Chương 123: Gặp Nhau
Phù Hoa
17/07/2021
"A? Vậy mà thật sự tìm tới?” Đứng ở trên đỉnh tháp nhọn, cú mèo mở một con mắt, nhìn xuống phía dưới, ngữ khí kinh ngạc.
Đây có chút đột phá hiểu biết của nó đối với quái vật đầm lầy.
Trong phòng Mai Lật vừa mới buông sách ngôn ngữ yêu tinh, chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy từ cửa sổ chui vào mấy con chim nho nhỏ xông tới chỗ cô, đánh vào trên người cô liền biến thành lông chim nhẹ bẫng rơi ở trong chăn.
Mai Lật: "!”
Cô sờ lên những lông chim đó, đột nhiên ý thức được cái gì, xốc chắn bổ nhào vào bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra --
Dưới tháp đứng một bóng người cao gầy, đang ngẩng đầu nhìn lên trên.
Là quái vật đầm lầy!
Hắn thật sự tìm tới!
Mai Lật trong nháy mắt hốc mắt chua xót, khóe miệng lại nhịn không được cong lên. Cô cảm thấy một loại kinh hỉ thật lớn và thả lỏng trần ai lạc định.
Nhìn thấy cô, quái vật đầm lầy cũng thật cao hứng, bám ở trên vách tháp, duỗi dài tay.
Đáng tiếc tuy rằng hắn rất cao, nhưng đối diện cái tháp cao này, vẫn cứ không gặp được Mai Lật. Mai Lật nhìn hắn phí công duỗi tay về phía mình, dẫm lên khung cửa sổ, thiếu chút nữa không quan tâm mà nhảy xuống.
Còn may kịp thời nhớ tới độ cao này sẽ ngã chết mà dừng động tác lại, chỉ thò người ra bên ngoài, cơ hồ là treo mình ở bên cửa sổ.
"Đáng yêu!” Cô gọi hắn.
Quái vật đầm lầy cũng không biết nói chuyện, đến trả lời cô một tiếng còn không làm được, cứ như vậy duỗi dài tay yên lặng nhìn cô.
Mai Lật nôn nóng lên, quay đầu lại nhìn trong phòng, lại không tìm thấy dây thừng có thể thả mình xuống, chạy đến cạnh cửa, thử một chút ngôn ngữ yêu tinh mấy ngày này học được.
Cô nhớ rất nhiều câu, nhưng lúc phu nhân Fries ở đây, cô chưa bao giờ dám dùng đến, đều làm bộ không học được.
Hiện giờ đôi tay đáp ở trên cửa, cô nhắm mắt lại đọc một câu, nghiêng lỗ tai nghe thấy bên ngoài có thanh âm khoá cửa chuyển động.
Thành công!
Cô dùng sức kéo cửa ra, còn không quên cầm theo cái thanh khóa lớn -- nếu gặp phải người nào chặn đường cô liền trực tiếp động thủ, ai cũng không thể ngăn cản cô.
Chờ cô theo cầu thang thật dài và cửa chính chạy ra, trang viên cũng vẫn im ắng, không ai bị đánh thức đi ra ngăn trở.
Cô thuận lợi chạy tới hoa viên, thấy quái vật đầm lầy còn bám ở trên vách tháp.
"Phụt.” Cô cười ra, ném khóa trong tay xuống, chạy tới kéo tay hắn.
Hơi thở nước mưa ướt át cùng cỏ xanh, nháy mắt nhảy vào chóp mũi cô, cô về lại núi rừng ngày xuân có nước mưa liên miên, dương quang xán lạn, hoa dại rực rỡ bên hồ nước, lều tranh bên đầm nước vào đông yên ắng.
Hơi thở quen thuộc này khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, phảng phất về đến nhà.
Cô cho rằng mình không có nhà, hiện giờ mới phát hiện, hóa ra mùi vị nhà đã sớm rõ ràng lên ở nơi hắn.
Quái vật đầm lầy cao lớn hơn cô rất nhiều, cô cầm lấy tay hắn, gọi hắn là đáng yêu, hắn cong lưng ghé sát vào cô, dùng đôi mắt màu xám mà nhìn cô không chớp, thậm chí chủ động đưa mặt đến bên cô cô dựa vào.
Đây là thói quen dưỡng thành từ mùa đông, hắn thích dựa gần cô.
Mai Lật ôm đầu tóc hắn ướt át, nhìn thân thể hắn vặn vẹo không giống thường nhân cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại đáy lòng tràn đầy trìu mến cùng kích động khó nói.
" Anh đi đường xa như vậy ......”
"Anh thật sự tới đây tìm em...... Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới......"
Bị mang đến nơi đây trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn suy nghĩ về hắn, lại thực lo lắng hắn giống như trước lẻ loi chờ đợi, về sau rốt cuộc không ai nhìn thấy hắn, để ý tới hắn.
Cô đã vạn phần xác định, chính mình yêu hắn, chính là một người yêu một người khác, một con chim yêu một con chim khác vậy.
" Anh có thể hiểu rõ sao?" Mai Lật gắt gao ôm cái đầu màu xám tiến đến trước mặt mình, phun ra một hơi, " Anh hẳn là không hiểu.”
Nhưng mà.
Cô nâng mặt quái vật đầm lầy lên, hôn một cái lên môi hắn ướt lạnh màu xám, lộ ra cái tươi cười thật lớn, "Dù anh không hiểu, anh cũng đã yêu em.”
Hắn đã sớm dùng phương thức của hắn yêu cô.
Từ lúc một cái cây mâm xôi lớn lên ở trên người hắn rồi kết quả thì đã bắt đầu.
Ánh mắt của cô nhu hòa như vậy, lại cất giấu khói mù màu xám lúc trời sắp sửa mưa, nơi đó cất giấu nước mưa, cơ hồ muốn nhỏ giọt. Quái vật đầm lầy giơ tay sờ sờ mặt cô, đưa ra một cây đèn cầm theo một đường, cẩn thận đặt ở trước mặt Mai Lật.
Mai Lật mới chú ý tới hắn còn mang theo cây đèn, nhớ tới lúc trước trong rất nhiều lần rối ren để rơi đèn ở cánh đồng bát ngát, đều là hắn cầm về, cô ôm đèn cười một cái.
" Anh cũng đã tới rồi, còn mang lễ vật cái gì.” Cô vui đùa, chậm rãi thu liễm ý cười, sờ sờ ngọn đèn, "Là từ nhà mang đến à.”
Nơi đó đã bị đốt.
"Em không biết em còn có thể cùng anh trở về hay không.” Mai Lật nghĩ đến đây, lộ ra một nụ cười khổ.
Fries là nữ vụ rất lợi hại, dù cô học xong một chút ma pháp da lông, cũng tuyệt đối không đối phó được Fries.
Đây có chút đột phá hiểu biết của nó đối với quái vật đầm lầy.
Trong phòng Mai Lật vừa mới buông sách ngôn ngữ yêu tinh, chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy từ cửa sổ chui vào mấy con chim nho nhỏ xông tới chỗ cô, đánh vào trên người cô liền biến thành lông chim nhẹ bẫng rơi ở trong chăn.
Mai Lật: "!”
Cô sờ lên những lông chim đó, đột nhiên ý thức được cái gì, xốc chắn bổ nhào vào bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra --
Dưới tháp đứng một bóng người cao gầy, đang ngẩng đầu nhìn lên trên.
Là quái vật đầm lầy!
Hắn thật sự tìm tới!
Mai Lật trong nháy mắt hốc mắt chua xót, khóe miệng lại nhịn không được cong lên. Cô cảm thấy một loại kinh hỉ thật lớn và thả lỏng trần ai lạc định.
Nhìn thấy cô, quái vật đầm lầy cũng thật cao hứng, bám ở trên vách tháp, duỗi dài tay.
Đáng tiếc tuy rằng hắn rất cao, nhưng đối diện cái tháp cao này, vẫn cứ không gặp được Mai Lật. Mai Lật nhìn hắn phí công duỗi tay về phía mình, dẫm lên khung cửa sổ, thiếu chút nữa không quan tâm mà nhảy xuống.
Còn may kịp thời nhớ tới độ cao này sẽ ngã chết mà dừng động tác lại, chỉ thò người ra bên ngoài, cơ hồ là treo mình ở bên cửa sổ.
"Đáng yêu!” Cô gọi hắn.
Quái vật đầm lầy cũng không biết nói chuyện, đến trả lời cô một tiếng còn không làm được, cứ như vậy duỗi dài tay yên lặng nhìn cô.
Mai Lật nôn nóng lên, quay đầu lại nhìn trong phòng, lại không tìm thấy dây thừng có thể thả mình xuống, chạy đến cạnh cửa, thử một chút ngôn ngữ yêu tinh mấy ngày này học được.
Cô nhớ rất nhiều câu, nhưng lúc phu nhân Fries ở đây, cô chưa bao giờ dám dùng đến, đều làm bộ không học được.
Hiện giờ đôi tay đáp ở trên cửa, cô nhắm mắt lại đọc một câu, nghiêng lỗ tai nghe thấy bên ngoài có thanh âm khoá cửa chuyển động.
Thành công!
Cô dùng sức kéo cửa ra, còn không quên cầm theo cái thanh khóa lớn -- nếu gặp phải người nào chặn đường cô liền trực tiếp động thủ, ai cũng không thể ngăn cản cô.
Chờ cô theo cầu thang thật dài và cửa chính chạy ra, trang viên cũng vẫn im ắng, không ai bị đánh thức đi ra ngăn trở.
Cô thuận lợi chạy tới hoa viên, thấy quái vật đầm lầy còn bám ở trên vách tháp.
"Phụt.” Cô cười ra, ném khóa trong tay xuống, chạy tới kéo tay hắn.
Hơi thở nước mưa ướt át cùng cỏ xanh, nháy mắt nhảy vào chóp mũi cô, cô về lại núi rừng ngày xuân có nước mưa liên miên, dương quang xán lạn, hoa dại rực rỡ bên hồ nước, lều tranh bên đầm nước vào đông yên ắng.
Hơi thở quen thuộc này khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, phảng phất về đến nhà.
Cô cho rằng mình không có nhà, hiện giờ mới phát hiện, hóa ra mùi vị nhà đã sớm rõ ràng lên ở nơi hắn.
Quái vật đầm lầy cao lớn hơn cô rất nhiều, cô cầm lấy tay hắn, gọi hắn là đáng yêu, hắn cong lưng ghé sát vào cô, dùng đôi mắt màu xám mà nhìn cô không chớp, thậm chí chủ động đưa mặt đến bên cô cô dựa vào.
Đây là thói quen dưỡng thành từ mùa đông, hắn thích dựa gần cô.
Mai Lật ôm đầu tóc hắn ướt át, nhìn thân thể hắn vặn vẹo không giống thường nhân cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại đáy lòng tràn đầy trìu mến cùng kích động khó nói.
" Anh đi đường xa như vậy ......”
"Anh thật sự tới đây tìm em...... Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới......"
Bị mang đến nơi đây trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn suy nghĩ về hắn, lại thực lo lắng hắn giống như trước lẻ loi chờ đợi, về sau rốt cuộc không ai nhìn thấy hắn, để ý tới hắn.
Cô đã vạn phần xác định, chính mình yêu hắn, chính là một người yêu một người khác, một con chim yêu một con chim khác vậy.
" Anh có thể hiểu rõ sao?" Mai Lật gắt gao ôm cái đầu màu xám tiến đến trước mặt mình, phun ra một hơi, " Anh hẳn là không hiểu.”
Nhưng mà.
Cô nâng mặt quái vật đầm lầy lên, hôn một cái lên môi hắn ướt lạnh màu xám, lộ ra cái tươi cười thật lớn, "Dù anh không hiểu, anh cũng đã yêu em.”
Hắn đã sớm dùng phương thức của hắn yêu cô.
Từ lúc một cái cây mâm xôi lớn lên ở trên người hắn rồi kết quả thì đã bắt đầu.
Ánh mắt của cô nhu hòa như vậy, lại cất giấu khói mù màu xám lúc trời sắp sửa mưa, nơi đó cất giấu nước mưa, cơ hồ muốn nhỏ giọt. Quái vật đầm lầy giơ tay sờ sờ mặt cô, đưa ra một cây đèn cầm theo một đường, cẩn thận đặt ở trước mặt Mai Lật.
Mai Lật mới chú ý tới hắn còn mang theo cây đèn, nhớ tới lúc trước trong rất nhiều lần rối ren để rơi đèn ở cánh đồng bát ngát, đều là hắn cầm về, cô ôm đèn cười một cái.
" Anh cũng đã tới rồi, còn mang lễ vật cái gì.” Cô vui đùa, chậm rãi thu liễm ý cười, sờ sờ ngọn đèn, "Là từ nhà mang đến à.”
Nơi đó đã bị đốt.
"Em không biết em còn có thể cùng anh trở về hay không.” Mai Lật nghĩ đến đây, lộ ra một nụ cười khổ.
Fries là nữ vụ rất lợi hại, dù cô học xong một chút ma pháp da lông, cũng tuyệt đối không đối phó được Fries.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.