Chương 158: Gấu Nhỏ Nuôi Gia Đình
Phù Hoa
26/07/2021
Tiếng gầm rú hung hãn mà cuồng bạo vang vọng cánh đồng tuyết, đây là ma thú cấp bậc tương đối cao đang săn thú. Những ma thú nhỏ yếu cấp bậc không cao nghe thanh âm này đều trốn tránh, lũ dã thú càng bị dọa đến một đường chạy như điên trốn đi.
Thực nhanh chung quanh một mảnh cũng chỉ dư lại ma thú thật lớn cùng một ma thú khác có đuôi dài, bị cắn đứt một đoạn thân thế.
Muri theo thanh âm tìm tới, trên đường vượt qua những dã thú sợ hãi chạy như điên, cũng không săn bắt chúng nó.
Hắn đi vào gần chiến trường của hai ma thú đó, ma thú lông dài sừng dài đang gặm ăn một thân thể ma thủ khác, hưởng dụng chiến lợi phẩm của mình.
Con ma thú lông dài sừng dài này có da lông tuyết trắng -- sinh sống ở vùng địa cực, đại bộ phận ma thú và dã thú bình thường đều có lông hoặc là lân giáp và da màu trắng, bởi vì chỉ có màu sắc như vậy mới có thể càng dễ che dấu chính mình, ở vùng địa cực sinh tồn tiếp.
Muri cũng có một thân lông tóc tuyết trắng, nhưng hắn càng nguyện ý mặc quần áo, làm tồn tại dễ thấy nhất trên tuyết, bởi vì hắn hoàn toàn không sợ bị các ma thú coi như con mồi, toàn bộ ma thú và dã thú có gan tới săn hắn, cuối cùng đều sẽ trở thành đồ ăn trong miệng hắn.
Nhận thấy hơi thở bất thiện trên người hắn, con ma thú kia đã cảnh giác mà nhìn sang, hơn nữa phát ra tiếng gầm rú uy hiếp đe dọa. Muri đối với ma thú so với mình hơn cao một mảng lớn này cũng không chút nào sợ hãi, thẳng tắp vọt qua.
Hắn nhìn trúng loại ma thú có da lông dài lại dày này, mất hai ngày mới tìm được một con như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua nó.
nói như vậy, ma thú hình thể càng cao lớn thì càng lợi hại, nhưng mà, ma thú đẳng cấp cao cùng ma thú cấp thấp khác biệt thật lớn, loại chênh lệch này không liên quan đến hình thể cao lớn.
Ma thú đẳng cấp cao có được thân thể cường hãn, còn có trí tuệ cùng tư tưởng giống nhân loại, nhưng số lượng bọn nó thưa thớt, hơn nữa phần lớn sinh sống ở chỗ sâu nhất vùng địa cực, nơi nhân loại không thể tìm kiếm.
Càng là ma thú bên ngoài, thì trí lực càng rất thấp, giống như ma thú lông dài này chỉ ở cấp trung đẳng, tuy rằng lực lượng kinh người, trí lực lại không cao. Còn ma thú bên ngoài nhất, trên cơ bản đều giống dã thú.
Muri từ rất sớm đã biết mình là hỗn huyết của ma thú và người, ông nội nhặt được hắn nói cho hắn, hắn có thể là hậu đại của ma thú cấp bậc tổi cao nào đó ở chỗ sâu trong vùng địa cực, cho nên lúc trước cho dù hắn vẫn là con non, cũng có thể ở chỗ này săn ma thú nuôi lớn chính mình.
Hiện tại, hắn sắp đi vào thành niên, nơi này đã sớm không còn ma thú có thể uy hiếp đến hắn.
Ma thú lông dài cũng cảm giác được nguy cơ, một bên hư trương thanh thể mà tổng giận đe dọa, một bên xoay người muốn chạy trốn, thậm chí không tiếc ném xuống chiến lợi phẩm mình khổ chiến mới bắt được.
Nếu đối phương cũng là vì đồ ăn, như vậy nó từ bỏ đồ ăn là có thể cứu được một mạng, đáng tiếc, Muri là vì da lông nó mà đến.
Tốc độ của Muri ở trên nền tuyết so với ở bên ngoài càng nhanh hơn, hắn giống một cái bóng, nhoáng cái liền tới phía sau lưng ma thú lông dài, túm lấy lông của nó mà leo lên trên người.
hắn muốn bộ da lông hoàn chỉnh, cho nên không công kích thân thể nó, chớp nhoáng dẫm lên đỉnh đầu của nó, túm chặt cái sừng nhan sắc bén, coi là điểm tựa để công kích hai bên mắt.
Ma thú lông dài có mí mắt thật dày không thể ngăn cản hắn công kích, dưới thống khổ đột nhiên lắc mạnh đầu, muốn ném hắn xuống. Muri nương sừng nhọn trên người nó, đong đưa thân thể, dẫm lên cái miệng to nhảy lên trên vai nó.
Hai lỗ tai bị che dấu ở dưới lớp lông dày cũng là nhược điểm thứ nhất của nó, Muri rút ra vũ khí gai nhọn của mình cảm thật mạnh vào sâu trong lỗ tai ma thú, trực tiếp đâm vào đầu nó --
Sau một lúc lâu, Muri nhảy xuống từ trên người con ma thú thật lớn. Vùng tuyết bị tàn sát bừa bãi thoáng chốc bắn ra một mảnh huyết sắc.
Hắn từ trên mặt đất sờ soạng một nắm tuyết xoa xoa ở trên gai nhọn của mình, lau sạch bẩn rồi thả lại bên hông, nhìn tòa núi thịt lông lá thật dày này phát sầu trong chốc lát.
Trước nay hắn giết ma thú, bình thường chỉ lấy đi một phần thịt trên người ma thú, đủ cho chính hắn ăn là được, bởi vì hắn lười xử lý bộ phận khác. Còn lại ném tại chỗ mặc kệ, thực nhanh sẽ bị các con vật khác chia nhau ăn hết.
Đồ ăn hắn ném xuống nuôi sống không biết bao nhiêu động vật nhỏ yếu chuyên nhặt đồ thừa.
Nhưng hiện tại nhà hắn có một nhân loại, cô cần da lông ấm áp chống lạnh, trừ cái này ra cũng cần đồ ăn, cho nên thịt cũng phải mang về, cuối cùng cô còn cần đống lửa luôn cháy ở bên trong hải đăng.
Vùng địa cực không có cây cối có thể đốt, chỉ có chút da lông dã thú và xương cốt ma thú có thể sử dụng làm nhiên liệu, xương cốt ma thú để một lúc sau sẽ tràn ra lớp dầu trơn thật dày, có thể đốt một
thời gian rất dài.
Bản thân Muri không sợ lạnh, trừ nướng thịt cũng không thường xuyên đốt lửa. Nhân loại thực sự cần ấm áp trong nhà, không có lửa không được, vậy đồng thời cũng cần rất nhiều xương cốt ma thú. Cho nên xương cốt cũng phải mang về.
Nhìn tới nhìn lại, ma thú lớn như vậy chỉ có thể mang về toàn bộ. Muri bề thi thể ma thú trở về, ở trên mặt tuyết dẫm ra một cái lại một cái hố sâu, trên khuôn mặt gấu đáng yêu ngọt ngào tràn ngập ổn trọng.
Hắn đã là một con gấu phải gánh vác trọng trách nuôi gia đình, không thể lại lười biếng giống như trước nữa.
Mellie từ bên đống lửa đứng lên, cô khoác một miếng da lông, trên chân dùng mảnh da lông nhỏ làm đôi giày đơn sơ. Vòng quanh đống lửa vài vòng, cô nhìn cửa chính ngọn hải đăng, trong lòng có chút nôn nóng.
Muri đã đi ra ngoài thật lâu, còn chưa trở về. Nhìn ánh sáng trên đỉnh cửa sổ chiếu vào vách tường dần dần biến mất, cô liền nhịn không được lo lắng.
Bên ngoài gió tuyết rất lớn, chỉ mở cửa đi xem một cái, cả người cô đều sắp đông lạnh. Mới đến nơi này hai ngày, cô còn chưa thích ứng rét lạnh cực hạn, chỉ có thể tạm thời tránh ở hải đăng, ngồi bên đống lửa giữ cho thân thể ấm áp.
Lấy cung của mình, thử luyện tập ở bên đống lửa trong chốc lát, cảm giác thân thể thoáng nóng lên. Cô bọc kỹ lớp da, dẫm lên cầu thang hẹp cố định ở trên vách tường hải đăng.
Thực nhanh chung quanh một mảnh cũng chỉ dư lại ma thú thật lớn cùng một ma thú khác có đuôi dài, bị cắn đứt một đoạn thân thế.
Muri theo thanh âm tìm tới, trên đường vượt qua những dã thú sợ hãi chạy như điên, cũng không săn bắt chúng nó.
Hắn đi vào gần chiến trường của hai ma thú đó, ma thú lông dài sừng dài đang gặm ăn một thân thể ma thủ khác, hưởng dụng chiến lợi phẩm của mình.
Con ma thú lông dài sừng dài này có da lông tuyết trắng -- sinh sống ở vùng địa cực, đại bộ phận ma thú và dã thú bình thường đều có lông hoặc là lân giáp và da màu trắng, bởi vì chỉ có màu sắc như vậy mới có thể càng dễ che dấu chính mình, ở vùng địa cực sinh tồn tiếp.
Muri cũng có một thân lông tóc tuyết trắng, nhưng hắn càng nguyện ý mặc quần áo, làm tồn tại dễ thấy nhất trên tuyết, bởi vì hắn hoàn toàn không sợ bị các ma thú coi như con mồi, toàn bộ ma thú và dã thú có gan tới săn hắn, cuối cùng đều sẽ trở thành đồ ăn trong miệng hắn.
Nhận thấy hơi thở bất thiện trên người hắn, con ma thú kia đã cảnh giác mà nhìn sang, hơn nữa phát ra tiếng gầm rú uy hiếp đe dọa. Muri đối với ma thú so với mình hơn cao một mảng lớn này cũng không chút nào sợ hãi, thẳng tắp vọt qua.
Hắn nhìn trúng loại ma thú có da lông dài lại dày này, mất hai ngày mới tìm được một con như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua nó.
nói như vậy, ma thú hình thể càng cao lớn thì càng lợi hại, nhưng mà, ma thú đẳng cấp cao cùng ma thú cấp thấp khác biệt thật lớn, loại chênh lệch này không liên quan đến hình thể cao lớn.
Ma thú đẳng cấp cao có được thân thể cường hãn, còn có trí tuệ cùng tư tưởng giống nhân loại, nhưng số lượng bọn nó thưa thớt, hơn nữa phần lớn sinh sống ở chỗ sâu nhất vùng địa cực, nơi nhân loại không thể tìm kiếm.
Càng là ma thú bên ngoài, thì trí lực càng rất thấp, giống như ma thú lông dài này chỉ ở cấp trung đẳng, tuy rằng lực lượng kinh người, trí lực lại không cao. Còn ma thú bên ngoài nhất, trên cơ bản đều giống dã thú.
Muri từ rất sớm đã biết mình là hỗn huyết của ma thú và người, ông nội nhặt được hắn nói cho hắn, hắn có thể là hậu đại của ma thú cấp bậc tổi cao nào đó ở chỗ sâu trong vùng địa cực, cho nên lúc trước cho dù hắn vẫn là con non, cũng có thể ở chỗ này săn ma thú nuôi lớn chính mình.
Hiện tại, hắn sắp đi vào thành niên, nơi này đã sớm không còn ma thú có thể uy hiếp đến hắn.
Ma thú lông dài cũng cảm giác được nguy cơ, một bên hư trương thanh thể mà tổng giận đe dọa, một bên xoay người muốn chạy trốn, thậm chí không tiếc ném xuống chiến lợi phẩm mình khổ chiến mới bắt được.
Nếu đối phương cũng là vì đồ ăn, như vậy nó từ bỏ đồ ăn là có thể cứu được một mạng, đáng tiếc, Muri là vì da lông nó mà đến.
Tốc độ của Muri ở trên nền tuyết so với ở bên ngoài càng nhanh hơn, hắn giống một cái bóng, nhoáng cái liền tới phía sau lưng ma thú lông dài, túm lấy lông của nó mà leo lên trên người.
hắn muốn bộ da lông hoàn chỉnh, cho nên không công kích thân thể nó, chớp nhoáng dẫm lên đỉnh đầu của nó, túm chặt cái sừng nhan sắc bén, coi là điểm tựa để công kích hai bên mắt.
Ma thú lông dài có mí mắt thật dày không thể ngăn cản hắn công kích, dưới thống khổ đột nhiên lắc mạnh đầu, muốn ném hắn xuống. Muri nương sừng nhọn trên người nó, đong đưa thân thể, dẫm lên cái miệng to nhảy lên trên vai nó.
Hai lỗ tai bị che dấu ở dưới lớp lông dày cũng là nhược điểm thứ nhất của nó, Muri rút ra vũ khí gai nhọn của mình cảm thật mạnh vào sâu trong lỗ tai ma thú, trực tiếp đâm vào đầu nó --
Sau một lúc lâu, Muri nhảy xuống từ trên người con ma thú thật lớn. Vùng tuyết bị tàn sát bừa bãi thoáng chốc bắn ra một mảnh huyết sắc.
Hắn từ trên mặt đất sờ soạng một nắm tuyết xoa xoa ở trên gai nhọn của mình, lau sạch bẩn rồi thả lại bên hông, nhìn tòa núi thịt lông lá thật dày này phát sầu trong chốc lát.
Trước nay hắn giết ma thú, bình thường chỉ lấy đi một phần thịt trên người ma thú, đủ cho chính hắn ăn là được, bởi vì hắn lười xử lý bộ phận khác. Còn lại ném tại chỗ mặc kệ, thực nhanh sẽ bị các con vật khác chia nhau ăn hết.
Đồ ăn hắn ném xuống nuôi sống không biết bao nhiêu động vật nhỏ yếu chuyên nhặt đồ thừa.
Nhưng hiện tại nhà hắn có một nhân loại, cô cần da lông ấm áp chống lạnh, trừ cái này ra cũng cần đồ ăn, cho nên thịt cũng phải mang về, cuối cùng cô còn cần đống lửa luôn cháy ở bên trong hải đăng.
Vùng địa cực không có cây cối có thể đốt, chỉ có chút da lông dã thú và xương cốt ma thú có thể sử dụng làm nhiên liệu, xương cốt ma thú để một lúc sau sẽ tràn ra lớp dầu trơn thật dày, có thể đốt một
thời gian rất dài.
Bản thân Muri không sợ lạnh, trừ nướng thịt cũng không thường xuyên đốt lửa. Nhân loại thực sự cần ấm áp trong nhà, không có lửa không được, vậy đồng thời cũng cần rất nhiều xương cốt ma thú. Cho nên xương cốt cũng phải mang về.
Nhìn tới nhìn lại, ma thú lớn như vậy chỉ có thể mang về toàn bộ. Muri bề thi thể ma thú trở về, ở trên mặt tuyết dẫm ra một cái lại một cái hố sâu, trên khuôn mặt gấu đáng yêu ngọt ngào tràn ngập ổn trọng.
Hắn đã là một con gấu phải gánh vác trọng trách nuôi gia đình, không thể lại lười biếng giống như trước nữa.
Mellie từ bên đống lửa đứng lên, cô khoác một miếng da lông, trên chân dùng mảnh da lông nhỏ làm đôi giày đơn sơ. Vòng quanh đống lửa vài vòng, cô nhìn cửa chính ngọn hải đăng, trong lòng có chút nôn nóng.
Muri đã đi ra ngoài thật lâu, còn chưa trở về. Nhìn ánh sáng trên đỉnh cửa sổ chiếu vào vách tường dần dần biến mất, cô liền nhịn không được lo lắng.
Bên ngoài gió tuyết rất lớn, chỉ mở cửa đi xem một cái, cả người cô đều sắp đông lạnh. Mới đến nơi này hai ngày, cô còn chưa thích ứng rét lạnh cực hạn, chỉ có thể tạm thời tránh ở hải đăng, ngồi bên đống lửa giữ cho thân thể ấm áp.
Lấy cung của mình, thử luyện tập ở bên đống lửa trong chốc lát, cảm giác thân thể thoáng nóng lên. Cô bọc kỹ lớp da, dẫm lên cầu thang hẹp cố định ở trên vách tường hải đăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.