Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên
Chương 52
Phù An Khâm
12/05/2022
Trang Khê luống cuống tay chân, vừa mở tin nhắn này thì tin nhắn khác đã nhảy ra.
Tiếng chuông báo làm người khác đỏ mặt vang lên trong nhà, khiến cậu càng thêm bối rối, chỉ ước sao có thể bỏ lại tất cả mọi người ở đây để chui tọt vào chăn.
Đêm hôm đó Viễn Viễn nói muốn cậu treo ảnh chụp của thượng tướng Lâm lên tường, muốn cậu nói thượng tướng Lâm là người đẹp trai nhất trong lòng mình, còn cài đặt làm âm báo tin nhắn nghe mỗi ngày nữa.
Thấy Viễn Viễn buồn thiu như vậy, vì để dỗ dành nên Trang Khê đã đồng ý.
Đương nhiên không thể sử dụng khi ra ngoài nhưng trong nhà thì được, chỉ cần vài bước cài đặt đơn giản, quang não sẽ tự động phân biệt địa điểm. Bình thường chỉ có Trang Khê nghe, nào ngờ hôm nay bị bọn họ nghe thấy hết.
Đúng lúc nhìn thấy cuộc gọi video từ thầy Dương, Trang Khê vội vàng ấn nhận, sau khi video được kết nối thì tiếng chuông cũng ngừng.
Trang Khê thở phào nhẹ nhõm.
Vừa gấp vừa thẹn, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, cũng may người bên kia màn hình đang phấn khích nên không chú ý đến chi tiết đó.
“Trang Khê, em tra điểm chưa?”
Giọng thầy Dương có vẻ lớn hơn ngày thường, Viễn Viễn núp dưới sô pha sửng sốt, bò một đoạn ngắn về phía phát ra âm thanh.
Trang Khê lắc đầu.
“Không cần tra nữa, giờ đã có rất nhiều người biết rồi. Chúc mừng em Trang Khê, em thi được hạng nhất đó!”
Ý cười lan từ khóe miệng đến mắt, nó đè nặng khiến đôi mắt thầy cũng cong luôn.
Thầy Dương cười nói: “Em bình tĩnh vậy sao? Không hỏi xem là hạng nhất toàn trường hay toàn thành phố à?”
Đâu cần phải hỏi chứ, thông thường hạng nhất trường cấp ba Thanh Á chính là hạng nhất toàn thành phố, khóa của bọn họ chưa từng vuột mất vị trí đó trong các kỳ thi tập trung ba năm qua.
Thầy Dương không nói, Trang Khê đành gõ chữ, “Hẳn là hạng nhất toàn thành phố.”
Thầy Dương mỉm cười, làm một giáo viên khiến tất cả học sinh cá biệt trong trường đều phải khiếp sợ nên thầy rất ít khi cười, bây giờ đột nhiên cười như vậy khiến Trang Khê hơi hoang mang.
“Sai rồi, Trang Khê, em không phải hạng nhất toàn thành phố.” Thầy Dương nói.
Tim Trang Khê hẫng đi một nhịp, lúc làm bài thi cậu đã cố gắng phát huy như bình thường, không sai sót chỗ nào, nếu không được hạng nhất thì chắc chắn có nhân tài khác phát huy hơn người rồi.
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo khe khẽ, tuy đã kiềm chế không còn quá quắt như trước đây nhưng Trang Khê vẫn nghe được.
Rõ ràng đang châm chọc, làm người khác cảm thấy khó chịu.
Trong quang não chợt có tiếng cười vui vẻ: “Trang Khê, em đứng hạng nhất toàn cầu, là thủ khoa đại học của tinh cầu Mộ Thanh đó!”
Gió thổi lay tấm rèm mỏng, vờn quanh cánh hoa tường vi dại, bầu không khí mát mẻ của mùa hè hòa cùng hương hoa thơm ngát. Ngón tay Trang Khê hơi siết chặt, trái cổ nhúc nhích, cậu không ngờ mùa hè năm nay lại dịu dàng đến thế.
“Tuy đây là cuộc thi chung của toàn tinh hệ, đề thi được chọn từ kho đề chung, nhưng đề thi giữa các tinh cầu khác nhau nên không tiện so sánh, tiếc quá.”
Sự tiếc nuối đó không phải thất vọng mà là tin tưởng và vui mừng, ắt hẳn thành tích của Trang Khê phải cực kỳ tốt mới khiến thầy Dương nói đáng tiếc khi không thể so sánh những tinh cầu khác.
“Có rất nhiều người liên hệ em đúng không? Thầy không quấy rầy em nữa, giáo viên trong trường chắc sẽ dẫn người đến nhà em đó. Tạm thời không nên đồng ý vào bất cứ trường đại học nào nhé.”
Trang Khê gật đầu.
Tắt cuộc gọi thoại, Trang Khê ngẩn ngơ hồi lâu mới dần nở nụ cười. Giây phút vui sướng ngày hôm nay, chính là thành quả hơn mười năm miệt mài đèn sách trong quá khứ.
“Chúc mừng Khê Khê.” Giọng Lăng Thiêm khô khốc.
Trước kia ông ta biết thành tích Trang Khê rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này.
Đâu ai ngờ rằng cậu bé giống như cây nấm dại năm nào luôn im lặng trốn trong góc phòng, lại có ngày trở nên rực rỡ chói mắt như thế.
“Chúc mừng Khê Khê,” Thích Tuyết Nam lầm bầm, “Không ngờ, thật sự không ngờ…”
Thích Tuyết Nam nhìn Trang Khê, rõ ràng đây là con trai bà nhưng lúc này lại có cảm giác xa lạ quá.
Trang Khê làm thủ ngữ cảm ơn, quả thật rất bất ngờ. Cậu hiểu được phản ứng mạnh mẽ của Thích Tuyết Nam, ngày trước mỗi lần cậu cầm bài thi đưa cho bà, trừ hai lần đầu thì sau đó bà không liếc mắt tới nữa.
Ba người chưa đi, chuông cửa lại vang lên.
Người đến thầy Ngô mà thầy Dương vừa nhắc ban nãy, ông dẫn theo hai giáo viên nữa Trang Khê không biết.
Thầy Ngô cười tươi như hoa, thấy trong nhà có ba người khác thì lập tức ngậm miệng.
“Đây là trò Trang Khê sao?” Cô giáo đứng cạnh thầy chủ động giới thiệu, “Cô là giáo viên phụ trách tuyển sinh của Đại học Mộ.”
“Thầy là giáo viên bên Đại học Liên.” Thầy giáo lớn tuổi còn lại cũng nhanh nhẹn tự giới thiệu, sau đó nhìn ba người Lăng Thiêm: “Các vị này là?”
Đại học Mộ và Đại học Liên là hai ngôi trường đại học danh giá đứng đầu tinh cầu Mộ Thanh, là tòa cung điện trong lòng bao nhiêu học sinh.
Lăng Thiêm nghe thầy Đại học Liên hỏi thì vội vàng bước lên: “Chúng tôi là người nhà của Khê Khê, đây là mẹ Khê Khê, đây là em trai Khê Khê.”
Thầy giáo nghe xong thì vui vẻ nói: “Tốt quá mọi người đều ở đây, người một nhà cùng bàn bạc sẽ dễ hơn.”
“Chúng tôi muốn mời trò Trang Khê đến Đại học Liên học tập, chuyên ngành tự chọn, miễn toàn bộ học phí, lấy học bổng cao nhất.”
Cô giáo Đại học Mộ: “Dựa theo thành tích, tôi thấy trò Trang Khê thích hợp với Đại học Mộ hơn, Đại học Mộ chúng tôi chuyên về trí tuệ nhân tạo AI, sinh vật học hay những môn khác đều đứng đầu toàn tinh hệ, trò Trang Khê không những được nhận học bổng cao nhất, mà trong thời gian theo học còn có thể vào các viện nghiên cứu và công ty top 100 của tinh hệ.”
Thầy Đại học Liên: “Đang đi học thì phải ở trường nghiêm túc đọc sách trau dồi bản thân, đây là khoảng thời gian khó có được của đời người, sau này muốn vào công ty và viện nghiên cứu lúc nào chẳng được!”
Cô giáo đại học Mộ: “Đám Đại học Liên các ông toàn là mọt sách!”
Thầy Ngô cười đầy tự hào, hai trường đại học đứng đầu tranh cãi gay gắt vì học sinh trường mình, vinh dự biết bao nhiêu.
Quang não của thầy Ngô nhấp nháy, thầy cười nói: “Trò Trang Khê, còn vài thầy cô trường khác muốn đến nữa đó.”
Hai thầy cô tạm thời đình chiến, sắc mặt không mấy dễ chịu. Thầy Ngô lại dẫn thêm vài giáo viên nữa, cùng nhau gia nhập cuộc chiến tranh giành Trang Khê.
Cả nhà Lăng Thiêm bị các thầy cô dồn sang một bên. Trang Khê được vây ở chính giữa, mọi người vô cùng kiên nhẫn phân tích các ưu đãi với cậu, không hề tỏ ra bực bội khi cậu mãi không lên tiếng.
Trang Khê không bị dụ dỗ trước các ưu đãi và phần thưởng, dù không có thầy Dương nhắc nhở, cậu cũng sẽ không luống cuống mà chọn bừa. Bởi vì các thầy cô ở đây đều đến từ các trường đại học ở tinh cầu Mộ Thanh, mà ngôi trường câu hướng tới không ở tinh cầu Mộ Thanh.
Thích Tuyết Nam ngơ ngác nhìn Trang Khê giữa nhóm người, cảm thấy không tưởng tượng nổi. Đứa con trai im lặng thích lẽo đẽo theo sau lưng bà, đứa con trai chẳng hề có cảm giác tồn tại đó bây giờ lại được nhiều người tranh giành lôi kéo.
“Mẹ!”
Thích Tuyết Nam bị Lăng Ngạn Hoa kéo một cái, bà chưa từng thấy Lăng Ngạn Hoa giận như vậy, cơn giận bắt nguồn từ sự không cam lòng và tuyệt vọng là thứ khó chấp nhận nhất.
“Đi thôi, mẹ còn đứng đây làm gì?”
Thích Tuyết Nam đi theo nó, nhịn không được quay đầu nhìn Trang Khê, vừa lúc Trang Khê đang mỉm cười ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, Thích Tuyết Nam muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bà vẫn rời đi, Trang Khê nghiêng đầu tiếp tục nghe các thầy cô giảng về lịch sử của trường họ.
Mãi đến khi bụng Trang Khê reo lên thì các giáo viên mới nuối tiếc ra về, mỗi người đều để lại phương thức liên hệ cho Trang Khê.
Thấy Ngô nói với cậu: “Trò Trang Khê cứ yên tâm, nhà trường không có tiết lộ thông tin của em, nên phóng viên không tìm đến nhà em được. Nếu em cần tư vấn chọn trường đại học, cứ thoải mái bàn bạc với các thầy cô nhé.”
Trang Khê gật đầu.
Sau khi tiễn thầy Ngô, Trang Khê đóng cửa, nụ cười bên khóe môi tươi tắn hơn bao giờ hết. Cậu ngả mình lên sô pha, vừa nghiêng đầu đã thấy gương mặt vô cảm của Viễn Viễn.
Trang Khê: “…”
Cậu kéo figure qua hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao.
Viễn Viễn, tôi là thủ khoa đại học đó.
Trang Khê ôm nhân vật lăn một vòng trên sô pha, lại lăn một vòng ngược về.
Những tiết học không ai trò chuyện, những đêm dài lẻ loi hiu quạnh, những dịp cuối tuần cô đơn một mình trong nhà, tất cả đã góp nhặt tạo nên giây phút sung sướng ngày hôm nay.
Ánh mặt trời rải những tia nắng lên mặt cậu, đôi mắt long lanh rạng ngời, mỗi một sợi lông mi đều đang truyền đạt niềm vui sướng, độ cong nơi khóe miệng và môi, dưới ánh nắng còn xinh đẹp hơn cả những đóa tường vi dại ngoài ban công.
Ngày hè gió thổi hiu hiu, Viễn Viễn ngồi trên sô pha nhìn Trang Khê cười hạnh phúc.
Cậu ấy đang rất vui.
Khí đen quanh người Viễn Viễn cũng bị nụ cười cuốn trôi đi. Nó leo lên người cậu, ôm lấy cổ, chỉ khi kề thật sát mới cảm nhận được những sự rung động nhỏ bé bên dưới mà thôi.
Dằn xuống từng món nợ trong lòng, cái chết và máu tươi cũng tan biến, chỉ còn lại ánh mặt trời, hương hoa thơm, làn gió mát, cùng với cái ôm khiến người ta thoải mái yên tâm.
Một lớn một nhỏ đùa giỡn trên sô pha. Ánh nắng dịu dàng hôn lên áng mây trắng nhất, mềm mại nhất trên bầu trời.
Ngày thứ ba sau khi công bố kết quả, Trang Khê đến trường điền nguyện vọng, màn hình ở cổng đổi thành bảng vàng danh dự, ảnh chụp của Trang Khê chễm chệ chiếm ngay hàng đầu, liệt kê rõ điểm số từng môn.
Bây giờ học sinh lớp 10 và 11 chưa được nghỉ hè, mấy đàn em lớp dưới thấy Trang Khê chỉ ước sao được chạy tới cọ cọ thiệt lâu, hy vọng dính chút ánh sáng của học thần.
Trang Khê kéo quai cặp, hơi xấu hổ bước nhanh vào văn phòng thi cử. Những bạn học khác đều đang đắn đo suy tính, nhưng với Trang Khê nguyện vọng vẫn luôn trong lòng chưa từng thay đổi, ngôi trường mơ ước của cậu chính là Học viện Tinh Minh.
Học viện Tinh Minh không liên lạc với Trang Khê, trước đó Trang Khê đã chủ động gửi mail, đối phương trả lời thành tích của cậu không thành vấn đề.
Trang Khê lại cẩn thận hỏi thăm, cậu bị câm có ảnh hưởng đến việc tuyển sinh không? Học viện khẳng định sẽ không vì học sinh nào đó bị khiếm khuyết mà châm chước, giảm điểm đầu vào. Ý là cậu không cần lo lắng vấn đề đó, trừ những chuyên ngành đặc biệt có yêu cầu với ngôn ngữ, Trang Khê có thể điền vào bất cứ chuyên ngành nào cậu thích.
Nhận được câu trả lời như vậy, Trang Khê càng muốn vào học viện Tinh Minh.
Việc điền nguyện vọng diễn ra nhanh chóng, các thầy cô rất hài lòng với lựa chọn của cậu.
Học viện Tinh Minh, nghe tên đã biết là trường đại học của một tinh cầu siêu việt rồi, số người trúng tuyển hằng năm vô cùng ít ỏi, ai nấy đều được trường cấp ba cũ mang ra tuyên truyền.
Bọn họ còn lo Trang Khê sẽ bị dụ dỗ bởi những ưu đãi mà mấy trường đại học trên tinh cầu Mộ Thanh đề ra, may thay Trang Khê không phải người thiển cận như thế.
Mỗi học sinh có tên trên bảng vàng sẽ có học bổng, Trang Khê nhận được ba trăm nghìn. Nếu không tính số tiền bồi thường, thì đây là số tiền lớn nhất mà cậu được nhận. Trang Khê tạo một ví tiền mới trên quang não rồi chuyển học bổng vào, thỏa mãn không thôi. Đây là chi phí đại học của cậu đó. Trong lòng Trang Khê dần bớt đắn đo, không cần phải lo lắng quá nhiều về tương lai nữa.
Hôm nay là một ngày vô cùng tốt đẹp với Trang Khê. Buổi chiều cậu về nhà chưa bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Lần này không phải thầy cô, mà là người máy giao hàng. Quà tặng từ Dương Dương đã tới, một gói quà cực to nhét mãi mới lọt qua cửa.
Người máy giúp Trang Khê đẩy gói quà vào nhà, một cái bao lớn không mấy tinh xảo quấn thật nhiều dây thừng thô ráp, Trang Khê mất lúc lâu mới cởi hết đống dây thừng. Cậu mở bao, bên trong là những túi bao bố đơn giản, nhìn từng cái bao xếp chồng lên nhau, Trang Khê bật cười, nhớ đến Dương Dương ăn tỏi, gặm rễ ớt, lấy quần áo bọc cỏ dại.
Sao cảm thấy món quà này sặc mùi Dương Dương thế nhỉ?
Trang Khê kéo cái bao trên cùng, làm nó rơi xuống sàn phát ra tiếng lạo xạo, Trang Khê ngồi xổm sờ sờ, cảm giác cưng cứng như hòn đá.
Trang Khê khó hiểu, Dương Dương tặng đá cho mình sao?
Cắt bỏ dây thừng, thứ bên trong bao lăn ào ra. Trang Khê ngơ ngác, không ngờ rằng bên trong bao bố nhỏ lại chứa thứ xinh đẹp như vậy.
Dưới chân Trang Khê rơi đầy những viên tròn trông như đá quý, ngoại trừ trang sức của Thích Tuyết Nam, cậu chưa từng nhìn thấy nhiều đá quý như vậy. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ các viên đá, còn lộng lẫy hơn những món trang sức của Thích Tuyết Nam, càng không thô kệch như đá nhân tạo đã qua xử lý.
Những viên đá lớn nhỏ không đồng đều, đủ loại màu sắc lấp lánh hắt từng mảng sáng nhỏ dưới ánh mặt trời, dệt nên một cảnh tượng mộng ảo mê ly như trong mơ.
Trang Khê nhặt một viên đá đặt vào lòng bàn tay, những vệt sáng nhỏ rực rỡ chói lòa như soi vào tận trong tim. Cậu yêu thích cẩn thận vuốt ve, có lẽ vì thích nên cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Trong bao tải đều là đá quý, các bao khác cũng thế. Trang Khê chọn ít viên màu xanh lá đặt trong ống đựng bút trong phòng học và chậu hoa, màu vàng thì dán lên trần phòng ngủ, to nhỏ xen lẫn nhau, lấm tấm như sao trời.
Trang Khê chuyển phần còn lại vào kho, sau đó đăng nhập trò chơi tìm Dương Dương.
Lúc này Dương Dương đang trông chừng ruộng dưa hấu của nó, vừa vẽ tranh. Chân nó giẫm lên một người dân ở thị trấn khác tới ăn trộm.
Tiểu Khê đi đến đẩy nhẹ chân nó, Dương Dương hậm hực dời chân, người dân kia nhanh như chớp chuồn mất.
“Dương Dương, tôi nhận được quà của cậu rồi.”
Dương Dương quay đầu, gương mặt trắng bệch dưới ánh hoàng hôn không còn lạnh băng nữa, nó cố gắng mỉm cười với Trang Khê, gương mặt trông đã không cứng ngắc như trước, tay nắm chặt bút có vẻ khá căng thẳng.
Tiểu Khê: “Rất đẹp, tôi thích lắm, cám ơn Dương Dương.”
Dương Dương rũ mắt nhìn bản vẽ, ở góc bên phải bức tranh vẽ một trái tim nhỏ.
Tiểu Khê: “Đó là gì vậy?”
Dương Dương nghĩ ngợi, “Đá ăn được.”
Nó đã tích cóp rất lâu, đó là thứ quan trọng nhất cũng là thứ nó thích nhất, thế nên mới đem tặng cho cậu.
Tiểu Khê: “…”
Bất đắc dĩ tiến tới xoa đầu Dương Dương, cười tít mắt, “Dương Dương đúng là bé ăn hàng mà.”
Cái gì cũng ăn được cả.
Dương Dương dụi đầu vào lòng bàn tay Trang Khê, thấy dưa hấu trong ruộng đã chín thì quăng bút chạy thật nhanh đến chỗ những quả dưa, trong niềm vui sướng dạt dào.
Tiểu Khê bất đắc dĩ lắc đầu, cậu vẫn chưa hỏi ngoài ăn ra thì đá quý có tác dụng gì nữa không. Ngẫm lại độ cứng của các viên đá đó, e là chỉ mỗi Dương Dương mới ăn được thôi.
Cùng Dương Dương thu hoạch dưa hấu, đợi các nhân vật khác trở về, Tiểu Khê chọn hai quả to nhất cắt chia cho từng đứa.
Mấy ngày nay cậu bận quá không trồng trọt, đều là tụi nó bận rộn làm việc thôi, không cần hỏi Trang Khê cũng biết tụi nó nghiêm túc thế nào, số liệu đã chứng minh tất cả, chưa đến mười ngày mà trấn nhỏ lại sắp thăng cấp rồi.
Hoàng hôn buông xuống, ráng cam chiều khuếch tán trên bầu trời, ve sầu râm ran, gió hiu hiu thổi. Trong một buổi chiều mùa hè thế này, cùng nhau ngồi nhâm nhi miếng dưa hấu ướp lạnh thơm ngọt là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Tiểu Khê ngồi trên cỏ, dưới chân là lớp cỏ xanh non có hơi ẩm ướt, cậu duỗi thẳng hai chân trước làn gió đêm, cười tươi tắn nhìn nhóm nhân vật, hưởng thụ một buổi chiều thanh nhàn.
Chuyện luôn canh cánh trong lòng giải quyết xong rồi, Trang Khê có thể lên kế hoạch nghỉ hè thoải mái nhất cho mình.
Nghỉ hè cậu sẽ có nhiều thời gian vào game hơn, nhưng không thể chỉ toàn chơi game được.
Chơi game, kiếm tiền, học tập.
Cậu muốn kết hợp kiếm tiền và học tập, vẫn dùng cách phát sóng giải đề như cũ, ngoài ra cậu sẽ làm thêm chuyên đề, giúp mọi người sắp xếp tổng kết những đề thi đại học.
Trang Khê lên kế hoạch lấp đầy toàn bộ thời gian của kỳ nghỉ, còn về trò chơi, ngoài giải đấu giữa các thị trấn ra, Trang Khê còn có một kế hoạch nhỏ thật hay, cậu muốn để xe lửa nhỏ chuyển hạt giống rải khắp ngọn núi hoang.
Diện tích đồng ruộng ít hay nhiều được quyết định bởi số người dân trong trấn, đồng ruộng có thể trồng mọi thứ nhưng số lượng có hạn, nhiều hạt giống hoa không đủ nơi trồng, hơn nữa còn phải trồng cây thu hoạch kiếm tiền thăng cấp.
Cũng may trước đây Tiểu Khê đã từng thử rồi, những hạt giống được xe lửa chở về không cần phải trồng trong thửa ruộng riêng, mà gieo trên núi hoang cũng được.
Nghĩ thế, Tiểu Khê không ngồi yên được nữa, cậu chạy vào kho, lấy một rổ hạt giống rải từng hạt trước mấy căn nhà nhỏ.
Tiểu Khê tính toán, để khoảng cách giữa các hạt gieo xuống tương đương nhau. Chợt có tiếng cười giòn giã vang lên bên tai, Tiểu Khê ngẩng đầu nhìn thấy Lễ Lễ đang che miệng khúc khích.
Lễ Lễ: “Ngốc quá, cứ rải bừa ra thì trông mới tự nhiên chứ.”
Lễ Lễ tham gia đội ngũ trồng hoa, ba đứa còn lại tỏ vẻ khinh thường công việc này, tụi nó thà đi làm ruộng còn hơn.
Thế là đêm đến, bên ngoài những căn nhà nhỏ vẫn được thắp sáng bởi ánh đèn ấm áp, ba người làm ruộng, hai người trồng hoa.
[Chúc mừng bạn đã đạt cấp 16!]
[Chúc mừng trấn nhỏ của bạn đạt đủ điều kiện nhận thêm người dân mới! Có nhận người dân mới này không?]
[Có]
[Không]
Tiểu Khê trong trò chơi đặt rổ hạt giống hoa xuống, Trang Khê ngoài trò chơi đang xem màn hình. Nhân vật này trông có vẻ đạt chuẩn nhất trong số các nhân vật tới trấn từ trước đến nay.
Nhân vật mặc áo sơmi trắng quần tây, trên quần áo không có nếp nhăn nào, từng chiếc cúc áo sơmi được cài ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, trông cực kỳ ra dáng cậu chủ nhỏ quý tộc.
Xét theo bề ngoài, trông nó là đứa khỏe mạnh nhất, quần áo gọn gàng sạch sẽ, móng tay đã được cắt tỉa tỉ mỉ, không có bất cứ vết thương nào, làn da cũng là màu da bình thường.
Dường như không bị thương hay bệnh tật gì cả.
Chẳng qua đôi mắt nó nhắm lại, không phải đứng mà là nằm thẳng, yên tĩnh tựa như đang ngủ say vậy.
Không đợi hệ thống nhắc nhở, Trang Khê nhấn [Có].
[Chúc mừng bạn nhận được người dân thứ năm, Minh Minh. Hãy tiếp tục cố gắng nhé! Cố lên!]
Nhân vật rơi xuống từ trên không trung, đây là tình huống xảy ra mỗi khi thu nhận thêm người mới, Trang Khê đã có kinh nghiệm rồi. Trước khi nhấn [Có], Tiểu Khê chạy đến vị trí mà nhân vật rơi, tiếp được nhân vật từ trên trời một cách vững vàng.
Điểm sức khỏe 50, điểm tâm trạng 30. Quả thật là một nhân vật tương đối khỏe mạnh.
Bốn nhân vật khác cùng quay đầu nhìn người trong ngực Tiểu Khê.
Đó là đứa duy nhất không rớt té chổng mông dưới đất.
Nếu Tiểu Khê có tri giác, chắc chắn bây giờ sẽ rợn tóc gáy.
Tiểu Khê: “Cậu ấy đang ngủ.”
Đừng nhìn chằm chằm người ta bằng ánh mắt hung hãn vậy chứ.
Bốn nhân vật lập tức chạy tới vây xem, Dương Dương giơ tay đẩy một cái nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Dương Dương lại dùng sức đẩy cái nữa, vẫn không có phản ứng, nó không tìm ra dấu vết nhân vật này đang giả vờ ngủ.
Tiểu Khê cúi đầu nhìn nhân vật trong ngực, nó đang nhắm mắt, lông mi an tĩnh rủ xuống, tựa như hoàng tử nhỏ ngủ say ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Viễn Viễn: “Bỏ xuống đi, ôm hoài không mỏi sao?”
Tiểu Khê ngẩng đầu nhìn Viễn Viễn, chẳng biết có phải ảo giác của cậu không, dường như Viễn Viễn hơi khác so với ngày thường, từ lúc cậu đăng nhập đến giờ Viễn Viễn không chủ động nói chuyện, cũng không còn nhìn chằm chằm cậu nữa.
Trước đây Viễn Viễn bản tính trẻ con, thích gì làm nấy, hiện tại lại giống như một người trưởng thành, chững chạc biết kiềm chế.
Viễn Viễn nghiêng đầu, ánh mắt lia tới cổ tay nhân vật.
Tiểu Khê gật đầu, ôm nhân vật vào phòng mình.
Bốn đứa: “…”
Không phải đặt xuống đất hả?
Tiểu Khê nhẹ nhàng đặt Minh Minh lên giường mình, sau đó ngồi trên ghế đẩu nhỏ, lòng đầy do dự.
Cậu muốn gọi tên của nó, lại sợ quấy rầy nhân vật yên tĩnh này.
Hồi lâu sau, Tiểu Khê: “Minh Minh?”
Nhân vật vẫn không chịu phản ứng, nhịp thở của nó đều đặn, dù gọi hay đẩy nó cũng không nhúc nhích.
Trang Khê ngơ ngác, phải làm sao đây?
Tiểu Khê lẳng lặng nhìn nhân vật, nếu cẩn thận quan sát sẽ nhìn thấy khí thế sắc bén từ giữa hai đầu chân mày, tuy trông nó nhỏ xíu nhưng loại khí thế như kẻ đứng trên cao này, ngay cả Lăng Thiêm cũng không bì được.
Nó mặc kiểu quần áo đơn giản, nhưng nhìn kỹ thì chẳng đơn giản chút nào, trên cúc áo được khắc một chữ “Tô” rất tinh tế, Trang Khê đoán đấy là họ của nó.
Dương Dương bị bão tuyết đóng băng, nhân vật này thì lại như đang tự nhốt mình trong một thế giới khác.
Tiểu Khê ngồi trên ghế đẩu, lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì, vì sao không chịu mở mắt chứ?”
Chẳng ai trả lời cậu, gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào.
Sao sáng đầy trời, không gian tĩnh lặng.
Nhiều ngày tiếp theo, Minh Minh vẫn như vậy, ban đầu bốn nhân vật còn tò mò nằm úp sấp lên cửa sổ nhìn trộm, nhưng sau đó thì không còn hứng thú nữa.
Đây là một nhân vật không hề có tính uy hiếp.
Chỉ có Tiểu Khê, ngày nào cũng đến trò chuyện với nhân vật.
Tiểu Khê: “Bản di chúc này là Minh Minh viết sao?”
Tiểu Khê: “Minh Minh thích hoa trồng không? Hay là thích hoa dại trên núi?”
Nhân vật vẫn không phản ứng.
Tiểu Khê lau mặt giúp nó: “Tôi trồng hạt giống của Minh Minh trong trấn rồi, mấy hạt giống tôi rải dưới chân núi, đợt đầu tiên cũng đã nảy mầm.”
Tiểu Khê: “Sáng nay tôi mới phát hiện đó. Đất trên núi có màu nâu sậm, buổi sáng hơi ẩm ướt, chồi non đâm khỏi mặt đất, nhú ra hai cái lá non tròn tròn.”
Tiểu Khê: “Xung quanh chúng đầy cỏ dại, trên núi không thiếu màu xanh nhưng chúng nó lại rất khác.”
Tiểu Khê: “Minh Minh có tưởng tượng ra không? Chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy ngay, non nớt đáng yêu còn mang hơi đất ẩm, không biết chúng lớn lên trông ra sao, sẽ nở ra những đóa hoa đẹp đến nhường nào nhỉ?”
Tiểu Khê: “Nhìn chúng nó tôi cảm thấy sinh mệnh thật kỳ diệu, chỉ là hạt giống đâm chồi khỏi bùn đất thôi, sao lại khiến ta có cảm giác xúc động chứ?”
Tiểu Khê: “Minh Minh, cậu có muốn chạy đến sau núi, xuyên qua đám nhánh cây cỏ dại, ngắm chúng dưới nắng ban mai không? Chắc chắn sẽ bất ngờ lắm đó.”
[Tâm trạng của Minh Minh +1.]
Mắt Trang Khê sáng lên, nhiều ngày rồi cuối cùng Minh Minh đã có chút phản ứng.
[Minh Minh không còn gì luyến tiếc với thế giới bên ngoài, tất cả những điều tốt đẹp đã khép lại, nó không tìm thấy cuộc sống mà mình mong muốn nữa.]
[Nó muốn ngủ say mãi mãi, làm một người không cần mở mắt, không cần suy nghĩ.]
Sao lại thế chứ?
Trong tay Tiểu Khê là bản di chúc, nếu thật sự là Minh Minh viết, vậy có lẽ trong lòng nó tồn tại một thiên đường, một thế giới mà nó hằng mong muốn.
Thế giới này tốt đẹp lắm, cậu sẽ gặp được thứ cậu mong muốn thôi.
Hằng ngày Tiểu Khê vẫn đến trò chuyện với nhân vật, dù sớm mai hay đêm tối. Lời chào buổi sáng và câu chúc ngủ ngon chưa bao giờ vắng.
Đôi khi cậu sẽ kể những việc vụn vặt trong trấn nhỏ, như hoa nở màu gì, đồng ruộng trồng được quả dưa hấu to cỡ nào, chim nhỏ đậu bên cửa sổ thư viện ngày hôm nay trông ra sao.
Đôi khi cậu sẽ kể cho Minh Minh nghe vài chuyện tràn đầy hơi thở cuộc sống, câu chuyện ngắn ấm áp trên mạng tinh cầu, vĩnh viễn bầu bạn.
Đôi khi cậu sẽ đọc thơ cho Minh Minh nghe.
Tất cả những điều tốt đẹp nhỏ nhặt của tự nhiên, tất cả những rung động bé nhỏ trong sinh mệnh, Tiểu Khê đều kể nó nghe từng chuyện một.
Cậu nghe xem, thế gian này tốt đẹp biết mấy, dù gặp phải chuyện gì cũng đừng bỏ lỡ những điều tốt đẹp vẫn đang chờ cậu nhé.
Bóng đêm dịu dàng vô tận tràn ngập tràn khắp nơi trong trấn nhỏ, vài đốm lửa bay lung tung ngoài cửa sổ, đom đóm va phải lồng đèn, ngã trên đóa hoa hướng dương.
Dưới ánh trăng sáng, Tiểu Khê ngồi trước cửa sổ đọc một bài thơ ấm áp cho Minh Minh nghe.
Tiểu Khê: “Minh Minh, đêm nay tôi sẽ đọc bài thơ ‘Em muốn sống bên anh nơi trấn nhỏ’, đây là bài thơ được sáng tác bởi nữ tác gia người Nga thời Địa Cầu cổ đó.”
Gió đêm thổi tung rèm cửa, cuốn theo dãy ánh trăng trong tiếng thơ ngâm, bầu không khí bỗng chốc trở nên ấm áp dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Em muốn sống bên anh nơi trấn nhỏ,
Nơi đón ánh hoàng hôn vĩnh hằng
Và những hồi chuông ngân vang mãi
Căn gác trọ nơi tiểu trấn
Tiếng chuông đồng cổ ngân nga xa vắng
Như những giọt thời gian đang dần rơi.”
Đom đóm đậu trên rèm cửa sổ, trở thành chiếc đèn lồng bé xinh cho Tiểu Khê, giọng đọc chậm rãi và an yên truyền vào tai nhân vật.
“Những buổi chiều dần phai, thoáng đâu đây bóng người nơi căn phòng gác mái
Tiếng sáo bên bệ cửa sổ, len vào giữa đóa tulip đang nở rộ
Em chỉ cần thế thôi là đủ, dù rằng giờ đây anh đã không còn thương em.”
Âm thanh vang vọng trong đêm tối triền miên xa xăm, tiếng chuông leng keng giữa sương mù đã đánh thức những đóa hoa rực rỡ nhất. Đó chính là đóa hoa, mà thời thơ ấu Minh Minh ngồi trong xe đã nhìn thấy khi ngoái đầu.
Tiếng chuông báo làm người khác đỏ mặt vang lên trong nhà, khiến cậu càng thêm bối rối, chỉ ước sao có thể bỏ lại tất cả mọi người ở đây để chui tọt vào chăn.
Đêm hôm đó Viễn Viễn nói muốn cậu treo ảnh chụp của thượng tướng Lâm lên tường, muốn cậu nói thượng tướng Lâm là người đẹp trai nhất trong lòng mình, còn cài đặt làm âm báo tin nhắn nghe mỗi ngày nữa.
Thấy Viễn Viễn buồn thiu như vậy, vì để dỗ dành nên Trang Khê đã đồng ý.
Đương nhiên không thể sử dụng khi ra ngoài nhưng trong nhà thì được, chỉ cần vài bước cài đặt đơn giản, quang não sẽ tự động phân biệt địa điểm. Bình thường chỉ có Trang Khê nghe, nào ngờ hôm nay bị bọn họ nghe thấy hết.
Đúng lúc nhìn thấy cuộc gọi video từ thầy Dương, Trang Khê vội vàng ấn nhận, sau khi video được kết nối thì tiếng chuông cũng ngừng.
Trang Khê thở phào nhẹ nhõm.
Vừa gấp vừa thẹn, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, cũng may người bên kia màn hình đang phấn khích nên không chú ý đến chi tiết đó.
“Trang Khê, em tra điểm chưa?”
Giọng thầy Dương có vẻ lớn hơn ngày thường, Viễn Viễn núp dưới sô pha sửng sốt, bò một đoạn ngắn về phía phát ra âm thanh.
Trang Khê lắc đầu.
“Không cần tra nữa, giờ đã có rất nhiều người biết rồi. Chúc mừng em Trang Khê, em thi được hạng nhất đó!”
Ý cười lan từ khóe miệng đến mắt, nó đè nặng khiến đôi mắt thầy cũng cong luôn.
Thầy Dương cười nói: “Em bình tĩnh vậy sao? Không hỏi xem là hạng nhất toàn trường hay toàn thành phố à?”
Đâu cần phải hỏi chứ, thông thường hạng nhất trường cấp ba Thanh Á chính là hạng nhất toàn thành phố, khóa của bọn họ chưa từng vuột mất vị trí đó trong các kỳ thi tập trung ba năm qua.
Thầy Dương không nói, Trang Khê đành gõ chữ, “Hẳn là hạng nhất toàn thành phố.”
Thầy Dương mỉm cười, làm một giáo viên khiến tất cả học sinh cá biệt trong trường đều phải khiếp sợ nên thầy rất ít khi cười, bây giờ đột nhiên cười như vậy khiến Trang Khê hơi hoang mang.
“Sai rồi, Trang Khê, em không phải hạng nhất toàn thành phố.” Thầy Dương nói.
Tim Trang Khê hẫng đi một nhịp, lúc làm bài thi cậu đã cố gắng phát huy như bình thường, không sai sót chỗ nào, nếu không được hạng nhất thì chắc chắn có nhân tài khác phát huy hơn người rồi.
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo khe khẽ, tuy đã kiềm chế không còn quá quắt như trước đây nhưng Trang Khê vẫn nghe được.
Rõ ràng đang châm chọc, làm người khác cảm thấy khó chịu.
Trong quang não chợt có tiếng cười vui vẻ: “Trang Khê, em đứng hạng nhất toàn cầu, là thủ khoa đại học của tinh cầu Mộ Thanh đó!”
Gió thổi lay tấm rèm mỏng, vờn quanh cánh hoa tường vi dại, bầu không khí mát mẻ của mùa hè hòa cùng hương hoa thơm ngát. Ngón tay Trang Khê hơi siết chặt, trái cổ nhúc nhích, cậu không ngờ mùa hè năm nay lại dịu dàng đến thế.
“Tuy đây là cuộc thi chung của toàn tinh hệ, đề thi được chọn từ kho đề chung, nhưng đề thi giữa các tinh cầu khác nhau nên không tiện so sánh, tiếc quá.”
Sự tiếc nuối đó không phải thất vọng mà là tin tưởng và vui mừng, ắt hẳn thành tích của Trang Khê phải cực kỳ tốt mới khiến thầy Dương nói đáng tiếc khi không thể so sánh những tinh cầu khác.
“Có rất nhiều người liên hệ em đúng không? Thầy không quấy rầy em nữa, giáo viên trong trường chắc sẽ dẫn người đến nhà em đó. Tạm thời không nên đồng ý vào bất cứ trường đại học nào nhé.”
Trang Khê gật đầu.
Tắt cuộc gọi thoại, Trang Khê ngẩn ngơ hồi lâu mới dần nở nụ cười. Giây phút vui sướng ngày hôm nay, chính là thành quả hơn mười năm miệt mài đèn sách trong quá khứ.
“Chúc mừng Khê Khê.” Giọng Lăng Thiêm khô khốc.
Trước kia ông ta biết thành tích Trang Khê rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này.
Đâu ai ngờ rằng cậu bé giống như cây nấm dại năm nào luôn im lặng trốn trong góc phòng, lại có ngày trở nên rực rỡ chói mắt như thế.
“Chúc mừng Khê Khê,” Thích Tuyết Nam lầm bầm, “Không ngờ, thật sự không ngờ…”
Thích Tuyết Nam nhìn Trang Khê, rõ ràng đây là con trai bà nhưng lúc này lại có cảm giác xa lạ quá.
Trang Khê làm thủ ngữ cảm ơn, quả thật rất bất ngờ. Cậu hiểu được phản ứng mạnh mẽ của Thích Tuyết Nam, ngày trước mỗi lần cậu cầm bài thi đưa cho bà, trừ hai lần đầu thì sau đó bà không liếc mắt tới nữa.
Ba người chưa đi, chuông cửa lại vang lên.
Người đến thầy Ngô mà thầy Dương vừa nhắc ban nãy, ông dẫn theo hai giáo viên nữa Trang Khê không biết.
Thầy Ngô cười tươi như hoa, thấy trong nhà có ba người khác thì lập tức ngậm miệng.
“Đây là trò Trang Khê sao?” Cô giáo đứng cạnh thầy chủ động giới thiệu, “Cô là giáo viên phụ trách tuyển sinh của Đại học Mộ.”
“Thầy là giáo viên bên Đại học Liên.” Thầy giáo lớn tuổi còn lại cũng nhanh nhẹn tự giới thiệu, sau đó nhìn ba người Lăng Thiêm: “Các vị này là?”
Đại học Mộ và Đại học Liên là hai ngôi trường đại học danh giá đứng đầu tinh cầu Mộ Thanh, là tòa cung điện trong lòng bao nhiêu học sinh.
Lăng Thiêm nghe thầy Đại học Liên hỏi thì vội vàng bước lên: “Chúng tôi là người nhà của Khê Khê, đây là mẹ Khê Khê, đây là em trai Khê Khê.”
Thầy giáo nghe xong thì vui vẻ nói: “Tốt quá mọi người đều ở đây, người một nhà cùng bàn bạc sẽ dễ hơn.”
“Chúng tôi muốn mời trò Trang Khê đến Đại học Liên học tập, chuyên ngành tự chọn, miễn toàn bộ học phí, lấy học bổng cao nhất.”
Cô giáo Đại học Mộ: “Dựa theo thành tích, tôi thấy trò Trang Khê thích hợp với Đại học Mộ hơn, Đại học Mộ chúng tôi chuyên về trí tuệ nhân tạo AI, sinh vật học hay những môn khác đều đứng đầu toàn tinh hệ, trò Trang Khê không những được nhận học bổng cao nhất, mà trong thời gian theo học còn có thể vào các viện nghiên cứu và công ty top 100 của tinh hệ.”
Thầy Đại học Liên: “Đang đi học thì phải ở trường nghiêm túc đọc sách trau dồi bản thân, đây là khoảng thời gian khó có được của đời người, sau này muốn vào công ty và viện nghiên cứu lúc nào chẳng được!”
Cô giáo đại học Mộ: “Đám Đại học Liên các ông toàn là mọt sách!”
Thầy Ngô cười đầy tự hào, hai trường đại học đứng đầu tranh cãi gay gắt vì học sinh trường mình, vinh dự biết bao nhiêu.
Quang não của thầy Ngô nhấp nháy, thầy cười nói: “Trò Trang Khê, còn vài thầy cô trường khác muốn đến nữa đó.”
Hai thầy cô tạm thời đình chiến, sắc mặt không mấy dễ chịu. Thầy Ngô lại dẫn thêm vài giáo viên nữa, cùng nhau gia nhập cuộc chiến tranh giành Trang Khê.
Cả nhà Lăng Thiêm bị các thầy cô dồn sang một bên. Trang Khê được vây ở chính giữa, mọi người vô cùng kiên nhẫn phân tích các ưu đãi với cậu, không hề tỏ ra bực bội khi cậu mãi không lên tiếng.
Trang Khê không bị dụ dỗ trước các ưu đãi và phần thưởng, dù không có thầy Dương nhắc nhở, cậu cũng sẽ không luống cuống mà chọn bừa. Bởi vì các thầy cô ở đây đều đến từ các trường đại học ở tinh cầu Mộ Thanh, mà ngôi trường câu hướng tới không ở tinh cầu Mộ Thanh.
Thích Tuyết Nam ngơ ngác nhìn Trang Khê giữa nhóm người, cảm thấy không tưởng tượng nổi. Đứa con trai im lặng thích lẽo đẽo theo sau lưng bà, đứa con trai chẳng hề có cảm giác tồn tại đó bây giờ lại được nhiều người tranh giành lôi kéo.
“Mẹ!”
Thích Tuyết Nam bị Lăng Ngạn Hoa kéo một cái, bà chưa từng thấy Lăng Ngạn Hoa giận như vậy, cơn giận bắt nguồn từ sự không cam lòng và tuyệt vọng là thứ khó chấp nhận nhất.
“Đi thôi, mẹ còn đứng đây làm gì?”
Thích Tuyết Nam đi theo nó, nhịn không được quay đầu nhìn Trang Khê, vừa lúc Trang Khê đang mỉm cười ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, Thích Tuyết Nam muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bà vẫn rời đi, Trang Khê nghiêng đầu tiếp tục nghe các thầy cô giảng về lịch sử của trường họ.
Mãi đến khi bụng Trang Khê reo lên thì các giáo viên mới nuối tiếc ra về, mỗi người đều để lại phương thức liên hệ cho Trang Khê.
Thấy Ngô nói với cậu: “Trò Trang Khê cứ yên tâm, nhà trường không có tiết lộ thông tin của em, nên phóng viên không tìm đến nhà em được. Nếu em cần tư vấn chọn trường đại học, cứ thoải mái bàn bạc với các thầy cô nhé.”
Trang Khê gật đầu.
Sau khi tiễn thầy Ngô, Trang Khê đóng cửa, nụ cười bên khóe môi tươi tắn hơn bao giờ hết. Cậu ngả mình lên sô pha, vừa nghiêng đầu đã thấy gương mặt vô cảm của Viễn Viễn.
Trang Khê: “…”
Cậu kéo figure qua hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao.
Viễn Viễn, tôi là thủ khoa đại học đó.
Trang Khê ôm nhân vật lăn một vòng trên sô pha, lại lăn một vòng ngược về.
Những tiết học không ai trò chuyện, những đêm dài lẻ loi hiu quạnh, những dịp cuối tuần cô đơn một mình trong nhà, tất cả đã góp nhặt tạo nên giây phút sung sướng ngày hôm nay.
Ánh mặt trời rải những tia nắng lên mặt cậu, đôi mắt long lanh rạng ngời, mỗi một sợi lông mi đều đang truyền đạt niềm vui sướng, độ cong nơi khóe miệng và môi, dưới ánh nắng còn xinh đẹp hơn cả những đóa tường vi dại ngoài ban công.
Ngày hè gió thổi hiu hiu, Viễn Viễn ngồi trên sô pha nhìn Trang Khê cười hạnh phúc.
Cậu ấy đang rất vui.
Khí đen quanh người Viễn Viễn cũng bị nụ cười cuốn trôi đi. Nó leo lên người cậu, ôm lấy cổ, chỉ khi kề thật sát mới cảm nhận được những sự rung động nhỏ bé bên dưới mà thôi.
Dằn xuống từng món nợ trong lòng, cái chết và máu tươi cũng tan biến, chỉ còn lại ánh mặt trời, hương hoa thơm, làn gió mát, cùng với cái ôm khiến người ta thoải mái yên tâm.
Một lớn một nhỏ đùa giỡn trên sô pha. Ánh nắng dịu dàng hôn lên áng mây trắng nhất, mềm mại nhất trên bầu trời.
Ngày thứ ba sau khi công bố kết quả, Trang Khê đến trường điền nguyện vọng, màn hình ở cổng đổi thành bảng vàng danh dự, ảnh chụp của Trang Khê chễm chệ chiếm ngay hàng đầu, liệt kê rõ điểm số từng môn.
Bây giờ học sinh lớp 10 và 11 chưa được nghỉ hè, mấy đàn em lớp dưới thấy Trang Khê chỉ ước sao được chạy tới cọ cọ thiệt lâu, hy vọng dính chút ánh sáng của học thần.
Trang Khê kéo quai cặp, hơi xấu hổ bước nhanh vào văn phòng thi cử. Những bạn học khác đều đang đắn đo suy tính, nhưng với Trang Khê nguyện vọng vẫn luôn trong lòng chưa từng thay đổi, ngôi trường mơ ước của cậu chính là Học viện Tinh Minh.
Học viện Tinh Minh không liên lạc với Trang Khê, trước đó Trang Khê đã chủ động gửi mail, đối phương trả lời thành tích của cậu không thành vấn đề.
Trang Khê lại cẩn thận hỏi thăm, cậu bị câm có ảnh hưởng đến việc tuyển sinh không? Học viện khẳng định sẽ không vì học sinh nào đó bị khiếm khuyết mà châm chước, giảm điểm đầu vào. Ý là cậu không cần lo lắng vấn đề đó, trừ những chuyên ngành đặc biệt có yêu cầu với ngôn ngữ, Trang Khê có thể điền vào bất cứ chuyên ngành nào cậu thích.
Nhận được câu trả lời như vậy, Trang Khê càng muốn vào học viện Tinh Minh.
Việc điền nguyện vọng diễn ra nhanh chóng, các thầy cô rất hài lòng với lựa chọn của cậu.
Học viện Tinh Minh, nghe tên đã biết là trường đại học của một tinh cầu siêu việt rồi, số người trúng tuyển hằng năm vô cùng ít ỏi, ai nấy đều được trường cấp ba cũ mang ra tuyên truyền.
Bọn họ còn lo Trang Khê sẽ bị dụ dỗ bởi những ưu đãi mà mấy trường đại học trên tinh cầu Mộ Thanh đề ra, may thay Trang Khê không phải người thiển cận như thế.
Mỗi học sinh có tên trên bảng vàng sẽ có học bổng, Trang Khê nhận được ba trăm nghìn. Nếu không tính số tiền bồi thường, thì đây là số tiền lớn nhất mà cậu được nhận. Trang Khê tạo một ví tiền mới trên quang não rồi chuyển học bổng vào, thỏa mãn không thôi. Đây là chi phí đại học của cậu đó. Trong lòng Trang Khê dần bớt đắn đo, không cần phải lo lắng quá nhiều về tương lai nữa.
Hôm nay là một ngày vô cùng tốt đẹp với Trang Khê. Buổi chiều cậu về nhà chưa bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Lần này không phải thầy cô, mà là người máy giao hàng. Quà tặng từ Dương Dương đã tới, một gói quà cực to nhét mãi mới lọt qua cửa.
Người máy giúp Trang Khê đẩy gói quà vào nhà, một cái bao lớn không mấy tinh xảo quấn thật nhiều dây thừng thô ráp, Trang Khê mất lúc lâu mới cởi hết đống dây thừng. Cậu mở bao, bên trong là những túi bao bố đơn giản, nhìn từng cái bao xếp chồng lên nhau, Trang Khê bật cười, nhớ đến Dương Dương ăn tỏi, gặm rễ ớt, lấy quần áo bọc cỏ dại.
Sao cảm thấy món quà này sặc mùi Dương Dương thế nhỉ?
Trang Khê kéo cái bao trên cùng, làm nó rơi xuống sàn phát ra tiếng lạo xạo, Trang Khê ngồi xổm sờ sờ, cảm giác cưng cứng như hòn đá.
Trang Khê khó hiểu, Dương Dương tặng đá cho mình sao?
Cắt bỏ dây thừng, thứ bên trong bao lăn ào ra. Trang Khê ngơ ngác, không ngờ rằng bên trong bao bố nhỏ lại chứa thứ xinh đẹp như vậy.
Dưới chân Trang Khê rơi đầy những viên tròn trông như đá quý, ngoại trừ trang sức của Thích Tuyết Nam, cậu chưa từng nhìn thấy nhiều đá quý như vậy. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ các viên đá, còn lộng lẫy hơn những món trang sức của Thích Tuyết Nam, càng không thô kệch như đá nhân tạo đã qua xử lý.
Những viên đá lớn nhỏ không đồng đều, đủ loại màu sắc lấp lánh hắt từng mảng sáng nhỏ dưới ánh mặt trời, dệt nên một cảnh tượng mộng ảo mê ly như trong mơ.
Trang Khê nhặt một viên đá đặt vào lòng bàn tay, những vệt sáng nhỏ rực rỡ chói lòa như soi vào tận trong tim. Cậu yêu thích cẩn thận vuốt ve, có lẽ vì thích nên cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Trong bao tải đều là đá quý, các bao khác cũng thế. Trang Khê chọn ít viên màu xanh lá đặt trong ống đựng bút trong phòng học và chậu hoa, màu vàng thì dán lên trần phòng ngủ, to nhỏ xen lẫn nhau, lấm tấm như sao trời.
Trang Khê chuyển phần còn lại vào kho, sau đó đăng nhập trò chơi tìm Dương Dương.
Lúc này Dương Dương đang trông chừng ruộng dưa hấu của nó, vừa vẽ tranh. Chân nó giẫm lên một người dân ở thị trấn khác tới ăn trộm.
Tiểu Khê đi đến đẩy nhẹ chân nó, Dương Dương hậm hực dời chân, người dân kia nhanh như chớp chuồn mất.
“Dương Dương, tôi nhận được quà của cậu rồi.”
Dương Dương quay đầu, gương mặt trắng bệch dưới ánh hoàng hôn không còn lạnh băng nữa, nó cố gắng mỉm cười với Trang Khê, gương mặt trông đã không cứng ngắc như trước, tay nắm chặt bút có vẻ khá căng thẳng.
Tiểu Khê: “Rất đẹp, tôi thích lắm, cám ơn Dương Dương.”
Dương Dương rũ mắt nhìn bản vẽ, ở góc bên phải bức tranh vẽ một trái tim nhỏ.
Tiểu Khê: “Đó là gì vậy?”
Dương Dương nghĩ ngợi, “Đá ăn được.”
Nó đã tích cóp rất lâu, đó là thứ quan trọng nhất cũng là thứ nó thích nhất, thế nên mới đem tặng cho cậu.
Tiểu Khê: “…”
Bất đắc dĩ tiến tới xoa đầu Dương Dương, cười tít mắt, “Dương Dương đúng là bé ăn hàng mà.”
Cái gì cũng ăn được cả.
Dương Dương dụi đầu vào lòng bàn tay Trang Khê, thấy dưa hấu trong ruộng đã chín thì quăng bút chạy thật nhanh đến chỗ những quả dưa, trong niềm vui sướng dạt dào.
Tiểu Khê bất đắc dĩ lắc đầu, cậu vẫn chưa hỏi ngoài ăn ra thì đá quý có tác dụng gì nữa không. Ngẫm lại độ cứng của các viên đá đó, e là chỉ mỗi Dương Dương mới ăn được thôi.
Cùng Dương Dương thu hoạch dưa hấu, đợi các nhân vật khác trở về, Tiểu Khê chọn hai quả to nhất cắt chia cho từng đứa.
Mấy ngày nay cậu bận quá không trồng trọt, đều là tụi nó bận rộn làm việc thôi, không cần hỏi Trang Khê cũng biết tụi nó nghiêm túc thế nào, số liệu đã chứng minh tất cả, chưa đến mười ngày mà trấn nhỏ lại sắp thăng cấp rồi.
Hoàng hôn buông xuống, ráng cam chiều khuếch tán trên bầu trời, ve sầu râm ran, gió hiu hiu thổi. Trong một buổi chiều mùa hè thế này, cùng nhau ngồi nhâm nhi miếng dưa hấu ướp lạnh thơm ngọt là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Tiểu Khê ngồi trên cỏ, dưới chân là lớp cỏ xanh non có hơi ẩm ướt, cậu duỗi thẳng hai chân trước làn gió đêm, cười tươi tắn nhìn nhóm nhân vật, hưởng thụ một buổi chiều thanh nhàn.
Chuyện luôn canh cánh trong lòng giải quyết xong rồi, Trang Khê có thể lên kế hoạch nghỉ hè thoải mái nhất cho mình.
Nghỉ hè cậu sẽ có nhiều thời gian vào game hơn, nhưng không thể chỉ toàn chơi game được.
Chơi game, kiếm tiền, học tập.
Cậu muốn kết hợp kiếm tiền và học tập, vẫn dùng cách phát sóng giải đề như cũ, ngoài ra cậu sẽ làm thêm chuyên đề, giúp mọi người sắp xếp tổng kết những đề thi đại học.
Trang Khê lên kế hoạch lấp đầy toàn bộ thời gian của kỳ nghỉ, còn về trò chơi, ngoài giải đấu giữa các thị trấn ra, Trang Khê còn có một kế hoạch nhỏ thật hay, cậu muốn để xe lửa nhỏ chuyển hạt giống rải khắp ngọn núi hoang.
Diện tích đồng ruộng ít hay nhiều được quyết định bởi số người dân trong trấn, đồng ruộng có thể trồng mọi thứ nhưng số lượng có hạn, nhiều hạt giống hoa không đủ nơi trồng, hơn nữa còn phải trồng cây thu hoạch kiếm tiền thăng cấp.
Cũng may trước đây Tiểu Khê đã từng thử rồi, những hạt giống được xe lửa chở về không cần phải trồng trong thửa ruộng riêng, mà gieo trên núi hoang cũng được.
Nghĩ thế, Tiểu Khê không ngồi yên được nữa, cậu chạy vào kho, lấy một rổ hạt giống rải từng hạt trước mấy căn nhà nhỏ.
Tiểu Khê tính toán, để khoảng cách giữa các hạt gieo xuống tương đương nhau. Chợt có tiếng cười giòn giã vang lên bên tai, Tiểu Khê ngẩng đầu nhìn thấy Lễ Lễ đang che miệng khúc khích.
Lễ Lễ: “Ngốc quá, cứ rải bừa ra thì trông mới tự nhiên chứ.”
Lễ Lễ tham gia đội ngũ trồng hoa, ba đứa còn lại tỏ vẻ khinh thường công việc này, tụi nó thà đi làm ruộng còn hơn.
Thế là đêm đến, bên ngoài những căn nhà nhỏ vẫn được thắp sáng bởi ánh đèn ấm áp, ba người làm ruộng, hai người trồng hoa.
[Chúc mừng bạn đã đạt cấp 16!]
[Chúc mừng trấn nhỏ của bạn đạt đủ điều kiện nhận thêm người dân mới! Có nhận người dân mới này không?]
[Có]
[Không]
Tiểu Khê trong trò chơi đặt rổ hạt giống hoa xuống, Trang Khê ngoài trò chơi đang xem màn hình. Nhân vật này trông có vẻ đạt chuẩn nhất trong số các nhân vật tới trấn từ trước đến nay.
Nhân vật mặc áo sơmi trắng quần tây, trên quần áo không có nếp nhăn nào, từng chiếc cúc áo sơmi được cài ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, trông cực kỳ ra dáng cậu chủ nhỏ quý tộc.
Xét theo bề ngoài, trông nó là đứa khỏe mạnh nhất, quần áo gọn gàng sạch sẽ, móng tay đã được cắt tỉa tỉ mỉ, không có bất cứ vết thương nào, làn da cũng là màu da bình thường.
Dường như không bị thương hay bệnh tật gì cả.
Chẳng qua đôi mắt nó nhắm lại, không phải đứng mà là nằm thẳng, yên tĩnh tựa như đang ngủ say vậy.
Không đợi hệ thống nhắc nhở, Trang Khê nhấn [Có].
[Chúc mừng bạn nhận được người dân thứ năm, Minh Minh. Hãy tiếp tục cố gắng nhé! Cố lên!]
Nhân vật rơi xuống từ trên không trung, đây là tình huống xảy ra mỗi khi thu nhận thêm người mới, Trang Khê đã có kinh nghiệm rồi. Trước khi nhấn [Có], Tiểu Khê chạy đến vị trí mà nhân vật rơi, tiếp được nhân vật từ trên trời một cách vững vàng.
Điểm sức khỏe 50, điểm tâm trạng 30. Quả thật là một nhân vật tương đối khỏe mạnh.
Bốn nhân vật khác cùng quay đầu nhìn người trong ngực Tiểu Khê.
Đó là đứa duy nhất không rớt té chổng mông dưới đất.
Nếu Tiểu Khê có tri giác, chắc chắn bây giờ sẽ rợn tóc gáy.
Tiểu Khê: “Cậu ấy đang ngủ.”
Đừng nhìn chằm chằm người ta bằng ánh mắt hung hãn vậy chứ.
Bốn nhân vật lập tức chạy tới vây xem, Dương Dương giơ tay đẩy một cái nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Dương Dương lại dùng sức đẩy cái nữa, vẫn không có phản ứng, nó không tìm ra dấu vết nhân vật này đang giả vờ ngủ.
Tiểu Khê cúi đầu nhìn nhân vật trong ngực, nó đang nhắm mắt, lông mi an tĩnh rủ xuống, tựa như hoàng tử nhỏ ngủ say ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Viễn Viễn: “Bỏ xuống đi, ôm hoài không mỏi sao?”
Tiểu Khê ngẩng đầu nhìn Viễn Viễn, chẳng biết có phải ảo giác của cậu không, dường như Viễn Viễn hơi khác so với ngày thường, từ lúc cậu đăng nhập đến giờ Viễn Viễn không chủ động nói chuyện, cũng không còn nhìn chằm chằm cậu nữa.
Trước đây Viễn Viễn bản tính trẻ con, thích gì làm nấy, hiện tại lại giống như một người trưởng thành, chững chạc biết kiềm chế.
Viễn Viễn nghiêng đầu, ánh mắt lia tới cổ tay nhân vật.
Tiểu Khê gật đầu, ôm nhân vật vào phòng mình.
Bốn đứa: “…”
Không phải đặt xuống đất hả?
Tiểu Khê nhẹ nhàng đặt Minh Minh lên giường mình, sau đó ngồi trên ghế đẩu nhỏ, lòng đầy do dự.
Cậu muốn gọi tên của nó, lại sợ quấy rầy nhân vật yên tĩnh này.
Hồi lâu sau, Tiểu Khê: “Minh Minh?”
Nhân vật vẫn không chịu phản ứng, nhịp thở của nó đều đặn, dù gọi hay đẩy nó cũng không nhúc nhích.
Trang Khê ngơ ngác, phải làm sao đây?
Tiểu Khê lẳng lặng nhìn nhân vật, nếu cẩn thận quan sát sẽ nhìn thấy khí thế sắc bén từ giữa hai đầu chân mày, tuy trông nó nhỏ xíu nhưng loại khí thế như kẻ đứng trên cao này, ngay cả Lăng Thiêm cũng không bì được.
Nó mặc kiểu quần áo đơn giản, nhưng nhìn kỹ thì chẳng đơn giản chút nào, trên cúc áo được khắc một chữ “Tô” rất tinh tế, Trang Khê đoán đấy là họ của nó.
Dương Dương bị bão tuyết đóng băng, nhân vật này thì lại như đang tự nhốt mình trong một thế giới khác.
Tiểu Khê ngồi trên ghế đẩu, lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì, vì sao không chịu mở mắt chứ?”
Chẳng ai trả lời cậu, gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào.
Sao sáng đầy trời, không gian tĩnh lặng.
Nhiều ngày tiếp theo, Minh Minh vẫn như vậy, ban đầu bốn nhân vật còn tò mò nằm úp sấp lên cửa sổ nhìn trộm, nhưng sau đó thì không còn hứng thú nữa.
Đây là một nhân vật không hề có tính uy hiếp.
Chỉ có Tiểu Khê, ngày nào cũng đến trò chuyện với nhân vật.
Tiểu Khê: “Bản di chúc này là Minh Minh viết sao?”
Tiểu Khê: “Minh Minh thích hoa trồng không? Hay là thích hoa dại trên núi?”
Nhân vật vẫn không phản ứng.
Tiểu Khê lau mặt giúp nó: “Tôi trồng hạt giống của Minh Minh trong trấn rồi, mấy hạt giống tôi rải dưới chân núi, đợt đầu tiên cũng đã nảy mầm.”
Tiểu Khê: “Sáng nay tôi mới phát hiện đó. Đất trên núi có màu nâu sậm, buổi sáng hơi ẩm ướt, chồi non đâm khỏi mặt đất, nhú ra hai cái lá non tròn tròn.”
Tiểu Khê: “Xung quanh chúng đầy cỏ dại, trên núi không thiếu màu xanh nhưng chúng nó lại rất khác.”
Tiểu Khê: “Minh Minh có tưởng tượng ra không? Chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy ngay, non nớt đáng yêu còn mang hơi đất ẩm, không biết chúng lớn lên trông ra sao, sẽ nở ra những đóa hoa đẹp đến nhường nào nhỉ?”
Tiểu Khê: “Nhìn chúng nó tôi cảm thấy sinh mệnh thật kỳ diệu, chỉ là hạt giống đâm chồi khỏi bùn đất thôi, sao lại khiến ta có cảm giác xúc động chứ?”
Tiểu Khê: “Minh Minh, cậu có muốn chạy đến sau núi, xuyên qua đám nhánh cây cỏ dại, ngắm chúng dưới nắng ban mai không? Chắc chắn sẽ bất ngờ lắm đó.”
[Tâm trạng của Minh Minh +1.]
Mắt Trang Khê sáng lên, nhiều ngày rồi cuối cùng Minh Minh đã có chút phản ứng.
[Minh Minh không còn gì luyến tiếc với thế giới bên ngoài, tất cả những điều tốt đẹp đã khép lại, nó không tìm thấy cuộc sống mà mình mong muốn nữa.]
[Nó muốn ngủ say mãi mãi, làm một người không cần mở mắt, không cần suy nghĩ.]
Sao lại thế chứ?
Trong tay Tiểu Khê là bản di chúc, nếu thật sự là Minh Minh viết, vậy có lẽ trong lòng nó tồn tại một thiên đường, một thế giới mà nó hằng mong muốn.
Thế giới này tốt đẹp lắm, cậu sẽ gặp được thứ cậu mong muốn thôi.
Hằng ngày Tiểu Khê vẫn đến trò chuyện với nhân vật, dù sớm mai hay đêm tối. Lời chào buổi sáng và câu chúc ngủ ngon chưa bao giờ vắng.
Đôi khi cậu sẽ kể những việc vụn vặt trong trấn nhỏ, như hoa nở màu gì, đồng ruộng trồng được quả dưa hấu to cỡ nào, chim nhỏ đậu bên cửa sổ thư viện ngày hôm nay trông ra sao.
Đôi khi cậu sẽ kể cho Minh Minh nghe vài chuyện tràn đầy hơi thở cuộc sống, câu chuyện ngắn ấm áp trên mạng tinh cầu, vĩnh viễn bầu bạn.
Đôi khi cậu sẽ đọc thơ cho Minh Minh nghe.
Tất cả những điều tốt đẹp nhỏ nhặt của tự nhiên, tất cả những rung động bé nhỏ trong sinh mệnh, Tiểu Khê đều kể nó nghe từng chuyện một.
Cậu nghe xem, thế gian này tốt đẹp biết mấy, dù gặp phải chuyện gì cũng đừng bỏ lỡ những điều tốt đẹp vẫn đang chờ cậu nhé.
Bóng đêm dịu dàng vô tận tràn ngập tràn khắp nơi trong trấn nhỏ, vài đốm lửa bay lung tung ngoài cửa sổ, đom đóm va phải lồng đèn, ngã trên đóa hoa hướng dương.
Dưới ánh trăng sáng, Tiểu Khê ngồi trước cửa sổ đọc một bài thơ ấm áp cho Minh Minh nghe.
Tiểu Khê: “Minh Minh, đêm nay tôi sẽ đọc bài thơ ‘Em muốn sống bên anh nơi trấn nhỏ’, đây là bài thơ được sáng tác bởi nữ tác gia người Nga thời Địa Cầu cổ đó.”
Gió đêm thổi tung rèm cửa, cuốn theo dãy ánh trăng trong tiếng thơ ngâm, bầu không khí bỗng chốc trở nên ấm áp dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Em muốn sống bên anh nơi trấn nhỏ,
Nơi đón ánh hoàng hôn vĩnh hằng
Và những hồi chuông ngân vang mãi
Căn gác trọ nơi tiểu trấn
Tiếng chuông đồng cổ ngân nga xa vắng
Như những giọt thời gian đang dần rơi.”
Đom đóm đậu trên rèm cửa sổ, trở thành chiếc đèn lồng bé xinh cho Tiểu Khê, giọng đọc chậm rãi và an yên truyền vào tai nhân vật.
“Những buổi chiều dần phai, thoáng đâu đây bóng người nơi căn phòng gác mái
Tiếng sáo bên bệ cửa sổ, len vào giữa đóa tulip đang nở rộ
Em chỉ cần thế thôi là đủ, dù rằng giờ đây anh đã không còn thương em.”
Âm thanh vang vọng trong đêm tối triền miên xa xăm, tiếng chuông leng keng giữa sương mù đã đánh thức những đóa hoa rực rỡ nhất. Đó chính là đóa hoa, mà thời thơ ấu Minh Minh ngồi trong xe đã nhìn thấy khi ngoái đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.