Nhóm Nữ Hài Xuyên Thành Nữ Phụ Lót Nền
Chương 14:
Lộc Dã Tu Tai
06/07/2024
Hàng năm làm việc trong huyệt mộ không thấy được ánh mặt trời nên làn da của Thương Chi trắng như người chết, hoa văn màu đen chằng chịt như hàng ngàn sợi chỉ đan xen vào nhau, lan tràn ra tứ phía trên làn da tái nhợt.
Diêu Dung Dung ngẩn người: “Vươn tay ra, ta bắt mạch cho ngươi.”
Thương Chi vươn một bàn tay đến, Diêu Dung Dung giơ hai ngón tay ngọc thon dài đặt lên cổ tay của nàng, đôi mắt lập tức trừng to.
“Ngươi là nữ tử?”
Hiện Thương Chi cao 1m85, size giầy cỡ 188, ngay cả Văn Nhân Thính Tuyết cao 1m70 đứng cạnh nàng cũng trông nhỏ xinh đi hẳn.
Với lại nàng đang mặc đồ nam tử, không trách được người khác nhận nhầm nàng là nam nhi.
Thương Chi cười tươi rói: “Hồi nhỏ được ăn ngon cho nên lớn lên cao hơn người bình thường một chút, vóc dáng trông cũng tục tằng, nếu có được vẻ xinh đẹp động lòng người như Diêu cô nương thì tốt rồi.”
Diêu Dung Dung được khen mà đỏ mặt.
Văn Nhân Thính Tuyết buồn bực bạn thân vào giây phút quan trọng còn đùa giỡn được, vội lên tiếng hỏi thay: “Diêu cô nương, độc của nàng ấy có giải được không?”
Diêu Dung Dung nhíu mày: “Thi độc này hơi kỳ quái, trong thời gian ngắn chưa khám ra được gì. Về phần giải độc, phải cẩn thận tra nghiệm thêm thời gian nữa mới trả lời được.”
Thương Chi cười: “Thi độc của ta đúng là không dễ giải.”
Bởi vì Thương Chi cùng Văn Nhân Thính Tuyết đều là nữ tử, cho nên được trú lại sương phòng phía đông ở Hoa Lê uyển của Diêu Dung Dung.
Diêu Dung Dung bắt mạch xong, liền đến thư phòng đọc sách.
Lần tra nghiệm này kéo dài suốt cả một buổi tối. Ánh nến cháy cả đêm, sách y trên bàn đã chất cao bằng nửa người Diêu Dung Dung.
Hừng đông, Diêu Dung Dung vác hai quầng thâm mắt đến nói một câu với các nàng: “Trong sách y không có ghi chép gì về thi độc này, hai người các ngươi khoan hãy nóng vội, ta đi tìm người hỏi.”
Người mà học sinh ngành y tìm hỏi, chắc chắn sẽ là một đại lão.
Trái tim căng thẳng của Văn Nhân Thính Tuyết thoáng thả lỏng, ước gì Diêu Dung Dung trực tiếp mời y tiên Nguyệt Phù Sơ đến.
Hai người ngồi ở sương phòng phía đông chờ đợi, từ hừng đông đến gần tối, Diêu Dung Dung vẫn chưa trở về.
Thương Chi không còn kiên nhẫn. Văn Nhân Thính Tuyết càng thêm nóng ruột, cứ đi đi lại lại trước mặt Thương Chi.
Thương Chi thấy nàng cứ đi qua đi lại, quá nhức đầu, cho nên dứt khoác kéo Văn Nhân Thính Tuyết ra cửa ngắm hoa lê.
Hai người sóng vai dạo bước dưới rừng hoa lê, Thương Chi móc thanh sáo luôn mang theo bên người ra, thổi một khúc cho Văn Nhân Thính Tuyết nghe.
Không biết có phải do đã làm đuổi thi khách lâu rồi hay không, Thương Chi thổi khúc nào cũng mang theo quỷ khí dày đặc.
Văn Nhân Thính Tuyết nghe mà rợn hết sóng lưng, nhanh tay bịt lại mấy lỗ nhỏ trên thanh sáo.
“Mấy năm nay cậu bị âm khí tẩm ướp thấm vị rồi à?”
Thương Chi cười cười không trả lời, nàng xoay xoay thanh sáo, hỏi sang chủ đề khác: “Trong nguyên tác, Diêu Dung Dung là một nữ hài như thế nào vậy?”
Văn Nhân Thính Tuyết nói: “Thích nói chuyện mạnh miệng, tính cách hơi tự luyến, hơi kiêu ngạo, luôn xem mình là trung tâm, hi vọng ánh mắt của mọi người luôn tập trung lên người mình.”
“Trước đây khi nữ chính chưa đến Bích Hải Triều Sinh, nàng là đệ tử nhỏ nhất của y tiên, đệ tử nhỏ nhất thì lúc nào cũng được thương nhất. Nhưng sau khi nữ chính đến Bích Hải Triều Sinh, mọi thứ đều thay đổi.”
“Nữ chính có thiên phú cao hơn nàng, lớn lên đẹp hơn nàng, với lại lúc nào cũng hoạt bát nghịch ngợm, yếu đuối đáng yêu, thích nhất là làm nũng, nữ hài như vậy có ai mà không thích. Thế nên ánh mắt của y tiên và hầu hết các sư huynh đều đổ lên người của nữ chính. Diêu Dung Dung bị đả kích tâm lý, ác ý dành cho nữ chính càng lúc nàng nặng.”
Thương Chi suy tư: “Nói như vậy, nữ chính là một người thuần khiết không có tì vết à?”
Văn Nhân Thính Tuyết lắc đầu: “Trên đời này không có ai là thuần khiết không tì vết, phàm là người, ai cũng có ham muốn cá nhân và tư lợi riêng. Nữ chính cũng không ngoại lệ.”
Diêu Dung Dung ngẩn người: “Vươn tay ra, ta bắt mạch cho ngươi.”
Thương Chi vươn một bàn tay đến, Diêu Dung Dung giơ hai ngón tay ngọc thon dài đặt lên cổ tay của nàng, đôi mắt lập tức trừng to.
“Ngươi là nữ tử?”
Hiện Thương Chi cao 1m85, size giầy cỡ 188, ngay cả Văn Nhân Thính Tuyết cao 1m70 đứng cạnh nàng cũng trông nhỏ xinh đi hẳn.
Với lại nàng đang mặc đồ nam tử, không trách được người khác nhận nhầm nàng là nam nhi.
Thương Chi cười tươi rói: “Hồi nhỏ được ăn ngon cho nên lớn lên cao hơn người bình thường một chút, vóc dáng trông cũng tục tằng, nếu có được vẻ xinh đẹp động lòng người như Diêu cô nương thì tốt rồi.”
Diêu Dung Dung được khen mà đỏ mặt.
Văn Nhân Thính Tuyết buồn bực bạn thân vào giây phút quan trọng còn đùa giỡn được, vội lên tiếng hỏi thay: “Diêu cô nương, độc của nàng ấy có giải được không?”
Diêu Dung Dung nhíu mày: “Thi độc này hơi kỳ quái, trong thời gian ngắn chưa khám ra được gì. Về phần giải độc, phải cẩn thận tra nghiệm thêm thời gian nữa mới trả lời được.”
Thương Chi cười: “Thi độc của ta đúng là không dễ giải.”
Bởi vì Thương Chi cùng Văn Nhân Thính Tuyết đều là nữ tử, cho nên được trú lại sương phòng phía đông ở Hoa Lê uyển của Diêu Dung Dung.
Diêu Dung Dung bắt mạch xong, liền đến thư phòng đọc sách.
Lần tra nghiệm này kéo dài suốt cả một buổi tối. Ánh nến cháy cả đêm, sách y trên bàn đã chất cao bằng nửa người Diêu Dung Dung.
Hừng đông, Diêu Dung Dung vác hai quầng thâm mắt đến nói một câu với các nàng: “Trong sách y không có ghi chép gì về thi độc này, hai người các ngươi khoan hãy nóng vội, ta đi tìm người hỏi.”
Người mà học sinh ngành y tìm hỏi, chắc chắn sẽ là một đại lão.
Trái tim căng thẳng của Văn Nhân Thính Tuyết thoáng thả lỏng, ước gì Diêu Dung Dung trực tiếp mời y tiên Nguyệt Phù Sơ đến.
Hai người ngồi ở sương phòng phía đông chờ đợi, từ hừng đông đến gần tối, Diêu Dung Dung vẫn chưa trở về.
Thương Chi không còn kiên nhẫn. Văn Nhân Thính Tuyết càng thêm nóng ruột, cứ đi đi lại lại trước mặt Thương Chi.
Thương Chi thấy nàng cứ đi qua đi lại, quá nhức đầu, cho nên dứt khoác kéo Văn Nhân Thính Tuyết ra cửa ngắm hoa lê.
Hai người sóng vai dạo bước dưới rừng hoa lê, Thương Chi móc thanh sáo luôn mang theo bên người ra, thổi một khúc cho Văn Nhân Thính Tuyết nghe.
Không biết có phải do đã làm đuổi thi khách lâu rồi hay không, Thương Chi thổi khúc nào cũng mang theo quỷ khí dày đặc.
Văn Nhân Thính Tuyết nghe mà rợn hết sóng lưng, nhanh tay bịt lại mấy lỗ nhỏ trên thanh sáo.
“Mấy năm nay cậu bị âm khí tẩm ướp thấm vị rồi à?”
Thương Chi cười cười không trả lời, nàng xoay xoay thanh sáo, hỏi sang chủ đề khác: “Trong nguyên tác, Diêu Dung Dung là một nữ hài như thế nào vậy?”
Văn Nhân Thính Tuyết nói: “Thích nói chuyện mạnh miệng, tính cách hơi tự luyến, hơi kiêu ngạo, luôn xem mình là trung tâm, hi vọng ánh mắt của mọi người luôn tập trung lên người mình.”
“Trước đây khi nữ chính chưa đến Bích Hải Triều Sinh, nàng là đệ tử nhỏ nhất của y tiên, đệ tử nhỏ nhất thì lúc nào cũng được thương nhất. Nhưng sau khi nữ chính đến Bích Hải Triều Sinh, mọi thứ đều thay đổi.”
“Nữ chính có thiên phú cao hơn nàng, lớn lên đẹp hơn nàng, với lại lúc nào cũng hoạt bát nghịch ngợm, yếu đuối đáng yêu, thích nhất là làm nũng, nữ hài như vậy có ai mà không thích. Thế nên ánh mắt của y tiên và hầu hết các sư huynh đều đổ lên người của nữ chính. Diêu Dung Dung bị đả kích tâm lý, ác ý dành cho nữ chính càng lúc nàng nặng.”
Thương Chi suy tư: “Nói như vậy, nữ chính là một người thuần khiết không có tì vết à?”
Văn Nhân Thính Tuyết lắc đầu: “Trên đời này không có ai là thuần khiết không tì vết, phàm là người, ai cũng có ham muốn cá nhân và tư lợi riêng. Nữ chính cũng không ngoại lệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.