Chương 33: Giải Thích Chuyện Vé Số, Lại Thêm Người Mới!
Đại Ái Đậu Biện
16/06/2021
Edit: Luizy Unisy
Tưởng Bình nhìn đi Vạn Vân ra từ bên trong chiếc BMW, không khỏi nghi ngờ nói: "Vạn Vân, bà ngồi xe của ai tới thế?"
Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Vạn Vân càng tươi hơn, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn.
"À, bà nói chiếc BMW X5 lúc nãy ư, là A Húc nhà tôi mua, cũng chỉ vài chục vạn, dù sao vãn không tới một trăm vạn. " Vạn Vân khoát khoát tay, một bộ giọng điệu không đáng nhắc tới.
Chính mình chỉ hỏi là ngồi xe của ai tới, chứ không có hỏi là cái gì xe, càng không hỏi bao nhiêu tiền mà?
Được!
Tưởng Bình xem như là đã hiểu, Vạn Vân mời chính mình ăn cơm, là để tới khoe khoang.
Chẳng qua, trong lòng Tưởng Bình vẫn rất khiếp sợ và nghi ngờ.
Không nhịn được hỏi: "A Húc bây giờ mới học lớp mười hai, nó lấy đâu ra tiền để mua chiếc xe đắt như vậy?"
Vạn Vân lần nữa cười nói: "Haizz, chuyện này đều tại tôi, không có để ý bó buộc tốt nó.
Tôi thường xuyên nói với nó, vé số gọi là vé số phúc lợi, đó là để chúng ta giúp đỡ cho nghèo khó.
Mặc dù trúng thưởng, cũng không thể đi nhận.
Nhận rồi... thì chính là rất bất thiện.
Kết quả, tiểu tử này không chỉ đi nhận, mà còn đi mua chiếc xe BMW X5 mấy chục vạn.
Cái này cũng chưa tính... Nó còn cứng rắn đưa cho tôi một tấm thẻ 50 vạn."
Khi Vạn Vân đang nói chuyện, bà móc ra một tấm thẻ ngân hàng, không ngừng quạt gió.
Bộ dáng kia, như là thật sự bị Diệp Húc chọc tức vậy.
Khóe miệng Tưởng Bình co quắp một trận.
Cái bà này, quá giỏi làm màu.
Tưởng Bình bĩu môi nói: "Bà đã suy nghĩ vì người dân nghèo khó như vậy, tôi thấy bà vẫn nên quyên luôn cả tiền và xe đi."
Vạn Vân cười nói: "Lúc ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng, sau đó tôi lại suy nghĩ một lúc, dù sao đây cũng là khoản thu đầu tiên của con trai.
Nếu như cứ thế quyên sạch, nó sẽ không vui.
Thế nên, tôi quyết định chờ lần sau nó trúng số nữa lại quyên."
Tưởng Bình vô cùng xem thường.
Lần sâu lại trúng số nữa?
Bà cho rằng trúng số giống như uống nước, ăn cơm? Nói trúng là trúng ý?
Không phải là cố ý ra vẻ thôi sao?
Cứ nói thẳng là được!
Tưởng Bình cảm thấy lòng đày mệt mỏi, không muốn nói chuyện, xoay người bước vào khách sạn Phong Lai.
Tới cũng tới rồi, cứ để bà ta giả vờ nốt cho xong đi.
Bây giờ, phải đi ăn chút thức ăn ngon coi như là an ủi vậy.
Lúc này, một v người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, nhìn qua vô cùng thân thiện đi tới, nói: " Chào Diệp tiên sinh, cậu tới khách sạn chúng tôi sao không nói trước một tiếng? Mời cậu vào."
Vạn Vân không khỏi nghi ngờ nhìn hướng Diệp Húc, nói: "A Húc, vị này là..."
Diệp Húc cười khổ nói: "Con cũng không nhận ra.
Chú, hình như chúng ta chưa từng gặp mặt mà?"
Người đàn ông trung niên luôn miệng nói: "Ồ, thiếu chút nữa đã quên tự giới thiệu mình rồi.
Tôi tên Tống Bân, là quản lý khách sạn Phong Lai.
Diệp tiên sinh cứu một bệnh nhân ở khách sạn chúng tôi.
Xem như là giúp chúng tôi một mối ân tình lớn, là ân nhân của khách sạn chúng ta....!"
Ngay sau đó, Tống Bân như mới ý thức tới cái gì, nói: "Ôi xem tôi này! Lại vẫn để mọi người đứng ở chỗ này.
Sảnh Đế Hoàng của khách sạn Phong Lai chúng tôi vừa lúc trống không, mau, mời các vị đi vào bên trong."
Vạn Vân chưa đi vào, mà là có chút cảnh giác mà hỏi: "Sảnh Đế Hoàng? Có tiêu phí thấp nhất không?"
Tống Bân cười đáp: "Diệp tiên sinh là ân nhân của khách sạn cúng tôi, sao có thể nói đến loại tiêu phí thấp nhất?
Hôm nay Diệp tiên sinh ở khách sạn chúng tôi sẽ được miễn phí!"
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Vạn Vân mắt sáng lên trong nháy, cao hứng nói: "Quản lý của khách sạn, chính là khác biệt! Xa hoa!"
Tống Bân hỏi: "Ngài và Diệp tiên sinh rất giống nhau, ngài là chị gái của cậu ấy phải không?"
Vạn Vân che miệng cười khanh khách không ngừng nói: "Cái gì mà chị gái nha, tôi là mẹ của Diệp Húc."
"Mẹ? Không nhìn ra luôn, thật sự không nhìn ra! Làn da của ngài thật sự quá tốt.
Quả thực tựa như cô bé hai mấy tuổi..."
Không thể không nói, Tống Bân có thể trở thành quản lý khách sạn Phong Lai, quả thật là bởi hắn có chỗ độc đáo.
Công phu vuốt mông ngựa của hắn ta khiến Vạn Vân cười đến mức căn bản không ngậm miệng được.
Không bao lâu sau, mấy người liền đi tới sảnh Đế Hoàng.
Rộng rãi, xa hoa!
Vạn Vân vừa đi vào, đôi mắt lại bắt đầu lấp lánh ánh sao.
Tống Bân nói: "Ba vị khách quý, mời các vị nghỉ ngơi trước, nhân viên phục vụ lập tức sẽ tới ngay."
Vạn Vân vừa vội hỏi: "Chúng tôi dùng bữa ở sảnh Đế Hoàng, thật sự không có tiêu phí thấp nhất ư?"
Tống Bân đáp: "Không có."
"Hôm nay chúng tôi hoàn toàn miễn phí ư?"
"Phải. " Tống Bân khẳng định nói.
"Vậy chúng tôi gọi cá ngừ, tôm hùm, hải sâm, rượu đỏ... tất cả đều miễn phí sao? " Vạn Vân lần nữa hỏi.
Tống Bân cười nói: "Ngài cứ việc gọi món ngài thích ăn, tất cả đều miễn phí."
Đợi đến khi Tống Bân rời đi, Vạn Vân hỏi: " Bà Bình, bà ghi âm rồi chứ?"
Tưởng Bình khoát tay áo, cười nói: "Yên tâm, tôi đã ghi âm hết cả, hắn không bắt đền được."
Diệp Húc ở một bên nghe thế, không khỏi sửng sốt.
Thầm nghĩ: Mẹ và dì Tưởng thống nhất sẽ ghi âm từ lúc nào vậy? Chính mình lại không biết.
Lúc này, một vị nhân viên phục vụ diện mạo ngọt, đang cầm thực đơn đi đến.
Vạn Vân và Tưởng Bình lập tức cùng tiến tới.
"Món tôm hùm này không tệ, cho một phần!"
"Còn có cá ngừ!"
"Xanh hải sâm, thịt bò Úc..."
"Cua Hoàng Đế trông cũng ngon đấy."
"Phật Nhảy Tường, hương vị của món Phật Nhảy Tường ở khách sạn Phong Lai cũng rất không tệ!"
"Rượu đỏ, đương nhiên phải gọi rượu đỏ chứ!"
...
Rất nhanh, hai người báo ra mười mấy món ăn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngừng lại.
Vạn Vân cười nói: "Trước hết cứ từng đó đã."
Nhân viên phục vụ đáp lời: "Vâng, xin các vị khách quý chờ trong chốc lát."
hôi
"Chuyện đó còn phải nói nữa ư? " Tưởng Bình cười nói.
"Đúng rồi, A Húc, trước kia con đã cứu người ở khách sạn Phong Lai ư? " Lúc này Vạn Vân mới nhớ tới chuyện đó, bèn hỏi.
Diệp Húc gật đầu nói: "Con chỉ là thuận tay cứu người đó một chút, không nghĩ tới khách sạn còn vẫn nhớ."
Vạn Vân cao hứng nói: "Xem ra những năm này mẹ siêng năng dạy dỗ con, rốt cuộc cũng có hiệu quả! Giúp người làm niềm vui, không hổ là con trai mẹ!"
Tưởng Bình ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng co rút khóe miệng.
Được!
Lại bắt đầu làm màu.
"Cốc cốc cốc!"
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng những món ăn tinh xảo đi đến.
"Các vị khách quý, quấy rầy một chút."
Vạn Vân nhìn con tôm hùm to bằng bắp đùi trước mặt, đâu còn tâm trạng để ra vẻ làm màu, bà cầm lấy một cái cái càng, liền nhét ào trong miệng.
"Ngon quá!"
Tưởng Bình cũng không cam chịu yếu thế, vội cầm lấy cái càng còn lại.
"Nhiều thịt thật!"
"Phật Nhảy Tường ăn cũng thật ngon."
"Còn có thịt bò Úc này nữa, quá non mềm!"
"Tới, cạn một chén."
"Dzoooo!"
Diệp Húc thấy hai người vui vẻ, cũng cao hứng theo.
Lúc này, nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên vang lên một trận âm thanh lanh lảnh.
"Ting! Đang tùy cơ mời thêm bạn bè."
Ting! Cột Chống Trời gia nhập.
Ting! Esdeath gia nhập.
Ting! Tiểu Đương Gia gia nhập.
Ting! Bao Chửng gia nhập.
Ting! Play Boy gia nhập.
Tưởng Bình nhìn đi Vạn Vân ra từ bên trong chiếc BMW, không khỏi nghi ngờ nói: "Vạn Vân, bà ngồi xe của ai tới thế?"
Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Vạn Vân càng tươi hơn, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn.
"À, bà nói chiếc BMW X5 lúc nãy ư, là A Húc nhà tôi mua, cũng chỉ vài chục vạn, dù sao vãn không tới một trăm vạn. " Vạn Vân khoát khoát tay, một bộ giọng điệu không đáng nhắc tới.
Chính mình chỉ hỏi là ngồi xe của ai tới, chứ không có hỏi là cái gì xe, càng không hỏi bao nhiêu tiền mà?
Được!
Tưởng Bình xem như là đã hiểu, Vạn Vân mời chính mình ăn cơm, là để tới khoe khoang.
Chẳng qua, trong lòng Tưởng Bình vẫn rất khiếp sợ và nghi ngờ.
Không nhịn được hỏi: "A Húc bây giờ mới học lớp mười hai, nó lấy đâu ra tiền để mua chiếc xe đắt như vậy?"
Vạn Vân lần nữa cười nói: "Haizz, chuyện này đều tại tôi, không có để ý bó buộc tốt nó.
Tôi thường xuyên nói với nó, vé số gọi là vé số phúc lợi, đó là để chúng ta giúp đỡ cho nghèo khó.
Mặc dù trúng thưởng, cũng không thể đi nhận.
Nhận rồi... thì chính là rất bất thiện.
Kết quả, tiểu tử này không chỉ đi nhận, mà còn đi mua chiếc xe BMW X5 mấy chục vạn.
Cái này cũng chưa tính... Nó còn cứng rắn đưa cho tôi một tấm thẻ 50 vạn."
Khi Vạn Vân đang nói chuyện, bà móc ra một tấm thẻ ngân hàng, không ngừng quạt gió.
Bộ dáng kia, như là thật sự bị Diệp Húc chọc tức vậy.
Khóe miệng Tưởng Bình co quắp một trận.
Cái bà này, quá giỏi làm màu.
Tưởng Bình bĩu môi nói: "Bà đã suy nghĩ vì người dân nghèo khó như vậy, tôi thấy bà vẫn nên quyên luôn cả tiền và xe đi."
Vạn Vân cười nói: "Lúc ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng, sau đó tôi lại suy nghĩ một lúc, dù sao đây cũng là khoản thu đầu tiên của con trai.
Nếu như cứ thế quyên sạch, nó sẽ không vui.
Thế nên, tôi quyết định chờ lần sau nó trúng số nữa lại quyên."
Tưởng Bình vô cùng xem thường.
Lần sâu lại trúng số nữa?
Bà cho rằng trúng số giống như uống nước, ăn cơm? Nói trúng là trúng ý?
Không phải là cố ý ra vẻ thôi sao?
Cứ nói thẳng là được!
Tưởng Bình cảm thấy lòng đày mệt mỏi, không muốn nói chuyện, xoay người bước vào khách sạn Phong Lai.
Tới cũng tới rồi, cứ để bà ta giả vờ nốt cho xong đi.
Bây giờ, phải đi ăn chút thức ăn ngon coi như là an ủi vậy.
Lúc này, một v người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, nhìn qua vô cùng thân thiện đi tới, nói: " Chào Diệp tiên sinh, cậu tới khách sạn chúng tôi sao không nói trước một tiếng? Mời cậu vào."
Vạn Vân không khỏi nghi ngờ nhìn hướng Diệp Húc, nói: "A Húc, vị này là..."
Diệp Húc cười khổ nói: "Con cũng không nhận ra.
Chú, hình như chúng ta chưa từng gặp mặt mà?"
Người đàn ông trung niên luôn miệng nói: "Ồ, thiếu chút nữa đã quên tự giới thiệu mình rồi.
Tôi tên Tống Bân, là quản lý khách sạn Phong Lai.
Diệp tiên sinh cứu một bệnh nhân ở khách sạn chúng tôi.
Xem như là giúp chúng tôi một mối ân tình lớn, là ân nhân của khách sạn chúng ta....!"
Ngay sau đó, Tống Bân như mới ý thức tới cái gì, nói: "Ôi xem tôi này! Lại vẫn để mọi người đứng ở chỗ này.
Sảnh Đế Hoàng của khách sạn Phong Lai chúng tôi vừa lúc trống không, mau, mời các vị đi vào bên trong."
Vạn Vân chưa đi vào, mà là có chút cảnh giác mà hỏi: "Sảnh Đế Hoàng? Có tiêu phí thấp nhất không?"
Tống Bân cười đáp: "Diệp tiên sinh là ân nhân của khách sạn cúng tôi, sao có thể nói đến loại tiêu phí thấp nhất?
Hôm nay Diệp tiên sinh ở khách sạn chúng tôi sẽ được miễn phí!"
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Vạn Vân mắt sáng lên trong nháy, cao hứng nói: "Quản lý của khách sạn, chính là khác biệt! Xa hoa!"
Tống Bân hỏi: "Ngài và Diệp tiên sinh rất giống nhau, ngài là chị gái của cậu ấy phải không?"
Vạn Vân che miệng cười khanh khách không ngừng nói: "Cái gì mà chị gái nha, tôi là mẹ của Diệp Húc."
"Mẹ? Không nhìn ra luôn, thật sự không nhìn ra! Làn da của ngài thật sự quá tốt.
Quả thực tựa như cô bé hai mấy tuổi..."
Không thể không nói, Tống Bân có thể trở thành quản lý khách sạn Phong Lai, quả thật là bởi hắn có chỗ độc đáo.
Công phu vuốt mông ngựa của hắn ta khiến Vạn Vân cười đến mức căn bản không ngậm miệng được.
Không bao lâu sau, mấy người liền đi tới sảnh Đế Hoàng.
Rộng rãi, xa hoa!
Vạn Vân vừa đi vào, đôi mắt lại bắt đầu lấp lánh ánh sao.
Tống Bân nói: "Ba vị khách quý, mời các vị nghỉ ngơi trước, nhân viên phục vụ lập tức sẽ tới ngay."
Vạn Vân vừa vội hỏi: "Chúng tôi dùng bữa ở sảnh Đế Hoàng, thật sự không có tiêu phí thấp nhất ư?"
Tống Bân đáp: "Không có."
"Hôm nay chúng tôi hoàn toàn miễn phí ư?"
"Phải. " Tống Bân khẳng định nói.
"Vậy chúng tôi gọi cá ngừ, tôm hùm, hải sâm, rượu đỏ... tất cả đều miễn phí sao? " Vạn Vân lần nữa hỏi.
Tống Bân cười nói: "Ngài cứ việc gọi món ngài thích ăn, tất cả đều miễn phí."
Đợi đến khi Tống Bân rời đi, Vạn Vân hỏi: " Bà Bình, bà ghi âm rồi chứ?"
Tưởng Bình khoát tay áo, cười nói: "Yên tâm, tôi đã ghi âm hết cả, hắn không bắt đền được."
Diệp Húc ở một bên nghe thế, không khỏi sửng sốt.
Thầm nghĩ: Mẹ và dì Tưởng thống nhất sẽ ghi âm từ lúc nào vậy? Chính mình lại không biết.
Lúc này, một vị nhân viên phục vụ diện mạo ngọt, đang cầm thực đơn đi đến.
Vạn Vân và Tưởng Bình lập tức cùng tiến tới.
"Món tôm hùm này không tệ, cho một phần!"
"Còn có cá ngừ!"
"Xanh hải sâm, thịt bò Úc..."
"Cua Hoàng Đế trông cũng ngon đấy."
"Phật Nhảy Tường, hương vị của món Phật Nhảy Tường ở khách sạn Phong Lai cũng rất không tệ!"
"Rượu đỏ, đương nhiên phải gọi rượu đỏ chứ!"
...
Rất nhanh, hai người báo ra mười mấy món ăn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngừng lại.
Vạn Vân cười nói: "Trước hết cứ từng đó đã."
Nhân viên phục vụ đáp lời: "Vâng, xin các vị khách quý chờ trong chốc lát."
hôi
"Chuyện đó còn phải nói nữa ư? " Tưởng Bình cười nói.
"Đúng rồi, A Húc, trước kia con đã cứu người ở khách sạn Phong Lai ư? " Lúc này Vạn Vân mới nhớ tới chuyện đó, bèn hỏi.
Diệp Húc gật đầu nói: "Con chỉ là thuận tay cứu người đó một chút, không nghĩ tới khách sạn còn vẫn nhớ."
Vạn Vân cao hứng nói: "Xem ra những năm này mẹ siêng năng dạy dỗ con, rốt cuộc cũng có hiệu quả! Giúp người làm niềm vui, không hổ là con trai mẹ!"
Tưởng Bình ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng co rút khóe miệng.
Được!
Lại bắt đầu làm màu.
"Cốc cốc cốc!"
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng những món ăn tinh xảo đi đến.
"Các vị khách quý, quấy rầy một chút."
Vạn Vân nhìn con tôm hùm to bằng bắp đùi trước mặt, đâu còn tâm trạng để ra vẻ làm màu, bà cầm lấy một cái cái càng, liền nhét ào trong miệng.
"Ngon quá!"
Tưởng Bình cũng không cam chịu yếu thế, vội cầm lấy cái càng còn lại.
"Nhiều thịt thật!"
"Phật Nhảy Tường ăn cũng thật ngon."
"Còn có thịt bò Úc này nữa, quá non mềm!"
"Tới, cạn một chén."
"Dzoooo!"
Diệp Húc thấy hai người vui vẻ, cũng cao hứng theo.
Lúc này, nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên vang lên một trận âm thanh lanh lảnh.
"Ting! Đang tùy cơ mời thêm bạn bè."
Ting! Cột Chống Trời gia nhập.
Ting! Esdeath gia nhập.
Ting! Tiểu Đương Gia gia nhập.
Ting! Bao Chửng gia nhập.
Ting! Play Boy gia nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.