Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 89:
Chỉ Y
03/08/2024
“Cậu nói đi.” Hắn day day trán, cảm thấy Ninh Túc sắp nói ra cái gì đó vượt quá tầm hiểu biết của người thường.
“À thì.” Ninh Túc ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi cảm thấy suy đoán của Chúc Song Song là hoàn toàn chính xác, về thế giới bên ngoài và thế giới bên trong gì gì đó.”
Tô Vãng Sinh cũng không ngờ cậu lại đột nhiên nghiêm túc thảo luận về phó bản.
“Cậu nói rõ thử xem?”
“Bởi vì hình như tôi đã suýt đặt chân vào thế giới đó, tôi đã thấy nó và cũng biết làm cách nào để đi đến đó.”
“Cái gì!” Tô Vãng Sinh lập tức đứng thẳng người, “Sao cậu không nói sớm!”
Ninh Túc ngước đôi mắt đào hoa xinh đẹp vô tội nhìn hắn.
Tô Vãng Sinh: “…”
Hắn tằng hắng một tiếng, “Tôi lập tức đi nói chuyện này cho nhóm Trần Thiên.”
Hắn vừa đi đến cửa, bỗng có hơi nghi ngờ quay đầu lại, “Sao cậu tự dưng trở nên nghiêm túc vậy? Hôm qua còn xung phong đưa ra ý kiến khác về sinh thái, hôm nay lại chủ động nhắc đến chuyện cậu biết thế giới bên trong.”
Không phải trước đó phải thọc một cái thì mới ớ một tiếng sao?
Ninh Túc thở dài, “Thì tại phó bản này có cho ăn thịt đâu.”
Nhưng thật ra cậu vẫn còn chút rối rắm, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có điều, phòng ốc nơi đây ở rất đã.”
Cuối cùng, nguyên nhân khiến cậu có thể quyết định lựa chọn giữa thịt và nhà ở, nghiêm túc trở về căn cứ chính là: “Nhưng một ngày chỉ được ngủ có 2, 3 tiếng, thịt thì lại không được ăn miếng nào.”
Tô Vãng Sinh: “…”
Một lần nữa mất đi ham muốn nói chuyện.
Sau khi Tô Vãng Ninh nói chuyện này cho Trần Thiên, Trần Thiên lập tức yêu cầu mọi người tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Thế giới bên trong không phải là một vấn đề nhỏ, họ đều biết rằng nếu họ muốn thật sự giải mã phó bản này thì chắc chắn phải dựa vào thế giới bên trong.
Ninh Túc: “Hôm qua tôi bị đồ tể nhét vào trong lò thiêu, phát hiện bên trong có một con đường hầm có thể bò đến cửa lò bên kia, sau khi đẩy cửa ra thì vẫn giống như đang ở lò mổ, có điều ánh trăng ở bên đó là màu đỏ máu rất quỷ dị, tôi cảm thấy đó là một mặt khác của thôn Hòe Dương.”
Trần Tình kêu lên một tiếng: “Nếu đúng là như vậy thì phó bản này cũng quá biến thái rồi, có người bình thường nào sẽ chủ động chui vào trong lò thiêu đâu, thế thì làm sao phát hiện được thế giới bên trong chứ?”
Nếu không phát hiện được nó thì cũng đồng nghĩa với không giải mã được, tất cả mọi người đều sẽ bỏ mạng hết tại chỗ này.
“À thì.” Ninh Túc ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi cảm thấy suy đoán của Chúc Song Song là hoàn toàn chính xác, về thế giới bên ngoài và thế giới bên trong gì gì đó.”
Tô Vãng Sinh cũng không ngờ cậu lại đột nhiên nghiêm túc thảo luận về phó bản.
“Cậu nói rõ thử xem?”
“Bởi vì hình như tôi đã suýt đặt chân vào thế giới đó, tôi đã thấy nó và cũng biết làm cách nào để đi đến đó.”
“Cái gì!” Tô Vãng Sinh lập tức đứng thẳng người, “Sao cậu không nói sớm!”
Ninh Túc ngước đôi mắt đào hoa xinh đẹp vô tội nhìn hắn.
Tô Vãng Sinh: “…”
Hắn tằng hắng một tiếng, “Tôi lập tức đi nói chuyện này cho nhóm Trần Thiên.”
Hắn vừa đi đến cửa, bỗng có hơi nghi ngờ quay đầu lại, “Sao cậu tự dưng trở nên nghiêm túc vậy? Hôm qua còn xung phong đưa ra ý kiến khác về sinh thái, hôm nay lại chủ động nhắc đến chuyện cậu biết thế giới bên trong.”
Không phải trước đó phải thọc một cái thì mới ớ một tiếng sao?
Ninh Túc thở dài, “Thì tại phó bản này có cho ăn thịt đâu.”
Nhưng thật ra cậu vẫn còn chút rối rắm, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có điều, phòng ốc nơi đây ở rất đã.”
Cuối cùng, nguyên nhân khiến cậu có thể quyết định lựa chọn giữa thịt và nhà ở, nghiêm túc trở về căn cứ chính là: “Nhưng một ngày chỉ được ngủ có 2, 3 tiếng, thịt thì lại không được ăn miếng nào.”
Tô Vãng Sinh: “…”
Một lần nữa mất đi ham muốn nói chuyện.
Sau khi Tô Vãng Ninh nói chuyện này cho Trần Thiên, Trần Thiên lập tức yêu cầu mọi người tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Thế giới bên trong không phải là một vấn đề nhỏ, họ đều biết rằng nếu họ muốn thật sự giải mã phó bản này thì chắc chắn phải dựa vào thế giới bên trong.
Ninh Túc: “Hôm qua tôi bị đồ tể nhét vào trong lò thiêu, phát hiện bên trong có một con đường hầm có thể bò đến cửa lò bên kia, sau khi đẩy cửa ra thì vẫn giống như đang ở lò mổ, có điều ánh trăng ở bên đó là màu đỏ máu rất quỷ dị, tôi cảm thấy đó là một mặt khác của thôn Hòe Dương.”
Trần Tình kêu lên một tiếng: “Nếu đúng là như vậy thì phó bản này cũng quá biến thái rồi, có người bình thường nào sẽ chủ động chui vào trong lò thiêu đâu, thế thì làm sao phát hiện được thế giới bên trong chứ?”
Nếu không phát hiện được nó thì cũng đồng nghĩa với không giải mã được, tất cả mọi người đều sẽ bỏ mạng hết tại chỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.