Vậy ở đây chờ anh, anh đi mua cho em nước uống".
"Dạ" Mộ Thiếu Cẩn gật đầu trông hơi ngốc.
Thẩm Đằng xoa lên đầu cậu làm tóc rối xong lại mất công giúp cậu chỉnh lại từng lọn tóc.
Trong lúc cậu khám bệnh anh cũng được trợ lý của bác sĩ đưa đi làm một bài đánh giá về tình hình của Mộ Thiếu
Cấn.
Mặc dù không tình nguyện bị tách ra nhưng vì tốt cho Mộ Thiếu Cẩn nên anh chỉ đành nghe theo bác sĩ an bài.
Bác sĩ xem xét một hồi " Tình hình chuyển biến khá tốt, không bao lâu nữa là có thể hoàn toàn bình phục, không nên khiến cậu ấy cảm thấy căng thẳng, lo âu".
Thẩm Đằng xoa gáy Mộ Thiếu Cẩn khích lệ cậu như mọi khi.
Hôm nay đã làm xong hồ sơ nhập học, còn khoảng nửa tháng nữa sẽ vào học chính thức.
Thẩm Đằng cùng Mộ Thiếu Cẩn ngồi xe về nhà " Chương trình mà ba nhỏ nói hôm trước sẽ bắt đầu vào hai ngày sau, ngày mai đi trung tâm thương mại mua ít đồ nhé".
" Được ạ" Mộ Thiếu Cẩn hiếm khi cảm thấy thật phấn khích.
Ngày hôm sau...
Mộ Thiếu Cẩn cùng Thẩm Đằng tới trung tâm thương mại.
Trước kia Mộ Thiếu Cẩn rất ít khi ra khỏi nhà, quần áo và đồ dùng của cậu đều là nhờ trợ lý của Thẩm Đằng mua hộ hoặc người làm trong nhà chuẩn bị sẵn.
Hồi trước, khi còn chưa xác định mối quan hệ với tiên sinh, cậu rất biết điều, cảm thấy tiên sinh chịu cứu cậu và nhận nuôi cậu đã là một điều vô cùng quý giá cho nên cậu không đòi hỏi gì thêm.
Quần áo mỗi mùa đều có người mang tới một tủ đồ mới nhưng Mộ Thiếu Cẩn chưa từng đụng tới, cậu chỉ mặc đi mặc lại vài bộ đơn giản, trừ vài lần tiên sinh phát hiện cậu cứ mặc đi mặc lại vài bộ nên bắt cậu phải mặc đồ mới ra, vì cậu không muốn nợ anh quá nhiều vì sợ bản thân không trả nổi ơn này.
Chính vì vậy đồ đạc và tủ đồ của cậu khá ít, nhân dịp này Thẩm Đằng muốn đưa Mộ Thiếu Cẩn đi mua thật nhiều đồ.
Trước kia Tiểu Cẩn không chịu mặc đồ anh mua cho, Thẩm Đằng suy đoán là cậu không thích phong cách mà anh lựa chọn cho nên lần này muốn cùng cậu đi mua, cho cậu tự chọn thoải mái.
Thẩm Đằng dẫn Mộ Thiếu Cẩn đi qua dãy cửa hàng cao cấp, mỗi một thứ ở đây dù đơn giản đến mấy cũng đều có giá trên trời, Mộ Thiếu Cẩn nhìn bảng giá mà hoa mắt chóng mặt.
Cứ như vậy thì chẳng khác nào tiên sinh đang bao nuôi cậu vậy, Mộ Thiếu Cẩn muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền, sau đó sẽ vào đây mua cho chồng mình một món đồ thật ý nghĩa.
Đó là dự định của sau này.
Mộ Thiếu Cẩn kéo tay Thẩm Đằng đi tới dãy cửa hàng giảm giá, mặc dù là đồ giảm giá nhưng ở một trung tâm thương mại lớn như vậy giá cả và chất lượng vẫn hơn nhiều những cửa tiệm ở bên ngoài.
Mộ Thiếu Cẩn nhìn bảng giá ở đây mới cảm thấy bản thân đã trở về thế giới mà mình nên ở.
Cậu đi một vòng cẩn thận ngắm nghía, đánh giá, xem xét vô số dãy quần áo.
Có cái chất lượng thì tốt nhưng mẫu mã không hợp cho lắm, có cái mẫu mã hợp thì chất vải lại không ổn.
Một lúc lâu sau Mộ Thiếu Cẩn vẫn còn đang chọn đồ, may là đi vào ngày trong tuần lại ở khung giờ hành chính nên trung tâm thương mại khá vắng, những người có thể đi mua sắm vào thời gian này thật ra cũng khá hiếm.
Thẩm Đằng ở ghế chờ đứng dậy đi tới "' Đã chọn được đồ chưa?".
Mộ Thiếu Cẩn quay sang ngẩng đầu nhìn anh " Còn chưa ạ, em muốn xem thêm một lúc".
Thật ra cậu đã chọn được vài bộ rồi, chỉ là muốn chọn thêm vài bộ nữa mặc thay đổi.
"Vậy ở đây chờ anh, anh đi mua cho em nước uống".
"Dạ" Mộ Thiếu Cẩn gật đầu trông hơi ngốc.
Thẩm Đằng xoa lên đầu cậu làm tóc rối xong lại mất công giúp cậu chỉnh lại từng lọn tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.