Chương 9
Sahy0_0
04/06/2013
Tại nhà họ Phan cũng đang xảy ra trận xung đột giữa 2 anh em sinh đôi
_Tôi làm gì kệ tôi liên quan gì anh
_ Mày không thấy làm vậy quá đáng hả??- Khương hét to
_ Con nhỏ đó là gì của anh mà anh bênh cô ta chằm chặp thế- Vương cũng quát lại
_ Thanh là học trò của tao, mày không đc làm khó thanh.
_ Tôi cứ làm đó, xem anh làm j đc tôi- Vương trợn mắt thách thức nhìn Khương.
_ Mày….
Mẹ của 2 người đó cũng đành bó tay bức lực, lần nào cũng vậy về nhà là lại cãi cọ, lần trước là con gái, bây giờ cũng là vì con gái mà cãi nhau. Không biết cái nhà này có duyên với con gái thế không biết, ông Phan cũng chỉ biết ngồi thở dài đọc báo, mặc kệ 2 đứa kia muốn làm gì thì làm, chuyện xảy ra như cơm bữa, có thể nói nếu như ngày nào không cãi nhau, chắc chắc ngày đó trời sập.
Không muốn cãi nhau với nó, Khương đành bỏ lên phòng. Còn Vương thì cầm áo khoác phóng trên con môtô của mình đi tới bar.
6h30, tại lớp nó
Mọi việc vẫn trôi qua bình thường như mọi khi,mọi thứ đều lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, còn đỡ hơn về nhà, về nhà ko ngủ thì cũng học bài. Cuộc sống của nó tẻ nhạt vô cùng.
_ Này, tí nữa mấy bà định đi đâu không, tui chán lắm rồi- My nói
_ Đúng đó, buồn chết được, hay là tan học mình đi hát đi- Ánh lên ý kiến
_ Sau đó mình đi ăn kem- Vy cũng hùa theo
_ Nhưng không biết tui có đi được không nữa?- nó ngậm ngùi nói
_ Tại sao??
_ Tại vì ba mình không cho toàn bắt phải có người theo sau- nó ngán ngẩm nói
_ Ôi trời, thời đại gì rồi mà còn vụ đó nữa, thật là chán, hay mấy bà nghĩ cách gì đi- Ánh chống cằm nói
Mọi người vẫn vận dụng hết trí óc của mình để nghĩ cách cho nó nhưng ngoại trừ một người là tâm hồn đang để đâu đâu nữa. Từ sáng tới giờ, không mở miệng nói với ai, miệng lúc nào cũng thở dài, ánh mắt hơi mệt mỏi nó đã chú ý từ nãy đến giờ nhưng vẫn chưa tiện hỏi, không ai khác người đó chính là Như.
Nó ra dấu cho mọi người nhìn về phía Như, cả 3 đứa đều ngao ngán lắc đầu, vì từ nay đến giờ mọi người đều cố bắt chuyện với Như nhưng không nói quá 3 câu, đây là lần đầu tiên Như trầm đến vậy, điều đó khiến nó có chút băn khoăn.
RẦM
Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng động, có một người đang từ từ đi vào trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người. Xung quanh tên đó lúc nào cũng u ám đáng sợ, áo bỏ ra ngoài trên người khoác thêm cái áo màu đen tay đút vô túi quần, hắn hiên ngang bước lên bàn từng đứa một rồi ngồi xổm trên bàn nó và nhìn nó chằm chằm.
Giờ nó mới có dịp nhìn kĩ tên đó, nước da trắng ngần, sống mũi thanh cao , mái tóc được vuốt keo dựng đứng lên, trên tai hắn còn lấp lánh khuyên tai, hắn chỉ đeo một bên còn bên còn lại để không, miệng lúc nào cũng cười khinh khỉ, cặp mắt tím biếc sắc lạnh vô cùng, khi nó nhìn vào cặp mắt đó, nó cảm thấy như có một hố đen rất sâu đang cuốn nó vào khiến nó không thở nỗi khi mỗi lần nhìn thấy hắn, nếu như anh hắn là vị thần Apollo thì hắn lại là người được coi là cai quản sự sống, thần Hades.
Đôi mắt hắn ngạo nghễ nhìn nó, miệng lại hơi nhếch lên nhìn nó cách khinh bỉ rồi hắn nhảy xuống bàn nó. Nắm tay lôi nó đi một cách thô bạo trước bao con mắt của nhiều người. Chỉ như vậy thôi, cũng đủ cho nó thấy hắn ngang ngược vô cùng.
_Tôi làm gì kệ tôi liên quan gì anh
_ Mày không thấy làm vậy quá đáng hả??- Khương hét to
_ Con nhỏ đó là gì của anh mà anh bênh cô ta chằm chặp thế- Vương cũng quát lại
_ Thanh là học trò của tao, mày không đc làm khó thanh.
_ Tôi cứ làm đó, xem anh làm j đc tôi- Vương trợn mắt thách thức nhìn Khương.
_ Mày….
Mẹ của 2 người đó cũng đành bó tay bức lực, lần nào cũng vậy về nhà là lại cãi cọ, lần trước là con gái, bây giờ cũng là vì con gái mà cãi nhau. Không biết cái nhà này có duyên với con gái thế không biết, ông Phan cũng chỉ biết ngồi thở dài đọc báo, mặc kệ 2 đứa kia muốn làm gì thì làm, chuyện xảy ra như cơm bữa, có thể nói nếu như ngày nào không cãi nhau, chắc chắc ngày đó trời sập.
Không muốn cãi nhau với nó, Khương đành bỏ lên phòng. Còn Vương thì cầm áo khoác phóng trên con môtô của mình đi tới bar.
6h30, tại lớp nó
Mọi việc vẫn trôi qua bình thường như mọi khi,mọi thứ đều lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, còn đỡ hơn về nhà, về nhà ko ngủ thì cũng học bài. Cuộc sống của nó tẻ nhạt vô cùng.
_ Này, tí nữa mấy bà định đi đâu không, tui chán lắm rồi- My nói
_ Đúng đó, buồn chết được, hay là tan học mình đi hát đi- Ánh lên ý kiến
_ Sau đó mình đi ăn kem- Vy cũng hùa theo
_ Nhưng không biết tui có đi được không nữa?- nó ngậm ngùi nói
_ Tại sao??
_ Tại vì ba mình không cho toàn bắt phải có người theo sau- nó ngán ngẩm nói
_ Ôi trời, thời đại gì rồi mà còn vụ đó nữa, thật là chán, hay mấy bà nghĩ cách gì đi- Ánh chống cằm nói
Mọi người vẫn vận dụng hết trí óc của mình để nghĩ cách cho nó nhưng ngoại trừ một người là tâm hồn đang để đâu đâu nữa. Từ sáng tới giờ, không mở miệng nói với ai, miệng lúc nào cũng thở dài, ánh mắt hơi mệt mỏi nó đã chú ý từ nãy đến giờ nhưng vẫn chưa tiện hỏi, không ai khác người đó chính là Như.
Nó ra dấu cho mọi người nhìn về phía Như, cả 3 đứa đều ngao ngán lắc đầu, vì từ nay đến giờ mọi người đều cố bắt chuyện với Như nhưng không nói quá 3 câu, đây là lần đầu tiên Như trầm đến vậy, điều đó khiến nó có chút băn khoăn.
RẦM
Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng động, có một người đang từ từ đi vào trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người. Xung quanh tên đó lúc nào cũng u ám đáng sợ, áo bỏ ra ngoài trên người khoác thêm cái áo màu đen tay đút vô túi quần, hắn hiên ngang bước lên bàn từng đứa một rồi ngồi xổm trên bàn nó và nhìn nó chằm chằm.
Giờ nó mới có dịp nhìn kĩ tên đó, nước da trắng ngần, sống mũi thanh cao , mái tóc được vuốt keo dựng đứng lên, trên tai hắn còn lấp lánh khuyên tai, hắn chỉ đeo một bên còn bên còn lại để không, miệng lúc nào cũng cười khinh khỉ, cặp mắt tím biếc sắc lạnh vô cùng, khi nó nhìn vào cặp mắt đó, nó cảm thấy như có một hố đen rất sâu đang cuốn nó vào khiến nó không thở nỗi khi mỗi lần nhìn thấy hắn, nếu như anh hắn là vị thần Apollo thì hắn lại là người được coi là cai quản sự sống, thần Hades.
Đôi mắt hắn ngạo nghễ nhìn nó, miệng lại hơi nhếch lên nhìn nó cách khinh bỉ rồi hắn nhảy xuống bàn nó. Nắm tay lôi nó đi một cách thô bạo trước bao con mắt của nhiều người. Chỉ như vậy thôi, cũng đủ cho nó thấy hắn ngang ngược vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.