Chương 162: Bắt Được
Phù Hoa
27/07/2021
Lại là một ngày không bắt được ma thú động bằng, Muri phủi băng sương ngưng kết từ hơi ẩm trên người, một đường đi một đường rung, rung cho bụi tuyết rớt xuống sạch sẽ.
Xa xa thấy một con dã thú tru lên chạy như điên đến, Muri liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong mắt con dã thú cao tráng mũi to cắm một mũi tên.
Đó là mũi tên của Mellie, mỗi ngày cô đều ở hải đăng luyện tập kéo cung bắn tên, hắn thường xuyên nhìn, lập tức liền nhận ra.
Muri bước chân ngừng một chút, tiếp theo bỗng nhiên bạo phát, hắn từ mặt tuyết xông lên, mang theo phẫn nộ dữ dằn, lao thẳng tới con dã thú bị thương. Chỉ một chút đã xé rách cổ nó, cứ thể lột nửa lớp da của nó, lại kéo dã thú máu chảy không ngừng nhanh chóng chạy về hải đăng.
Mellie còn không thể quen gió tuyết và rét lạnh bên ngoài, vẫn luôn cẩn thận ở hải đăng, cũng không đi đâu, Con dã thú mũi to này cắm mũi tên của Mellie trong mắt, chỉ có thể thuyết minh nó đi tới gần hải đăng, uy hiếp tới an toàn của Mellie.
Càng là ma thú hung mãnh đẳng cấp cao, càng không thể chấp nhận địa bàn của mình bị xâm phạm, Muri nửa là nôn nóng nửa là phẫn nộ mà kéo dã thú mũi to chạy như điên ở trên mặt bằng, chờ đến trở lại hải đăng, con dã thú mũi to chỉ còn lại có nửa cái thân thể máu me nhầy nhụa.
Mellie còn ôm cung tiễn ở tầng cao nhất của hải đăng, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mũi tên của cô may mắn cắm trúng mắt dã thú mũi to, dọa nó bỏ đi rồi, nhưng cô không dám thả lỏng, vẫn cứ cảnh giác có địch nhân khác xuất hiện.
Không ở bên đống lửa, thân thể lạnh đến khó chịu cô cũng không đi xuống sưởi ấm. Vạn nhất thực sự có dã thủ khác bị hấp dẫn tới đây, xông vào bên trong hải đăng, vậy cô ở bên trên chính là an toàn nhất, thân thể càng khổng lồ càng không lên được.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc màu tro đen của Muri chạy tới gần, Mellie cao hứng mà dậm chân một cái, từ trên cầu thang đi xuống dưới.
Muri dừng lại ở cửa, một phen ném xuống nửa thi thể dã thú trong tay, mở cửa chui vào, thấy Mellie đang xuống cầu thang, lộ ra một cái cười cao hứng với hắn.
“Muri, vừa rồi có một con dã thú tới trộm cá và con mồi, bị ta đuổi đi!” Đối với chuyện chính mình làm cho dã thú dời đi, Mellie cảm thấy phi thường hưng phấn.
Muri một đường bởi vì phẫn nộ giận dữ mà dựng lông đã lập tức mềm xuống, hắn dừng bước chân vội vã, sau một lúc lâu Úc" một tiếng, quay đầu lại đi ra ngoài, đưa một mũi tên dính máu về trong tay Mellie.
"A, mũi tên của tôi, thật tốt quá." Mellie thu hồi lại đồ mất mà tìm được.
Cô tổng cộng chỉ có một ống tên như vậy, không có cái khác bổ sung, mất một mũi liền ít đi một mũi.
Muri buổi tối ăn chính là thịt của con dã thú mũi to, cắn đến hung tợn, ăn xong hết cả nửa con, Mellie nghe thấy hắn phát ra tiếng nhấm nuốt kẽo kẹt kẽo kẹt, chỉ cảm thấy một trận ê răng.
Thấy hắn ăn xong còn ôm cánh tay ở đó giận dỗi, cô cầm miếng đường hòa tan trong nước ấm, bưng chén nước đường ngọt ngào đưa cho hắn.
Muri ôm chén uống xong nước đường, thế nhưng vẫn không có vẻ hòa hoãn, vẻ mặt hung hăng giận dữ ngồi yên. Mellie đã sớm không sợ hắn, thấy trên mũi hắn còn dính nước đường lấp loáng, liền giơ tay xoa xoa, lại lấy đi cái chén làm bằng xương trong tay hắn.
Tức một trận, ánh mắt Murị không tự chủ được đi theo Mellie, thấy cô đi tới đi lui ở trước mặt, trong chốc lát thu thập giường đệm, trong chốc lát sửa sang lại những da thú và xương cốt mới. Cô còn đun chút nước ấm, tránh ra một bên lau mình.
Muri không biết tị hiềm, đây là địa bàn của hắn, hắn đã quen vẫn luôn nhìn thấy Mellie, thấy cô trốn trong một góc lau mình, cũng đi theo xem.
Một phần ánh sáng bị ánh lửa màu cam tô lên một tầng gốm màu vàng ấm. Chìm vào một bên là hắc ám không giới hạn, hắc ám cất giấu bí mật không rõ.
Mellie cho rằng hắn còn đang nhìn vách tường giận dỗi, trong lúc vô tình vừa quay đầu lại, thấy hắn ôm cánh tay ngồi ở đó trừng mắt nhìn mình.
Mellie: "....." Trong hải đăng thật sự quá nhỏ, trốn cũng trốn không thoát.
Cô buông tóc, che khuất phần lưng, nhanh chóng lau xong toàn thân, vội bọc lớp da lông lên, run run rẩy rẩy mà lăn vào cái đệm lông thật dày.
Quá lạnh. Nếu không phải chảy mồ hôi không thoải mái, cô thật không muốn lau mình dưới tình huống lạnh như vậy.
Hòa hoãn trong chốc lát, cô chui đầu ra từ thảm lông, bị Muri tiến đến gần dọa sợ. hắn ngồi ở bên cạnh, mắt đen tròn tròn có sắc thái tò mò.
Xốc thảm lên nhìn vào trong, thanh âm non nớt nói: "Trên người cô cũng không có lông.”
Mellie: "...." Cô kéo xuống cái thảm Muri xốc lên, có một chút xấu hổ buồn bực cùng bất đắc dĩ.
Con gấu nhỏ ngốc nghếch này, cái gì cũng không hiểu.
Muri còn muốn cùng cô nghiêm túc thảo luận vấn đề nhân loại có lông hay không: "Trên người các nam nhân đoàn dong binh đều có lông.”
Đúng vậy, Mellie biết, đám nam nhân kia râu xồm đầy mặt, cánh tay và trên đùi mọc đầy lông, bọn họ đều cảm thấy trên người nhiều lông càng có vị nam nhân, thường xuyên so tới so lui.
Khó trách khi đó Muri ngồi ở một bên luôn khinh thường hừ nhẹ, ai có thể so nổi với hắn nha, toàn thân hắn đều là lông, ai bảo hắn là một con gấu đâu.
Muri lại xốc mắt lên nhìn, "Vì sao một chút lông cũng không có, là quá lạnh nên rụng lông sao."
Mellie đẩy tay hắn ra, "Không được kéo ra nhìn nữa!”
Muri cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy tò mò đối với thân thể của cô, nhưng cô đã nói như vậy, hắn liền không nhìn, chỉ vẫn cứ có chút khó hiểu, "Cô cũng có thể xem ta, vì sao ta không thể xem cô?”
Mellie: "... Bởi vì trên người tôi không có lông.”
Muri bừng tỉnh đại ngộ, thuận tay cuốn cô chặt một chút, "Cô lạnh, cho nên không thể nhìn.”
Tuy rằng hắn dường như hiểu không đúng lắm, nhưng Mellie không muốn tiếp tục cái đề tài này, gương mặt cô dưới ánh lửa chiếu rọi có một chút đỏ lên, lông mi rũ xuống bao trùm mắt xanh, chỉ toát ra một chút thúy sắc tươi mát sống động.
Xa xa thấy một con dã thú tru lên chạy như điên đến, Muri liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong mắt con dã thú cao tráng mũi to cắm một mũi tên.
Đó là mũi tên của Mellie, mỗi ngày cô đều ở hải đăng luyện tập kéo cung bắn tên, hắn thường xuyên nhìn, lập tức liền nhận ra.
Muri bước chân ngừng một chút, tiếp theo bỗng nhiên bạo phát, hắn từ mặt tuyết xông lên, mang theo phẫn nộ dữ dằn, lao thẳng tới con dã thú bị thương. Chỉ một chút đã xé rách cổ nó, cứ thể lột nửa lớp da của nó, lại kéo dã thú máu chảy không ngừng nhanh chóng chạy về hải đăng.
Mellie còn không thể quen gió tuyết và rét lạnh bên ngoài, vẫn luôn cẩn thận ở hải đăng, cũng không đi đâu, Con dã thú mũi to này cắm mũi tên của Mellie trong mắt, chỉ có thể thuyết minh nó đi tới gần hải đăng, uy hiếp tới an toàn của Mellie.
Càng là ma thú hung mãnh đẳng cấp cao, càng không thể chấp nhận địa bàn của mình bị xâm phạm, Muri nửa là nôn nóng nửa là phẫn nộ mà kéo dã thú mũi to chạy như điên ở trên mặt bằng, chờ đến trở lại hải đăng, con dã thú mũi to chỉ còn lại có nửa cái thân thể máu me nhầy nhụa.
Mellie còn ôm cung tiễn ở tầng cao nhất của hải đăng, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mũi tên của cô may mắn cắm trúng mắt dã thú mũi to, dọa nó bỏ đi rồi, nhưng cô không dám thả lỏng, vẫn cứ cảnh giác có địch nhân khác xuất hiện.
Không ở bên đống lửa, thân thể lạnh đến khó chịu cô cũng không đi xuống sưởi ấm. Vạn nhất thực sự có dã thủ khác bị hấp dẫn tới đây, xông vào bên trong hải đăng, vậy cô ở bên trên chính là an toàn nhất, thân thể càng khổng lồ càng không lên được.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc màu tro đen của Muri chạy tới gần, Mellie cao hứng mà dậm chân một cái, từ trên cầu thang đi xuống dưới.
Muri dừng lại ở cửa, một phen ném xuống nửa thi thể dã thú trong tay, mở cửa chui vào, thấy Mellie đang xuống cầu thang, lộ ra một cái cười cao hứng với hắn.
“Muri, vừa rồi có một con dã thú tới trộm cá và con mồi, bị ta đuổi đi!” Đối với chuyện chính mình làm cho dã thú dời đi, Mellie cảm thấy phi thường hưng phấn.
Muri một đường bởi vì phẫn nộ giận dữ mà dựng lông đã lập tức mềm xuống, hắn dừng bước chân vội vã, sau một lúc lâu Úc" một tiếng, quay đầu lại đi ra ngoài, đưa một mũi tên dính máu về trong tay Mellie.
"A, mũi tên của tôi, thật tốt quá." Mellie thu hồi lại đồ mất mà tìm được.
Cô tổng cộng chỉ có một ống tên như vậy, không có cái khác bổ sung, mất một mũi liền ít đi một mũi.
Muri buổi tối ăn chính là thịt của con dã thú mũi to, cắn đến hung tợn, ăn xong hết cả nửa con, Mellie nghe thấy hắn phát ra tiếng nhấm nuốt kẽo kẹt kẽo kẹt, chỉ cảm thấy một trận ê răng.
Thấy hắn ăn xong còn ôm cánh tay ở đó giận dỗi, cô cầm miếng đường hòa tan trong nước ấm, bưng chén nước đường ngọt ngào đưa cho hắn.
Muri ôm chén uống xong nước đường, thế nhưng vẫn không có vẻ hòa hoãn, vẻ mặt hung hăng giận dữ ngồi yên. Mellie đã sớm không sợ hắn, thấy trên mũi hắn còn dính nước đường lấp loáng, liền giơ tay xoa xoa, lại lấy đi cái chén làm bằng xương trong tay hắn.
Tức một trận, ánh mắt Murị không tự chủ được đi theo Mellie, thấy cô đi tới đi lui ở trước mặt, trong chốc lát thu thập giường đệm, trong chốc lát sửa sang lại những da thú và xương cốt mới. Cô còn đun chút nước ấm, tránh ra một bên lau mình.
Muri không biết tị hiềm, đây là địa bàn của hắn, hắn đã quen vẫn luôn nhìn thấy Mellie, thấy cô trốn trong một góc lau mình, cũng đi theo xem.
Một phần ánh sáng bị ánh lửa màu cam tô lên một tầng gốm màu vàng ấm. Chìm vào một bên là hắc ám không giới hạn, hắc ám cất giấu bí mật không rõ.
Mellie cho rằng hắn còn đang nhìn vách tường giận dỗi, trong lúc vô tình vừa quay đầu lại, thấy hắn ôm cánh tay ngồi ở đó trừng mắt nhìn mình.
Mellie: "....." Trong hải đăng thật sự quá nhỏ, trốn cũng trốn không thoát.
Cô buông tóc, che khuất phần lưng, nhanh chóng lau xong toàn thân, vội bọc lớp da lông lên, run run rẩy rẩy mà lăn vào cái đệm lông thật dày.
Quá lạnh. Nếu không phải chảy mồ hôi không thoải mái, cô thật không muốn lau mình dưới tình huống lạnh như vậy.
Hòa hoãn trong chốc lát, cô chui đầu ra từ thảm lông, bị Muri tiến đến gần dọa sợ. hắn ngồi ở bên cạnh, mắt đen tròn tròn có sắc thái tò mò.
Xốc thảm lên nhìn vào trong, thanh âm non nớt nói: "Trên người cô cũng không có lông.”
Mellie: "...." Cô kéo xuống cái thảm Muri xốc lên, có một chút xấu hổ buồn bực cùng bất đắc dĩ.
Con gấu nhỏ ngốc nghếch này, cái gì cũng không hiểu.
Muri còn muốn cùng cô nghiêm túc thảo luận vấn đề nhân loại có lông hay không: "Trên người các nam nhân đoàn dong binh đều có lông.”
Đúng vậy, Mellie biết, đám nam nhân kia râu xồm đầy mặt, cánh tay và trên đùi mọc đầy lông, bọn họ đều cảm thấy trên người nhiều lông càng có vị nam nhân, thường xuyên so tới so lui.
Khó trách khi đó Muri ngồi ở một bên luôn khinh thường hừ nhẹ, ai có thể so nổi với hắn nha, toàn thân hắn đều là lông, ai bảo hắn là một con gấu đâu.
Muri lại xốc mắt lên nhìn, "Vì sao một chút lông cũng không có, là quá lạnh nên rụng lông sao."
Mellie đẩy tay hắn ra, "Không được kéo ra nhìn nữa!”
Muri cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy tò mò đối với thân thể của cô, nhưng cô đã nói như vậy, hắn liền không nhìn, chỉ vẫn cứ có chút khó hiểu, "Cô cũng có thể xem ta, vì sao ta không thể xem cô?”
Mellie: "... Bởi vì trên người tôi không có lông.”
Muri bừng tỉnh đại ngộ, thuận tay cuốn cô chặt một chút, "Cô lạnh, cho nên không thể nhìn.”
Tuy rằng hắn dường như hiểu không đúng lắm, nhưng Mellie không muốn tiếp tục cái đề tài này, gương mặt cô dưới ánh lửa chiếu rọi có một chút đỏ lên, lông mi rũ xuống bao trùm mắt xanh, chỉ toát ra một chút thúy sắc tươi mát sống động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.