Chương 77
Sahy0_0
04/06/2013
Tiếng động kinh hoàng làm cả khán phòng như chết sững ,
nó vẫn nằm yên trong vòng tay của người đó. Dường như anh ta vẫn ôm nó
như thế, nhìn sâu vào mắt nó. Nhiều người bừng tỉnh, chạy đến chỗ nó, kinh hoàng ôm miệng.
Đám bạn cũng chạy tới nhìn nó cũng như những người khác, miệng không thốt nên lời. Nó vô thức sờ tay lên mắt , phát hiện không có mắt kiếng, vội cuối mặt xuống, vội đẩy người đó ra, lao đầu chạy một mạch ra ngoài. Không biết chạy bao lâu, chạy đến chỗ nào, chỉ biết khi nó dừng lại, thì đã thấy mình đứng ở chỗ đông người, lâu lâu có người nhìn nó dòm ngó, tay chỉ chỏ vào mắt nó rồi vừa đi vừa nói.
Nó ngán ngẩm nhìn mọi người đi qua, cuối xuống lấy mái tóc dài che lại rồi vô thức nhìn vào không trung định bước đi thì tay đã bị ai đó nắm lại. Bàn tay người này lạnh giá nhưng nó vẫn thấy ấm áp đến lạ kì. Chân trùng xuống, quay đầu lại, nó thấy một người đội nón kết, mặt anh ta lạnh giá, lấp lánh khuyên tai bạc .
Anh ta vẫn nắm tay nó, cười nửa miệng, lôi nó vào chốn đông người, hai người bước đi như thế, chịu con mắt dòm ngó của nhiều người không hiểu sao nó lại không cảm ngại ngùng như ban đầu, đôi chúc lại cảm thấy dễ chịu.
Khương im lặng dẫn nó đi tham quan hết chỗ này đến chỗ khác. Lâu lâu lại cùng nó ghé vào vài chỗ để nhìn đồ trong đó. Anh vẫn không nói gì, anh biết lúc phát hiện ra cặp mắt nó màu bạc, anh rất kinh ngạc nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy ghê tởm, phải nói sao đây nhỉ? Anh luôn thắc mắc đằng sau cặp mắt kiếng là chứa đựng điều gì, khi thấy rồi anh lại cảm thấy thích nhìn nó như bây giờ. Mắt nó rất đẹp, đẹp đến nỗi mỗi lần nhìn vào anh như cuốn say vào cặp mắt đó. Anh không quan tâm người khác nhìn vào, chỉ biết là đối với riêng anh, anh thích cặp mắt đó, đương nhiên là không để nó biết điều đó.
Nó nhíu mày, người nhìn nó ngày càng nhiều. Nó càng cuối đầu sâu hơn để tóc che hết nửa mặt. Khương quay xuống nhìn thấy nó như thế, anh mỉm cười, lấy nón trên đầu đội cho nó. Trông nó càng dễ thương và cá tính hơn, Khương hài lòng, anh tiếp tục dẫn nó đến chỗ khác không thấy khuôn mặt đang đỏ bừng đằng sau nón kết. Không nói gì, nó im lặng để anh dẫn đi.
Càng đi sâu, nó càng thấy nhiều người đứng giữa lòng phố, họ đang chờ đợi gì đó nó cũng không biết, thỉnh thoảng có vài người đeo mặt nạ, đa số là tình nhân vui vẻ nắm tay nhau dạo quanh khu phố. Tuy có thắc mắc nhưng nó không hỏi người đó. Hình như anh ta biết nó đang nghĩ gì thì phải. Giọng lạnh lùng nói
“ Đây là phố trung hoa, hôm nay là ngày người ta thả thiên đăng. Nên tôi dẫn cô tới đây.”
“ À…” – Nó khẽ nói, đủ cho bản thân nghe.
Đi dòng dòng trong khu phố, nó thấy mọi người tay cầm đèn, họ hớn hở nhìn vào lồng đèn rồi nhắm mắt ước nguyện. Nghe nói nếu bạn muốn điều, chỉ cần bạn nhắm mắt ước rồi thả đèn lên trời thì điều ước sẽ thành hiện thực. Không biết đúng hay không nhưng mà ít nhất đối với nó, những điều như thế thật thú vị. Nó cũng muốn ước, ước điều gì đó cho bản thân, dù nhỏ thôi cũng được, muốn nếm trải càm giác nhìn lồng đèn của mình bay lên cao, hòa với những chiếc lồng đèn khác, không cần biết điều ước thành hiện thực hay không. Chỉ cần nhìn như thế thôi, sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Khương nhìn nó, rồi anh nhìn vào dòng người trước mặt, thả tay nó ra. Anh đi kiếm một chiếc lồng đen khác, đưa tới nó. Anh trầm tĩnh nói
“ Ước đi”
Nó nhìn anh, mắt ngạc nhiên hết cỡ, anh ta giống như đang đi guốc trong bụng nó vậy. Nó nhẹ mỉm cười, đón lồng đèn từ tay anh ta. Mắt nhắm chặt, lặng lẽ ước một điều rồi mở mắt ra, thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, bất giác nó cảm thấy sượng sùng. Mặt đỏ lên, nó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Khương phì cười, cảm thấy nó thật đáng yêu. Anh nắm tay nó tiến đến phía trước, chờ đợi phút giây thả thiên đăng. Anh không biết mình đã mong phút giây này biết bao lần, nhưng khi điều đó đến, anh thấy đến thật tự nhiên, không ngại ngùng không khó khăn như anh nghĩ, anh không biết sao mình có đủ can đảm như thế. Chỉ biết rằng bây giờ thật tốt, bên cạnh nó như vầy thôi, đủ để anh cảm thấy mãn nguyện.
Nắm tay một ai đó, cùng nhau đứng dưới bầu trời đầy thiên đăng như thế này, là một điều tuyệt vời nhất nó từng biết, lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm thấy mùi vị của sự bình yên cùng hạnh phúc, tim không cần đập nhanh, tay không cần chảy mồ hôi, cũng chẳng phải lúng túng trước mặt ai đó, chỉ như lúc này thôi, đã cảm thấy có mùi vị tình yêu rồi.
Nó trợn mắt, kinh ngạc với những điều mình vừa nghĩ, không phải chứ, nó thích người đó sao? Không đúng, hình như không như nó nghĩ. Nó bối rối, thu mắt lại, hết nhìn sang người kế bên rồi nhìn lên bầu trời. Nó đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại là anh ta, tại sao lại như thế, định trêu ngươi nó sao? Nó rút tay lại, không biết sao trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến. Khương thấy có chút hụt hẫng, anh biết rõ cảm giác này như thế nào, cũng bởi anh đã nếm trải rất nhiều lần, anh không muốn cảm giác này xen lẫn vào tình trạng hiện tại, ít nhất là bây giờ, bởi vì anh đang đóng vai Vương, nói dối nó là điều anh không muốn, nhưng nếu không dối nó anh sẽ không được cùng nó như thế này, nói anh tham lam cũng được, nói anh ích kỉ cũng được, nhưng anh không ngăn nổi bản thân khi đứng cùng nó, càng đi chung với nó, anh càng muốn nhiều hơn, anh chỉ mong có thể đổi với Vương mãi mãi. Ít ra nếu là Vương thì nó sẽ nhìn anh , biết rằng nó như thế này vì tưởng lầm anh là Vương nhưng anh không quan tâm. Phải chăng khi người ta có được thứ mình khao khát, thì sẽ hết sức giữ lấy nó? Bất chấp bản thân có bị thương không, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa đang cháy rực kia. Bất chấp tất cả.
Thở dài, không muốn suy nghĩ nữa, trong lòng chỉ muốn giữ mãi khoảnh khắc này cho riêng mình. Nó ích kỉ? Nó biết thế, nó cũng có ham muốn riêng của mình, cũng bởi nó chưa từng nếm cảm giác đó, nên khi điều đó đến rồi, nó không nỡ buông ra, có phải nếu nó buông ra, anh ta sẽ biến mất, cảm giác này sẽ biến mất, nó tham lam nghĩ phải chi cứ thế này mãi, phải chi anh ta cứ thế này, đúng, anh ta cứ như thế này, là Vương chứ không phải Khương, thì có lẽ đã không phải rối rắm như bây giờ.
Nó biết anh là Khương, biết từ lúc anh cõng nó, biết từ lúc anh cuối xuống lấy đá chườm lên chân nó, biết lúc anh lấy dải ren tím buộc vào vết sưng, cũng biết khi anh nắm tay nó, bàn tay lạnh lẽo nhưng khi nắm lấy tay nó lại trở nên nóng , cũng biết mỗi khi anh cười, anh khác Vương, nụ cười của anh đặc biệt ấm áp, còn có mùi vị của sự yên bình khi bên anh, mùi vị này chưa ai mang lại cho nó. Nó không biết vì sao anh cải trang thành Vương, nhưng anh có thể cải trang như vầy mãi mãi không? Nó tự hỏi, vì chí ít khi anh thành Vương, sẽ không có Nguyệt Anh chen vào giữa chúng ta.
Nó tự cười với chính mình, giờ nó hiểu tại sao Ngân Trúc lại nói, yêu chưa chắc cần, còn cần …. Thì đã là quá yêu người ta rồi. Giống như khi ngộ nhận bản thân thích Vương, nó thậm chí một suy nghĩ cần anh kế bên cũng không có, tình cảm nó dành cho anh, anh lại không đón nhận, vô tình dẫm đạp lên nó hết lần này đến lần khác, có những lúc vô lý cực kì, anh chỉ yêu mỗi Nguyệt Anh, thậm chí một góc khuất cũng không cho nó xen vào, tưởng rằng đi chơi cùng anh sẽ làm thay đổi suy nghĩ, để anh nhìn về nó một cách khác hơn, để anh có thể hiểu nó hơn. Nhưng rốt cuộc anh lại đùa giỡn nó, khiến nó hết lần này đến lần khác phải chật vật xoay sở với trò của anh, nói nó không thích anh thật cũng được hay đúng hơn tình cảm nó dành cho anh, chỉ là sự rung động như gió thoảng qua. Còn với Khương, anh lặng lẽ tiến sâu vào trong tim nó, đi vào đó nhẹ nhàng nhất, đến nỗi bản thân nó không biết nó cần anh đến thế. Nhưng khi mọi thứ qua đi, nó nhận ra bản thân thích anh thì cũng là lúc anh quen người khác. Nó phải làm sao để anh chỉ nhìn mỗi nó thôi, có nên tiếp tục bước tiếp? Hay …. Dừng lại.
Nó và Khương nhìn rất lâu, bỗng nó lên tiếng
“ Anh sợ con mắt màu bạc của tôi.?”
Khương mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng đụng vào con mắt của nó, nó nhắm mặt lại, cảm nhận hương thơm từ tay anh tỏa ra, khi anh chạm vào má nó, nó nghe anh nói.
“ Rất đẹp.”
Nó mở mắt nhìn anh, vẫn nụ cười đó anh mang trên người khuôn mặt như thiên sứ. Anh có biết điều đó không? Nó thầm hỏi trong lòng. Khương nhìn nó, không tự chủ, môi anh đặt lên môi nó. Nó nhìn khuôn mặt đang kề sát của anh, đẹp đến nỗi nó cũng thấy như mình chìm đắm vào đó, nó hưởng ứng lại, từ từ nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh.
Không biết trải qua bao lâu, thời gian trôi nhanh như thế nào , nó nhìn anh, mắt anh cuốn sâu vào mắt nó, nó hỏi
“ Anh thích tôi không?”
Khương nhíu mày, nó đang hỏi Vương sao? Là Vương chứ không phải là anh. Nó thích Vương, anh biết điều đó. Nếu anh nói anh cũng thích nó, liệu có phải khi anh và Vương hoán đổi thân phận lại cho nhau, thì nó và Vương sẽ…. anh không muốn nghĩ tới, cũng sợ phải nghĩ tới. Anh không muốn điều đó xảy ra, người khác nhìn vào nói gì mặc kệ, chỉ biết rằng bây giờ anh không muốn. Nếu nó biết nó có tha lỗi cho anh không? Nếu nó biết nó có còn đối xử với anh như bây giờ không?
Khương đanh mặt, anh nhếch miệng
“ Chưa từng thích cô, chỉ là sự trải nghiệm thú vị thôi.”
Tay anh bất giác nắm chặt, lạnh lùng quay mặt đi, bỏ mặt nó ở phía sau. Anh không biết rằng khi anh quay đi, nước mắt của nó rớt xuống, chảy dài trên khuôn mặt, thấm vào mũi, vào má, vào môi nó nơi anh đã từng chạm vào. Nó không biết sẽ đau đến thế này, nhưng nó rút không kịp rồi, nó thấy mình lạc vào biển người mênh mông, như chưa từng tồn tại.
Đám bạn cũng chạy tới nhìn nó cũng như những người khác, miệng không thốt nên lời. Nó vô thức sờ tay lên mắt , phát hiện không có mắt kiếng, vội cuối mặt xuống, vội đẩy người đó ra, lao đầu chạy một mạch ra ngoài. Không biết chạy bao lâu, chạy đến chỗ nào, chỉ biết khi nó dừng lại, thì đã thấy mình đứng ở chỗ đông người, lâu lâu có người nhìn nó dòm ngó, tay chỉ chỏ vào mắt nó rồi vừa đi vừa nói.
Nó ngán ngẩm nhìn mọi người đi qua, cuối xuống lấy mái tóc dài che lại rồi vô thức nhìn vào không trung định bước đi thì tay đã bị ai đó nắm lại. Bàn tay người này lạnh giá nhưng nó vẫn thấy ấm áp đến lạ kì. Chân trùng xuống, quay đầu lại, nó thấy một người đội nón kết, mặt anh ta lạnh giá, lấp lánh khuyên tai bạc .
Anh ta vẫn nắm tay nó, cười nửa miệng, lôi nó vào chốn đông người, hai người bước đi như thế, chịu con mắt dòm ngó của nhiều người không hiểu sao nó lại không cảm ngại ngùng như ban đầu, đôi chúc lại cảm thấy dễ chịu.
Khương im lặng dẫn nó đi tham quan hết chỗ này đến chỗ khác. Lâu lâu lại cùng nó ghé vào vài chỗ để nhìn đồ trong đó. Anh vẫn không nói gì, anh biết lúc phát hiện ra cặp mắt nó màu bạc, anh rất kinh ngạc nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy ghê tởm, phải nói sao đây nhỉ? Anh luôn thắc mắc đằng sau cặp mắt kiếng là chứa đựng điều gì, khi thấy rồi anh lại cảm thấy thích nhìn nó như bây giờ. Mắt nó rất đẹp, đẹp đến nỗi mỗi lần nhìn vào anh như cuốn say vào cặp mắt đó. Anh không quan tâm người khác nhìn vào, chỉ biết là đối với riêng anh, anh thích cặp mắt đó, đương nhiên là không để nó biết điều đó.
Nó nhíu mày, người nhìn nó ngày càng nhiều. Nó càng cuối đầu sâu hơn để tóc che hết nửa mặt. Khương quay xuống nhìn thấy nó như thế, anh mỉm cười, lấy nón trên đầu đội cho nó. Trông nó càng dễ thương và cá tính hơn, Khương hài lòng, anh tiếp tục dẫn nó đến chỗ khác không thấy khuôn mặt đang đỏ bừng đằng sau nón kết. Không nói gì, nó im lặng để anh dẫn đi.
Càng đi sâu, nó càng thấy nhiều người đứng giữa lòng phố, họ đang chờ đợi gì đó nó cũng không biết, thỉnh thoảng có vài người đeo mặt nạ, đa số là tình nhân vui vẻ nắm tay nhau dạo quanh khu phố. Tuy có thắc mắc nhưng nó không hỏi người đó. Hình như anh ta biết nó đang nghĩ gì thì phải. Giọng lạnh lùng nói
“ Đây là phố trung hoa, hôm nay là ngày người ta thả thiên đăng. Nên tôi dẫn cô tới đây.”
“ À…” – Nó khẽ nói, đủ cho bản thân nghe.
Đi dòng dòng trong khu phố, nó thấy mọi người tay cầm đèn, họ hớn hở nhìn vào lồng đèn rồi nhắm mắt ước nguyện. Nghe nói nếu bạn muốn điều, chỉ cần bạn nhắm mắt ước rồi thả đèn lên trời thì điều ước sẽ thành hiện thực. Không biết đúng hay không nhưng mà ít nhất đối với nó, những điều như thế thật thú vị. Nó cũng muốn ước, ước điều gì đó cho bản thân, dù nhỏ thôi cũng được, muốn nếm trải càm giác nhìn lồng đèn của mình bay lên cao, hòa với những chiếc lồng đèn khác, không cần biết điều ước thành hiện thực hay không. Chỉ cần nhìn như thế thôi, sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Khương nhìn nó, rồi anh nhìn vào dòng người trước mặt, thả tay nó ra. Anh đi kiếm một chiếc lồng đen khác, đưa tới nó. Anh trầm tĩnh nói
“ Ước đi”
Nó nhìn anh, mắt ngạc nhiên hết cỡ, anh ta giống như đang đi guốc trong bụng nó vậy. Nó nhẹ mỉm cười, đón lồng đèn từ tay anh ta. Mắt nhắm chặt, lặng lẽ ước một điều rồi mở mắt ra, thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, bất giác nó cảm thấy sượng sùng. Mặt đỏ lên, nó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Khương phì cười, cảm thấy nó thật đáng yêu. Anh nắm tay nó tiến đến phía trước, chờ đợi phút giây thả thiên đăng. Anh không biết mình đã mong phút giây này biết bao lần, nhưng khi điều đó đến, anh thấy đến thật tự nhiên, không ngại ngùng không khó khăn như anh nghĩ, anh không biết sao mình có đủ can đảm như thế. Chỉ biết rằng bây giờ thật tốt, bên cạnh nó như vầy thôi, đủ để anh cảm thấy mãn nguyện.
Nắm tay một ai đó, cùng nhau đứng dưới bầu trời đầy thiên đăng như thế này, là một điều tuyệt vời nhất nó từng biết, lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm thấy mùi vị của sự bình yên cùng hạnh phúc, tim không cần đập nhanh, tay không cần chảy mồ hôi, cũng chẳng phải lúng túng trước mặt ai đó, chỉ như lúc này thôi, đã cảm thấy có mùi vị tình yêu rồi.
Nó trợn mắt, kinh ngạc với những điều mình vừa nghĩ, không phải chứ, nó thích người đó sao? Không đúng, hình như không như nó nghĩ. Nó bối rối, thu mắt lại, hết nhìn sang người kế bên rồi nhìn lên bầu trời. Nó đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại là anh ta, tại sao lại như thế, định trêu ngươi nó sao? Nó rút tay lại, không biết sao trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến. Khương thấy có chút hụt hẫng, anh biết rõ cảm giác này như thế nào, cũng bởi anh đã nếm trải rất nhiều lần, anh không muốn cảm giác này xen lẫn vào tình trạng hiện tại, ít nhất là bây giờ, bởi vì anh đang đóng vai Vương, nói dối nó là điều anh không muốn, nhưng nếu không dối nó anh sẽ không được cùng nó như thế này, nói anh tham lam cũng được, nói anh ích kỉ cũng được, nhưng anh không ngăn nổi bản thân khi đứng cùng nó, càng đi chung với nó, anh càng muốn nhiều hơn, anh chỉ mong có thể đổi với Vương mãi mãi. Ít ra nếu là Vương thì nó sẽ nhìn anh , biết rằng nó như thế này vì tưởng lầm anh là Vương nhưng anh không quan tâm. Phải chăng khi người ta có được thứ mình khao khát, thì sẽ hết sức giữ lấy nó? Bất chấp bản thân có bị thương không, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa đang cháy rực kia. Bất chấp tất cả.
Thở dài, không muốn suy nghĩ nữa, trong lòng chỉ muốn giữ mãi khoảnh khắc này cho riêng mình. Nó ích kỉ? Nó biết thế, nó cũng có ham muốn riêng của mình, cũng bởi nó chưa từng nếm cảm giác đó, nên khi điều đó đến rồi, nó không nỡ buông ra, có phải nếu nó buông ra, anh ta sẽ biến mất, cảm giác này sẽ biến mất, nó tham lam nghĩ phải chi cứ thế này mãi, phải chi anh ta cứ thế này, đúng, anh ta cứ như thế này, là Vương chứ không phải Khương, thì có lẽ đã không phải rối rắm như bây giờ.
Nó biết anh là Khương, biết từ lúc anh cõng nó, biết từ lúc anh cuối xuống lấy đá chườm lên chân nó, biết lúc anh lấy dải ren tím buộc vào vết sưng, cũng biết khi anh nắm tay nó, bàn tay lạnh lẽo nhưng khi nắm lấy tay nó lại trở nên nóng , cũng biết mỗi khi anh cười, anh khác Vương, nụ cười của anh đặc biệt ấm áp, còn có mùi vị của sự yên bình khi bên anh, mùi vị này chưa ai mang lại cho nó. Nó không biết vì sao anh cải trang thành Vương, nhưng anh có thể cải trang như vầy mãi mãi không? Nó tự hỏi, vì chí ít khi anh thành Vương, sẽ không có Nguyệt Anh chen vào giữa chúng ta.
Nó tự cười với chính mình, giờ nó hiểu tại sao Ngân Trúc lại nói, yêu chưa chắc cần, còn cần …. Thì đã là quá yêu người ta rồi. Giống như khi ngộ nhận bản thân thích Vương, nó thậm chí một suy nghĩ cần anh kế bên cũng không có, tình cảm nó dành cho anh, anh lại không đón nhận, vô tình dẫm đạp lên nó hết lần này đến lần khác, có những lúc vô lý cực kì, anh chỉ yêu mỗi Nguyệt Anh, thậm chí một góc khuất cũng không cho nó xen vào, tưởng rằng đi chơi cùng anh sẽ làm thay đổi suy nghĩ, để anh nhìn về nó một cách khác hơn, để anh có thể hiểu nó hơn. Nhưng rốt cuộc anh lại đùa giỡn nó, khiến nó hết lần này đến lần khác phải chật vật xoay sở với trò của anh, nói nó không thích anh thật cũng được hay đúng hơn tình cảm nó dành cho anh, chỉ là sự rung động như gió thoảng qua. Còn với Khương, anh lặng lẽ tiến sâu vào trong tim nó, đi vào đó nhẹ nhàng nhất, đến nỗi bản thân nó không biết nó cần anh đến thế. Nhưng khi mọi thứ qua đi, nó nhận ra bản thân thích anh thì cũng là lúc anh quen người khác. Nó phải làm sao để anh chỉ nhìn mỗi nó thôi, có nên tiếp tục bước tiếp? Hay …. Dừng lại.
Nó và Khương nhìn rất lâu, bỗng nó lên tiếng
“ Anh sợ con mắt màu bạc của tôi.?”
Khương mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng đụng vào con mắt của nó, nó nhắm mặt lại, cảm nhận hương thơm từ tay anh tỏa ra, khi anh chạm vào má nó, nó nghe anh nói.
“ Rất đẹp.”
Nó mở mắt nhìn anh, vẫn nụ cười đó anh mang trên người khuôn mặt như thiên sứ. Anh có biết điều đó không? Nó thầm hỏi trong lòng. Khương nhìn nó, không tự chủ, môi anh đặt lên môi nó. Nó nhìn khuôn mặt đang kề sát của anh, đẹp đến nỗi nó cũng thấy như mình chìm đắm vào đó, nó hưởng ứng lại, từ từ nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh.
Không biết trải qua bao lâu, thời gian trôi nhanh như thế nào , nó nhìn anh, mắt anh cuốn sâu vào mắt nó, nó hỏi
“ Anh thích tôi không?”
Khương nhíu mày, nó đang hỏi Vương sao? Là Vương chứ không phải là anh. Nó thích Vương, anh biết điều đó. Nếu anh nói anh cũng thích nó, liệu có phải khi anh và Vương hoán đổi thân phận lại cho nhau, thì nó và Vương sẽ…. anh không muốn nghĩ tới, cũng sợ phải nghĩ tới. Anh không muốn điều đó xảy ra, người khác nhìn vào nói gì mặc kệ, chỉ biết rằng bây giờ anh không muốn. Nếu nó biết nó có tha lỗi cho anh không? Nếu nó biết nó có còn đối xử với anh như bây giờ không?
Khương đanh mặt, anh nhếch miệng
“ Chưa từng thích cô, chỉ là sự trải nghiệm thú vị thôi.”
Tay anh bất giác nắm chặt, lạnh lùng quay mặt đi, bỏ mặt nó ở phía sau. Anh không biết rằng khi anh quay đi, nước mắt của nó rớt xuống, chảy dài trên khuôn mặt, thấm vào mũi, vào má, vào môi nó nơi anh đã từng chạm vào. Nó không biết sẽ đau đến thế này, nhưng nó rút không kịp rồi, nó thấy mình lạc vào biển người mênh mông, như chưa từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.