Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 57:
Chỉ Y
03/08/2024
Hắn chớp chớp mắt, lông mi dính máu tươi, trong mắt hiện ra một thế giới đẫm máu.
Hắn cuối cùng cũng phát điên.
“A —— Aaaa —— Chết người rồi! Tôi cũng chết rồi…”
Người đàn ông hạ rìu xuống, quay lưng về phía họ và chỉ về bên trái, “Tại sao không thể hỏa thiêu? Bên đó có lò thiêu mà.”
Những người chơi khác nhìn theo hướng tay hắn, lúc đầu họ không nhìn ra ống lò dài ấy là gì, hóa ra là một cái lò thiêu.
Được đặt trên mặt đất và bao quanh bởi cỏ khô, nó trông như từ thế kỷ trước, cũ kỹ và bạc màu, không biết đã hỏa thiêu bao nhiêu sinh linh, bóng tối xung quanh giống như âm khí ngưng tụ lại.
Người đàn ông đưa tay ra móc miệng con bò: “Một số động vật có vi rút trong cơ thể, không thể ăn được nên phải hỏa thiêu chúng.”
Trong lò mổ chỉ nghe thấy tiếng la hét điên cuồng của khỉ ốm, im tĩnh lại ồn ào.
Vài giây sau, Trần Thiên bước tới túm lấy cổ khỉ ốm, tát vào mặt hắn một cái, “Bình tĩnh chút đi! Mau nói cậu rốt cuộc đã làm gì!”
Dưới ba cái bạt tai liên tiếp của Trần Thiên, khỉ ốm cuối cùng cũng tỉnh táo nói: “Tôi, tôi, lúc thằng béo bị chó cắn, tôi cũng đạp con chó đó hai cái.”
Hắn nuốt nước miếng, “Thằng béo có thể đánh chết con chó đó là cũng nhờ có tôi giúp nó bắt lại.”
Trần Thiên: “Vậy cậu có cầm đá đập vào đầu nó giống thằng béo không?”
Khỉ ốm lắc đầu thật mạnh.
Trần Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy còn có thể cứu chữa được.”
“Chúng ta phải nhanh chóng sửa đổi lại sai lầm, tất cả chúng sinh đều bình đẳng… Đổi một con chó lấy một mạng người, ít nhất cũng không thể để nó phơi thây ngoài hoang dã.”
Trần Thiên quay đầu nhìn áo đen, “Chúng ta chia làm hai đội, anh tiếp tục điều tra lò mổ, tôi sẽ đưa khỉ ốm đến hiện trường giết chó nhìn thử.”
Tô Vãng Sinh nhìn mặt mày tái nhợt của Chúc Song Song đang rịn đầy mồ hôi, nói: “Để Chúc Song Song đi với anh đi, cũng tiện trao đổi thông tin với bọn tôi.”
Trần Thiên gật đầu.
Trợ thủ bên cạnh áo đen cũng đi theo bọn họ.
Nhìn bọn họ rời khỏi lò mổ, Tô Vãng Sinh phát hiện Ninh Túc cũng không thấy đâu, hắn vội quay đầu nhìn nhà kho tối tăm trong góc.
Bóng lưng của thanh niên vụt qua.
Căn nhà kho nhỏ sát vách, nhìn từ bên ngoài đã tối om, lúc đi vào trong lại càng tối đến mức đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón tay.
Khi Ninh Túc bước vào lò mổ đã nhìn thấy đứa bé kia lại bò đến trước cửa nhìn cậu.
Hắn cuối cùng cũng phát điên.
“A —— Aaaa —— Chết người rồi! Tôi cũng chết rồi…”
Người đàn ông hạ rìu xuống, quay lưng về phía họ và chỉ về bên trái, “Tại sao không thể hỏa thiêu? Bên đó có lò thiêu mà.”
Những người chơi khác nhìn theo hướng tay hắn, lúc đầu họ không nhìn ra ống lò dài ấy là gì, hóa ra là một cái lò thiêu.
Được đặt trên mặt đất và bao quanh bởi cỏ khô, nó trông như từ thế kỷ trước, cũ kỹ và bạc màu, không biết đã hỏa thiêu bao nhiêu sinh linh, bóng tối xung quanh giống như âm khí ngưng tụ lại.
Người đàn ông đưa tay ra móc miệng con bò: “Một số động vật có vi rút trong cơ thể, không thể ăn được nên phải hỏa thiêu chúng.”
Trong lò mổ chỉ nghe thấy tiếng la hét điên cuồng của khỉ ốm, im tĩnh lại ồn ào.
Vài giây sau, Trần Thiên bước tới túm lấy cổ khỉ ốm, tát vào mặt hắn một cái, “Bình tĩnh chút đi! Mau nói cậu rốt cuộc đã làm gì!”
Dưới ba cái bạt tai liên tiếp của Trần Thiên, khỉ ốm cuối cùng cũng tỉnh táo nói: “Tôi, tôi, lúc thằng béo bị chó cắn, tôi cũng đạp con chó đó hai cái.”
Hắn nuốt nước miếng, “Thằng béo có thể đánh chết con chó đó là cũng nhờ có tôi giúp nó bắt lại.”
Trần Thiên: “Vậy cậu có cầm đá đập vào đầu nó giống thằng béo không?”
Khỉ ốm lắc đầu thật mạnh.
Trần Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy còn có thể cứu chữa được.”
“Chúng ta phải nhanh chóng sửa đổi lại sai lầm, tất cả chúng sinh đều bình đẳng… Đổi một con chó lấy một mạng người, ít nhất cũng không thể để nó phơi thây ngoài hoang dã.”
Trần Thiên quay đầu nhìn áo đen, “Chúng ta chia làm hai đội, anh tiếp tục điều tra lò mổ, tôi sẽ đưa khỉ ốm đến hiện trường giết chó nhìn thử.”
Tô Vãng Sinh nhìn mặt mày tái nhợt của Chúc Song Song đang rịn đầy mồ hôi, nói: “Để Chúc Song Song đi với anh đi, cũng tiện trao đổi thông tin với bọn tôi.”
Trần Thiên gật đầu.
Trợ thủ bên cạnh áo đen cũng đi theo bọn họ.
Nhìn bọn họ rời khỏi lò mổ, Tô Vãng Sinh phát hiện Ninh Túc cũng không thấy đâu, hắn vội quay đầu nhìn nhà kho tối tăm trong góc.
Bóng lưng của thanh niên vụt qua.
Căn nhà kho nhỏ sát vách, nhìn từ bên ngoài đã tối om, lúc đi vào trong lại càng tối đến mức đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón tay.
Khi Ninh Túc bước vào lò mổ đã nhìn thấy đứa bé kia lại bò đến trước cửa nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.