Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 97:
Chỉ Y
03/08/2024
Trần Thiên cũng chật vật không kém, một góc tóc của hắn bị lửa đốt, cơ thể dính nhớp không chịu nổi, nhưng trên người hắn lại không có một chút vết thương nào.
Ninh Túc đoán cái này có liên quan đến kỹ năng của hắn.
Cả hai nằm bất động trên mặt đất, nỗi sợ hãi và kiệt quệ khi tìm thấy được đường sống trong chỗ chết, cùng với nỗi đau thương trước cái chết của người bạn đồng hành bủa vây lấy họ.
Ninh Túc cũng không quấy rầy hai người.
Cậu nhìn vào nhà kho ngay góc lò mổ, quả nhiên nhìn thấy một thằng nhóc mặc một chiếc áo thun trắng cùng với chiếc quần lửng đang đứng đó.
Từ khoảng cách xa nhìn thấy tư thế rũ đầu và chỉ giương mắt nhìn cậu của nó, Ninh Túc có thể nhìn ra được nó có chút không vui.
Lần trước đồ tể nhét Ninh Túc vào lò thiêu, nó lôi cậu ra mà cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng nếu không làm vậy thì phải làm sao đây?
Họ muốn giải mã thì phải bắt buộc đi vào thế giới này.
Tầm mắt cậu dời khỏi kho hàng, quan sát bốn phía trong lò mổ. Nó giống hệt như trước khi bọn họ bò vào trong lò thiêu, cách đó không xa chính là đồ tể quen thuộc đang chặt thịt.
Cứ như thể họ đã trở lại lò mổ ban đầu.
Nhưng cả ba người họ đều biết không phải vậy.
Khi họ bước vào lò thiêu, đã là buổi sáng gần 8 giờ, lúc ấy ánh nắng chan hòa đã buông xuống.
Ở đây cũng có nắng nhưng nó như được bao phủ thêm bởi một lớp màng dầu màu vàng nến, chiếu xuống một màu ảm đạm thật áp lực.
Đồ tể đúng là đồ tể kia, nhưng đồ tề ở thế giới bên ngoài là một bộ dáng con người bình thường, chỉ khi Ninh Túc và Trần Tình theo hắn đến bờ sông cạnh nhà tang lễ, họ mới được nhìn thấy bộ mặt khác của hắn.
Bây giờ mặt trời đã mọc.
Nhưng đôi mắt của đồ tể lại là màu xanh lục sẫm, chúng còn lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Hơn nữa, thứ hắn đang chặt không phải là lợn, bò hay dê, mà là một cơ thể trắng muốt không có lông.
Trần Tình nãy giờ vẫn luôn cố gắng không ói từ lúc vào lò thiêu, nhưng nhìn thấy đống thịt trắng mà hắn băm nhỏ, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà khụy xuống đất nôn mửa.
Trong lò mổ tối om, bắt mắt nhất vẫn là hàng chữ đỏ như máu ở trên tường.
Thế giới bên ngoài: Cấm giết người trong lò mổ.
Thế giới bên trong: Trong lò mổ chỉ được giết ‘người’.
Trần Thiên và Trần Tình có tố chất tâm lý cao, sau khi nhận ra nơi đây quỷ dị, bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc đau thương vã đỡ nhau đứng lên.
Ninh Túc đoán cái này có liên quan đến kỹ năng của hắn.
Cả hai nằm bất động trên mặt đất, nỗi sợ hãi và kiệt quệ khi tìm thấy được đường sống trong chỗ chết, cùng với nỗi đau thương trước cái chết của người bạn đồng hành bủa vây lấy họ.
Ninh Túc cũng không quấy rầy hai người.
Cậu nhìn vào nhà kho ngay góc lò mổ, quả nhiên nhìn thấy một thằng nhóc mặc một chiếc áo thun trắng cùng với chiếc quần lửng đang đứng đó.
Từ khoảng cách xa nhìn thấy tư thế rũ đầu và chỉ giương mắt nhìn cậu của nó, Ninh Túc có thể nhìn ra được nó có chút không vui.
Lần trước đồ tể nhét Ninh Túc vào lò thiêu, nó lôi cậu ra mà cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng nếu không làm vậy thì phải làm sao đây?
Họ muốn giải mã thì phải bắt buộc đi vào thế giới này.
Tầm mắt cậu dời khỏi kho hàng, quan sát bốn phía trong lò mổ. Nó giống hệt như trước khi bọn họ bò vào trong lò thiêu, cách đó không xa chính là đồ tể quen thuộc đang chặt thịt.
Cứ như thể họ đã trở lại lò mổ ban đầu.
Nhưng cả ba người họ đều biết không phải vậy.
Khi họ bước vào lò thiêu, đã là buổi sáng gần 8 giờ, lúc ấy ánh nắng chan hòa đã buông xuống.
Ở đây cũng có nắng nhưng nó như được bao phủ thêm bởi một lớp màng dầu màu vàng nến, chiếu xuống một màu ảm đạm thật áp lực.
Đồ tể đúng là đồ tể kia, nhưng đồ tề ở thế giới bên ngoài là một bộ dáng con người bình thường, chỉ khi Ninh Túc và Trần Tình theo hắn đến bờ sông cạnh nhà tang lễ, họ mới được nhìn thấy bộ mặt khác của hắn.
Bây giờ mặt trời đã mọc.
Nhưng đôi mắt của đồ tể lại là màu xanh lục sẫm, chúng còn lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Hơn nữa, thứ hắn đang chặt không phải là lợn, bò hay dê, mà là một cơ thể trắng muốt không có lông.
Trần Tình nãy giờ vẫn luôn cố gắng không ói từ lúc vào lò thiêu, nhưng nhìn thấy đống thịt trắng mà hắn băm nhỏ, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà khụy xuống đất nôn mửa.
Trong lò mổ tối om, bắt mắt nhất vẫn là hàng chữ đỏ như máu ở trên tường.
Thế giới bên ngoài: Cấm giết người trong lò mổ.
Thế giới bên trong: Trong lò mổ chỉ được giết ‘người’.
Trần Thiên và Trần Tình có tố chất tâm lý cao, sau khi nhận ra nơi đây quỷ dị, bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc đau thương vã đỡ nhau đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.