Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 72:
Chỉ Y
03/08/2024
Bên sông, trong lùm cỏ bay ra từng chú đom đóm.
Đom đóm chỉ xuất hiện vào mùa hè nóng nực, đáng lẽ khi vào xuân chúng sẽ ở trạng thái ấu trùng mới đúng, rõ ràng đây không phải là loài đom đóm bình thường.
Mỗi con đom đóm tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo, giống như một chiếc đèn lồng ma quái lang thang.
Chúng lướt một cái trên mặt nước sau đó trôi nổi trên bãi cỏ và dòng sông, những ngọn núi lớn xung quanh như làm nền cho chúng, soi sáng một vùng trời nho nhỏ.
Đây vốn là một cảnh tuyệt đẹp và yên bình, nhưng khi những con đom đóm bay quanh khuôn mặt của đồ tể và đậu trên mái tóc hơi xoăn của hắn, lại soi rõ ra đôi mắt màu xanh lục kỳ dị kia, hầu hết người bình thường đều sẽ không còn cảm thấy đẹp nữa.
Ninh Túc nhìn đồ tể dưới ánh trăng, năm ngón tay duỗi ra rồi khép lại.
Cậu giống như một dư ảnh, nhanh đến mức đồ tể còn chưa kịp nhìn rõ thì đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đôi mắt xanh lục của đồ tể khẽ run lên.
Ninh Túc đứng trước mặt hắn xoay người lại, cúi đầu để lộ ra cổ áo sau gáy, “Nhẹ chút nha anh hai.”
“…”
Trên con đường sạch và sẽ gọn gàng ở thôn Hòe Dương, đồ tể kéo cổ áo Ninh Túc, im lặng lôi cậu đi.
Dưới ánh trăng, bóng của hai người kết thành một khối thật kỳ lạ.
Ninh Túc đặt hai tay ngay ngắn lên bụng, gối đầu trên cánh tay thô to của đồ tể, ngoan ngoãn để đồ tể lôi đi.
Sau một hồi di chuyển mà không cần bỏ công, Ninh Túc rũ mắt nhìn cẳng chân mình, đưa ra yêu cầu hợp lý: “Anh à, đừng kéo thấp như vậy, cẳng chân em đều chà hết xuống mặt đường rồi này.”
Đồ tể im lặng vung tay một cái, nửa người trên của Ninh Túc cũng vì vậy mà cao lên.
Cậu cúi đầu nhìn cẳng chân đã cách mặt đất, rất vừa lòng.
Sau một chập di chuyển nữa, Ninh Túc lại nói: “Anh ơi, gót chân em mòn rồi.”
“…”
Đồ tể đẩy cùi chỏ về phía sau lấy đà, vác Ninh Túc lên trên vai.
Đầu và tay của Ninh Túc buông thõng sau vai đồ tể, cậu nhìn bóng họ trên mặt đất cùng với gót chân của đồ tể một hồi, mới nói: “Anh này, tuy không còn cạ chân nữa, nhưng anh có thể để đầu em quay lại không? Em muốn thấy mặt anh.”
Bước chân của đồ tề dừng lại.
Đến khi hắn cất bước lần nữa, đầu Ninh Túc đã được quay lại hướng về phía trước.
Như vậy là có thể nhìn thấy mặt đồ tể.
Cậu nhìn đồ tể và thương lượng với hắn: “Anh, khi nãy em núp lùm ngoài lò mổ có thấy anh đốt hai đống lửa ở bên trong.”
Đom đóm chỉ xuất hiện vào mùa hè nóng nực, đáng lẽ khi vào xuân chúng sẽ ở trạng thái ấu trùng mới đúng, rõ ràng đây không phải là loài đom đóm bình thường.
Mỗi con đom đóm tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo, giống như một chiếc đèn lồng ma quái lang thang.
Chúng lướt một cái trên mặt nước sau đó trôi nổi trên bãi cỏ và dòng sông, những ngọn núi lớn xung quanh như làm nền cho chúng, soi sáng một vùng trời nho nhỏ.
Đây vốn là một cảnh tuyệt đẹp và yên bình, nhưng khi những con đom đóm bay quanh khuôn mặt của đồ tể và đậu trên mái tóc hơi xoăn của hắn, lại soi rõ ra đôi mắt màu xanh lục kỳ dị kia, hầu hết người bình thường đều sẽ không còn cảm thấy đẹp nữa.
Ninh Túc nhìn đồ tể dưới ánh trăng, năm ngón tay duỗi ra rồi khép lại.
Cậu giống như một dư ảnh, nhanh đến mức đồ tể còn chưa kịp nhìn rõ thì đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đôi mắt xanh lục của đồ tể khẽ run lên.
Ninh Túc đứng trước mặt hắn xoay người lại, cúi đầu để lộ ra cổ áo sau gáy, “Nhẹ chút nha anh hai.”
“…”
Trên con đường sạch và sẽ gọn gàng ở thôn Hòe Dương, đồ tể kéo cổ áo Ninh Túc, im lặng lôi cậu đi.
Dưới ánh trăng, bóng của hai người kết thành một khối thật kỳ lạ.
Ninh Túc đặt hai tay ngay ngắn lên bụng, gối đầu trên cánh tay thô to của đồ tể, ngoan ngoãn để đồ tể lôi đi.
Sau một hồi di chuyển mà không cần bỏ công, Ninh Túc rũ mắt nhìn cẳng chân mình, đưa ra yêu cầu hợp lý: “Anh à, đừng kéo thấp như vậy, cẳng chân em đều chà hết xuống mặt đường rồi này.”
Đồ tể im lặng vung tay một cái, nửa người trên của Ninh Túc cũng vì vậy mà cao lên.
Cậu cúi đầu nhìn cẳng chân đã cách mặt đất, rất vừa lòng.
Sau một chập di chuyển nữa, Ninh Túc lại nói: “Anh ơi, gót chân em mòn rồi.”
“…”
Đồ tể đẩy cùi chỏ về phía sau lấy đà, vác Ninh Túc lên trên vai.
Đầu và tay của Ninh Túc buông thõng sau vai đồ tể, cậu nhìn bóng họ trên mặt đất cùng với gót chân của đồ tể một hồi, mới nói: “Anh này, tuy không còn cạ chân nữa, nhưng anh có thể để đầu em quay lại không? Em muốn thấy mặt anh.”
Bước chân của đồ tề dừng lại.
Đến khi hắn cất bước lần nữa, đầu Ninh Túc đã được quay lại hướng về phía trước.
Như vậy là có thể nhìn thấy mặt đồ tể.
Cậu nhìn đồ tể và thương lượng với hắn: “Anh, khi nãy em núp lùm ngoài lò mổ có thấy anh đốt hai đống lửa ở bên trong.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.