Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 397: Dấm Chua (Ngượng Ngùng, Kiếm Sắt Không Thể Mang Theo..)

Phù Hoa

03/02/2022

Một phen nói đến làm em gái lâm vào trầm tư, chờ lúc em ấy sắp cắt đứt video, La Ngọc An lại nói: "Đúng rồi, Tiểu Tĩnh, em đưa cậu ta tới Du Châu bên này rồi nói với cậu ta đi.”

La Ngọc Tĩnh hoàn hồn: "Như thế nào, chị muốn gặp hắn một lần sao?”

"Không, ở địa bàn của Nhị ca, nếu anh ấy không đáp ứng...” La Ngọc An nói được một nửa, lưu lại một cái cười mỉm ý vị thâm trường.

La Ngọc Tĩnh cả kinh, nếu không đáp ứng sẽ bị xử lý sao?!

"Chị, chị đang nói giỡn đúng không?"

La Ngọc An: "Ha ha, đương nhiên là nói giỡn.”

Chị ấy vừa nói như vậy, La Ngọc Tĩnh ngược lại có chút không quá tin, nhịn không được lại ở trong lòng nói thầm, chị ấy thật sự bị Tần thị thần kia lây bệnh quá nhiều, đáng giận!

Khổ Sinh thay quần dài và áo dài, nhìn qua không quá quen với quần áo này, nhưng hắn cũng chưa nói gì, ngồi xổm trên sô pha xem tiết mục trên internet, trong tầm tay đặt một ít bản thuyết minh đồ điện gia dụng đang mở.

La Ngọc Tĩnh nhìn thấy hắn xõa tóc ở sau lưng, xoã tung hỗn độn, thuận tay cầm lược đi qua hỏi: "Anh xem hiểu sao? Còn có những chữ này không quá giống chữ trước đây, anh cũng biết?”

Khổ Sinh: "Nhìn một cái liền hiểu."

Chờ cô chải tóc cho hắn xong, Khổ Sinh đột nhiên nói: "Ta phải đi.”

Cái gì?! La Ngọc Tĩnh bỏ lược, nháy mắt biểu tình hung ác mà từ phía sau thắt chặt cổ hắn: "Anh muốn đi đâu! anh muốn bỏ lại em?”

Khổ Sinh ngẩn người, nói: "Không phải em nói, chị gái em ở chỗ này sao?”

La Ngọc Tĩnh ấn hắn nói: "Đúng vậy, chị của em ở đây, mặc kệ anh muốn đi đâu, trước cùng em đi gặp chị ấy.”

Cô nói, phát hiện Khổ Sinh bỗng nhiên có chút khác thường. hắn biểu hiện thấp thỏm, nói chuyện cũng không quá lanh lẹ, cau mày: "Thế nào cũng phải...... thể nào cũng phải đi gặp?”

Đối mặt với La Ngọc Tĩnh như hổ rình mồi, Khổ Sinh buồn bực nói: "Ta chính là cương thi.”

La Ngọc Tĩnh cười lạnh một tiếng: "Cương thi ghê gớm sao, em cũng vậy a, chị của em còn không phải người đâu.”

Khổ Sinh: "Không phải người?”

La Ngọc Tĩnh: "Không tiện giải thích, chờ tới rồi anh sẽ biết.”

Cô áp người lên xe, theo Tần Thị Nguyên cùng đi đến Du Châu. Mới tiến vào cảnh nội Du Châu, Khổ Sinh liền nhíu mày nói: "Thị Thần nơi đây là Tần thị, sao hắn còn chưa tiêu tán..... Tuy là Thị Thần, rõ ràng đã biến thành tà thần"

La Ngọc Tĩnh nhanh chóng nhảy dựng lên che miệng hắn lại.

Bị ấn cong lưng Khổ Sinh hàm hồ hỏi: "Làm cái gì?”

La Ngọc Tĩnh nhìn bốn phía, có chút chột dạ, nhỏ giọng ở bên tai hắn nói: "Tần thị thần, là anh rể em.”

Dù muốn nói bậy ngài ấy, cũng không thể quang minh chính đại như vậy.

Khổ Sinh: "...” Được La Ngọc Tĩnh giải thích một phen chuyện chị gái và anh rể, Khổ Sinh thật giống như bị cắt mất đầu lưỡi, một chữ cũng không nói.

Ngược lại La Ngọc Tĩnh có chút tò mò nhịn không được, ghé vào trên vai hắn nhỏ giọng hỏi: "Sao anh nói ngài ấy là tà thần, lần trước em đi Cựu Trạch, cảm thấy hơi thở nơi đó rất là khiết tịnh, làm em không quá thoải mái.”

Khổ Sinh: "Nơi này hơi thở rất kỳ quái, linh khí ở bên ngoài, tà khí ở bên trong.”

Cỗ tà khí đó tựa hồ cũng bị phong ấn, người bình thường chỉ cảm thấy thoải mái, như cô là hoạt thi sẽ bị hơi thở khiết tịnh tầng ngoài ảnh hưởng, nhưng hắn lại có thể nhận thấy được bên trong hôn độn tà ác.

Lúc mới tỉnh lại, Khổ Sinh đã phát giác linh khí thiên địa hoàn toàn bất đồng, Thị Thần các nơi từ trước giống như sao lập loè trên bầu trời đã hơi thở ảm đạm không còn ánh sáng, duy độc nơi này, vẫn duy trì một loại cường thịnh kỳ quái.

Xe còn chưa tới Cựu Trạch, La Ngọc Tĩnh nhận được tin tức của chị gái, xe đi vòng đến một tòa đại trạch

Khu Du Hạm.

“Nhị ca nói, nếu Khổ Sinh đi Cựu Trạch, quá gần ngài ấy, ước chừng hai bên đều sẽ cảm thấy không ổn, cho nên gặp mặt sửa thành ở chỗ này, Nhị ca cũng không thể đến hiện trường, chỉ có chị tới đây, thật xin lỗi.” La Ngọc An mang hai người vào nhà, cười nhìn em gái một cái, liền bắt đầu cẩn thận quan sát Khổ Sinh.



Ở dưới ánh mắt còn tính là ôn hòa, Khổ Sinh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bày ra một loại buồn bực kỳ quái, ba người ngồi cùng nhau, không khí mạc danh quái dị.

La Ngọc Tĩnh nhìn trái phải, trong lòng thấp thỏm khó hiểu. Khổ Sinh vì sao quay đầu không nhìn chị, vì sao nhíu mày, hắn có ý kiến gì với chị sao? Vì cái sao chị chỉ nhìn Khổ Sinh không nói lời nào, không xong, tươi cười giống như hơi rơi xuống, có phải chị ấy không hài lòng với Khổ Sinh hay không?

"Tiểu Tĩnh, các loại giấy chứng nhận của Khổ Sinh đã làm xong, em đi ra sân sau lấy tới đây đi." La Ngọc An nói.

Đuổi em gái mặt mang bất an đi, La Ngọc An đối diện với Khổ Sinh nói: "Cảm ơn anh, nếu không phải anh, tôi ước chừng không có cách nào gặp lại Tiểu Tĩnh.”

Khổ Sinh lời ít mà ý nhiều: "Không cần.”

La Ngọc An thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không rõ vì sao dường như hắn không quá thích mình, chỉ có thể thẳng thắn mà đặt câu hỏi: "Tôi cũng không lòng vòng, xin hỏi, em gái tôi thích anh, anh biết không?”

Khổ Sinh rốt cuộc xoay đầu nhìn cô, trên mặt vô hỉ vô bi, rõ ràng là một mảnh buồn bực bị, hắn nói: "Cô ấy chỉ thích người tỷ tỷ là cô thôi.”

La Ngọc An trên mặt tươi cười trộn lẫn rất nhiều dấu chấm hỏi: "Ý của anh là......?”

Khổ Sinh nói: "Mỗi lần cô ấy sinh bệnh nằm mơ ý thức không rõ, chỉ biết gọi tỷ tỷ. trên đường gặp người khác gọi tỷ tỷ sẽ nhìn xem, thái độ đối với tỷ muội không quen biết đều đặc biệt tốt. Ban đầu cô ấy mang theo ý định muốn chết, là bởi vì muốn gặp lại cô là tỷ tỷ mới có thể giãy giụa muốn sống sót. Ban đầu chủ động nói chuyện cùng ta, cũng là nói về tỷ tỷ......”

Nghe Khổ Sinh thao thao bất tuyệt, La Ngọc An thu hồi suy đoán trong lòng mình -- hắn đâu phải là không thích mình, rõ ràng chính là ghen ghét mình.

Lại xem thái độ của hắn, lập tức sáng tỏ. Người này một bộ dáng không muốn nhìn thấy mình, bất quá chính như là lấy góc nhìn người xếp thứ hai nhìn quán quân đứng nhất, cảm thấy bại bởi cô, cho nên lòng mang buồn bực, uể oải không vui mà lảng tránh.

Vậy có chút buồn cười.

Nhìn thấy tươi cười trên mặt cô, Khổ Sinh càng thêm buồn khổ, nói: "Hiện giờ cô và cô ấy đã gặp nhau, nói vậy mười phần sung sướng, cô ấy đương nhiên sẽ tình nguyện lưu lại bên cạnh cô, cô ấy thật cũng không cần lo lắng ta sẽ làm cái gì.”

Cái gì anh cũng không làm lúc này mới khiến người tôi lo lắng a.

La Ngọc An phát giác Khổ Sinh giống như hiểu lầm cái gì, không chỉ coi cô như một người chiến thắng hắn. Còn tưởng rằng cô là gia trưởng muốn ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

"Chờ một chút.” La Ngọc An nói, "Nếu anh nói đến đây, tôi cảm thấy có lời thực thích hợp để nói ra bây giờ.”

Cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt Khổ Sinh, nghiêm trang nói: "Chỗ này là một ngàn vạn, cho anh.”

Khổ Sinh khi vừa tới ở trong cái thứ gọi là TV cũng xem một đoạn ngắn phim truyền hình tương tự như vậy, mẹ chồng ác nghiệt cho nữ chính 500 vạn để cô ấy rời khỏi con trai mình, Tĩnh cảnh này hết sức phù hợp.

Khổ Sinh: "....."

La Ngọc An nhịn cười nói: "Một ngàn vạn này anh cầm lấy, mang Tiểu Tĩnh đi chơi đi.”

"Đáng giận," Khổ Sinh theo bản năng nói xong mới nghe rõ La Ngọc An nói, thoáng chốc hoài nghi hỏi, “Cái gì?”

La Ngọc An nhỏ giọng nói: "Tiểu Tĩnh mấy ngày nay hẳn là sẽ thổ lộ với anh, anh chú ý chút, đúng lúc cho con bé một chút cổ vũ biết chưa?”

Khổ Sinh: "... Cái gì?”

La Ngọc An: "Tiểu Tĩnh hẳn là sắp trở lại, tôi không nói nhiều nữa, có một ít vấn đề, hai người tự mình giải quyết nội bộ đi."

La Ngọc Tĩnh quả nhiên thực nhanh cầm đồ trở lại, khẩn trương mà nhìn nhìn hai người. La Ngọc An đứng dậy, kéo cô đi ra ngoài: "Tiểu Tĩnh, tới.”

"Chị, làm sao vậy?" Đi cũng đủ xa, La Ngọc Tĩnh hỏi.

La Ngọc An: "Là thế này, vừa rồi chị nói chuyện với Khổ Sinh, phát hiện một vấn đề.”

La Ngọc Tĩnh hơi khẩn trương: "Vấn đề gì?”

La Ngọc An phụt cười ra tiếng tới: "Hắn ăn dấm của chị, cảm thấy em càng thích chị hơn.”

La Ngọc Tĩnh im lặng một lát, bỗng nhiên phẫn nộ nói: "Hắn là đồ ngốc sao!”

La Ngọc An đỡ eo: "Ha ha ha ha ha!”



La Ngọc Tĩnh chống eo buồn bực mà mắng: "Đáng giận!”

Cô suy tư một chút, nói với La Ngọc An: "Chị, em muốn đi cùng Khổ Sinh, qua một thời gian lại đến thăm chị được không?"

La Ngọc An cười: "Được a, hai người chơi vui. Di động mang theo, nhớ giữ liên lạc.”

Nhìn theo em gái đi xa, La Ngọc An lấy di động ra, nối video nói với Tần thị thần bên kia: "Nhị ca, em phát hiện câu nói gần đây mà Tiểu Tĩnh hay nói là học được từ chỗ nào, là học từ Khổ Sinh kia, đáng giận.”

Tần thị thần đáp: "Là cái đáng giận này sao?”

La Ngọc An cười híp đôi mắt: "Nhị ca anh đừng học a, đáng giận.”

Tần thị thần cũng mỉm cười: "Chừng nào thì em trở về a, lại nhớ em, đáng giận.” hắn nói ra hai chữ này, ngay ngay ngắn ngắn không mang cảm xúc, hoàn toàn không có linh hồn.

Hai vợ chồng học hai tiếng đáng giận, đồng loạt cười rộ lên.

La Ngọc Tĩnh trở lại phòng đãi khách lúc trước, thấy Khổ Sinh nắm tóc thâm cừu đại khổ mà nhìn chằm chằm ghế dựa trống rỗng đổi diện, nhào lên một phen thít chặt cổ Khổ Sinh: "Anh cái tên ngốc này! Đáng giận!”

Không đợi hắn đáp, La Ngọc Tĩnh lại nói: "Em đã nói xong với chị, chúng ta liền đi thôi, lúc trước anh nói phải đi, đi đâu?”

Khổ Sinh không tin: "Em đi cùng ta?”

La Ngọc Tĩnh: "Bằng không thể nào?”

Khổ Sinh: "Em không ở bên tỷ tỷ của em sao?”

La Ngọc Tĩnh: "Chị của em sống rất tốt, không cần em theo cùng...... anh thật là đồ ngốc a, chị ấy là chị của em, anh là ...... hai người có thể giống nhau sao!”.

Khổ Sinh: "Em thật sự muốn đi cùng ta?”

La Ngọc Tĩnh: "Thật sự! anh muốn đi đâu?”

Cầm lấy Tru Tà Kiếm đặt ở một bên, Khổ Sinh nói: "Ta muốn đi tìm chú kiểm sư họ Thương, xem Tru Tà Kiếm còn có khả năng khôi phục linh tính hay không. Năm đó Tru Tà Kiếm này chính là một vị chú kiểm sư tên là Thương Kỳ đúc ra, có lẽ hậu duệ ông ấy có kế thừa y bát.”

Vừa nghe lời này, La Ngọc Tĩnh vui mừng khôn xiết, ôm Tru Tà kiểm cao hứng nói: "Thật vậy chăng? Linh tính của Tru Tà kiểm còn có khả năng khôi phục! Thật tốt quá!”

Cô trìu mến mà sờ sờ Tru Tà k=Kiếm vẫn không nhúc nhích, phát giác biểu Tĩnh Khổ Sinh lại trở nên buồn bực.

Đột nhiên nhanh trí, La Ngọc Tĩnh không dám tin tưởng hỏi: "Anh ăn dấm của chị em không đủ, còn muốn ăn dấm của Tru Tà kiếm sao!”

Không đúng, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật từ trước lúc bọn họ cùng nhau hành tẩu khắp nơi, bởi vì Tru Tà kiếm càng thích cô, nhìn hai bên tương thân tương ái, Khổ Sinh liền một mình ngồi xổm đầu tường hít gió rất nhiều lần.

Hóa ra là sớm như vậy sao?!

Khổ Sinh: "Đáng giận! Đừng vội nói bậy!”

La Ngọc Tĩnh giữ chặt hắn, dở khóc dở cười mà lẩm bẩm: "Thật là sợ anh, sao lại như vậy.”

Tuy nói như thế, nhưng tâm tình La Ngọc Tĩnh lập tức trong sáng rất nhiều, có loại vui sướng nói không nên lời. Cô bước chân nhẹ nhàng mà dẫn Khổ Sinh rời đi, cự tuyệt trợ lý Tần hỗ trợ, hai người cứ như vậy chuẩn bị cùng đi tìm người đúc kiếm họ Thương.

Sau đó, bọn họ ở cửa vào tàu điện ngầm bị ngăn cản lại. Nhân viên tàu điện ngầm nói: "Ngượng ngùng, kiểm sắt không thể mang vào tàu điện ngầm a.”

La Ngọc Tĩnh: "..." thật lâu không ngồi tàu điện ngầm, quên việc này.

Cô lôi kéo Khổ Sinh rời đi, cẩn thận né những người khác, một đôi Tĩnh lữ đi qua bên cạnh hai người, Cô gái không ngừng trộm nhìn bọn họ, sau đó nói với bạn trai: "Mau xem, đôi tình lữ bên kia mang cùng kính áp tròng màu đỏ thật đẹp a!”

Cậu trai kia cũng nhìn lại, hiểm lạ nói: "Còn có bộ móng tay cùng kiểu nữa, tùy thân mang kiểm sắt, phong cách cặp đôi tìnhh lữ gì đó sao?”

La Ngọc Tĩnh ôm Tru Tà kiểm nói với Khổ Sinh: "Chúng ta vẫn là đi mua bao tay trước đi.”

Miễn cho ngón tay ở nơi đông người không cẩn thận làm bị thương người khác, tưởng tượng như vậy, tàu điện ngầm hay các phương tiện giao thông công cộng khác đều không thể ngồi, đặc biệt là tàu điện ngầm chen chúc, vừa không cẩn thận liền biến thành vũ hội cương thi cuồng hoan.

Cuối cùng, hai người mang bao tay da, vẫn dùng tới chiếc xe La Ngọc An chuẩn bị, du lịch tự túc đi Hoàng Châu tìm kiếm người đúc kiểm họ Thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook