Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 64:
Chỉ Y
03/08/2024
Đồ tể chậm rãi đi dưới ánh trăng, đi qua hai con đường và đến nhà tang lễ phía sau của thôn Hòe Dương.
Nhà tang lễ dựa lưng vào núi, cây hòe trên núi về đêm im lìm như những bóng ma quỷ dị khiến phía sau nhà tang lễ càng trở nên u ám âm trầm
Ninh Túc và Trần Tình nhìn nhau, không biết đồ tể tính làm gì ở đây với tro của hai con vật kia.
Trần Thiên bảo khỉ ốm chôn cất con chó mực bị đập chết, lẽ nào tên đồ tể này cũng muốn an táng cho những con vật này như con người?
Ngay sau đó bọn họ liền biết đáp án không phải như vậy.
Đồ tể đã làm một điều kỳ lạ và hoàn toàn không thể hiểu nổi tại nhà tang lễ vào đêm khuya.
Thôn Hòe Dương không lớn, chỉ có mỗi nhà tang lễ này là nhận thầu tất cả các dịch vụ tang lễ trong thôn, bao gồm cả mai táng, hỏa táng, chôn cất, gì cũng có.
Đồ tể như đang ở chốn không người, hắn dùng một cọng dây thép mở khóa cửa, đi lướt qua đám nhân viên đang ngủ say và bước đến phòng trong cùng, tiếp tục dùng cách cũ mở khóa.
Ninh Túc và Trần Tình vẫn bám sát theo hắn, yên lặng đi theo nhưng không dám vào phòng, chỉ có thể quan sát từ ngoài cửa.
Ba mặt tường của căn phòng được bao bọc bởi các kệ trưng bày, trên giá có rất nhiều hủ tro cốt, trong đó có hai cái màu đỏ bắt mắt nhất.
Đồ tể mở hai hủ đó ra, đổ nó vào trong túi vải bố dự phòng, rồi cho tro của hai con vật vào hai chiếc hủ tro cốt đó.
Cả hai đều không hiểu tại sao đồ tể lại dùng tro của động vật để đổi với tro cốt của người.
Đồ tể rời đi sau khi xong việc.
Cả hai tiếp tục theo hắn ra bờ sông sau nhà tang lễ.
Đó là một con sông rất lớn, mặt sông lấp láp tia sáng dưới ánh trăng, uốn khúc đến nơi xa xăm nhất của tầm mắt rồi biến mất vào bóng đêm dày đặc.
Đồ tể ngồi trên bãi cỏ bên sông, cởi bỏ chiếc túi quanh thắt lưng, rải tro từ trong chiếc hủ tro cốt màu đỏ xuống dòng sông, tro được cuốn theo dòng nước trong vắt rồi từ từ chảy về phía đông.
Đồ tể quay lưng về phía họ, chầm chậm rải tro.
Trần Tình thở phào nhẹ nhõm, trái tim tê dại cũng vì hành động này của đồ tể mà thả lỏng một chút.
Đúng lúc này, đồ tể bỗng nhiên quay đầu lại.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hai mắt hắn lóe lên một màu xanh lục dị thường, khoé nhếch miệng lên thành nụ cười, hàm răng trắng hếu sắc bén chuẩn xác nhìn về phía họ.
“A ——!”
Nhà tang lễ dựa lưng vào núi, cây hòe trên núi về đêm im lìm như những bóng ma quỷ dị khiến phía sau nhà tang lễ càng trở nên u ám âm trầm
Ninh Túc và Trần Tình nhìn nhau, không biết đồ tể tính làm gì ở đây với tro của hai con vật kia.
Trần Thiên bảo khỉ ốm chôn cất con chó mực bị đập chết, lẽ nào tên đồ tể này cũng muốn an táng cho những con vật này như con người?
Ngay sau đó bọn họ liền biết đáp án không phải như vậy.
Đồ tể đã làm một điều kỳ lạ và hoàn toàn không thể hiểu nổi tại nhà tang lễ vào đêm khuya.
Thôn Hòe Dương không lớn, chỉ có mỗi nhà tang lễ này là nhận thầu tất cả các dịch vụ tang lễ trong thôn, bao gồm cả mai táng, hỏa táng, chôn cất, gì cũng có.
Đồ tể như đang ở chốn không người, hắn dùng một cọng dây thép mở khóa cửa, đi lướt qua đám nhân viên đang ngủ say và bước đến phòng trong cùng, tiếp tục dùng cách cũ mở khóa.
Ninh Túc và Trần Tình vẫn bám sát theo hắn, yên lặng đi theo nhưng không dám vào phòng, chỉ có thể quan sát từ ngoài cửa.
Ba mặt tường của căn phòng được bao bọc bởi các kệ trưng bày, trên giá có rất nhiều hủ tro cốt, trong đó có hai cái màu đỏ bắt mắt nhất.
Đồ tể mở hai hủ đó ra, đổ nó vào trong túi vải bố dự phòng, rồi cho tro của hai con vật vào hai chiếc hủ tro cốt đó.
Cả hai đều không hiểu tại sao đồ tể lại dùng tro của động vật để đổi với tro cốt của người.
Đồ tể rời đi sau khi xong việc.
Cả hai tiếp tục theo hắn ra bờ sông sau nhà tang lễ.
Đó là một con sông rất lớn, mặt sông lấp láp tia sáng dưới ánh trăng, uốn khúc đến nơi xa xăm nhất của tầm mắt rồi biến mất vào bóng đêm dày đặc.
Đồ tể ngồi trên bãi cỏ bên sông, cởi bỏ chiếc túi quanh thắt lưng, rải tro từ trong chiếc hủ tro cốt màu đỏ xuống dòng sông, tro được cuốn theo dòng nước trong vắt rồi từ từ chảy về phía đông.
Đồ tể quay lưng về phía họ, chầm chậm rải tro.
Trần Tình thở phào nhẹ nhõm, trái tim tê dại cũng vì hành động này của đồ tể mà thả lỏng một chút.
Đúng lúc này, đồ tể bỗng nhiên quay đầu lại.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hai mắt hắn lóe lên một màu xanh lục dị thường, khoé nhếch miệng lên thành nụ cười, hàm răng trắng hếu sắc bén chuẩn xác nhìn về phía họ.
“A ——!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.