Nhóm Nữ Phụ

Chương 17: ※004※ Thổ lộ

Nính Linh

11/03/2016

Editor: Diễm Tình — Beta: Mặc Thuỷ

Vì sao gọi Minh Sanh như vậy, không phải là cố ý để cho mình nổi bật hay đặc biệt gì, thích thì gọi thôi.“Trước kia người khác thường nói rằng rất nhiều chuyện đều không cần lý do, tình yêu cũng vậy. Em từng đã không tin nhưng hiện tại em chợt nhận ra mình đã tin mất rồi, anh có tin hay không?” Mộc Nhã nhìn gương mặt sắc nét gần gũi của anh, tim đập phập phồng.

“Vì gọi như vậy, hình như khiến Rany nhớ kỹ về em? Thật tốt, không phải sao?” Mộc Nhã chăm chú nhìn vào Minh Sanh, tiếp tục nói.

Minh Sanh không bởi vì bị Mộc Nhã nhìn mà né tránh hay đỏ mặt, ngược lại anh rất hưởng thụ cái ánh nhìn chăm chú này. Tuy nhiên, trong lúc hưởng thụ, anh cũng để ý tới ánh nhìn của cô khác với của những người mê điện ảnh. Trong đôi mắt của những người mê điện ảnh thì chỉ đơn thuần là sự sùng bái, nhiệt tình và kích động, mọi trạng thái ấy không xuất hiện trong đôi mắt của cô, đôi mắt của cô rất chân thành, vô cùng trong suốt và… có một vài sự khác lạ? Chỉ bởi những điều này, Minh Sanh biết anh sẽ không thể quên được cô.

“Quả thật.” Đáp án của Minh Sanh rất ngắn gọn.

Mộc Nhã nghe vậy ngẩn ra một lúc, cười cười, nói:“Mạo muội hỏi một câu, Rany, người vợ lý tưởng trong tương lai của anh là người như thế nào?” Minh Sanh đã bước sang tuổi ba mươi, sức hút chín chắn toả ra bốn phía, hơn nữa lại thêm sự nghiệp thành công, Mộc Nhã dám khẳng định người thích anh không chỉ một mình cô. Cô từ trước đến nay sẽ không che dấu tâm tư bản thân, nhất là khi đối mặt với một con người rất khó động tâm, hơn nữa, chắc chắn rằng đôi mắt tinh tế của Minh Sanh sẽ nhìn ra tâm tư của cô, nếu như thế thì chơi trò mập mờ lại có ích gì?

“Ta ngay cả bạn gái đều không có, nói gì đến người vợ tương lai?” Nói đến bạn gái, Minh Sanh không tránh khỏi việc nghĩ đến người từng khắc sâu vào tâm của anh – Kim Thi Du.

Mộc Nhã bỗng chân thành tha thiết nhìn về phía Minh Sanh, nói:“Có lẽ Rany khả năng cảm thấy lời em sắp nói bây giờ rất buồn cười, thậm chí còn đáng xấu hổ, nhưng em vẫn muốn nói. Em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, tiếp nữa, em sẽ cố gắng vì mục tiêu trở thành người bạn đời và được đến sự tán thành của anh, em nhất định sẽ cố gắng, về sau xin chỉ bảo nhiều hơn.”

Minh Sanh kinh hãi, sững sờ trong lòng. Cuộc đời này lần đầu tiên bị người ta thổ lộ lại là tình hình như vậy, thật sự là khó có thể quên a! Không thể không nói rằng hôm nay là một ngày thực đặc biệt.

“Mộc Nhã, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, vui đùa này có chút quá.” Lôi Gia Hãn đứng một bên cũng rất kinh ngạc, cậu hoàn toàn không dự đoán được Mộc Nhã vậy mà lại lớn mật như vậy, lúc này cậu bỗng hiểu ra tất cả mọi chuyện, hoá ra tất cả, tất cả đều là vì Minh Sanh. ( chuyện kịch bản, vv)

Mộc Nhã vẫn nghiêm túc nhìn Minh Sanh, nói:“Em thực sự thật lòng, Rany.”

“Anh tin tưởng.” Đôi mắt của một người sẽ không nói dối, Minh Sanh biết rất rõ điều đó.

“Thật có lỗi, tôi và Mộc Nhã đi trước một bước.” Lôi Gia Hãn nhìn quanh bốn phía, may mắn không có phóng viên, không thì việc này truyền ra sẽ nhấc lên những đợt sóng lớn, cậu không có lập trường can thiệp cuộc sống tình cảm của Mộc Nhã, nhưng nơi này không phải chỗ tốt để nói mấy việc này a.

Lôi Gia Hãn đưa Mộc Nhã về khách sạn, quyết định nói chuyện với cô.

“Gia Hãn, em đang chuẩn bị bổng đánh uyên ương* sao?” Mộc Nhã nói đùa.

Bổng đánh uyên ương: chia lìa đôi lứa đang yêu nhau <3

Lôi Gia Hãn trừng mắt nhìn Mộc Nhã, nói:“Em giống hạng người như vậy sao? Em nói chị này, Mộc Nhã, việc lần này của chị thực sự rất cẩu thả, nếu chị muốn thổ lộ với Minh Sanh, chị nói cho em biết, em đi chuẩn bị, tất nhiên là sẽ không kém hơn hôm nay là bao. Chị chẳng lẽ không lo lắng tai vách mạch rừng* sao?”

Tai vách mạch rừng: Rừng có mạch vách có tai.Nghĩa là kín như rừng cũng có những lối đi nhỏ. (mạch) người ta có thể biết được, kín như vách, người ta cũng có thể nghe được



“Chị biết em lo lắng chị, cũng lo lắng cho Rany, về sau nhất định sẽ không như vậy.” Hồi tưởng lại mọi chuyện, quả thật là có hơi đường đột, cô có thể không cần sự nghiệp của mình, nhưng sự nghiệp của Minh Sanh không thể để bị huỷ đi chỉ vì lời tỏ tình của cô. Mộc Nhã mới đầu cũng không định nói luôn cho Minh Sanh tâm ý của cô, nhưng mà vừa đứng trước mặt Minh Sanh, cô liền không khống chế được bản thân, ảnh hưởng của anh đối với cô thực không nhỏ a.

Lôi Gia Hãn thở dài một hơi, việc đã đến nước này, cậu còn có thể nói cái gì nữa đây “Chị chắc chắn chứ?”

“Vì sao lại nói như vậy?” Mộc Nhã không rõ tại sao Gia Hãn lại có ý nghĩ như vậy, là do cô thể hiện ra bản thân là một người khó tiếp thu sao? Hay là chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy cô là một cô gái ong bướm đầy người, hẳn là không thể nào đi!

Qua cái nhăn mày của Mộc Nhã, cậu biết được ý nghĩ của cô, bèn nói:“Minh Sanh cũng không dễ theo đuổi, hơn nữa tình địch của chị lại không ít, chị thực sự tin tưởng sao?”

“Tin tưởng sao, nói thật, không tin, tuy nhiên chị sẽ cố gắng, em sẽ giúp chị, đúng không?!” Mộc Nhã đã không coi Minh Sanh là mục tiêu chiếm đóng nữa, cô đem hắn trở thành người đàn ông mình yêu.

Buổi tối Minh Sanh không phải diễn, sớm liền trở về khách sạn, vừa vào cửa liền nhận được tin nhắn của Mộc Nhã.

Trương Đình Minh thấy Minh Sanh nhìn tin nhắn cười nhẹ, tò mò hỏi:“Tin nhắn của ai vậy? Sức hút lớn như vậy.” Minh Sanh có thể nói là đỏ lên từ trong tay của anh, anh hiểu khá rõ về cậu, một tin nhắn có thể khiến cậu ta cười thoải mái như vậy thật không bình thường, chẳng lẽ tìm bạn gái sau lưng anh? ( Nghe câu này mờ mờ ám ám kiểu gì a~~~) Nghĩ lại nghĩ, anh cảm thấy điều này rất có khả năng.

“Mộc Nhã nhắn đến.” Minh Sanh đem áo khoác vắt lên đầu giường, trả lời.

Trương Đình Minh không quá đồng ý cho Minh Sanh và Mộc Nhã giao tiếp nhiều, nói:“Ấn tượng của em với Mộc Nhã rất tốt sao?”

“Cũng không tệ lắm.” Minh Sanh đương nhiên biết ý mà Trường Đình Minh đang muốn nói tới, anh ấy là một người rất nghiêm túc, hơn nữa lại là bạn của anh. Anh không nghĩ phải gạt anh ấy bất cứ chuyện gì, mà cảm giác dành cho Mộc Nhã, chưa nói tới yêu nhưng cũng không phải chán ghét.

Minh Sanh là người không dễ động tình, người con gái được cậu nhận định là nhận định một đời một kiếp. Kim Thi Du từng để lại bóng ma tâm lý cho cậu, một thời gian ở nước ngoài tinh thần cậu ta vô cùng sa sút, thậm chí còn phải dùng thuốc về vấn đề tâm lý, may mắn là cuối cùng cậu đã thoát khỏi nó. Mà cũng bởi vì điều này, cậu ấy lại càng không dễ dàng động tình với một cô gái, làm ngôi sao, hình tượng quả thật rất quan trọng, nhưng Trương Đình Minh tự nhận là anh không phải người lạnh lùng vô tình, hiện tại điều anh hy vọng không chỉ là Minh Sanh thành công trong sự nghiệp mà còn mong cậu có thể tìm được một cô gái để yêu hết lòng, nhưng anh lại không hy vọng người con gái này tên là Mộc Nhã.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính cũng khó dời đi.” Mộc Nhã trước mắt là vô hại, nhưng so sánh với hành vi trước kia, Trương Đình Minh vẫn phải suy ngẫm rất nhiều. Minh Sanh thừa nhận nỗi đau do một cô gái mang lại đã là quá đủ, cậu chưa chắc đã chịu được nỗi đau ấy lần thứ hai, điểm ấy khiến anh thật lo lắng.

“Em biết anh lo lắng cho em, em cũng biết bản thân em đang làm cái gì.” Minh Sanh là người có chủ kiến, anh biết thứ mà bản thân cần là gì.

Nói đến như vậy, Trương Đình Minh biết nói thêm gì nữa cũng vô ích. Mà nếu không thể bàn được với Minh Sanh, anh vì sao lại không xuống tay từ chỗ Mộc Nhã chứ? Chỉ cần anh thoả mãn mục đích trước mắt của cô là được, chỉ cần cô ta cách xa Minh Sanh ra. Thực ra Trương Đình Minh không thể hiểu nổi tại sao Minh Sanh luôn luôn dành sự kính trọng cao cho Mộc Nhã, tuổi không nhỏ, tâm tư đen tối, trừ bỏ có chút tài mọn, Mộc Nhã không có gì có thể đi vào mắt Trương Đình Minh.

“Tôi biết anh muốn nói cái gì, quản lý Trương.” Đối với việc Trương Đình Minh đến tìm, Mộc Nhã sớm dự đoán được.

Trương Đình Minh vốn tưởng rằng anh còn phải phí võ mồm cơ! Như vậy cũng tốt, đỡ mệt người.

“Anh có thể không tin tôi, nhưng vì sao lại không tin cả Rany ? Mắt nhìn người của anh ấy luôn rất tốt, anh nên tin anh ấy chứ.” Lôi Gia Hãn không là người thích lấy bổng đánh uyên ương, Trương Đình Minh lại là người như vậy, Mộc Nhã cũng không tức giận, thực sự quan tâm Minh Sanh mới làm như thế, cô vui mừng thay Minh Sanh còn không kịp nữa là trách móc.



“Cô nói đúng, tôi quả thật không tin cô. Cô đã biết mục đích của tôi ròi đấy, cứ việc nói thẳng đi, cô rốt cuộc muốn cái gì!” Mộc Nhã thật khác so với trước kia, cô trầm tĩnh hơn. chỉ cần nhìn vào cô một cái sẽ cảm thấy thật sự rất tự tại, thoải mái.

Mộc Nhã cười nhẹ, nói:“Hẳn là nên hỏi rằng quản lý Trương muốn gì mới đúng. Anh thật sự rất tốt với Minh Sanh, tôi cũng không ngại nói thẳng với anh, tôi thích anh ấy, yêu anh ấy, muốn ngày ngày ở bên làm bạn, cho anh ấy được hạnh phúc.” Thấy Trương Đình Minh định nói chen lời, Mộc Nhã ngăn lại, tiếp tục nói:“Tôi biết anh rất không có thiện cảm với tôi, hơn nữa có thành kiến với tôi, điều này tôi biết chứ. Nhưng cho dù như vậy, cũng thay đổi không được sự thực là tôi yêu anh ấy.” Từ yêu này Mộc Nhã chưa bao giờ nói với bất kỳ người nào, bao gồm cha mẹ, không nghĩ rằng chưa nói cho Minh Sanh đã nói cho người đại diện của hắn trước.

“ Cô yêu cậu ta, là yêu địa vị của cậu ta hay tiền tài của cậu ta?” Trương Đình Minh châm chọc hỏi.

Tay khuấy cà phê của Mộc Nhã dừng lại chút, nói:“Địa vị cùng tiền tài, anh cảm thấy tôi bây giờ còn thiếu sao? Tôi biết tôi dù nói cái gì anh cũng sẽ không tin tôi, đã như vậy, không bằng chúng ta làm cái giao dịch đi! Một bản giao dịch về sự tín nhiệm?”

Lôi Gia Hãn đứng ở ngoài phòng đợi đã lâu, đợi mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, bắt đầu nóng nảy, gọi điện thoại cho Minh Sanh.

Lúc Lôi Gia Hãn cùng Minh Sanh đẩy cửa đi vào liền nhìn đến Mộc Nhã cùng Trương Đình Minh đang “Bắt tay giảng hòa”.

“Mộc Nhã, không có việc gì chứ!” Lôi Gia Hãn rất tán thành việc Mộc Nhã hẹn hò với Minh Sanh, theo như cái nhìn của cậu, hai người rất xứng đôi.

Mộc Nhã nhìn đến Minh Sanh đến liền biết là chuyện tốt mà Minh Sanh làm, cô không có lập tức mắng cậu mà chỉ nhẹ nhàng nhìn qua phía Minh Sanh, xin lỗi nói:“Rany, xin lỗi, là do Gia Hãn quá hấp tấp, gọi anh tới trong lúc anh đang quay phim, em thay cậu ấy xin lỗi anh.”

“Người nên xin lỗi hẳn là anh! Nếu như Đình Minh có lời nào mạo phạm đến Mộc Nhã, còn mong Mộc Nhã thứ lỗi cho.”

Sự khách sáo này không phải điều tốt, trong lòng Mộc Nhã rất rõ ràng, tuy nhiên cô chưa theo đuổi người khác bao giờ, thật không biết nên làm tiếp như thế nào! Đây chính vấn đề lớn a.

“Minh Sanh, em nếu không gấp gáp liền ngồi xuống uống chén cà phê đi!” Lời Trương Đình Minh làm cho cả ba người đều sửng sốt.

Thực ra, Lôi Gia Hãn cho rằng hẳn là để Mộc Nhã ở cùng với Minh Sanh, nhưng cậu cũng biết điều này là không có khả năng.

“Rany, uống nhiều cà phê sẽ mất ngủ hơn nữa gây chán ăn.” Mộc Nhã thấy Minh Sanh gọi cà phê, nhịn không được nói. Trên tư liệu ghi rằng Minh Sanh thích uống cà phê, mỗi ngày uống vài ba chén, có lúc còn uống tới bảy tám chén.

Thấy người con gái thích mình nói như vậy, Minh Sanh không thể thờ ơ, anh đổi loại đồ uống khác.

“Hôm nay còn phải quay mấy phần nữa? Rany” Mộc Nhã không biết nên nói chút cái gì, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng giờ phút này miệng lại khô cứng lại, đừng nói người khác nghe xong ngượng ngùng, chính cô nghe xong đều muốn chui mặt vào một cái lỗ. Theo đuổi người ta không phải như vậy, cô thực sự rất ngốc a.

Minh Sanh thấy khuôn mặt Mộc Nhã ỉu sìu, lòng cảm thấy có chút buồn cười, nói:“Hôm nay đã không có.”

Đúng vậy, Mộc Nhã đã quên Minh Sanh có một thói quen, đi tổ kich, cho dù không có phân diễn, anh cũng sẽ luôn đứng một bên nhìn. Theo như lời anh, dù là người mới hay là tiền bối, trên người bọn họ đều có những thứ mà anh muốn học tập.

Thấy một màn như vậy, Trương Đình Minh đột nhiên cảm thấy thoải mái không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook